Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 104




Chiếc xe buýt chạy men theo con đường núi ngoằn ngoèo quanh co*. Đồi núi trập trùng lặn ngụp trong biển mây cuồn cuộn, tiếng chim hót líu lo văng vẳng nơi xa, những dải ruộng bậc thang uốn lượn vàng óng ánh. Thôn Lạc Dương được bao bọc bởi núi đồi và suối nhỏ, cây cối xung quanh xanh tươi cùng đời sống của con người nơi này vẫn rất đơn điệu.

*盘山公路-mountain road: là kiểu đường núi ngoằn ngoèo nhiều khúc cua ở Trung Quốc.

Chính phủ dự định phát triển khu danh thắng thôn Lạc Dương, huyện Long An ở Lâm Thành để thúc đẩy kinh tế du lịch, trùng hợp với việc quy hoạch hệ thống Gia Viên online “Yêu Ma Ký”. Bối cảnh và lối chơi trong game dừng lại ở cảnh giới “Phản phác quy chân*”, không hẹn mà giống như thôn Lạc Dương vậy.

*返璞归真 – Phản phác quy chân: Ý chỉ xóa bỏ những tô vẽ hoa lệ bên ngoài, khôi phục lại trạng thái mộc mạc nguyên sơ. Trong võ học, nó có nghĩa là đạt tới cảnh giới “Tối thượng” trong truyền thuyết, quên đi tất cả võ học trong thiên hạ, bản thân đã không còn chiêu thức cụ thể, chỉ dựa vào vào ý cảnh mà đơn giản xử lý.

Lôi Thành rất coi trọng cơ hội cùng nhau phát triển này. Anh nỗ lực hợp tác và cử đại diện của nhóm dự án đến tìm hiểu sưu tầm dân ca.

An Du ngồi ở hàng ghế sau. Vì nãy trên xe xóc nảy bị hành cho tới số nên trong người hơi khó chịu, cô dán mắt vào giữa cái gáy thỉnh thoảng lúc lắc qua lại của người bên cạnh nhưng bản thân lại càng chóng mặt hơn. Cô bèn thả màn che nắng xuống, kéo đồ bịt mắt đến nửa tầm và nói với Nguyên Khải đang ngồi trước mặt mình: “Tiểu Khải, mở cửa sổ ra đi, tôi khó chịu.”

Nguyên Khải là nhân viên đầu tiên vào làm tại studio An Du. Mặt mũi cậu khôi ngô, dáng người mảnh khảnh nhìn đậm chất nghệ sĩ.

Thành tích của cậu rất vượt trội và sắp tốt nghiệp cao học. Trước đây An Du từng đưa ra một số hạng mục thí nghiệm nhỏ, mà Nguyên Khải vốn là người say mê ACG, có kiến thức sâu rộng, năng lực học tập xuất sắc, học một hiểu mười nên chỉ chạy rà một tí đã có thể cho ra sản phẩm cuối cùng có độ hoàn thiện cao. Do đó trong chuyến đi lần này, với tư cách là người phụ trách thiết kế bề mặt cho game, An Du đã mang cậu theo.

Khá sốc trước cách xưng hô thân mật bất ngờ này, Nguyên Khải sững người hồi lâu rồi cào cào đầu tóc đen xoăn ngắn của mình, giơ tập phác thảo trên tay lên, nói: “Cô An, đợi tôi vẽ xong nét này đã.”

Đôi nam nữ phía trước vẫn đang tán gẫu. Cách một lối đi, người phụ nữ với đầu tóc bob ngang vai cười lanh lảnh: “Bạn học Trần Thương, khi ấy chúng ta cũng ra ngoài lên núi khảo sát. Ấn tượng sâu sắc nhất của tôi chính là cậu lấy tài liệu tại chỗ, làm một nồi canh cá nấu rau dại cho mọi người ăn. Năm sáu năm rồi tôi vẫn còn nhớ đó.”

Trần Thương trả lời rõ nhỏ khiến cô chả nghe thấy gì mà chỉ thấy một nụ cười nở trên góc nghiêng của anh. Người phụ nữ xé một bịch khoai lang sấy và đưa qua nhưng anh lại xua tay không lấy.

Hứa Am và An Du ngồi cạnh nhau. Thấy người ngồi bên nhăn nhó chịu đựng, cô ấy bèn đứng dậy, lướt qua đầu của Nguyên Khai, mở cửa sổ cho An Du, ân cần hỏi han: “Cô Quảng Tạp, cô thấy đỡ hơn chưa?”

Gió trời lồng lộng phả vào, tiếp thêm khí oxy cho mũi. An Du gỡ miếng che mắt xuống, nheo mắt nhìn theo những đường cong uốn lượn nhịp nhàng của đồng ruộng một lúc, sau đó xoa xoa thái dương, “Đã hơn nhiều rồi, cảm ơn cô.”

Nhưng Hứa Am lại mím môi. Cô ấy khom lưng, gập tay lại, chống tay vào hàng lưng ghế phía trước, tựa cằm lên trên. Ánh mắt cô của bây giờ và lúc trước đều hướng về một chỗ.

An Du phát giác ra sự sầu não, không còn kích động hớn hở như lúc mới khởi hành của người bên cạnh nên hỏi: “Sao thế?”

Hứa Am chỉ mỉm cười không phát ra tiếng, “Cô Quảng Tạp, trưởng phòng Đường và Boss rất xứng đôi, nhỉ?”

*

Trưởng phòng Đường mà cô ấy vừa nhắc đến có tên đầy đủ là Đường Thanh Nghiên, làm việc cho phòng phát triển thị trường của Hiệp hội du lịch Lâm Thành.

Lúc An Du và Nguyên Khải tới điểm lên xe, từ đằng xa đã nhìn thấy Đường Thanh Nghiên đang nói chuyện với Trần Thương ở phía trước. Dáng vẻ trò chuyện của hai người quen cũ có thể gọi là rất ăn ý.

An Du tiến lại gần bọn họ, còn Trần Thương đang quay số: “Tôi sẽ hỏi thử khi nào Thường Cẩm Bạch đến.”

Cô từ phía sau bước lên thì đúng lúc trong điện thoại phát ra giọng nói: “Thầy Thường có việc nên em đến ạ.”

Sau một đêm say xỉn, khi cô thức dậy vào sáng sớm thì Trần Thương đã rời đi. Căn nhà rõ ràng được dọn dẹp qua, thói quen sắp xếp đồ đạc và độ sạch sẽ đó là điểm đặc trưng của anh.

Cô tưởng rằng mình đã làm anh lay động nên thừa thắng xông lên, nào ngờ anh bơ luôn chuyện cô không đi làm gần mười ngày trời, độ thân mật giữa hai người lại lùi về mấy số.

An Du dần thay Thường Cẩm Bách phụ trách công việc thiết kế bề mặt cho “Yêu Ma Ký”. “Thủ nhi đại chi*” cũng không tính là phạm luật. Sau khi thảo luận xong xuôi, cô đặt điện thoại xuống, trong lòng nảy sinh nghi ngờ: “Trần Thương, sao anh phải làm khó nhau như vậy chứ?”

*取而代之 – Thủ nhi đại chi: chỉ người hoặc sự vật nào đó thay thế người hoặc sự vật khác.

Nhìn thấy cô, nét mặt Trần Thương hơi giãn ra. An Du kéo dây đeo vai của ba lô lên, “Giám đốc Trần không hoan nghênh em sao?”

“Hoan nghênh chứ.” Anh nhướng cao chân mày, mỉm cười: “Lập lờ đánh lận con đen*.”

*移花接木 – Lập lờ đánh lận con đen/Dời hoa ghép cây: chỉ việc làm xảo trá, đổi trắng thay đen, đánh lừa nhau bằng mánh khóe xảo quyệt.

An Du không kéo theo hành lý. Chiếc balo trên vai cô căng phồng như trái bóng, trọng lượng không hề nhẹ. Trần Thương thấy vậy nên hỏi cô: “Em tự mang à?”

Đường Thanh Nghiên hiếu kỳ quan sát An Du, cô nói chen vào: “Trần Thương, cô gái này là?”

Trần Thương giới thiệu qua loa hai người với nhau. Đường Thanh Nghiên mở nắp một lọ kem chống nắng ra. Sau khi bôi đều lên mu bàn tay và cổ tay mình thì cô bôi lên cho An Du vì lọ này có nguồn gốc từ thục địa, cuối cùng là quét kem lên má Trần Thương và nói một cách hồn nhiên: “Trong núi có tia cực tím rất mạnh, cậu cẩn thận tí, không là phơi thành heo mọi luôn ấy. “

Trần Thương cau mày lùi về sau, “Thanh Nghiên.”

Ấn tượng ban đầu của An Du về Đường Thanh Nghiên là không tốt nhưng cũng không xấu, vì các hành vi không giới hạn của cô ấy đều trôi theo hướng tiêu cực. Tuy nhiên, điều cô quan tâm hơn nữa là cách xưng hô của Trần Thương với Đường Thanh Nghiên, bỏ họ để gần gũi nhưng thân vẫn thân.

Đường Thanh Nghiên nhìn cô mà lòng đầy hứng thú. Cô kéo nhẹ tay áo khoác ngoài* màu xám nhạt của Trần Thương, “Ngại quá, cậu chả thay đổi gì khi mặc bộ này cả. Tôi còn tưởng mình đang quay về thời đại học ấy!” 

*冲锋衣, tên tiếng anh là Outdoor Jackets, hiểu nôm na là áo khoác của vận động viên.

Cô tiết lộ với An Du một mối quan hệ quan trọng khác: “Hồi đại học, chúng tôi học cùng khoa nhưng khác lớp. Lúc học môn chuyên ngành chúng tôi thường ngồi cạnh nhau, lên năm ba thì từng thực tập chung công ty. Đó gọi là tình hữu nghị cách mạng.”

Viện nghệ thuật thị giác mà cô theo học không cùng một khuôn viên với khoa của Trần Thương. Ấn tượng của An Du về cuộc sống đại học rất mờ nhạt, phần mà cô nhớ rõ chỉ còn là ở Canada.

Bên cạnh anh kẻ đến người đi tấp nập. Sau năm cấp ba, cô rất ít khi gặp lại bạn bè hay bạn cùng lớp của mình. Qua lại với nhau mười năm, cô chưa thể nào tham gia vào.

“Bỏ lỡ”, cái tên của sự hối tiếc mang theo trạng ngữ luân hồi năm tháng, nó đã trở nên nặng nề, vượt xa hai chữ “ghen tị” kia.

An Du thoa lên mình loại kem dưỡng có mùi quá nồng. Cô cởi balo xuống đưa cho Nguyên Khải, phớt lờ những lời Đường Thanh Yến nói và quay sang Trần Thương: “Có người giúp em mang rồi.”

Cô đi thẳng lên xe buýt, chọn đại một chiếc ghế trống để ngồi. Trần Thương đi theo, ngồi ngay sau cô.

“Tôi thấy có tên cậu trong danh sách những người đi nên liền xung phong đi công tác ngay.” Đường Thanh Nghiên mặc đồ công chức nhà nước – quần tây đen áo sơ mi trắng. Diện mạo cô ấy cũng được coi là xinh đẹp nho nhã, trong từng lời ăn tiếng nói đều chan chứa cảm xúc, không hề khô khan.

Cô cùng Trần Thương cười đùa, ôn chút chuyện xưa: “Theo tôi như biết, đối thủ muốn hợp tác còn có một công ty game. Lúc trở về tôi sẽ đăng lên báo, công ty ấy chắc chắn mau chóng liên lạc với cậu thôi.”

Trần Thương mỉm cười, “Vậy phải nhờ vào cô rồi.”

Xe buýt bắt đầu di chuyển. Hai người tán dóc về mấy chuyện vui như bạn bè cùng mấy vị giáo viên cũ. Trần Thương hầu như chỉ đáp lại hoặc phụ họa theo người bên cạnh. Dù không chủ động cùng giữ khoảng cách theo đúng lễ nghĩa nhưng người nghe lại rất nhập tâm. Khi nói chuyện, giọng anh có ngữ điệu lên xuống, tiếng cười thì lúc to lúc nhỏ tràn đầy sự thích thú bên trong.

Đường Thanh Nghiên còn hỏi anh: “Hiện tại cậu có bạn gái chưa?”

An Du bất thình lình đứng dậy khiến đầu đụng vào hành lý một cái “cốp”. Cô che đỉnh đầu mình, nói một cách lạnh lùng: “Em với Nguyên Khải đi ra sau xe để thảo luận thiết kế bối cảnh đây.”

Xe lăn bánh trên một đoạn đường gập ghềnh, chạy lúc nhanh lúc chậm không ổn định. An Du vịn vào miếng tựa lưng, đứng thẳng người nhưng hơi xiêu vẹo.

Lúc đi ngang qua chỗ Trần Thương ngồi, tài xế đưa chân đạp phanh, đúng lúc cô lại buông tay nên ngả rạp người về trước, mặt cô cách đất không xa.

Một cánh tay ôm ngang eo cô. Trần Thương nhẹ nhàng kéo người sắp ngã xuống về phía mình vài phân, nhịn cười nhắc nhở cô: “Thiết kế An, đi đứng cẩn thận.”

An Du nghiêng người giãy nãy, Hai người cứ tiếp tục việc của mình đi.” 

*

An Du không ý kiến gì khi Hứa Am xúc động như vậy mà chỉ hỏi ngược lại cô ấy: “Thế nào gọi là ‘xứng’?”

“Cách nói chuyện của cô ấy rất hay, Boss sẽ không cười như thế với tôi đâu.” Hứa Am ngồi thẳng lại, vẻ mặt u ám: “Cho dù tôi đã rất cố gắng nhưng anh ấy luôn xem tôi là đàn em.”

“Cây chỉ có thể là cây. Dù mọc trên đỉnh núi cao nhất thì cũng không thể so sánh với mặt trời hay mặt trăng được.”

Hứa Am có tâm sự giấu kín, còn An Du thì tâm như đài gương sáng, để đâu cũng vô ích: “Không cần thần thánh hóa anh ta lên đâu.”

“Đó không phải là thần thánh hóa đâu.” Hứa Am cúi đầu thẹn thùng, nói lí nhí: “Quảng Tạp lão sư, thực ra…tôi hy vọng được… anh ấy công nhận ở nhiều mặt hơn.”

Đường Thanh Nghiên cùng lắm là giả vờ giả vịt tạo trò trêu chọc Trần Thương. Một Hứa Am trong sáng chân thành trong bộ dạng đau thương khiến người ta vừa thấy khó xử vừa không đành lòng.

Đầu An Du đau hơn trước. Sau một tiếng thở dài thì giọng điệu cô trở nên gay gắt: “Sự công nhận của Trần Thương quan trọng vậy sao? Rốt cuộc công việc của cô là vì bản thân cô hay là để có được sự công nhận của anh ta? Về nhiều mặt là mặt nào?”

Hứa Am tự giác chê trách mình đã tìm nhầm người. Nội dung câu chuyện của hai người đã vượt tầm nên cô vội vàng xin lỗi An Du.

Cả phía trước và phía sau xe đều im ắng, bọn họ chỉ mới đi được nửa chặng đường. An Du buồn bực lo âu, sáng sớm đến đây thì không kịp ăn sáng. Một lượng axit từ dạ dày trào ngược lên cổ họng. Cô không tìm thấy túi nôn trên xe nên chỉ đành ngậm chặt miệng mình, nhịn mãi đến khi tới chỗ đậu xe mới tông cửa xông ra ngoài.

Đắm mình trong bầu không khí trong lành khiến cảm giác buồn nôn của cô gần như bay đi nhưng lại không thể chấm dứt cơn nôn ói. An Du gập người cong lưng, tựa mình vào một cái cây bên đường như cạn sức lực.

Nguyên Khải cầm chai nước chạy tới, vỗ nhẹ lên lưng cô: “Cô An, nước đây.”

An Du cảm ơn cậu. Cô vén tóc lên, nhận lấy chai nước rồi uống.

Nguyên Khải nán lại một lúc. Khi thấy cô không còn đáng lo nữa, cậu bắt đầu giơ máy ảnh lên chụp các chi tiết về thôn xóm quanh mình.

Sau một vòng sưu tầm, cậu liếc mắt thấy An Du đang đứng trên mặt đá. Cô say sưa trông về bầu trời phương xa, tắm mình trong ánh nắng mặt trời. Vô vàn vệt ánh kim phác họa theo góc nghiêng của cô. 

Cậu nhấn nút chụp lại.

An Du quay đầu, “Chụp ảnh sếp mình đấy à?”

“Tuyệt vời luôn ạ.” Nguyên Khải đưa cô xem trước. “Các ý tưởng về nghệ thuật có thể dùng làm tham khảo cho các hình ảnh quảng cáo.”

An Du cười, đặt tay lên vai cậu, “Vẫn là cậu chuyên nghiệp, giỏi nắm bắt linh cảm. Tôi đưa cậu tới đây coi như không uổng phí.”

Trần Thương và Đường Thanh Nghiên cùng nhau bước ra khỏi căn tin chỗ đậu xe. Anh nói câu gì đó với cô. Đường Thanh Nghiên đã rõ nên gật đầu, quay trở lại xe trước.

Hứa Am chợp mắt trong xe. Nguyên Khải cũng tìm nhà vệ sinh để giải quyết nỗi buồn. Trong phạm vi mấy chục mét chỉ còn lại hai người, Trần Thương và An Du.

Tiếng bước chân phía sau ngày càng rõ, An Du nghiêng người dịch sang một bên, chưa hề quay đầu.

“Không thoải mái à?” Trần Thương đứng yên bên cô, “Mới xem ảnh xong chẳng phải còn rất vui sao?

Tay liền tay, đầu kề vai. Trong tiếng nói cười hồn nhiên ấy, muốn khích lệ thì có khích lệ, muốn tán thưởng thì có tán thưởng.

An Du tung hứng chai nước khoáng trong tay, hàng lông mi cô rủ xuống, “Làm sao bằng anh cùng Thanh Nghiên ôn đủ loại chuyện.”

“Anh cố ý chọc tức em.” Cô quay đầu nhìn anh. Trên vành mắt cô là những giọt long lanh còn đọng lại đang chực chờ rơi xuống, tựa như nữ chính ngây thơ tỏ tình không thành trong phim thần tượng. An Du trút bỏ nỗi lòng mình: “Trần Thương, bây giờ em sẽ không thích anh nữa.”

“Không thích thì không thích thôi.” Trần Thương mỉm cười nhạt nhẽo, “Nhưng anh không cố ý chọc tức em, chỉ là giúp em thực hiện… một nguyện vọng của mình.”

An Du chả thèm nghĩ đến việc anh lại ngầm cà khịa mình điều gì. Cô hất tóc định bước đi thì cổ tay bị ai đó kéo lại, trong lòng bàn tay xuất hiện một gói xí muội nhỏ.

“Ở đây chỉ có bán loại này thôi nên em ăn tạm nhé.” Trần Thương gõ nhẹ vào trán cô, “Bản thân say xe mà không biết mang theo ít thuốc sao? Còn cố ý ngồi tít ở phía sau.”

Khóe miệng An Du vẫn không ho he gì. Trần Thương bóc một vỏ kẹo ra, đưa đến bên môi cô, “Hửm?”

Đường hóa học kém chất lượng tạo ra vị chua và ngọt. Cô từ từ ngậm lấy nó, để ở đầu lưỡi mình rồi theo chân Trần Thương về lại xe.

Mọi người quay trở lại vị trí cũ của mình. Trước khi bác tài khởi động xe, Trần Thương vẫy tay về phía An Du, bảo: “Thiết kế An, hãy lấy phản hồi của chương trình, nhân vật trong phiên bản mới cực kỳ cần phải sửa nhiều. Thời gian có hạn nên phiền cô bây giờ qua đây để hai ta nói cho rõ.”

An Du nhìn thẳng vào anh mà bước đi. Trần Thương nói với Đường Thanh Nham “Thất lễ rồi” và đổi lên hàng ghế đầu tiên – nơi khuất tầm nhìn của người khác.

Cô tựa lên cửa sổ, “Sửa ở đâu?”

“Vài người nào đó phải thay đổi tính khí của mình đi.” Trần Thương cười, “Khi có việc xảy ra là lo lắng, xong lại hết lần này đến lần khác hành xử bốc đồng.”

Trước khi An Du mở miệng phản bác, Trần Thương đã lấy một miếng bánh từ trong gói ra, “Ăn đi này.”

An Du bĩu môi nhưng vẫn mở miệng, lén cười thỏ thẻ với anh: “Ăn xong, anh sẽ là của em.”

“Vậy đừng ăn.” Trần Thương lấy đồ ăn về.

“Trần Thương kia, anh là thời tiết trên núi hay là kính vạn hoa hả? Mỗi lúc một kiểu sao?” An Du đá anh một cái. Cô cuộn người làm ổ trên ghế, cả tay chân và lưng đều gác hết lên đồ gác tay của xe, cố tránh xa anh nhất có thể, đeo đồ bịt mắt lên, “Em chưa phải là đồ quý hiếm.”

Trước mặt tối sầm, bên vành tai thổi tới một luồng khí nóng, “Hôm nay là ngày 5 tháng 5.”

*

Khi mọi người đến được thôn Lạc Dương thì đã gần giờ ăn trưa. Ủy thôn mời bọn họ đến nghỉ ngơi và dùng bữa tại một quán ăn nằm cheo leo giữa sườn núi.

Xa xa là những túp lều tranh nơi bùn lầy dưới chân, quanh sân nhà có hàng rào bảo vệ. Ngọn khói bếp nghi ngút bốc lên trời, không khí làng quê trong lành bình yên.

Công việc luôn được đặt lên hàng đầu. Nhân lúc đồ ăn còn chưa được bưng lên, một nhóm người đã ngồi quanh chiếc bàn vuông trong sân để mở cuộc họp ngắn.

“Mọi người có đề xuất gì về mảng thiết kế này?” Trần Thương hỏi.

Trước khi lên đường, An Du đã làm phân tích tường tận cộng thêm vốn kinh nghiệm quảng bá được tính lũy từ hồi trước của mình, cô trình bày một cách ngắn gọn súc tích: “Tôi nghĩ rằng sự kết hợp này đừng chỉ giới hạn ở điểm phong cảnh. Ý nghĩa của quê hương tồn tại trong game ngoài khiến người chơi thấy thoải mái ra thì còn phải chứa đựng nhiều yếu tố nhân văn hơn. Người dân địa phương ở thôn Lạc Dương thờ phụng vị thần có tên là “Hồng Linh”, mong muốn thần phù hộ cho gia đình bình an, mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu. “Yêu Ma Ký” là lấy bối cảnh về thần thoại Trung Quốc nên chúng ta có thể đưa truyền thuyết về vị thần này vào trong hệ thống Gia Viên.”

“Về hệ thống nấu nướng phổ biến nhất trong Gia Viên, có thể thêm các món ăn gia đình của người dân thôn Lạc Dương vào thực đơn. Từ vĩ mô đến vi mô, 

nó phải là một chuỗi kết hợp hoàn chỉnh. Nhiều điểm hấp dẫn người chơi thì lợi nhuận thu được sẽ càng lớn hơn.”

Trần Thương gật đầu rồi lại lắc đầu, “Mặc dù thiết kế An có đề xuất tốt, nhưng cô đã bỏ qua vài điểm quan trọng nhất. Việc đưa văn hóa địa phương mang sắc thái tôn giáo vào game chưa hẳn qua được kiểm duyệt, đây là cái thứ nhất. Thứ hai, thế giới quan trong game là bối cảnh thần thoại nên sẽ làm yếu điểm này đi một chút bởi vì ta không được phép ủng hộ mê tín dị đoan theo như chính phủ đang tuyên truyền. Thứ ba, Gia Viên tập trung vào lối chơi giải trí và phong cảnh, sau này còn phải hoàn thiện. Ý đồ của chúng ta là ở chỗ thúc đẩy lượng chi tiêu của người chơi và kéo dài thời gian trực tuyến nên trọng tâm không nằm ở việc hiểu rõ tính nhân văn. “

Anh thẳng thắn nêu ý kiến: “Lúc mới bắt đầu thì không cần đem chuyện bé xé ra to, nóng lòng đạt được một  thành quả. Hiện tại chúng ta chỉ cần người thiết kế khôi phục lại những cảnh đặc sắc ở địa phương, còn cái khác thì giữ lại sao cho hợp lý. Sau khi xem xét hiệu quả thì ta tiếp tục điều chỉnh chiến lược.”

Anh hết sức nhã nhặn, nhưng không giống như phủ nhận mọi suy nghĩ của cô, cũng có mấy người xung quanh góp ý rằng cô hấp tấp.

An Du xẵng giọng trả lời: “Giám đốc Trần à, anh không cần phải quá kiêng kỵ và thận trọng đâu. Vì sự phát triển của dự án, chúng ta suy nghĩ nhiều về những khả năng táo bạo hơn thì có gì là không tốt chứ?”

Hai người ngồi đối diện nhau. Trần Thương im lặng vài giây, anh nhếch mép cười khẩy rồi trở lại vẻ mặt nghiêm nghị, “Thiết kế An luôn cố chấp, phớt lờ ý kiến ​​của tôi. Giới hạn mà cô áp đặt đã vượt xa trách nhiệm của mình, đó là thái độ mà bên hợp tác nên có?”

“Sản phẩm có giá trị của sản phẩm. Tôi biết rõ ở điểm nào thì nên cho ra tin tức gì, mà không phải chúng ta sẽ giải quyết việc này trong một sớm một chiều. Đạt được mục đích nào đó chỉ vì cái lợi trước mắt, tôi sẽ không mạo hiểm đâu.”

Sự châm chọc mơ hồ trong lời nói dần bị ảnh hưởng từ việc tư, điều này rất giống với tình hình hiện tại của bọn họ.

An Du phẫn nộ, cẩn thận gõ xuống mặt bàn, “Hai ta hợp tác với nhau đã lâu nhưng anh hoàn toàn không phải là người không mạo hiểm. Chúng ta phải thực hiện các mẩu một cách đều đặn và nó không mâu thuẫn với đề xuất của tôi. Nếu đã chung một kết quả cuối cùng thì trước tiên ta phải xác định phương hướng chính để tạo điều kiện cho việc nghiên cứu và phát triển ”.

“Hay…” Cô mỉm cười, “Cụ thể là anh đang muốn rút lui?” Chĩa mũi nhọn vào người hay vào đề xuất?

An Du kết thúc nửa câu sau bằng ánh mắt của mình.

Những người còn lại đều im hơi lặng tiếng, Trần Thương cười nhạt nhẽo: “Thời cơ không tới, nói sau đi.”

*

Khi bữa ăn được dọn ra, chiếc bàn tròn bằng gỗ được bày biện chu đáo với những bảng tên. Trần Thương và An Du ngồi cạnh nhau.

Trần Thương múc một bát canh gà đen hầm nấm đông cô. An Du cũng đang dùng một chiếc thìa nhỏ để pha chế dĩa nước tương.

Hành động đổi chén dĩa cho nhau của hai người diễn ra một cách nhẹ nhàng và thầm lặng, gần như hoàn thành cùng một lúc.

Biểu cảm của cả hai đều lạnh lùng y hệt nhau, mắt cũng không nhìn lấy nhau như thể ai nói trước sẽ là người thua cuộc. Giữa bọn họ giờ đã trở thành cuộc chiến ngầm không thể giải thích được.

Hứa Am ngồi ở phía đối diện, nghe theo lời dạy “Tùy mặt gửi lời” của Trần Thương. Nghĩ đến tranh chấp vừa rồi, cô bèn rời bàn đi tới bên cạnh bọn họ, thực hiện bước đầu tiên “học cách đối nhân xử thế”.

Cô hơi cúi người xuống, lễ phép hỏi nhỏ bên tai anh: “Boss ơi, bên chỗ Trưởng phòng Đường còn có một chỗ ngồi khác, chỗ của hai người có phải quá chật không? Hay là… cô Quảng Tạp, cô có muốn đổi chỗ ngồi không?”

Giọng của cả nam lẫn nữ vang lên cùng một lúc: “Không cần.”

Người nữ thì có chất giọng mềm mại, nếu lắng nghe sẽ thấy có chút quyết liệt: “Tôi thấy ngồi đây rất tốt.”