Hoàng hôn đã xuống, ở nhà Chu Bạch Thảo chỉ còn lại vài người. Hoàng Lâm và Trần Hải Minh tỏ ra ngạc nhiên khi cô gái Mai Kiều Dung vẫn còn ở đây, và riêng Hàm Vũ Phong, hắn cực kì khó chịu khi nhìn quanh vẫn thấy Cố Y Bình.
”Em không thể hạn chế chỉ riêng chúng ta ở đây tối nay sao?”, hắn đã nói vậy với Chu Bạch Thảo, nhưng nàng chỉ có thể cười mỉm và nhún vai.
”Em không nỡ, mọi người đã ở đây chào đón em rất nhiệt tình. Em muốn họ được thưởng thức một bữa tiệc trọn vẹn nhất có thể.”
”Anh ấy chỉ không thích khi đối thủ của mình ở đây thôi”, Vũ Lục Hàn xen vào sau một cơn ngủ li bì vì say rượu, “Thật hiếm thấy anh kém tự tin như vậy đấy, anh yêu.”
”Chà, nghe xem kìa!”, Trần Hải Minh ở gần đó hô lên thích thú, “Bà xã cậu thật tỉnh táo, James.”
”Chỉ nước hoa quả, em đã hứa rồi”, Hàm Vũ Phong thì thầm với vợ, cô lập tức giơ lên chai nước cam, lắc lư.
”Em có thể chưa tỉnh rượu, nhưng em vẫn giữ lời đấy!”
”Đối thủ của anh là ai vậy?”, Chu Bạch Thảo tò mò, nhìn quanh một lượt những người còn lại trong phòng, rồi lại nhìn hắn. Hàm Vũ Phong thở dài.
”Là người đằng kia kìa, tóc xoăn xoăn ấy. Anh ta là Cố Y Bình, người có lẽ ngài Adam ghét nhất trên đời!”, Vũ Lục Hàn cười khúc khích, gác cánh tay lên vai Chu Bạch Thảo vô cùng thân mật và tận tình chỉ cho nàng thấy “kẻ thù” của chồng mình.
Cố Y Bình bỗng nhiên quay sang như thể anh ta cảm nhận được có người đang nhìn, rất tự nhiên mỉm cười và đưa tay chào hai cô gái. Vũ Lục Hàn chỉ nheo mắt cười không đáp, đưa chai nước hoa quả lên và tu một ngụm.
”Thịt nướng thật tuyệt!”, Mai Kiều Dung thốt lên, nhìn lần lượt từng người ngồi trên bàn tiệc ngoài trời. Bảy giờ, trời đã xẩm tối, trên chiếc bàn ăn kê gần bể bơi chỉ còn khoảng mười hai người, trong đó ngoài Mai Kiều Dung và Cố Y Bình là khách, còn bốn vị khách nữa là những người còn sót lại ở bữa tiệc trước. Chu Bạch Thảo cười nhẹ nhàng.
”Em thấy ngon miệng là được.”
”Đây là món thịt nướng ngon nhất em từng ăn đấy!”, Mai Kiều Dung thốt lên nịnh nọt, “Đây là bữa tiệc đỉnh nhất từ trước đến giờ mà em từng tham gia!”
Mùi thịt nướng thơm lừng lan tỏa khắp không gian.
”Mai Kiều Giang thế nào? Cô ấy vẫn khỏe chứ?”, Chu Bạch Thảo tiếp tục trò chuyện với cô gái mới quen. Nàng nói chuyện mà không hề nhìn vào mắt đối phương, giống như một kiểu xã giao và lảng tránh.
”Chị ấy vẫn khỏe, vừa có thêm một bé trai năm ngoái”, Mai Kiều Dung nói nhanh. Cô cảm thấy khó chịu, cuối cùng người ta vẫn chỉ quan tâm đến chị gái cô.
”Vậy là hai bé hả? Chúc mừng!”, chỉ đến lúc này Chu Bạch Thảo mới ngước lên nhìn cô bé, “Từ khi Mai Kiều Giang lấy chồng, tôi cũng ra nước ngoài du học, chúng tôi chẳng còn liên lạc với nhau nữa. Tôi có thể đến thăm chị gái em và các bé không?”
Mai Kiều Dung cúi đầu, giả vờ uống nước để che giấu bộ mặt khó chịu.
”Chị hãy tự liên lạc với chị ấy, chị ấy giờ ra ở riêng với chồng rồi.”
”Tuyệt!”, Chu Bạch Thảo có vẻ phấn chấn hơn hẳn, điều đó càng khiến Mai Kiều Dung cảm thấy bực bội. Mặc dù cô đã khen ngợi tài nấu ăn của nàng, nàng vẫn chỉ quan tâm đến người khác.
”Thế... James”, Tóc Đỏ đột nhiên quay sang nhìn hắn, “Bao giờ hai người định có em bé vậy? Gần một năm rồi đó...”
Câu hỏi bất ngờ của Trần Hải Mình khiến Vũ Lục Hàn đỏ mặt. Vợ chồng cô bỗng dưng thành tâm điểm chú ý, điều này khiến cô cảm thấy không mấy tự nhiên.
”Có lẽ vài tuần nữa”, Hàm Vũ Phong thay vợ trả lời câu hỏi, quay sang nhìn cô âu yếm. Chu Bạch Thảo thể hiện sự ngạc nhiên thấy rõ, trong khi Mai Kiều Dung vẫn cúi gằm mặt, và ở gần phía đầu bàn đối diện, Cố Y Bình nheo mắt đăm chiêu.
”Cả hai người đều bận như vậy, sinh em bé xong liệu có thời gian không?”, Hoàng Lâm hỏi. Hắn nhìn sang cậu bạn thư sinh, cười nhẹ.
”Chúng tôi sẽ thu xếp dần công việc. Đến khi Tiểu Hàn có em bé, Libby và Will sẽ về đây chăm sóc cô ấy và con của chúng tôi.”
”Ông bà Moreau chịu từ bỏ cuộc đời hưởng thụ ở Pháp để về đây bế trẻ con sao?”, Trần Hải Minh khúc khích cười, “James à, tôi chính thức bận rồi, không còn rảnh để thay cậu ngồi ghế giám đốc nữa đâu. Chúa ơi, khoảng thời gian đó thật kinh khủng, cứ như thể tôi quay trở lại đại học và học mấy môn kinh tế buồn ngủ đến phát rồ ấy!”
Bàn ăn rộn lên những tiếng cười. Đối với những người bình thường khác, họ nghĩ rằng Tóc Đỏ đang đùa giỡn Tóc Vàng Hoe. Chỉ Trần Hải Minh và Hàm Vũ Phong biết tường tận “khoảng thời gian” đó, lúc hắn còn bận bịu theo đuổi và hẹn hò Vũ Lục Hàn đến mức đã nài nỉ cậu bạn thân tóc đỏ thay mình đến công ty quản lý hộ công việc. Trần Hải Minh vốn chỉ biết đến ăn uống, quay sang lĩnh vực kinh tế lại là kẻ ngu ngơ, cậu đã phải vật lộn hàng ngày với những quyển sách về tài chính kinh tế, đồng thời nhận sự trợ giúp từ cô thư kí riêng người Anh của hắn, Veronica. Sau khi hắn chinh phục và rước được Vũ Lục Hàn về làm vợ, Trần Hải Minh đã thề trước mặt hắn sẽ không bao giờ ngồi lên chiếc ghế quản lý đó nữa... Chàng đầu bếp tóc đỏ đó dù đã có một chuỗi nhà hàng riêng, thực chất lại để các bếp trưởng quản lý từng nhà hàng, bản thân chỉ thỉnh thoảng ghé qua. Triệu Minh sau khi thành bạn gái của Trần Hải Minh đã giúp cậu khá nhiều trong việc quản lý nhà hàng, cô gần như trở thành người điều hành mọi thứ. Tóc Đỏ hiện giờ chỉ tập trung vào chương trình nấu ăn của riêng cậu, vào việc làm giám khảo Master Chef, vào những quyển sách về nấu nướng mà thôi.
”Anh sẽ không bị chồng em làm phiền nữa đâu”, Vũ Lục Hàn tủm tỉm cười với Trần Hải Minh, uống một ngụm nước cam, “Đến khi có em bé, em sẽ chủ động nghỉ việc để ở nhà chăm sóc con. James là người không thể thiếu ở công ty mà.”
Hắn chỉ cười mỉm trong khi Trần Hải Minh đập bàn hưởng ứng.
”Đúng rồi đấy, hậu quả sau một thời gian dài để tôi ngồi ghế quản lý ở công ty là chuyến đi Anh hụt để xử lý rắc rối. Sau lần đó cậu ta có dám đề nghị tôi làm việc thay để đi chơi với vợ đâu! Chả sợ toát mồ hôi!”
”Cậu quả là không có duyên với việc quản lý”, Hàm Vũ Phong bật cười, lườm Tóc Đỏ. Chỉ có cậu mới dám trêu chọc hắn ở chốn đông người như vậy.
Một tiếng ho dữ dội làm gián đoạn cuộc trò chuyện, khiến mọi người tập trung ánh nhìn về phía đầu bàn. Cố Y Bình, anh chàng “đối thủ” của Hàm Vũ Phong, đang cúi gập người, ho sặc sụa.
”Anh có sao không thế?”, Triệu Minh nhận ra người quen, quan tâm hỏi han. Cố Y Bình lắc đầu, phẩy tay, ngẩng lên nhìn mọi người, cười méo mó với đôi mắt giàn giụa nước mắt vì cơn ho.
”Tôi... bị sặc rượu... Xin phép... vào vệ sinh một lát...”, Cố Y Bình nói xen giữa những tiếng ho, hấp háy mắt. Dứt lời, anh ta đứng dậy, nhìn quanh.
”Vệ sinh ở trong kia, anh rẽ trái rồi đi thẳng nhé”, Chu Bạch Thảo nhanh chóng chỉ đường, nhìn theo anh chàng đang xiêu vẹo đi theo hướng dẫn.
”Có vệ sinh nữ riêng không ạ?”, giọng nói ấy lại gây sự chú ý về phía giữa bàn, bên cạnh Vũ Lục Hàn. Mai Kiều Dung vừa lên tiếng, khuôn mặt nhăn nhó, “Em đang định hỏi về đường vào chỗ đó thì anh kia đã...”
”Không sao, em có thể vào vệ sinh cạnh phòng tắm, ở bên kia, rẽ trái rồi đi thẳng đến hết đường, rẽ trái nữa là đến”, Chu Bạch Thảo một lần nữa hướng về con đường ban nãy. Mai Kiều Dung gật đầu thay lời cảm ơn, ôm bụng líu ríu chạy vào trong nhà.
”Không uống rượu có lẽ là một ý tưởng không tồi”, Hoàng Lâm nhướn mày nhìn cô gái vừa chạy đi, quay lại cười nhưng không quên uống một ngụm rượu.
”Cả ngày hôm nay mọi người đã uống quá nhiều rượu rồi, không thể cố ép cơ thể nhận thêm được”, Chu Bạch Thảo gật gù đồng tình. Nàng ngay lập tức ra hiệu cho những người giúp việc thay thế các chai rượu trên bàn bằng những chai nước nho.
Trong khi đó, ở hành lang dẫn đến khu vệ sinh bên trong nhà Chu Bạch Thảo, Mai Kiều Dung đang khép nép ở cạnh tường, ngó nghiêng một hồi rồi xoay người nhìn kẻ đối diện.
”Ánh mắt đó là thế nào vậy?”, cô cằn nhằn. Cố Y Bình, hoàn toàn tỉnh táo, thong thả nhét tay vào túi quần, cười nửa miệng.
”Nghĩa là cô đi theo tôi ngay. Thật may vì cô đủ thông minh để nhận ra.”
Mai Kiều Dung cười khẩy nhưng tỏ rõ vẻ khó chịu. “Anh gọi tôi đi theo chỉ để mỉa mai tôi à?”
”Tất nhiên là không chỉ có vậy”, Cố Y Bình bật cười, “Lúc nãy cô có nghe cuộc trò chuyện của bọn họ chứ? Người trong mộng của cô sắp có con rồi đấy.”
”Họ chưa có con đâu!”, cô nhăn mặt bực bội khi anh nhắc đến chuyện khiến lòng cô râm ran nãy giờ, “Họ vẫn đang lên kế hoạch sinh con mà thôi. Đừng làm như thể cô ta đã có thai rồi vậy.”
”Cô quả là không hiểu đàn ông, không phải, cô có vẻ chẳng hiểu bất cứ ai”, Cố Y Bình cười lớn khiến mặt cô đỏ ửng, rồi tím tái, “Nghe đây, khi Hàm Vũ Phong nói vài tuần nữa, nghĩa là anh ta và vợ đã và sẽ làm tình liên tục để có con, hiểu không? Điều gì khiến cô tự tin rằng vợ hắn ta sẽ không thụ thai ngay hôm nay hả? Cô lại còn thong thả ngồi đó, nghĩ rằng mình vẫn còn nhiều thời gian?”
Mai Kiều Dung bỗng dưng quên cơn tức vì bị chế giễu, cảm giác bất an xâm chiếm lấy cô.
”Tôi... tôi không thể tán tỉnh anh ta trong lúc này được!”, cô gần như lớn tiếng, nhưng lại nhìn quanh một cách lén lút để chắc chắn rằng không có ai, “Anh ta chỉ nghĩ đến con thôi, không đời nào chịu theo tôi đâu!”
”Đấy, đấy là lí do tôi cần nói chuyện với cô”, Cố Y Bình cười mỉa mai, chống một tay lên bức tường cạnh Mai Kiều Dung, “Cô cần phải làm gì đó, ngay lúc này. Hắn ta hiện chỉ nghĩ đến việc có con, phải không? Nghĩa là hắn quan tâm đến vợ vì vợ hắn là người sẽ đẻ con cho hắn. Hiểu ra vấn đề chứ?”
Mai Kiều Dung nhăn mặt, nghiêng đầu, đảo mắt. Cô thật sự không hiểu anh chàng họ Cố này vừa nói gì.
”Để tôi giải thích thật chậm cho cô”, Cố Y Bình có vẻ mất kiên nhẫn, nghiêng người sát về phía cô, “Với một người đàn ông đang mong có con nhưng vợ mãi không có thai, trong khi cô gái khác lại có, theo cô, người đàn ông đó sẽ quan tâm, chăm sóc cho ai? Cho vợ, hay cho cô gái đang mang thai con của mình?”
”HẢ???”
Mai Kiều Dung bất ngờ đến mức lớn tiếng một cách không cần thiết, khiến Cố Y Bình ngay lập tức che miệng cô lại, dáo dác nhìn quanh. Thật may vì giờ này những vị khách đã tập trung toàn bộ ở bàn ăn phía ngoài trời, không còn ai loanh quanh để vô tình nghe lọt câu chuyện này nữa.
”Anh bị điên à?”, Mai Kiều Dung đẩy nhanh người đàn ông trước mặt ra, lùi lại vài bước, “Anh điên rồi! Tôi... tôi còn chưa có chồng! Làm sao... làm sao tôi lại... lại mang thai được?”
”Cô hiểu vấn đề rồi đấy”, Cố Y Bình mím môi, kìm nén một sự mất kiên nhẫn, “Cô Mai, ai nói với cô rằng cô sẽ có con?”
”Nhưng... nhưng anh vừa...”
”Vừa nói rằng cô sẽ mang thai giả với Hàm Vũ Phong”, Cố Y Bình hạ giọng nói thấp như một tiếng thì thầm, áp sát cô gái để những lời nói của mình chỉ một mình cô mới nghe được, “Theo tôi thấy, cô diễn kịch khá giỏi. Cô có phiền không nếu phải đóng vai một phụ nữ mang thai?”
”Ý anh là... chỉ giả vờ? Nhưng... nhưng nhỡ anh ấy phát hiện ra...”
”Chúng ta sẽ có một tai nạn nho nhỏ khiến cô mất con, trước khi cái bụng to quá. Ba tháng, phải không? Cô phải khiến hắn ta yêu cô sau ba tháng, nếu không khi thấy bụng cô không to, hắn sẽ nghi ngờ. Chỉ cần hắn ta yêu cô là đủ, cô vợ để phần cho tôi.”
Mai Kiều Dung bất giác sờ tay lên bụng, hoang mang. Cô đã từng làm rất nhiều thứ điên rồ trên đời, nhưng giả vờ mang thai với một người đàn ông đã có vợ là việc cô chưa từng nghĩ đến.
”Khoan... nhưng làm thế nào để lừa anh ấy rằng anh ấy đã lên giường với tôi? Vợ chồng họ lúc nào cũng dính lấy nhau...”
”Điều đó phụ thuộc vào trí thông minh của cô”, Cố Y Bình đứng thẳng người, đút hai tay trong túi quần, nhún vai với vẻ vô can, “Hãy động não từ bây giờ đi, cô Mai, tôi chỉ có thể vạch đường sẵn cho cô mà thôi. Bước đi thế nào trên con đường ấy là do cô. Giờ thì xin phép, tôi phải trở về bàn đây, trước khi bọn họ thắc mắc. Nhớ năm phút nữa mới quay lại nhé, tốt nhất là cô nên vào rửa tay hay làm gì đó đi.”
Dứt lời, Cố Y Bình cứ thế bước ra mà không để Mai Kiều Dung có cơ hội thắc mắc. Chỉ còn một mình giữa hành lang vắng bóng người, cô bỗng cảm thấy sợ hãi. Trái tim cô đập mạnh từ lúc nghe đến hai chữ “mang thai”, cô nhìn về hướng Cố Y Bình vừa bước đi, bứt rứt. Cô đã lỡ để anh ta nắm thóp rồi, không thể quay đầu được nữa. Yêu Hàm Vũ Phong ư? Đó là điều cô cực kì, cực kì muốn. Cứ nhìn Vũ Lục Hàn mà xem, cô ta một bước từ lọ lem thành nữ hoàng. Cô muốn cuộc đời của Vũ Lục Hàn, cô muốn biết Vũ Lục Hàn làm thế nào để chinh phục được kẻ lạnh lùng như hắn. Nếu có thể, cô sẽ đánh đổi mọi thứ để tìm hiểu về cuộc tình của họ, để cô còn biết mình cần phải làm gì để “giống Vũ Lục Hàn“. Nhưng lúc này, khi nghĩ về màn kịch mà kẻ thù của hắn vừa vạch ra, cô thật sự mất phương hướng. Nếu làm theo, cô sẽ chỉ là “bồ nhí”, là “tình nhân”, dù có được hắn đi nữa, cô vẫn không được ai công nhận. Cô không thể đột nhiên có thai với hắn, nhưng cũng không thể dụ hắn “làm mình có thai“. Cô nên làm gì bây giờ?
”Xin lỗi nhé, tôi uống hơi nhiều”, Cố Y Bình nói ngay khi quay lại bàn ăn, “Thật ngại quá, tôi cứ nghĩ tửu lượng mình tốt lắm!”
”Tôi bất ngờ đấy!”, Triệu Minh rất tự nhiên đáp lời anh, khiến Trần Hải Minh đang cắm cúi ăn liền ngay lập tức khựng lại, “Tôi nghĩ anh phải uống được tốt lắm chứ?”
”Dạo này tôi hay đi gặp đối tác, uống hơi nhiều”, Cố Y Bình khoanh tay trên mặt bàn, nhìn Triệu Minh cười rất tươi, “Tôi thấy cô Triệu cũng khá... thả phanh đấy chứ? Good girl!”
”E hèm!”, Trần Hải Minh hắng giọng, đặt con dao bằng bạc sáng xuống bàn một cách thô thiển, “Minh Minh, em quen anh chàng này hả?”
Câu hỏi của Trần Hải Minh cũng là thắc mắc chung của vợ chồng Hàm Vũ Phong. Vũ Lục Hàn không biết anh Cố quen biết bạn thân mình, chỉ nghĩ rằng anh ta là một người bạn của Hoàng Lâm.
”Ồ, anh ấy là khách hàng quen của The Fashionista mà!”, Triệu Minh nói, nhìn sang Hoàng Lâm, “Lần đầu em gặp là lúc anh Cố đang mua váy dạ hội ở cửa hàng của chúng ta. Từ sau lần đó, anh ấy thành khách quen luôn. Anh Lâm, Cố Y Bình là một trong những khách hàng được trao thẻ Bạch kim của hãng đấy!”
”À, ra thế”, Hoàng Lâm đáp lời, nhìn chàng trai ngồi đối diện mình, “Hân hạnh được gặp khách hàng thân thiện ở đây, quả là trùng hợp!”
Cố Y Bình cười tủm tỉm, đưa bàn tay ra với ý muốn một cái bắt tay. Hoàng Lâm đã đáp lại cái bắt tay đó, trong khi Hàm Vũ Phong tỏ ra không mấy vui vẻ.
”Không có sự trùng hợp nào ở đây đâu. Cô Triệu đây có nói với tôi rằng hôm nay người yêu của ông chủ hãng thời trang này đi du học về, mọi người mở tiệc chúc mừng. Tôi muốn đến chung vui mà thôi, thực chất tôi không biết ông chủ của hãng thời trang lớn như vậy lại còn trẻ thế này...”
”Cảm ơn”, Hoàng Lâm cười, vòng tay khoác vai Chu Bạch Thảo ngồi bên cạnh, “Anh có thể ở đến tận lúc này, chúng tôi đã rất biết ơn rồi.”
”Chúng ta đều là bạn mà!”, Cố Y Bình nói, tuy vậy cố ý liếc sang Hàm Vũ Phong, người ngồi ở phía bên cạnh kia của Hoàng Lâm, “Nhưng... có lẽ đối với ông Adam thì không phải bạn rồi.”
Hàm Vũ Phong nhìn lên khi họ Cố nhắc đến mình. Môi hắn nở nụ cười nhạt nhẽo, đôi mắt hơi se lạnh, màu nâu khói đục ngầu, đanh thép.
”Nếu anh không tán tỉnh vợ tôi thì có lẽ tôi chỉ coi anh là đối thủ trên thương trường mà thôi.”
”Ồ!”, Trần Hải Minh hô lên, giọng nói mang chút cay nghiệt. Có lẽ anh chàng tóc đỏ vẫn còn chút ghen tuông khi bạn gái mình trò chuyện thân thiết với người mới, “Anh Cố có sở thích tán tỉnh người đã có chủ vậy à?”
Tóc Đỏ thay hắn công kích Cố Y Bình, cố tình nhấn mạnh vào câu “đã có chủ“. Cố Y Bình không hề tỏ ra bị xúc phạm, thong thả cười, giống như chỉ vừa nghe một câu trêu chọc đơn thuần vậy.
”Xin lỗi nếu có động chạm tới ai, đó chỉ là cách trò chuyện của tôi có hơi quá đùa giỡn mà thôi. Tôi không có ý tán tỉnh ai đâu, đừng hiểu nhầm.”
”Hi vọng anh thành công với kiểu ăn nói thiếu nghiêm túc với phụ nữ đến mức bị hiểu nhầm”, Tóc Đỏ đáp liền một mạch, nói không chớp mắt. Cố Y Bình ra vẻ nhún nhường, gật đầu, vẫn cười tươi, đưa ly rượu lên như muốn mời anh chàng đang ghen uống cho hạ hỏa.
”Tôi xin ghi nhận lời chỉ giáo”, anh cố tình giở giọng đùa cợt, cùng Tóc Đỏ uống cạn ly rượu. Tuy vậy, Trần Hải Minh vẫn nhìn anh ta với cái nhìn không mấy thiện cảm.
”À, nhân có cả hai vợ chồng ông Adam ở đây”, Cố Y Bình tiếp tục hướng về phía Hàm Vũ Phong. Vũ Lục Hàn lần đầu được nhắc đến, ngẩng lên nhìn anh, cố nuốt nốt miếng thịt trong miệng và rồi uống ngay một ngụm nước cam, “Ông Adam có vẻ rất thương vợ, cưng vợ, nhưng lại giấu vợ kỹ quá! Tôi cứ tưởng anh không bao giờ đưa vợ đi dự tiệc, nhưng rõ ràng hôm nay vợ chồng anh đã rất thoải mái. Vậy, liệu bữa tiệc mừng khai trương chi nhánh mới ở công ty anh sắp tới, anh và phu nhân sẽ cùng đi chứ?”
Vũ Lục Hàn tròn mắt, quay sang nhìn chồng trong khi hắn không tỏ thái độ gì cả. Mỗi lần hắn nhìn đối thủ của mình, luôn có một chút lãnh đạm và lạnh lẽo trong đôi mắt màu nâu khói. Thỉnh thoảng xương quai hàm của hắn nổi lên một chút, cô hiểu rằng hắn đang cảm thấy không thoải mái khi trò chuyện với người kia.
”Anh sắp khai trương chi nhánh mới? Sao em không biết nhỉ, em làm việc ở đó mà?”, cô hỏi chồng. Hàm Vũ Phong nhìn vợ, uống một ngụm rượu vang.
”Là chi nhánh mới của hệ thống siêu thị AMart. Em không làm ở mảng đó thì làm sao biết được”, Hàm Vũ Phong đáp nhẹ nhưng vô cảm. Hắn chưa bao giờ nói chuyện với cô với cảm xúc nhạt nhẽo như thế, không bao giờ, kể từ khi yêu cô. “Chuyện khai trương không mấy quan trọng, anh thường chỉ xuất hiện một chút thôi. Mọi thứ đã có giám đốc mảng đó lo rồi.”
”Ngài Adam lại khiêm tốn rồi!”, Cố Y BÌnh bật cười, “AMart vừa được bình chọn là một trong những hệ thống siêu thị hiện đại và thu hút nhất cả nước, chưa kể, theo tôi nhớ trên giấy mời có khi địa điểm khai trương nằm trong khu đô thị nghỉ dưỡng cao cấp. Anh lại bảo không quan trọng ư?”
Vũ Lục Hàn nhìn thấy xương quai hàm của hắn đanh lại. Cô ngay lập tức cười tươi, đặt tay mình lên bàn tay đang nắm chặt của chồng.
”Có phải anh nhắc đến The Palace không? Đó là nơi chúng tôi đã tổ chức đám cưới”, cô giả lả cười, cố gắng chuyển chủ đề, hiểu rằng hắn có lý do riêng khi không thích thú chuyện này, “Anh biết đấy, tôi thực chất cũng không hứng thú lắm với mấy bữa tiệc sang trọng kiểu ấy. Tôi chỉ tham gia những chỗ có tính chất giải trí thôi...”
”Em biết không, em yêu, có lẽ cậu ta nói đúng”, Hàm Vũ Phong đột nhiên ngắt lời cô, thả lòng người, ôm cô bằng một tay và quay lại nhìn thẳng vào mắt đối thủ, “Anh chợt nghĩ ở nơi có kỉ niệm đẹp nhất của chúng mình như vậy mà không cho em đi thì thật tiếc. Em có đồng ý tháng sau cùng anh dự buổi khai trương ấy không? Người ta sẽ rất vui khi được thấy vợ anh đấy...”
”Thật... thật à?”, cô lắp bắp hỏi lại. Việc hắn bất ngờ thay đổi thái độ khiến cô ngơ ngác, “Nhưng... đây là lần đầu em tham gia vào công việc của anh đấy...”
”Không hề gì, em là vợ anh mà?”, hắn cười với cô,hôn nhanh lên môi cô khiến má cô đỏ ửng, “Phải đưa em đi để nhắc nhở mọi người rằng chúng ta đã kết hôn rồi...”
Khi nghe hắn nhấn mạnh vào những từ cuối, Vũ Lục Hàn đã ngay lập tức hiểu mục đích thay đổi thái độ của hắn. Chồng cô muốn dằn mặt kẻ-nào-đấy đây mà.
”Tuyệt! Vậy Triệu Minh cũng đi được phải không?”, Trần Hải Minh lên tiếng, và cô đã nhìn cậu theo kiểu Anh-cũng-được-mời-sao? À, dĩ nhiên rồi, đó là bạn thân của Hàm Vũ Phong cơ mà!
”Tốt quá, em cũng đang thắc mắc xem Tiểu Hàn có đi không”, Chu Bạch Thảo tiếp lời, nhìn Hoàng Lâm âu yếm, “Tụi em chắc chắn sẽ đi rồi, năm nay Hoàng Lâm không phải lẻ bóng một mình ở những nơi như vậy nữa. Thật mừng vì anh đã đổi ý, để Tiểu Hàn đi cùng.”
”Nghe cứ như tôi là kẻ đang giam giữ Tiểu Hàn vậy”, hắn bật cười, nhìn Cố Y Bình rất thỏa mãn, “Anh thấy sao? Cảm ơn nhé, vì đã gợi ý cho tôi.”
”Không có gì.”
Một lần nữa, Cố Y Bình nhấc ly rượu lên, mời mọi người. Sau những cái chạm ly, nước trong ly đều cạn sạch. Mai Kiều Dung bấy giờ mới quay lại, hoàn toàn bỏ lỡ mọi thứ. Riêng Vũ Lục Hàn, cô cảm nhận rằng Hàm Vũ Phong vừa thay đổi, tuy đang tỏ ra thoải mái, vui vẻ, nhưng trong lòng chắc chắn đã nổi cơn bão bùng.
Vũ Lục Hàn nhận thấy, trước đối thủ của mình, Hàm Vũ Phong thường để tình cảm lấn át lý trí. Hắn phải suy nghĩ rất lâu để xử lý tình huống Cố Y bình đưa ra, nhưng lại để đối phương dẫn dắt cảm xúc. Đã hơn một lần cô thấy chồng giận dữ và khó chịu nhiều hơn sự bình thản, tự chủ thường ngày. Cô tự hỏi, liệu khi phải trực tiếp đối mặt với Cố Y Bình, Hàm Vũ Phong có còn giữ phong độ được như xưa?