Tôi lang thang khắp vỉa hè phồn hoa người qua kẻ lại đến tận tối mịch mới về.
Ánh trăng hôm nay cao và trong sáng, không như ánh mắt mờ mờ đục đục chìm trong tối tăm của tôi.
Trong lòng ưu tư nặng trĩu, phai mờ hạnh phúc.
Tôi khẽ đẩy cửa bước vào nhà, không gian tĩnh lặng đột ngột vang lên tiếng ho khù khụ trong phòng A Kiệt.
Tôi lo lắng xông cửa chạy vào, anh ấy đang sốt cao, trán nóng hổi, mặt đỏ phừng phừng, tay chân run rẩy, cả cơ thể nhễ nhại mồ hôi.
Tôi liếc qua bên trái, chỉ thấy Minh Phong lo lắng đứng nhìn.
"Còn đứng đó làm gì, cậu không thấy anh ấy sốt cao như thế nào hay sao? Cậu không có khả năng chăm sóc người khác hả?"
"Tôi...!Tôi! - Vẻ mặt hiện lên lo lắng thấy rõ nhưng anh ấy vẫn lúng túng đứng một bên nhìn qua.
- Tôi không biết..."
"Mau mau lấy điện thoại gọi cấp cứu đi! Anh ấy đang nguy kịch lắm rồi!"
Hắn ta run rẩy bấm không nổi điện thoại, cũng là một tay tôi gọi cứu thương và dàn xếp mọi chuyện ổn thoả...!
Tôi ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt thất thần nhìn chăm chăm ra cửa.
Đã hai tiếng rồi vẫn không có tin tức của A Kiệt làm tôi đứng ngồi không yên.
"Cầu trời khấn phật, cầu cho A Kiệt của con.
Con xin dành cả tấm lòng mà cầu xin ân huệ trên ban cho anh ấy điều tốt đẹp..." - Tôi bỗng nhiên khựng lại, ánh mắt cay cay và đỏ ửng lên.
A Kiệt không còn là của tôi nữa mà là nhân tình của Minh Phong.
Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa thể quen được sự thật động trời và phũ phàng ác liệt ấy.
Tôi thở dài não nề giữa bốn bề tĩnh mịch lạnh lẽo của bệnh viện.
Dường như bây giờ chỉ còn nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ, tiếng lòng thắt chặt than thở của chính bản thân.
Cứ như vậy mà hao mòn thể lực, mỏi mòn mong đợi một tin tốt lành của người tôi yêu.
"Không...!Phải là ban ân huệ cho Tu Kiệt của Minh Phong mới đúng!"
- -------------------------------------------------------------------------------------
Đến tận trưa hôm sau, Minh Phong điện thoại về thông báo A Kiệt vẫn ổn.
Trong lòng tôi như trút bỏ được gánh nặng, anh ấy ổn rồi, anh ấy sẽ khỏe mạnh lại như trước.
"Khụ khụ...!Khụ khụ khụ..."
Tôi chạy vào nhà tắm mà ho ra một vũng máu đỏ tươi, cổ họng khô khan rát cả tâm can.
Tôi có cảm nhận như cổ bị đứt lìa khỏi thân thể, máu văng tứ hướng.
"Khụ khụ khụ khụ khụ...!Khụ khụ...!Hộc hộc hộc..."
Tôi ngất lịm đi bên cửa phòng tắm.
Máu vẫn bám chặt từng mảng trên sàn.
- ---------------------------------------------------------------------------------
Lúc mở mắt thức dậy cũng đã đến tối, tôi vô thức lê bước xuống nhà kho.
Tôi đã dọn xuống nơi hôi hám ấy để sống qua ngày, miễn ánh mắt nhìn ra vẫn thấy bóng hình anh ấy, vẫn thấy nụ cười trên môi anh ấy và nghe lời nói từ miệng anh ấy.
Hình như tôi chưa nấu bữa tối.
Phải! Trong tủ lạnh chỉ còn đồ ăn đóng hộp nên lấy ra hâm sẵn.
Biết anh ấy dị ứng với bào ngư nên tôi đã vứt đi gần nửa đồ ăn Minh Phong mua về.
"Không biết em còn có thể lo lắng và chăm sóc cho anh đến khi nào nữa.
Em chết rồi anh có tự lo cho bản thân được không?"
Tôi khẽ cười thầm trong bụng, tay cứ ung dung điều chỉnh lò vi sóng.
Mặt trời khuất núi là anh ấy sẽ về nhà, tôi nghe A Phong nói.
Không biết có đáng tin không, nhưng cũng mong là vậy.
Anh ấy nói ghét cay ghét đắng mùi bệnh viện nên chắc cũng không thể ở lại lâu.
Anh ấy trở về nhà cũng là lúc tôi cô đơn trong kho mà ngủ thiếp đi.
Không biết anh ấy có lo cho tôi không hay thầm hỏi trong bụng một kẻ thế thân mê muội như tôi đã bỏ đi chưa nữa.
Ngày lại qua ngày, thỏ cứ lặn ác cứ tà, tôi đã quen dần không gian bất tiện, chật chội và dơ bẩn này.
Đã mười tám ngày trôi qua, thân xác hao mòn, tinh thần kiệt quệ nhưng tôi vẫn luôn luôn cố gắng trở nên vui vẻ.
Nhưng sâu trong lòng chỉ còn nỗi đau và thống thiết vô cùng bất tận...!
"A Kiệt...!Có lẽ em sắp chết thật rồi! Phổi em đau lắm, em cứ khó thở, ăn uống như nhai sỏi đá khô cằn...!Anh nói xem, em còn có thể sống được bao lâu?"
Tôi ngồi đối diện với bức tường tối mà hỏi.
Dù biết không có hồi âm nhưng vẫn thấy vui, có lẽ tôi tâm thần phân liệt hoặc tự kỉ mất rồi.
Thật là nực cười mà...!
Hôm nay tiết trời khá đẹp nên tôi ra dạo công viên cho khuây khoả.
Sẵn tiện làm một vài chuyện có ích cho ai đó và nhân tình của người.
Tôi vào ngân hàng và rút sạch tiền từ thẻ của tôi ra.
Chỉ tầm vài chục triệu.
Chẳng qua cũng toàn là tiền tiết kiệm của tôi và số tiền của Tu Kiệt gửi gắm.
Mọi chuyện biến chuyển nhanh đến chóng mặt, tôi còn bất ngờ cơ mà.
Mới đó, chuyến xe cuộc đời của tôi phải đến lúc dừng rồi...!
"Cậu hẹn tôi ra đây có việc gì, nói chuyện ở nhà không tiện sao?" - Minh Phong ung dung tự tại bước đến, ánh mắt sắc bén nhìn trực diện ánh mắt tôi.
Mắt đối mắt khiến cả hai đứng hình một lúc lâu, tôi cảm thấy mệt mỏi và chán chường.
"Tôi hẹn A Phong ra nơi này, dĩ nhiên là có chuyện.
Chuyện này tôi không muốn cho A Kiệt biết để anh ấy tránh phải lo lắng nhiều hơn thôi!"
"..."
"Cậu cũng biết anh ấy vừa vượt qua bạo bệnh, không nên suy nghĩ nhiều, chỉ cần phụng dưỡng cơ thể thật tốt..."
"Cậu trả lời thật lòng tôi biết, cả hai người có quan hệ gì?" - Minh Phong đột ngột cắt lời, ánh mắt trân trân nhìn không chớp.
"Ý cậu là sao? Chúng tôi chỉ là bạn thôi!"
Gió thổi nhẹ nhàng.
Tôi chỉ biết ấp úng lừa dối người đối diện, vì không muốn khiến Tu Kiệt phải khó xử khi ba mặt một lời với nhau.
(còn tiếp).