Tôi Sắp Rời Xa Người Tôi Yêu Nhất Rồi

Chương 16: Chương 16





"Những tháng ngày ta bên nhau, đối với anh chỉ là bên cạnh một thay thế phẩm khờ dại, đầy mệt mỏi, phiền muộn, không đáng phải quan tâm đúng không? Nhưng đối với em là cả một khoảng thời gian quý giá, là khuôn vàng, thạch bạc, khó có thể quên."
"Thà ngay từ đầu đừng cố gieo cho em hy vọng của bến bờ hạnh phúc, thà ngay từ lúc đầu đừng bước đến với nhau.

Bây giờ tình cảm hai ta chỉ còn là tro tàn, cát bụi, là quá khứ tội lỗi miên man trong lòng anh thôi.
Còn em chỉ duy nhất hai từ: "tuyệt vọng"..."
"Em vẫn luôn một lòng một dạ, chỉ mong anh có thể cả đời hạnh phúc, yên vui với nhân tình đích thực."
"Là em ích kỷ, ngày trước luôn muốn anh ở bên cạnh.

Dù tài hèn sức mọn, nhu nhược yếu đuối, bị người người cười chê.

Còn bây giờ, em không còn gì lưu luyến, tiếc nuối, anh muốn ra sao thì mặc.

Em không cản."
"Hãy tin vào con đường anh đã chọn, tin vào người anh trước nay luôn đặt trọn tâm tư, tình cảm.

Còn em, anh hãy lãng quên mãi mãi, xem như chưa từng tồn tại, chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của anh."
"Em sắp chết rồi, còn gì phải nhớ nhung.


Không phải vì sắp chết mà buông rời tay anh, chỉ là em cảm thấy quá đủ rồi.

Em muốn thanh thản, không bị ràng buộc.
Mặc dù sâu tận cốt lõi trái tim và lý trí, em vẫn hướng về anh."
"Anh à, Tu Kiệt của em, hãy hứa, sống thật tốt, sống thật trọn vẹn, và sống luôn cả phần của em.

Ha ha ha, hãy cười thật vui vẻ, và cười thay cho những ngày tháng qua em chưa thấy anh cười."
"Em vẫn luôn yêu anh..."
"Em vẫn luôn nhớ về ngày ấy...!Ngày ta hẹn hò, ngày hai ta chia xa..."
"Hoa Phượng Hoàng...!Em bỗng nhiên nhớ tới, Nhân gian luôn nói quả là không sai.

Một mùa khai hoa duyên ái tình kết nghĩa, một mùa tàn hoa duyên bất hảo phân ly."
"Viết vậy là đủ rồi...!Những lời bộc bạch cũng đủ rồi anh ạ! Em không còn sức lực để viết tiếp nữa..."
"Một lần nữa, em chúc anh hãy sống thật tốt, mọi việc luôn suôn sẻ."
"Tu Kiệt, người tình của em, em yêu anh nhất trên đời, không gì thay thế được, không gì có thể vượt qua!"
"Người viết: Minh Viễn."
Bên ngoài, cái lạnh đột ngột xông tới len lỏi khắp, con tàu vừa ra khỏi hầm, trước mắt là ánh sáng chói lòa chưa kịp thích ứng.
Tuyết rơi rồi, từng bông tuyết xinh xắn lặng lẽ rơi xuống, nhưng vẫn tan tác khắp không gian gió lộng.
Tôi quàng lên cổ chiếc khăn len cũ màu nâu đã sờn vải, cảm giác thật ấm áp.
Tôi ho vài tiếng, chiếc khăn tay vừa thay lại nhuốm đầy máu đỏ.

Tôi gục đầu bên cửa sổ, ánh mắt vẫn đăm chiêu, miên man nhìn ra bên ngoài.
Tàu chạy rất nhanh, thoắt cái lại chui vào hầm tối tăm, thoắt cái lại vụt ra ngoài trời lạnh buốt...
Có lẽ tuyết sẽ còn rơi dày và đặc nhiều hơn nữa...
- -----------------------------------------------------------------------------------------
Ngày hôm sau, tuyết vẫn rơi trắng xoá cả bầu trời, mặt đất.

Cái lạnh tê dại, rét buốt lại càng cảm nhận rõ rệt hơn ở vùng núi hoang sơ, yên tĩnh.
"Cuối cùng cũng tới nơi! Ngồi tàu điện ngầm cả ngày trời, ê ẩm hết mình mẩy!"
Tôi vừa xách hành lý, vừa làu bàu.

Đôi mắt ngó qua ngó lại xung quanh tìm nơi ngồi dựa lưng nghỉ mệt một chút.


Gần đó có chiếc ghế đá còn trống, tôi ngồi ngay không do dự.

Đầu óc lâng lâng quay cuồng, tựa hồ trống rỗng không nao không có sự kiểm soát của thần kinh trung ương.

Tay chân run bần bật, rã rời dường như không thể điều khiển được nữa.
Tôi thở hổn hển, hơi ấm tỏa ra thành làn khói bốc lên rồi tan biến vào không trung.
Tiếng nói cười ồn ào vang vọng không một khoảng lặng yên ắng, ngày một nhiều hơn và mãnh liệt hơn.
Ngực tôi đau quặn, khó thở.

Từ hôm qua đến nay cứ âm ỉ mãi không thôi, khiến tôi mệt càng thêm mệt, chán càng thêm chán, đau càng thêm đau.
Tay tôi ôm chặt lấy phần ngực bên trái, hơi thở ngày càng dồn dập, căng thẳng, hai mắt cay cay lệ chảy thành dòng, quai hàm nhức mỏi đau đến tê liệt, mồ hôi tuông ra như tắm.
Cứ mười mấy phút lại nhẹ dần, rồi lại tiếp diễn dữ dội đau hơn, cứ như vòng tuần hoàn không ngừng, không biến mất.

Cứ mãi đau...
Thời gian cứ trôi qua nhanh chóng, cũng không biết là đã mấy giờ, không còn khái niệm thời gian, chỉ biết cố gắng vượt qua cơn đau đến thấu xương tủy.
"Minh Viễn...!Cố lên, rồi sẽ không đau nữa!...!Sẽ...!Không đau nữa..."
Khụ khụ khụ, tôi ho đau như vỡ ngực, cuống họng cơ hồ xé toạc ra, máu chảy ngập tràn, chết ngay tức khắc.

Bỗng có cuộc gọi, tay tôi run run cầm điện thoại để xem thử.

Là Việt Bân - người bạn chí cốt của Tu Kiệt, hiện đang sống tại làng Lá, cũng là nơi tôi đến bây giờ.
"Alo, cậu tới chưa?" - Tôi vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã luyên thuyên không ngừng.


- "Cậu đang ở đâu, anh đến đón cậu? Hiện có khỏe không?"
"Tôi vẫn ổn.

Cậu hãy thôi hàn huyên qua điện thoại đi, đến đón tôi, tôi ở sân ga Đông Quân!"
Việt Bân "Ừ!" một tiếng rồi cúp máy ngay.

Chắc đang tất bật chuẩn bị đón tôi đây mà.

Tôi đã báo trước với cậu ấy một tiếng, chắc đã sắp xếp hết mọi thứ rồi.
Cậu ấy xem tôi như em trai, luôn luôn chọc phá tôi đủ trò, nhưng thật sự trong lòng rất quý mến và yêu thương tôi.
Cũng tốt, cậu ấy sẽ không trách móc gì tôi đâu nhỉ?
Việt Bân, là người cuối cùng tôi muốn gặp trước khi bước sang thế giới bên kia.
Tâm trí tôi nhảy dựng lên, ầm ầm như sóng vỗ, chỉ sợ bản thân không giấu được chuyện giữa tôi và Tu Kiệt.
Lúc trước, cậu ấy nghe tôi sẽ đến thăm đã liền một mạch gặng hỏi đủ điều.

Chỉ e là Việt Bân sẽ làm to lớn mọi chuyện, sẽ càng khó giải quyết hơn.
(còn tiếp).