Tôi Sắp Chết Rồi

Chương 3




Lúc thay đồ, cái người tên Anthony kia đến cạnh tôi, dường như có lời muốn nói.

Tôi dừng lại động tác nhìn anh ta, kết quả gương mặt anh ta bỗng nhiên đỏ bừng, như con tôm hùm bị nấu chín vậy.

Trời ơi, cái xã hội hiện đại này hóa ra vẫn còn có người biết thẹn thùng! Tôi quả thực muốn ngẩng mặt lên trời trợn trắng mắt.

Tôi tốt bụng mở miệng hỏi: “Anh tìm tôi có việc sao?”

Anh ta có chút căng thẳng nói: “Tôi thấy cậu có vẻ không vui, là bởi vì tôi sao?”

Trong lòng tôi thầm nghĩ, mọi người bây giờ bị cái gì vậy, mỗi người đều coi mình là trung tâm hệ mặt trời rồi sao, cho rằng chín đại hành tinh chuyển động một chút cũng là chịu ảnh hưởng của mình hả.

Tôi trả lời trung thực: “Anh suy nghĩ nhiều rồi.”

Anthony như được thả lỏng, lộ ra gương mặt tươi cười đến sáng lạn nói với tôi: “Tôi vẫn chưa biết tên cậu là gì.”

“Tôi tên là Obama mà, khi nãy không phải đã giới thiệu rồi sao?” Tôi đáp.

“A?” Anthony lộ ra biểu tình vô cùng ngốc nghếch.

Tôi thay xong quần áo liền đi ra ngoài, tìm một chỗ râm mát ngồi xuống nghỉ ngơi. Tuy rằng lúc này mới là vào hạ, thời tiết không tính là quá nóng, nhưng tôi nghĩ mãi không hiểu được cái trò chơi dưới mặt trời chói chang đánh qua đánh lại một quá bóng có gì thú vị khiến những người này chơi vui vẻ như vậy. Tôi thà rằng ngồi một góc hóng gió còn hơn.

Có người đến cạnh tôi, hỏi: “Sao không ra chơi bóng?”

Cái giọng này nghe quen quen, tôi ngẩng đầu, đứng bên là một người đàn ông anh tuấn trưởng thành, khẽ mỉm cười với tôi.

Hắn đượng nhiên không phải ai xa lạ, hắn chính là lãnh đạo trực tiếp của tôi.

Thật thảm, còn chuyện gì xui xẻo hơn gặp sếp vào ngày nghỉ đây. Đến cuối tuần cũng không được rảnh rỗi.

Cũng may tôi sắp chết, quản không nổi mấy cái lễ nghi phiền phức, tôn ti cao thấp này.

“Cái vỉ đập ruồi quá lớn, tôi cầm không quen” Tôi lười biếng trả lời.

Hắn hồi lâu sau mới kịp phản ứng nói cái gì mà rất đúng, không khỏi bật cười.

Hắn nói: “Cậu hình như không hề sợ tôi.”

“Sợ anh?” Tôi kỳ quái liếc hắn một cái, “Tại sao phải sợ anh? Anh ăn thịt được tôi chắc?”

Tôi hiện tại trời không sợ đất cũng không sợ, chỉ sợ chết mà thôi.

Hắn ý vị thâm trường nở nụ cười “Không chừng tôi ăn thật thì sao?”

“Vậy sao?” Tôi không quan tâm nói, “Vậy thì đa tạ đã thưởng thức.”

Tôi còn đứng dậy hơi hơi khụy gối, một tay còn giả vờ nâng gấu váy không tồn tại hành lễ với hắn.

Sếp của tôi cười, nói “Du Hảo, cậu quả thực là một người đặc biệt.”

“A, đúng vậy, tôi là một người bình thường đặc biệt.” Tôi thờ ơ đáp.

Kiều tứ ở bên kia vẫy tay với tôi, không biết có chuyện gì nữa. Tôi mừng rỡ tạm biệt sếp. Hắn ở phía sau vẫn nhìn theo, dù đã đi rất xa, tôi vẫn cảm thấy ánh mắt của hắn dường như vẫn dán chặt vào mình.

Kiều tứ nói “Du Hảo, cậu cùng Anthony luyện cầu được không?”

Anthony vẻ mặt chờ mong nhìn tôi. Tôi ngắn gọn trả lời: “Không được đâu.”

Kiều tứ trong nháy mắt lộ ra biểu tình tức nghẹn “Vì sao?”

“Tôi chưa từng đánh tennis, không biết đánh.”

Đã tới sân tennis nhiều lần như vậy, tôi cho tới tận bây giờ vẫn chỉ phụ trách nhặt bóng. Đi cùng Kiều tứ đều là những người cao quý, tỷ như Lilith, người ta sao có tâm tình cùng một tiểu tùy tùng như tôi đây chơi tennis. Bọn họ sao lại không thuê người bồi luyện, chẳng lẽ tiếc chút tiền?

Anthony vội cướp lời: “Không sao không sao, tôi có thể dạy cậu.”

Tôi chỉ đành bất đắc dĩ đáp ứng.

Tôi hối hận rồi!

Tôi đứng đó, một tay cầm vợt tennis, một tay che ngang trán, mệt không muốn nói chuyện nữa.

Anthony đối diện vẫn còn hô to: “Không sao, từ từ sẽ được, lần này nhất định có thể!”

Mặt trời trên đỉnh đầu to như vậy, tôi cảm giác mình dại như một thằng đại ngốc. Mười mấy phút đồng hồ qua đi, hai chúng tôi vẫn lặp lại quá trình phát bóng – không tiếp được – đi nhặt bóng. Sự thật đã chứng minh, tôi đối với cái loại vận động này hoàn toàn không có một chút nào để người ta hi vọng.

Cô nàng Lilith đáng ghét còn cười nhạo tôi không chỉ một lần “Anh rút cuộc có thể không vậy?”, thấy tôi xấu mặt, cô nàng càng vui vẻ giống nhặt được một triệu, tất nhiên là đôla.

Kiều tứ cũng cầm vợt đứng một bên nhìn tôi cười nhạo.

Tôi hung hăng trừng mắt liếc cậu ta, cười cười cười, cười cái đầu mẹ cậu!

Một đôi cẩu nam nữ!

Kết quả, Kiều tứ ý cười càng sâu.

Tôi quay đầu nhìn Anthony oán hận quát: “Phát bóng!”

Thấy bóng hướng thẳng phía mình bay tới, tôi không chút suy nghĩ liền nâng vợt lên dùng hết sức đánh lại, giống như muốn đem những khó chịu phát tiết lên cái vợt này.

Kết quả tôi cuối cùng cũng đụng được tới bóng.

Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, quả bóng nhỏ với tốc độ cao phi thẳng về hướng Anthony.

“Bốp” một tiếng thay cho tiếng trả lời, Anthony trực tiếp ngã xuống.

Lilith hét chói tai, bộ dáng như sắp ngất, như thế người bị bóng đập là cô nàng vậy. Kiều tứ cũng ném vợt chạy lại xem xét.

Anthony nằm trên mặt đất, người thật sự không có vấn đề gì lớn, chỉ là ở chỗ bị bóng nện vào trên trán từ từ sưng lên thành một quả.

Lilith cùng Kiều tứ ba chân bốn cẳng đỡ anh ta dậy.

“Thực xin lỗi”. Tôi hoàn toàn không chút thành ý nói.

“Không sao, không sao” Anthony xua tay, “Là tôi tiếp bóng không tốt, không liên quan đến cậu.”

Sự thật chính là như vậy, tất cả đều là anh ta sơ ý khinh suất cho rằng tôi đón không được bóng. Nhưng là anh ta đã quên, người có mọc nấm mốc chung quy vẫn có lúc gặp may. Xem đi, tôi vừa lúc gặp vận, tất cả mọi người đều trở tay không kịp.

Kiều tứ muốn đưa Anthony đi bệnh viện khám bác sĩ, tennis đánh không được nữa rồi.

Tôi ở cổng chặn được một chiếc taxi chuẩn bị về nhà, Lilith giữ chặt tôi lại, tức giận lớn tiến chất vấn.

“Anh không được về, chúng ta cùng tới bệnh viện!”

Tôi khó hiểu “Vì sao tôi phải đi, có tôi ở đó không lẽ anh ta sẽ khỏi nhanh hơn chắc?”

Lilith bị tôi chọc giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại nói không ra lời, cứ lôi lôi kéo kéo tay tôi không chịu buông. Thật là, ban ngày ban mặt cứ cù cưa lằng nhằng, còn ra thể thống gì nữa chứ! Kiều tứ lại còn nhàn rỗi đứng một bên xem kịch vui. Vẫn là Anthony phải đi ra giải vây cho tôi, cái trán anh ta còn hẳn một mảng máu đọng, nhưng vẫn cười dịu dàng với tôi: “Về nhà cẩn thận chút nhé.”

Chịu không nổi nữa rồi nha, trên đời này sao vẫn còn có loại người tốt như vậy?

Anh ta nhất định sẽ chết rất sớm! Bởi vì ông trời chưa bao giờ ưu ái người tốt!

Nhìn thấy anh ta tôi bỗng nhiên có cảm giác không thoải mái.

Tôi gật đầu qua loa với Anthony, nói một câu cho có lệ: “Tôi đi trước, chờ anh khỏe lại, tôi mời anh ăn một bữa tạ tội.”

Sau đó nhân cơ hội cánh tay Lilith buông lỏng lập tức chui vào taxi chạy mất.