Vân Xuyên đột nhiên có chút bối rối, anh muốn giải thích, anh có tìm người hại ch3t mẹ kia, nhưung chỉ là không có nửa điểm manh mối, trong hiện thực cũng phát sinh rất nhiều chuyện ngăn cản bước chân. Huống hồ khoảng cách Vân Xuyên gặp được mẹ của mình... Trong thực tế, không có nhiều thời gian trôi qua.
Nhưng anh cũng không thể nói gì được.
Người phụ nữ tóc dài lộ ra ánh mắt thất vọng vừa oán hận, giống như Vân Xuyên cô phụ tất cả kỳ vọng của bà, nhưng rất nhanh lại thay đổi sắc mặt, ôn nhu thì thầm: "Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên... Đáng lẽ mẹ không nên đưa con ra ngoài, quay lại đi, ở bên mẹ, giống như con khi còn bé..."
Đối mặt với yêu cầu này, Vân Xuyên ngược lại không hoảng hốt, trong lòng không hề dao động chút nào.
Anh đã không phải là một đứa trẻ, mà đã là một người lớn ở độ tuổi hai mươi, ngay cả khi có rất ít ký ức về mẹ, anh không đến mức nhớ đến việc từ bỏ chính mình.
Hơn nữa mẹ của anh tuyệt đối không có khả năng làm ra loại yêu cầu này.
Ánh mắt mê man của Vân Xuyên trở nên rõ ràng, bình tĩnh nhìn người phụ nữ tóc dài ảm đạm trước mắt, giống như trong thực tế, không thể nhìn thấy khuôn mặt của bà từ bất kỳ góc độ nào.
"Tiểu Xuyên. Khụ khụ! "Người phụ nữ tóc dài còn muốn nói gì đó, đột nhiên ho khan hai tiếng, trong nháy mắt, phảng phất như sương mù dày đặc bao phủ trong đầu Vân Xuyên tiêu tán, hình ảnh trước mắt vừa chuyển, một lần nữa trở lại hành lang dưới lòng đất kia, trước mắt hiện lên màn đạn của khán giả đang phát sóng trực tiếp.
[Hộp đỏ]: ai phạm sai lầm lớn như vậy, lúc điệp khúc ho khan, làm tất cả tiết tấu của mọi người rối loạn!
[Vân gia đại thiếu phu nhân]: tôi đã nói Xuyên Xuyên không thành vấn đề đi, cho dù nhất thời phá giải không được, còn không tốn được đoàn hợp xướng sao
[Thiện Phong]: Tài chủ của tôi an toàn ~ Tôi cũng yên tâm ~
[Vũ Trụ Đệ Nhất Soái]: Online đau lòng cho dàn hợp xướng người cá mập một giây
[Bánh quy nhỏ giòn tan]: Xuyên Xuyên cuối cùng cậu cũng tỉnh lại, cảm giác thế nào? Anh có bị thôi miên không?
[Lạc Đại Trư]: Xả vịt! Búa bạo phát đầu người!
......
-
Lúc trước người hát cùng Tiểu Phiên kia đã sớm khàn giọng, không có biện pháp tác quái, người hát chỉ có thể là những người khác, mà không chỉ có một con.
Chỉ cần bắt được một bức ảnh là hoàn thành nhiệm vụ, nhưng tiếng hát của người cá cũng giống như trong truyền thuyết, có tác dụng mê hoặc lòng người, muốn gần gũi bắt chúng không đơn giản như vậy. Tuy rằng lần này người hát mệt mỏi, nhưng bọn họ có thể nhuận giọng tiếp tục hát, Vân Xuyên rất ít khi gặp phải loại thủ đoạn công kích tinh thần này, không thể đảm bảo mỗi lần đều có thể chống lại.
Vân Xuyên mở ba lô hệ thống ra xem có đạo cụ nào có thể sử dụng vào lúc này hay không.
Lục lọi một đống lộn xộn, thật đúng là để cho anh tìm được thứ tựa hồ có thể sử dụng ở loại tình huống này.
[Ánh nến] (đạo cụ hiếm): Trong lòng bạn có một ngọn hải đăng, trong mê loạn chỉ đường. Đi về phía ngọn hải đăng và bạn sẽ tìm thấy đường về nhà.
Nến được thắp sáng bởi sức mạnh tinh thần, đặt đỉnh đầu khi sử dụng, tinh thần bất diệt, ánh nến không tắt.
Đạo cụ phần thưởng thu được sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở một thế giới nào đó, còn chưa dùng qua, thoạt nhìn chính là ngọn nến trắng bình thường của Căn Phổ —— ngoại trừ không có bấc đèn ra.
Không có bấc đèn, Vân Xuyên cũng không thử dùng lửa đốt, có chút ngốc nghếch đem ngọn nến trắng này đặt trên đỉnh đầu.
"Đốt chưa?"
Anh hỏi khán giả trong buổi phát sóng trực tiếp.
[Bánh quy nhỏ giòn tan]: Cháy rồi! Ngọn lửa nhỏ màu đỏ nhạt!
[Vân gia đại thiếu phu nhân]: bây giờ thoạt nhìn có chút đáng yêu
[Mập mạp]: cũng có chút ngốc. Vì vậy, dễ thương = ngớ ngẩn?
[Quân cờ trong tay Dịch Tinh]: Nói lung tung, rõ ràng đẹp trai nói như vậy
[Vũ Trụ Đệ Nhất Soái]: Dính rất ổn định, dưới nến làm keo?
......
Vân Xuyên sờ sờ phía trên ngọn nến.
"Ngọn lửa" không có nhiệt độ, nhưng có thể cảm thấy một sức mạnh.
Sau khi lấy nến xuống, ngọn lửa được dập tắt. Lật qua xem bệ, không có keo, Vân Xuyên mới yên tâm lại đặt nến trở lại đỉnh đầu.
Theo hành lang dưới lòng đất tiếp tục đi về phía trước, không quá hai phút, bên tai lại vang lên tiếng hát như có như không, càng ngày càng rõ ràng.
Vân Xuyên nhắc tới tinh thần phòng bị, mái tóc đen bảo vệ quanh người, bất quá lúc này đây anh không rơi vào thế giới tinh thần, ngọn lửa nhỏ màu đỏ nhạt trên đỉnh đầu cháy đến thẳng tắp thẳng tắp, tiếng hát phảng phất mất đi ma lực, trở nên không khác gì tiếng hát bình thường.
"Hát rất bình thường." Vân Xuyên còn tưởng rằng tiếng hát của người cá tầm là tiên nhạc gì, kết quả nghe vẫn là thanh âm mà con người có thể phát ra, cảm giác mới lạ nhất thời giảm bớt hơn phân nửa.
-
Trên tấm bia đá khắc chữ, lớp sơn nguyên bản phía trên đều bong tróc ăn mòn, tùy tiện tìm một thứ quét đi bụi bặm, rất nhiều chữ đều nhìn không rõ lắm, Vân Xuyên rất nhanh nhìn một lần, ngay cả đoán mang mông mới đại khái hiểu được ý tứ.
Trên đó viết, người của Đồ Hà tộc bị nguyền rủa, tộc nhân sẽ bắt đầu phát bệnh sau khi trưởng thành, mạch máu dần dần sưng to phồng lên, thoạt nhìn toàn thân đều là màu đỏ, ngay cả những thứ mắt nhìn thấy cũng sẽ biến thành một mảnh đỏ như máu, tình huống như vậy kéo dài một đoạn thời gian, trong cơ thể sẽ có côn trùng bơi lội, cũng không biết trùng từ đâu tới, mà giai đoạn xuất hiện sâu, thân thể bệnh nhân sẽ dần dần khôi phục bình thường. Ngay khi mọi người thở phào nhẹ nhõm, phát bệnh nhân một ngày nào đó đột nhiên mất đi thần trí, trở nên giống như hành thi tẩu xác, không già không ch3t, công kích tất cả người ngoài Đồ Hà tộc.
Lúc ấy tộc trưởng Đồ Hà tộc khắp nơi tìm cách phá trừ nguyền rủa, hắn cuối cùng cũng đã tìm được biện pháp áp chế nguyền rủa.
Đó là giọng hát của người cá.
Nguyên nhân chính gây bệnh của người Đồ Hà là do trong máu có trứng sâu, khi người tộc trưởng thành hoặc thân thể phát triển hoàn toàn, trứng giun sẽ vỡ vỏ mà ra, mà tiếng hát của người cá dúng lúc có thể khiến trứng giun luôn ngủ say. Nhưng người cá không phải lúc nào cũng ở cùng một chỗ, chúng thích bơi qua sông, hội nhập vào biển cả, vì có thể làm cho tộc nhân vẫn nghe được tiếng hát của người cá tầm, tộc trưởng tìm được một con sông ngầm, xây dựng cái chỗ này, đem người cá bắt được nuôi nhốt, để cho tộc nhân cách một đoạn thời gian ở bên ngoài tế bái, tặng cống phẩm.
Đồ Hà trấn cũng là như vậy, không có Đồ Hà tộc nhân dẫn đường, người ngoài không cách nào ra vào Đồ Hà trấn, là bởi vì tộc trưởng tinh thông trận pháp, ở bên ngoài Đồ Hà trấn bố trí trận pháp.
Tấm bia đá cuối cùng viết, phía sau cánh cửa này là toàn bộ trận pháp của Đồ Hà trấn, bao gồm cả trận pháp nhốt người cá ở trung tâm —— trận nhãn. Không phải người Đồ Hà không được vào, nếu không hậu quả sẽ tự chịu.
Vân Xuyên sau khi xem bia đá xong, nghi hoặc nhất chính là người trên trấn Đồ Hà có biết thân thế của bọn họ là như vậy hay là nói thật sự cho rằng người Trấn Đồ Hà đều đang canh mộ hay không?
Nếu thật sự cho rằng người trấn Đồ Hà đang canh mộ, cũng không biết ở giữa có tin tức nào đi công tác sai, truyền thành bộ dáng này, không thể nói sai lệch quá lớn, chỉ có thể nói không liên quan chút nào.
Trách không được lúc trước bị bắt cóc, người phụ nữ trung niên kia nói muốn cho Vân Xuyên hai người đổi mạng với con trai nàng, bọn họ có thể là nắm giữ phương pháp thay máu nào đó.