Tôi Rốt Cuộc Có Phải Là Con Người Hay Không

Chương 238




Trời tối rất nhanh, chỉ vừa một vài phút trước, trên bầu trời vẫn còn ánh sáng mặt trời, một vài tia sáng vàng chiếu xuống bốn phía, nhưng bây giờ cả bầu trời trở nên đen tối.

Ngẩng đầu lên và nhìn lên bầu trời, không thể nhìn thấy mặt trăng sao, chỉ là một bầu trời xám xịt, tối tăm, như thể có một người khổng lồ đưa tay ra, che đậy bốn hướng tám hướng.

Gió càng lúc càng lớn, "vù vù" bên tai thổi, thỉnh thoảng phát ra âm thanh ô ô.

Nghe như có gì đó đang r3n rỉ, đặc biệt thấm nhuần.

Các bước về phía trước đều có gió chặn, như thể bị mắc kẹt trong vũng bùn.

Chùm đèn pin phảng phất như bị gió thổi lay động, thỉnh thoảng bỗng nhiên tối một chút, làm cho lòng người sinh ra hàn ý.

"Trời quá tối, đi qua quá nguy hiểm, nếu không chúng ta về xe nghỉ ngơi một đêm trước, sáng mai lại đến trại!" Người lái xe nghiêng đầu hét lên, anh ta cũng lạnh, không ai khoác áo khoác cho anh ta, không ai có thể dựa vào nhau, sưởi ấm nhau bằng nhiệt độ cơ thể.

Ngày xưa trời tối không sớm như vậy, vốn đã tính toán thời gian, sau khi xuống xe đi tới doanh trại, trời cũng sẽ tối đi, ai ngờ hôm nay đột nhiên thay đổi, chẳng lẽ trời sắp mưa?

"Anh mau quay đầu lại nhìn xem." Vân Xuyên không có giải thích, chỉ là nói như vậy.

Người lái xe nghi ngờ, bật đèn pin sau đó quay người nhìn lại.

Phía sau tối đen như mực, có thể mơ hồ nhìn thấy một ít cây cối, không nhìn thấy cái gì khác.

Có vấn đề gì sao?

Anh ta mờ mịt, Vân Xuyên lại nói: "Anh lại nhìn phía trước."

Tài xế nhíu mày, trong hoàn cảnh như vậy anh ta có chút lo lắng, không muốn cùng tiểu thanh niên mới bí ẩn, bất quá vẫn nhìn về phía trước.

Tối đen như mực, mơ hồ nhìn thấy một ít bóng cây, không có gì đặc biệt.

"Cậu có nói gì liền nói thẳng, tôi không rõ!" Tài xế hét lớn trong gió, tóc anh ta hơi dài, phỏng chừng mấy tháng không đến tiệm cắt tóc, số lượng tóc thưa thớt, hơi hói đầu, mấy xấp tóc trong gió cuồng lắc lư lắc lư bay múa.

"Anh không cảm thấy trước sau đều giống nhau sao?" Thanh âm Vân Xuyên không lớn, lại cực kỳ xuyên thấu, mặc dù ở trong cuồng phong gào thét cũng có thể nghe rõ ràng.

Người lái xe thậm chí còn khó chịu hơn.

Buổi tối, đèn đen thổi gió lớn, đi trên núi, trước sau thoạt nhìn không giống nhau sao? Có gì kỳ lạ?

Nhưng nghe nói hai người này là nhân vật cố ý mời tới trong tổ, nhân vật rất trọng yếu, anh ta cũng không dễ phát tác, đành phải nhìn trước sau.

Nhìn nhìn, đột nhiên một cỗ cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên, chạy thẳng ra sau lưng.

"Hô..."

Gió lớn thổi qua bên tai cũng giống như trở nên không giống nhau, giống như một bàn tay lạnh lẽo sờ mặt lau qua.

Cảnh tượng trước sau của ba người bọn họ, lại không biết từ khi nào, trở nên giống nhau như đúc! Bất kể là bóng cây giương nanh múa vuốt, hay là sơn liệt xa xa, đều hoàn toàn trùng hợp.

Thật sự là... Ch3t tiệt!

Anh ta thậm chí không phân biệt được bên nào mới là phương hướng khi tới, ngay cả đường cũng biến mất không thấy.

"Theo sát chúng ta, không nên tụt lại phía sau, không đem thứ này giải quyết xong, chúng ta đi không ra ngoài."

Thanh âm trấn định của Vân Xuyên làm cho nỗi sợ hãi trong lòng tài xế tiêu tan không ít, vội vàng theo sát bên cạnh hai người, lặng lẽ đưa tay bắt lấy góc áo Vân Xuyên, sợ chỉ chớp mắt hai người đã biến mất.

Mục lão gia tử không lên tiếng.

Vân Xuyên nếu có năng lực giải quyết, liền để cho anh đi làm.

Lần này tới vốn là dẫn anh ra ngoài học tập kinh nghiệm.

Xung quanh cuồng phong, con đường đen kịt, trước sau trái phải giống nhau phong cảnh, đều không đủ để cho Vân Xuyên có một chút dao động, anh mỗi một bước đều đi vừa ổn vừa nhanh, nửa điểm không có cảm giác khẩn trương như lâm đại địch.

Loại tiểu quỷ này, thấy anh còn không chạy, đầu óc thật sự là không tỉnh táo. Vân Xuyên càng không có khả năng như lâm đại địch.

Không đợi Vân Xuyên có động tác tiến thêm một bước, tiểu quỷ chờ không kịp, nó nhắm mắt theo sau ba người, thừa dịp tài xế đi lại, đặt chân dưới chân tài xế, ý đồ vứt chân tài xế lên, bám vào nó.

Xem ra cũng không phải ngốc về nhà, biết hồng nhặt mềm nhéo.

Đáng tiếc nó gặp phải Vân Xuyên.

Bước chân Vân Xuyên hơi dừng lại, đưa tay vớt về phía sau tài xế, liền bắt được một cánh tay trắng bệch trơn nhẵn.

Xúc cảm trơn nhẵn khó tả làm cho anh nhịn không được nhíu mày.

Ồn, thật muốn dùng nước rửa tay lật qua lật lại rửa qua lại mười lần.

Sớm biết liền dùng tóc đen, không cần tay...

Tiểu quỷ cả kinh, dùng sức giãy dụa, cánh tay lại phảng phất bị kìm sắt khống chế, nửa phần cũng không buông lỏng được.

Nó không nghĩ tới phàm nhân trước mắt này lại có thể không mượn bất kỳ công cụ nào, trực tiếp bắt lấy hồn thể của mình! Chẳng lẽ người này cũng bị quỷ phụ thể?

Vân Xuyên kéo cánh tay tiểu quỷ, trực tiếp kéo đến.

Nơi đứng, một màu đen. Bỗng nhiên, một bàn tay trắng bệch vươn ra, run rẩy lại nhanh chóng chộp về phía mắt cá chân Vân Xuyên.

Anh nhìn cũng không nhìn, nhấc chân liền dùng sức giẫm xuống, lực đạo siêu lớn trong nháy mắt liền đem bàn tay trắng bệch giẫm đến tan rã, lại dùng sức nghiền nát, thế nhưng nghiền ra một cái hố.

Bàn tay kia đã khảm thất linh bát vụn trong bùn đất, giẫm lên thật, cũng không thể lấy ra được.

Lúc này tiểu quỷ mới biết mình chọc vào nhân vật gì.

Chân lực khủng b0 bây giờ, chẳng lẽ là đại tiên chân đất trong truyền thuyết?

Vân Xuyên không quản hoạt động trong lòng của nó, lấy ra một con búp bê vải xấu xí liền ấn nó vào trong, động tác vừa nhanh vừa mãnh liệt.

Tiểu quỷ chỉ kịp ngửa đầu ra sau, một bộ động tác giãy dụa còn chưa làm xong, đã bị cứng r4n ấn vào.

Một bộ động tác hoàn thành, mười giây cũng không tới.

Tiếng kêu thảm thiết cũng không có thời gian gọi nó.

[Thỏ thỏ thích ăn Hồ La Bắc: búp bê cảm thấy mình bị lấp đầy]

[Cá khô giòn: Xuyên Xuyên đẹp trai quá! Tôi có thể!]

[Khả Khả Ái Ái Việt Quất tương: cánh tay quỷ nói như vậy, tôi không thể! Tôi không được...]

[bánh quy giòn: điều này không thể do anh! Ngoài ra, tôi dường như đã tìm thấy anh trai của tôi bị mất trong nhiều năm, cá khô, là bạn?]

......

-

Đứng ở một bên vừa phát hiện hồn ma đang muốn hét lên tiếng, nhưng còn chưa kịp đã trơ mắt nhìn tài xế quỷ hồn bị thu thập sạch sẽ: "A..."

Phát ra chậm rãi, yếu ớt, yếu ớt như âm thanh thở dài.

Một hơi thiếu chút nữa không nhắm vào ngực.

Điều này đối với anh ta, người có mái tóc thưa thớt mà nói, vẫn là quá k1ch thích.

"Ách." Mục lão gia tử so với anh ta không tốt hơn chỗ nào.

Tình huống này có phải có chỗ nào không đúng hay không...

Đây có phải là đứa cháu trai nhu nhược đáng thương lại bất lực của ông thất lạc nhiều năm không? Sợ không phải là đại ma vương chứ.

Động tác vừa thuần thục vừa hung tàn, đổi lại chính ông đến giải quyết, từ tìm được đến bắt, chỉ sợ phải mười phút.

Mục lão gia tử trầm mặc, nội tâm thổn thức.

Ông có lẽ phải điều chỉnh nhận thức của mình đối với tiểu tôn tử, tạm thời để cho người già như ông tiêu hóa tin tức đi.

Có lẽ đây là những người trẻ tuổi bây giờ, thực sự là dữ dội.

Tiểu quỷ bị thu, cảnh tượng bốn phía có biến hóa, tuy rằng vẫn là con đường tối đen cộng thêm cuồng phong, nhưng cảnh sắc không còn giống nhau như đúc nữa.

Bọn họ vừa rồi hãm vào quỷ che mắt của tiểu quỷ, lúc này đã phá bỏ.

"Cái kia, tiểu sư phụ, chúng ta có muốn trở về xe hay không, chờ ngày mai lại đến?" Tài xế nhồi nửa ngày, nhìn Vân Xuyên còn muốn đi về phía trước, nhỏ giọng hỏi ý kiến, thoạt nhìn kinh ngạc.

Gió rất lớn, thanh âm của anh rất nhanh bị gió thổi tan, cũng may vân xuyên nhĩ lực tốt, nghe thấy lời nói của anh.

"Trở về xe, một đêm này cũng sẽ không yên bình, còn không bằng tiếp tục đi về phía trước."

Người lái xe mở miệng, hơn nữa anh ta cũng rất sợ hãi.

Anh ta cho rằng đi đường đêm gặp phải quỷ, gặp được một người liền cũng đủ xui xẻo, không nghĩ tới còn không chỉ có thể gặp được một người! Nghe khẩu khí này, sợ là có một đống quỷ hồn chờ, thay phiên nhau ra trận.

-

Bàn tay của tài xế nắm góc áo trong nháy mắt càng siết chặt hơn! Đây chính là mệnh c4n a, quyết không thể buông tay!

[Thiện Phong]: Thật k1ch thích ~

[Đệ nhất soái vũ trụ]: a, mái tóc tùy phong bay múa này, nếu tôi không nhìn lầm, vừa rồi có mấy sợi tóc theo cuồng phong bay đi? Chú tội nghiệp, sau này con tuyệt đối không thể như vậy.

[rượu sake]: cậu chú ý một chút tò mò nha...

[Bánh quy nhỏ giòn tan]: Xuyên Xuyên đẹp trai èo!! Tình yêu của Kawagawa!

[đợi gả khuê trung]: dáng vẻ nghiêm túc của cậu khiến người ta khuynh đảo, Xuyên Xuyên thật khiến người ta có cảm giác an toàn, so với tâm

[thiên đạo thù lao]: mê hồn thật nhiều.

[Hộp đỏ]: Chờ đợi quỷ tiếp theo, thêm gạch và gạch cho món quà của Kawagawa.