Tôi Rốt Cuộc Có Phải Là Con Người Hay Không

Chương 172




Vân Cảnh nằm trên giường bệnh còn chưa tỉnh, thoạt nhìn nhỏ bé đáng thương lại bất lực.

Vân Xuyên từ trước khi lên xe đã túm lấy vị trung niên đại thúc bán vé trong nhà ma, lúc này mới rảnh rỗi "nghiêm hình bức cung".

"Phát sinh loại chuyện này, ông dù sao cũng phải cho chúng ta một lời giải thích."

Trung niên đại thúc thở dài một tiếng, lông mày gắt gao nhíu lại: "Phát sinh loại chuyện này, tất cả mọi người đều không muốn, trước tiên cùng các cậu nói một tiếng xin lỗi, nhưng tôi thật sự cái gì cũng không biết. Tôi chỉ là một người bán vé đơn thuần, cậu tìm kiếm tôi cũng vô dụng thôi!"

"Tôi lấy vé từ tay người khác, bán lại, không kiếm được bao nhiêu chênh lệch, không có cách nào bồi thường..."

"Ông  còn liên lạc được với người phụ trách nhà ma sao?" Vân Xuyên đột nhiên rời đề tài.

Trung niên đại thúc sửng sốt một chút, lập tức nhíu mày càng chặt hơn: "Điện thoại vẫn không liên lạc được, tôi hoài nghi anh là không muốn chịu trách nhiệm, có lẽ anh ta biết có vấn đề."

"Người này sau này phỏng chừng sẽ không xuất hiện." Vân Xuyên rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc thâm trầm trong đó.

"Làm sao có thể, cái này, anh ta nói tòa nhà này là căn nhà đứng tên anh ta, tự mình cải tạo kinh doanh, cho dù anh ta không muốn chịu trách nhiệm, cảnh sát cũng có thể tra được anh ta!"

"Ông có quen anh ta không?"

"Vậy cũng không có, đã gặp qua vài lần, nhà ma mới kinh doanh không bao lâu, bình thường anh ta cũng không tới."

"Hai đồng nghiệp đột nhiên biến mất, giống như bốc hơi trên trái đất, ông không cảm thấy có gì sai sao? Em họ tôi vào nhà ma không bao lâu đã bị dọa sợ, muốn đi ra ngoài, nhưng người xem giám sát không xuất hiện."

Trung niên đại thúc nghe vậy trầm mặc, lấy ra điếu thuốc, vừa rút ra một điếu, muốn đưa cho Vân Xuyên.

"Bệnh viện không thể hút thuốc." Vân Xuyên mặt không chút thay đổi, nhắc nhở.

Lúc này ông mới bất đắc dĩ đem thuốc lá bỏ trở lại.

"Nhà ma mở cũng gần một tháng, ông có lưu ý người tới nhà ma sau có tình huống gì không?" Vấn đề của Vân Xuyên càng thêm kỳ quái.

"Không có, tôi liền bán vé, chỗ nào quản nhiều như vậy, ông chủ cũng không nhất định quản." Trung niên đại thúc nắm lấy đầu, rất phiền muộn.

"Bất quá..." Động tác của ông ta dừng lại, tựa hồ nhớ tới cái gì đó.

"Tôi có con của một người bạn đến chơi, bởi vì tôi làm nhân viên bán vé, ông chủ quản lý lại không nghiêm khắc, thỉnh thoảng sẽ mở cửa sau để cho vài người vào chơi, dù sao cũng không tính là chuyện gì. Đứa trẻ đã đưa một số người bạn đi chơi, những người khác không biết rằng con cái của người bạn bị bệnh một vài ngày trước, như thể nó vẫn còn rất nặng. Nhưng ông ấy đã già. Bệnh tật đã phạm phải, trước kia đã từng phẫu thuật, hẳn là không liên quan gì đến chuyện này."

"Có lẽ. Sao ông lại thắp hương trước khi vào nhà ma?"

"Là do ông chủ phân phó, ông ấy nói ông ấy có chút mê tín dị đoan, căn nhà kia đã ch3t không ít người, đúng là sự thật, không phải mưu mô, cho nên để cho người đi vào thắp nén nhang, cảm thấy như vậy sẽ không xảy ra chuyện. Thật không hiểu những người này nghĩ gì."

Xem ra trung niên đại thúc đích xác cái gì cũng không biết.

Vân Xuyên cảm thấy việc này có người khống chế, từ sau khi nhân viên trong phòng giám sát, ý nghĩ này liền không thể xua đi được.

-

Chỉ là không biết mục đích của người này là gì, vì sao phải tốn rất nhiều tiền dùng hung trạch có quỷ để cải tạo nhà ma, còn tận lực duy trì không để cho nó xảy ra chuyện nhanh như vậy, không có khả năng là vì thu chút tiền vé vào cửa.

"Tiểu huynh đệ, tôi quả thật cái gì cũng không biết, cậu có thể chờ cảnh sát điều tra lại hỏi một chút."

"Được rồi."

Vân Xuyên ngồi ngoài phòng bệnh chờ Vân Cảnh tỉnh táo rồi lại cùng nhau trở về.

Về phần tòa nhà chung cư kia, đã bị sét đánh loạn thất bát tao, còn phải trải qua lính cứu hỏa tiến hành dập lửa, nữ quỷ kia bị thương nặng, hiện tại cho dù có người đi vào, nàng cũng không vượt qua sóng gió.

Tất cả các hồn ma trong tòa nhà chung cư đều bị bắt vào trong bàn thờ, bởi vì mua từ trung tâm thương mại Tiểu Đinh Đương, cho nên có thể bỏ vào ba lô hệ thống.

Tiểu quỷ thì bởi vì không cách nào chủ động thoát ly khỏi tòa nhà chung cư, Vân Xuyên đành phải mua đạo cụ mới, chính là chiếc chuông màu đồng kia, để cho tiểu quỷ chủ động chui vào, mới mang nó đi.

Cái chuông kia so với hai loại đạo cụ khác cộng lại còn đắt hơn, có tác dụng chiêu hồn đơn giản, còn có thể nhét vào quỷ quái.

Vân Xuyên cùng trung niên đại thúc trầm mặc ngồi trên ghế ngoài phòng bệnh, người sau phỏng chừng mình đợi lát nữa phải đến đồn cảnh sát một chuyến.

Im lặng một lúc lâu, chú trung niên đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, có một chuyện rất kỳ quái."

"Cái gì?"

"Trước khi vào nhà ma ám, tôi đã nói với các cậu rằng tìm thấy ba con búp bê tóc đen có thể nhận được giải thưởng bí ẩn."

"Vâng, vậy giải thưởng bí ẩn là gì?"

"Một tấm thiệp mời, hình như là thiệp mời của thẩm mỹ viện gì đó, trên đó viết có thể không làm phẫu thuật trở nên đẹp, rất nhảm nhí, vừa nhìn đã biết là lừa tiền của phụ nữ, hơn nữa loại thẻ khuyến mãi này khắp nơi, lúc ấy tôi còn cảm thấy ông chủ rất buồn bã, người ta bị dọa đến mức nửa ch3t trong phòng quỷ tìm búp bê, cuối cùng liền tặng đồ chơi như vậy, mấu chốt độ khó còn rất cao. Không chỉ là tấm thiệp mời này rất nhàm chán, mấu chốt là phía trên chưa có địa chỉ. Khi tôi hỏi ông chủ của tôi, ông ta nói rằng bất cứ khi nào ai đó nhận được thẻ, họ đều có thể nhìn thấy thẩm mỹ viện."

Chú trung niên dừng một chút, tiếp tục nói:

"Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, lại nhớ lại một chút, cảm giác kỳ quái."

"Thiệp mời đâu?"

"Trong tủ bán vé của tôi, một tấm thẻ nhỏ màu đen, nếu cậu muốn thì đi lấy đi, dù sao công việc này tôi cũng không làm được, tiền lương cũng không nhận được..." Chú trung niên đưa cho Vân Xuyên một chìa khóa.

"Đây là chìa khóa để mở tủ đó."

"Vâng, cảm ơn ông." Vân Xuyên nhận chìa khóa, nhanh chóng đứng dậy.

Vân Cảnh trong phòng bệnh còn chưa tỉnh, y tá đang thay thuốc cho bệnh nhân ở giường bên cạnh.

Vân Xuyên rơi vào suy nghĩ.

Làm thế nào chúng ta có thể nhanh chóng làm cho cậu ta tỉnh táo.

Ánh mắt đảo quanh, tầm mắt dừng lại trên người nữ y tá.

Y tá vừa thay thuốc cho bệnh nhân xong, bên cạnh đột nhiên thò đầu ra.

"Hi ~"

Cô hoảng sợ, nhìn kỹ, là một soái ca tuy rằng sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn có chút yếu đuối, nhưng nhan sắc cực cao, dáng người lại tốt.

-

Tim đập thình thịch, cô nhanh chóng nhớ tới đang làm việc, đành phải bình tĩnh nói: "Có chuyện gì không?"

Vân Xuyên mỉm cười:"Kẹp tóc của cô có thể cho tôi mượn một chút không?"

"Hả?" Y tá sờ sờ đỉnh đầu, mũ y tá có chút trượt xuống, kẹp tóc khác trên đầu cô ấy lộ ra một góc.

Kẹp tóc tương đối độc đáo, sang trọng và hai bộ lông màu hồng.

Tháo kẹp tóc ra, ánh mắt kỳ quái đưa cho người bắt chuyện trước mắt này.

"Cảm ơn cô."

Sau đó cô ấy trơ mắt nhìn Vân Xuyên cầm kẹp tóc của cô ấy, đem lông vũ đối mặt với bệnh nhân đang ngủ say trên giường bệnh.

Trong nháy mắt đó nội tâm của nàng đang gầm thét, mơ hồ có chút sụp đổ.

Có gì đó trong trái tim tan vỡ.

Vỡ mộng.

[Vũ trụ đệ nhất soái]: Ốc ha ha ha ha, tôi thấy cậu là muốn cười ch3t tôi!

[Miêu Miêu Mao]: cậu xong rồi, cậu lấy kẹp tóc của tiểu cô nương nhà người ta đi chọc lỗ mũi tiểu lão đệ, người làm việc?

[Bách Quỷ Dịch]: em gái đã hóa đá rồi.

[Rượu sake]: cậu thật đúng là chưa bao giờ sụp đổ người đàn ông thẳng tắp...

......

"A. Hắt hơi!" Vân Cảnh hắt hơi từ trên giường ngồi dậy, mở hai mắt thơm ngon.

"...... Tôi đang ở đâu?"

Vân Xuyên trả lại kẹp tóc cho y tá tiểu tỷ tỷ.

Y tá mặt mộc nhận lấy, lại không chịu đeo lại.

"Nói chuyện dài, có phải em không ăn cơm hay không, ngất xỉu trên đường."

"Không phải..." Vân Cảnh không thể tin mở to hai mắt, sờ sờ bụng, hình như rất đói.

"Nếu đã tỉnh thì đứng lên, xe còn đậu ở đó."

Vân Xuyên kéo cậu ta lên rồi rời đi.

......

Hai người bắt xe đến trước tòa nhà chung cư, đám người xung quanh còn chưa có toàn bộ tản đi, trong không khí tràn ngập mùi pháo hoa bị nước tưới.

Vân Cảnh mở to hai mắt.

"Chờ một chút, nơi này, nơi này là... Không phải em đang mơ sao... Anh họ, em..."

"Có chuyện gì vậy? Em nói sẽ đưa anh đến nhà ma chơi, kết quả vừa đến cửa đã ngất xỉu." Vân Xuyên bắt đầu những lời nói dối trắng trợn của mình.

"Có phải vậy không? Cho nên tôi đúng là đang nằm mơ đúng không, bất quá nơi này là chuyện gì xảy ra..."

"Không biết, xe của cậu đậu ở bên kia, cậu đi qua trước, tôi đi lấy chút đồ."

Vân Xuyên mở tủ ra, từ bên trong tìm được một tấm thiệp nhỏ màu đen.

[Tâm nguyện thẩm mỹ viện] thẻ mời, dáng vẻ cậu muốn ở đây đều có.

Vịt con xấu xí biến thành thiên nga mà không cần bất kỳ phẫu thuật nào.

Tôi đang chờ cậu ở ngã tư, người có duyên.