Tôi Rất Đáng Yêu

Chương 39




Edit:Ross

Chúc Nam Tinh cứ nghĩ ba mẹ dẫn bọn họ ra ngoài đi chơi đâu đấy thôi.Ai ngờ lại đi suối nước nóng.

Từ nhỏ, Chúc Nam Tinh đã thích bơi nên khi nhắc tới nước cô rất háo hức.

Biết tin kích động không chịu được.

Sáng thứ bảy,Chúc Cửu Tứ theo thường lệ vào phòng gọi Chúc Nam Tinh. Do cuối tuần, Chúc Nam Tinh có thói quen ngủ đến giữa trưa, không dậy sớm nổi.Thấy cô cứ ậm ừ cuốn chặt chăn bông,ông dứt khoát ôm cô còn mặc nguyên đồ ngủ dậy luôn, không cần đánh răng rửa mặt trực tiếp bế ra gara. Chúc Nam Tinh vẫn mơ mơ màng màng,cuối cùng cũng không thoát khỏi vuốt của Chu Công lăn ra ngủ tiếp.

Trình Ninh Diệc và Kỳ Hạ đã đợi trước trong xe,mẹ cô đang ngồi trên ghế phụ, còn Kỳ Hạ đang ngồi ở ghế sau, chân dài hơi gấp,tư thế thoải mái tựa lưng vào ghế.

Vừa mới quay đầu lại liền thấy Chúc Cửu Tứ ôm Chúc Nam Tinh đi tới, kinh ngạc đứng dậy mở cửa xe:”Cậu ấy còn chưa dậy ạ?”

Chúc Cửu Tứ “ừm” một tiếng, đặt Chúc Nam Tinh bên cạnh Kỳ Hạ, dặn dò:”Chăm sóc con bé hộ chú nhé, đừng để bị ngã!”

Kỳ Hạ liếc Trình Ninh Diệc một chút,sau đó nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng ôm Chúc Nam Tinh vào lòng.Nhìn thấy vẻ mặt ngái ngủ của cô,động tác thận trọng hơn.

Đây là lần đầu tiên cậu có thể gần gũi ngắm nghía Chúc Nam Tinh say giấc mà không cần phải lo lắng.

Hôm nay thời tiết rất đẹp,trong gara cũng phản quang chút ánh sáng.Tia nắng nhạt chiếu lên cửa kính xe nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô.

Mà Chúc Cửu Tứ nhìn thấy động tác của Kỳ Hạ thì vừa thở phào nhẹ nhõm vừa ghen tị,tâm trạng phức tạp liếc Kỳ Hạ, hận không thể tự mình ôm con gái yêu, cho Kỳ Hạ lăn ra lái xe.

Trình Ninh Diệc thấy được ánh mắt của chồng mình, nhịn không được cười, lại thở dài:”Bây giờ còn chiều được thì cứ chiều đi, em xem anh chiều thêm mấy năm nữa!”

“Còn chán, đợi đến lúc con gái đi lấy chồng, sinh con anh liền dọn đến đó làm bảo mẫu!”Chúc Cửu Tứ đem hết phẩm chất nghiện con ra phát huy hết.

Trình Ninh Diệc nghe vậy, ghé mắt nhìn vào kính chiếu hậu, bà đang cố gắng thăm dò biểu hiện của Kỳ Hạ nhưng cậu bé này hoàn toàn ngay thẳng rồi.

Từ khi xe nổ máy, cậu đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Con người có học thức lại rất quy củ,cực kỳ tinh tế.

Trình Ninh Diệc nghĩ tới hoàn cảnh gia đình của Kỳ Hạ, trong lòng khẽ thở dài, còn phải xem số mệnh sau này an bài như thế nào.

Đi suốt trong ba tiếng, cuối cùng xe cũng đến chân núi.

Nhiệt độ dưới chân núi thấp hơn vài độ nhưng vẫn dễ chịu.Ngước lên liền thấy bầu trời quang đãng không một gợn mây.Không khí trong lành mát mẻ, gió thổi qua các ngọn cây, tiếng lá xào xạc,giống như đem theo những giọt nước rơi xuống.

Ngoài quang cảnh xung quanh tươi xanh thân thiện thì suối nước nóng ở đây cũng rất nổi tiếng, không chỉ ngày lễ mà cả ngày thường nơi đây vẫn rất đông đúc.

Nhưng sau này để không bị ảnh hưởng tới môi trường và góp phần cải thiện nguồn nước, ông chủ đã mở hệ thống thành viên.Dù khách có cao quý địa vị cao đến đâu nhưng không có thẻ thành viên trong tay cũng không thể vào được.May mắn là từ khi suối nước nóng được khai trương, Công ty Chúc Cửu Tứ cùng ông chủ ở đây hợp tác, tất cả các nhân viên, Chúc Cửu Tứ đều có thẻ hội viên ở đây.

Chúc Cửu Tứ vào đây không có bất kỳ sự cản trở nào.

Chúc Nam Tinh đã hoàn toàn tỉnh táo,tuy rằng lúc đấy mơ mơ màng màng nhưng cô vẫn không biết ai đem mình vào xe.Lên xe liền ngủ như chết, mê man ôm luôn cánh tay Kỳ Hạ. Đến tận bây giờ, cánh tay cậu vẫn còn tê dại.

“Khá hơn chút nào không?” Chúc Nam Tinh trong lòng tràn đầy áy náy,ngốc thật, tại sao lại không biết đẩy ra chứ.Nhưng lại nghĩ tới cậu vì mình mà ẩn nhẫn làm bản thân không thoải mái, trong lòng Chúc Nam Tinh lại rục rịch. Vị ngọt trào ra từ tận đáy lòng lan tỏa khắp vị giác, khiến cô bất giác cong môi.Kỳ Hạ ngồi ở một bên ghế nghỉ chân, thỉnh thoảng lại vặn vặn tay.Cậu nhướng mày, tầm mắt liền rơi vào gương mặt tội ỗi của Chúc Nam Tinh, nhếch khóe miệng, đưa cánh tay qua.

“Đau chết đi đươc, mau bóp cho tôi!”Thiếu niên mặt mày nhẹ tênh, ngữ khí kiêu ngạo tùy ý. Cậu thoải mái duỗi cánh tay ra, ngả người ra sau, cằm hơi hếch lên vẽ ra một đường cong uyển chuyển.

Mặt mày phóng túng.

Đôi mắt cậu tựa như giọt mực đen đặc chảy vào hốc mắt,kinh diễm đến mức không thể rời mắt.Chỉ cần nhìn thoáng qua Chúc Nam Tinh bỗng thấy con tim mình đập thình thịch, mặt bắt đầu nóng lên.Kỳ Hạ rất hài lòng với phản ứng của Chúc Nam Tinh,lại không lỡ vạch trần.Thay vào đó cậu cúi đầu xuống gần hơn, giả ngu hỏi:”Ơ, sao mặt cậu lại đỏ vậy?”

Ngữ khí thiếu đòn thật.

Chúc Nam Tinh chột dạ, ánh mắt trốn tránh,nâng tay lên quạt quạt:”Nóng, nóng quá, đây là suối nước nóng mà, nóng muốn chết!”

“Ồ!” Kỳ Hạ cố tình kéo dài âm đuôi. Chúc Nam Tinh bị chọc đến mặt đỏ bừng, không khách khí giơ tay đập một cái vào cánh tay cậu:”Chắc tay cậu cũng khỏi rồi nhỉ?”

“Hừ!”.” Kỳ Hạ gật gật đầu, nhìn vào mắt Chúc Nam Tinh, nghiêng đầu nghĩ nghĩ,đáy mắt hiện lên ý trêu chọc”Đau tim quá!”

“Hả?” Chúc Nam Tinh lấy lại phản ứng.

Kỳ Hạ tự nhủ:”Chắc là do trời nóng, thiếu dưỡng khí đó!”

Chúc Nam Tinh: “……”

Cuộc đấu võ mồm của hai người con chưa kịp soạn lời tiếp liền bị tiếng gọi của Trình Ninh Diệc phá vỡ.

“Mau tới đây.” Trình Ninh Diệc đứng ở trước quầy lễ tân vẫy tay.Chúc Nam Tinh như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng chạy đến.Kỳ Hạ nhìn thấy bóng người chạy trối chết kia, cười nhạo một tiếng, sau đó mới chậm chạp đi tới.

Chúc Nam Tinh để ý thấy tốc độ của Kỳ Hạ, nghĩ cậu rất hợp với loại hình hưởng thụ ở đây.TIết tấu thả chậm, nhàn tản tùy ý. Như đúc ra để làm riêng cho cậu.

“Chú của cháu đang nói chuyện với ông chủ chỗ này,cháu cứ đi thay đồ trước nhé, lát nữa gặp lại ở bên trong!”Trình Ninh Diệc cũng đưa thẻ cho Chúc Nam Tinh.Kỳ Hạ nhận lấy thẻ, gật đầu rồi xoay người rời đi.

“Con cũng đi đi!”Trình Ninh Diệc vỗ đầu Chúc Nam Tinh:”Mẹ đi tìm ba con!”

“Bao giờ ba mẹ vào?”Chúc Nam Tinh hỏi.

“Chắc nhanh thôi! Hai đứa cứ chơi trước đi!”Trình Ninh Diệc nói.

“Vâng!”

Trước đây, Chúc Nam Tinh cũng từng tới đây cho nên đối với mọi ngóc ngách đã quá quen thuộc.Nhanh chóng tìm được phòng mình, mở cửa rồi bần thàn nằm vật ra đất.

Chưa đến năm phút,điện thoại bỗng vang lên tiếng tin nhắn.

“Ở đâu?”

Là Kỳ Hạ

Chúc Nam Tinh trả lời:”Ở trong phòng!”

“Nhanh lên!”

Một dấu chấm than thôi là đủ để giải thích tâm tình hiện tại.Chúc Nam Tinh lè lưới”lêu lêu” trước màn hình, sao phải xoắn lên thế! Trong lòng nghĩ như vậy nhưng tay chân lại bắt đầu hoạt động.

Suối nước nóng này khác với suối nước nóng truyền thống và suối nước nóng kiểu Nhật Bản, các chi tiết tinh xảo, ít quy tắc, mọi hành động đều dựa trên niềm vui của khách hàng. Trang phục chỉ dơn giản là áo choàng tắm có lớp lót ở trong.Chúc Nam Tinh thay đồ xong liền ra ngoài.Lối đi ở đây quanh co uốn lượn, xung quanh còn có rất nhiều cây cỏ hoa lá lạ mắt, mùi hương nồng nàn, quyến rũ theo gió thoảng qua như thể đang lạc vào thung lũng hoa nằm sâu trong núi.

Đi khoảng ba mươi mét sẽ thấy một cái cổng mang phong cách sân vườn Tô Châu, bước vào trong chính là một thế giới khác, ở đây có rất nhiều các loại hình suối nước nóng nhân tạo lớn nhỏ, mỗi loại đều có một quy định khác nhau,khu vực phân ra thành hai vùng là vùng nước sâu và vùng nước nông, nhiệt độ nước cũng khác nhau.Ở đằng trước còn đề một bia đá khắc nhiệt độ nước, độ sâu và tác dụng trị liệu.

Chúc Nam Tinh đứng ngay ở chỗ suối nước nóng đầu tiên, kiễng chân quan sát xung quanh. Mặc dù ở đây rất lớn nhưng lại không có quá nhiều người.Cô nghe nói chỗ này được chia theo các cấp bậc khác nhau tùy theo loại thẻ mà đi vào đúng khu vực đó.Chỗ này có rất ít người, đằng xa chỉ lác đác vài người lớn.Không có trẻ con.Huống chi, Chúc Nam Tinh rất tự tin chỉ cần một cái liếc mắt có thể nhận ra được Kỳ Hạ.

Vì vậy, Kỳ Hạ không hề có ở đây.

Cô nghĩ mình bị hố rồi, tức giận giậm chân.

Cô dứt khoát đặt mông xuống đất,chọn suối nước nóng bên cạnh, ngâm chân vào nước.Nhiệt độ rất dễ chịu,nước khẽ chảy siết quanh bắp đùi.Cảm giác như làn da đang được mát xa, Chúc Nam Tinh vô thức thả lỏng cơ thể.

Bỗng nhiên nước dâng cao, Chúc Nam Tinh cảm thấy bắp chân của mình hình như bị ai đó túm lấy, có cái gì đó rất lạ quấn lấy chân cô, trước khi có thể nhận thức được việc gì đang xảy xa,cô liền bị kéo xuống nước.

Bởi vì quá hoảng sợ, Chúc Nam Tinh quên luôn việc nín thở trực tiếp uống hai ngụm nước.Vị ngọt của cam thảo tràn vào vị giác làm cô choáng váng, khuôn mặt nhỏ của Chúc Nam Tinh nhăn nhúm lại, đắng quá.Cô cảm thấy có một bản tay phủ lên eo mình, bàn tay rất lớn phủ hết toàn bộ eo thon.Người đó đang véo tai cô.

Dần dần cảm giác kia mới dịu đi,cô nhẹ nhàng mở mắt.Suối nước nóng có màu xanh thẳm, giống như biển sâu và Kỳ Hạ ở ngay trước mắt cô, ánh mắt uớt sũng, mái tóc nổi lềnh bềnh trong nước.Khóe môi cậu nhếch lên một nụ cười hoang dại.

Kỳ Hạ giật giật mắt phải.

Chúc Nam Tinh không ngại đánh Kỳ Hạ, cực kỳ tức giận.

Kỳ Hạ vừa trốn vừa cười, cậu túm lấy cổ tay mảnh khảnh của Chúc Nam Tinh dễ như trở bàn tay.

Ở dưới nước hai người gần như không có trọng lượng,Chúc Nam Tinh thoáng nhìn thấy vòng eo rắn chắc,mấy khối cơ bụng nông cùng đường nhân ngư mờ của cậu.Nhìn đến buồn bực, rõ ràng đâu có thấy cậu tập luyện bao giờ đâu mà dáng người lại đẹp như vậy.

Đúng lúc cô dang thất thần, Kỳ Hạ đột nhiên giơ tay búng nước lên mặt cô.

Chúc Nam Tinh thật sự rất muốn cười cậu ngốc, gì mà búng tay trong nước.Còn chưa kịp cười nhạo, liền cảm thấy có một lực lớn đem cô đẩy lên ra khỏi mặt nước,cô lấy tay vuốt nước trên mặt, thở dốc.

“Cậu!” Chúc Nam Tinh chỉ vào Kỳ Hạ.

Kỳ Hạ bơi vào một góc, dán lên bức tường, nhìn Chúc Nam Tinh cười.

“Nước rất trong nha!”Kỳ Hạ đánh giá.

Ai thèm nghe cậu nói cái này chứ!

Chúc Nam Tinh đập tay vào không khí, hỏi:”Cậu muốn làm gì?”

“Không làm gì cả!”ngữ khí Kỳ Hạ nhàn nhạt, giơ tay hất nước vào mặt Chúc Nam Tinh:”Chơi thôi!”

“Á”Chúc Nam Tinh bị nước bắn tung tóe không mở nổi đôi mắt,đột nhiên giơ chân đá Kỳ Hạ.Ngay sau đó, cô thấy biểu cảm cậu thay đổi, gấp người xuống.Cả khuôn mặt đều vùi trong nước.Chúc nam Tinh động đậy ngón chân, nghĩ lại vừa nãy chạm vào thứ gì đó, vừa mềm nhưng cũng không mềm.

Rốt cuộc đã đá phải thứ gì?

Vào bụng sao?

Chân cô dài đến vậy à?

“Cậu, có sao không?”Chúc Nam Tinh khẩn trương hỏi,thấy cả người Kỳ Hạ chìm xuống nước.Chúc Nam Tinh vô cùng sợ hãi, nghĩ cậu bị ngất xỉu,vội vàng lặn xuống phía dưới.Cô gần như quỳ xuống đáy bể,ngửa đầu vỗ mặt Kỳ Hạ.Cậu nhắm chặt mắt, nhíu mày,nhìn qua rất thống khổ.Chúc Nam Tinh cuống quít túm lấy cậu, căn bản dùng hết sức lực vẫn không nề hà gì.

Cô gấp đến sắp khóc rồi,bỗng nhiên Kỳ Hạ mở mắt.

Không chớp mắt nhìn chằm chằm Chúc Nam Tinh,vậy mà lại bị dắt mũi lần nữa, tức!

Kỳ Hạ nắm chặt lấy cổ tay cô, nhướng mày.Chúc Nam Tinh đưa tay kia đánh cậu nhưng cũng bị tóm lại.

Chúc Nam Tinh bực mình dùng thủ thuật cũ, đá như vừa nãy!

Nào biết vừa mới nhấc chân, đã bị đem sang một bên, cậu trừng mắt, gõ gõ vào cằm cô.

Chúc Nam Tinh không hiểu, dứt khoát phớt lờ cậu.

Hai người giãy giụa nổi lên mặt nước,Chúc Nam Tinh vẫn nung nấu ý định muốn đá tiếp.Lại bị Kỳ Hạ trực tiếp kẹp lấy hai chân, cả người bị đẩy sang một bên.

Vào khoảnh khắc lưng dính vào kết giới,Chúc Nam Tinh liền thấy choáng váng.Mặt Kỳ Hạ đều là nước,nước trên tóc cùng mặt cậu đồng thời chảy xuống, xẹt qua các đường nét góc cạnh, chảy xuống xương quai xanh rồi ngực.

Vài giây sau Kỳ Hạ khẽ”tks” một tiếng,”Thứ này dùng để nối dõi tông đường đó, cậu thích đá là đá à?Nghĩ gì vậy? Sau này chịu trách nhiệm với tôi đi!”

Ban đầu Chúc Nam Tinh vẫn chưa phản ứng gì,sau khi hiểu thứ cậu ám chỉ kia là gì, cô khẽ “À”, phản xạ có điều kiện nhấc chân đá tiếp.

Đầu gối chạm vào bụng cậu, do có lực cản của nước, không hề gây hấn gì. Nhưng Kỳ Hạ không muốn buông tha cô,hai tay ôm eo, khoa trương nói:”Được, cả đời tấm thân này đều dựa vào cậu!”

Chúc Nam Tinh trèo ra khỏi bể nước nóng,bịt tai bỏ chạy.

Kỳ Hạ dõi theo thân ảnh nhỏ bé kia cho đến khi hoàn toàn khuất bóng.Lâu sau mới phát ra âm thanh vui sướng,lao người xuống nước,đem suối nước nóng thành bể bơi,bơi qua bơi lại mấy vòng.

Sáng hôm sau thức dậy, không cần phải làm gì, chỉ cần nằm hưởng thụ bể nước nóng dược liệu, còn được thưởng thức mỹ vị nhân gian,Chúc Nam Tinh cảm thấy khắp người tràn đầy năng lượng, có thể trở về chấp mười tờ bài kiểm tra Toán.

Giữa trưa, Chúc Cửu Tứ đưa cả nhà tới một nhà hàng hải sản nổi tiếng của địa phương,nếm thử tôm càng cay và rất nhiều loại hải sản khác cũng ngon không kém.

Vào giai đoạn nước rút của cao tam, khoảng thời gian thư giãn này là vô cùng quý giá. Chúc Nam Tinh đã trải qua một ngày vô cùng vui vẻ, phấn khích suốt đường về.

“Ba, lần sau lại ra ngoài chơi nữa nhé!”Chúc nam Tinh khoanh chân ngồi ở ghế sau, trên tay cầm điện thoại,đang chỉnh ảnh.

Sau khi hoàn tất đăng lên,cô ném điện thoại sang một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc đi, cô đã ngủ quên mà không được chiêm ngưỡng khung cảnh ven đường. Ánh chiều tà chiếu xuống ven đường cao tốc, ngang qua núi, ngang qua mặt nước, tâm tình con người bỗng dưng được thả lỏng.

“Lần sau là sinh nhật Kỳ Hạ nhé!” Chúc Cửu Tứ:”Chú nhớ Kỳ Hạ sinh vào mùa hè đúng không?”

“Vâng, tháng tám ạ!”Kỳ Hạ nói.

“Ừ, dù sao cũng sắp nghỉ hè rồi, nếu trường mấy đứa không thông báo gì trước khai giảng, chúng ta lập tức khởi hành!”Chúc Cửu Tứ”Đặc biệt chọn những nơi không nóng!”

Chúc Nam Tinh phấn khích nhảy dựng lên, cô dựa gần trước mặt Kỳ Hạ, cười híp mắt:”Cậu muốn đi đâu? Nghĩ trước đi!”

Đôi mắt cô sáng ngời, long lanh như thể có rất nhiều mạch nước ngầm chảy xuyên qua đáy mắt. Ánh hoàng hôn chiếu vào càng khiến đôi mắt ấy thêm phần rực rỡ.

Đối với cô, phong cảnh là đẹp nhất.

Nhưng đối với cậu, đẹp nhất là cô.

Dù chỉ là ánh mắt, hay một cái nhíu mày cũng đủ khiến trái tim cậu nhộn nhạo.

Kỳ Hạ im lặng vài giây, khẽ cong môi:”Được!”

Chủ nhật.

Dùng xong bữa, Chúc Nam Tinh về phòng ngủ trưa như thường lệ.

Buổi tối có tiết tự học, một khi đã bước vào trường học bạn phải lập tức tập trung.

Mới đây, không biết lãnh đạo nào đưa ra giải pháp,bất kể là học sinh nào đi muộn hay phạm bất kỳ lỗi gì cho dù là cao nhị cũng đều phải ra hành lang ngồi học để chịu phạt. Mục đích cũng để bọn họ nhận thức được tính cấp thiết của kỳ thi đại học.

Cho nên Chúc Nam Tinh ngủ một mạch cho dến khi đồng hồ báo thức reo lên,nhanh chóng rời giường,tắm rửa sạch sẽ, đứng trên hành lang tầng hai vỗ nhẹ vào mặt để giữ bản thân tỉnh táo.

Cảnh tượng này lập tức thu vào trong mát Kỳ Hạ,cậu mỉm cười đi tới.Cố ý không phát ra tiếng động, ở sau lưng giơ tay vỗ vai cô. Chúc Nam Tinh quả nhiên theo phản xạ quay người sang bên phải, Kỳ Hạ từ bên trái ló đầu ra.

“Mệt à? Tôi giúp cậu nhé!”

Chúc Nam Tinh nghe giọng điệu giễu cợt của cậu nhiều quá cũng luyện thành thói quen, đơn giản phớt lờ đi,”Đi đi, đừng đến muộn!”

Kỳ Hạ vừa đi vừa nói:”Chân cậu có dài hơn chắc chắn cũng không đi muộn được!”

Từ khi Kỳ Hạ mở lòng, Chúc Nam Tinh đã không còn sợ Kỳ Hạ nữa, hết lần này đến lần khác phản bác lại.

“Lời này cậu nên giữ đến khi nào lên xe hãng nói!”

Sự hòa hợp này khiến Kỳ Hạ thấy rất thoải mái,mặc dù thỉnh thoảng có nhớ tới cô gái lúc trước ngày nào cũng bày ra bộ dáng sợ hãi, cung kính cậu.

Sau khi đến lớp, Chúc Nam Tinh đã thấy mọi người đến gần hết rồi.Có vẻ ai cũng đang chạy đua với thời gian.

“Đồng Đồng sao hôm nay đến sớm vậy!” Chúc Nam Tinh ngồi vào chỗ của mình.

“Làm sao? Người ta đâu được đi chơi! Cũng đâu được ăn hải sản! Thậm chí người ta cũng đâu được học chung đâu!” Chu Thư Đồng kỳ quái nói.

Hôm qua đi chơi,Chúc Nam Tinh nhịn không được đăng ảnh lên vòng bạn bè, nhận được rất nhiều tương tác khủng, còn thu được rất nhiều lời than của mọi người.

Ví dụ, Tôn Dương:”Gì đây????”

Lý Hạo:”Chặn!”

Chu Thư Đồng:”Tình bạn hữu nghị này chính thức kết thúc!”

Vạn Trì: “Kỳ ca ăn mảnh!!!”

Hạ Nham:”Nhìn đã không ngon rồi!”

“……”

Chúc Nam Tinh trầm mặc hồi lâu,đem cặp sách sang một bên, đặt sách lên bàn,giọng điệu hối hận không thôi.

“Thật ra, hôm nay tớ đặc biệt mang đuôi tôm chiên xù, cực kỳ cực kỳ cay nha!”

Cô quay ra, vẻ mặt Chu Thư Đồng vẫn không thay đổi, liền nói tiếp:”Chỉ có học tập tốt, mới xứng đáng làm bạn của ngôi sao nhỏ đúng không?”

Nói xong, liền nghiêng người, đem cặp sách ghé vào đầu.

Vị cay nồng khiến Chu Thư Đồng ứa nước miếng.

“Vãi cái gì đây?”Tôn Dương đi ngang qua, “Đại ca hít “phấn” à?”

Chu Thư Đồng vươn tay đem hộp cơm lấy ra, vẻ mặt đắc ý quơ quơ trước mặt Tôn Dương:”Còn hơn cả hít “phấn”!”

Tôn Dương vừa thấy liền biết là món ngon,liền đem hết liêm sỉ đáp xuống đất giẫm mạnh:”Đại ca, chị muốn làm gì cũng đều có em hỗ trợ. Cho dù chị có muốn hít “phấn”, em cũng là người mua “phấn” cho chị hít!”

“Măt mũi cậu đâu rồi?”Chu Thư Đồng đắc ý dạt ào.

“Giữa mặt với tấm thân này, em chắc chắn sẽ chọn tấm thân rồi!” Tôn Dương bày ra dáng vẻ trug thành.

Chu Thư Đồng dùng chân đạp cậu,”Vô đức, ra căng tin đi!”

“Rõ!” Tôn Dương búng tay mãn nguyện rời đi.

Giữa giờ, mọi người rủ nhau chạy ra căng tin. Tôn Dương bỏ tiền mua một ít bánh bao hấp cùng bánh quy nhỏ, Chu Thư Đồng mua mấy cốc sữa đậu nành vài người đã bắt đầu ăn tối trong căng tin.

“Ngon quá đi!” Chu Thư Đồng cắn một miếng, vỗ bàn cảm thán.

Tôn Dương cũng ngửa đầu cảm khái:”Ngon quá!”

Chúc Nam Tinh không đói, chỉ cầm cốc sữa lên nhấp rồi nhìn bọn họ ăn.Kỳ Hạ cũng không đói, nhưng cậu không thích sữa đậu, chuẩn bị đứng dậy mua chai nước khoáng.

Vừa mới tới quầy đã có một nữ sinh chạy tới.Cậu nhìn qua có chút quen mắt,nhìn đến lần thứ hai mới nhận ra là cán sự thể dục lớp mình.

“Kỳ Hạ, tôi có thể nói chuyện với cậu một chút được không?”

An Di có điểm sợ Kỳ Hạ, trong ấn tượng của cô ta, Kỳ Hạ có vẻ lạnh lùng,rất ít nói chuyện cùng các bạn học khác.Càng có dáng vẻ như vậy, lại càng thu hút các cô gái khác.

Trước đây, Kiều Oánh Oánh luôn ở trước mặt cô ta khen Kỳ Hạ đẹp trai, lúc đó cô ta cũng không để ý lắm,luôn cho rằng Kỳ Hạ cùng lũ lưu manh kia là một dạng.

Sau đó trong các đợt thi khảo sát Kỳ Hạ đều xuất sắc vươn lên dẫn đầu rồi tỏa sáng rực rỡ hôm thi thể thao của trường, không biết từ bao giờ cô ta đã đem Kỳ Hạ đặt vào trong lòng.

Cho đến tận hôm qua, cô ta mới biết, mình với Kỳ Hạ có mối liên quan.

Cũng rất có duyên nhỉ?

“Hả?” Kỳ Hạ không có nhiều ấn tượng với An Di lắm, cảm thấy cũng không có chuyện gì cần thiết để ní chuyện với cô ta.

“Ừm……cậu có thể ra đây một chút được không?”An Di ấp a ấp úng, ánh mắt do dự,”Ở đây có vẻ hơi bất tiện!”

Phía bên kia, Chu Thư Đồng đã sớm dể ý tới Kỳ Hạ cùng An Di. Cô đang ngồiđối diện quầy, mọi thứ đều thấy rất rõ ràng.Giờ khắc này, trừ tức giận ra, Chu Thư Đồng phải cảm ơn vì Nam Tinh không ngồi đây.

Cái quái gì vậy?

Một đám chơi với nhau,ruồi bọ chỉ đậu trên shi*!

Trước kia, cô còn tưởng An Di biết thân biết phận, ai ngờ cùng Kiều Oánh Oánh kia là một dạng. Ánh mắt Chu Thư Đồng quá rõ ràng,tất nhiên Kỳ Hạ cũng cảm thấy được.

Cậu đang định từ chối An Di,cô ta như cảm giác được gì đó, lập tức nói:”Cậu quen An Thần đúng không?”

Dứt lời, ánh mắt của Kỳ Hạ liền chìm xuống. Cậu nhìn An Di, rồi nhớ lại lời Triệu Vân đã nói vào mấy hôm trước. Lặng im hai ba giây, Kỳ Hạ cầm chai nước xoay người. Kỳ Hạ vừa bước chân ra khỏi căng tin, Chu Thư Đồng đã một tay ném đũa.

Mọi người đều không hiểu tại sao cô ấy lại nổi điên lên như vậy, tự giác nhìn nhau kiểm điểm.

“Khốn kiếp, đàn ông đều là đại móng heo như nhau!” Chu thư Đồng giận đến tím người.

Nói như vậy, thì chỉ có thể ám chỉ một người. Chúc Nam Tinh cùng Lý Hạo đồng thời quay mặt qua nhìn Tôn Dương.

Tôn Dương: “???”

Tôi có làm gì đâu!!

Ngoài căng tin.

An Di dè dặt nhìn Kỳ Hạ,ở gần như vậy, cô ta mới hiểu được tâm trạng của Kiều Oánh Oánh.

Kỳ Hạ, thật sự rất đẹp trai!

Khác hoàn toàn với mấy đứa con trai béo ú mà suốt ngày giả vờ lạnh lùng, cũng khác hoàn toàn với một lũ hôi hám bẩn thỉu.

Cậu đẹp trai, sạch sẽ và phong độ.

Dường như chỉ cần đứng gần với cậu ấy thôi liền cảm giác bản thân như được bảo vệ.

“Có chuyện gì?”Kỳ Hạ sốt ruột thúc giục.

“ờ” An Di miễn cưỡng thu lại ánh mắt,vặn vẹo nói:”Thật ra, tôi chỉ muốn nói tôi là em họ của An Thần, gần đây mới biết cậu là anh trai của anh ấy,không phải gia đình cậu không còn ở Hoa Thành sao? Nếu có việc gì, có thể đến tìm tôi hỗ trợ!”

“Em họ?” Kỳ Hạ nghi hoặc nhìn An Di:”Trông cậu còn nhỏ hơn cả An Thần, lại học chung cấp với tôi?”

“Tôi nhảy lớp!” An Di cười rộ lên,”Hồi nhỏ, thành tích của tôi đã tốt rồi, ba mẹ lại là giáo viên, nên tôi nhảy lớp.Tôi và An Thần chênh lệch tuổi tác không quá lớn, có mấy ngày thôi. Lại nói tới đây, vậy không phải cậu cũng là anh trai của tôi à?”

“Không!” Kỳ Hạ lạnh giọng đánh gãy lời An Di:”Mấy lời như này, lần sau đừng nhắc trước mặt tôi!”

Dứt lời liền xoay người đi.

An Di cuống quít nói:”Tôi biết quan hệ hai người không tốt,nhưng không phải trước đây rất hòa thuận à?Tôi từng đến nhà An Thần rồi!, toàn bộ số sách của anh ấy đều nhắc tới cậu, chẳng trách tại sao lại nhìn cái tên này quen thuộc vậy!”

“Còn___” An Di nghĩ, Kỳ Hạ nhất định là khẩu thị tâm phi, tình thân nào dễ dàng nói quên là quên được:”An Trần hẳn là rất nhớ cậu. Anh ấy hai ngày trước có tới Hoa Thành, a, ngày đó, ở tiệm lẩu,tôi cùng An Thần cũng ở đó, vậy mà cũng không nói cho tôi biết cậu là anh trai của anh ấy, tôi nghĩ, chắc anh ấy không muốn tôi có ấn tượng xấu về cậu!”

“Cậu nói gì?” Kỳ Hạ nhíu mày, xoay người,bỗng nhiên tiến tói một bước:”An Thàn tới Hoa Thành?Tiệm lẩu cũng có cậu ta?”

Nhìn thấy phản ứng của Kỳ Hạ,An Di nhẹ nhàng thở ra một hơi,quả thực trực giác đã đúng.Từ hồi còn bé, cô ta đã rất thông minh,mấy cái đạo lý bên ngoài này sao lại không hiểu dược.

Đều là trẻ con,thâm cừu đại hận gì chứ!

“Đúng, đúng!” An Di cười nói,”Nhưng thím của tôi đã đưa anh ấy về rồi, thân thể anh ấy không tốt,nếu cậu muốn tới gặp,cuối tuần này chúng ta có thể cung___”

“Không cần!” Kỳ Hạ chế nhạo, ánh mắt sắc lạnh nhìn An Di:”À, An Thần không phải em trai tôi!”

An Di bị làm cho ngốc luôn tại chỗ.

Còn Kỳ Hạ cũng không trở lại căng tin mà trực tiếp đi thẳng vào lớp.

Đợi mãi Kỳ Hạ vãn chưa có quay lại,Chu Thư Đồng lập tức điên.

Kỳ Hạ có ý gì?

Ngôi sao nhỏ của chúng ta có gì không bằng với con nhỏ An Di tạp nham kia.

Tức!

Chu Thư Đồng càng nghĩ càng giận,cuối cùng lau lau miệng,lôi Chúc Nam Tinh về phòng.

“Đồng Đồng, cậu sao vậy?” Do quá để ý tới tâm trạng của Chu Thư Đồng, Chúc Nam Tinh cũng quên luôn việc Kỳ Hạ vẫn chưa quay lại.

“Không có gì!” Chu Thư Đồng nghiến răng nói.Hùng hùng hổ hổ về lớp,lúc đi ngang qua Kỳ Hạ còn cố tình va vào bàn cậu. Kỳ Hạ đang ngủ, lúc bị đập cả người liền lung lay.Không vui ngẩng đầu lên,lạnh lùng nhìn Chu Thư Đồng.Chu Thư Đồng hất cằm, không thèm cho Kỳ Hạ một ánh mắt, di thẳng về chỗ.

Lúc này, mọi người mới để ý người làm Chu Thư Đồng bực không phải Tôn Dương mà Kỳ Hạ.Mọi người sững sờ, không hiểu chuyện gì.

Vào giờ học, Chúc Nam Tinh lén lút viết một mẩu giấy ném cho Kỳ Hạ, hỏi cậu chuyện gì.

Kỳ Hạ nghĩ nghĩ,thuật lại toàn bộ.

Chúc Nam Tinh không hiểu chuyện gì,nhưng thái độ này của Kỳ Hạ làm cô không hề nghi ngờ,cô suy nghĩ một lúc rồi nhét mẩu giấy cho Chu Thư Đồng. Cô biết Chu Thư Đồng đang tức vì cái gì, cũng biết cô đang lo lắng cái gì.

Chu Thư Đồng quay lại sau nhìn,nghi ngờ nhìn Kỳ Hạ.Chúc Nam Tinh cười cười,thò đầu lại gần nói nhỏ:”Tính cách của Kỳ Hạ cậu còn không hiểu!”

Cô vừa dứt lời, trong lớp liền vang lên giọng của An Di:”Chúc Nam Tinh, trật tự!”

Chúc Nam Tinh sửng sốt, nhìn lên bục giảng cán bộ trực lớp hôm nay là An Di,lại quay ra nhìn mọi người đang đổ ồn ánh mắt về đây, không khỏi xấu hổ cúi đầu.

Chu Thư Đồng đập vỡ bút,giọng điệu không mấy thân thiện:”Cô ấy muốn đi vệ sinh, phải đi ngang qua tôi, nói cho tôi biết, làm sao?Lớp trưởng muốn để bạn học mình nghẹn tới chết à?”

An Di không nói lại được Chu Thư Đồng, chỉ ai oán nhìn cô, cầm giấy kiểm tra về chỗ ngồi.

Trong lớp mọi người thảo luận rất nhiều, Chu Thư Đồng nhịn không nổi hô lên:”Trật tự đi, mọi người cũng muốn đi vệ sinh à!”

Cả lớp lập tức cười ồ lên.

Chu Thư Đồng phản ứng nhanh nhạy, hài lòng kéo Chúc Nam Tinh đi vệ sinh.Ngay sau khi bọn họ bước ra khỏi lớp, An Di quay xuống hằn học lườm chỗ bọn họ,đột nhiên va phải ánh mắt Kỳ Hạ. Cậu nheo mắt lại,cách một khoảng cách xa như vậy, cô ta vãn có thể cảm nhận được địch ý từ cái nhìn của cậu.

Cô ta bất giác rùng mình, quay người tiếp tục làm bài.Nhưng bàn tay đang cầm bút không tự chủ dược run rẩy.

Nhà vệ sinh.

Chúc Nam Tinh nói chuyện với Chu Thư Đồng.

“A, Đồng Đồng lần sau đừng cùng bọn họ cãi nhau!”Chúc Nam Tinh khuyên nhủ.

“Tớ là vì ai hả?” Chu Thư Đồng liếc Chúc Nam Tinh,”Còn không phải vì cậu! Cậu, cái đồ không có lương tâm!”

Chúc Nam Tinh lắc lắc tay cô:”Tớ biết,nên mới không muốn cậu cùng bọn họ ồn ào.Rõ ràng không liên quan tới cậu, cậu cứ làm vậy mọi người sẽ nghĩ không hay đó!”

“Kệ, dù gì cũng còn 1 năm nữa, mọi người mỗi người một ngả, về sau còn ai để ý ai nữa?Dù sao tớ cũng chỉ quen mỗi cậu!” Chu Thư Đồng nghĩ sao nói vậy.

Chúc Nam Tinh thở dài, sờ mặt cô:”Hết giận chưa?”

“Cút mau!”Chu Thư Đồng ngứa ngáy:”Còn chưa gả cho cậu ta mà đã giúp hắn nói rồi!”

“Tớ không có!” Chúc Nam Tinh ngượng ngùng nói.

“Không có gì?” Chu Thư Đồng hỏi.

Chúc Nam Tinh nghiêm túc trả lời:”Tớ còn chưa gả cho cậu ấy!”

Chu Thư Đồng: “……”

Nữ đại bất trung lưu!*

*Con gái lớn không thể giữ trong nhà

Tiết tự học buổi tối kết thúc,Chu Thư Đồng trước mặt cả lớp, thẳng người bước tới bàn Kỳ Hạ, cúi đầu, lớn giọng:”Xin lỗi! Kỳ Hạ! Hôm nay là tôi hiểu nhầm cậu!”

Có cái gì ngoài ý muốn à, Kỳ Hạ ngẩng đầu, xốc mắt nói:”Hiểu nhầm cái gì?”

Rõ ràng Kỳ Hạ đag ngước mắt lên nhưng khí thế trên người vẫn không vơi đi nửa phần.Chu Thư Đồng cắn chặt răng sau,đảo mắt nở nụ cười:”Hiểu nhầm cậu đang ngoại tình với cô khác!”

Kỳ Hạ: “……”

Giả vờ muốn đá cô:”Lượn!”

Chu Thư Đồng vui vẻ chạy đi” Ui da!”

Sau khi Chu Thư Đồng rời đi,Chúc Nam Tinh mới bắt đầu thu dọn đồ đạc”Đi?”

Kỳ Hạ gật đầu,”Đói không?”

Chúc Nam Tinh vốn dĩ không nghĩ nhiều,Kỳ Hạ tự dưng nói làm cô cảm thấy có chút đói bụng.Gật đầu.

“Đi căng tin đi!” Kỳ Hạ đứng dậy,”Mấy quán ăn vỉa hè ngoài kia không sạch sẽ!”

Chúc Nam Tinh vội nói:”Đồng Đồng đã từng nuốt phải một con bọ trong căng tin đó!”

Kỳ Hạ: “……”

Không thèm nghĩ tới, che miệng Chúc Nam Tinh lại”yên lặng nào!”

Chúc Nam Tinh chớp chớp mắt,yên lặng như gà. Vào giờ này, căng tin cũng không còn cái gì.Chúc Nam Tinh mua một bát hoành thánh, Kỳ Hạ dạo một vòng không còn món nào, dứt khoát mua một bát hoành thánh. Hi người vừa ăn vừa nói chuyện,chờ tới lúc ăn xong, căng tin đã không còn một bóng người.

“Đi thôi, không lát ba tôi lại gọi thúc giục!” Chúc Nam Tinh cầm bát bỏ vào xe đẩy.

Kỳ Hạ “ừm” mua một chai nước.

Sau đó hai người mới trở về.

Giữa tháng tư mùa mưa liền tới, trời mưa đứt quãng suốt một ngày dài.Ngay lúc bọn họ ra khỏi căng tin, trời liền đổ một cơn mưa nhỏ. Ra khỏi cổng trường,hai bên mấy tiệm tạp hóa vẫn mở cửa. Chúc Nam Tinh vội vàng nép dưới mái hiên trú mưa, còn Kỳ Hạ chạy sang đối diện mua ô. Không biết cậu mua thêm thứ gì mà mãi vẫn chưa ra, Chúc Nam Tinh chán nản chờ đợi,lập tức ngồi xổm xuống xem hoa dưới làn mưa.

Đột nhiên cô nhìn thấy trong góc có gậy và gạch.Dựa theo sự sắp xếp này giống như không phải tùy tiện vất đấy,đây đều là vật nguy hiểm,Chúc Nam Tinh hơi tò mò.Làm sao mấy thư này có thể xuất hiện trong trường được nhỉ.

Đang mải suy nghĩ,đột nhiên da đầu truyền tới một cảm giác đau đớn.Tóc cô bị giật mạnh về phía sau.Chúc Nam Tinh không kịp phòng thủ liền bị kéo vật xuống đất.

“Đm mày!” Giọng nói có chút quen tai:”Chính là nó!”

Ngay sau đó, không biết ai đã túm đầu cô ấy đẩy vào tường. Chúc Nam Tinh gần như muốn ngất đi vì đau đớn, mặt mày tái nhợt,chưa kịp gượng dậy lại bị đẩy xuống nước mưa.Hai bậc cầu thang, Chúc Nam Tinh nghiêng cổ chân, lăn xuống.Va chạm liên tiếp khiến đầu Chúc Nam Tinh hoàn toàn choáng váng, thậm chí cô còn quên mất việc phải kêu cứu và khóc.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, những hạt mưa lớn tạt thẳng vào mặt Chúc Nam Tinh. Cô không mở nổi mắt cũng không đứng dậy nổi.Chỉ cảm thấy có người đang tiến gần về phía cô,Chúc Nam Tinh không kịp suy nghĩ hét lên”Kỳ Hạ!”, điên cuồng đẩy thân mình về phía sau.

Nỗi sợ hòa cùng màn đêm, và tiếng mưa như trút nước trên mặt đất càng làm tăng thêm cảm giác thiếu an toàn.Chúc Nam Tinh mở to mắt, hoàn toàn không phân biệt được đâu là nước mưa đâu là nước mắt.

“Chúc Nam Tinh!”

Tiếng hét to vang lên, Kỳ Hạ ném dù,chạy nhanh tới.

“Anh hùng cứu mỹ nhân à?”Người nọ đội mũ đeo khẩu trang bịt kín mít,mặc đồ đen, cô không thể phân biệt được hắn là ai, ngay cả giọng nói cũng cố tình bị bẻ đi, “Kỳ Hạ, mẹ mày cho thằng khác cưỡi lên, hiện tại có mỗi con nhỏ này bảo vệ cũng không xong?”

“Muốn “ăn” nó, quá đơn giản_____”

Lời còn chưa nói hết,một cơn gió mạnh phật qua trước mặt,cô còn không kịp nhìn Kỳ Hạ động tay động chân gì người nọ đã nằm lăn ra đất.Cả người hắn cuộn tròn, hình như bị búa đập vào bụng.Đau đến nỗi thở cũng không ra hơi.

Kỳ Hạ trầm mặc, quần áo đều ướt hết, tóc tai ướt sũng, mái tóc đen dán vào lông mi ngăn cản ánh mắt của cậu.Môi cậu ép chặttạo thành một đường thẳng.

Một bước, hai bước, đi tới trước mặt hắn..

Từ nhỏ đến lớn, Kỳ Hạ đánh nhau tàn nhẫn có tiếng,trực tiếp, không nói lời vô nghĩa.

Lần nào cũng vậy, đều không bộc lộ cảm xúc gì, hoàn toàn vô cảm.

Nhưng hôm nay, trong cơn mưa lớn này, trái tim cậu như bị thiêu đôt.

Cậu cúi người, nhấc hắn lên đập mạnh vào bức tường bên cạnh.Đập liên tục hai lần.

Cùng với tiếng mưa rơi, trong đêm tối vang lên thật nặng nề,”bang bang”

Chúc Nam Tinh ngồi sụp xuống đất, mặt bê bết nước.

Tầm mắt dần dần mờ đi,cô nhìn thấy Kỳ Hạ quay người, đi về hướng mấy thứ đồ nguy hiểm kia.

Là gậy cùng gạch.

Hô hấp Chúc Nam Tinh như nhẹ đi, cô nhìn chằm chằm vào Kỳ Hạ, liền thấy cậu cầm một cây gây lên.Cây gậy đó dường như lóa sáng trong bóng tối.

Là thanh sắt!

Chúc Nam Tinh lập tức bừng tỉnh.

Cô hét lên:”Kỳ Hạ!”

Kỳ Hạ hoàn toàn phớt lờ, bước chân vững vàng.Một tay cậu cầm gậy sắt,cây gậy cọ xuống mặt đất phát ra những tiếng kêu chói tai.

“Kỳ Hạ đừng,không cần!”Chúc Nâm Tinh bò dậy khỏi mặt đất, lảo đảo chạy tới ôm lấy eo Kỳ Hạ:”Kỳ Hạ không cần, Kỳ Hạ, đủ rồi, đã đủ rồi, không cần đánh nữa,sẽ liên quan tới mạng người!”

Chúc Nam Tinh nói một mạch từ đầu đến cuối, không hề nghẹn ngào,lúc này mới dám bật khóc.

Cô ôm chặt không dám buông tay.

Cô sợ, sợ mấy thứ này đều đã được sắp đặt từ trước.

Cô sợ Kỳ Hạ rơi vào bẫy của người khác.

Cô sợ Kỳ Hạ lặp lại những sai lầm tương tự.

Cô sợ mất Kỳ Hạ.

“Ầm__”

Cây gậy bị ném xuống đất, Kỳ Hạ điên cuồng đá vào,lăn ra xa.

Lúc này, Chúc Nam Tinh mới thở phào nhẹ nhõm. Hai chân mềm nhũn không còn sức lực, chỉ biết ngồi thụp xuống đất.Kỳ Hạ nhanh mắt túm lấy cô, thận trọng nhìn gương mặt tái nhợt của cô, những ngón tay run rẩy.

Lòng bàn tay cảm giác có gì đó sưng phồng lên thành cái bao. Nó như một cái gai đâm vào ngực Kỳ Hạ.

Trầm mặc một lúc, Kỳ Hạ nâng mặt Chúc Nam Tinh lên, môi cậu run rẩy,cả người đều đang run lên.

“Đừng sợ, tôi đưa cậu về nhà!”

Đôi môi ướt lạnh rơi lên trán cô.

Cho đến khi chuyện hoang đường này hạ màn, mọi thứ đều an tĩnh, chỉ còn thanh âm của mưa rơi.

Người trên mặt đất rên rỉ chậm rãi đứng dậy, hắn đau đớn kêu lên một tiếng, lại vô lực ngã xuống đất.

“Fuck!” Hắn rống lên đầy thống khổ:”Cái loại ăn hại sao không ra giúp một tay!”

Lời vừa dứt, hai ba người từ trong góc lao ra. Một người trong số đó đứng bên cạnh hắn, giọng điệu vui mừng không kìm chế được, “Anh Quang, diễn xuất của anh quá tốt, này, lần này chúng ta làm ăn phát đạt rồi! Sau này cũng không phải đi cướp của mấy con gà công nghiệp nghèo nàn kia nữa.”