Tôi Rất Đáng Yêu

Chương 32




Edit:Ross

Mọi người đã hẹn với nhau sẽ thức dậy sớm ngắm mặt trời mọc, nhưng vì trời quá lạnh, nên bọn họ ngủ một giấc tới rạng sáng, lúc tỉnh dậy thì mặt trời đã leo lên qua đầu.

Chúc Nam Tinh bị mùi thơm đánh thức, cô dụi mắt bước ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Kỳ Hạ đang ngồi với một đống thức ăn trên bàn. cậu vừa mới tắm xong, đầu vẫn còn hơi ướt, những giọt nước từ sợi tóc rũ chảy xuống mặt và mũi, rồi lăn xuống cằm.Khuôn mặt sạch sẽ, cùng đôi mắt ướt át của thiếu niên. Sáng sớm đã bị chọc mù mắt!

Nhìn thấy bức tranh đẹp đẽ như vậy vào buổi sáng,Chúc Nam Tinh bỗng cảm thấy yêu đời.Đôi mắt cô sáng lên,chạy đến trước bàn ăn,tay nhỏ chống lên mặt bàn, cúi gằm mặt ngửi mùi đồ ăn:”Cậu mới mua à?”

Kỳ Hạ thản nhiên vuốt tóc mái ra sau,khuôn mặt tiêu sái lộ ra.Đôi mắt đen đặc biệt bắt mắt.

“Tôi? Tôi mua nó ở đâu?” Kỳ Hạ khóe môi khẽ cong, cười một tiếng:”Nghiêu tứ đem tới,cậu nhanh chóng đánh răng rửa mặt, chậm chạp đến lúc Tôn Dương dậy,cậu không đoạt nổi đâu!”

Chúc Nam Tinh vừa nghe thấy câu này liền gật đầu lia lịa,không thèm quay đầu phóng thẳng vào nhà vệ sinh. Thân ảnh nhỏ nhắn vụt đi như một cơn gió, Kỳ Hạ nắm chặt tay, một bên giữ thái dương, nhìn bóng dáng Chúc Nam Tinh vừa rời đi, vài giây sau bèn bất đắc dĩ cười lên hai tiếng.

Đã lỡ mặt trời mọc, lên núi coi như cũng không có gì chơi.

Sau bữa sáng, một vài người đến khu trượt tuyết đi dạo.

Chúc Nam Tinh nhìn qua đơn thuần mềm mại, nhưng mấy trò vận động cơ bản này đều sẽ biết qua một chút.

Mặc dù Kỳ Hạ chưa từng chơi qua bao giờ, nhưng vừa mới đặt một chân trước lên liền học rất nhanh.

Chu Thư Đồng ngay từ hồi còn nhỏ các tế bào vận động đã phát triển rất tốt, huống chi quê bà ngoại còn ở phương Bắc, mùa đông nơi nơi đều có tuyết,nên gần như kỹ năng trượt tuyết là được tặng hoàn toàn.

Sau khi đã tính toán xong xuôi lại chỉ thừa ra đúng một mình Tôn Dương.

“Ha ha ha, tên đại ngốc kia, cậu cũng có ngày này sao!” Chu Thư Đồng thay trang phục, đưng một bên cười nhạo Tôn Dương.Tôn Dương giờ phút này đã rơi vào tuyệt vọng, cả người nằm trên đống tuyết thành hình chữ đại (大), mặc kệ Chu Thư Đồng chế giễu.

Chúc Nam Tinh cười một hồi lâu, mới bị Kỳ Hạ xách đi.

“Hả! Sao lại đi trước! Chờ mọi người cùng đi chứ!”

Kỳ Hạ đội mũ trượt tuyết,bởi vì hơi dày nên có chút cản trở âm thanh truyền tới.Một tay cậu đặt trên vai Chúc Nam Tinh, đột nhiên sáp lại, hai người gần như đối mặt với nhau.

“Cậu vừa nói cái gì vậy?”

Qua một lớp kính bảo hộ, Chúc Nam Tinh không thể nhìn thấy rõ đôi mắt của Kỳ Hạ, nhưng dường như cô có cảm nhận được trong đôi mắt cậu có cô.Cô nghiêng đầu, cười ngây ngô:”Tôi nói là, Tại sao lại đi trước?”

Kỳ Hạ: “Đi chơi đi, rèn luyện thị lực, đừng ở đó quấy rầy bọn họ.”

Chúc Nam Tinh sửng sốt một hồi,nắm lấy cánh tay Kỳ Hạ:”Ý cậu là gì?”

Kỳ Hạ nhướng mày, “Hả?”

Chúc Nam Tinh ấp a ấp úng, có chút hoảng, “Cậu, cậu nói là…….bọn họ đang yêu đương à?”

Kỳ Hạ nở nụ cười:”Tôi nói lúc nào?”

Chúc Nam Tinh “A” một tiếng, “Nhưng lúc nãy chính cậu nói rõ ràng cậu nói là_____”

“Bây giờ cậu hiểu rồi!”Kỳ Hạ xoay người, đối mặt với Chúc Nam Tinh, tay dài đặt lên vai,hơi nhấc cằm.

Một nụ cười ẩn ý hiện lên môi Kỳ Hạ giấu sâu trong chiếc mũ, tầm mắt Chúc Nam Tinh không thể nhìn thấy được:”Tôi có thể nói chuyện khác với cậu không?”

“Hả?”Chúc Nam Tinh chớp chớp mắt,hiển nhiên là nghe không hiểu.

Quả nhiên, Kỳ Hạ cũng không quá thất vọng,nâng tay đặt lên đầu Chúc Nam Tinh, đem cô thay điểm tựa:”Quên đi,không làm khó cậu nữa!”

Cậu buông cánh tay ra,hơi cúi xuống, khom lưng định đẩy người về phía trước.

“Kỳ Hạ.”

Cả người cậu sững sờ.

Cậu cúi đầu xuống, thấy có hai bàn tay đang ôm lấy eo mình.

Cả người bị ôm về phía sau.

“Cậu____”Kỳ Hạ không phản ứng.

Qua một lớp mũ, khuôn mặt Chúc Nam Tinh dán lên lưng Kỳ Hạ.Xung quanhbij không khí lạnh bao phủ,Chúc Nam Tinh lại cảm thấy tay chân nóng bừng. Mặt cũng muốn bốc hỏa.

“Sao vậy?”Kỳ Hạ bình tĩnh lại, ho nhẹ rồi nắm lấy tay Chúc Nam Tinh. Cả hai đều đeo găng tay nên không cảm nhận được xúc cảm da thịt.Nhưng trong khoảnh khắc nắm tay này cả hai đều bất động.Chúc Nam Tinh lúc này mới tỉnh táo lại,hốt hoảng rụt tay, không biết phải làm gì.

“Không, không có gì!” Chúc Nam Tinh ấp a ấp úng, “Tôi, tôi muốn cậu mang tôi theo.”

“Đúng vậy tôi muốn cậu đưa tôi đi trượt cùng.”Chúc Nam Tinh liên tục nhấn mạnh.

Kỳ Hạ nheo mắt lại, cười.

Có lẽ……cậu cũng đoán ra được rồi.

Chúc Nam Tinh thấy Kỳ Hạ nửa ngày vẫn chưa nói gì,trong lòng có chút khẩn trương:”Cậu….Không muốn sao?”

Kỳ Hạ nở nụ cười, nghiêng đầu:”Tôi rất sẵn lòng, tại sao không?”

Hơi hơi cúi người, khom lưng, duỗi tay, “Đi thôi,công chúa nhỏ của tôi!”

Núi trắng xóa, trời và đất thẳng hàng.

Có ánh sáng phát ra sau lưng thiếu niên,như thể cậu đang gánh cả thế giới trên đôi vai rộng lớn của mình.

Toàn bộ chuyến đi kết thúc nhanh chóng, nhưng không vội vàng.

Bởi vì Kỳ Hạ không tiện ở nhà Chúc Nam Tinh vào dịp năm mới, cậu chỉ đơn giản thu xếp dọn dẹp về nhà.

Trước khi đi, Chúc Nam Tinh vẫn còn luyến tiếc:”Khi nào cậu về?”

“Khai giảng sẽ sớm về!”Kỳ Hạ mặc áo lông đen,khăn quàng cô màu xám lót rất tôn da:”Nếu không có việc, sang năm mới có thể đến chỗ tôi chơi!”

“Chỗ cậu có gì vui?”Chúc Nam Tinh hai mắt sáng lên.

“Cũng có rất nhiều chỗ vui chơi!”Kỳ Hạ nhướng mày, “Tôi chơi cũng rất vui nha!”

Chúc Nam Tinh bẹp miệng, “Cậu có thể nghiêm túc được không!”

Kỳ Hạ ho nhẹ một tiếng, giả bộ nghiêm túc. Giơ tay xoa đầu Chúc Nam Tinh:”Nếu em thật sự muốn qua chơi, cứ gọi điện báo trước, anh trai sẽ lo liệu chu toàn.”

Chúc Nam Tinh hai mắt cong lên, cười gật đầu.

Vào đêm giao thừa,Chúc Nam Tinh cùng Trình Ninh Diệc xem Chúc Cửu Tứ làm bánh bao.

Ở sảnh tầng một có rất nhiều hoa tươi, toàn bộ đều được lấy từ cửa hàng hoa của Trình Ninh Diệc.Hương hoa cùng mùi đồ ăn hòa quyện vào nhau khiến người ta bất giác cảm thấy lười biếng.

Chúc Cửu Tứ vừa làm bánh bao vừa trò chuyện với Chúc Nam Tinh:”Nghỉ đông đã làm được bao nhiêu bài về nhà rồi?”

“Còn rất nhiều ạ!” Chúc Nam Tinh đau đầu khi nhắc tới đống bài tập:”Năm mới ba đừng nhắc tới bài về nhà nữa a!”

Trình Ninh Diệc dùng đũa gõ vào đầu Chúc Nam Tinh:”Con càng ngày càng lười. Lúc còn bé, lúc nào cũng làm bài về nhà trước khi nghỉ lễ!”

Chúc Nam Tinh khúc khích cười, chuyển chủ đề.Đúng lúc, điện thoại của Chúc Nam Tinh vang lên.

“Chào” Là Kỳ Hạ gọi.

Chúc Nam Tinh ngây ra một lúc,nhoẻn miệng cười.

“Này,Kỳ Hạ, Chúc mừng năm mới!” Cô nhảy dựng lên.

Kỳ Hạ đang ở trên ban công, tay kẹp điếu thuốc, trong đêm đen chỉ có một đốm lửa đỏ.Một đám người trong phòng khách đang đánh bài, uống rượu, nói chuyện toàn mấy câu thô tục, chốc chốc lại gọi cậu mau đi vào.Kỳ Hạ giả vờ như không nghe thấy, dựa vào lan can,gió lạnh thổi qua khiến cậu có chút không mở nổi mắt.

Dứt khoát đóng lại.

“Chúc mừng năm mới!” Giọng cậu khàn, đặc quánh.

Chúc Nam Tinh nghe xong nhíu mày:”Cậu bị làm sao vậy? Bị cảm à?”

“Không có.” Kỳ Hạ xốc mắt,trong mắt một mảnh tối sầm:”Đang làm gì vậy?”

“Tôi?!” Chúc Nam Tinh tiện tay với một cái gối ôm vào lòng, nằm ườn lên sô pha, thoải mái nói:”Làm bánh bao! Cậu thì sao?”

Kỳ Hạ nhì phòng khách ám khói lập lờ, vòng vo nói:”Xem Tv”

“Không nấu mỳ sao?” Chúc Nam Tinh hỏi.

“Ba tôi không có nhà!”

Chúc Nam Tinh nghe xong sửng sốt một chút,hai người đồng thời im lặng.

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng pháo hoa nổ vang bên tai,Chúc Nam Tinh nhảy khỏi ghế chạy ra ngoài,vui vẻ hét lên:”Kỳ Hạ! Năm mới vui vẻ!”

Cùng lúc đó, bầu trời Thanh Thành cũng rực rỡ sắc màu.

Màn đêm đen kịt phía chân trời bị pháo hoa xuyên thủng, độ sáng chói chui vào mắt ta.

Kỳ Hạ không tự chủ được nở nụ cười:”Ừm,Năm mới vui vẻ!”

“Kỳ Hạ, hai ngày nữa tôi tới tìm cậu!”Chúc Nam Tinh bỗng nhiên nói.

Kỳ Hạ sửng sốt mất mấy giây sau mới hoàn hồn.Cậu gật đầu, có chút hưng phấn, nhịn rồi lại nhịn sau đó giả bộ bình tĩnh nói:”Được!”

Đáng nhẽ ra mùng hai Tết Chúc Nam Tinh mới chuẩn bị đồ để đi.

Cô đã nói qua về tình hình của Kỳ Hạ với Chúc Cửu Tứ, ông cũng nói để Kỳ Hạ một mình đón năm mới cũng không yên tâm.

Nghe rất chua xót.

“Vậy thì hôm nào về hai đứa đi cùng nhau luôn đi!”Chúc Cửu tứ nói, “À không phải mùng tám là trường học khai giảng rồi sao?Ngày mai đi đi, chơi hai ngày rồi về!”

“Vâng”

Chúc Nam Tinh cũng không báo lại với Kỳ Hạ,cô hỏi ba địa chỉ và muốn lên kế hoạch gây bất ngờ cho cậu.

Cũng không biết đi đến địa chỉ nào,sau khi gõ cửa, Hạ Nham liền xuất hiện trước mặt cô.

“Đây, đây không phải là nhà của Kỳ Hạ sao?”Chúc Nam Tinh có chút khó hiểu.

Hạ Nham tối qua say rượu, vài người đã trở về phòng phủ, còn mỗi cậu trực tiếp nằm lăn ra phòng khách.

Mới sáng sớm đã có người phá mộng, vốn định mở cửa phát hỏa, nhưng lại nhìn thấy một em gái trắng trẻo dịu dàng,còn ngây người hơn cả Chúc Nam Tinh.

“Đúng, đúng”Hạ Nham thắt lưỡi,dụi mắt nhìn người đang đứng trước mặt mình, lúc này mới tỉnh táo,:”Chúc Nam Tinh?”

Chúc Nam Tinh gật đầu, “Là tôi, Kỳ Hạ có ở bên trong không?”

Hạ Nham ngơ ngác gật đầu, vội vàng đê Chúc Nam Tinh vào nhà.Vừa vào cửa, Chúc Nam Tinh đã phải bịt mũi ho sặc sụa.Căn nhà không lớn cũng không nhỏ, đơn giản chỉ có hai phòng ngủ và một phòng khách.Trong phòng khách đầy những vỏ bia rỗng, gạt tàn cũng có vô số điếu thuốc.Trên sô pha ném đủ các loại áo khoác, trông rất lộn xộn.Hạ Nham ngượng ngùng vừa thu dọn ghế vừa vò đầu bứt tóc:”Kỳ Hạ chắc vẫn chưa thức dậy,cậu ấy ở phòng ngủ chính, nên tôi chưa đi được!”

Chúc Nam Tinh”A” một tiếng,có chút ghét bỏ mà liếc nhìn Hạ Nham:”Nếu không….cậu đi tắm trước đi?”

Hạ Nham nghĩ rằng trên mặt mình lộn xộn bẩn thỉu, liền ôm mặt chạy vào nhà vệ sinh.Hạ Nham đi rồi, Chúc Nam Tinh mới tới phòng Kỳ Hạ. Cô gõ cửa trước, không nghe thấy tiếng trả lời, vốn định thành thật ngồi chờ ở phòng khách.Nhưng nhận ra “Bất ngờ” mình đã mất công chuẩn bị, lại nghĩ sao phải câu nệ?

Vì thế bí mật vặn nắm cửa,đẩy cửa ra. Điều đầu tiên đập vào mắt chính là toàn một màu xám.Bộ ga trải giường màu xám,thảm xám,ngay cả đồ đạc cũng đen xám.Rèm cửa rất dày, cản gần hết ánh sáng.Cả căn phòng rơi vào một loại bóng tối có thể vùi lấp lấy con người.

Chúc Nam Tinh có chút tức giận, rõ ràng là một ngày lễ vui vẻ như vậy, tại sao lại cảm giác suy sụp như vậy?Cô đi đến bên mép giường,tiếng bước chân khẽ khành.

Kỳ Hạ ngủ rất sâu,cả người cuộn thành một đống, xoay người sang ngang hướng ra phía ngoài.Chúc Nam Tinh ngồi bên cạnh mép giường,nhìn thấy màu xanh lá dưới mí mắt của Kỳ Hạ.Tóc cậu có vẻ dài ra một chút,khi ngủ,tóc rũ xuống trán che mất đôi mắt.Chiếc cằm được giấu trong chăn bông nên chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt.Không biết có phải do thường xuyên ở nhà không trông cậu dường như trắng hơn.

Ban ngày ban mặt, nằm trên chiếc giường này,có cảm giác như một ma cà rồng.

Vốn dĩ, Chúc Nam Tinh muốn đánh thức cậu dậy, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, lại không nỡ.

Nghĩ lại vẫn là nên ra ngoài đợi.Có thể dọn dẹp một chút.

Nhưng khi chuẩn bị đứng dậy, một tiếng rít gào đột nhiên vang lên sau lưng cô.

“Nà ní! Em gái?”

Âm thanh lớn tới nỗi đủ để đánh thức Kỳ Hạ dậy.

Gần như lúc đó, Kỳ Hạ mở mắt.

Tóc mái đen cùng hàng mi như hòa vào nhau,ánh mắt trong veo, không có nửa điểm buồn ngủ.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa.

Chúc Nam Tinh đối mặt với ánh mắt của Kỳ Hạ.

Cô sững người một lúc, sau đó giơ tay chào, “Chào buổi sáng.”