Tôi Rất Đáng Yêu

Chương 13




Edit:Ross

Từ thích thích thành yêu yêu rồi thương thương<cite>Amee & Hoàng Dũng</cite>

Sau một hồi bàng hoàng,Chúc Nam Tinh nhìn thấy người đàn ông mặc đồ của Kỳ Hạ đi thẳng vào tiệm xăm.

Lúc hắn vừa bước vào,khe hở cửa kính mở rộng ra.

Chúc Nam Tinh với thị lực siêu tốt của mình, thấy một thiếu niên ngồi bên ghế sô pha bên cạnh.

Thiếu niên dáng ngồi lười biếng,toàn bộ lưng tựa vào ghế sô pha,cậu mặc chiếc áo phông trắng, cánh tay mềm mại lại rắn chắc, đầu ngửa ra sau, tạo một độ cong hoàn hảo ở cổ.

Hầu kết nổi bật,lặn lên lặn xuống tạo cảm giác gợi cảm khác hẳn với độ tuổi thiếu niên.

Và ngoài những điều này, cô còn thấy cả sự khác thường trên đùi của cậu.

Đó không phải chiếc quần thể thao vào sáng hôm nay,mà là một chiếc quần đùi trông giống quần đi biển, một chân hơi khuất lộ đầu gối, một chân tùy ý duỗi thẳng.

Băng gạc trắng quấn trên bắp chân.

Cậu lại bị thương.

Chúc Nam Tinh rũ mắt,lông mi rơi xuống một vệt màu xám nhạt, con ngươi đen ẩn chứa cảm xúc phức tạp.

Cô không hiểu rốt cuộc cậu đang làm gì?

Nếu chỉ muốn tiêu hao tuổi trẻ của mình, cớ gì phải chuyển trường?

Trực tiếp bỏ học là được mà.

Mạnh mẽ áp xuống sự bực bội và khó hiểu trong lòng,Chúc Nam Tinh vững vàng bước tới tiệm xăm.

Khoảng cách không xa, trước sau chưa tới mười giây,Chúc Nam Tinh đã bước tới cửa.

Ai đó từ bên trong nhìn thấy cô, cười khanh khách rồi hô lên:”Cô gái nhỏ tới xăm hình?”

Ánh mắt Chúc Nam Tinh nhìn thẳng vào Kỳ Hạ, đáp:”Không, tôi tới để tìm người.”

Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo hơi thở điềm tĩnh của thiếu nữ.

Âm thanh rơi vào tai Kỳ Hạ có chút quen thuộc, mí mắt cậu vừa động, ngón tay đang gõ trên tay vịn ghế sô pha liền dừng lại.

Căn phòng yên tĩnh trong chốc lát, Kỳ Hạ quay đầu nâng mắt.

Bắt gặp ánh mắt của Chúc Nam Tinh.

Mặt trời lặn để lại ánh chiều tà nghiêng xuống, tỏa sáng sau lưng cô.

Cô ấy rất nhỏ, nhưng cả cơ thể như rực sáng.

Đôi mắt cũng vậy.

Như ánh sáng bị nghiền nát thành từng mảnh rồi bị ném vào mắt cô, giống dải ngân hà.

“Sao cậu lại tới đây?” Kỳ Hạ kinh ngạc phản ứng lại,theo phản xạ có điều kiện muốn đứng lên,nhưng chân bị đau khiến anh không thể động đậy.

Cậu nhíu mày,ép khóe môi xuống,không vui nhìn Chúc Nam Tinh.

Chỉ thấy cô bước tới không chút sợ hãi,ngồi xổm trước mặt cậu, môi hồng mím lại một đường cung mờ nhạt,giọng nói không lớn nhưng lại rất rõ ràng: “Đến đón cậu về!”

Trong mười giây tiếp theo, có một sự im lặng kỳ lạ trong căn phòng luôn ồn ào và sôi động.

Căn phòng chỉ khoảng bốn mươi mét vuông, có ghế sô pha và giường,bên cạnh có một cái máy được để trên cái bàn gỗ đơn giản, cùng mấy bản vẽ, và hàng tá loại dụng cụ linh tinh hỗn tạp.

Rõ ràng đơn giản như vậy, thế mà trong phòng vẫn có hể chứa được mấy người.

Trừ Kỳ Hạ đang ngồi trên ghế và “Kỳ Hạ” giả vừa bước vào,trên giường còn có hai nam sinh nữa,một người đang chơi game, một người đang hút thuốc.Nghe thấy tiếng Chúc Nam Tinh không khỏi ngây ngẩn cả người.

Ngoài ra còn có một cô gái đeo một chiếc găng tay làm từ loại chất liệu đặc biệt, trên tay có hai lọ sơn, ngậm kẹo mút trong miệng.

Nghe Chúc Nam Tinh nói xong, lập tức ném bình sơn xuống đất.

Âm thanh phát ra rất chói tai, thu hút sự chú ý của mọi người.

Bao gồm cả Kỳ Hạ.

“Ồ, có người đuổi tận tới cửa sao?”Vạn Trì trơ mắt nhìn mình bị người khác bắn cho vỡ đầu trên màn hình điện thoại,sau đó tùy tiện ném lên giường,vẻ mặt như đang xem kịch:”Kỳ ca,mày đâu phải thần tiên đâu, hãy nghĩ cho cái chân đang gãy của mình!”

Cao Sâm ngậm thuốc lá cười ra nếp nhăn nơi khoé mắt,”Đừng làm loạn,Kỳ ca chính là thần tiên nha, bằng không sao có thể giả dạng làm nham cẩu ra ngoài dạo chơi.”

Dứt lời hai người đều ôm đầu cười.

Hồ Mộc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cúi đầu nhìn mặt đất đổ đầy sơn, từ trên bàn nhảy xuống,bắt lấy Hạ Nham hỏi:”Đây là ai? Cậu mang vào?”

Hạ Nham mặc quần áo của Kỳ Hạ đi bộ một vòng khoảng mấy trăm mét,lúc này mới bất mãn,vừa nghe lời này muốn nổ tung:”Ai mang đến, tôi mang cái gì?”

Cậu nói rồi quay đầu lại,thấy rõ CHúc Nam Tinh trông như thế nào, hơi hốt hoảng, sau đó sờ sờ cằm,mắt híp lại:”Em gái này đáng yêu quá!”

Dứt lời, Kỳ Hạ nhìn qua,đôi mắt đen láy lạnh lẽo xẹt qua tia khó chịu.

Hạ Nham: “……”

Nhún vai,dáng vẻ hiểu chuyện mà kéo khóa mồm lại.

Chúc Nam Tinh không quản người khác,ngước mắt nhìn Kỳ Hạ, cuối cùng nghiêng người, nhỏ giọng nói:”Nếu cậu bị cưỡng chế ở lại, hãy nháy mắt một cái.”

Kỳ Hạ: “……”

Nhìn gương mặt thiếu nữ có chút nghiêm túc,Kỳ Hạ khẽ thở dài trong lòng,sau đó dùng một chân đứng dậy,bước ra ngoài.

Khi ngang qua Chúc Nam Tinh, bước chân cậu cũng không ngừng lại”Đi ra.”

Chúc Nam Tinh đứng dậy liền lảo đảo,”Kỳ Hạ giả”muốn đỡ nhưng bị cô né tránh,sau đó nghiêm mặt nói:”Thật ra tôi theo cậu vào.Người mặc quần áo Kỳ Hạ.”

Dứt lời, xoay người đi ra ngoài.

Hạ Nham: “……”

Vạn Trì cười to:”Kỳ ca đào đâu ra bảo bối này vậy”

Cao Sâm cũng cười theo”Cũng khá hài hước đó, sao không nghe Kỳ ca nhắc tới vậy.”

Hồ Mộc nhìn bóng lưng của Kỳ Hạ ngoài cửa, bất mãn mà chế nhạo một câu:”Hài hước chỗ nào?Chẳng qua chỉ là một ngốc bạch ngọt,cũng không biết có phải giả khờ đâu?”

Nói xong liền trừng mắt với kẻ đầu sỏ gây tội Hạ Nham:”Cho cậu ra ngoài”câu cá”, cậu đem về một đứa tép riu, không có bản lĩnh thì cởi quần áo ra.”

Hạ Nham “Ha” một tiếng,”Cậu muốn mặc đồ của lão tử không? vừa mới có người gọi tên Kỳ Hạ, chân tao con mẹ nó mềm nhũn cả ra__ai, giống cô gái vừa rồi!”

Hồ Mộc nghe xong liền đưa mắt ra ngoài cửa,chỉ thấy Kỳ Hạ cúi đầu, trong mắt chỉ có mối hình ảnh cô gái kia.

Mặt trời lặn khiến bóng hai người trông thật lãng mạn.

Hồ Mộc mếu máo, tháo găng tay ra,quay vào phòng nghỉ phía sau.

Ngoài cửa.

Chúc Nam Tinh ngửa đầu nhìn Kỳ Hạ,cô cố gắng nhìn chằm chằm nét hoảng loạn trên khuôn mặt Kỳ Hạ, cho dù là hoảng sợ cũng đúng.

Đáng tiếc không có.

Vẻ mặt rất bình thàn.

“Bọn họ…… Là bằng hữu của cậu?”Chúc Nam Tinh không chắc chắn hỏi.

Kỳ Hạ nhàn nhạt”Ừm” một tiếng,cậu không muốn tiếp tục nói về đề tài này, trực tiếp nói:”không phải tôi đã nói đêm nay sẽ không về sao?”

“nhưng cậu bị thương”Chúc Nam Tinh nhìn xuống vết thương trên chân Kỳ Hạ.

Có lẽ là do mới bị nên còn chút đau,tư thế đứng của Kỳ Hạ rõ ràng là tập trung vào chân trái.

Nghe Chúc Nam Tinh nói xong,khóe môi Kỳ Hạ bất giác cong lên, khóe mắt khẽ nhếch:”Cho nên?”

Chúc Nam Tinh có chút khó chịu khi thấy vẻ hờ hứng của cậu,cô phẫn nộ nói:”Cái gì mà cho nên? Nếu cậu bị thương phải về nhà nghỉ ngơi,uống thuốc rồi ngủ đi,như vậy mới nhanh khỏi,Cậu đối với thân thể mình thật vô trách nhiệm,nếu ba cậu biết được có phải sẽ thực lo lắng không?”

“Được rồi.”

Lải nhải không ngừng.

Kỳ Hạ nhíu mày, để lộ vẻ không vui:”Chuyện của tôi tự mình xử lý,cậu mau trở về sớm, chú ý an toàn___”

Trong tay đột nhiên có chút nhiệt độ.

Như thể lòng bàn tay hướng lên, đón nhiều nắng.

Kỳ Hạ rũ mắt,ánh mắt dừng trên lòng bàn tay cậu.

Ngón trỏ của Chúc Nam Tinh nhẹ nhàng nắm vào lòng bàn tay cậu.

Bàn tay cô rất nhỏ,những ngón tay lại mềm mại chết người.

Cũng giống như con người của cô ấy, nó dường như sẽ bị vỡ vụn nếu bạn chạm vào nó quá mạnh.

Sau một lúc im lặng,Kỳ Hạ nhướng mày nhìn Chúc Nam Tinh.

Cậu không rút ngón tay ra, cũng không thúc giục Chúc Nam Tinh.

Mấy giây sau,cậu lại nghe được giọng cô vang lên:”Cậu ngoan một chút được không,ngoan một chút tôi liền mua kẹo cho cậu ăn”

Kỳ Hạ: “……”