Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 88: Trại mồ côi Tình Thương




Edit: Lam + Beta: Nhi, Liễu 13

Một bức tượng điêu khắc trắng như tuyết đột nhiên xuất hiện trên người con quái vật đứng bên cạnh.

Tượng điêu khắc này có trọng lượng cực kỳ nặng, lúc trước trong《Chuyến tàu cuối nổ tung》 có thể khiến Bạch Liễu bị ép đến mức quỳ rạp xuống đất, nhưng bây giờ nó được treo trên người bệnh thực vật vừa cao lại gầy, chỉ có thể dẫn đến một chuyện - người bệnh này bỗng nhiên bị bức điêu khắc trên đầu vai mình ép trượt trên mặt đất một chút, miễn cưỡng đứng thẳng rồi lay mình hai lần, đi về phía trước ngã vào người Mộc Kha.

Tất cả động tác đều rất chậm chạp, song đao của Miêu Phi Xỉ hạ xuống, chậm rãi bổ vào khôi giáp tuyết trắng trên người bệnh nhân, mũi đao lay động hai cái, phát ra tiếng lắc lư của sắt, tượng điêu khắc vỡ thành ngàn mảng thạch cao, đập vào đầu Mộc Kha đang hấp hối.


Đao của Miêu Phi Xỉ sau khi cắt được đạo cụ bình thường này thì cũng không dừng lại, tiếp tục cắt qua, cho đến khi cắt nửa thân trên của quái vật mới nguy hiểm hướng đao về phía Mộc Kha, có thể nói nó đã cản một đao với sức sát thương lớn của Miêu Phi Xỉ thay cậu.

Sắc mặt Bạch Liễu tái nhợt, ánh mắt bình tĩnh, hơi thở dốc - Thành công.

Một đạo cụ điêu khắc cấp bậc bình thường có sức chống cự khoảng 100, căn bản không thể ngăn cản được một đao có lực công kích hơn 1000 của Miêu Phi Xỉ, cho dù Bạch Liễu có để Mộc Kha đội đạo cụ điêu khắc cũng không thể làm chậm trễ thời gian Miêu Phi Xỉ chém cậu ấy thành hai nửa.

Vì vậy, Bạch Liễu chơi một kế nhỏ, cậu lợi dụng đặc tính khối lượng của tượng điêu khắc, để một người bệnh thực vật vừa cao vừa gầy mang nó - mà người bệnh này lại là quái vật cấp A+.


Lợi dụng sức nặng của tượng điêu khắc khiến cho người bệnh ngã lên trước người Mộc Kha, để bộ trang phục [điêu khắc + người bệnh] trở thành lá chắn cho Mộc Kha, có thể chịu đựng một đao long trời lở đất của Miêu Phi Xỉ.

Nhìn thấy đạo cụ này, ánh mắt Mộc Kha đang bị quái vật bệnh nhân đè xuống sáng lên một chút. Cậu khó khăn nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Liễu, khàn khàn không chút tiếng động, dùng khẩu hình miệng gọi tên Bạch Liễu. Mộc Kha động đậy ngón tay bị quái vật hút khô đến chỉ còn một tầng da nắm lại những vụn thạch cao đó.

Mộc Kha chính là thế, tin không cần lý do, Bạch Liễu sẽ không để cậu chết dễ dàng, giống như lúc trước, vậy nên đến cuối cùng cậu cũng không lùi bước.

Mà Bạch Liễu thật sự cũng đã làm được chuyện này.

Đếm ngược 8 giây.


Miêu Phi Xỉ trợn to mắt, nở một nụ cười đẫm máu khi bắt gặp con mồi, song đao xẹt qua những mảnh vụn trôi nổi giữa không trung, không chút do dự chém về phía bệnh nhân mặc áo giáp tượng điêu khắc đang đè trên người Mộc Kha.

"Bạch Liễu, mày không nhịn được mà dùng đạo cụ! Cuối cùng cũng chịu bại lộ!"

Mộc Kha thất tha thất thiểu đứng lên, cậu phải sắm vai quái vật một lúc, vì thế cậu nhe răng trợn mắt cắn về phía cổ tay Miêu Phi Xỉ, Miêu Cao Cương chạy đến, định một quyền đập quái vật nhỏ Mộc Kha. Bạch Liễu nhanh tay nhanh mắt đá văng giường bệnh, một cước đá giường bệnh chắn trước mặt Miêu Cao Cương và Mộc Kha, ngăn cản đòn tấn công của Miêu Cao Cương với cậu ấy, nhưng cũng ngăn cản Mộc Kha tấn công Miêu Phỉ Xỉ.

Trong lòng Miêu Cao Cương cảm thấy rất kỳ quái, gã liếc Bạch Liễu một cái, động tác này nhìn rất quen mắt...
Bạch Liễu suy yếu cười với gã, ho khù khụ hai cái, không nhìn ra sơ hở: "Tôi đang ngăn cản cậu ta hút máu Miêu Phi Xỉ."

Đếm ngược 6 giây.

Song đao của Miêu Phi Xỉ chém một đường xẹt qua vách tường, dồn người bệnh quái vật đến góc tường, người bệnh quái vật đã trúng vài đao của Miêu Phi Xỉ, bây giờ gào thét muốn cắn gã. Miêu Phi Xỉ đã coi quái vật kia là Bạch Liễu, hơn nữa lúc trước Mộc Kha cắn gã như thế nào cũng không phá được phòng ngự của gã khiến gã đánh giá sai. Miêu Phi Xỉ nhìn con quái vật muốn cắn gã chỉ cười khinh bỉ mà không có phòng bị nhiều.

Đúng thật gã cũng không cần đề phòng, quái vật này cắn gã, gã cũng không chết được, cũng sẽ không dễ xảy ra chuyện gì. Nhưng một khi Miêu Phi Xỉ bị cắn sẽ có nhắc nhở tấn công của hệ thống, nhắc nhở đó cho thấy nó là quái vật thật, không phải là người chơi Bạch Liễu mà gã nghĩ.
Bạch Liễu đứng dậy giẫm nát giường bệnh mình đã đá lúc trước.

Mộc Kha đang giả làm quái vật muốn nhào tới chỗ Bạch Liễu. Miêu Cao Cương nửa tin nửa ngờ, lại một lần nữa có ý định dùng nắm đấm đập chết quái vật nhỏ Mộc Kha tay chân vụng về.

Ánh mắt Bạch Liễu bình tĩnh cực độ, cậu nhấc chân, một cước xê dịch giá sách trên giường bệnh ngăn cản Mộc Kha "nhào tới". Đồng thời, giá sách bị Bạch Liễu bị đá vừa vặn lại một lần nữa ngăn cản Miêu Cao Cương đi tới bên này.

Cái này nhìn thì như đang ngăn cản Mộc Kha tấn công người khác, nhưng thực chất là đang ngăn cản Miêu Cao Cương công kích Mộc Kha. Bạch Liễu làm cực kỳ lưu loát, nhưng liên tục xảy ra hai lần, Miêu Cao Cương đã sinh lòng nghi ngờ.

Loại cảm giác quen thuộc ngăn cản việc gϊếŧ quái vật này... nhưng Mộc Kha lúc trước cũng đã làm như vậy, sẽ lơ đãng đẩy giường bệnh ngăn cản sự tấn công của bọn họ.
... Nhưng cảm giác làm gã thấy không thoải mái này rốt cuộc là đến từ đâu chứ!

Miêu Cao Cương nhíu mày, nhưng rất nhanh, suy nghĩ của gã đã chuyển sang việc khác. Bạch Liễu, hay là "Mộc Kha" trong mắt Miêu Cao Cương sau khi giẫm nát giường bệnh ngăn cản quái vật liền chạy tới chỗ Miêu Phi Xỉ bên kia.

Lúc này, người bệnh quái vật thật sự mở miệng lớn đầy máu ra chuẩn bị cắn Miêu Phi Xỉ, nhưng gã không hề né tránh. Song đao múa lượn trên dưới, trong bối cảnh âm thanh oán linh kêu gào, từng chút từng chút một gặt hái HP của đối phương.

Bạch Liễu nhìn Miêu Phi Xỉ, ánh mắt khẽ động.

Hiện tại HP, giá trị tinh thần và các biểu hiện bên ngoài của cậu và Mộc Kha không khác nhau lắm, bọn họ chỉ có một điểm không giống nhau.

Ánh mắt Bạch Liễu nhìn xuống, sờ soạng cổ của mình một chút — Đó chính là vết thương trên cổ của cậu.
Vết thương trên cổ cậu và vết thương trên cổ Mộc Kha không giống nhau, một bên là vết thương mở ra do bị roi ghìm, một bên là dấu răng của quái vật cắn. Đây là bước cuối cùng để trao đổi thân phận của cậu và Mộc Kha — Vết thương giống nhau.

Đếm ngược 4 giây.

【Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu sử dụng mẫu hệ thống của người chơi Mục Tứ Thành, sử dụng kỹ năng của người chơi Mục Tứ Thành.】

【Hệ thống nhắc nhở: Kỹ năng cá nhân (Đạo tặc lén lút) của người chơi Bạch Liễu bởi vì lý do thể lực không đủ nên không thể sử dụng, còn 10 giây cuối cùng để sử dụng kỹ năng, 10, 9, ...】

【Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu đang ép kỹ năng (Đạo tặc lén lút) lên tốc độ cao nhất, thể lực đang suy giảm nghiêm trọng, chỉ có thể sử dụng kỹ năng trong vòng một giây, tốc độ +7000】
Lúc Miêu Phi Xỉ lại một lần nữa điều khiển đao quay lại, quái vật kia khàn giọng rống lên, chuẩn bị cắn cổ Miêu Phi Xỉ, trong nháy mắt này ở giữa gã và quái vật có một khe hở rất nhỏ. Ánh mắt của Bạch Liễu bình tĩnh, cậu nhìn Miêu Phi Xỉ, bước lên một bước.

Sau khi bước tới, dưới tốc độ cực hạn, cả người Bạch Liễu giống như bị kéo qua, hệt như biến mất tại chỗ, trong vòng một giây xuất hiện ở khe hở giữa quái vật và Miêu Phi Xỉ lúc ấy. Bạch Liễu điều khiển vị trí, để cho vết cắt trên cổ bị quái vật hung hăng cắn vào.

Trong nháy mắt, hầu kết của quái vật và cậu đều hơi trượt xuống, quái vật đang hút máu, còn Bạch Liễu là bị tiêu hao hết thể lực nên rã rời, ánh mắt có chút tan rã.

【Hệ thống cảnh báo: Thể lực của người chơi Bạch Liễu đã cạn, yêu cầu bổ sung nhanh chóng.】
【Hệ thống cảnh báo: Người chơi Bạch Liễu đang bị người bệnh quái vật hút máu. HP và giá trị tinh thần đang giảm mạnh, yêu cầu nhanh chóng đến vùng đất an toàn!】

"Miêu, Phi... Xỉ..." Trong đôi mắt Bạch Liễu xuất hiện một tầng nước, cậu nâng mắt nhìn Miêu Phi Xỉ gần trong gang tấc, thanh âm cực kỳ suy yếu. "Tôi bị Bạch Liễu khống chế kéo đến, mau gϊếŧ anh ta đi."

"Đệt! Lúc này mà nó còn dám để mày chắn đao!" Miêu Phi Xỉ nói xong, ánh mắt ngoan độc vờn quanh đầu Bạch Liễu, song đao dùng sức đâm mạnh, bọn họ mặt nhìn mặt, hơi thở của Miêu Phi Xỉ có lẫn mùi tanh tưởi của thịt đập vào mặt Bạch Liễu.

Miêu Phi Xỉ cười nhạo Bạch Liễu một tiếng: "Bạch Liễu là một kẻ ngu xuẩn đang giãy dụa mà thôi, có cái rắm, chẳng phải cũng bị tao gϊếŧ sao. Mày không cần sợ, có tao ở đây mày không chết được."
Sắc mặt Bạch Liễu suy yếu, ánh mắt lấp lánh, cong khóe miệng: "Cảm ơn anh, Miêu đại thần."

Đếm ngược 3 giây.

Hai tay Miêu Phi Xỉ cầm loan đao, hai tay vòng qua Bạch Liễu, ánh mắt ngoan độc, dứt khoát hợp lại mũi đao, đâm xuyên qua đầu của con quái vật đang cắn cổ Bạch Liễu, bên tai cậu tức khắc vang lên tiếng xương cốt vỡ vụn.

Khoảnh khắc song đao của Miêu Phi Xỉ đâm vào đầu quái vật, xương hàm quái vật dùng sức gấp bội, Bạch Liễu bị quái vật cắn hơi giật xương quai xanh một chút, máu tươi trên cổ rơi xuống xương quai xanh, cậu thở ra một hơi rất nhẹ.

Chất lỏng dính nhớt từ phía sau Bạch Liễu chảy xuống, nhiễm hết cả bộ trang phục bệnh nhân, mang theo một mùi tanh nồng nặc, quái vật chậm rãi nhả cái miệng rộng sắc nhọn đang cắn Bạch Liễu ra.

Đầu của nó bị hai thanh đao tàn nhẫn đâm vào, nó lắc lư đầu hai ba lần, trên răng nanh còn loang lổ vết máu. Quái vật lùi ra sau hai bước, Miêu Phi Xỉ không chút thay đổi, hạ đao kết thúc sự giãy dụa cuối cùng của quái vật. Đầu của quái vật giống như những con người khác bị Miêu Phi Xỉ đánh rớt, chết không nhắm mắt rơi ra nền đất, rất nhanh cả thân thể cũng ngã xuống giống đầu, không thể đứng lên.
Bạch Liễu cũng vì thể lực đã hết mà mềm oặt ngã trên mặt đất, cậu cúi đầu thở dốc, chầm chậm che lại máu của vết răng mà quái vật để trên cổ cậu. Bạch Liễu thong thả điều chỉnh hô hấp, con ngươi vốn hơi tan rã khi nhìn đến cái đầu quái vật lăn đến bên chân dần dần tụ lại, trở về ánh mắt bình tĩnh vốn có của cậu.

【Hệ thống thông báo: Người chơi Bạch Liễu xác nhận có muốn dọn sạch kho hệ thống và tất cả điểm tích lũy, vứt chúng ra đất không?】

Bạch Liễu: 【Có.】

Đếm ngược 2 giây.

Người bệnh quái vật tử vong ngã xuống, bên cạnh rơi ra một đống đạo cụ và điểm tích lũy, giống hệt cảnh tượng người chơi chết rồi tuôn ra đạo cụ và điểm tích lũy. Trong số đạo cụ có mấy mảnh gương vỡ đang lóe sáng, thêm một vài đạo cụ nhỏ lộn xộn, phát sáng trong phòng bệnh âm u bụi bẩn mù mịt.
"Đây là mảnh gương vỡ à?" Miêu Cao Cương ngồi xổm xuống, nhặt lên xem qua một cái, cũng qua loa lướt qua những đạo cụ rơi ra khác. Miêu Cao Cương có chút phức tạp nhìn cái đầu quái vật đã chết, "Toàn bộ đạo cụ và điểm tích lũy trong hai phó bản của Bạch Liễu đều ở đây."

"Tuy rằng thiết lập trò chơi chia đôi giá trị sinh mệnh, tuyến thân phận chính chỉ có 50% HP chết không hiện ra bảng thông báo, nhưng đây hẳn là Bạch Liễu rồi."

"Hẳn gì mà hẳn?" Miêu Phi Xỉ ngồi xổm xuống, liếm môi dưới, "Đây là Bạch Liễu, mày nói xem có đúng không Mộc Kha? À, vừa rồi mày không cần thay tao chắn cái kia, quái vật ở đây nhiều nhất cũng chỉ là cấp A+, tao không bị cắn chết đâu. Nhưng mà vẫn cảm ơn mày, cho mày một lọ thuốc khôi phục thể lực, uống đi."

Mí mắt Bạch Liễu rủ xuống, ừ một tiếng rất nhỏ, nhận lấy lọ thuốc khôi phục thể lực mà Miêu Phi Xỉ đưa cho.
Nói xong, Miêu Phi Xỉ dùng đao cắt một ít da trên người quái vật, khi chạm vào đầu lưỡi liền phiền chán nhả ra, "Ẹc, vị thịt thối, quá khó ăn, Bạch Liễu bị dị hóa khá nghiêm trọng."

Miêu Cao Cương thu hồi đạo cụ và điểm tích lũy, hai tai của gã hơi giật giật, nhướng mày mở cửa ICU, cửa văn phòng y tá bên ngoài đã mở ra, một đám y tá đang chạy đến chỗ ICU này.

Đã là chín giờ tối, y tá ca đêm đã bắt đầu đi tuần tra.

Miêu Cao Cương nhắc nhở Miêu Phi Xỉ vẫn đang lấy song đao trêu đùa thi thể "Bạch Liễu": "Phi Xỉ, đừng nghịch nữa, chín giờ rồi, y tá đang đến, đi thôi."

"Ừ." Miêu Phi Xỉ thu hồi song đao đứng lên, nhìn trái nhìn phải, "Thế còn quái vật kia thì sao? Cũng gϊếŧ luôn đi, không chừng lúc tổng hợp đánh giá lại có thể kiếm thêm điểm tích lũy, chưa đến vài giây đã yếu đến mức kia rồi thì tiện thể kết liễu luôn đi."
Thật ra Miêu Phi Xỉ vốn không cần nhiều điểm tích lũy, nhưng gã gϊếŧ thành nghiện, lại còn đang trong thời gian sử dụng kỹ năng mạnh nhất, không gϊếŧ rất uổng phí.

Mộc Kha tránh ở dưới giường nín thở, cậu khẩn trương cắn nắm tay, cả cơ thể dán vào gầm giường, không dám hô hấp, chỉ sợ Miêu Phi Xỉ phát hiện.

Bước cuối cùng bước cuối cùng! Mộc Kha điên cuồng cầu nguyện trong lòng, hy vọng mình sẽ không sao!

Bạch Liễu đúng lúc che cổ ho khụ một tiếng, xung quanh cổ đều là máu, nhìn qua giống như lúc nào cũng có thể treo máy.

"Không được, không kịp rồi." Miêu Cao Cương nhìn thoáng qua "Mộc Kha" (thực chất là Bạch Liễu) đang ngồi dưới đất không hề động đậy, gã đè thấp giọng, "Chúng ta còn phải đưa Mộc Kha đi, thể lực của con cũng đang giảm, không cần gây thêm phiền toái. Chúng ta đã lấy được [Phương thuốc duy trì mạng sống] rồi, đi trước đã, quái vật đầy ở bệnh viện, lúc nào con khôi phục thì quay lại gϊếŧ cũng không muộn."
Miêu Phi Xỉ nhìn quanh phòng bệnh một vòng, ánh mắt dừng lại ở "Mộc Kha" nhìn như sắp chết đến nơi. Bạch Liễu che lại cổ của chính mình, khẽ ho khụ một tiếng, máu tươi theo khóe miệng trào ra nhiễm đỏ cả màu môi.

Bên ngoài cửa lục tục vang lên tiếng giày cao gót có quy luật của y tá, có vẻ rất nhanh sẽ đến phòng ICU này. Miêu Phi Xỉ cuối cùng mắng một tiếng, thu hồi song đao; "Đi thôi, cũng chỉ là một quái vật bình thường, chẳng có bao nhiêu điểm."

Dưới gầm giường, Mộc Kha nghe được câu kia liền thở phào.

Con mẹ nó, cuối cùng cũng đi rồi!

Miêu Cao Cương không dùng nhiều lực dùng một tay vòng qua nách "Mộc Kha", khiêng cậu lên giống như khiêng bao tải.

Bạch Liễu cúi đầu, hơi thở mỏng manh, phút cuối cậu bị cắn rất tàn nhẫn, HP suýt chút nữa đã cạn. Miêu Phỉ Xỉ ra khỏi phòng bệnh đầu tiên, sau đó là Miêu Cao Cương khiêng bao tải Bạch Liễu theo sau. Tốc độ của hai người họ rất nhanh, trước khi y tá đi vào ICU, hai người đã mang theo Bạch Liễu lén lút đi đến lối thoát hiểm.
Giọng Miêu Cao Cương vẫn trầm ổn: "Mấy y tá đó sẽ tuần tra từ tầng 1, hơn nữa là đi bằng thang máy, sẽ không đi lối thoát hiểm này. Tao ở tầng 5 với Miêu Phi Xỉ, Mộc Kha mày ở tầng 9, phải một lúc nữa bọn kia mới kiểm tra phòng bệnh của chúng ta."

"Xem ra chúng ta có một chút thời gian để tính sổ." Miêu Cao Cương chợt chuyển giọng, âm thanh trở nên trầm thấp.

Nói xong, Miêu Cao Cương ánh mắt nặng nề ném Bạch Liễu đang ở trên vai mình xuống đất, gã ngồi xổm xuống mở bàn tay rộng thô ráp đặt trên cái cổ gầy gò của cậu, cổ tay nâng lên dễ dàng khống chế hầu kết đang hoạt động: "Mộc Kha, hay là nói Bạch Liễu giả trang thành Mộc Kha nhỉ?"

Miêu Phi Xỉ ngẩn ra: "Cha đang nói gì vậy? Nó không phải Mộc Kha sao"

Bạch Liễu hạ mi, thanh âm khàn khàn: "... Ông đang nói gì thế?"

"Bạch Liễu là người chơi có kỹ năng khống chế, tuy rằng lúc chúng ta vào ICU đã xác nhận Mộc Kha đã thoát khỏi sự khống chế của Bạch Liễu, nhưng sau khi vào, tình huống thay đổi, tao và Phi Xỉ là người chơi cấp S-, Bạch Liễu muốn khống chế chúng ta một cách dễ dàng thì không có khả năng." Ánh mắt Miêu Cao Cương càng lúc càng thâm trầm, như thể đang lóe sáng, tay gã dùng sức nâng yết hầu của Bạch Liễu, ghìm xương cổ của cậu xuống, "Nhưng Bạch Liễu muốn khống chế Mộc Kha thì lại là chuyện đơn giản."
"Tao nghi ngờ sau khi vào ICU không lâu, Mộc Kha đã bị mày khống chế, cho nên mới liên tục ngăn cản bọn tao tấn công, nói không chừng nó còn bị mày đẩy ra chết thay, để chúng tao gϊếŧ."

Miêu Cao Cương cười lạnh một tiếng: "Tao lúc trước giả vờ tin mày là Mộc Kha, mang mày ra khỏi ICU, dù sao nếu y tá đến mà ở cùng mày trong ICU thì cũng sẽ bị y tá bắt, tao và Phi Xỉ đều không tốt, nhưng mà mày lại muốn dùng kế ly gián trước mặt tao?"

Nói xong, Miêu Cao Cương dùng hai ngón tay nắm lấy cằm Bạch Liễu, hổ khẩu dùng sức siết lại.

Cổ Bạch Liễu bị giữ chặt, hô hấp khó khăn. Cậu muốn ho hai tiếng nhưng tay Miêu Cao Cương lại gắt gao ngăn lại, ngay cả ho khan cũng không được, tay chân vì hít thở không thông nên co quắp, phát run. Trên gò má tái nhợt xuất hiện màu đỏ do thiếu không khí.
Ánh mắt Miêu Cao Cương nhíu lại: "Cuối cùng, quái vật bị bọn tao gϊếŧ có sử dụng đạo cụ, có thể dùng đạo cụ thì chắc chắn là người chơi. Nhưng đạo cụ này lại tên là "Tượng sáp người cá", là phần thưởng sau khi mở khóa sách quái vật tượng sáp người cá ở 《Thị trấn Siren》."

"Đạo cụ này không đúng." Giọng nói Miêu Cao Cương dừng lại, "Bạch Liễu thật sự có đạo cụ này, nhưng cậu ta đã dùng ở《Chuyến tàu cuối nổ tung》rồi, là dùng cho Mục Tứ Thành, tao xem video TV nhỏ của mày rất nhiều lần, nhớ rất rõ."

Ngữ khí của Miêu Cao Cương bình tĩnh, ánh mắt ngoan độc: "Đương nhiên không loại trừ trường hợp mày đến chợ mua một cái "Tượng sáp người cá", nhưng một người mới sẽ không mua loại đạo cụ cấp thấp này. Mà lúc kiểm tra kho hàng của Mộc Kha, cậu ta có "Tượng sáp của người cá", quái vật bị chúng ta gϊếŧ có khả năng là Mộc Kha, lúc muốn sống đã dùng đạo cụ này theo bản năng. Mấy cái rơi trên đất là mày cố ý vứt ra."
"Chính là muốn để chúng tao nghĩ rằng đó là Bạch Liễu nhỉ? Nhưng đáng tiếc, Mộc Kha dùng đạo cụ "Tượng sáp người cá" chính là sơ hở duy nhất trong kế hoạch của mày, Bạch Liễu không có đạo cụ này."

Bạch Liễu bị bóp chặt, hô hấp không thông, theo bản năng muốn thoát khỏi bàn tay của Miêu Cao Cương, thanh âm không lưu loát giải thích: "Tôi thật sự là Mộc Kha, đạo cụ kia đã bị lấy đi sau khi bị Bạch Liễu khống chế trong phòng bệnh..."

Miêu Cao Cương tất nhiên không tin, thấy thế còn cười nhạo: "Nhóc con, mày còn non lắm, đi đấu league một vòng đi rồi năm sau lại đấu với bọn tao."

【Hệ thống thông báo: Người chơi Bạch Liễu tải giao diện hệ thống của người chơi Mộc Kha, tải thành công.】

Thời điểm Bạch Liễu sắp bị bóp chết, giao diện hệ thống được mở ra, xuất hiện trước mặt mọi người. Nhìn thấy giao diện màn hình, ánh mắt Miêu Cao Cương nhíu lại, tay buông lỏng, Bạch Liễu che cổ ngửa ra sau hô hấp từng ngụm không khí. Cổ của cậu bị giữ chặt, môi trắng đến mực lộ lên chút ý lạnh như người chết, hô hấp quá dồn dập khiến môi Bạch Liễu run rẩy.
Cậu suýt chút nữa đã bị Miêu Cao Cương tàn nhẫn thẳng tay bóp chết.

Miêu Cao Cương nửa tin nửa ngờ nhìn giao diện hệ thống, đây thật sự là bảng hệ thống của người chơi Mộc Kha, trong kho hàng cũng thật sự thiếu một "Tượng sáp người cá".

Nhưng đáng tiếc, Miêu Cao Cương không phải một người chơi tin tưởng bảng giao diện hệ thống, gã lăn lộn trong league đã lâu lại có tâm tư thâm trầm, sẽ chú ý tới mấy thứ được bày ra trực tiếp thế này – gã vẫn luôn nhớ kỹ Bạch Liễu là người chơi hệ khống chế, nhưng kỹ năng này hoạt động cụ thể thế nào vì Bạch Liễu là người mới chỉ qua hai trò chơi nên còn chưa rõ ràng.

Tuy rằng suy đoán thái quá kiểu như có thể sử dụng chung giao diện kỹ năng Miêu Cao Cương cũng từng đoán, nhưng cái này đã xâm phạm quyền lợi của hệ thống, thuộc loại 【Kỹ năng quy tắc】 cao cấp nhất. Như Spades và Heart, thêm người chơi top 3 bảng điểm tích lũy 【Thẩm phán nghịch thập tự】 đều là 【Kỹ năng quy tắc】, kỹ năng cá nhân của bọn họ có cấp bậc quyền hạn ngang bằng hệ thống.
Bạch Liễu không thể là người sở hữu loại kỹ năng cá nhân cấp bậc như thế, loại kỹ năng này cho dù ở giai đoạn trước cũng chẳng cần chơi trò xiếc kiểu này với Miêu Cao Cương làm gì, cứ trực tiếp lên là được – bởi vì 【Kỹ năng quy tắc】 là kỹ năng cá nhân cực mạnh, hoàn toàn có thể vượt cấp gϊếŧ người.

Đương nhiên Bạch Liễu cũng có thể có loại kỹ năng này, nhưng sẽ bị hạn chế rất nhiều. Có điều khả năng này rất thấp, ít nhất Miêu Cao Cương cũng không gặp qua kỹ năng cá nhân kỳ quái như vậy trong trò chơi.

Giọng nói của Bạch Liễu rất rõ ràng, cậu cúi đầu nhẹ giọng giải thích: "Lúc tôi vào ICU, thật sự có bị Bạch Liễu khống chế một lúc, nhưng sau đó giá trị tinh thần của Bạch Liễu quá thấp, thế là giải trừ khống chế với tôi. Nhưng anh ta lại lấy đi một đạo cụ của tôi, thế nên tôi mới xác định quái vật kia là Bạch Liễu."
"Là như thế à?" Ánh mắt của Miêu Cao Cương tối đi, dù sao gã cũng là người chơi lâu năm, đã gặp qua nhiều sóng gió lớn, đánh qua nhiều giải league mạnh. Mặc dù hơi dung túng con trai mình nên nhiều chuyện đều nghe theo Miêu Phi Xỉ, nhưng mà so với Miêu Phi Xỉ là thằng nhóc bị máu tươi kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Miêu Cao Cương có sự cảnh giác cay nghiệt hơn nhiều.

Cho dù Bạch Liễu có cho Miêu Cao Cương nhìn thấy bảng hệ thống của Mộc kha thì trong lòng gã cũng không hoàn toàn tin tưởng, ngược lại còn nảy sinh sát ý.

Đối với người chơi nguy hiểm không thể xác định trận doanh thế này, Miêu Cao Cương bình thường sẽ lựa chọn gϊếŧ chết để trừ hậu hoạn, nhưng trước khi gϊếŧ...

Lúc trước lý do bọn họ mang theo Mộc Kha là vì Phương thuốc kéo dài mạng sống kia. Miêu Cao Cương đột nhiên mềm giọng: "Mộc Kha, không phải tao không tin mày, nhưng ít nhất mày cũng phải chứng minh thân phận. Mặc dù bảng hệ thống có thể cho thấy thân phận của mày, nhưng mà chưa đủ thuyết phục để bọn tao đưa mày theo. Lúc trước ở ICU mày nói mình đã tìm được Phương thuốc kéo dài mạng sống, không bằng để bọn tao xem?"
【Phương thuốc kéo dài mạng sống】 được Mộc Kha nói ra để hạn chế hành động của Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương, quấy rầy giai đoạn hợp lực tấn công của bọn họ. Hiện tại chỉ có một mình Mộc Kha tìm kiếm trong phòng bệnh, nhanh nhất cũng phải sáng mai mới tìm thấy, nên là Bạch Liễu căn bản chẳng có cái gì là 【Phương thuốc kéo dài mạng sống】. Nhưng hai người chơi lâu năm Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương cứ như hổ rình mồi trông coi cậu, thái độ của bọn họ rất rõ ràng.

Đưa 【Phương thuốc kéo dài mạng sống】ra, ít nhất đêm nay Bạch Liễu có thể làm "Mộc Kha" rồi an toàn quay về phòng bệnh.

Không đưa ra được, hai người kia có thể vì phòng trừ tai họa ngầm mà ngay lập tức gϊếŧ cậu.

Trừ khi Bạch Liễu có thể chứng minh mình có giá trị khác đối với bọn họ.

Không khí bỗng trầm xuống trong nháy mắt, chỉ có Bạch Liễu chậm rãi hồi phục hô hấp, còn có tiếng ma sát song đao của Miêu Phi Xỉ đang đứng đằng sau Bạch Liễu.
Miêu Phi Xỉ hơi chần chừ: "Cha, cha thật sự chắc chắn đây là Bạch Liễu sao? Nó đã cứu con một lần..."

Miêu Cao Cương thản nhiên liếc mắt Miêu Phi Xỉ một cái: "Chuyện này nghe theo cha."

Miêu Phi Xỉ dừng lại một chút, nhiều lần ăn ý trong trò chơi khiến gã rất nhanh đã lựa chọn tin tưởng cha mình vô điều kiện, gã nhấc song đao tới gần Bạch Liễu – Thể lực của Miêu Phi Xỉ tuy đã cạn, không thể sử dụng kỹ năng cá nhân, nhưng dựa vào điểm công kích trong bảng giao diện cá nhân của người này thì dù không dùng kỹ năng cá nhân thì vẫn có thể gϊếŧ Bạch Liễu một cách dễ dàng.

Song đao lạnh lẽo sắc bén uốn lượn chầm chậm vờn quanh cổ Bạch Liễu, một cỗ khí lạnh xuyên qua da cậu. Hai tay Miêu Cao Cương đặt trên vai Bạch Liễu, thế này giống như một động tác trấn an, nhưng chỉ cần gã đẩy tay vào, dựa vào sức lực của Miêu Cao Cương thì cũng có thể dễ dàng diệt nốt 6 điểm HP của Bạch Liễu.
"Ngại ghê, đắc tội rồi." Miêu Phi Xỉ cười hì hì, "Cha tao nghi ngờ mày, mày vẫn nên tự chứng minh mình trong sạch đi."

Miêu Cao Cương ngồi xổm trước Bạch Liễu, nhìn không rời mắt, trên mặt mang theo nụ cười hiền hòa, nhưng trong mắt lại không chút ý cười: "Cho tao xem 【phương thuốc duy trì sự sống】mà mày tìm được nào, Mộc Kha."

Đánh tới đánh lui, kỹ năng Mục Tứ Thành dùng để chạy thoát còn đang trong thời gian cooldown, Bạch Liễu bây giờ không thể sử dụng kỹ năng gì, hoàn toàn không thể chạy được.

Giọng điệu của Miêu Cao Cương hòa hoãn hơn: "Sao, không nhớ nổi à Mộc Kha? Có cần tao giúp mày nhớ lại không? Mày ở dưới giường đột nhiên hét lớn là mình đã lấy được 【phương thuốc kéo dài mạng sống】, làm gián đoạn nhịp tấn công của bọn tao, vào lúc đó mày vẫn chưa bị Bạch Liễu khống chế nhỉ? Nếu như mấy lời đó là do Bạch Liễu khống chế bắt mày nói để lừa tụi tao, tụi tao thì phải bỏ ra nhiều công sức như vậy đưa mày vào, cuối cùng lại không thu hoạch được gì, vậy thì bọn tao sẽ rất tức giận đấy."
"Mà hậu quả khi tụi tao tức giận, mày không gánh nổi đâu." Miêu Cao Cương giống như một trưởng bối đang đưa ra lời khuyên, nhưng tay lại đột nhiên kẹp lấy cổ Bạch Liễu, ánh mắt lộ ra vẻ nguy hiểm, tay thì dần siết lại.

Lúc Miêu Cao Cương sắp đánh mất kiên nhẫn, ngay giây sau đó, điện thoại trên người Bạch Liễu đột nhiên kêu lên, Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương nhìn nhau – không ngờ đứa trẻ của tên này lại chủ động gọi điện thoại cho cậu ta.

Bạch Liễu còn chưa kịp nghe điện thoại, Miêu Cao Cương đã cướp lấy nó từ tay cậu. Ánh mắt gã yên lặng nhìn Bạch Liễu, trong nháy mắt cậu đã hiểu được gã ta định làm gì.

Miêu Cao Cương không hổ là người chơi lão luyện, tâm nhãn như than tổ ong vậy, có lẽ do phương thức kỹ năng hệ khống chế mà Bạch Liễu sử dụng không rõ ràng khiến Miêu Cao Cương thân là người chơi kỳ cựu cũng phải cảnh giác. Bạch Liễu đã giơ ra bảng hệ thống, Miêu Cao Cương vẫn còn nghi ngờ thân phận của cậu, còn nghi ngờ cậu có phải Bạch Liễu hay không.
Trong trò chơi này ngoại trừ cách xác nhận người chơi qua bảng hệ thống thì còn một phương pháp trọng yếu khác – đó là đứa trẻ tương ứng với người chơi.

Điện thoại này là hoạt động 1 – 1 ràng buộc người chơi và đứa trẻ. Hơn nữa hệ thống yêu cầu người chơi lúc nào cũng phải đem theo điện thoại để dễ dàng nhận cuộc gọi của đứa trẻ, điện thoại coi như là trói buộc với người chơi, vậy nên người chơi không thể vứt đi, cũng không thể đổi điện thoại.

Cũng có nghĩa là, điện thoại của người chơi chỉ có thể tiếp được cuộc gọi từ đứa trẻ của mình gọi đến. Nếu giải thích ở một mức độ nào đó, chính là người chơi bên này nhận được điện thoại của đứa trẻ thì cũng có thể xác định được thân phận người chơi.

Hơn nữa, đứa trẻ gọi điện đến cũng không biết được bên người chơi có chuyện gì đang xảy ra, tức là nếu như nhà đầu tư trước mặt là Bạch Liễu cải trang thành Mộc Kha, Bạch Liễu có thể đóng giả làm người chơi khác vì vẻ ngoài lẫn giọng nói của cậu và nhà đầu tư Mộc Kha đều giống nhau.
Nhưng nhóc Bạch Lục gọi điện ở bên kia lại không có cách nào thay đổi thân phận của mình, nhóc là Bạch Lục, cậu và nhóc Mộc Kha có rất nhiều điểm khác nhau, ví dụ như giọng nói.

Mà lấy cấp bậc S– của người chơi Miêu Cao Cương thì có thể dễ dàng phân biệt giọng nói của nhóc Mộc Kha và đứa trẻ của Bạch Liễu.

Cho dù bây giờ gã không biết hai đứa trẻ này có giọng nói cụ thể như thế nào, nhưng ngày mai chính là ngày rửa tội ở trại mồ côi, đến lúc đó Miêu Cao Cương sẽ thấy được đứa trẻ của Mộc Kha và Bạch Liễu. Nếu giọng nói mà nhóc Bạch Lục nói chuyện ở bên kia khác với âm thanh ngày mai mà Miêu Cao Cương nghe được từ đứa trẻ của Mộc Kha thì Bạch Liễu chắc chắn sẽ bị bại lộ, rằng thân phận của cậu không phải Mộc Kha.

Bạch Liễu bình tĩnh nhìn Miêu Cao Cương đang cầm điện thoại của mình, Miêu Cao Cương cũng không nói gì, mặc dù y tá ở lầu dưới đã bắt đầu đi lên kiểm tra, gã vẫn vô cùng bình tĩnh.
Miêu Cao Cương suy nghĩ hai giây, dùng ngón trỏ đẩy vai Bạch Liễu. Gã để điện thoại sát vào tai cậu, ánh mắt lạnh lùng, hơi nhấc cằm lên – Ý của Miêu Cao Cương rất rõ ràng, gã muốn Bạch Liễu nói chuyện, muốn để nhóc Bạch Lục nghĩ bên này là nhà đầu tư của cậu, đồng thời không được để lộ ở đây có những người khác đang giữ điện thoại.

Như thế có thể đảm bảo đứa trẻ bên kia hoàn toàn không biết được tình hình bên này, nói cách khác, đối diện với người chơi từ đầu đến cuối là giọng nói của đứa trẻ tương ứng.

"Chào buổi tối." Giọng điệu của Bạch Liễu rất bình tĩnh, nghe lời mở miệng theo ánh mắt chỉ thị của Miêu Cao Cương.

Đối diện là tiếng hít thở dồn dập của mấy đứa trẻ đang vội vàng chạy trốn, tiếng bước chân dày đặc, cảm giác như là một đám trẻ đang chạy điên cuồng, còn có tiếng khóc loáng thoáng, cộng thêm một ít tiếng cười kỳ dị của trẻ em, theo sát tiếng bước chân, không nghe rõ là có bao nhiêu đứa trẻ đang chạy và đang thở dốc.
"Chào... chào buổi tối, nhà đầu tư." Là giọng nói yếu ớt của một cậu nhóc, giống như bị người khác lôi đến, âm thanh còn có tiếng khóc nức nở, "Em... em là... hu hu, là Mộc Kha, em tới gọi điện thoại cho anh."

Là giọng nói của nhóc Mộc Kha thật.

Bạch Liễu không nhịn được cong khóe môi.

Làm tốt lắm, nhóc Bạch Lục.

Sau khi nghe thấy giọng nói của đứa trẻ, Miêu Cao Cương nhìn Bạch Liễu một lúc mới chậm rãi thu tay đang để trên cổ cậu.

Phía đối diện tuy không biết tình hình ở bên này những vẫn nói ra thân phận của mình, Miêu Cao Cương cũng không còn bất kỳ lý do gì để nghi ngờ Bạch Liễu là Mộc Kha.

Miêu Cao Cương cuối cùng cũng buông lỏng cảnh giác, vỗ vai Bạch Liễu. "Y tá đang lên đây rồi, về phòng bệnh trước đi. Thái độ lúc nãy mày bỏ qua nhé. Chủ yếu là vì Bạch Liễu quá gian xảo, chúng ta phải xác nhận vài lần mới được. Đứa trẻ của mày bằng lòng gọi điện thoại đến là một sự trợ giúp rất lớn đối với chúng ta. Đêm nay cứ vậy trước đã, còn 【Phương thuốc kéo dài mạng sống】 kia..."
"Tôi biết 【Phương thuốc kéo dài mạng sống】 là gì." Bạch Liễu ngắt lời Miêu Cao Cương, "Nhưng cái này quá phức tạp, đợi sáng mai tôi chuẩn bị xong sẽ nói trực tiếp với hai người."

Sáng mai Mộc Kha chắc chắn đã xem xong sách trong ICU, vừa vặn có thể đưa cho Bạch Liễu.

Mọi thứ đều được Bạch Liễu nắm chắc, gãi đúng chỗ ngứa, mà Bạch Liễu, à không, nên nói là Mộc Kha nói rằng có tin tức về 【Phương thuốc kéo dài mạng sống】 rõ ràng đã khiến thái độ của Miêu Cao Cương hoà hoãn không ít. Gã gật đầu: "Vậy phiền mày rồi, sau này chúng ta sẽ tận lực đưa mày qua cửa. Y tá tới rồi, đêm nay vậy thôi, mọi người về phòng bệnh đi."

Sau khi quay về phòng bên, Bạch Liễu trở lại phòng bệnh ban đầu của Mộc Kha, cậu khóa trái cửa rồi cầm lấy ống nghe vẫn đang kết nối, nhẹ giọng hỏi: "Bạch Lục?"
"Tôi đây." Bên kia đột nhiên biến trở lại thành giọng nói lạnh nhạt của một nam sinh, cạnh đó còn có âm thanh đứa trẻ đang chạy theo khóc sướt mướt, chắc là nhóc Mộc Kha.

Nhóc Bạch Lục rất bình tĩnh hỏi: "Vừa rồi có ai nghe điện thoại nữa vậy?"

"Làm sao nhóc biết bên này còn có người khác đang nghe điện thoại?" Bạch Liễu thú vị hỏi lại, "Chỉ có giọng của tôi thôi mà?"

Bạch Lục lạnh nhạt nói: "Tôi nghe thấy tiếng hít thở của ba người, hơn nữa giọng nói của anh cách ống nghe quá xa, không phải trạng thái bình thường mà tối hôm qua anh và tôi nói chuyện. Rất có thể điện thoại không ở trong tay anh, giống như anh bị ai đó uy hϊếp nghe điện thoại của tôi vậy."

_______________

Lời tác giả: Nhóc 6 thiệt đáng tin! Tui thương nhóc 6!