Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 583




Hắn cúi đầu nhìn bức ảnh đen trắng của hai người trên bia mộ, bỗng nhiên buông ô xuống che ảnh Mục Tứ Thành, xong lại cởi áo khoác đen che bia mộ Mộc Kha.

Bạch Liễu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ướt đẫm trong mưa, lặng lẽ nhìn hai bia mộ, cúi đầu thật sâu ba lần.

Sau khi lạy xong, Bạch Liễu cô độc đi về trong mưa, nửa đường thì dừng lại.

Cách đó không xa là Lục Dịch Trạm.

Trước mặt Lục Dịch Trạm là bia mộ Sầm Bất Minh, anh quỳ gối trước bia mộ, một tay cầm một chiếc ô cán dài màu xám, tay kia lấy từ trong túi ngực ra một điếu thuốc châm lửa, đặt lên bia mộ rồi lặng lẽ chống chiếc ô của mình trên bia mộ, chờ cho điếu thuốc cháy hết.

Giữa hai người họ là màn mưa rơi tí tách tí tách.

Lục Dịch Trạm đứng dậy, cất tàn thuốc đã cháy bị mưa làm ướt nhẹp, lúc xoay người nhìn thấy Bạch Liễu thì ngẩn ra một chút, sau đó theo bản năng đưa chiếc ô của mình cho Bạch Liễu, buột miệng: "Sao ra ngoài mà không đem theo ô..."

"Để ô lại cho bọn Mộc Kha rồi." Bạch Liễu bình thản nói.

Động tác đưa ô của Lục Dịch Trạm dừng lại giữa không trung.

Chiếc ô màu xám lạc lõng chơ vơ giữa hai người, dưới ô chẳng có ai nhưng cũng phảng phất có rất nhiều người, Bạch Liễu và Lục Dịch Trạm im lặng nhìn chăm chú nhau xuyên qua chiếc ô. Rõ ràng có một chiếc ô đủ để che mưa cho cả anh và hắn, nhưng hai người đều dầm mưa đến ướt sũng.

Có lẽ, bọn họ đều biết, cả hai không thể lại chung một ô.

Lục Dịch Trạm chậm rãi đặt chiếc ô xuống bên cạnh bia mộ Sầm Bất Minh.

Chẳng ai muốn dùng ô, hai người lặng lẽ không ai nói với ai lời nào, giữ khoảng cách an toàn 3 mét bước ra khỏi nghĩa trang dưới cơn mưa lất phất. Lục Dịch Trạm đi được vài bước thì moi túi ngực của mình lấy ra bao thuốc, lắc lắc một hồi, kết quả phát hiện hộp thuốc lá trống rỗng.

Lục Dịch Trạm nhìn vào căn tin bên ngoài nghĩa trang, trước căn tin dựng một chiếc ô lớn, phía dưới đặt một chiếc ghế dài, Lục Dịch Trạm dừng lại, mở miệng: "Qua đó trú mưa đi."

Bạch Liễu đi tới, Lục Dịch Trạm mua thuốc lá, lúc anh đang mua thuốc lá thì phát hiện ra trong căn tin này còn có một tủ đông lạnh bán kem, anh nhìn Cornetto vị dâu trong tủ đông, không hiểu sao lại mỉm cười, nhưng chẳng mấy chốc nụ cười lại biến mất không dấu vết.

"Một gói thuốc lá." Lục Dịch trầm mặc một lát, "Thêm cái này nữa, tổng cộng bao nhiêu tiền?"

Lục Dịch Trạm nhận lấy đồ, đi tới ghế dài ngồi xuống, anh ngồi bên trái ghế, Bạch Liễu ngồi bên phải ghế, anh ngần ngừ một chút rồi đưa Cornetto trong tay cho Bạch Liễu: "Ăn không?"

"Không ăn." Bạch Liễu thẳng thừng từ chối, "Không ngon."

"..." Lục Dịch Trạm im lặng nhận lại, anh bóc vỏ cắn một miếng, vị béo ngậy ngọt ngào khiến anh phát hoảng, anh dừng lại, cười đến đỏ cả mắt, "Đúng là không ngon."

"Ngọt quá đi."

Bạch Liễu trầm mặc một hồi, bỗng nhiên vươn tay, Lục Dịch Trạm bất đắc dĩ nhìn hắn: "Tôi ăn một nửa rồi, muốn tôi mua cho cậu cây khác à?"

"Không phải cái này." Bạch Liễu bình tĩnh nói, "Tôi muốn hút thuốc."

Lục Dịch Trạm ngẩn người.

"Không phải cậu rất ghét..."

"Tôi muốn hút một điếu." Bạch Liễu kiên nhẫn đưa tay ra, ánh mắt cụp xuống, lặp lại lần nữa.

Lục Dịch Trạm trầm mặc một lúc rồi đưa bật lửa cho Bạch Liễu, Bạch Liễu nhận lấy bật lửa rồi tự mình đốt thuốc, hắn cắn điếu thuốc, rũ mắt xuống, ánh lửa bập bùng phản chiếu trong con ngươi đen láy, làn khói trắng lượn lờ lướt qua hàng mi dài rồi tản ra thành từng chùm mảnh vụn.

Bạch Liễu hít một hơi rồi dừng lại, hai tay chống lên đầu gối, chậm rãi khom người xuống, nhìn hình ảnh phản chiếu trong vũng nước trên mặt đất, vẻ mặt mê mang, hít sâu một hơi.

Trên hàng mi dài nhỏ vài giọt nước.

"Đắng quá." Bạch Liễu nhẹ giọng nói, "Thuốc đắng quá."

"Thì ra thuốc lại đắng như vậy."

Mưa nhỏ giọt lộp bộp từ mép chiếc ô lớn màu đỏ, điếu thuốc đã hút cạn vùi đầu lọc vào gạt tàn trên thùng rác ở hai bên băng ghế còn nóng ấm hơi người, trong thùng rác là một chiếc vỏ kem Cornetto đã ăn xong sạch sẽ.

Lục Dịch Trạm đứng bên trái ghế dài, nhẹ giọng hỏi: "Cậu xác định muốn đi con đường này?"

"Tôi còn tưởng cậu sẽ nói tại sao tôi một hai cứ phải nhất định đi con đường đối nghịch với cậu chứ." Bạch Liễu đứng bên phải ghế, nhướng mắt.

"Không đâu." Lục Dịch Trạm lắc đầu, mở miệng: "Cậu không có lựa chọn nào khác."

Bạch Liễu bình tĩnh nhìn Lục Dịch Trạm: "Cậu cũng không có, đúng không?"

Lục Dịch Trạm không nói gì, chỉ im lặng.

"Vậy chúng ta gặp nhau trong trò chơi đi." Bạch Liễu xoay người rời đi, "Tôi biết cậu sẽ ngăn cản tôi."

"Nhưng tôi cũng sẽ không quay đầu lại."

Lục Dịch Trạm nhìn Bạch Liễu đi về phía bên kia, anh đứng lặng hồi lâu rồi cũng quay người đi về phía ngược lại.

Cuối cùng hai người cũng đi đến giai đoạn đường ai nấy đi.

Bạch Liễu trở lại căn hộ thuê, thay bộ quần áo ướt sũng nước mưa đi tắm, ngày mai là thi đấu, hôm nay hắn sẽ vào hiệp hội bàn luận trận chung kết với Vương Thuấn.

Ví dụ như... ai là tuyển thủ dự bị cho trận chung kết?

Trong trò chơi, phòng họp hiệp hội Đoàn xiếc thú lang thang.

Phòng họp trống không, chỉ có mình Bạch Liễu đang ngồi ở dưới, Vương Thuấn đứng trên cứ nói hai câu lại sững người ra, nói hai câu lại đờ đẫn thẫn thờ, cuối cùng Bạch Liễu đành phải bảo hắn dừng lại.

"Tôi không biết nói gì bây giờ." Vương Thuấn sờ sờ mặt cười khổ, "Hội trưởng, chỉ còn một mình cậu sao đánh?"

"Đến giờ cậu vẫn chưa nói tôi biết danh sách tuyển thủ chơi trận chung kết."

Mộc Kha và Mục Tứ Thành... thì không được rồi, Đường Nhị Đả và Lưu Giai Nghi tuy vẫn còn sống, nhưng cả hai đều bị thương nặng và hôn mê, hoàn toàn không thể đăng nhập vào trò chơi, chỉ còn lại duy nhất Bạch Liễu. Thi đấu yêu cầu tối thiểu là 5 đội viên, thế thì đánh kiểu gì bây giờ?

"Một mình tôi đánh." Bạch Liễu bình tĩnh nói.

Vương Thuấn sửng sốt: "Chỉ một người... đánh?!"

"Ừ." Bạch Liễu rũ mắt xuống, "Chuyện này cũng có tiền lệ rồi, không phải sao?"

"A, là kỹ năng đặc biệt của Viên Quang!" Vương Thuấn nháy mắt hiểu ngay, "Nhưng cậu không có tiền linh hồn của anh ta, tôi nhớ cậu có nói..."

Bạch Liễu ngẩng đầu: "Hiện giờ tôi có rồi."

"Bạch Lục đưa cho tôi."

Vương Thuấn hoàn toàn choáng váng.

Sau khi Bạch Liễu rời đi, Vương Thuấn ngồi thất thần trong phòng họp một mình, hắn nhìn những chiếc ghế trước đây mọi người vẫn ngồi, rồi lại nhìn qua vị trí ngồi của Bạch Liễu, trong đầu vốn chứa cả đống tin tức giờ đây trống rỗng, không còn nhớ được bất cứ điều gì.

Hắn cảm thấy rõ ràng rằng có điều gì đó đã thay đổi.

Bất kể là hắn hay là Bạch Liễu.

Sắp xếp trận chung kết xong xuôi, Bạch Liễu trở lại căn hộ cho thuê, vừa bước chân tới nhà liền nghe thấy dưới lầu truyền đến một loạt âm thanh khẽ khàng sột soạt rất cẩn thận.

——Đó là nơi bọn Mộc Kha sống trước đây.

Bạch Liễu nhanh chóng đi xuống lầu, mở cửa căn phòng phát ra âm thanh, liền nhìn thấy Đỗ Tam Anh đang sợ hãi quỳ rạp trên mặt đất: "Bạch Liễu tiên sinh!"

"Cậu làm gì vậy?" Bạch Liễu đảo mắt nhìn trên mặt đất, dừng lại trên đống quần áo đã sắp xếp gọn gàng, hắn nhướng mắt, "Cậu muốn đi?"

"Vâng." Đỗ Tam Anh cuộn người ở phía sau hành lễ, cậu ôm đầu gối, cố gắng tránh xa Bạch Liễu, "Tôi, tôi chuẩn bị về lại viện điều dưỡng, Bạch Liễu tiên sinh."

"Tôi đã liên lạc với người trong viện điều dưỡng rồi. Sau này, họ sẽ nhốt tôi dưới gian tầng hầm, mỗi ngày dùng xe đồ ăn vận chuyển đồ ăn cho tôi, còn quần áo thay tắm thì dùng ròng rọc thả xuống, tuyệt đối không để tôi đụng vào ai nữa."

Bạch Liễu trầm mặc hồi lâu: "Bọn họ xảy ra chuyện không phải lỗi của cậu."

Những lời này giống như cọng rơm cuối cùng đè ép Đỗ Tam Anh, cậu suy sụp khóc nấc lên, khóc đến toàn thân phát run: "Là lỗi của tôi!"

"Nếu không phải Mục Thần đụng vào tôi, Mộc Kha đụng vào tôi thì bọn họ đã không chết!"

"Nếu Đường Nhị Đả và Giai Nghi không đến gần tôi, hai người đó sẽ không bị thương!"

"Đều là lỗi của tôi! Tôi không nên làm bạn với họ, không nên tới đây, không nên gặp người tốt như bọn họ!"

"Tôi đã giết họ!!"

Đỗ Tam Anh quỳ rạp trên mặt đất, khóc đến gần như co giật, nôn mửa, vừa khóc vừa nức nở dựa trên mặt đất: "Tôi đã giết... họ."

"Cậu cũng đụng trúng tôi." Bạch Liễu vươn tay kéo Đỗ Tam Anh dậy, nhưng giọng nói vẫn kiên định như cũ, "Nhưng tôi đâu có sao."

"Cho nên không phải lỗi của cậu."

Đỗ Tam Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chậm chạp rời khỏi tay Bạch Liễu đang duỗi ra trước mặt chuyển sang khuôn mặt bình tĩnh của Bạch Liễu, mang theo cảm giác hoảng hốt khó tả: "... Anh không sao ư?"

"Làm sao anh có thể không sao?!"

"Bạch Liễu tiên sinh." Đỗ Tam Anh rơm rớm nước mắt, "Rõ ràng anh là người chịu tổn thương nặng nề nhất vì tôi."

"Tôi hại anh đến nỗi bây giờ anh còn không còn gì, chỉ còn lại một mình anh."

Cuối cùng, Đỗ Tam Anh được người ở viện điều dưỡng đón về, cậu khóc trên mặt đất đến ngất lịm, chỉ cần Bạch Liễu đến gần, cậu sẽ vô cùng sợ hãi, thậm chí còn tự làm hại mình, quỳ trên mặt đất điên cuồng đập đầu đến khi trán rách da rướm máu, cầu xin Bạch Liễu đừng đến gần mình, tinh thần gần như suy sụp hoàn toàn.

Vì vậy Bạch Liễu đứng nguyên ở cửa giống như lúc đón cậu đến, lẳng lặng tiễn cậu đi.

Cuối cùng, Đỗ Tam Anh vừa quay đầu vừa khóc, không ngừng xin lỗi:

"Thực xin lỗi."

"Thực xin lỗi...... Bạch Liễu tiên sinh."

Bạch Liễu trở lại phòng cho thuê, hắn nhìn căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, chậm rãi nhận ra ——

——Hắn thực sự, hoàn toàn đơn độc.

"Bạch Liễu." Có người kêu tên của hắn, Bạch Liễu đột nhiên nhìn sang, liền thấy Hắc Đào từ trong phòng đi ra.

Hắc Đào bước đến gần hắn.

Hắc Đào ôm hắn thật chặt.

"Em đã về." Hắc Đào nói.

Bạch Liễu bị ôm thật chặt trong nháy mắt, thần sắc bối rối và vô thố, hiện giờ trời đang rất lạnh, nhưng Hắc Đào ôm thân thể của hắn vô cùng ấm áp, ấm áp đến nỗi hắn cảm giác giống như đó chỉ là ảo giác của chính mình, chính mình không cô độc.

Thật ấm áp.

Bạch Liễu sửng sốt hỏi: "Anh... nóng quá."

Nóng đến nỗi hơi ẩm toát ra từ cổ áo.

"Tôi dùng nước nóng tạt vào người rất lâu." Hắc Đào khẽ trả lời, "Tôi hy vọng chờ em về nhà có thể cho em một cái ôm ấm áp."

Bạch Liễu chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ừ một tiếng, vùi đầu vào vai Hắc Đào.

"Rất ấm."

Bọn họ ôm nhau nằm ở trên giường, Bạch Liễu cuộn tròn trong ngực của Hắc Đào, mí mắt rũ xuống, trên mặt tràn đầy mệt mỏi, rất nhanh đã sắp ngủ thiếp đi.

Khoảng thời gian này hắn đã xử lý quá nhiều chuyện, khi thật sự có thể thả lỏng tinh thần, sự mệt mỏi đè nén đã lâu trong nháy mắt dâng lên, muốn đưa hắn vào giấc mộng.

Trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, Bạch Liễu cảm thấy Hắc Đào đứng dậy, tựa hồ muốn rời đi, ý thức còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, Bạch Liễu đã nắm lấy quần áo của Hắc Đào, vô thức lẩm bẩm:

"...Đừng đi."

"Em đã ở một mình, anh không thể đi."

Bởi vì đã thỏa thuận rằng nếu hắn ở một mình, Hắc Đào sẽ xuất hiện bên cạnh hắn và sẽ không rời đi.

Hắc Đào cúi người, dùng sức ôm lấy hắn: "Tôi đi tắm nước nóng một lần nữa."

"Người hết nóng rồi."

Bạch Liễu chui vào trong ngực Hắc Đào, nhỏ giọng nói: "... Không sao đâu."

"Đừng đi."

"Em không muốn ở một mình trong căn phòng này."

"Em sợ."

Vì vậy Hắc Đào đành dừng lại, rất nhanh lại ngủ thiếp đi, y ôm Bạch Liễu vào lòng, cằm tựa vào đầu Bạch Liễu, vỗ vỗ vai hắn, trong mắt tràn ra một vòng lam bạc rất nhạt: "Đừng sợ."

"Tôi sẽ luôn bên em."

Bạch Liễu chìm vào giấc mộng.

Hắc Đào nhìn khuôn mặt say ngủ của Bạch Liễu, rũ mắt xuống, hôn lên trán Bạch Liễu: "Tôi yêu em."

"Bạch Liễu."

"Tôi sẽ không để em lẻ loi một mình."

Hắc Đào nhắm mắt lại, y cũng chìm vào giấc ngủ.

"Cuối cùng cũng tới rồi sao." Bạch Lục trong giấc mộng của Hắc Đào khẽ cười, ông ta lững thững đi ra từ trong bóng tối hư vô, nhìn Hắc Đào cười nói: "Ta còn tưởng mi sẽ luôn cự tuyệt để ta tiến vào giấc mộng của mi chứ."

Hắc Đào quay đầu lại, trong nháy mắt vừa nhìn thấy Bạch Lục, khung cảnh tối đen như mực trong mộng liền sáng lên, chung quanh hết thảy đều trở nên rõ ràng.

Sóng vỗ vào bờ biển, Thần Điện cổ kính, bàn đá sừng sững trước Thần Điện, nhà tiên tri sắp bị hóa đá toàn thân và Tà Thần mỉm cười ngồi ở phía bên kia của bàn đá.

Tà thần cười khẽ một tiếng, hỏi Hắc Đào: "Trước đây mi vẫn phản đối ta tiến vào giấc mộng của mi, vì sao lần này lại đồng ý?"

"Ông nói giữa tôi, Bạch Liễu và Tawil, phải có một người dùng linh hồn mình để canh giữ cánh cổng." Hắc Đào ngẩng đầu lên, giọng điệu bình thản, "Ông nói người Bạch Liễu yêu là Tawil chứ không phải tôi, và nếu như trong lúc tôi canh giữ bảo vệ mọi thứ bên kia cánh cổng, nhìn Bạch Liễu và Tawil sống hạnh phúc bên nhau trong tất cả các dòng thế giới, tôi cũng sẽ sinh ra thống khổ đủ để đáp ứng tiêu chuẩn của người gác cổng."

"Cho nên ông đã hỏi tôi có nguyện ý bảo vệ cánh cổng và trở thành Tà Thần mới hay không, hơn nữa đây có thể xem như là một giao dịch để thực hiện nguyện vọng của tôi."

"Đúng vậy." Bạch Lục nhún vai, tiếc nuối cười một tiếng, "Đáng tiếc mi đã cự tuyệt ta."

"Tiếp đó, linh hồn của Tawil nhập vào cơ thể của mi, mi và nó dùng loại trạng thái chưa dung hợp hoàn toàn với nhau để ở bên cạnh Bạch Liễu."

"Ta rất tò mò về linh hồn của mi, đây là lần đầu tiên ta thấy tạo vật của mình sinh ra linh hồn."

Bạch Lục cười đứng lên, giây tiếp theo, ông ta dần hiện ra trên Thần Điện, cúi đầu nhìn xuống Hắc Đào đang đứng phía dưới:

"Mi vì yêu Bạch Liễu mà sinh ra linh hồn, lại bởi vì có linh hồn và tình cảm mà nằm mộng, vậy mà kẻ non nớt như mi lại có thể cự tuyệt để ta tiến vào cảnh mộng, thật sự quá thú vị."

"Ở một mức độ nào đó, điều này chứng minh mi cũng có tiềm năng trở thành Tà Thần mới."

"Bởi vì mi có thể cự tuyệt dục vọng."

"Mà giờ phút này đây, dục vọng gì lại có thể khiến mi từ bỏ cự tuyệt ta —— " Bạch Lục cười nhún vai, "—— khiến mi cho phép ta tiến vào giấc mộng của mình?"

Bạch Lục nhếch khóe miệng lên giễu cợt: "Để ta đoán xem —— "

"Là vì Bạch Liễu sao?"

Hắc Đào cúi đầu im lặng.

"Ta đã nói với mi, mi chỉ là một vật chứa, linh hồn mi tồn tại sẽ chỉ ngăn cản Tawil thức tỉnh, mà giờ phút này đây, mi cảm thấy rằng sự tồn tại của chính mình chẳng đem lại tác dụng gì cho Bạch Liễu cả." Bạch Lục từng bước một từ trên Thần Điện đi xuống, ông ta rũ mắt xuống, nhỏ giọng thì thầm nói: "Mi cảm thấy hiện giờ điều Bạch Liễu cần chính là một người có thể ôm hắn, sưởi ấm cho hắn."

"—— chứ không phải một con quái vật toàn thân lạnh lẽo như băng giá, phải dùng ngoại vật để làm nóng cơ thể mình hết lần này đến lần khác như mi."

"Cái hắn cần là người hắn yêu, không phải mi, một con chim tu hú chiếm tổ người khác, ngăn cản người hắn yêu thức tỉnh, chỉ biết bắt chước, sinh ra vì mục đích giết chóc và thống khổ."

Trong tay Hắc Đào xuất hiện một chiếc roi đen, y nắm chặt nó.

Bạch Lục cười như không cười, "—— Ngay cả vũ khí của mi cũng là thứ mà Bạch Liễu chán ghét bài xích nhất."

"Cho đến giây phút cuối cùng hắn cũng không muốn tiếp nhận thứ vũ khí này, nhưng mi lại sử dụng nó từ khi mới sinh ra."

Hắc Đào nới lỏng từng ngón tay cầm roi.

Roi xương đen rơi xuống đất vỡ tan thành những đốm sáng.

"Ta tin rằng mi đã hiểu, sự ra đời của mi chẳng qua là một thiết kế nhỏ nhoi ta dành cho hai người thừa kế mà ta coi trọng Tawil và Bạch Liễu." Bạch Lục cười nhu hòa, "Nhưng có một chút ngoài ý muốn, mi có vẻ ngoài giống hệt Tawil và Bạch Liễu dùng ánh mắt nhìn Tawil để nhìn mi."

"Mi vì tình cảm của hắn dành cho Tawil mà sinh ra linh hồn."

"Nói đơn giản hơn, linh hồn của mi là một con quái vật được tạo ra bằng cách đánh cắp tình yêu của Bạch Liễu dành cho Tawil."

"Nhưng bây giờ, chỉ cần mi từ bỏ Bạch Liễu và lựa chọn trở thành Tà Thần, thì hắn không cần trở thành Tà Thần, Tawil cũng có thể tỉnh lại và ở bên hắn, những người khác cũng không cần vì sự tồn tại của ta mà phản kháng, tất cả mọi người đều được hạnh phúc."

"—— chỉ cần hi sinh một thứ ngoài ý muốn như mi mà thôi."

"Hiện giờ mi cảm thấy đau lòng vì Bạch Liễu lẻ loi một mình, nhưng sự cô độc đó không phải do mi gây ra sao?" Bạch Lục cười khẽ một tiếng, "Lúc ở trong phó bản tế Tà Thần, nếu như mi lựa chọn trở thành người canh giữ cánh cổng mới, đừng vì tình yêu ích kỷ của bản thân mà tiếp tục cướp đi tình yêu của Bạch Liễu dành cho Tawil thì điều này đã không xảy ra."

"Mộc Kha và Mục Tứ Thành sẽ không chết, Đường Nhị Đả và Lưu Giai Nghi sẽ không bị thương nặng, và Bạch Liễu sẽ không cô độc, thống khổ như vậy."

"Những chuyện này không phải là do mi lừa mình dối người, muốn cùng Bạch Liễu ở bên nhau gây ra sao?"

"Mi nhất định có thể cảm giác được Bạch Liễu đau khổ như thế nào, trong lòng hắn tự trách cho rằng đều là lỗi của mình, lúc mi ôm hắn, mi không thấy hoảng sợ à?"

"Rõ ràng mi mới là nguồn cơn của mọi chuyện?"

Lồng ngực Hắc Đào phập phồng, tay y nắm chặt rồi nới lỏng, nới lỏng rồi lại siết chặt.

"Mi cho rằng có mi làm bạn, Bạch Liễu sẽ thật sự hạnh phúc ư?"

Bạch Lục khẽ cười một tiếng: "Hiện giờ mi thấy rồi đó."

"Mi làm bạn mới khiến Bạch Liễu đau đớn nhất."

Đồng tử của Hắc Đào co lại.

"Vậy thì sao đây?" Bạch Lục đi tới trước mặt Hắc Đào, vươn tay về phía y cười hỏi: "Đây là cơ hội cuối cùng của mi."

"Mi có nguyện ý hứa nguyện với Tà Thần và trả giá bằng linh hồn của mình để trở thành Tà Thần mới, ngăn chặn mọi thứ xảy ra với Bạch Liễu không?"

Hắc Đào chậm rãi ngẩng đầu lên, tóc của y dài ra, biến thành mái tóc xoăn dài màu lam bạc, con ngươi cũng biến thành màu lam bạc, chung quanh lơ lửng vô số quả cầu, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc:

"Tôi muốn hứa nguyện với ông."

Gió thổi xung quanh Hắc Đào, linh hồn của y được nâng lên, quanh thân Bạch Lục trôi nổi hàng hà sa số những quả cầu tỏa sáng màu xanh bạc, Thần Điện biến mất, trở thành một vũ trụ màu xanh bạc rộng lớn. Mà trong vũ trụ này, 658 dòng thế giới định cư trôi nổi xoay xung quanh Bạch Lục.

Bạch Lục nhẹ nhàng cầm 658 quả cầu trong tay, khuôn mặt phản chiếu ánh sáng dịu dàng ôn hòa của chúng, ông ta nở nụ cười thương hại: "Hắc Đào, mi muốn hứa nguyện gì với ta?"

Hắc Đào nhẹ nhàng nói:

"Bạch Lục, tôi muốn mang đến cho người phía sau tôi tất cả niềm hạnh phúc mà những người bình thường trên thế giới này có thể có được. "

"Tôi muốn có người cùng em ấy đi qua quãng thời gian cô đơn nhất trong cuộc đời. Tôi muốn tất cả những gì em ấy gánh chịu đều tiêu tan. Tôi muốn tất cả những gì em ấy đã mất có thể tìm lại."

"Tôi muốn lúc nào cũng có người chơi những trò chơi kinh dị mà em ấy thích cùng với em ấy."

Hắc Đào ngẩng đầu lên, trong đôi mắt màu lam bạc hiện lên một tia sáng nhàn nhạt: "Tôi muốn Bạch Liễu cùng người em ấy yêu vĩnh viễn sẽ không chia lìa."

"Họ có thể gặp nhau theo cách của con người, ở bên nhau theo cách của con người và có một kết thúc có hậu bằng cái chết của con người."

Bạch Lục cười như không cười nhếch khóe miệng: "Thật là một tạo vật tham lam, tất cả những điều đó không chỉ là một nguyện vọng, mi nguyện ý trả bằng cái giá nào đây?"

Hắc Đào trầm mặc hồi lâu, y nhẹ giọng nói: "Tôi nguyện ý trả giá bằng linh hồn mình."

"Hiện giờ tôi có linh hồn, tôi sẽ trở thành Tà Thần đời sau như mong muốn của ông, vĩnh viễn canh giữa cánh cửa."

Bạch Lục mỉm cười: "Như mi mong muốn."

—— Tình cảm của con người quả thật rất thú vị.

Bạch Lục nhếch môi, nhìn Hắc Đào và Tawil đã gần như sắp dung hợp hoàn toàn trước mặt mình.

——Từ đầu đến cuối, chưa bao giờ tồn tại thứ gọi là vật chứa sinh ra linh hồn.

Hắc Đào chưa bao giờ là vật chứa, linh hồn trong cơ thể y từ đầu đến cuối đều là linh hồn Tawil tự mình phong ấn, nhưng ngay cả bản thân Tawil cũng bị ông ta lừa dối, tin rằng Hắc Đào cũng có linh hồn.

Tình cảm khiến con người trở nên ngu ngốc, khiến con người đau đớn, khiến con người yếu đuối, khiến con người lừa mình dối người.

Tawil vì chính tình cảm của mình đã dùng linh hồn của y để hứa nguyện với Bạch Lục, nhưng bởi vì Bạch Liễu là linh hồn ưa thích của ông ta, ông ta cũng muốn linh hồn Bạch Liễu, thế nên Bạch Lục không thực hiện nguyện vọng của Tawil, giao dịch không thành, tự nhiên ông ta cũng không có cách nào sở hữu linh hồn Tawil.

Do đó, linh hồn của Tawil vẫn luôn tự do, nhưng nó cũng không nằm trong tay y mà luôn tồn tại dưới hình thức NPC Hắc Đào trong trò chơi.

Nhưng ngay cả bản thân Tawil cũng không biết điều đó, y cứ cho rằng giao dịch đã hoàn thành và linh hồn của mình đã nằm trong tay Bạch Lục, còn hóa thân tên Hắc Đào trong trò chơi chỉ là một vật chứa.

Tawil đã phạm sai lầm giống như Georgia, y tin rằng nếu giao dịch thành công thì Bạch Lục sẽ tuân theo kết quả, nhưng ông ta đã không làm như vậy.

Tà Thần có quyền lựa chọn vi phạm giao dịch.

Nhưng lần này, Bạch Lục lại sử dụng phương pháp tương tự để lừa Hắc Đào hiến tế linh hồn mình cho ông ta một lần nữa.

Cùng một con quái vật, cùng một người tình, cùng một phương thức lừa gạt, tạo vật của ông ta hiển nhiên không phải là thứ ngu xuẩn, nhưng bởi vì tình cảm mù quáng mà lại một lần nữa bước vào hố sâu.

Những tạo vật Tà Thần mang đến bất hạnh sẽ luôn nghi ngờ bản thân, liệu mình có nên bầu bạn bên cạnh người mình yêu hay không.

Có phải y làm bạn chỉ mang đến đau khổ thôi ư?

Tuy rằng cuối cùng ông ta vẫn không thực hiện được nguyện vọng của Hắc Đào, cũng như không thể lấy được linh hồn của Hắc Đào, nhưng người thừa kế yêu thích nhất của ông ta sắp đến Thần Điện, và ông ta không muốn Hắc Đào, hay có thể nói là Tawil tái sinh, gây ra bất cứ rắc rối nào.

——Có giao dịch này rồi, ông ta sẽ có thể giữ chân Hắc Đào trong quá khứ.

Bạch Lục rũ mắt xuống: "Mi nói, mi không muốn Bạch Liễu lẻ loi một mình."

"Nhưng Bạch Liễu vẫn luôn cô độc một mình."

Bạch Lục mi mắt cong cong: "Mi có nguyện ý trở về quá khứ, làm bạn với hắn thời điểm hắn cô độc nhất không?"

Hắc Đào dừng bước chân.

"Thời điểm Bạch Liễu 18 tuổi, hắn bị mọi người cô lập và bắt nạt. Hắn không nhớ Tawil, hắn cũng không có ai bên cạnh, hắn chỉ còn thiếu một chút nữa là sẽ vào trò chơi, hoặc thậm chí là chết."

"Hắn rất, rất cô đơn."

"Từ sâu thẳm trong đáy lòng, Bạch Liễu cảm thấy mình là một con quái vật, hắn muốn có ai đó làm bạn với hắn."

"Hắn sợ hãi."

"Lúc đó mi có muốn tới xem Bạch Liễu không?" Bạch Lục nhẹ giọng nói: "Đây cũng là một phần nguyện vọng của mi phải không? Đừng để Bạch Liễu có thời gian cô đơn."

"Trước khi mi thật sự trở thành Tà Thần, vĩnh viễn cô độc nhìn Bạch Liễu hạnh phúc cùng Tawil, mi không muốn cùng Bạch Liễu có ký ức của riêng mình sao? Ít nhất trong vô tận hư không và dục vọng đó, mi vẫn còn có thứ gì đó đáng giá để ghi nhớ, thay vì lúc nào cũng khoác lên mình bộ da của Tawil, liếm láp chút tình yêu bị đánh cắp."

"Mi không muốn Bạch Liễu đã lãng quên ký ức nói với mi rằng tôi thích cậu sao?"

"Nếu mi bỏ lỡ cơ hội này, sau khi ta hoàn thành tâm nguyện của mi, mi sẽ không bao giờ nghe được câu nói đó nữa."

Bạch Lục cười dịu dàng: "Tà Thần không biết mơ."

"Mi không muốn lưu lại cho mình những ký ức mơ mộng đẹp đẽ lần cuối cùng ư?"

Hắc Đào xoay người lại, Bạch Lục nhìn vào mắt y mỉm cười.

——Mọi thứ đang diễn ra theo 【tương lai】 mà ông ta đã viết.

Ngày hôm sau, khi Bạch Liễu tỉnh lại, xung quanh không một bóng người, chỉ còn sót lại chút hơi ấm nhỏ nhoi.

Bạch Liễu sờ sờ nhiệt độ, rũ mắt xuống, bỗng dưng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Sau khi thay quần áo, hắn tự mình đăng nhập vào trò chơi.

Trong trò chơi.

Danh Sách Sát Thủ nháo nhào hết cả rồi, Liêu Khoa sứt đầu mẻ trán: "Hắc Đào đâu?!"

"Trò chơi sắp bắt đầu, cậu ta đi đâu rồi?"

Bách Dật cùng Bách Gia Mộc yếu ớt lên tiếng: "Chắc là không muốn đánh nhau với Bạch Liễu nên chạy trốn rồi..."

Lục Dịch Trạm ngồi bên cạnh nhắm mắt lại.

Hắc Đào rất có khả năng làm chuyện này lắm.

Không ai muốn làm tổn thương Bạch Liễu hiện giờ hơn y.

"Đấu đội chuyển cho Chu Công đi." Lục Dịch Trạm thở phào một hơi, anh chống đầu gối đứng lên, "Cậu ấy không muốn đánh thì đừng ép, chúng ta đi thôi."

Liêu Khoa đi đến bên cạnh Lục Dịch Trạm, tình hình hiện tại khiến mọi người căng thẳng, anh lo lắng hỏi: "Tiền giấy linh hồn của cậu ở trong tay Bạch Liễu phải không? Chút nữa vào trận liệu có xảy ra chuyện gì không?"

"Chỉ một nửa thôi." Giọng Lục Dịch Trạm rất bình tĩnh, anh đi vào hồ quan sát, nhìn Bạch Liễu đang đứng một mình ở phía đối diện, ánh mắt lộ ra vẻ thả lỏng khó tránh khỏi, nhưng rất nhanh liền điềm tĩnh lại: "Nếu Bạch Liễu không nhất trí hoàn toàn với ý chí của em, cậu ấy không thể dùng nửa tờ tiền linh hồn đó đăng nhập vào giao diện của em được."

"Trước đây có lẽ Bạch Liễu còn có thể sử dụng tiền giấy linh hồn của em."

Lục Dịch Trạm nhìn Bạch Liễu đối diện, ánh mắt có chút mê mang: "Nhưng bây giờ... không thể được nữa."

Người dẫn chương trình hưng phấn vẫy tay: "Mời Chiến Thuật Gia hai bên tiến lên bắt tay!!"

"Bên Đoàn xiếc thú lang thang chỉ có một người tham gia thi đấu!"

"Trước đây hội trưởng Nghĩa Địa Công Cộng Laser cũng vào sân một mình, nhưng đó là trận đấu giữa mùa giải, tham gia vòng loại trực tiếp trận chung kết một người lần này trước nay chưa từng có!"

"Nghĩ mà xem, nếu như Bạch Liễu dùng cách này thắng thi đấu, năm sau Đoàn xiếc thú lang thang nhất định sẽ trở thành chiến đội top 1!"

Lục Dịch Trạm vừa định tiến lên, liền nhìn thấy Bạch Liễu ở đối diện bình tĩnh giơ tay: "Chúng tôi không bỏ quyền thi đấu đơn."

Người dẫn chương trình sửng sốt ngây người ra: "Chờ đã!"

"Bạch Liễu nói chiến đội của anh ta không bỏ quyền đấu đơn!!"

"Điều này có nghĩa là anh ta muốn tham gia đấu đơn!!"

Người dẫn chương trình hoàn toàn kích động, giơ micro lên, thanh âm gần như rống lên: "Chẳng lẽ Bạch Liễu muốn đấu đơn, đấu đôi và đấu đội với Danh Sách Sát Thủ luôn hay sao!"

"Trời đất quỷ thần ơi, tôi chưa thấy chuyện này bao giờ!"

"Anh ta chỉ có một tấm kim bài miễn tử! Tức là sẽ có 2 trận anh ta không thể dùng kim bài miễn tử!"

"Chơi kiểu này điên quá rồi!"

"Chúng ta xem bên Danh Sách Sát Thủ sẽ phản ứng thế nào!" Người dẫn chương trình quay sang hướng Danh Sách Sát Thủ, "Chắc hẳn kiểu tiếp cận điên rồ này sẽ khiến người chơi theo phong cách ổn định bấy lâu nay như Nghịch Thần đau đầu. Dù sao thì ở trận đấu đơn trước đó Bạch Liễu đã thắng được người chơi đơn mạnh nhất Hắc Đào, vả lại trận đơn sẽ phải dùng đến kim bài miễn tử, vì vậy phe Nghịch Thần rất có khả năng sẽ chọn bỏ quyền..."

Người dẫn chương trình còn chưa nói xong, Lục Dịch Trạm cũng giơ tay, giọng nói kiên định: "Phía Danh Sách Sát Thủ sẽ không bỏ quyền thi đấu đơn."

"Tuyển thủ tham gia thi đấu, Thẩm Phán Nghịch Thần."

Người dẫn chương trình sửng sốt: "Người thi đấu là Nghịch Thần sao?!"

Cả Liêu Khoa và Bách Dật đều sợ ngây người, Bách Gia Mộc hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ biết trơ mắt nhìn Nghịch Thần điềm tĩnh chuẩn bị lên sân khấu.

"Lục đội!" Nhìn thấy Lục Dịch Trạm sắp đi lên, Liêu Khoa không khỏi kêu một tiếng muốn nói gì đó.

Lục Dịch Trạm quay đầu lại, mỉm cười bình thản: "Nhất định phải có người ngăn cản cậu ấy trước khi cậu ấy thực sự làm điều gì đó tồi tệ."

"Em đã nhìn cậu ấy lớn lên, không có đạo lý nào trơ mắt nhìn cậu ấy trở thành Tà Thần."

Lục Dịch Trạm quay đầu lại, anh nhìn Bạch Liễu đang đi tới, hít sâu một hơi, đứng dậy đi về phía trước: "Em đã nói với cậu ấy."

"Nếu cậu ấy thực sự muốn trở thành kẻ xấu trước mặt em, điều xấu xa đầu tiên cậu ấy phải làm ——"

"——nhất định phải giết chết em."

"Chừng nào em chưa chết, em sẽ không để cậu ấy làm người xấu."

Lục Dịch Trạm bước lên bên cạnh màn hình lớn.

Bạch Liễu vươn tay về phía bên trái, hắn thả kim bài miễn tử trong tay ra, ngước mắt lên, ngữ khí thản nhiên nói: "Trận đấu này, tôi từ bỏ kim bài miễn tử. "

Lục Dịch Trạm dừng một chút, anh cũng lấy kim bài miễn tử của mình ra, nhìn Bạch Liễu ở phía đối diện, rồi chậm rãi đặt nó xuống: "... Trận đấu này, tôi cũng từ bỏ."

Hai tấm kim bài miễn tử rơi leng keng xuống đất.

Khán giả náo động.

"Ôi trời ơi!" Người dẫn chương trình búng tay một cái, cao hứng nói: "Lại thêm một trận đơn đấu song phương hủy bỏ kim bài miễn tử!"

"Trận này khả năng cao sẽ có một người chết!"

"Hơn nữa đây là trận đấu đơn giữa Chiến Thuật Gia của cả hai bên, vậy nghĩa là Chiến Thuật Gia của đội nào chết trong trận đấu đơn này —— "

"—— Đội đó sẽ thua trận trước!"

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu / Nghịch Thần xác nhận không sử dụng kim bài miễn tử trong trận đấu này. 】

【...sàng lọc trò chơi...tải trò chơi...】

【tải trò chơi thành công. 】

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu / Nghịch Thần đăng nhập phó bản trò chơi "Ác mộng Thần Điện"】

Bạch Liễu tiến vào một Thần Điện tráng lệ vô song, hắn mở mắt ra.

Hắn bước vào cơn ác mộng cuối cùng