Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 582




Cục quản lý dị đoan, Tòa án dị đoan.

Xung quanh chiếc đài tròn hành quyết bằng đá cẩm thạch trắng như tuyết không một bóng người.

Sầm Bất Minh ngồi yên lặng trên ghế giữa trung tâm đài hành quyết, hai tay hai chân bị trói bằng còng tay và xích sắt, anh ta ngẩng đầu nhìn lên Lục Dịch Trạm đã thay bộ đồng phục của đội 1 đứng trước mặt mình, tranh thủ chế nhạo một câu: "Anh mặc bộ này lâu lắm rồi nhỉ?"

"Nhà tiên tri trở về, chuyện ầm ĩ như vậy mà Cục quản lý dị đoan không cấp cho anh bộ mới hơn à?"

Lục Dịch Trạm im lặng đeo găng tay vào, anh lấy khẩu súng từ trên đài hành quyết, chĩa vào Sầm Bất Minh, hít một hơi thật sâu: "Lúc 6:17 chiều, tiến hành xét xử dị đoan 0009 vì tội gây thương tích cho người vô tội."

"Tên dị đoan bị xét xử, Sầm Bất Minh thợ săn thế hệ đầu tiên."

"Thẩm phán Lục Dịch Trạm, ba giờ trước đã được phục chức làm đội trưởng chi đội 1."

"Dị đoan Sầm Bất Minh, hãy trả lời tôi——" Lục Dịch Trạm nhìn thẳng vào mắt Sầm Bất Minh, ánh mắt anh chưa bao giờ lạnh lùng và sắc bén như vậy, "Cậu có làm hại hoặc giết hại người vô tội trong trò chơi không?"

"Trong quá trình thu dụng dị đoan Daniel, cậu có ý đồ lợi dụng hắn làm việc ác không?"

"Trong vụ án giết người này, cậu có đóng vai kẻ tòng phạm dung túng cho Tên hề làm hại hai người vô tội Mộc Kha và Mục Tứ Thành không?"

"Rõ ràng ở một số thời điểm cậu có thể ngăn cản bi kịch phát sinh, nhưng bởi vì chấp niệm của mình mà cứ nhất quyết kết án người vô tội thành tội nhân, dùng việc đó để trút bỏ oán hận của bản thân vì không thể cứu vớt những người khác qua bao nhiêu dòng thế giới phải không?"

"Trong quá trình luân hồi, cậu đã bị thù hận làm cho mù mắt, mục đích của cậu đã không còn là cứu rỗi mà là báo thù, cậu đã không giữ được lý trí khi nhìn nhân loại cùng dị đoan xung quanh và phân biệt ranh giới  giữa bọn họ —— "

"—— Dị đoan 0009, có phải mọi thứ cậu thấy đều trở thành mục tiêu hành quyết của cậu trong tương lai không?"

Sầm Bất Minh không tránh ánh mắt của Lục Dịch Trạm, anh ta trả lời: "Đúng vậy."

"Vì vậy anh nên giết tôi sớm hơn, Lục Dịch Trạm."

"Không cần khiêu khích tôi." Giọng điệu của Lục Dịch Trạm không lộ ra bất kỳ cảm xúc thăng trầm nào, "Tôi sẽ không vì cảm xúc cá nhân mà giết cậu, tôi sẽ chỉ phán xét cậu vì những việc sai trái mà cậu đã làm."

"Có hai nạn nhân đã chết, Mộc Kha và Mục Tứ Thành."

"Hai nạn nhân bị thương nặng, Đường Nhị Đả và Lưu Giai Nghi."

"Tôi muốn biết trong trận đấu đó cậu đã làm gì, vì sao họ chết, vì sao họ trọng thương, cậu đóng vai trò gì trong đó?"

"Anh còn thiếu một người." Sầm Bất Minh ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Bạch Liễu."

Con ngươi của Lục Dịch Trạm co lại.

Anh có linh cảm... hôm nay mình sẽ thực sự nổ phát súng này.

Sầm Bất Minh tuần tự thuật lại: "Lúc đầu tôi đưa Daniel vào hiệp hội chỉ để phá vỡ linh hồn Bạch Liễu trong dòng thế giới này. Sau đó anh rời khỏi hiệp hội đã khiến tôi nhận ra anh không còn đứng về phía tôi nữa, tôi phải tự mình giết chết Bạch Liễu, nhưng quy tắc trò chơi yêu cầu tôi không được can thiệp trực tiếp vào cuộc sống của Bạch Liễu, vì vậy tôi đã chọn một giải pháp vừa thỏa mãn yêu cầu đó vừa có thể giải quyết triệt để vấn đề —— "

"Đó là để Daniel gia nhập hiệp hội."

"Nhưng Daniel không thể nào bắn Bạch Liễu được." Lục Dịch Trạm bình tĩnh phản bác, "Kế hoạch của cậu đầy sơ hở."

"Đúng vậy." Sầm Bất Minh bình tĩnh nhìn Lục Dịch Trạm, "Cho nên tôi nói với cậu ta, chỉ cần cậu đủ mạnh và giá trị đủ cao, cha đỡ đầu của cậu mới có thể nhìn thấy cậu, và hắn nhất định sẽ tìm đến cậu, lựa chọn cậu."

"—— và cách tốt nhất để chứng minh sức mạnh của cậu là đánh bại cha đỡ đầu của mình."

"Chỉ cần cậu đánh bại cha đỡ đầu của mình trong trò chơi, giết hết những người bên cạnh hắn, hắn nhất định sẽ tìm đến cậu."

"Tôi xúi giục Daniel giết người. Tôi biết chỉ cần đụng đến những người xung quanh Bạch Liễu, Bạch Liễu nhất định sẽ ra tay với Daniel trong thực tế. Tiếp đó, chỉ cần có bất kỳ người vô tội nào chung quanh Daniel bị Bạch Liễu liên lụy giết chết thì chắc chắn lúc đó anh sẽ không thể buông tha hắn nữa.

"Về phần gia tộc Daniel, nếu ra tay với cậu ta, những người khác nhất định sẽ nhúng tay vào. Chỉ cần Bạch Liễu động thủ, hắn sẽ không có đường lui."

"Đây là kế hoạch ban đầu của tôi."

"Nhìn tình cảnh hiện giờ." Sầm Bất Minh thậm chí còn cười mỉa mai, "Kế hoạch được thực hiện rất tốt."

Lục Dịch Trạm trầm mặc một lát: "Cậu đã làm gì trong trò chơi?"

Sầm Bất Minh ngẩng đầu nhìn Lục Dịch Trạm, khuôn mặt lạnh lùng: "Tôi nhốt Bạch Liễu vào giếng tội nhân, sau đó thờ ơ đứng nhìn Tên hề bắn chết người, kéo dài thời gian để kỹ năng bắn nát linh hồn của cậu ta không bị CD."

"—— dẫn đến Lưu Giai Nghi và Đường Nhị Đả trọng thương sống chết không rõ, còn Mộc Kha và Mục Tư Thành đã chết."

"Những chuyện này..." Lục Dịch Trạm hít sâu hai hơi, thanh âm có chút run rẩy, "Là mục đích ban đầu của cậu, hay là kết quả của sự vô tình?"

Lần này Sầm Bất Minh im lặng một lúc lâu, anh ta nhìn Lục Dịch Trạm bằng đôi mắt vàng sáng ngời, bình tĩnh nói:

"Là mục đích ngay từ đầu cũng là kết quả mà tôi mong muốn, là tôi cầu nhân đắc nhân."

(*) "我求仁得仁: Cầu nhân đắc nhân  (cầu nhân đức được nhân đức, tóm lại là đạt thành lý tưởng nguyện vọng).

"Tôi hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn phán xử của anh, hành quyết đi, Lục Dịch Trạm."

Lục Dịch Trạm cầm súng, lặng lẽ nhìn Sầm Bất Minh một lúc lâu, nhìn đến hốc mắt đỏ hoe, sau đó nghiến răng giật chốt an toàn của súng: "Dị đoan 0009, phiên tòa kết thúc."

"Kết quả của phiên tòa là, có tội."

Sầm Bất Minh nhắm mắt lại.

Trong trò chơi.

Khi tất cả quái vật bị tàn sát và cấp độ sắp được thông quan, Bạch Liễu nhìn Daniel đang vui đến mức sắp nhảy dựng lên, cười nhẹ nói: "Daniel, cậu có nguyện ý giao dịch với tôi không? "

"Đương nhiên!" Daniel kích động xoay người, "Cha đỡ đầu, người muốn giao dịch gì với con?"

"Con nói cho người biết, tối nay con sẽ giết Phoebe và nắm quyền gia tộc, nếu người muốn, con sẵn sàng tặng cả gia tộc cho...."

"Ồ, không đúng, không phải!" Daniel nhanh chóng bác bỏ chính mình, cậu ta nhìn Bạch Liễu với đôi mắt lấp lánh, "Là giao dịch phải không? Con biết quy tắc của cha đỡ đầu, người phải dùng tiền giấy để giao dịch!!"

"Vậy cha đỡ đầu chỉ cần đưa con một khối tiền là được!"

"Chỉ với một khối tiền, con sẽ bán cho người toàn bộ gia tộc Cinquemani!" Daniel đưa ra một ngón tay.

"Không, tôi không muốn gia tộc của cậu." Bạch Liễu thản nhiên nói, "Tôi muốn linh hồn của cậu."

Daniel sửng sốt, vội vàng hưng phấn nhảy dựng lên: "Đương nhiên!"

"Khi nào thì chúng ta giao dịch!"

Bạch Liễu: "Bây giờ."

"Được!" Daniel thành kính quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy thận trọng mong đợi, giống như một đứa trẻ đang chờ cha vuốt ve đầu khen mình có ích, "Con hoàn toàn nguyện ý hiến dâng linh hồn mình cho cha đỡ đầu."

"Một điểm?" Bạch Liễu nhìn cậu ta, nhàn nhạt hỏi: "Được không?"

"Đương nhiên là được!" Daniel nâng niu đồng điểm Bạch Liễu đưa cho, cất đi, sau đó ngẩng đầu nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, "Đây là món quà mừng tuổi tốt nhất mà con từng nhận được. "

"Thật sao?" Bạch Liễu cụp mi mắt, đôi mắt bị hàng mi thật dài che lại, nhìn không rõ biểu tình, "Tôi còn muốn chơi một trò chơi với cậu."

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu sử dụng giao diện hệ thống của người chơi Daniel và sử dụng kỹ năng cá nhân đối phương - (súng bắn vỡ linh hồn)】

Bạch Liễu rút khẩu súng bắn tỉa ra, chĩa họng súng đang dần phát ra ánh sáng xanh vào Daniel đang sững sờ, trong mắt hắn không hề có cảm xúc: "Trò chơi này là——"

"——Tôi sẽ bắn một phát lên trời, viên đạn của cậu sẽ rơi trở lại mặt đất theo phán định, phát súng này có thể giết chết cậu."

Daniel bối rối khó hiểu: "Cha đỡ đầu?"

Nhưng rất nhanh cậu ta liền tiếp nhận sự thật Bạch Liễu muốn nổ súng bắn chết mình, chỉ có chút tiếc nuối nhún vai, nhắm mắt lại: "Nếu như cha đỡ đầu cảm thấy trò chơi giết con rất thú vị."

"Vậy người cứ giết con đi."

"Con chỉ là tài sản của cha đỡ đầu, người đương nhiên có quyền tùy ý định đoạt số phận của con, con sẽ không giống lũ ngốc kia không nhận ra vị trí của mình."

Bạch Liễu vặn lại họng súng, khẩu súng bắn tỉa từ từ biến thành một khẩu súng đồ chơi thu nhỏ, hắn đặt khẩu súng trở lại vào tay Daniel.

Họng súng ngưng tụ thành một viên đạn nhắm thẳng vào Bạch Liễu, Bạch Liễu nhìn vẻ mặt đột nhiên trở nên kinh hãi của Daniel, cụp mắt xuống nhẹ nhàng nói: "—— cũng có thể giết chết tôi."

"Cậu bắn phát đạn này, cậu đoán xem phát này ——"

"Sẽ giết cậu, hay giết tôi?"

"Pằng ——!"

"Pằng ——!"

Tiếng súng từ phòng xử án và trò chơi vang lên gần như cùng lúc, đồng thời dừng lại.

Bạch Liễu đăng xuất trò chơi, Lục Dịch Trạm tháo găng tay dính máu, bọn họ dừng lại một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Lũ bồ câu trắng bên cạnh phòng xử án nghe tiếng súng giật mình vỗ cánh bay tan tác, những đóa hoa lộng lẫy bị khách khứa trong gia tộc Cinquemani va chạm rơi lả tả xuống đất từ góc cầu thang, tất cả mọi thứ đan xen hỗn loạn vào nhau, hoa hồng rụng tơi tả, cánh chim trắng rải rác trên bầu trời và tiếng súng kết thúc chát chúa hòa thành một màu đỏ rực như máu.

Phía sau Bạch Liễu truyền đến tiếng kêu sợ hãi của khách tham gia yến tiệc:

"Daniel tự sát rồi!"

Sầm Bất Minh ngồi trên ghế phía sau Lục Dịch Trạm từ từ ngã xuống, Lục Dịch Trạm che mắt, chậm rãi điều chỉnh nhịp thở của mình, nhớ lại những lời cuối cùng mà Sầm Bất Minh đã nói với anh:

【sư huynh. 】

【chỉ có thể theo anh đến đây trong dòng thế giới cuối cùng này. 】

【thất hứa với anh rồi. 】

Ngày thứ 6 sau trận bán kết, ngày tốt để chôn cất.

Tang lễ của Mộc Kha do quản gia xử lý, cực kỳ xa hoa, nhưng không biết vì sao lại tiến hành rất nhanh, cha mẹ Mộc Kha từ đầu đến cuối đều không lộ mặt, quản gia cứ không ngừng hỏi han Bạch Liễu những chuyện lúc sinh thời của Mộc Kha, chẳng hạn như Mộc Kha thích ăn gì, mặc gì, cậu thích đi đâu và cậu đã làm gì khi còn sống.

Bạch Liễu hỏi tại sao.

Quản gia lau nước mắt, buồn bã nói: "Cha của Mộc thiếu gia đã sớm chuẩn bị tang sự cho cậu ấy. Bộ đồ dùng và thủ tục chôn cất này là do ông ấy chuẩn bị khi cậu ấy còn là một thiếu niên mười mấy tuổi, chỉ là từ đó đến giờ không sử dụng, bây giờ Mộc thiếu gia.... nên chúng tôi lấy ra dùng."

"Về phần Mộc thiếu gia thích cái gì ghét cái gì, ngoại trừ cậu ra tôi cũng không biết hỏi ai. Mộc thiếu gia chưa từng thân thiết với cha mẹ mình, hai ông bà cũng không biết sở thích của cậu, cậu là một trong số ít người tiếp xúc gần gũi với thiếu gia, tôi chỉ có thể hỏi cậu."

Tang lễ của Mục Tứ Thành về cơ bản là do Bạch Liễu một tay sắp xếp, đến khi mọi việc xong xuôi, cha mẹ Mục Tứ Thành mới vội vàng xuất hiện.

Cha mẹ của Mục Tứ Thành gặp Bạch Liễu hai lần, mời hắn ăn tối hai lần. Hai người cảm ơn hắn xong thì nói là sẽ gửi lại chi phí tang lễ cho hắn, còn muốn đưa hắn bao lì xì, Bạch Liễu từ chối, nhưng có vẻ như cha mẹ Mục Tứ Thành xem Bạch Liễu, người xử lý tổ chức hai đám tang cùng một lúc, là nhân viên của một công ty tang lễ nào đó, nên cứ nằng nặc đòi đưa bao lì xì cho Bạch Liễu, dặn dò hắn phải tổ chức tốt tang lễ cho con trai mình thật đàng hoàng.

Làm đủ trò nhưng vẫn không có ý định tiếp quản lưu trình tang lễ của Mục Tứ Thành.

Bạch Liễu ngầm hiểu, hắn khách khí nhận tiền, nói nếu không có chuyện gì quan trọng, hai người có thể trở về, chờ lúc tang lễ thì quay trở lại.

Cha mẹ Mục Tứ Thành thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt vừa mới khóc lóc đầy nước mắt hiện rõ vẻ nhẹ nhõm và giải thoát, giống như đã trút được gánh nặng lớn nào đó: "Công việc của chúng tôi rất bận rộn, thực sự không có cách nào tổ chức chu đáo cho nó, tiền thì chúng tôi có đủ, kinh phí trong vòng 200.000 tệ, cậu xem rồi làm cho đàng hoàng, nhất định phải tổ chức tang lễ thật tốt cho con trai chúng tôi."

Bạch Liễu đồng ý, lặng lẽ nhìn cha mẹ Mục Tứ Thành rời đi.

Hắn có thể cảm nhận được cha mẹ Mục Tứ Thành rất đau buồn về cái chết của cậu, nhưng loại đau buồn này quá nông cạn, nông cạn đến mức Bạch Liễu tự hỏi —— không biết họ buồn như vậy mới là bình thường, còn mình đau buồn khổ sở mới là không bình thường chăng? Chỉ có một bệnh nhân tâm thần hay một con quái vật mới đau buồn trước cái chết của bạn mình đến mức trả thù rồi mà trong lòng cũng không được yên ổn?

Có lẽ từ trước đến nay hắn vẫn luôn là một con quái vật.

Nhưng giờ phút này đây con quái vật mới hiểu, hóa ra thứ tình cảm đẫm nước mắt giữa con người với nhau lại có thể nông cạn đến vậy.

Cha mẹ của Mộc Kha cũng từng đến gặp hắn một lần. Hai vị phụ huynh đều mặc quần áo sang trọng tao nhã, dè dặt và trang nghiêm ngồi đối diện Bạch Liễu, vừa cố gắng khóc lóc vừa ngầm bày tỏ nỗi buồn, cảm ơn hắn đã quan tâm đến Mộc Kha, rồi nói một hơi một loạt gì nữa mà lúc đó Bạch Liễu đã phân tâm không còn nhớ được nữa.

Lúc ấy, Bạch Liễu chỉ chú ý đến một nam sinh trạc tuổi Mộc Kha ngồi bên cạnh họ, ánh mắt cậu chàng có chút đờ đẫn, tướng mạo khá giống Mộc Kha nhưng khác với Mộc Kha mỗi lần nhìn hắn đều nở nụ cười rất dịu dàng, chàng trai này nhìn hắn không dấu được sự sợ hãi.

Hoặc, cách hắn nhìn người ta lúc đó khiến người ta sợ hãi.

"Bạch Liễu tiên sinh?" Cha của Mộc Kha rất nhanh chú ý đến ánh mắt của Bạch Liễu, ông chắn trước mặt đứa con riêng của mình, da đầu ngứa ran, yếu ớt nói: "Xin lỗi, ngài nhìn em trai Mộc Kha có chuyện gì sao?"

"Cậu ta là em của Mộc Kha?" Bạch Liễu nuốt nước miếng, giống như đang nói chuyện phiếm, ngữ khí bình tĩnh, "Tại sao tôi chưa từng nghe Mộc Kha nhắc tới?"

Cha mẹ Mộc Kha ngượng ngùng sững người, sau đó cha Mộc Kha hắng giọng nói: "Bên chúng tôi không có người thích hợp lên đọc diễn văn, vừa lúc để em trai Mộc Kha lên đọc điếu văn cho nó thôi."

"Lúc đó có rất nhiều người quen biết chúng tôi tới viếng, tôi muốn nhân cơ hội này giới thiệu em trai Mộc Kha với mọi người, trước đây không có cơ hội thích hợp..."

À, thì ra tới tìm hắn là vì nguyên nhân này.

Bạch Liễu chợt hiểu ra.

Hóa ra muốn lấy đám tang của Mộc Kha làm bàn đạp để thông báo với mọi người người thừa kế mới của Mộc gia, tuyên bố rộng rãi rằng đứa con trai cả mắc bệnh tim Mộc Kha liên lụy họ trong suốt 25 năm đã chết, và bây giờ đứng trước mặt mọi người là một người thừa kế mới toanh, khỏe mạnh và không chết yểu của Mộc gia, đồng thời cũng hy vọng người bạn bên ngoài này của Mộc Kha là hắn nên biết thức thời, đừng gây ra chuyện lộn xộn.

Bạch Liễu đặt ly nước xuống, ngẩng đầu nhìn cậu em trai kia: "Nếu như để cậu ta xuất hiện ở tang lễ Mộc Kha."

"Tôi có thể biến tang lễ của Mộc Kha thành tang lễ của cậu ta."

Dưới ánh mắt khiếp sợ của cha mẹ Mộc Kha, Bạch Liễu thản nhiên nói: "Hiện tại trong tay tôi đã có sẵn hai tang lễ."

"—— Tôi không ngại có thêm một cái nữa đâu." Bạch Liễu cười nhẹ nói.

Vì vậy, phần đọc điếu văn của em trai Mộc Kha đã bị hủy bỏ.

Cùng ngày diễn ra lễ tang, sáng sớm, bên trong bệnh viện Cục quản lý dị đoan.

Bạch Liễu đứng trên hành lang, nhìn Đường Nhị Đả và Lưu Giai Nghi đang nằm trên giường trong phòng bệnh, cả hai đều đeo máy thở, huyết áp và nhịp tim lúc cao lúc thấp, lúc nhanh lúc chậm, mày cau chặt, hô hấp không đều, sương mù đọng đầy trên máy thở, thoạt nhìn rất yếu ớt.

Nhờ sự giúp đỡ của Tô Dạng, Bạch Liễu đã chuyển Lưu Giai Nghi đến bệnh viện trong Cục quản lý dị đoan, đó là lý do tại sao Hồng Đào không thể phát hiện ra.

"Hôn mê gần một tuần rồi." Tô Dạng đứng ở hành lang với Bạch Liễu, vẻ mặt rầu rĩ, "Sao còn chưa tỉnh?"

"Không biết bị dị đoan gì tập kích mà bị thương nặng như vậy?"

——Bạch Liễu nói với Tô Dạng là Đường Nhị Đả và Lưu Giai Nghi đều bị dị đoan tấn công, Tô Dạng không nghi ngờ gì, bác sĩ tiến hành kiểm tra cho hai người cũng thực sự đã phát hiện các trị số ô nhiễm khá nặng.

Thăm Đường Nhị Đả và Lưu Giai Nghi xong, Bạch Liễu chuẩn bị rời đi để tiến hành tang lễ. Nghĩa trang và vị trí chôn cất Mục Tứ Thành và Mộc Kha cũng được Tô Dạng giúp đỡ, nguyên văn lời của anh là ——

"Cục dị đoan thường xuyên xảy ra thương vong, cho nên có quan hệ rất tốt với các nghĩa trang." Tô Dạng bất đắc dĩ cười cười, "Không ngờ còn có thể dùng mối quan hệ này giúp cậu."

"Tôi cứ nghĩ chỉ có người của Cục quản lý dị đoan mới cần liên hệ thường xuyên với người môi giới nghĩa trang chứ."

Lúc Bạch Liễu xuất viện, trời đã âm u, hắn mặc một bộ âu phục màu đen, trước ngực cài một bông hoa giấy màu trắng, vì tang lễ tiến hành ngoài trời, phòng tránh trời mưa làm ướt hoa giấy, Bạch Liễu cầm theo một chiếc ô cán dài màu đen đến nghĩa trang.

Quả nhiên đám tang mới diễn ra được một nửa thì trời đổ cơn mưa.

Những người tham dự tang lễ bắt đầu lải nhải xôn xao, lên tiếng phàn nàn đầu tiên là cha mẹ Mục Tứ Thành, bọn họ chỉ dám nhỏ giọng oán giận nhưng Bạch Liễu vẫn nghe thấy.

"...Nãy giờ mà vẫn chưa xong à?"

"Nhận được hóa đơn của đám tang chưa? Tốn hết bao nhiêu tiền?"

"Cũng không ít đâu..."

"Suỵt, bà đừng nói nữa, chỉ tốn lần này rồi thôi, sau này không cần đưa phí sinh hoạt cho Mục Tứ nữa, xem như đưa tiền trước cho nó đi."

(*) Chỗ này cha mẹ 4 chỉ gọi 4 là Mục Tứ thôi nhé

"Cũng may là lúc phát hiện ra Mục Tứ có tật ăn cắp đồ, chúng ta liền bắt đầu tính toán đến thụ tinh trong ống nghiệm..."

"Hừ, thôi vậy đi, chúng ta không nợ nó gì hết, kiếp sau đừng đầu thai vào nhà chúng ta nữa, không có duyên phận."

Bạch Liễu cầm ô cán dài đứng dưới mưa, trên hàng mi dài đọng lại giọt nước, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên.

Tiếp đó là  cha mẹ Mộc Kha bắt đầu thì thầm thảo luận. Khuôn mặt hai người buồn bã và cũng đang khóc, nhưng lời nói ra lại mang đến cảm giác giải thoát kỳ lạ:

"... Kha Nhi là đứa con ngoan."

"Nhưng đi rồi thì vẫn tốt hơn, nó không cần chịu khổ nữa."

"Chúng ta cũng không cần bị tra tấn nữa."

"Đối với mọi người đều tốt đẹp."

Bạch Liễu nhướng mi, ngữ khí của hắn bình thản, xuyên qua màn mưa, có một loại khó lường cùng ớn lạnh:

"Ngoại trừ người đã khuất, đám tang này không cần người thứ ba cảm thấy nhẹ nhõm trước cái chết của họ."

"Nếu có, mời rời đi."

Tang lễ rất long trọng, một người bạn âm tình bất định và bối cảnh sâu không lường được của người đã khuất như Bạch Liễu khiến mọi người có chút kiêng kị hắn. Cha mẹ Mục Tứ Thành làm người tiên phong, hai người lo lắng cúi đầu từ biệt rồi rời đi, cha mẹ Mộc Kha nấn ná muốn lưu lại trong chốc lát, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của Bạch Liễu cũng da đầu tê rần rời đi.

Giữa hai ngôi mộ đã được xây cất chỉn chu, chỉ còn lại mình Bạch Liễu với chiếc ô cán dài.