Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 580




Bên trong giếng tội nhân, chiếc ví cũ lại phừng cháy lên lần nữa, giờ đây chỗ nào cũng rách nát nứt nẻ, Bạch Liễu lại đứng dậy ngẩng đầu lên, nước nhỏ giọt xuống cằm.

"Nếu lúc này mà bị thương." Bạch Lục cười nhìn Bạch Liễu, "Thì không còn thuốc giải của phù thủy để cứu con đâu."

Bạch Liễu nắm chặt roi xương trắng, một màu đen hắc ám đầy uy hiếp bắt đầu lan ra ào ạt từ cuối roi rồi trong nháy mắt dính chặt vào đầu roi. Một vầng sáng màu lam bạc chậm rãi chảy quanh người Bạch Liễu.

"Oa." Bạch Lục nhướng mày, cuối cùng vui vẻ cười một tiếng, "Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, chuẩn bị tiếp nhận vị trí Tà Thần, đúng không?"

Đường Nhị Đả dùng hết toàn lực bắn vào bóng dáng Lưu Giai Nghi, đến khi tận mắt nhìn thấy Lưu Giai Nghi ngã xuống, vẻ mặt anh trống rỗng, loạng choạng muốn đứng vững nhưng toàn thân bềnh bồng lảo đảo tới lui mãi không đứng thẳng nổi. Cửa thang máy đã hoàn toàn vỡ nát sau trận oanh tạc vừa rồi không đóng lại được nữa. Daniel thì bị Đường Nhị Đả bắn đứt cánh tay phải dính lủng lẳng vào thang máy, nhưng cậu ta vẫn kiên quyết dùng tay trái bám vào mép thang máy leo lên.

"... Chỉ còn anh." Daniel bị Đường Nhị Đả oanh kích máu me đầm đìa, khó khăn lết từng chút một, ngẩng đầu nhìn Đường Nhị Đả đang bất động quỳ trên mặt đất, ngoác to miệng ra nở nụ cười điên cuồng đến cực điểm, "Chỉ cần giết anh, gánh nặng cuối cùng của cha đỡ đầu sẽ không còn."

Đường Nhị Đả nhìn Daniel chỉ còn lại nửa thân trên lê lết di chuyển trên mặt đất, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì cả, trên mặt dính đầy máu của nhiều người, anh lầm bẩm một mình lặp lại từng chữ của Daniel:

"...Chỉ còn tôi."

Cách một mét phía trước Đường Nhị Đả là vũng máu của Mục Tứ Thành lúc cậu bị đánh chảy ra, trong thang máy cũng đầy máu, không biết đó là máu của Daniel hay Giai Nghi. Dưới chân anh là xác của 3 thành viên Thợ Săn Hươu, Sầm Bất Minh vừa nãy cũng bị anh nổi điên bắn trúng, nằm sóng xoài trên mặt đất không biết còn sống hay chết, lên phía trên một chút nữa là một loạt lỗ đạn găm sâu dưới đất và máu nhòe nhoẹt, dấu vết còn sót lại khi Mộc Kha bị Daniel bắn phá điên cuồng.

Đúng rồi...anh là người duy nhất còn lại.

Tất cả mọi người đã chết.

Đường Nhị Đả từ từ đặt súng xuống, vẻ mặt vô hồn và tĩnh lặng.

Ý thức của Daniel đã mơ hồ, nhưng trong lòng cậu ta lại có một niềm tin ngoan cố và méo mó đến khó tin chống đỡ cho cơ thể tàn tạ của cậu ta cử động, cậu ta nhìn vào đôi mắt xanh thẳm thất thần của Đường Nhị Đả, mãn nguyện cười ha hả:

" Khụ khụ, chỉ cần anh chết đi, cha đỡ đầu có thể từ bỏ hết thảy, trở thành thần!"

——Giấc mơ ngọt ngào đêm qua đã nói với cậu ta như vậy.

Daniel ngẩng khuôn mặt vấy máu lên, chiếc mặt nạ Tên hề của cậu ta đã rơi ra trong lúc hỗn loạn vừa rồi, để lộ khuôn mặt trẻ thơ non nớt, cậu ta nhìn chằm chằm vào Bạch Liễu với đôi mắt xanh như quả táo trong veo đó, trên mặt mang theo nụ cười như thể một con vật nhỏ vừa tìm được nơi chốn để dựa vào, vẻ mặt cơ hồ ngây thơ vô tội, cậu ta vươn tay ra, chống đỡ nửa người của mình, muốn chạm vào cha đỡ đầu đang nhắm mắt nằm cách đó không xa.

"padrino ( cha đỡ đầu)......"

"Daniel sara"il tuo fedele credente ( Daniel sẽ trở thành tín đồ trung thành nhất của người)."

【 hệ thống nhắc nhở: Dị đoan Tên hề tiếp cận dục vọng trung tâm người chơi Bạch Liễu, tiếp thu kích thích, kỹ năng thay đổi —— kỹ năng ( súng bắn vỡ linh hồn) đã được thiết lập lại, không cần thời gian CD. 】

Tên hề rút súng ra, một lần nữa chĩa vào Đường Nhị Đả.

Trong giếng tội nhân.

Trong chiếc ví cũ, tờ tiền linh hồn của Lưu Giai Nghi còn chưa kịp cháy hết thì tờ tiền linh hồn kế tiếp lại bắt đầu bốc lửa, tro bụi từ mấy vết rách thoát ra rơi xuống đáy giếng tội nhân như màn mưa đen.

Bạch Lục nhếch miệng, ông ta dùng roi quấn quanh cổ Bạch Liễu treo hắn lên. Toàn thân Bạch Liễu từ trên xuống dưới đều là vết thương, không một chỗ nào còn lành lặn, trông hắn như một cái xác không hồn, tứ chi yếu ớt buông thõng xuống, chỉ còn mỗi cánh tay phải vẫn nắm chặt chiếc ví cũ.

Máu không ngừng nhỏ giọt từ trên người Bạch Liễu rơi xuống đáy giếng rồi lan rộng ra, roi xương màu trắng rơi xuống nước giếng cách đó không xa đã bị cháy đen chỉ còn lại một vệt trắng phếu.

"Con còn do dự điều gì?" Bạch Lục cười vui vẻ giẫm lên roi xương Bạch Liễu, rũ mắt xuống, thấp giọng nói: "Sự kiên trì của con, lương tâm của con, giữ lại thì có giá trị gì?"

"Kẻ lang thang vất vả lắm mới lấp đầy chiếc ví cũ của mình, kẻ lang thang cần cù chăm chỉ kiểm soát bản thân làm một người tốt sẽ chỉ có kết cục thế này."

"Trên đời này kẻ xấu nào cũng có thể chà đạp tài sản quý giá nhất của con như ta, và khiến con trở thành kẻ vô sản hai bàn tay trắng."

"Con sinh ra để làm người xấu, càng xấu càng có giá trị, càng xấu càng giàu có, nhưng con lại muốn lãng phí tài năng của mình để trở thành người tốt lương thiện."

"Nếu làm người xấu, con đã có thể là giám đốc của một nhà máy độc quyền ngành công nghiệp nước hoa trên thế giới, một nhà đầu tư đầu tư vào viện mồ côi để sử dụng trẻ em tái tạo cuộc sống của mình, một nhà phát triển bất động sản kiểm soát tất cả đất đai, và một thị trấn hiến tế thống khổ của các thiếu niên thiếu nữ để phát triển vượt bậc." Bạch Lục không nhanh không chậm giải thích, "Họ đều giàu có, họ đã đạt được ước nguyện của mình và họ đang sống một cuộc sống tốt đẹp."

"Còn làm người tốt, con chỉ có thể trở thành một kẻ dị đoan như Lục Dịch Trạm, Sầm Bất Minh, Đường Nhị Đả. Ngay cả một người phụ nữ mạnh mẽ đến mức gần như thần thánh như Phương Điểm chỉ vì muốn cứu người mà cũng phải chịu sự kiểm soát của ta không ngừng hiến tế thống khổ để làm lợi thế giao dịch."

"Bạch Liễu, nếu như ngay từ đầu con lựa chọn làm người xấu, hiện tại con đã là Tà Thần và có tất cả mọi thứ con cần."

"Làm người tốt." Bạch Lục cười cong mắt, "Chỉ có thể làm một kẻ lang thang đáng thương."

"—— Không phải ta đã nói với con kết quả này trong tên của kỹ năng khi lần đầu tiên con tham gia trò chơi sao?"

"Đây là trò chơi của Tà Thần. Trong thế giới có Tà Thần tồn tại, người tốt sẽ không có kết cục tốt đẹp."

"—— Bởi vì Tà Thần nghĩ rằng điều đó thật nhàm chán."

Bạch Liễu chậm rãi ngẩng đầu lên, thanh âm bị roi quất cùng gai xương đâm vào cổ họng trở nên khàn khàn vô cùng nhưng vẫn rõ ràng: "Tôi không cảm thấy người tốt nhàm chán."

"Bọn họ... khụ khụ." Bạch Liễu hung hăng nắm lấy roi trên cổ rút ra, máu lập tức phun ra nhưng hắn vẫn không dừng lại, khàn giọng nói: "Mà là linh hồn rất có giá trị."

"Trong ví tôi có tiền linh hồn của bọn họ là đủ rồi."

"Ở bên bọn họ, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình là..." Bạch Liễu nhướng mắt, ngũ quan bởi vì tức giận cùng cực độ cảm xúc tác động trở nên vặn vẹo dữ tợn, nước mắt không ngừng rơi xuống, "... là kẻ lang thang gì hết!"

"Nếu trở thành Tà Thần mới có thể kết thúc thế giới nhàm chán mà ông tạo ra."

Bạch Liễu cầm roi, cả roi trở nên đen kịt, hắn ngước mắt lên, trong mắt hoàn toàn biến thành màu lam bạc:

"Vậy thì tôi sẽ trở thành Tà Thần."

【Hệ thống nhắc nhở: Dục vọng trung tâm người chơi Bạch Liễu thay đổi, Sách Quái Vật thay đổi —— ( kẻ lang thang đáng thương) thành (Người thừa kế Tà Thần)】

【Người chơi Bạch Liễu trang bị thân phận Sách Quái Vật —— (Người thừa kế Tà Thần)】

Bạch Lục nhìn Bạch Liễu được bao phủ bởi vầng sáng màu lam bạc, nhếch khóe miệng: "Cuối cùng cũng đợi được đến giờ phút này."

"Người thừa kế của ta."

Trong phi thuyền hệ thống, một roi đen cắt ngang bầu trời quất thẳng vào Bạch Lục đánh văng ông ta ra ngoài rơi xuống đất, Bạch Liễu giẫm lên mặt đất của phi thuyền, dùng trái tay quất roi về phía Đường Nhị Đả nằm trên mặt đất đang bị ngọn lửa xám xịt thiêu đốt toàn thân.

【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị sinh mệnh người chơi Đường Nhị Đả bị giảm về 0, rời khỏi trò chơi. 】

Roi xương Bạch Liễu quét qua xong vẫn không dừng lại mà tiếp tục tàn nhẫn đâm thẳng về phía Daniel đang nằm trên mặt đất.

Daniel vừa nhìn thấy Bạch Liễu, ý cười cuồng nhiệt chưa kịp xuất hiện trên khuôn mặt đã biến thành biểu cảm bối rối: "Cha đỡ đầu?"

"Tôi không phải cha đỡ đầu của cậu." Bạch Liễu chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt màu lam bạc mang theo một tia lãnh đạm vô hình, hắn giơ tay lên, vung roi thẳng xuống, "—— đó chỉ là giấc mộng của cậu thôi, tôi chưa bao giờ là cha đỡ đầu của cậu."

"Trong mắt tôi, cậu chỉ là một Tên hề cần phải giết."

Đồng tử của Daniel co rút lại, cậu ta vươn tay định chộp lấy Bạch Liễu, nhưng chỉ chạm được tới roi mà Bạch Liễu ném qua, Bạch Liễu trực tiếp ném nửa thân trên đứt lìa của Daniel ra khỏi tàu vũ trụ. Daniel lơ lửng giữa không gian chẳng mấy chốc bị ngạt thở và thiếu dưỡng khí, cậu ta bị áp lực từ bốn phương tám hướng ép thành một khối sinh vật vô hình không còn hình người, duy chỉ có đôi mắt xanh như quả táo là vẫn kiên trì khó tin nhìn Bạch Liễu đứng trong phi thuyền bình tĩnh nhìn cậu ta dần trôi đi xa.

"Cha đỡ đầu." Daniel chậm rãi mở miệng dùng khẩu hình lắp bắp, vươn tay giống như người sắp chết đuối cầu cứu người trên bờ, hai mắt mở to, "...Cứu con với."

Bạch Liễu đứng bên cửa sổ vỡ không nhúc nhích, nhìn Daniel trôi đi rồi biến mất vào khoảng không.

【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị sinh mệnh người chơi Daniel bị giảm về 0, rời khỏi trò chơi. 】

Bạch Lục nhìn cảnh tượng trước mặt nhướng mày, đứng thẳng lui ra ngoài, ông ta mỉm cười, nho nhã làm cử khom người chào kết thúc: "Con đã có năng lực và điều kiện cần thiết để trở thành Tà Thần."

"Những thứ còn lại Thần Điện sẽ giao cho con."

"Ta ở Thần Điện chờ con."

"Hy vọng lần sau gặp con, con vẫn giữ được sự tỉnh táo của mình. "

Nói xong lời này, Bạch Lục lui về phía sau mở cửa khoang ra, cười khẽ một tiếng, hướng về phía sau ngã xuống, biến mất không thấy tăm hơi.

Cửa khoang đóng lại, Bạch Liễu nhìn boong tàu vũ trụ lộn xộn trước mặt, im lìm nhìn về phía trước, sau khi xác định Bạch Lục đã thật sự rời đi, hắn mới kéo lê chiếc roi đen tiến lên một bước.

Bạch Liễu lảo đảo một hồi rồi lập tức dừng lại, sau đó lại tiến thêm một bước, lại choáng váng lắc lư, bước đến bước thứ ba, Bạch Liễu dường như đã dùng hết chút sức lực cuối cùng, hắn chống đỡ bức tường bên cạnh, cúi đầu xuống thở hổn hển, đôi mắt xanh bạc trống rỗng.

Màu đen trên roi giống như đang thuốc nhuộm không ngừng lan ra nhanh chóng, từ những ngón tay cầm đuôi roi của hắn tràn lên trên, công kích từng tấc một trong tâm trí Bạch Liễu.

Cuối cùng Bạch Liễu cũng biết thuốc nhuộm làm đen chiếc roi này là gì.

——Là dục vọng.

Nó đến từ 658 dòng thế giới, từ dục vọng mãnh liệt của tất cả những người chơi đã tham gia trò chơi và những người sắp bước vào trò chơi.

Dục vọng này dùng roi xương làm trung gian, không một giây phút nào ngừng xông vào trong não và thân thể Bạch Liễu, tựa hồ những dục vọng mãnh liệt không có chỗ dựa này phải tiếp tục tìm vật dẫn, nếu không sẽ khiến ký chủ sinh ra dục vọng phát điên.

Và Bạch Liễu chính là vật dẫn này.

【 tôi muốn thăng chức, tôi muốn thăng chứcccccc! nếu như cấp trên của tôi đột nhiên bị tai nạn xe cộ chết đi thì tốt rồi, cản đường cản lối người khác mà sống dai như quỷ ấy, thật muốn tông xe đâm chết lão. 】

【... không muốn đi học đâu, giáo viên chủ nhiệm ốm nặng đi mà. 】

...

Các loại dục vọng hội tụ lại, càng lúc càng nhiều, dọc theo roi tiến vào trong não Bạch Liễu, hắn dùng sức thở dốc, cố gắng làm dịu đi ảnh hưởng của chúng đối với mình nhưng dường như chẳng có tác dụng gì mấy, ngày càng nhiều dục vọng ồ ạt tiến vào trong cơ thể hắn, ảnh hưởng đến linh hồn của hắn.

Hắn cảm thấy linh hồn mình đã trở thành một vật chứa, sắp bị những dục vọng không ngừng này tấn công đến mức trong suốt, mất đi hình dạng ban đầu.

Đây là lý do vì sao Tà Thần không có linh hồn ư?

Linh hồn không thể duy trì hình dạng bình thường dưới tác động của những dục vọng đó, nếu muốn duy trì thì linh hồn phải chống lại ảnh hưởng của những dục vọng này đối với bản thân.

Nhưng những dục vọng này lại giống như nước lan tràn tứ phía, khiến người ta ngạt thở, không thể lên bờ, thậm chí không có thời gian để nghỉ ngơi, quá trình chống lại dục vọng giống như một người vùng vẫy giữa biển khơi không bắt được khúc gỗ trôi dạt nào, nhưng nếu hắn đắm chìm trong dục vọng, rơi xuống đáy biển đen tối...

Hắn thực sự sẽ trở thành Bạch Lục tiếp theo.

Bạch Liễu chậm rãi trượt xuống đất, dựa lưng vào tường, ngửa đầu thở dốc, hai mắt mờ mịt không có tiêu cự, giống như người sắp chết đuối, tay cầm roi từ từ buông xuống, vô tình chạm vào chìa khóa chữ thập ngược nằm trong tay Sầm Bất Minh ngã trên mặt đất.

Hắn nghiêng đầu, nhìn vào chiếc chìa khóa.

——Đây là đạo cụ then chốt trong trò chơi này, đồng thời cũng là đạo cụ cuối cùng giúp hắn trở thành Tà Thần.

Bọn họ đã đăng nhập vào trò chơi này và ở bên hắn, bảo vệ hắn tìm được đồ vật đến giây phút cuối cùng,.

Bạch Liễu cầm chìa khóa, hắn chống đầu gối đứng lên, thất tha thất thểu dựa vào tường đi về phía cửa khoang tầng 0.

Hắn nắm chặt chìa khóa đẩy mạnh cửa khoang, trong nháy mắt đó cửa khoang tầng 0 chậm rãi mở ra, đồng thời tầng 1 phi thuyền từ dưới chân Bạch Liễu cũng dần dần sáng lên, từng cánh cửa nhốt dị đoan đóng kín lần lượt mở ra, biến tầng 1 vốn tối tăm âm u trở nên vô cùng tươi sáng.

Bạch Liễu ngẩng đầu lên.

Trong nháy mắt nhìn rõ ràng tình cảnh trước mắt, đại não vốn bị dục vọng tác động làm cho mơ hồ phảng phất trống rỗng, không còn sót lại chút gì, chỉ có khung cảnh trước mắt và những cảm xúc đang đến rất chậm, cùng hơi nóng quanh mắt.

Chung quanh hắn đều là linh hồn của những người chơi tiến vào trò chơi, bọn họ, hoặc dùng hình tượng để miêu tả thì đúng hơn, là đủ loại hình thù kỳ dị, giống như quái vật, hoặc một loại sinh vật hình người nào đó, đồng tử tràn đầy dục vọng, loại dục vọng ngay cả Bạch Liễu xuyên qua hộp đựng cũng có thể cảm nhận được. Chúng khẽ đảo mắt nhìn chằm chằm Bạch Liễu, khóe miệng nhếch lên, giống như đang nhìn một món ăn thơm ngon thèm đến nhỏ dãi. Nhưng lúc Bạch Liễu quay đầu, dùng đôi mắt lam bạc nhìn lại thì lũ quái vật, hoặc linh hồn của người chơi đó, lại nhút nhát rúc mình lại.

Chúng bị giam cầm trong những thùng chứa hình trụ chứa đầy chất lỏng màu xanh bạc, giống như lần đầu tiên Bạch Liễu nhìn thấy Tawil ở thị trấn Siren.

Bạch Liễu thở nhẹ một hơi, đi về phía trước, bước tới trước mặt những linh hồn dị đoan hình người được đánh số, đưa tay sờ sờ bề mặt của những chiếc thùng rỗng.

Nước mắt rơi xuống từ đôi mắt xanh bạc.

【Dị đoan 0004 dòng thế giới 658】

【Tên: Đạo tặc khỉ mũ mặt trắng Mục Tứ Thành (linh hồn đã vỡ nát)】

【Dị đoan 0005 dòng thế giới 658】

【Tên: Sát thủ Mộc Kha (linh hồn đã vỡ nát)】

【Dị đoan 0601 dòng thế giới 658】

【Tên: Phù thủy Lưu Giai Nghi (mức độ vỡ nát linh hồn 70%, không thể tỉnh lại)】

【Dị đoan 0002 dòng thế giới 658】

【Tên: Thợ săn hoa hồng Đường Nhị Đả (mức độ vỡ nát linh hồn 75%, không thể tỉnh lại)】

Linh hồn trong vật chứa hình cột bị vỡ thành ngàn mảnh, chậm rãi trôi nổi rồi chìm xuống trong chất lỏng màu xanh bạc như nước biển, giống như bong bóng do hơi thở của người chết đuối lưu lại, nói cho những người còn sống biết rằng linh hồn của họ đang ở đây.

Từ lỗ hổng lớn trên mép phi thuyền nhìn vào, trên sàn đầy những vết máu của những người khác nhau, có 658 đường thế giới đang chạy trong không gian xanh biếc như biển sâu. Chúng chạy chậm dọc theo một quỹ đạo đã được thiết lập nhất định và hội tụ về phía tàu vũ trụ hậu trường hệ thống khổng lồ ở trung tâm.

Trong vũ trụ xanh bạc, bụi bay lấp lánh và mảnh vụn đang rơi xuống, có dấu vết của những đóa hồng héo úa, người cá dường như thức tỉnh từ đáy biển sâu, thở dài nhìn ngọn lửa bùng nổ trong gương, ánh mặt trời trên bầu trời cực điểm chồng lên một phần tư theo ánh hào quang cuối cùng, vị thần ngã xuống nhìn thoáng qua tương lai, khẩu súng bắn nát linh hồn rơi xuống đại dương thăm thẳm.

Tà Thần kẻ lang thang cuối cùng cũng đặt chân tới đây.

Giờ đây hắn có vô số tiền giấy linh hồn, tiền bạc, vinh quang, vòng nguyệt quế và chiến thắng chễm chệ trên đỉnh đầu, hắn có tất cả.

Nhưng hắn đã mất đi những người bạn thân nhất, gia đình và chính bản thân mình.

Hắn không còn gì cả.

【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu chiếm được quyền kiểm soát phi thuyền hệ thống. 】

【Chúc mừng người chơi Bạch Liễu đã hoàn thành trò chơi. 】

Suốt quãng thời gian thi đấu Lục Dịch Trạm cứ mãi bồn chồn thất thần, nếu không phải Charles muốn thua thật thì trận này không chừng anh cũng phải sứt đầu mẻ trán mới qua được cửa. Hai đội vừa kết thúc thi đấu, Lục Dịch Trạm liền vội vàng theo đuôi Hắc Đào vọt tới hồ quan sát số 2.

Lúc bước vào hồ quan sát số 2, nhìn thấy khán giả bối rối xì xào bàn tán và màn hình lớn tối đen trước mặt, trái tim Lục Dịch Trạm đột nhiên chùng xuống

——Quả nhiên, đã xảy ra chuyện!

Hắc Đào liếc nhìn màn hình lớn, ánh mắt nghiêm túc hẳn, y nhảy phắt một phát đến cạnh Vương Thuấn ở trung tâm đài quan sát, Lục Dịch Trạm cũng ba bước làm hai bước theo sau, sốt ruột bắt lấy Vương Thuấn hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Tôi cũng không biết!" Vương Thuấn cũng rất lo lắng, "Lúc đám người Bạch Liễu vừa đăng nhập vào trò chơi thì màn hình lớn liền tối đen, người dẫn chương trình có gọi nhân viên đến sửa mấy lần mà chưa thấy phản ứng gì hết!"

"Có ai đăng xuất ra chưa?" Lục Dịch Trạm bình tĩnh hỏi.

Vương Thuấn bất lực lắc đầu.

Đỗ Tam Anh nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, vặn vẹo ngón tay, cắn môi dưới và thu mình vào góc, tránh xa mọi người.

"Có người đăng xuất!" Khán giả kích động hô to, "Người của đội nào vậy!"

"Thợ Săn Hươu!"

"Trời đựu, ba người đăng xuất cùng một lúc!"

"Vậy Đoàn xiếc thú lang thang thắng rồi hả?"

"Nhìn kìa, nhìn kìa, lại có người đăng xuất rồi!"

"Lại là của Thợ Săn Hươu!"

"Ui đm, là Tên hề và Đao phủ!"

"Toàn bộ Thợ Săn Hươu bị đá ra hết rồi, có vẻ chiến đấu rất kịch liệt!"

"Đoàn xiếc thú thắng à?!"

Lục Dịch Trạm quay phắt người nhìn Thợ Săn Hươu.

Khoảnh khắc Lục Dịch Trạm và Sầm Bất Minh nhìn nhau, Sầm Bất Minh nhìn đi chỗ khác.

——Đây là biểu hiện khi tên này cảm thấy áy náy chuyện gì đó.

Trái tim Lục Dịch Trạm đột nhiên trống rỗng, một cảm giác sợ hãi và mất kiểm soát từ lâu lại trỗi dậy trong lòng anh, anh bừng tỉnh và không thể tin được nhìn về phía lối chờ đăng xuất của Đoàn xiếc thú lang thang.

Vương Thuấn nghe thấy bên đối phương bị đá ra game hết, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã thấy hai bóng người từ cửa đăng xuất bên cạnh chậm rãi đi ra.

Một Lưu Giai Nghi và một Đường Nhị Đả mình đầy thương tích, hai mắt nhắm nghiền.

Vương Thuấn sững sờ, trước khi kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra, hắn và Lục Dịch Trạm đang chạy bên cạnh đã vô thức lao về phía trước để đỡ lấy Lưu Giai Nghi và Đường Nhị Đả.

Nhưng trước khi Lục Dịch Trạm và Vương Thuấn kịp bắt hai người, Lưu Giai Nghi và Đường Nhị Đả đã biến mất không còn tung tích.

Đầu óc Vương Thuận trống rỗng, ý thức được chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Lục Dịch Trạm đối diện.

——Đây giống hệt như biểu hiện của Lục Dịch Trạm và Hắc Đào lúc họ bị trúng đạn khẩu súng bắn vỡ linh hồn lần trước.

Điều đó có nghĩa là...

"Linh hồn của họ chưa vỡ nát hoàn toàn." Lục Dịch Trạm cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói ra, sắc mặt tái nhợt, "...Chỉ là không biết mức độ vỡ nát bao nhiêu và có thể tỉnh lại hay không thôi."

"Bạch Liễu thì sao?" Vương Thuấn nghe được thanh âm run lên, gần như sợ hãi của mình hỏi ra câu này, "Bạch Liễu vẫn chưa đăng xuất, cho nên cậu ấy cũng..."

Trong khán phòng đột nhiên ồ lên náo động:

"Bên Đoàn xiếc thú có người đăng xuất nữa kìa!!"