Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 572




"Nhưng vừa rồi anh vẫn dùng quyền hạn của nhà tiên tri đó thôi." Tô Dạng sắc bén hỏi, "Nếu Sầm đội chán ghét mọi thứ về nhà tiên tri như vậy, tại sao anh phải viện tới quyền hạn mà anh ấy để lại?"

Sầm Bất Minh mím môi thành một đường thẳng, anh ta không nói gì, sắc mặt đen kịt.

Tô Dạng nhẹ giọng lại: "Chuyện xử lý dị đoan ở tầng cuối cùng sau này hãy nói."

"Tôi hoàn toàn không đồng ý với việc tiêu hủy bừa bãi, điều này vi phạm mục đích ban đầu khi thành lập Cục Dị đoan —— chúng ta tìm kiếm ở dị đoan không phải là sự thù địch, mà là một thái độ và phương pháp hợp lý hơn, cho dù là giam giữ hay thu dụng, hoặc nghiên cứu để tìm ra điểm yếu cũng được. Với tư cách là thành viên của Cục Quản lý Dị đoan, thời điểm chúng ta bước chân vào nơi này ——"

Tô Dạng ngước mắt lên: "Ranh giới giữa chúng ta và dị đoan đã bị xóa nhòa."

"Xử lý với dị đoan như thế nào cũng chính là xử lý chúng ta như thế ấy."

Sầm Bất Minh tiếp tục bước vào, dần dần, ánh sáng xung quanh anh ta sáng lên, có thể nhìn rõ những bảng đánh số dị đoan trên cửa hai bên đường đi ——0056, 0055......

Có vẻ như những kẻ dị đoan này đã bị bắt giam từ rất sớm, nhưng giam cầm trong một thời gian dài như vậy, họ vẫn chưa tìm ra cách hợp lý để kiềm chế chúng.

Khi đi đến bên cạnh dị đoan số 0009, bước chân Sầm Bất Minh dừng lại, ngước mắt nhìn về phía cửa sắt lạnh lẽo, hồi lâu không nhúc nhích.

"Tôi không quan tâm những dị đoan khác." Sầm Bất Minh thờ ơ nói, "nhưng việc tiêu hủy dị đoan 0009 phải được xúc tiến càng nhanh càng tốt."

"Dị đoan 0009?" Tô Dạng cau mày, "Nhưng nó là dị đoan trong hồ sơ tuyệt mật do 【Nhà tiên tri】 thiết lập, không dễ di dời và tiêu hủy, sao Sầm đội lại đột nhiên đề xuất tiêu hủy dị đoan này vậy?"

Sầm Bất Minh dùng con mắt phải màu vàng sáng duy nhất của mình nhìn xuống Tô Dạng, điềm nhiên lên tiếng: "Bởi vì nó sắp mất kiểm soát."

Trong hành lang tối tăm, chỉ có một quầng sáng yếu ớt rơi xuống huy chương trên vai Sầm Bất Minh tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, anh ta lặng lẽ đứng trước cửa, như thể muốn hòa vào những kẻ dị đoan đang vây quanh mình. Sầm Bất Minh vươn tay, đẩy cửa dị đoan 0009 ra.

Sau cửa có một cái bàn, trên bàn chỉ có một thứ duy nhất, chính là một khẩu súng.

Sầm Bất Minh đi tới, đẩy khẩu súng ra, nhìn vào hồ sơ dị đoan 0009 dưới chiếc nhẫn, rũ mắt xuống, dùng tay mở nó ra ——

——【Dị đoan số 0009】

【Tên Dị đoan: Sầm Bất Minh – Thợ săn thế hệ đầu tiên】

【...Thợ săn thế hệ đầu tiên trong dòng thế giới 0317 đã hoàn toàn bị giảm kích thước tinh thần và có hành vi bạo động, sau đó bị hủy bỏ chức vụ thợ săn và cấm quyền nhà tiên tri, chuyển thành đội trưởng đội 2. Đội trưởng chi đội 3 Đường Nhị Đả tiếp nhận vị trí Thợ săn thế hệ thứ hai...】

【...Cho đến nay tạm thời chưa xuất hiện ý định làm tổn thương người khác, đang có xu hướng hồi phục, vẫn đang giám sát...】

Ở dòng thế giới 0317, Sầm Bất Minh đã bắn chết sáu người bị tình nghi bán nước hoa hồng trong trò chơi 【Truth or Dare】 của Bạch Lục ——khẩu súng trong căn phòng này chính là hung khí trong vụ đó.

5 người trong số bọn họ đúng là đã bán nước hoa hồng, nhưng 1 người mới tham gia, chưa kịp buôn bán gì cả.

Lục Dịch Trạm đã hủy chức vụ thợ săn của Sầm Bất Minh và giam cầm Sầm Bất Minh trong thế giới đó theo quy định cho đến giây phút cuối cùng của thế giới đó.

Sầm Bất Minh đã chết trong căn phòng nơi anh ta bị giam giữ.

Lục Dịch Trạm vốn dĩ nghĩ rằng đợi khi đến dòng thế giới tiếp theo, Sầm Bất Minh có thể quên hết mọi thứ và bắt đầu lại từ đầu, anh sẽ không bao giờ để Sầm Bất Minh tham gia vào trò chơi giữa anh và Bạch Lục, cứ để anh ta là một vị đội trưởng đơn giản bình thường tồn tại ở Cục Xử lý Dị đoan là được.

Để anh ta có thể bắt những kẻ dị đoan mà anh ta muốn bắt, huấn luyện các đội viên mà anh ta muốn huấn luyện và rút súng bảo vệ những người anh ta muốn bảo vệ trong một thế giới bấp bênh, và sẽ không đi đến cực đoan vì biết quá nhiều.

Nhưng Lục Dịch Trạm không ngờ rằng Sầm Bất Minh chuyển sinh luân hồi làm thợ săn qua hơn 300 dòng thế giới đã sớm biến thành dị đoan.

Ký ức của anh ta không thể bị xóa, và linh hồn 【Sầm Bất Minh】của anh ta nhảy giữa các dòng thế giới giống như một con quái vật giết chóc không ngừng hận thù, chỉ có thể mãi mãi ghi nhớ những kẻ đã gây ra thương tổn cho mình ——Đây là cái giá của việc trở thành một thợ săn, đây là nỗi đau phải gánh chịu khi tham gia trò chơi.

—— Tà Thần cười nói, hắn sẽ vĩnh viễn ghi nhớ.

Sầm Bất Minh vẫn nhớ cái cách Lục Dịch Trạm nhìn mình khi anh phát hiện ra rằng mình vẫn còn ký ức —— sốc, không thể tin được và buồn bã.

Sau đó, Lục Dịch Trạm quy kết Sầm Bất Minh là dị đoan và lập hồ sơ thu dụng anh ta, thậm chí còn giữ lại vị trí đội trưởng của đội 2 dưới dự giám sát của mình.

"Lục Dịch Trạm." Sầm Bất Minh nhìn Lục Dịch Trạm đang lập hồ sơ cho mình, bình thản nói, "Nếu anh nghĩ rằng tôi đã làm sai ở thế giới trước và không muốn sử dụng tôi nữa."

"Anh cứ giết tôi đi."

"Làm sai chính là làm sai, anh không cần thủ hạ lưu tình với tôi."

Bút trên tay Lục Dịch Trạm tạm dừng một chút, rồi anh cúi đầu tiếp tục viết, giọng đều đều: "... Cậu đã chết một lần, cậu đã trả giá cho tội lỗi của mình rồi."

"Chuyện của dòng thế giới trước thuộc về thế giới trước, còn chuyện của dòng thế giới này là vấn đề của dòng thế giới này, nếu cứ tính toán xuyên thời gian và không gian như cậu, thì mọi người đều phải trả những cái giá khác nhau cho những gì họ chưa làm."

"Có gì khác nhau đâu?" Sầm Bất Minh cố chấp hỏi, "Tất cả bọn họ đều là linh hồn của tôi."

"Nếu chuyện như vậy xảy ra một lần nữa, tôi vẫn sẽ đưa ra lựa chọn tương tự."

"Nhưng cậu ở thế giới này." Lục Dịch Trạm rốt cục ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên sự kiên định rõ ràng, "vẫn chưa làm gì hết, không phải sao?"

Sầm Bất Minh và Lục Dịch Trạm nhìn nhau một lúc, sau đó anh ta từ từ quay đi: "...Lục Dịch Trạm, anh không hiểu à..."

"Bất kể ở dòng thế giới nào, những người đã làm điều sai trái sẽ không bao giờ thay đổi."

"Một ngày nào đó, tôi sẽ làm điều tương tự như dòng thế giới đó."

Cây bút trong tay Lục Dịch Trạm dừng lại hồi lâu, rất lâu mới viết được một nét, giọng nói nhỏ xíu không thể nghe rõ: "... Đợi đến khi cậu thực sự làm."

"Tôi nhất định sẽ tự tay giết chết cậu."

——Giống như Phương Điểm năm đó giết đội trưởng đội 2 phản loạn.

Sầm Bất Minh đóng hồ sơ dị đoan 0009, anh ta quay người rời khỏi phòng, cuối cùng trước khi rời đi, anh nhìn lại dị đoan số 【0001】 ở cuối hành lang.

——Dị đoan có tên 【Tương lai】.

Tất cả các loại dị đoan ở tầng này đều không thể thu dụng bằng các phương pháp thông thường, ngoại trừ tính nguy hiểm và không chắc chắn, thì ít nhiều gì chúng cũng có liên quan đến con người — một số là dị đoan do con người biến đổi, chẳng hạn như 0009, và một số dị đoan là vật mang mầm bệnh với con người, chẳng hạn như 【thức ăn nhãn cầu】.

Tiêu hủy dị đoan ở tầng này cũng chính là hủy diệt con người, cho nên lời Tô Dạng nói không sai.

Nhưng dị đoan duy nhất không liên quan đến ai cả đó là 【Tương lai】.

Nghe nói tất cả những ai đã nhìn trộm 【tương lai】 đều bị điên, người duy nhất không điên là Bạch Liễu.

Sầm Bất Minh chưa bao giờ nhìn trộm 【tương lai】, bởi vì anh ta đã đoán được 【tương lai】 của mình sẽ như thế nào, tên Lục Dịch Trạm kia cũng chưa bao giờ nhìn trộm 【tương lai】. Rõ ràng anh có kỹ năng 【 nhà tiên tri 】 nhưng lại không muốn sử dụng.

Sầm Bất Minh hỏi Lục Dịch Trạm tại sao lại không muốn tiên đoán một chút xem thế nào.

Lục Dịch Trạm vẫn luôn gãi đầu cười ngốc: "Bởi vì tôi không muốn biết."

"Tôi sợ rằng 【tương lai】 sẽ khác với những gì tôi nghĩ."

"Sầm đội." Vòng giám sát truyền đến lời nhắc nhở của một đội viên, "Đã hết giờ rồi, lên đi ạ."

Sầm Bất Minh bừng tỉnh, sau đó xoay người, lưng quay về phía bóng tối, giọng nói kiên định: "Ừm."

"Ngày mai cho tôi nghỉ nửa ngày, tôi có chút việc, không đi làm."

Đội viên trả lời: "Được, Sầm đội."

Trong trò chơi, Đoàn xiếc thú lang thang, phòng họp.

"Ngày mai thi đấu, có bốn đội tiến vào vòng bán kết, trừ chúng ta ra, còn có Thợ săn hươu, Danh Sách Sát Thủ, Hiệp hội cờ bạc." Vương Thuấn thở dài, "Đội có quyền rút thăm là Danh Sách Sát Thủ và Thợ săn hươu, chúng ta bị Thợ săn hươu rút trúng."

Mục Tứ Thành nhìn giao diện hệ thống mà Vương Thuấn vừa mở lên, dựng tóc gáy: "Đội bọn họ có cái tên... hề thần kinh.. tên hề.. gì đó phải không?"

"Tên hề Daniel năm nay là chủ công vương bài của Thợ săn hươu." Lúc Vương Thuấn nhắc đến cái tên này, giọng hắn không khống chế được run lên, "Kỹ năng là... khẩu súng nghiền nát linh hồn."

"CD 15 phút một lần bắn, mỗi lần bắn ra 1 viên đạn màu lục, nếu bị đạn bắn trúng thì linh hồn sẽ bị nát vụn ngay lập tức, kim bài miễn tử cũng không có tác dụng... Nghe nói người chơi chết dưới họng súng này không thể hồi sinh, sẽ trực tiếp tiêu tán trong trò chơi, thậm chí đăng xuất trò chơi cũng không được."

"Đây là kỹ năng nguy hiểm nhất và được thảo luận nhiều nhất trong năm nay. Nhờ kỹ năng này, độ nổi tiếng của Tên hề đã tăng vọt kể từ giữa mùa giải, và hiện tại đang xếp thứ chín."

"Mà hội trưởng kiêm Chiến Thuật Gia 【Đao Phủ Vô Danh】của đội bọn họ xếp hạng thứ ba, chỉ đứng sau Nghịch Thần và Hắc Đào. Năm nay, ngoại trừ Danh Sách Sát Thủ, đây là đội thứ hai có hai đội viên lọt vào top 10 được yêu thích."

Vương Thuấn hít một hơi thật sâu, vươn tay bấm vào giao diện hệ thống, giọng điệu và vẻ mặt rất nghiêm túc:

"Kỹ năng của Đao phủ là 【Nhẫn Tử Thần】, trước đây tôi có giới thiệu qua rồi, 【Nhẫn Tử Thần】có thể tạo ra nhiều loại đạo cụ trừng phạt, đáng sợ nhất là cái giếng."

Trên giao diện điều khiển hiện lên một tấm ảnh, trong tấm ảnh xuất hiện một cái giếng đen kịt, trong giếng dường như có vô số quái vật đang kích động, vươn hai tay dính đầy máu tươi muốn bắt người đứng phía trên kéo xuống dưới, mép của miệng giếng phát ra ánh sáng xanh bạc óng ánh khác thường.

"Cái giếng này tên là 【Giếng tội nhân】, có thể nhốt tất cả những người mà Đao phủ nhận định là có tội trong đó, người chơi bị nhốt ở trong giếng tuyệt đối không thể tự mình đi ra, và hầu hết những người bị nhốt không thể đi ra cũng đều đã chết trong thực tế."

Vương Thuấn hít một hơi thật sâu: "—— cho dù đã có kim bài miễn tử."

"Thời gian CD của kỹ năng này là 30 phút, nhưng sau khi kích hoạt thì thời gian sử dụng cũng có thể kéo dài 30 phút."

"Tin là lúc mọi người nghe thông tin miêu tả kỹ năng thì cũng đã hiểu." Vương Thuấn chậm rãi thở ra một hơi, "Bất luận là Đao phủ hay là Tên hề, kỹ năng của bọn họ đều là kỹ năng quy tắc."

"—— Nói nôm na chính là 【kỹ năng được Thần ban tặng】."

"Tin tốt duy nhất của chúng ta đó là kỹ năng của Tên hề và Đao phủ chỉ có thể nhắm mục tiêu vào một người tại một thời điểm, tức là【Giếng tội nhân 】chỉ có thể nuốt chửng một người chơi tại một thời điểm, và đạn cũng chỉ có bắn một đội viên tại một thời điểm."

Vương Thuấn nói xong thì gượng cười.

Toàn phòng họp im lặng, không ai trả lời, Đường Nhị Đả trên mặt không lộ ra cảm xúc gì, sát khí lan tràn toàn thân, chậm rãi nói: "Mặc kệ dùng biện pháp gì, chúng ta nhất định phải giết Tên hề ngay từ đầu. "

"Tuyệt đối không được để viên đạn của cậu ta bắn trúng."