Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 557




Xung quanh khu mỏ.

Tốc độ hành động của Mục Tứ Thành bắt đầu chậm lại, cậu cẩn thận nhìn những bức tượng điêu khắc bằng vàng tập trung ở lối vào mỏ cách đó không xa, đưa tai nghe lên môi, thấp giọng báo cáo: "Tôi nhìn thấy tượng vàng hình người rồi."

Nói xong liền chụp ảnh gửi qua.

Mấy bức tượng bằng vàng hình người trong bức ảnh đứng chắn ở lối vào mỏ với nhiều tư thế khác nhau, vẻ ngoài và biểu cảm cực kỳ kích động hung dữ, một số bức tượng thậm chí còn cầm băng rôn, dường như đang vung tay hò hét.

"Trên băng rôn viết là【 tuyệt đối không giao mỏ vàng】." Mộc Kha phiên dịch, "Còn mấy câu chửi bậy thì tôi không dịch."

"Thật ra thì tôi có hơi thắc mắc một điểm."

Mộc Kha trầm ngâm: "Tin tức viết trên báo lúc nãy chúng ta đọc nói rằng sau một thời gian suy giảm, các mỏ vàng đột nhiên bùng nổ tăng trưởng lần thứ hai, mà trên bản đồ Mục Tứ Thành tìm thấy có ghi chép lại sản lượng vàng tăng lên cũng đã chứng thực điều này, cho nên đợt tăng thứ hai này nhất định có vấn đề gì đó, nếu không thì thợ mỏ sẽ không bị xơ cứng nội tạng kỳ lạ nhiều như vậy. Và cũng chính vì lượng vàng tăng lên lần thứ hai này mà Georgia mới nhất quyết yêu cầu bàn giao khu vực khai thác. Thế nhưng khi thấy lượng vàng tăng lên dân chúng đã đặt rất nhiều hy vọng, hoàn toàn không đồng ý bàn giao."

"Nhưng vấn đề là..."

"Trong truyện cổ tích có nói thần chỉ cung cấp vàng trong một ngàn năm." Bạch Liễu bình tĩnh tiếp lời: "Nếu là thần mà chúng ta biết, sau khi giao ước ngàn năm kết thúc, ông ta nhất định sẽ dừng cung cấp vàng ngay lập tức theo giao dịch chứ không thể nào tiếp tục cung cấp vàng như thế này, đợt bùng phát thứ hai của những mỏ vàng này là không bình thường ".

"Ngoài ra, quyết định giao mỏ vàng cho Cục Dị đoan của Georgia cũng có vấn đề."

"Lúc đó anh ta là hoàng tử, cho dù anh ta phát hiện ra mỏ vàng có vấn đề, thì cách làm hợp lý nhất lúc bấy giờ chính là đóng cửa rồi sau đó tự mình điều tra xử lý, chứ không thể nào giao nguồn khoáng sản quan trọng của đất nước cho một tổ chức bên ngoài như Cục xử lý dị đoan được, vả lại cách làm như vậy sẽ nhận được nhiều sự ủng hộ của dân chúng hơn."

"Đáng lẽ việc này vẫn còn cách cứu vãn, cách giải quyết của Georgia cũng sẽ bớt khắt khe hơn." Bạch Liễu dừng một chút, "Nhưng hẳn là có nhân tố bên thứ ba nào đó gây ra xung đột giữa hai bên."

"Yếu tố bên thứ ba này nhất định Georgia không thể ngăn cản, tức là yếu tố bất khả kháng." Sau một lúc trầm ngâm, Lưu Giai Nghi tiếp tục, "Và loại yếu tố bất khả kháng này hẳn xuất phát từ việc chính người bên trong đưa vào, hơn nữa còn có rất nhiều người ủng hộ, nếu không Georgia đã không chọn hợp tác với thế lực bên ngoài."

"Mà loại sự tình bất khả kháng này lại khiến cho Georgia cho rằng chỉ có cục dị đoan mới có thể đối phó..."

Suy đoán đến đây cả Lưu Giai Nghi và Bạch Liễu đều dừng lại.

Bạch Liễu bình thản nói ra đáp án: "Vào thời điểm đó, ở Vương quốc Cổ La Luân, có người nào đó đã tìm kiếm sự hợp tác và giao dịch với thần một lần nữa để mỏ vàng tiếp tục sản xuất."

Khu khai thác mỏ số 13 nằm trong lòng núi, xe mỏ sẽ xuất phát từ lối ra của ngọn núi rồi theo đường mòn được tu sửa đã lâu đi dần xuống dưới, hai bên trông như một di tích bảo tàng nào đó, khắp nơi đều là mỏ vàng, thậm chí đào ra không cần tốn nhiều công sức luyện hóa cũng đã là vàng có độ tinh khiết khá cao.

Nhưng mười hai năm trước, cảnh tượng kéo dài hàng ngàn năm như vậy đã không còn tồn tại ở Cổ La Luân.

Sau kỳ nghỉ đông dài đăng đẵng, chiếc xe khai thác mỏ đầu tiên ít vàng đến đáng thương, thậm chí không được một nửa, mọi người hoảng sợ hoang mang nhìn những người thợ mỏ ngồi trên xe, bọn họ đều đang chờ đợi chuyến xe vàng được nghiền thành bột vàng và rắc lên bầu trời —— đây là nghi lễ chào đón mùa xuân đến ở Cổ La Luân.

Nhưng năm đó khi nó bị hủy bỏ, mọi người đều biết rằng họ không thể tổ chức một buổi lễ xa hoa với sản lượng cằn cỗi như vậy nữa.

Nó giống như một dấu hiệu cho thấy mùa xuân của Cổ La Luân sẽ không bao giờ quay trở lại.

Các mỏ vàng đang giảm dần theo từng tháng, đường phố đầy những thợ mỏ thất nghiệp và trẻ con gào khóc, số vàng phân phối hàng tháng của văn phòng phân phối vàng đã giảm đi một nửa, cha anh ngồi trước rào chắn cả đêm không ngủ, phảng phất như đang nhìn thấy mùa đông vô tận ở Cổ La Luân.

Nhưng Georgia bình tĩnh lạ thường, anh biết rằng ngày này cuối cùng rồi sẽ đến.

Cổ La Luân không có vàng là một thảm họa trong mắt mọi người, nhưng trong mắt Georgia, đây có thể là một cơ hội, một cơ hội để mọi người đi ra bên ngoài.

Tất cả mọi người đã bị nhốt ở đất nước đào vàng này quá lâu rồi, một ngàn năm cũng đủ để để họ sợ hãi thế giới bên ngoài, đương nhiên bên ngoài đúng là có rất nhiều điều đáng sợ, nhưng so với Cổ La Luân không có vàng thì vẫn tốt hơn nhiều.

Georgia phảng phất trưởng thành chỉ sau một đêm, anh vỗ vai cha, điềm tĩnh nói: "Cha, giao Cổ La Luân cho con đi."

Cha anh ngước đầu lên với đôi mắt ngấn lệ: "Con có cách khiến Cổ La Luân sản xuất vàng trở lại không?"

"Con không có." Georgia ôn hòa đáp: "Nhưng mà cha, nhân tài chính là vàng ròng của một quốc gia."

"Chỉ cần còn con người, mặc kệ mùa đông dài bao lâu, tất cả mọi người đều có thể sống sót. Chúng ta vẫn chưa đến bước đường cùng, khu vực khai thác vẫn đang sản xuất vàng, chúng ta chỉ cần bảo quản số vàng này, mở cửa sổ Cổ La Luân để giao tiếp, hợp tác, giao lưu và đấu tranh với thế giới bên ngoài. Trong quá trình đó, ý chí của mọi người sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, và đất nước của chúng ta cũng sẽ trở nên ổn định và cường thịnh."

"... Con để cha suy nghĩ lại." Cha anh sửng sốt nói: "để cha nghĩ lại."

Georgia đoán những gì anh muốn làm sẽ gặp phải rất nhiều sự phản kháng, nhưng không phải là hoàn toàn không thể, nhưng có lẽ sự ngây thơ là thứ nằm trong xương tủy của mỗi người dân Cổ La Luân —— anh khờ khạo nghĩ rằng thần sẽ không đến đất nước Cổ La Luân tin vào những câu chuyện cổ tích và không hề hạnh phúc vui sướng nữa.

Cũng ngây thơ quên rằng sự thống khổ có giá ngàn năm vàng không thể che lấp bằng tiếng khóc trẻ thơ.

Khi Georgia đang cẩn thận thực hiện hồ sơ của mình, anh nghe thấy rất nhiều giọng nói lạ phát ra từ cung điện. Một số bộ trưởng bắt đầu thường xuyên đến tìm cha anh bàn luận đêm này qua đêm khác, khi đó anh đã lầm tưởng hành vi thúc đẩy việc lập hồ sơ của mình đã thu hút sự chú ý của những bộ trưởng cổ hủ này và phản đối cha anh.  Lúc đó Georgia không để ý lắm vì việc lập hồ sơ đã được tiến hành rất thuận lợi.

Cho đến một ngày, khi cha anh tìm thấy anh, ông lo lắng và phấn khích siết chặt tay anh: "Chúng ta đã tìm thấy thần!"

"Ông ấy đồng ý giao dịch với chúng ta một lần nữa!"

Lúc đó, đầu óc Georgia trống rỗng, chỉ có thể vô thức hỏi: "Thần?"

"Ừ!" Cha anh kích động đến suýt nữa thì nhảy dựng lên, "Đại tư tế của chúng ta nghe Tòa thánh nói rằng có một khách hàng bán hòn đảo lơ lửng trên biển rất giống với vị thần mà chúng ta miêu tả, Đại tư tế dùng đủ mọi cách, đối phương cuối cùng cũng chịu gặp chúng ta!"

"Hôm nay ông ấy sẽ đến Cổ La Luân, cha có bảo người từ Văn phòng phát hành vàng ra cổng chào đón rồi!"

"Khoan hãy nói ông ta có phải là thần hay không." Georgia giữ đôi tay đang kích động run rẩy của cha mình xuống, dựa vào bàn cố gắng giữ bình tĩnh, ngẩng đầu lên lạnh lùng hỏi: "Cho dù là ông ta thì bây giờ ông ta cũng đến đây để thu nỗi đau của chúng ta, mọi người muốn làm gì? Mọi người có thể làm gì được chứ?"

Dưới cái nhìn của Georgia, cha anh trở nên hơi lo lắng và rụt rè: "... vị khách đó nói ông ấy có thể giao dịch với chúng ta một lần nữa."

"Nội dung giao dịch..." Georgia gần như dùng hết toàn lực khống chế để mình không mất bình tĩnh gầm lên, mà vẫn bình thản hỏi: "Là gì?"

"Ông ấy sẽ cung cấp vàng cho chúng ta thêm một thời gian nữa thông qua một viên đá đặc biệt 【điểm kim thạch】." Cha anh lo lắng giải thích, "Chúng ta đã thử nghiệm loại đá này rồi, chỉ cần chôn xuống đất thì vàng sẽ tăng lên rất nhiều, hiện tại chưa phát hiện tác dụng phụ rõ ràng nào, con không cần lo lắng như vậy! "

"Trên thế giới này không có vàng miễn phí, thưa cha." Georgia nhắm mắt lại, "Ông ta muốn gì?"

Sau một hồi im lặng, cha anh nói: "Thống khổ."

"Ông ta nói khi thời điểm đến sẽ thu thập thống khổ của chúng ta."

"Thời điểm là lúc nào?" Georgia mở mắt ra nhẹ giọng hỏi, trong mắt vô thức lộ ra vẻ thất vọng.

"Ít nhất không phải hôm nay, không phải năm nay!" Cha anh cũng nổi giận, đập bàn, "Ít nhất điểm kim thạch mà ông ấy mang đến có thể khiến người dân chúng ta có một mùa xuân tốt lành! Ít nhất thì năm nay bọn trẻ có thể nằm ở nhà nghe chuyện cổ tích, ngủ một giấc thật yên bình! Ít nhất đêm nay, sau khi điểm kim thạch được chôn ở khu vực khai thác mỏ, cha sẽ không còn nghe thấy tiếng than khóc sợ rằng mình không sống được!"

"Georgia, tại sao con luôn nghĩ về những thứ xa vời như vậy!"

"Chuyện trước mắt chúng ta còn không xử lý tốt, thì chuyện xa vời có liên quan gì đến chúng ta sao?!"

"Lỡ như thời điểm ông ấy đến thu thập thống khổ, lại là một ngàn năm sau thì sao?!"

Georgia im lặng, nắm tay siết chặt, trong khi nhà vua vẫn tiếp tục hung hăng chất vấn, ông chỉ ra ngoài cửa sổ, nhìn thẳng Georgia: "Con có thấy những người đang giãy giụa bên ngoài này không?"

"Mùa xuân năm nay không còn vàng nữa, đợi đến mùa đông họ sẽ chết đói, con muốn họ chết đói vào mùa đông này sao?"

"Giữa sách lược của cha và sách lược của con, con nghĩ dân chúng sẽ ủng hộ ai?!"

Georgia hít sâu một hơi, lồng ngực kịch liệt phập phồng: "Nhưng mà..."

"Không nhưng gì hết!" Nhà vua nghiêm khắc vỗ bàn, "Điều quan trọng nhất là giữ cho những người trước mặt chúng ta sống sót, con muốn làm gì thì đợi sau hãy nói!"

Nhìn Georgia cắn môi đến trắng bệch, nhà vua dừng một chút, dịu giọng nói: "Sách lược gần đây của con cứ tạm dừng lại đã."

"Cha biết con cũng rất mệt mỏi rồi, trong khoảng thời gian này... nghỉ ngơi thật tốt đi."

Khi Georgia bước ra khỏi cung điện, trên mặt anh chẳng có biểu cảm gì, giống như linh hồn đã bị rút ra khỏi cơ thể. Anh đờ đẫn đi trên đường phố, xung quanh là các cửa hàng đóng cửa, nhu yếu phẩm hàng ngày tăng giá và những người buồn bã đếm đầu ngón tay xem số vàng còn lại của mình còn chi tiêu được trong bao lâu.

Rất nhiều người biết mặt anh nên mỗi khi đi ngang qua ai cũng dò hỏi:

"Thái tử điện hạ, khi nào phân phối vàng?"

"Khi nào khu vực khai thác mỏ sẽ hoạt động trở lại?"

"Cổ La Luân không thể không có vàng, phải không?"

"Thần sẽ không bỏ rơi chúng ta, phải không?"

Trước những đôi mắt ngây thơ gần như sợ hãi như vậy, Georgia mấp máy môi nhưng không nói một lời, trái tim trong lồng ngực đập dữ dội, máu nóng lên vì cảm xúc hỗn loạn nào đó ——Ngay từ khi còn nhỏ, trước khi học bắn cung tên, anh đã học được cách kiểm soát cảm xúc của mình.

Thái tử không thể bốc đồng bộc lộ cảm xúc, nhất cử nhất động đều phải tuân theo quy định, tao nhã và nghiêm túc. Nếu có thể trở thành người đứng đầu quốc gia thì không được có bất kỳ hành vi không phù hợp nào. Vì vậy để làm được những điều đó, Georgia gần như tự mình rèn luyện nghiêm khắc, sau năm tuổi anh đã không còn khóc nữa —— bởi vì như vậy không phù hợp.

Lúc Armand khóc to vì ngã đau, Georgia chỉ vỗ nhẹ vào đầu gối đang chảy máu rồi đứng dậy, sau đó cõng em trai đang khóc thút thít trên mặt đất như không có chuyện gì xảy ra, từng bước một đi vào cung.

"Armand, lần sau đừng chạy nhanh như vậy." Georgia bé nhỏ điềm đạm dạy dỗ em trai, "Em không giống hoàng tử chút nào hết."

Armand nức nở hỏi lại: "Anh, anh cũng bị ngã mà, anh không biết đau sao?"

Georgia khựng lại: "Đau."

Armand nhỏ giọng hỏi: "Anh, tại sao anh không khóc?"

"Bởi vì ngay cả một chuyện nhỏ nhoi này mà thái tử của một quốc gia cũng đau lòng khóc lóc." Georgia ngẩng đầu, nhìn về phía Cổ La Luân sáng rực, thanh âm vô cùng mềm mại, "Vậy ai sẽ thay thế bọn họ trả giá cho giao dịch của thần?"

"Vậy.. vậy em sẽ không khóc." Armand ngượng ngùng nói.

"Không cần." Georgia dừng một chút, "Em chỉ là một đứa trẻ, cũng không phải thái tử, trẻ con khóc là bình thường."

"Đừng khóc trước mặt người khác là được, Armand."