Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 555




Mộc Kha vừa đọc xong câu chuyện cổ tích, giao diện điều khiển hệ thống của mọi người hiện lên:

【 hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng mở khóa nhiệm vụ chính 】

【Đây là vương quốc vàng đang phải trả giá. Vui lòng tìm vật phẩm mấu chốt Đồng hồ cát thời gian và biến nỗi đau của vương quốc vàng thành nước mắt, sau đó cất giữ nó trong đồng hồ cát. Khi đồng hồ cát chứa đầy thống khổ khiến thần hài lòng, hãy hiến tế cho thần để hoàn thành giao dịch, quay ngược thời gian và đưa vương quốc vàng về trạng thái ban đầu. 】

"Đồng hồ cát thời gian?" Mục Tứ Thành cau mày hỏi: "Là cái gì?"

"Chắc là đạo cụ trong phó bản có thể đảo ngược thời gian." Lưu Giai Nghi trả lời, lông mày hơi cau lại, "... Đảo ngược thời gian, hiệu quả của đạo cụ này giống hệt kỹ năng của đội trưởng Bình Minh Vàng."

"Có liên quan gì với nhau không nhỉ?"

"Kỹ năng được diễn sinh từ dục vọng trung tâm của người chơi, mà đạo cụ là thần, hoặc có thể nói là do hệ thống thiết lập." Bạch Liễu trầm ngâm sờ cằm, "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đạo cụ thời gian và kỹ năng thời gian trong trò chơi, nếu như có mối liên hệ nào đó thì hẳn là dục vọng của con người bị giả thiết sẵn có ảnh hưởng, do đó diễn sinh ra cùng một loại vật phẩm."

"Dựa theo suy luận này, có lẽ đội trưởng Bình Minh Vàng Georgia có mối liên hệ chặt chẽ nào đó với đất nước này mà chúng ta chưa biết."

"Nếu suy đoán này là thật, đây có thể là điểm đột phá, nhưng cũng là ưu thế của bọn họ." Bạch Liễu khoát khoát tay, "Nhất định bọn họ quen thuộc với bản đồ này hơn chúng ta, ví dụ như chúng ta không biết nên đi đâu để tìm thấy cái gọi là Đồng hồ cát thời gian, nhưng hơn phân nửa là vị đội trưởng Georgia kia đã biết rồi."

"Nhưng mà chúng ta cũng không phải hoàn toàn không biết." Mộc Kha ngẩng đầu, cậu lật vài trang đầu tiên của cuốn truyện cổ tích trong tay, "Tuy là trong đây không nhắc đến Đồng hồ cát thời gian, nhưng mà đây là truyện cổ tích có tranh minh họa, ở đây có hình vẽ ——"

Mộc Kha chỉ vào một số bức vẽ phong cách trẻ con trong truyện cổ tích: "Đoạn này miêu tả nội dung thần giao dịch với quốc gia Cổ La Luân một ngàn năm trước, mọi người thấy không? Lúc thiết lập giao dịch, thần đã giao nó cho nhà vua. "

"Đây hẳn là bằng chứng giao dịch của họ."

Bạch Liễu đảo mắt qua, dừng trên tay vị thần trong hình ——

——Trong tay thần là một chiếc đồng hồ cát màu xám đen tinh xảo.

Cùng lúc đó, ở phía bên kia.

"Đồng hồ cát thời gian?" Chris nhìn chăm chú Georgia đang im lặng, "Đội trưởng, nếu anh quen thuộc với nơi này rồi, vậy anh có biết đây là thứ gì, giấu ở chỗ nào không?"

Georgia trầm mặc một lát, lại lên tiếng. Chris không phát hiện ra bất kỳ tia cảm xúc nào, bình tĩnh đến mức không có một tia gợn sóng trong giọng nói của anh: "Tôi biết."

"Chỉ là nơi đó có chút nguy hiểm, thông báo cho đội viên khác chuẩn bị thuốc tẩy trắng tinh thần rồi chúng ta qua đó."

"Thuốc tẩy trắng tinh thần?" Chris vội vàng hỏi: "Nơi đó ô nhiễm tinh thần nặng lắm à?"

"Ừ, không chỉ ô nhiễm tinh thần mà còn ô nhiễm thân thể nữa." Georgia ngẩng đầu, "Đồng Hồ Cát Thời Gian ở khu khai thác mỏ vàng."

Georgia nói xong lại cúi đầu nhìn cuốn truyện cổ tích trong tay ——nếu cuốn truyện mà bọn Bạch Liễu tìm được kết thúc đột ngột ở đoạn đất nước bắt đầu phải trả giá trong một nghìn năm và không đề cập đến Đồng hồ cát thời gian thì ngược lại, cuốn truyện cổ tích 【 Vương quốc vàng của thần 】trong tay Georgia lại mô tả chi tiết về quá trình giao dịch giữa vua Cổ La Luân và thần vào thời điểm đó.

"Cha." Georgia nhỏ ngẩng đầu lên, khó hiểu hỏi cha, "Tại sao cuốn truyện cổ tích của con lại không giống như những người khác?"

——Thậm chí có thể nói đó là một câu chuyện cổ tích hoàn toàn khác.

Những câu chuyện cổ tích mà trẻ em ngoài kia đọc rất ngọt ngào và ngây thơ, thần yêu thế giới và nhân loại. Nhưng trong cuốn truyện cổ tích của Georgia, thần không yêu thế giới, thậm chí còn hơi đáng sợ, bởi vì trong truyện thần mỉm cười với nhà vua và nói, "Đến lúc đó, thần sẽ thu lại thống khổ toàn thể con dân của ngươi, người phải lấy nước mắt của họ lấp đầy chiếc đồng hồ cát này, nếu không thống khổ sẽ không bao giờ kết thúc."

Lúc đó nhà vua đồng ý, ông đã hỏi thần loại nước mắt nào sẽ làm đầy chiếc đồng hồ cát.

Thần nói với nhà vua rằng chỉ có nước mắt rơi ra từ nỗi đau đáng giá ngàn năm vàng mới có thể lấp đầy chiếc đồng hồ cát. Khi nước mắt rơi vào đồng hồ cát, đồng hồ cát và thời gian sẽ đảo ngược lại với nhau, giao dịch hoàn thành và thống khổ sẽ chấm dứt.

Georgia nghi ngờ hỏi: "Chiếc đồng hồ cát này có thật không?"

Nhà vua im lặng một lúc: "Có thật, chỉ là mọi người không biết mà thôi."

"Tại sao không để tất cả mọi người cùng biết?" Georgia lắc đầu phản đối, "Mọi người đọc qua cổ tích đều nói, bởi vì thần yêu thế giới nên mới ban cho họ vàng ròng và phúc lành, bọn họ cứ nghĩ mình là con dân của thần nên mới....."

"Hạnh phúc phải không?" Nhà vua vỗ đầu Georgia thở dài, "Nhưng nếu chúng ta cho bọn họ biết sự thật, nói cho bọn họ biết rằng có một chiếc đồng hồ cát cần đau thương và nước mắt của họ mới lấp đầy được, thì chỉ khiến họ không còn hạnh phúc chứ có ích lợi gì nữa đâu?"

Georgia ngẩn người.

"Trong suy nghĩ của mọi người, Cổ La Luân luôn là một vương quốc vàng cách biệt với thế giới." Nhà vua chống mép giường đứng dậy, ông bước tới cửa sổ, tắm mình trong ánh trăng, nhìn ngắm đất đai tươi tốt và yên bình, buồn bã thở dài, "Đây là một đất nước cổ tích. Mọi người đều tin rằng mình đang sống trong một câu chuyện cổ tích, được Thần ban phước lành và tai họa sẽ không bao giờ ập đến."

"Đó là lý do tại sao sách truyện cổ tích ở đất nước này phổ biến như vậy."

"Ngay cả những câu chuyện cổ tích ở đây." Nhà vua quay đầu lại nhìn Georgia, "Đều dừng ở đoạn phải trả giá trong một ngàn năm."

"Không phải cha cố ý xóa nửa phần sau của truyện cổ tích để lừa gạt, giấu diếm mọi người, truyện cổ tích mà chúng ta lưu hành toàn quốc lúc đầu chính là quyển mà con cầm trên tay."

Nhà vua bất lực dang tay: "Nhưng người dân đã phản đối quyết liệt. Họ cho rằng truyện cổ tích không phải như vậy, và vương quốc vàng cũng không phải như thế,  mà mọi người đều phải tràn đầy hy vọng và hạnh phúc, sống không ưu phiền lo lắng trong truyện cổ tích mãi mãi, vì vậy cha đành phải cách cắt bỏ nửa sau, câu chuyện cổ tích này mới có thể được lưu hành bên ngoài."

"Nhưng mà..." Georgia nhẹ nhàng lắc đầu, sự giáo dục khiêm khắc khiến anh không thể phê bình ý kiến của người khác, nhưng anh thật sự không vừa ý, vì vậy nhíu mày, "Chỉ là... "

"Chỉ là lừa mình dối người thôi phải không?" Nhà vua cười khổ "Có lúc cha cảm thấy lừa mình dối người như vậy cũng không có gì sai, mỗi khi hạnh phúc cha cũng tự lừa mình dối người như vậy, cha tự lừa dối mình rằng một ngàn năm kia sẽ không bao giờ đến, và thần sẽ ở bên chúng ta mãi mãi."

"Nhưng một ngàn năm đó đã đến." Georgia trả lời chắc nịch, "Cũng như vàng xuất hiện như đã hứa, thống khổ cũng vậy."

Quốc vương ngơ ngác nhìn Georgia một hồi, sau đó quay đầu đỡ lấy hàng rào, cúi đầu lẩm bẩm nói: "... Georgia, con đối mặt với thống khổ như vậy khiến cha cảm thấy rất xấu hổ."

"Lúc cha trở thành vua, lúc cha đội lên chiếc vương miện, cha cũng có một chiếc đồng hồ cát."

"Mỗi vị vua của Cổ La Luân đều nhận được một chiếc vương miện, nhưng ít người biết rằng khi nhà vua kế vị thì ông ta cũng đồng thời nhận được một chiếc đồng hồ cát. Nghe nói đây là chiếc đồng hồ cát được vị vua đầu tiên truyền từ đời này sang đời khác."

"Ngày cha lên làm vua, tiên hoàng của cha sắp băng hà. Ông bị bệnh tật hành hạ một thời gian dài vô cùng đau đớn, lúc hấp hối có nhờ cha đặt chiếc đồng hồ cát lên mặt để hứng nước mắt của mình. Đến khi một giọt nước mắt rơi vào chiếc đồng hồ cát, ông mừng rỡ đến phát điên.

"Ông ấy mong đợi giọt nước mắt này có thể lấp đầy đồng hồ cát, kết thúc ngàn năm giao dịch, nhưng đáng tiếc, nước mắt rơi vào đồng hồ cát giống như giọt nước rơi vào biển cả, lặng im không một tiếng động."

"Cuối cùng nhà vua chết trong đau đớn và kinh ngạc. Trước khi chết, ông nắm chặt tay cha và bảo một ngàn năm sắp đến,  cha nhất định phải tìm cách lấp đầy đồng hồ cát trước khi thần đến lấy đi thống khổ của dân chúng, đó chính là nhiệm vụ của chúng ta."

"—— 【Đừng bao giờ để con dân lớn lên trong bầu không khí cổ tích không còn tin vào truyện cổ tích, đó là một sự thất trách】, ông ấy đã nói với cha như vậy."

Quốc vương quay đầu lại, hai mắt đỏ bừng, bờ môi run run: "Cho nên vào cái đêm con mất mẹ, cha đã nghĩ đến chiếc đồng hồ cát này, cố gắng lấp đầy nó, nhưng cha rơi nước mắt cả đêm, rất nhiều nước mắt rơi vào chiếc đồng hồ cát nhưng thậm chí một khe hở cũng không lấp đầy được."

"Cha bắt đầu sợ hãi chiếc đồng hồ cát này. Thậm chí mỗi khi không cầm được nước mắt trước cái chết và nỗi đau của những người mất đi người thân cha cũng đều lấy nó hứng nước mắt. Cha không biết nỗi đau nào trên đời này có thể lấp đầy chiếc đồng hồ cát."

"Vì vậy, cha đã trốn tránh. Cha đã hèn nhát giấu chiếc đồng hồ cát này trong mỏ vàng."

"Sau khi giấu chiếc đồng hồ cát trong khu mỏ, cha bắt đầu gặp ác mộng." Vẻ mặt nhà vua đầy sợ hãi, "Cha mơ thấy vị thần đó."

"Ông ta mỉm cười nói với cha, giao ước ngàn năm sắp đến. Ông ta sẽ đến thế giới này, dỡ bỏ tấm khiên bảo vệ, giảm sản lượng vàng và thu thập nỗi đau của chúng ta."

"Vậy thì cứ gỡ bỏ lớp vỏ bảo vệ và giảm sản lượng vàng đi." Georgia nhỏ tỏ ra bình tĩnh đến khó tin, "Chúng ta không nên đổi sự đau khổ của người dân lấy vàng không thuộc về mình. Sau một thời gian, mọi thứ sẽ tốt đẹp lại thôi."

"Không đâu con à!" Nhà vua rơi lệ, ông trở nên có chút kích động, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi không thể che giấu, "Khi không còn vàng, tất cả sẽ bị hủy hoại!"

"Chúng ta đã sống cuộc sống ngủ trên vàng trong một ngàn năm. Tất cả chúng ta đều sống trong những câu chuyện cổ tích. Không ai có thể tưởng tượng được rằng dưới đất không còn vàng nữa. Đến lúc đó, tất cả mọi người sẽ chết đói và chết cóng!"

"Trước khi giao ước thiên niên kỷ đến, cha phải tìm cách lấp đầy chiếc đồng hồ cát." Cha anh nói trong nước mắt.

Nhưng thật đáng tiếc cho đến giây phút cuối cùng, chiếc đồng hồ cát vẫn chưa được lấp đầy.

Georgia rũ mắt xuống: "Đi khu khai khoáng tìm đồng hồ cát."

Cùng lúc đó, ở phía bên kia.

Hít phải bụi bặm khiến Mục Tứ Thành ho khan mấy lần, cậu che miệng và mũi, lau bảng thông báo của một tòa nhà.

Cả đội vẫn đang chạy bản đồ để thu thập thông tin, tìm kiếm vị trí có khả năng xuất hiện Đồng hồ cát thời gian.

Tin tốt là không có sự can thiệp của kẻ thù, cả bọn tiến hành tìm kiếm rất nhanh, nhưng tin xấu là không có sự can thiệp của kẻ thù, có lẽ cả bọn đã đi sai hướng.

Nhưng bản đồ của phó bản này thực sự quá lớn, Mục Tứ Thành có thể di chuyển cực nhanh, nhưng cho dù cậu dùng hết tốc lực quét bản đồ cũng không thể chạy đến biên giới hai bên cùng một lúc. Cậu đeo tai nghe phóng như bay về phía trước, vừa chạy vừa báo cáo tin tức cho phía sau, hiện giờ cả đội phân công Mục Tứ Thành chạy trước thu thập tin tức, những người còn lại phía sau sẽ xử lý thông tin, như vậy tốc độ quét sẽ nhanh hơn rất nhiều.

"Tôi vừa thấy một bảng thông báo." Tiếng ho khan của Mục Tứ Thành càng lúc càng lớn, "Khụ khụ, chụp ảnh gửi cho Mộc Kha rồi đó, mọi người xem đi."

Ngay sau đó, thanh âm ồn ào của Mộc Kha từ tai nghe của Mục Tư Thành truyền đến: "Là thông báo của Cục Phát hành Vàng."

"Cục phát hành vàng?" Mục Tứ Thành nghi ngờ hỏi, "Cục gì lạ vậy?"

"Tôi không biết, nhưng căn cứ vào nội dung của thông báo thì chắc đây là bộ phận chính thức quản lý việc phát hành và vận hành vàng." Mộc Kha bình tĩnh giải thích, "Trên bảng thông báo tổng cộng có ba tin."

"Đầu tiên là rất tiếc phải thông báo rằng cả nước có 57 điểm khai thác và sản lượng khai thác vàng của 7 điểm khai thác lớn lại tiếp tục giảm trong hai năm liên tiếp. Trong sáu tháng qua, tổng lượng vàng khai thác được thậm chí chưa đến một tấn, thậm chí không thể duy trì hoạt động của đất nước."

"Thông báo thứ hai là thông báo về việc tạm dừng chính sách phúc lợi mà mỗi công dân trưởng thành có thể nhận được 600g vàng miễn phí mỗi tháng."

"Thông báo cuối cùng là..." Giọng nói Mộc Kha có chút ngập ngừng, "Chờ chút, thông báo này bị bôi bẩn, tôi nhìn không rõ."

Mục Tứ Thành ôm ngực ừ một tiếng, liếc nhìn bản tin cuối cùng trên bảng tin đã được cậu lau sạch sẽ —— thực ra, Mộc Kha không xem được bản tin này cũng dễ hiểu, trên bản tin dày đặc dấu chấm than bằng bút dạ màu đỏ, có vẻ như người viết rất kích động.

"Thấy rõ rồi." Giọng nói của Mộc Kha vẫn còn do dự, "Nhưng không chắc là có dịch đúng hay không nhé."

" Nội dung chi tiết của thông báo là người thừa kế hoàng tộc Cổ La Luân ( tức là trưởng hoàng tử) kiên quyết hợp tác với Cục xử lý dị đoan, yêu cầu cho Cục xử lý dị đoan vào Cổ La Luân, đồng thời nghiêm khắc tuyên bố rằng vàng trong khu khai thác mỏ là dị đoan, sẽ gây ra ảnh hưởng xấu đến mọi người, cấm dân chúng khai thác tư nhân, đề nghị dân chúng tránh xa khu vực khai thác và chuẩn bị bàn giao khu vực khai thác cho Cục xử lý dị đoan."

"Mấy dòng chữ nguệch ngoạc trên đó chắc là do người dân kích động viết lên vào lúc đó."

"Đó là 【Kẻ phản bội Georgia hãy cút khỏi Cổ La Luân!】, 【Cục Dị đoan đến đây để đánh cắp vàng của chúng ta, hãy cút khỏi Cổ La Luân!】."

"【Tại sao sản lượng vàng lại giảm đi?! Có phải kẻ bán nước Georgia đã cất giấu bớt rồi hay không? Hãy trả lại số vàng đã giấu cho chúng tôi!】"

"【Georgia đi chết đi!!】."

Một lúc sau, giọng nói bình tĩnh của Bạch Liễu từ tai nghe truyền đến: "Xem ra chúng ta đã biết chỗ giấu đồng hồ cát khả dĩ nhất."

"Mục Tứ Thành, chuẩn bị thuốc tẩy trắng tinh thần và kiểm tra thời hạn sử dụng kỹ năng, đi khu khai khoáng."