Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 547




Các thành viên trong nhóm rời trò chơi cuối cùng chậm rãi bước ra bên cạnh màn hình lớn tối đen như mực.

Khán giả yên lặng nhìn hai đội bước ra, vẻ mặt của ai cũng thảng thốt, tựa hồ vẫn còn chưa hoàn hồn lại sau trận chiến giằng co lúc nãy.

Người dẫn chương trình đứng trên đài cao hít một hơi thật sâu, phất tay xuống, chỉ về phía Lưu Giai Nghi đang đi ra: "Trò chơi kết thúc."

"Đội chiến thắng khiêu chiến là ——"

"Đoàn xiếc thú lang thang!!"

"Chúng ta hãy chúc mừng đội mới này đã đánh bại thành công đội top 2 Hiệp Hội Quốc Vương, giành quyền vào vòng loại trực tiếp!"

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, khán phòng vang lên những tiếng vỗ tay tán thưởng cổ vũ nồng nhiệt, nhưng trận đấu dù có hấp dẫn đến đâu cũng không khiến tất cả mọi người reo hò ——  chiến thắng của bên này đương nhiên đồng nghĩa với thất bại của bên kia.

Tề Nhất Phảng ngồi trên ghế che đôi mắt đỏ hoe, cậu ta cố gắng kìm lại những giọt nước mắt chực trào ra, nhưng Lưu Tập bên cạnh lại cứ lặng lẽ ôm ghì lấy cậu, vỗ vỗ bả vai cậu, được một lúc sau rốt cuộc Tề Nhất Phảng không chịu được nữa, ôm lấy Lưu Tập gào khóc:

"Chúng ta đều đã cố gắng hết sức!"

"Sao lại thua chứ!"

Lưu Tập vụng về an ủi cậu: "Có lẽ chúng ta vẫn chưa đủ mạnh."

Tề Nhất Phảng càng thêm buồn bực: "Cậu nói thế cũng như không, hu hu hu."

"Không sao." Lưu Tập trên mặt đầy vết bỏng bẩn thỉu, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, "Năm sau nhất định chúng ta sẽ mạnh hơn, năm sau nhất định sẽ thắng!"

"Đừng khóc yếu đuối vậy chứ." Phoebe nghiêng đầu liếc nhìn Tề Nhất Phảng đang ôm Lưu Tập khóc nức nở, "Chỉ dừng lại lúc này thôi chứ có phải mãi mãi đâu."

"Sau này chúng ta rèn luyện chăm chỉ là được."

Phoebe nắm chặt nắm tay: "Cho dù không có Hồng Đào, năm sau, tôi cũng nhất định sẽ dẫn các anh đánh bại Phù Thủy Nhỏ."

"Ý của em là..." Tề Nhất Phảng kinh ngạc ngẩng đầu, "Không có Hoàng Hậu?!"

Phoebe dừng lại, tiếp lời cô bé là lời nhắc thông báo ầm ĩ của hệ thống:

【 hệ thống nhắc nhở: Quyền hạn của Hiệp Hội Quốc Vương đã thay đổi. Hội trưởng hiệp hội ban đầu Hồng Đào Hoàng Hậu đã chuyển giao toàn bộ quyền hạn cho hội trưởng mới Tu Nữ Phoebe. 】

【 hệ thống nhắc nhở: Sau khi chuyển nhượng thành công, người chơi Hồng Đào Hoàng Hậu đã thanh toán tiền vi phạm hợp đồng và xin rút khỏi hiệp hội. 】

【Hội trưởng mới đồng ý yêu cầu rút lui của người chơi, Hồng Đào Hoàng Hậu không còn là thành viên của Hiệp Hội Quốc Vương. 】

Sắc mặt Tề Nhất Phảng hoàn toàn trống rỗng: "Hoàng Hậu... rút lui là sao?"

"Chính là như cậu vừa thấy." Hồng Đào theo Phoebe đi ra, ngữ khí tùy ý tự nhiên, tựa như không biết chính mình vừa mới gây nên bao nhiêu sóng gió trong trò chơi, thậm chí còn cười trả lời Tề Nhất Phảng: "Một người chơi đã bán linh hồn cho người khác như tôi không xứng đáng làm hội trưởng của các cậu, tôi không còn nắm chắc được gì nữa cả."

"Tên tham lam Bạch Liễu đó đã lấy được linh hồn của tôi rồi, tôi không muốn hắn lấy được hiệp hội mà tôi đã dày công xây dựng thông qua giao diện điều khiển của mình, vả lại tôi làm hội trưởng lâu như vậy, giờ cũng nên nghỉ hưu nghỉ ngơi dài hạn cho khuây khỏa."

"Phoebe đã trưởng thành, con bé thích hợp quản lý hiệp hội này hơn tôi." Hồng Đào lười biếng dang tay cười, "Chức vụ hội trưởng là dành cho người có năng lực, cho nên tôi rời hiệp hội."

Hiệp hội lớn thứ hai trong trò chơi Hiệp Hội Quốc Vương với vô số chuỗi điểm đằng sau nó, một hiệp hội mà vô số người mơ ước được gia nhập, đã được người sáng lập của nó trao lại một cách nhẹ nhàng như vậy đấy.

Tề Nhất Phảng hoàn toàn sửng sốt, các khán giả khác cũng chưa kịp phản ứng được với tình huống bất ngờ này.

Người xem nhanh chóng bừng tỉnh từ sự phấn khích khi kết thúc trò chơi, mọi người châu đầu vào nhau bàn tán xôn xao chuyện Hồng Đào rút lui khỏi hiệp hội.

Chuyện Hồng Đào chuyển giao hiệp hội bọn họ đã biết từ lúc giữa game, nhưng bỏ cuộc rút lui này là sao?!

Điều này có nghĩa là là từ nay về sau, Hồng Đào sẽ không bao giờ dự thi với tư cách là thành viên của Hiệp Hội Quốc Vương nữa.

Chuyện gây náo động như vậy trước đây cũng chỉ có chuyện Nghịch Thần chuyển hiệp hội.

Mặc dù người dẫn chương trình cũng rất kinh ngạc nhưng trận đấu đã kết thúc, đây là chuyện ngoài trò chơi không thuộc phạm vi bình luận của anh ta, vì vậy anh ta tiếp tục làm tròn trách nhiệm của mình: "Mời các Chiến Thuật Gia của hai đội tiến lên phía trước......."

Nói xong câu này, người dẫn chương trình hiếm thấy ngẩn người trong chốc lát: "Bởi vì trận này hai đội đều có Chiến Thuật Gia thay thế, cho nên xin mời bốn Chiến Thuật Gia trước và sau khi thay người lên sân khấu để trao đổi sau trận đấu."

Trước sân khấu.

Lưu Giai Nghi và Phoebe đi phía trước, hai cô bé bắt tay nhau rất tự nhiên.

"Một ngày nào đó." Phoebe ngẩng đầu nhìn Lưu Giai Nghi, "Chị sẽ đuổi kịp em."

Lưu Giai Nghi nghiêm túc trả lời: "Em đợi ngày ấy."

"Nhưng trước đó, em sẽ không thua chị."

Sau khi Phoebe và Lưu Giai Nghi bắt tay cúi chào, cả hai quay người rời đi, Bạch Liễu và Hồng Đào đi phía sau tiến lên một bước, nhìn nhau.

"Cậu dùng một điểm tiền xu trong trò chơi mua linh hồn của tôi." Hồng Đào kẹp một điểm tiền xu giữa hai ngón tay, ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu, "đổi lại, cậu phải thực hiện một yêu cầu của tôi."

"Yêu cầu gì cũng được phải không?"

Bạch Liễu bình tĩnh đồng ý: "Cái gì cũng được."

【Có thể. 】

Hồng Đào nhắm mắt lại, lúc này trong đầu lại vang lên nụ cười của Bạch Lục, anh hít sâu một hơi, sau đó lại mở mắt ra: "Ngày mai lúc 6 giờ chiều, đến gặp tôi tại cửa hàng nơi cậu gặp tôi lần đầu tiên."

"Đến lúc đó, tôi sẽ nói cho cậu biết yêu cầu của tôi."

"Tôi sẽ không chờ lâu đâu nhé."

6 giờ chiều ngày hôm sau.

Bạch Liễu ngồi trong cửa hàng không một bóng người.

Trước giờ hẹn mười phút hắn đã đến đây rồi. Cửa hàng đã được Hồng Đào bao hết trọn gói, cửa đóng chặt, hắn phải gõ cửa mới vào được. Sau khi ông chủ mở cửa, liền trực tiếp đưa chìa khóa cho hắn, Bạch Liễu hơi ngẩn người, ngạc nhiên nhướng mày: "Đưa chìa khóa cửa hàng cho tôi luôn à?"

"Vâng." Thái độ của ông chủ rất cung kính,"Thực ra cửa hàng của chúng tôi lúc đầu là do Triệu tiên sư đầu tư bỏ vốn, cũng xem như là ông chủ lớn của chúng tôi, chỉ là nhân viên phía dưới không biết, Triệu tiên sinh cũng không yêu cầu chúng tôi công bố với bên ngoài."

"Cậu ấy bảo là 6 giờ chiều nay sẽ có một vị khách quý đến gặp cậu ấy, đến lúc đó cứ đưa chìa khóa cửa hàng cho ngài là được."

Bạch Liễu nhận lấy chìa khóa, thần sắc vi diệu: "...Được rồi, làm phiền ngài."

Cái tên Hồng Đào này, không ngờ có tiền thật đấy...

Cách đó không xa.

Mục Tứ Thành nhìn vào ống nhòm, ánh mắt nghiêm túc, ngữ khí lạnh lùng: "Bạch Liễu vào cửa hàng rồi, anh có theo sát không đó?"

Đường Nhị Đả đang giấu mình sau gốc cây lớn vẫn còn do dự: "Chúng ta theo dõi Bạch Liễu  hẹn hò riêng tư như thế này không tốt lắm đâu?"

"Đảm bảo an toàn cho Bạch Liễu là chuyện đội viên chúng ta nên làm." Mộc Kha cười tủm tỉm đẩy chiếc kính gọng vàng trên mặt, "Huống chi là gặp mặt phần tử nguy hiểm như Hồng Đào, lỡ như anh ta có mưu đồ kỳ quái nào với Bạch Liễu thì sao?"

Lục Dịch Trạm cầm một cành cây che trước mặt, rúc mình vào bên cạnh Mục Tứ Thành, gật đầu đồng tình: "Đúng đúng! Lỡ có chuyện thì chúng ta phải làm sao đây!"

Lưu Giai Nghi bên cạnh trợn mắt không nói nên lời: "Chú ở bên Danh Sách Sát Thủ kia mà, chú đi theo làm gì?"

"Khụ.. khụ..à... ừm..cái này..." Lục Dịch Trạm nắm chặt tay ho khan hai tiếng, trịnh trọng kéo Hắc Đào đang ngồi xổm nhìn cửa hàng bên cạnh mặt không chút cảm xúc, "Không phải chú tò mò muốn hóng chuyện gì đâu! Tại đội viên của chú muốn tới đây, chú lại là nửa người giám hộ của cậu ta, đi theo cậu ta là chuyện phải làm đúng không?"

Lưu Giai Nghi: "......= =."

Hóng hớt ngồi lê đôi mách thì có!

"Nhưng bây giờ Bạch Liễu vào cửa hàng rồi, mà cửa hàng đã bị khóa, chúng ta cũng có theo sát được đâu?" Đường Nhị Đả miễn cưỡng thuyết phục, "Lỡ như lúc trở về, Bạch Liễu phát hiện chúng ta theo dõi cậu ấy hẹn hò riêng tư thì sẽ tức giận làm sao!"

"...Ừm.. ừm, được rồi, tôi không làm gì đâu, nhưng mà lần trước lúc đến tạo kiểu tóc, tôi có làm rơi một thứ trong cửa hàng nên bây giờ mới quay lại lấy." Mộc Kha ôn hòa nói qua điện thoại với ai đó, cậu làm động tác suỵt với cả bọn còn lại, "Làm ơn mở cửa cho tôi vào là được."

Mộc Kha để điện thoại xuống, cười hiền lành vô hại: "Xong rồi, lát nữa sẽ có nhân viên tới mở cửa cho chúng ta."

Mục Tứ Thành cổ vũ: "Mộc Kha trâu bò!"

Hắc Đào nghiêm túc phụ họa: "Mộc Kha trâu..."

Lục Dịch Trạm nhanh nhẹn cắt ngang, nghiêm túc quát Hắc Đào dừng lại: "Không được học mấy lời thô tục."

Đường Nhị Đả đỡ trán.

Bọn họ vòng qua cửa hông.  Sau khi nhân viên đến mở cửa thì còn muốn đi theo bọn họ vào trong, nhưng bị Mộc Kha dễ dàng đánh lừa đứng bên ngoài, cả bọn lẻn vào cửa hàng thành công.

Cả đám lén lút trốn sau các ma nơ canh trang điểm trong phòng hóa trang, xuyên qua tấm bình phong khép hờ nhìn Bạch Liễu ngồi ở giữa sảnh chính đang cúi đầu đọc tạp chí. Hắc Đào vừa thấy Bạch Liễu đã muốn nhào ra nhưng bị Lục Dịch Trạm gắt gao ấn xuống.

Một lúc sau, cửa chính lại mở ra.

Bạch Liễu nhìn lên, thấy Hồng Đào đã khôi phục dáng vẻ nam giới đang đứng ở cửa.

Anh không vận bộ lễ phục phô trương như lần đầu tiên mà ăn mặc giản dị hơn nhiều, mái tóc dài màu đỏ xoăn nhẹ được tết lại gọn gàng hất ra sau đầu, mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần jean rất đơn giản bình thường, thoạt nhìn giống như một sinh viên đại học nhạc viện, trông khác hẳn hoàn toàn so với lần đầu gặp mặt, vẻ hung hăng trên người phảng phất như được gột rửa, trở nên thư thả nhàn tản hơn nhiều.

"Cậu đến đúng giờ vậy?" Hồng Đào ngồi xuống đối diện Bạch Liễu, rót cho mình một ly nước, hơi trêu chọc cười với hắn, "Tôi còn tưởng cậu bắt tôi phải chờ chứ."

"Tôi luôn luôn đúng giờ." Bạch Liễu đặt tạp chí xuống, nhàn nhạt trả lời.

"Vậy à?" Hồng Đào chống cằm uống nước, cười nhìn hắn, "Có lẽ là do tôi nhớ nhầm."

"Trước đây tôi luôn chờ đợi một người, vì vậy cứ nghĩ là cậu cũng bắt tôi chờ, không ngờ lại là cậu chờ tôi, ngạc nhiên thật đấy."

"Cũng rất vui."

"Tôi không bao giờ để người giao dịch đợi mình." Bạch Liễu giải thích, "Không lịch sự cho lắm."

—— bầu không khí này! Đường Nhị Đả cau mày.

Thật là hài hòa.

Hai người này nhìn chẳng giống như đối thủ hôm qua còn đánh nhau loạn xạ trên đấu trường, ngược lại giống như hai người bạn cũ lâu ngày gặp mặt hẹn ra ngoài đi chơi, trò chuyện rất ôn hòa thân thiện.

"Cậu khá giống ông ấy." Hồng Đào nhìn xuống hình ảnh phản chiếu của chính mình trong ly thủy tinh, ngón tay mân mê mép ly, "Nhưng vẫn có nhiều điểm khác biệt."

"Cậu bảo tôi tới đây là để nói chuyện tôi giống hay không giống ông ta à?" Bạch Liễu nhìn thẳng Hồng Đào, "Cậu muốn yêu cầu gì nào?"

"Nếu bảo cậu làm với tôi một lần chắc là cậu không đồng ý phải không?" Hồng Đào thản nhiên thả xuống một quả bom.

Mục Tứ Thành trốn sau tấm rèm kinh ngạc há hốc mồm nhưng nhanh chóng bị Mộc Kha u ám che kín miệng lại, Lục Dịch Trạm giữ chặt Hắc Đào mà tay nổi gân xanh cuồn cuộn, phải cuống cuồng vẫy gọi Đường Nhị Đả giúp mình đè nén cơn thịnh nộ của y.

Chỉ có Lưu Giai Nghi là yên lặng theo dõi.

"Nhưng nếu chỉ hôn một cái thôi thì sao?" Hồng Đào nhướng mắt, đôi mắt màu tím phản chiếu ánh sáng chói mắt dưới ánh đèn huỳnh quang, giọng điệu mang theo cảm giác mê hoặc kỳ lạ, "Có thể cho tôi không?"

"Tôi nhớ kỹ năng của cậu nếu như sau khi giao dịch không đáp ứng được yêu cầu của đối phương, cậu sẽ bị giam cầm trong tiền giấy, đúng không?"

Hồng Đào vừa dứt lời đã lộ ra một tia nguy hiểm: "Cho nên nếu như tôi muốn hôn cậu mà cậu lại không đồng ý, cậu sẽ bị giam cầm trong tiền giấy à?"

"Tại sao lại là hôn?" Bạch Liễu lúc này nhàn nhạt hỏi, còn rất thản nhiên nâng ly uống một hớp nước.

"Tại sao ư?" Hồng Đào cười nửa miệng nhìn Bạch Liễu, "Có lẽ là bởi vì yêu nữ Salome nhảy điệu 7 lớp mạng che cũng muốn được thánh John mà cô ta yêu thích hôn một cái."

"Ra là vậy." Bạch Liễu trầm ngâm sờ cằm, "Nếu như tôi nhớ không nhầm, thánh John thà chết cũng không trao cho Salome nụ hôn này."

"Phải." Ánh mắt Hồng Đào rơi vào đôi môi Bạch Liễu, ngón tay hơi cuộn tròn lại, sau đó dời mắt đi, ngữ khí lười biếng như cũ, "Vì vậy cuối cùng Salome giết thánh John, chặt đầu ông ta, rồi hôn lên môi của đầu người chết."

"—— cuối cùng cô ta cũng có được nụ hôn mình muốn, nhưng theo một cách bi thảm hơn."

"Cậu đang uy hiếp tôi đấy à?" Bạch Liễu ngước mắt, bình tĩnh hỏi: "Không cần uy hiếp, tôi là người rất tuân thủ giao dịch, nếu thật sự cậu muốn hôn thì lại đây."

Bạch Liễu vừa lên tiếng đồng ý, Hồng Đào như đông cứng tại chỗ, sau đó anh chậm rãi chống vào bàn đứng lên, quay đầu nhìn Bạch Liễu, yên lặng nhìn hắn một hồi rồi chậm rãi cúi người xuống.

Anh cao hơn Bạch Liễu một chút, bởi thế khi đứng lên bóng tối vừa vặn che khuất khuôn mặt Bạch Liễu, bím tóc tuột khỏi vai Hồng Đào rơi vào ly nước của hắn, bắn những giọt nước xuống mu bàn tay anh đang chống trên mặt bàn, lạnh lẽo đến nỗi khiến anh hơi co tay lại.

Nhìn từ phía sau tấm bình phong, khuôn mặt của hai người tựa hồ dần dần chồng lên nhau, như sắp dán sát vào nhau.

Lúc này, ngay cả Lục Dịch Trạm cũng há hốc mồm, nhưng anh nhanh chóng bịt miệng lại, kinh hãi nhìn cảnh tượng đằng kia.

Nhưng ngược lại giờ phút này, Hắc Đào lại trở nên yên tĩnh lạ thường, y vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm Bạch Liễu, còn Mục Tứ Thành thì lạ lùng quay sang kỳ quái hỏi: "Anh không ra đó ngăn cản Hồng Đào à?"

"Không cần." Thanh âm lạnh như băng của Hắc Đào gần như cùng lúc với giọng nói của Bạch Liễu, "Hồng Đào hôn không được."

"Sao lại dừng?" Bạch Liễu bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn Hồng Đào không đến 10cm trước mặt hắn, "Không phải muốn hôn tôi à?"

"Sao cậu lại run?"

Bả vai của Hồng Đào, tay đặt trên bàn và ngay cả hơi thở của anh cũng đang run rẩy.

"Hay là tôi hỏi cách khác nhé." Bạch Liễu ngước mắt, bình tĩnh nói: "Tại sao cậu lại yêu cầu tôi một việc mà cậu sợ tôi sẽ làm với cậu?"

"Làm tình và cả nụ hôn này nữa."

"...Tôi không sợ!" Hồng Đào cúi đầu, nắm chặt tay, gần như tức giận vặn lại Bạch Liễu, ngữ khí trào phúng, "Không phải cậu nói tôi thích cậu sao? Tại sao tôi lại sợ hôn người mình thích?"

"Không có luật pháp nào quy định người ta không được sợ hãi nụ hôn của người mình thích." Bạch Liễu bình thản nói.

"Tôi cũng sợ thì tại sao cậu lại không thể sợ?"

Hô hấp của Hồng Đào dần dần bình ổn lại, anh ngã xuống bàn vùi mặt vào đó, cả người toát ra một cảm giác u ám: "...Bỏ đi, không muốn nữa."

Bạch Liễu tựa hồ đã sớm đoán trước, hắn đổi một cái ly sạch sẽ khác, lại uống một hớp nước: "Ừm, cậu đổi yêu cầu đi."

"Tôi đã thả hòn đảo kia xuống, biến nó thành một hòn đảo giữa biển." Hồng Đào trầm mặc một hồi, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Rất xinh đẹp."

"Đi xem hòn đảo kia nhé, Bạch Liễu."

"Ừ." Bạch Liễu trầm tư trong chốc lát, sau đó mỉm cười nói: "Trong hiện thực tôi chưa đi đảo tư nhân bao giờ, hẳn là rất đẹp."

"Nhưng mà ngoài chuyện đó ra thì còn một vấn đề nhỏ nữa."

Bạch Liễu nghiêm túc hỏi: "Chi phí đi lại, ừm.. cậu trả phải không?"

Hồng Đào: "...tôi trả."

"Vậy ——" Bạch Liễu nâng ly nước cười như không cười, hắn nhàn nhã liếc nhìn tấm bình phong đang lay động sau lưng, "—— có thể dẫn theo người nhà và bạn bè đến chơi hòn đảo của cậu luôn không?"

Hồng Đào ngẩng đầu lên, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngây thơ vô ( số) tội của Bạch Liễu một lúc, cuối cùng cười khẽ nói: "Có thể."

- -----oOo------