Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 542




Tòa thẩm giáo.

Phoebe thong thả giẫm lên đôi giày da mũi tròn nhuốm máu, bước xuống từ những bậc thang cao của Tòa thánh. Đường Nhị Đả và Mục Tứ Thành trên người đầy vết bỏng đang quỳ rạp trên mặt đất, bên cạnh là Lưu Tập toàn thân bốc lửa cũng đang ôm vết đạn bắn trên bụng, giãy giụa đứng dậy. Xung quanh tràn ngập tiếng gào thét của quỷ dữ, khung cảnh hỗn loạn đổ nát, hiển nhiên là vừa mới trải qua một trận chiến khốc liệt.

"Lạ nhỉ!" Phoebe giơ tay về phía bên phải, khẽ mở năm ngón tay, nghiêng đầu nhìn Mục Tứ Thành đang quỳ trên mặt đất cố miễn cưỡng thử đứng dậy lần nữa, "Không phải anh là tên trộm có tốc độ nhanh nhất game sao?"

"Đáng lẽ lúc này đây phải tranh thủ thoát thân, tập hợp với chiến đội chính của mình chứ?"

"Cứ mãi ở đây một sống hai chết với chúng tôi làm gì?"

Phoebe đảo mắt, nhìn Đường Nhị Đả bên kia đang chĩa súng vào mình, giơ tay hướng về phía trước: "Thời gian là vàng là bạc, chúng tôi không muốn lãng phí cho một tên trộm tân binh."

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Phoebe sử dụng kỹ năng (giáp xương) 】

Đường Nhị Đả lạnh lùng trừng mắt, giơ tay bóp cò, trong nháy mắt viên đạn vừa ra khỏi nòng, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện tầng tầng lớp lớp xương khô chắn trước mặt Phoebe giống như một tầng áo giáp cứng rắn, viên đạn xuyên thủng không biết bao nhiêu tầng khung xương, sắp đụng phải Phoebe lập tức liền rơi xuống đất.

Bị chặn lại rồi.

——Đây hẳn là kỹ năng tăng cường phòng thủ của Phoebe mà Vương Thuấn đã nói qua.

Hai kỹ năng phòng thủ và tăng sát thương của Phoebe cực kỳ thích hợp để hỗ trợ chủ công, ngay cả Lưu Tập chơi chủ công không mạnh lắm, sau khi được Phoebe buff thì gần như cũng áp chế được bọn họ.

Đường Nhị Đả nghiến răng nhìn Phoebe trốn sau bộ giáp xương, lại giơ súng lên.

Hồ quan sát.

Vương Thuấn ngồi phía trước khán phòng chăm chú theo dõi tình hình Đường Nhị Đả, âm thầm nắm chặt tay. Các chiến đội lớn ngồi phía sau nhìn tình hình bế tắc hiện tại trên màn hình cũng đang không ngừng thảo luận. Người dẫn chương trình cũng trở nên thận trọng hơn rất nhiều, không còn giọng điệu giễu cợt Đoàn Xiếc Thú Lang Thang như lúc mới đầu nữa.

Có thể lật tẩy tất cả các quân át chủ bài mà chiến đội Quốc Vương top 2 đã giấu ở vòng loại trực tiếp năm ngoái và vẫn chơi trong tình huống không nhìn rõ thế cục như vậy, điều này chứng minh một chuyện.

——Đây là một đội mới rất mạnh.

Khu vực đội Danh Sách Sát Thủ.

Lục Dịch Trạm không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, vỗ vỗ Liêu Khoa vai: "Em về rồi."

Liêu Khoa liếc mắt nhìn Lục Dịch Trạm, nhường anh ngồi xuống: "Giải quyết xong hết chưa?"

"Tàm tạm, em ra ngoài liên lạc với Georgia, hiện đang xử lý." Lục Dịch Trạm bình thản, ngẩng đầu nhìn màn hình lớn ở chính giữa hồ quan sát, "Trận đấu tiến triển đến đâu rồi?"

"Cậu xem đi." Liêu Khoa lắc đầu, "Nhìn thế cục kiểu này anh cũng không biết trong tay Chiến Thuật Gia hai bên còn quân bài nào, bước tiếp theo sẽ làm gì nữa."

"Vậy à?" Lục Dịch Trạm cười híp mắt, "Ngay cả anh cũng không hiểu, vậy chứng tỏ hai cô bé này chơi rất khá còn gì."

Liêu Khoa bất đắc dĩ thở dài, vỗ vỗ Lục Dịch Trạm vai: "Đừng chọc một lão già dốt game như anh nữa mà, mau phân tích cho anh nghe đi, đại quân sư."

Hai người Bách Gia Mộc và Bách Dật từ đầu đến giờ xem thi đấu mơ mơ màng màng, vừa nghe thấy Liêu Khoa lên tiếng yêu cầu phân tích trận đấu thì âm thầm nhích lại gần dỏng tai lên —— họ cũng chẳng hiểu gì!

Cuối cùng boss bự Nghịch Thần Chiến Thuật Gia lừng lẫy cũng đã trở lại!

Hắc Đào vẫn khoanh tay ôm ngực, trên mặt không chút biểu tình như lệ thường, y dùng ánh mắt thấu triệt và lãnh đạm nhìn tình hình đang diễn ra, phảng phất cứ như biết hết thảy mánh khóe của đôi bên trên màn ảnh rộng, có vẻ rất thâm sâu ghê gớm. Hắc Đào xem trận đấu lúc nào cũng vậy, nếu không phải cả đội phải xem video phát lại trận đấu thì sẽ không ai biết lúc Hắc Đào xem trận đấu, kỳ thật y chỉ ngồi đó, thất thần nhìn chằm chằm một chỗ mà thôi.

Xem xong rồi, nếu có hỏi tên này trận đấu lúc nãy hai bên dùng chiến thuật gì, y sẽ trả lời bạn rằng —— 【 Không biết 】.

Hỏi y xem xong trận đấu có rút ra được kết luận gì không, Hắc Đào sẽ nói—【 Tôi biết tôi có thể đánh bại họ. 】

【 Như vậy đã đủ để thi đấu chưa? 】

Tất cả các đội viên đều câm nín trước câu trả lời của Hắc Đào, đành phải bó tay với con thằn lằn có mạch não kỳ lạ này. Mãi cho đến khi Lục Dịch Trạm đến, Hắc Đào bị anh áp chế đủ đường mới thành thành thật thật ngoan ngoãn xem lại các trận thi đấu của đội —— tuy rằng vẫn không nghiêm túc nhưng ít nhất sẽ tham gia đàng hoàng hơn rất nhiều.

"Không dám." Lục Dịch Trạm mỉm cười nhìn màn hình lớn, kiềm chế biểu cảm, dùng hai ngón tay chống cằm suy tư, "... Hai bên đều chia đội à."

"Ý đồ của Nữ Tu rất rõ ràng. Cô bé biết biết điểm yếu của đội Quốc Vương là không có đòn chủ lực mạnh, cho nên muốn liên hợp hạ gục chủ công của đối phương, thế nên mới để Lưu Tập đốt điểm sinh mệnh phối hợp với kỹ năng chính của cô bé để tốc chiến tốc thắng lấy mạng Thợ săn Đường Nhị Đả. Kế tiếp cho dù Lưu Tập chết trong khi đốt máu thì thế cục vẫn nằm trong tầm kiểm soát của cô bé."

"Sau khi 1 đổi 1, cô bé sẽ giữ chân Phù Thủy Nhỏ với khả năng hồi phục lượng máu, giảm áp lực cho Tề Nhất Phảng, một người chơi khống chế còn yếu, tiếp đó liên hợp Titan để hạ gục tiếp những người mới Mộc Kha và Mục Tứ Thành."

"Nhưng nếu vậy..." Liêu Khoa cau mày hỏi ngược lại, "Cũng đâu nắm chắc phần thắng bao nhiêu? Cô bé bỏ đi tay chủ công duy nhất và hy sinh tuyệt kỹ của mọi người trong đội chỉ để đổi lấy Đường Nhị Đả, nhưng nếu không chiếm được ưu thế thì ngược lại sẽ rơi vào thế bị động."

"Đây không phải là một chiến thuật thông minh."

Lục Dịch Trạm nghĩ một lúc: "Không, chiến thuật này không tồi đâu."

"Thế nào?" Liêu Khoa hỏi, "Anh cũng cảm thấy chiến thuật này hẳn phải có chỗ ưu việt, nếu không bên Bạch Liễu cũng sẽ không rơi vào tình huống như vậy, nhưng lại không biết nó nằm ở đâu."

Lục Dịch Trạm trả lời chẳng chút liên quan: "Anh nghĩ trong đội ai quan trọng nhất?"

Bách Dật đang nghe mê mẩn bên cạnh vội vàng giơ tay đáp: "Đương nhiên là Chiến Thuật Gia rồi!"

"Ừ, cảm ơn vì đã khen ngợi tầm quan trọng của anh, Bách Dật." Lục Dịch Trạm mỉm cười đón nhận lời khen của Bách Dật, rồi nói tiếp: "Anh không phủ nhận tầm quan trọng và vị trí cốt lõi của Chiến Thuật Gia trong đội, nhưng nếu cậu hỏi Chiến Thuật Gia của bất kỳ đội nào, ai là người quan trọng nhất trong đội, rất có thể họ sẽ không trả lời là Chiến Thuật Gia."

Bách Dật bối rối đặt tay xuống: "Vậy là ai?"

"Là tuyển thủ vương bài." Lục Dịch Trạm nhẹ nhàng giải thích, "Cậu quên rồi sao? Năm ngoái, trong đội Hắc Đào không hề có Chiến Thuật Gia, y chỉ dựa vào quân át chủ bài là chính mình mới có thể giành chiến thắng đến cùng."

"Đối với một Chiến Thuật Gia mà nói, trọng yếu nhất chính là tuyển thủ át chủ bài trên sân. Tuyển thủ này có thể chơi vị trí khống chế, phòng thủ, chủ công và lang thang, nhưng nếu vận dụng tốt quân bài này thì nhất định sẽ có tác dụng phá cục."

"Nhưng mà..." Bách Gia Mộc cau mày hỏi: "Không phải át chủ bài năm nay của Hiệp Hội Quốc Vương là Nữ Tu à? Con bé đó đã sử dụng tuyệt kỹ của mình rồi mà cũng có tác dụng mấy đâu."

"Không." Lục Dịch Trạm ngẩng đầu nhìn màn hình lớn, "Nếu Chiến Thuật Gia là Hồng Đào thì át chủ bài sẽ là Nữ Tu."

"Nhưng hiện tại Chiến Thuật Gia là Nữ Tu, mà quân bài tẩy chính là quân bài hiệu quả nhất trong tay Chiến Thuật Gia, cho nên hiện giờ quân bài tẩy của Hiệp Hội Quốc Vương sẽ là Hồng Đào."

"Mà Hồng Đào đang ở trên đảo."

Lục Dịch Trạm quay lại nhìn mấy người kia cười hỏi: "Các cậu hiểu chiến thuật của Nữ Tu chưa?"

Bách Dật và Bách Gia Mộc: "..."

Đáng ghét! Cứ cảm thấy sắp hiểu tới nơi rồi! Nhưng thật ra chẳng hiểu gì hết! Có ai mới nghe một lần mà hiểu được chứ hả!!

Liêu Khoa đột nhiên gật đầu. Anh vỗ tay nói: "Thì ra là vậy! Anh hiểu rồi!"

Bách Dật: "......"

Bách Gia Mộc: "......"

Mấy người thông minh như hai người cứ thích nói lấp lửng nửa chừng vậy à? Giải thích hết cho tôi với nèo!

Xuất phát từ tâm lý kỳ quái nào đó, Bách Dật lại không muốn hỏi Lục Dịch Trạm, đương nhiên không phải vì không muốn vạch trần sự ngu dốt xấu hổ của mình! Mà chỉ không muốn hỏi đi hỏi lại nữa thôi!

Vì vậy Bách Dật trong lòng có chút ác ý, dùng khuỷu tay chọc chọc vào Hắc Đào bên cạnh đang có vẻ như tập trung xem thi đấu nhưng nhất định là phân tâm: "Này! Hắc Đào, cậu hiểu không? Chắc là nghe cũng không hiểu phải không!"

Nếu chưa hiểu thì hỏi lại Nghịch Thần giúp chúng tôi nhé! Cảm ơn nhiều!

Ánh mắt của Bách Dật và Bách Gia Mộc nhìn Hắc Đào tràn đầy khát vọng ẩn ý này.

Hắc Đào hờ hững liếc nhìn hai người đồng đội: "Hiểu rồi."

"Bởi thế mới nói, khẳng định cậu nghe cũng không hiểu, Nghịch Thần, anh nói từ từ lại đi..." Bách Dật đang bô lô ba la giữa chừng thì ngừng lại, hắn đột nhiên quay đầu nhìn qua không thể tin được, lắp ba lắp bắp, "Cậu nói gì!!"

Vẻ mặt Bách Gia Mộc tràn đầy kinh ngạc, ngay cả Liêu Khoa cũng có chút ngạc nhiên —— không chỉ vì Hắc Đào có thể nghe hiểu người ta nói gì, mà còn bởi vì Hắc Đào thật sự cẩn thận lắng nghe Lục Dịch Trạm phân tích thi đấu!

Trước đây xem thi đấu tên Đào ngơ này chỉ toàn là ngủ gà ngủ gật thôi!

Lần này không biết con thằn lằn này đi lêu lổng ở đâu về, sau khi về đội thì nằm úp mặt cả đêm, trông rất ủ rũ, hỏi tại sao lại buồn thì không nói. Liêu Khoa cấp tốc thăm khám chữa bệnh cũng chỉ biết nguyên nhân tinh thần Hắc Đào sa sút là do không được phép ở nhà một mình, phải quay trở lại chiến đội, mãi tận hôm nay đến xem trận đấu khiêu chiến mới tích cực được hơn một chút.

Mọi người cứ nghĩ Hắc Đào sẽ lại lăn ra ngủ trong trận đấu khiêu chiến lần này, bây giờ đều trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn y, thật lòng mà nói thì Liêu Khoa cảm thấy vinh hạnh thay cho hai đội đang thi đấu.

"Anh nói anh hiểu... " Bách Gia Mộc không giấu được biểu tình vi diệu, "Vậy anh giải thích cho tôi nghe thử xem?"

Lúc nãy bị Bách Dật đâm thọc Hắc Đào mới quay sang liếc nhìn một cái, giờ lại nhanh chóng đưa mắt nhìn màn hình lớn, không nhanh không chậm giải thích: "Hồng Đào đang ở trên đảo, Nữ Tu tin tưởng Hồng Đào Hoàng Hậu nhất định sẽ thoát được nhà tù trên đảo nên dùng chiến thuật giữ chân những người khác để họ không lên đảo được, tranh thủ thời gian cho con át chủ bài Hồng Đào hành động.... "

"Hồng Đào là người chơi ở gần vị trí hoàn thành nhiệm vụ nhất. Chỉ cần Hồng Đào thoát khỏi nhà giam thì họ sẽ lại giành được ưu thế."

"Đây là mục đích cuối cùng trong chiến thuật của Phoebe."

"Đúng vậy." Lục Dịch Trạm cười gật đầu.

Bách Dật nghe xong sửng sốt, sững sờ nhìn lại Bách Gia Mộc: "Cậu không nghe nhầm chứ? Hắc Đào nghe hiểu kìa."

"...Hôm nay anh ta nghiêm túc xem thi đấu thật à?!" Bách Gia Mộc càng khó hiểu chuyện này hơn.

Không phải con thằn lằn này chơi game rất cẩu thả à?! Loại người chơi chuyên bỏ qua các cuộc đối thoại hướng dẫn của NPC lại đột nhiên nghiêm túc phân tích chiến thuật của đội khác thế à?!

Mà còn phân tích rất chính xác nữa chứ!

"Sao hai người lại kinh ngạc vậy?" Lục Dịch Trạm cười cười, "Anh nói rồi mà, không phải Hắc Đào không hiểu, mà chỉ là cậu ấy quen hành động ngay và luôn nên mới không muốn hiểu những loại chiến thuật loanh quanh lòng vòng của con người thôi."

Bách Dật vẫn còn bối rối: "Vậy tại sao... tự nhiên cậu ta lại muốn hiểu?"

Lục Dịch Trạm nhìn sườn mặt Hắc Đào đang quan sát chăm chú vào màn hình lớn theo dõi trò chơi, mỉm cười thu hồi tầm mắt, thở dài nói: "Có lẽ là muốn hiểu con người vì sao thích thể hiện mình bằng những chiến thuật lòng vòng quanh co này chăng."