Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 511




Sau một hồi bàn giao lại cho các thành viên khác, Bạch Liễu bình thản đăng xuất khỏi trò chơi.

Các thành viên khác của Đoàn xiếc thú lang thang đều tỏ ra thấu hiểu trước kết quả này, không ai trách cứ Bạch Liễu một lời.

Mà thật ra bọn họ cũng không có quyền trách cứ. Nếu muốn đào sâu ngọn nguồn gốc rễ thì chính mấy đội viên vừa mới vào đầu game đã bị Lục Dịch Trạm quét sạch ra ngoài mới phải chịu trách nhiệm hơn cả. Từ đầu đến cuối chỉ nhờ vào một mình Bạch Liễu toàn lực chống đỡ đến phút chót.

"Không cần phải áp lực vậy đâu." Đường Nhị Đả trịnh trọng vỗ vai Bạch Liễu, "Nghỉ ngơi thật tốt, trận kế tiếp của chúng ta còn ác liệt hơn nhiều."

Bạch Liễu ừ một tiếng rồi đăng xuất trò chơi, nằm trên giường trong căn phòng thuê của mình, lẳng lặng nhìn trần nhà, hít thở nhè nhẹ.

Lần này hắn không mang vết thương ra ngoài, từ đầu đến cuối đều rất tỉnh táo.

Kể cả lúc dừng tay cuối cùng đó.

"Reng reng ——"

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Bạch Liễu không thèm nhìn màn hình điện thoại mà nhấc máy luôn, bên kia không có tiếng động, chỉ có tiếng thở d0c không yên, Bạch Liễu cũng không vội lên tiếng.

Thật lâu sau, phía đối diện mới truyền đến giọng cười gượng gạo: "Chúng ta nói chuyện đi?"

"Nói ở đâu?" Bạch Liễu bình thản, "Chỗ của tôi hay chỗ của cậu?"

"Cậu tới đây đi." Lục Dịch Trạm vuốt mặt, "Tôi nấu cơm chờ cậu tới, muốn ăn gì không?"

Bạch Liễu trả lời nhanh: "Sao cũng được."

"Được rồi, vậy tôi đi mua đồ ăn, cậu mới ra khỏi game thì đừng chạy xe tới, cứ gọi taxi đi, tôi trả tiền cho." Lục Dịch Trạm nói.

Bạch Liễu liền gọi taxi tốc hành đắt nhất.

Đợi đến lúc Bạch Liễu kêu Lục Dịch Trạm xuống trả tiền, Lục Dịch Trạm vừa lau tay vào tạp dề vừa lấy điện thoại di động ra thanh toán, kinh ngạc: "Từ đó đến đây mà hơn 100 tệ?!"

Chú tài xế taxi thật thà trả lời: "Anh bạn trẻ này bảo là muốn đi phố thương mại gần trường trung học tư thục Kiều Mộc mua món gì đó nên tôi phải đi đường vòng có hơi xa một chút, xong thì chạy ngược về đây nên giá mới cao thế này."

Lục Dịch Trạm chợt hiểu Bạch Liễu cố ý đi đường vòng để trả thù mình: "......"

Lục Dịch Trạm quay đầu nhìn Bạch Liễu: "Cậu đi một vòng xa như vậy  mua gì đấy?"

"Để trong cốp xe rồi." Bạch Liễu xuống xe mở cốp ra, lấy một túi nhựa màu đen rất lớn lôi lên lầu ba, "Cậu tìm chỗ để tôi đặt nó xuống."

Cái túi trông khá gọn gàng nhưng đồ vật bên trong có vẻ như có hình người, lúc Bạch Liễu khiêng lên lầu, phần đầu bất giác gục gà gục gặc nhìn y hệt một cái túi đựng xác.

Lục Dịch Trạm đi theo phía sau càng thêm sửng sốt: "Cậu mua gì vậy?"

Bạch Liễu liếc xéo anh một cái: "Thi thể, muốn báo án luôn không?"

"... đâu có." Lục Dịch Trạm yếu ớt rút lại ánh mắt thăm dò, cúi đầu, lau mạnh tay trên tạp dề, đột nhiên nói: "Thực xin lỗi."

Bóng lưng Bạch Liễu dừng một chút, hắn không lên tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

Đi tới cửa nhà Lục Dịch Trạm ở lầu ba, Bạch Liễu dừng lại, vừa định giơ tay gõ cửa thì Lục Dịch Trạm thấp giọng nhắc nhở, "Cậu có chìa khóa."

"Lần trước cậu tới, Phương Điểm đưa cậu rồi."

Bạch Liễu vừa muốn giơ tay gõ cửa liền dừng ở giữa không trung, hắn trầm mặc một hồi, sau đó tìm được chìa khóa, nhét vào lỗ khóa, cứng ngắc xoay một vòng.

Cửa không mở.

Lục Dịch Trạm nhỏ giọng nhắc nhở, "Cậu xoay ngược hướng rồi."

Bạch Liễu: "......"

Bạch Liễu khẽ liếc Lục Dịch Trạm: "Sao cậu không mở đi?"

"Không, không, không!" Lục Dịch Trạm cười làm lành, "Lâu rồi cậu không đến đây, vặn sai hướng là chuyện bình thường mà, đến nhiều lần thì sẽ quen dần thôi."

Bạch Liễu đưa mắt nhìn lại vào ổ khóa cửa và chìa khóa trong chốc lát, rồi lại quay về hướng ngược lại hai lần.

Cuối cùng thì cửa cũng mở ra.

Nồi canh nóng khói bốc nghi ngút xộc vào mặt, giấy dán tường vừa mới dán trên căn phòng sáng sủa đã dính hai ba vết mực, hẳn là nữ chủ nhân bất cẩn đã vô tình vẽ lên, TV trong phòng khách đang phát mấy chương trình giải trí ồn ào, trong bếp liên tục phát ra những tiếng ục ục, trên bàn ăn cạnh phòng khách đặt 3, 4 cái đĩa lớn, khói trắng bốc lên nghi ngút.

Căn phòng tràn ngập không khí sôi động và tưng bừng rực rỡ, náo nhiệt giống như chuẩn bị đón mùa lễ Tết.

Bạch Liễu bước vào.

"Bùmm ——"

Âm thanh ống pháo hoa nổ tung vang lên, Phương Điểm cười toe toét nhảy ra từ phía sau tủ giày bên hông đến trước mặt Bạch Liễu, một tay cô cầm ống pháo hoa, một tay cầm bánh kem, hét lớn:

"Chúc mừng sinh nhật lần thứ 25 Bạch Liễu!"

Bạch Liễu đang bước vào cứ thế dừng luôn tại chỗ.

Tầm mắt hắn thong thả nhìn từ đống chén đĩa thức ăn bày sẵn trên bàn, bầu không khí sôi động trong phòng khách, đến khuôn mặt Phương Điểm đang đội mũ sinh nhật, cuối cùng từ từ đáp xuống chiếc bánh sinh nhật c4m ngọn nến số 【25】bên trên.

Ồ, thì ra hôm nay là sinh nhật của hắn.

Đã lâu không tổ chức, hắn quên mất rồi.

Từ lúc cao trung đến trưởng thành, Phương Điểm và Lục Dịch Trạm đều tổ chức  sinh nhật cho Bạch Liễu.

Nhưng vào sinh nhật lần thứ 22 của Bạch Liễu, Phương Điểm xảy ra chuyện, kể từ đó, Bạch Liễu không bao giờ đến nhà Phương Điểm ăn sinh nhật, thậm chí còn không quay lại đó.

Cho dù Lục Dịch Trạm và Phương Điểm nài nỉ như thế nào, Bạch Liễu cũng lạnh lùng từ chối. Cuối cùng dần dần chỉ còn là một tin nhắn chúc mừng và một chiếc bánh sinh nhật mang đi vào ngày sinh nhật của hắn. Đối với Bạch Liễu, 【 sinh nhật 】cũng chỉ đơn giản như vậy thôi, hắn ăn chiếc bánh kem cũng giống như ăn tô mì thịt bò buổi sáng, sau đó đọc tin nhắn chúc mừng trong điện thoại, và thế là sinh nhật liền nhạt nhẽo trôi qua.

Hiện giờ hắn chợt nhớ ra ——  ồ, thì ra hôm nay là sinh nhật của mình.

Đúng rồi, khi Phương Điểm gặp tai nạn vào ngày sinh nhật của hắn ba năm trước, cùng lúc đó Sơn Dương Cuồng Nhiệt cũng đã thua Thợ Săn Hươu trong trận đấu khiêu chiến. Và trong ngày sinh nhật của hắn năm nay, hắn cũng thua Danh Sách Sát Thủ trong trận đấu khiêu chiến.

Theo cách nói nào đó thì hắn và gã Chiến Thuật Gia của Sơn Dương Cuồng Nhiệt kia đều có một điểm chung rất vi diệu —— cả hai đều bại dưới tay Lục Dịch Trạm.

"Vào đi, vào đi!" Phương Điểm thấy Bạch Liễu không đáp lại thì tự nhiên nắm lấy vai hắn đẩy người vào, sau đó giậm giậm chân, kinh ngạc nhìn Bạch Liễu, "Cậu đi ra ngoài mà chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng thôi á? Không lạnh à?"

"Bây giờ là tháng 9 tháng 10 rồi, thời tiết càng ngày càng lạnh, hôm nay có mưa nữa đấy!" Phương Điểm nhìn Bạch Liễu ăn mặc đơn giản mỏng manh lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý, "Mặc thế này thôi thì sao mà thân thể gầy gò của cậu chịu được? "

"Để chị đi lấy quần áo cho cậu!"

Phương Điểm đặt bánh kem xuống bàn thì đi vào phòng trong, bắt đầu lục tung tủ đồ tìm quần áo.

Bạch Liễu và Lục Dịch Trạm im lặng ngồi đối diện trên sô pha xem phim hoạt hình đang chiếu trên TV.

Lục Dịch Trạm hít sâu một hơi, nắm chặt tạp dề, mở miệng trước: "... Cậu muốn hỏi gì không?"

"Trong trò chơi giữa cậu và Bạch Lục, ngoài việc giết người sói ra thì còn gì nữa?" Giọng Bạch Liễu nhẹ nhàng nhưng câu hỏi của hắn lại rất sắc bén, "Kế hoạch tiếp theo của cậu là gì?"

Lục Dịch Trạm cười khổ: "Tôi sẽ truyền thân phận Nhà tiên tri cho cậu."

Bạch Liễu lặng thinh một lúc, hắn quay đầu nhìn Lục Dịch Trạm, hai mắt híp lại: "Cậu muốn bán linh hồn cho tôi, không chết sao?"

"Lẽ ra là như vậy." Lục Dịch Trạm thở dài, đưa tay ra, "Trước tiên cậu cứ tìm tiền giấy giao dịch với tôi đi, giao dịch xong cậu sẽ biết chuyện gì đã xảy ra."

Bạch Liễu vô cảm dừng lại, sau đó rút ra một đồng xu từ góc ví, giơ lên trước khuôn mặt kinh ngạc của Lục Dịch Trạm: "Một hào mua linh hồn của cậu."

Toàn thân Lục Dịch Trạm như muốn nứt ra: "Ít nhất cũng phải một đồng chứ! Một hào quá đáng thật đấy!"

"Không bán thì thôi." Bạch Liễu thản nhiên lấy lại đồng xu, "Lục Dịch Trạm, cậu biết đấy, hiện giờ là thị trường của người mua, cậu nằng nặc muốn bán linh hồn cho tôi chứ tôi đâu có muốn mua linh hồn của cậu."

Lục Dịch Trạm: "..."

Lục Dịch Trạm hít sâu một hơi, nhẫn nhục đưa tay ra, muốn rớt cả nước mắt: "Vậy ít nhất cũng năm hào đi! Một hào cũng rẻ quá rồi!"

"Tôi mua 5 hào cũng được." Bạch Liễu khoanh tay thờ ơ nói, "Nhưng chút nữa cậu phải chuyển lại cho tôi 4 hào, giá thực tế vẫn là 1 hào, xem như tôi giúp cậu nâng giá ảo cho linh hồn rồi đó."

Lục Dịch Trạm: "..."

Tôi chỉ có một tờ tiền linh hồn, không có ý định định mở cửa hàng bán sỉ, cũng không cần nâng giá ảo đâu, xin cảm ơn.

"Một hào thì một hào." Lục Dịch Trạm không khỏi dở khóc dở cười, "Đưa cho tôi."

Bạch Liễu vỗ một hào vào lòng bàn tay Lục Dịch Trạm, trong nháy mắt đó một tờ tiền mới xuất hiện trong ví của hắn. Hắn dùng hai ngón tay kẹp tờ tiền giấy đó ra, lông mày nhanh chóng nhíu lại.

Tờ tiền này không mới tinh và thẳng thớm như những tờ tiền khác của Bạch Liễu, ngược lại hơi cũ và nhăn nheo. Ở góc trên bên phải có một lỗ to bằng nắm tay em bé, xung quanh màu đen kịt giống như bị thứ gì đó đốt cháy.

Bạch Liễu ngẩng phắt đầu lên, hắn nhìn vai phải bị trúng đạn của Lục Dịch Trạm, giọng điệu trầm xuống: "Linh hồn bị tổn thương sau khi bị đạn bắn trúng?"

"Ừ, vì vậy linh hồn tôi không nguyên vẹn sau lần bị thương vừa rồi." Lục Dịch Trạm buông thõng tay, bất đắc dĩ nói: "Cho nên dù tôi đã bán linh hồn cho cậu nhưng cũng không hoàn toàn bán cho cậu, chỉ là ở trong trạng thái bán linh hồn của Schrödinger thôi."

"Đây cũng xem như là một loại hoạt động gian lận bất hợp pháp."

Lục Dịch Trạm thở dài cười khẽ: "Khó mà có dịp gian lận được trước mặt Bạch Lục."

Bạch Liễu yên lặng nhìn Lục Dịch Trạm, hắn đột ngột hỏi: "Cậu bắt đầu lập kế hoạch biến tôi thành Nhà tiên tri này từ khi nào?"

"—— từ lúc cậu chặn súng cho tôi lần trước, đúng không?"

Giọng điệu Bạch Liễu vô cùng bình tĩnh: "Cho nên, lúc đó cậu cố ý chặn phát súng đó trước mặt tôi để sau này có thể thuận lợi bán được linh hồn tan nát của cậu cho tôi, nhường lại thân phận Nhà tiên tri mà cậu không còn gánh vác được nữa, và để tôi nhận được cái gọi là trách nhiệm và quyền lợi cứu thế giới vô dụng đó."

"—— Đây là lý do tại sao cậu nuôi nấng chăm sóc cho tôi sao, Lục Dịch Trạm?"

"Hoặc giết tôi như một tội phạm, hoặc coi tôi như một kẻ kế thừa, như một công cụ?"

Lục Dịch Trạm chậm rãi ngẩng đầu lên, anh không né tránh câu hỏi dồn dập của Bạch Liễu mà bình thản trả lời, "50%."

Bạch Liễu ngay lập tức hiểu ý của Lục Dịch Trạm.

——Ý của Lục Dịch Trạm có nghĩa là anh đã nuôi nấng hắn 50% là vì  những gì Bạch Liễu nói vừa rồi.

"Vậy 50% còn lại." Bạch Liễu nhướng mi, nhìn chằm chằm Lục Dịch Trạm, "Là gì?

Lục Dịch Trạm nhìn thẳng vào mắt Bạch Liễu hồi lâu rồi nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi.

Là gì nhỉ?

Là vì năm 15 tuổi tên nhóc này đã c4m đầu c4m cổ thức đêm học bài vì một câu nói của anh, năm 16 tuổi không giết bạn cùng lớp vì bị anh ngăn cản, năm 17 tuổi đạt được 400 điểm ngầm khoe với bọn họ, còn để dành que gỗ dưới giường của Phương Điểm để đổi Cornetto cho bọn họ ăn.

Năm 18 tuổi nhảy xuống hồ thi đại học nhưng kiểm soát được bản thân và không vào game, hai 22 tuổi gục ngã thẫn thờ bên ngoài phòng phẫu thuật của Phương Điểm, để anh phải gấp lại trí nhớ của hắn.

Năm 25 tuổi đã thu tay lại khi biết anh chỉ còn 1 điểm sinh mệnh trong trò chơi.

—— Vì cậu ấy là một con người và mình cũng là một con người, không thể tránh khỏi hoặc cắt đứt những mối liên hệ tình cảm nảy sinh.

"Năm mươi phần trăm kia... bởi vì cậu là bạn của tôi." Ánh mắt Lục Dịch Trạm vô cùng phức tạp, giọng nói có chút run rẩy, trên mặt nở một nụ cười miễn cưỡng, "Có thể cậu thấy rất nực cười, nhưng thật lòng tôi nghĩ là vậy."

"Xin lỗi cậu, trong ngày sinh nhật của cậu lại để cậu phát hiện ra mấy chuyện này."

Bạch Liễu sững người, hắn nhìn sang chỗ khác, im lặng một lúc:

"Cậu cho tôi năm mươi phần trăm lý do, tôi thu được năm mươi phần trăm linh hồn của cậu."

" Chúng ta huề nhau."

Bạch Liễu cất tờ tiền giấy linh hồn đã cháy dở vào ví.

Lục Dịch Trạm kinh ngạc ngẩng đầu lên, định nói gì thêm nữa thì Phương Điểm đã thò đầu ra khỏi phòng sau, cô nhìn Bạch Liễu tò mò hỏi: "Bạch Liễu, chị tìm áo khoác cho cậu, hiện giờ cậu cao bao nhiêu?"

Bạch Liễu: "... 177."

"Úi, cao hơn một chút rồi." Phương Điểm suy nghĩ một chút, "Nhưng mặc quần áo của lão Lục vẫn không được, lão ấy 1m85 lận, cậu còn thấp lắm."

"Trước mắt cứ mặc áo của chị đi, chị cao 1m78, cậu mặc là vừa vặn."

Bạch Liễu: "... Ờmm."

Phương Điểm tìm được một chiếc áo khoác màu nâu nhạt cho Bạch Liễu. Lúc hắn mặc vào cô không khỏi than thở, "Sao cậu lại thành ra thế này? Có ăn uống đầy đủ không đó? Gầy quá đi mất, eo gần bằng chị luôn rồi này, mặc áo khoác nữ có thắt lưng của chị mà còn phải cài cúc nữa."

"Không được rồi, cậu phải ăn nhiều vào." Phương Điểm đẩy Lục Dịch Trạm đang chần chờ vào phòng bếp, "Anh vào mang canh móng heo ra cho Bạch Liễu ăn đi."

Dưới đôi mắt nhìn chằm chằm hung hăng ép buộc của Phương Điểm, Bạch Liễu ăn xong hai cái móng heo, một chén rưỡi cơm thì no lặc lè, đành phải đặt chén xuống, lại nói: "Tôi ăn no thật rồi."

"Vớ vẩn." Đôi mắt của Phương Điểm quét qua eo Bạch Liễu như tia x quang, cô dứt khoát đánh giá, "Bụng cậu chưa phình lên đâu, còn ăn được thêm tí nữa đấy."

Bạch Liễu: "....."

No đến nỗi muốn nôn ra luôn rồi này.

Lục Dịch Trạm dở khóc dở cười giải vây cho Bạch Liễu: "Để cậu ấy chừa bụng ăn bánh nữa."

Cơm nước xong xuôi, Phương Điểm thần thần bí bí kéo Bạch Liễu ngồi ở trên sô pha: "Cậu ngồi đây, chị đi lấy quà sinh nhật cho cậu."

Chỉ chốc lát sau, Phương Điểm không biết tìm đâu ra ba chiếc hộp lớn màu xám và một chiếc hộp mới tinh.

Dường như Bạch Liễu nhận ra điều gì đó, tầm mắt của hắn bất động dừng trên những chiếc hộp màu xám.

Phương Điểm lau qua một chút rồi mở chiếc hộp đầu tiên: "Đây là quà sinh nhật của cậu năm 22 tuổi."

Bên trong hộp là một máy chơi game kiểu cũ và một đống đĩa trò chơi kinh dị.

"Chị và Lục Dịch Trạm phải lùng sục ở chợ bán đồ cũ đó." Phương Điểm cười, cô vỗ nguc cam đoan, "Tất cả đều là game đã ngừng phát hành, đảm bảo cậu chưa từng chơi qua!"

"Đây là quà sinh nhật của cậu năm 23 tuổi."

Trong hộp là một bộ đồ tây trang nhìn khá đắt tiền.

Phương Điểm mở hộp lấy ra, ánh mắt đầy hoài niệm: "Lúc này cậu đã đi làm, ngẫm nghĩ nếu cậu có tham gia mấy dịp trang trọng nào đó thì chắc có thể dùng được, lão Lục và chị để dành tiền mua cho cậu đấy, đến cả mấy nghìn."

"Đây là quà sinh nhật năm 24 tuổi của cậu."

Phương Điểm mở hộp ra, Bạch Liễu nhìn bên trong hộp, ánh mắt thảng thốt.

——Trong hộp đựng đầy các loại bùa hộ mệnh và các loại phù chú cầu nguyện từ các chùa đền miếu khác nhau.

"Trong này có một số do chị và lão Lục đi miếu xin, một số thì chị nhờ các cô bạn mang về từ nơi khác." Phương Điểm nhìn đống bùa thở dài, "Thời điểm đó cậu hay gặp xui xẻo, tuy là chị cũng không tin mấy cái này nhưng nghĩ lại thì lỡ đâu nó hiệu nghiệm thì sao."

Cô mỉm cười nhìn Bạch Liễu: "Nếu trên trời thật sự có thần linh phù hộ cho Bạch Liễu của chúng ta, chị và Lão Lục mua một lá bùa cầu xin bọn họ cũng chẳng sao cả."

Bạch Liễu trầm mặc hồi lâu: "Cám ơn."

"Cậu không cần phải nói lời cảm ơn với bọn chị." Phương Điểm phất tay cắt ngang lời cảm ơn của Bạch Liễu, cô thở dài u sầu, "Chị định tặng nó vào ngày sinh nhật của cậu, nhưng cậu lại không muốn đến. Chúng ta không gặp được nhau, chị không biết cậu nghĩ gì, lỡ đâu cậu lại tìm cách trả nợ ân tình cho chị, lúc đó chị sẽ buồn lắm."

"Nghĩ nghĩ một hồi kết quả không có năm nào đưa cho cậu."

"Cũng may là cuối cùng năm nay cậu cũng chịu đến." Phương Điểm lại cười rộ lên, "Chúng ta cũng gặp trực tiếp được nhau."

Cô không hề đề cập đến việc Bạch Liễu chưa từng đến ngôi nhà này lần nào trong ba năm qua.

"À, còn cái này." Phương Điểm lại lục lọi một hồi, vui vẻ lôi một bộ đồ từ đáy hộp ra, đặt trước mặt Bạch Liễu, "Bộ này ấm lắm, chút nữa cậu mặc luôn đi!"

Cho dù là Bạch Liễu đi nữa thì lúc nhìn thấy Phương Điểm lôi bộ đồ ra, đồng tử hắn cũng không khỏi chấn động, nhanh chóng bình tĩnh từ chối: "Bộ này không cần đâu."

"Sao lại không cần." Phương Điểm cầm nguyên một bộ quần áo mùa thu màu đỏ, thậm chí quần l0t cũng màu đỏ đưa tới trước mặt Bạch Liễu nghiêm túc nói: "Chị nghĩ nguyên nhân xui xẻo của cậu là do năm bổn mạng của cậu mà cậu không mặc đấy."

Bạch Liễu: "..."

Tôi thấy không phải đâu.

Phương Điểm lại cường điệu thêm lần nữa: "Bộ quần áo mùa thu này được khai quang rồi, còn may thêm lớp lót nhung nữa này, năm nay là năm bổn mạng của cậu, chút nữa vào thay luôn cho chị đi!"

Bạch Liễu từ từ chuyển ánh mắt nhìn sang Lục Dịch Trạm đang đứng phía sau Phương Điểm, Lục Dịch Trạm bất đắc dĩ giang hai tay nhún vai, làm một động tác bất lực.

Phương Điểm lạnh lùng cắt ngang đường dây liên lạc lặng thầm giữa hai người: " Lục Dịch Trạm cũng mặc quần áo mùa thu màu đỏ trong suốt năm bổn mạng, cậu cầu xin lão cũng vô dụng thôi."

Bạch Liễu: "..."

Lục Dịch Trạm: "..."

Đúng rồi đó người anh em.

- -----oOo------