Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 500




Bạch Liễu từ chối hết cả bọn.

Lần nay Hầu Đồng thực sự đau lòng đến phát khóc, cô nức nở: "Tại sao! Cậu có bạn gái đâu, cậu thà đi ăn một mình còn hơn đi với người khác sao?"

"Tôi thích ở một mình." Bạch Liễu bước ra ngoài, bóng lưng dừng lại, "Khi tôi ở một mình, sẽ có người bên cạnh tôi."

Hầu Đồng chẳng hiểu ra sao, cô nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Bạch Liễu biến mất trong dòng người nhộn nhịp của phố thương mại, nước mắt đầm đìa dưới ánh đèn neon đủ màu sắc.

"Làm gì có người nào chứ..." Hầu Đồng nức nở, "Vẫn đi một mình đó thôi!"

Bạch Liễu sử dụng phiếu thưởng để đổi hai thùng đồ uống có ga, sau đó lại dắt tay Hắc Đào chơi game thẳng một đường từ đầu phố đến cuối phố. Nhưng dưới ánh mắt kinh ngạc sững sờ của tất cả chủ cửa hàng và người qua đường, thì chỉ có một mình Bạch Liễu chơi chế độ hai người thắng hết tất cả những giải thưởng lớn nhất.

Sau đó đem giải thưởng ra ven đường bán lại cho các nam sinh nữ sinh xung quanh, rồi tiếp tục lấy tiền chơi tiếp, chơi đến khi chủ cửa hàng phải khóc lóc kêu gào thảm thiết lấy tiền đuổi Bạch Liễu rời đi.

Vì vậy sau khi chơi xong, tiền trong người Bạch Liễu không hề giảm xuống mà còn tăng lên. Chơi đến trò cuối cùng ở cuối phố thương mại, khi phố bắt đầu đã lên đèn, 100 tệ trong túi Bạch Liễu đã trở thành hơn 200 tệ.

Hai người đứng cạnh nhau trong con hẻm tối cuối phố thương mại, Bạch Liễu cầm ly đồ uống quay lại nhìn Hắc Đào: "Còn muốn chơi gì nữa không?"

"Bây giờ không cần phải chọn đồ giảm giá nữa."

"Cái đó." Hắc Đào vung tay lên, y chỉ về một hướng nào đó, giọng điệu kiên trì, "Cái đó bao nhiêu tiền?"

Bạch Liễu nhìn theo tầm mắt của Hắc Đào thì thấy đó là một vòng đu quay khổng lồ, bên ngoài vòng đu quay được bao phủ bởi một vòng tròn các bóng đèn LED nhiều màu có thể nhấp nháy và thay đổi nội dung chữ.

Nội dung chữ đang hiển thị là 【 Nhậm Cường ( Yêu) Nghiêm Tuyết đời đời kiếp kiếp, mãi mãi bên nhau (ngôi sao) 】

Hắc Đào nhìn chằm chằm Bạch Liễu: "Tôi muốn cái đó."

Bạch Liễu: "......"

Vòng đu quay này là điểm thu hút khách nhất trong toàn bộ khu phố thương mại, vì nó rất cao và rộng, lại nằm ven sông nên lúc quay tới đỉnh thì tầm nhìn cực kỳ tuyệt vời, khách chơi có thể nhìn thấy quang cảnh một nửa thành phố về hướng sông. Một vòng quay là 30 phút, các cặp đôi ngồi bên trong muốn tranh thủ làm chuyện thân mật gì đó thì cũng rất thuận tiện. Ngoài ra, lúc mỗi cabin được quay tới đỉnh thì đèn LED sẽ nhấp nháy hiển thị các thông điệp khác nhau theo yêu cầu của khách hàng trong cabin trong vòng 2 phút.

Mấy thông điệp được nhiều người chọn lựa đa số là "Yêu em mãi mãi", "Bên nhau trọn đời", "Một đêm trở thành tỷ phú", v.v... vì gần đây sắp đến kỳ thi tuyển sinh đại học, nhiều gia đình cha mẹ con cái kéo đến chơi nên xuất hiện thêm một số thông điệp như "Kim bảng đề danh", "chúc mừng" gì gì đó."

Nhưng trò này không giảm giá, lại còn đắt nữa, Bạch Liễu đi một người phải mất 150 tệ.

Cũng may là trước đó hắn và Hắc Đào cày game liên tục gom không ít được phần thưởng, bán đống đó ra trừ đi chi phí ăn uống linh tinh nãy giờ thì còn đúng 150 tệ.

Nếu như bình thường thì Bạch Liễu sẽ nghĩ rằng tiêu 150 tệ ngồi 30 phút đu quay này là một sự tiêu xài vô ích, một cạm bẫy tiếp thị cấp thấp trong kinh doanh, và một món đồ chơi tình yêu rất xa hoa.

Nhưng bây giờ......

Hắc Đào nhìn lên vòng đu quay khổng lồ, y nắm chặt tay Bạch Liễu, ánh đèn neon lốm đốm rơi trong đôi mắt đen láy của y, y nhìn dòng chữ 【 đời đời kiếp kiếp mãi mãi bên nhau 】vừa tập trung lại vừa háo hức.

Hẳn đây là mấy chữ ít ỏi mà con hàng này biết được.

Cũng không biết học mấy chữ đó vì ai.

Bạch Liễu thu hồi ánh mắt: "Đi thôi."

"Vào ngồi đi."

"Cháu đi một người thôi à?" Ông chủ vòng đu quay nhìn Bạch Liễu đi một mình có chút ngạc nhiên.

Từ trước đến nay đa số chỉ toàn là cặp đôi đến ngồi, rất ít nam sinh đến ngồi một mình.

"Không được sao ạ?" Bạch Liễu bình thản hỏi.

"Được chứ, được chứ!" Ông chủ nhanh chóng gật đầu rồi bật màn hình điện tử, lướt ra một số thông điệp, "Cháu chọn thông điệp muốn hiển thị lúc cabin lên tới đỉnh đi."

Bạch Liễu vung tay định chọn thông điệp 【 đời đời kiếp kiếp 】thì Hắc Đào giành trước, chỉ tay chọn một thông điệp khác.

"Cái này." Hắc Đào nhìn chằm chằm màn hình điện tử, "Chọn cái này."

Bạch Liễu nhìn khẩu hiệu mà Hắc Đào chọn, hắn khựng lại.

Hắc Đào lựa chọn —— 【 Bạch Liễu kim bảng đề danh, thuận buồm xuôi gió 】

"Ông chủ, đợi một chút." Bạch Liễu liếc mắt nhìn Hắc Đào, "Cháu muốn suy nghĩ thêm đã."

"okok." Ông chủ ra hiệu OK, "Cháu cứ từ từ chọn đi, đợi đến trước lúc vòng quay tiếp theo bắt đầu lại đây là được."

Bạch Liễu kéo Hắc Đào đến góc tường, khoanh tay ôm nguc, trên môi nở một nụ cười nhẹ: "Sao lại chọn cái đó? Có biết câu đó có nghĩa là gì không?"

"Tôi biết." Hắc Đào nói, "Ngày nào trường học của cậu cũng treo cái bảng đó hết."

Đúng thật là vậy, trường trung học tư thục Kiều Mộc treo khẩu hiệu 【 kim bảng đề danh 】khắp trường, vả lại ngày nào người xung quanh Bạch Liễu cũng nhắc tới, Hắc Đào muốn không biết cũng khó mà được.

"Vậy cậu chọn như thế là có ý gì?" Bạch Liễu hỏi.

Hắc Đào dừng lại một lúc: "Ngày nào cậu cũng học hành làm bài chính là vì cái đó, chung quanh cậu ai cũng muốn cái đó."

"Nếu họ muốn có thì chắc cậu cũng muốn có."

"Chúng ta chỉ đủ tiền ngồi một lần thôi." Bạch Liễu nhẹ giọng nói, "Cậu có chắc muốn chọn cái này không? Nếu chọn cái này thì tên của cậu không thể xuất hiện, không thể chọn ( Mãi mãi bên nhau)."

Hắn biết Hắc Đào muốn chọn thông điệp "Mãi mãi bên nhau", con hàng này từ trước đến nay muốn gì đều phải nằng nặc đòi cho bằng được, hắn không nghĩ rằng Hắc Đào có thể chịu được sự cám dỗ của "Mãi mãi bên nhau".

"Đã suy nghĩ kỹ chưa?" Bạch Liễu hỏi, "Chọn cái nào?"

Hắc Đào nhìn chằm chằm Bạch Liễu một lúc, sau đó y ừ một tiếng, chậm chạp cúi đầu, nhưng giọng điệu không chút do dự: "Kim bảng đề danh."

Bây giờ đến lượt Bạch Liễu sững người lại.

"Cậu muốn tôi "Kim bảng đề danh" thật à?"

"Không phải." Hắc Đào nhìn Bạch Liễu, "Có rất nhiều người hy vọng người thân mình được kim bảng đề danh, cậu cũng muốn có."

Bạch Liễu im lặng.

Hắn hiểu ý của Hắc Đào. Không phải Hắc Đào hy vọng hắn nhất định sẽ kim bảng đề danh, Hắc Đào chỉ muốn hắn biết rằng hắn cũng có một người đang thật sự mong đợi hắn kim bảng đề danh —— là Hắc Đào chẳng hạn.

"Tôi hiểu rồi, vậy chọn kim bảng đề danh đi." Bạch Liễu xoay người đi về phía vòng đu quay, bước chân đột nhiên dừng lại, "Cậu có muốn tên cậu hiện lên chung với tên tôi không?"

Hắc Đào không chút do dự: "Muốn."

Thế là ông chủ vòng đu quay đã nhận được yêu cầu cắt dán thông điệp kỳ lạ nhất trong đời, ông nhìn thông điệp lóe lên khi cabin của Bạch Liễu lên đến đỉnh với ánh mắt vô cùng phức tạp.

【 Hắc Đào ( tình yêu) Bạch Liễu, mãi mãi kim bảng đề danh, thuận buồm xuôi gió. 】

Quần chúng đứng dưới nhìn lên sửng sốt: "Mãi mãi kim bảng đề danh, khẩu hiệu gì lạ vậy?! Trên đó là một đôi tình nhân học bá hả?!"

Ông chủ:"........"

Kết thúc buổi hẹn hò là đi xem phim. Hai người chọn một bộ phim kinh dị không mấy nổi tiếng. Trong cả rạp chiếu phim ngoài một cặp đôi ngọt ngào khác ôm nhau bỏ dở giữa chừng phim thì chỉ có Hắc Đào và Bạch Liễu ngồi ở ghế xem đẹp nhất, ở giữa là một túi bắp rang nho nhỏ.

Cả hai đều lặng lẽ xem phim.

Hình ảnh kinh dị trong phim giống như một chiếc đèn lồng quay tròn, phản chiếu từng khung hình trong đôi mắt đen lay láy của hai người. Trong phim, nhân vật chính đang hoảng sợ la hét inh ỏi, hoảng loạn chạy trốn, còn bên ngoài phim, hai bàn tay đặt dưới ghế đan dần các ngón tay vào nhau, nắm chặt bên nhau.

Hắc Đào đột nhiên mở lời, giọng rất ghen tị, "Giá như chúng mình được tham gia game kinh dị này thì tốt rồi."

Bạch Liễu đang nắm tay: "....."

Ý tưởng yêu đương của người ngoài hành tinh mới mẻ quá ha?

Hắc Đào nhìn chăm chú vào màn hình phim, những cảnh kinh dị trong phim phản chiếu loang loáng trong con ngươi đen sẫm, giọng điệu rất nghiêm túc:

"Ở trong đó, cái gì tôi cũng có thể cho cậu."

Ra khỏi rạp cũng đã gần 9 giờ, bọn họ đi ra dọc theo con đường trưng bày bên ngoài rạp chiếu phim, xung quanh toàn là mấy cửa hàng kinh doanh mua bán trưng bày các đồ vật liên quan đến phim ảnh, thể loại nào cũng có, hiếm lạ cổ quái đủ cả, cũng có không ít các đồ vật trong phim kinh dị.

Bạch Liễu đi hai bước thì sẽ phải quay đầu kiểm tra xem Hắc Đào đi đâu rồi.

Người này cực kỳ cảnh giác và tò mò về các loại đồ vật, hình ảnh liên quan đến phim kinh dị, cứ hở chút là nhào vào xem, đi được một lúc quay qua quay lại chẳng thấy bóng dáng y đâu nữa.

Bạch Liễu quay đầu lại, Hắc Đào lại chẳng thấy đâu, hắn cau mày tìm kiếm, cuối cùng nhìn thấy người ngoài cửa sổ của một cửa hàng gần đó.

Hắc Đào chống tay lên lớp kính cửa sổ, hai mắt nhìn chằm chằm vào thứ gì đó bên trong, toàn thân tràn ngập khát khao dục v0ng mãnh liệt.

Bạch Liễu:...

Bắt đầu nảy sinh dự cảm bất thường.

Bạch Liễu nhìn theo tầm mắt của Hắc Đào, đầu óc hắn nháy mắt trở nên trống rỗng.

Nhân viên sau lớp cửa kính đang khệ nệ khuân vác đủ loại quần áo và ma-nơ-canh, trong số đó, đập vào mắt là một bộ trang phục thú bông Slenderman khổng lồ. Bộ trang phục thú bông này rõ ràng được làm bằng thủ công, trông khá thô ráp, có nhiều chỗ chỉ may và lớp vải trong còn lòi cả ra ngoài, nhưng nhờ vậy mà nhìn nó đặc biệt đáng sợ, phần khuôn mặt không được khâu lại mà để hở một lỗ lớn trống rỗng, trông giống như một thứ bán thành phẩm rẻ tiền.

Khoảnh khắc Bạch Liễu nhìn thấy bộ đồ thú bông, tim hắn đột nhiên đập loạn xạ, ánh mắt có chút mất tập trung, trong lòng chỉ còn lại một ý nghĩ hoàn toàn không thể kiểm soát được ——

—— 【 Đây là đồ vật của hắn 】

【 Hắn muốn lấy lại nó. 】

Nhân viên bán hàng vỗ bụi bộ đồ thú bông, đặt nó lên giá treo gỗ, rồi quay người đóng cửa lại.

Bạch Liễu không chút do dự đẩy cửa bước vào, hỏi thẳng: "Anh ơi, bộ thú bông này giá bao nhiêu ạ?"

"Bộ này hả em?" Người bán hàng quay lại, "Đắt lắm đấy."

"Bộ quần áo này là do ông chủ của bọn anh nhặt được từ một viện mồ côi bị đóng cửa, nghe nói là sưu tập thôi chứ không phải để bán. Nhưng hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên ông ấy bảo là muốn chuẩn bị đầu tư vào ngành công nghiệp nước hoa, thế nên mới kêu anh trưng bày bộ quần áo ở đây."

"Ông chủ của bọn anh là người nước ngoài, giá bán hàng sưu tập cao lắm." Người bán hàng tốt bụng khuyên nhủ, "Cậu là học sinh à? Anh khuyên cậu đừng dại đâm đầu vào tròng."

Bạch Liễu nhìn thẳng nhân viên bán hàng: "Cho em biết giá được không ạ?"

Nhân viên bán hàng lật xem bảng giá, sau đó ngẩng đầu: "Hai vạn."

Lồng nguc Bạch Liễu phập phồng, hắn dần dần bình tĩnh lại, nói lời cảm ơn rồi bước ra ngoài.

Hắc kéo tay Hắc Đào trên đường trở về, đầu cứ cúi gằm xuống không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng bàn tay nắm lại thật chặt.

Hai vạn... đắt quá.

Hắc Đào đột nhiên nói, "Tôi muốn mua cái kia."

Bạch Liễu hít một hơi thật sâu, vừa định bảo mình không đủ tiền mua thì đã thấy Hắc Đào giơ tay chỉ vào một cái tủ đông nhỏ có ghi 【 giảm giá 】 ở bên cạnh.

"Tôi muốn ăn kem." Hắc Đào nhìn hắn hỏi: "Tôi ăn kem giảm giá được không?"

Dục v0ng tràn lan trong lòng Bạch Liễu dần dần lắng xuống, hắn hít một hơi nói: "Được."

Tủ đông nhỏ này là loại máy bán hàng tự động không người, bên trong kem gì cũng có.

Hắc Đào dán sát vào tủ, nghiêm túc chọn chọn lựa lựa, y đột nhiên hỏi: "Cậu thích ăn loại nào nhất?"

Bạch Liễu trầm mặc hồi lâu mới nói: "Cornetto vị dâu tây."

"Vậy tôi muốn ăn cái đó." Hắc Đào nói.

Bạch Liễu tìm một vòng: "Vị đó hết rồi, ăn vị hương thảo nhé?"

Hắc Đào trở nên chán nản thấy rõ: "Hết rồi à..."

Khóe miệng Bạch Liễu co giật: "Cứ nhất định ăn vị yêu thích của tôi mới được à?"

Hắc Đào cúi đầu, hắn nhìn Bạch Liễu, bình thản nói: "Nếu như ăn hương vị mà cậu yêu thích thì tôi cũng sẽ trở thành hương vị yêu thích của cậu, biết đâu cậu thích tôi nhiều hơn một chút thì sao."

"Thời gian cô độc của cậu sắp kết thúc, tôi cũng sắp phải đi rồi. Bạch Liễu, trước khi tôi đi, cậu có thể nói thích tôi được không?"

Ánh sáng trong tủ đông nhấp nháy hai lần rồi tắt ngúm, một khoảng lặng tối đen như mực bao trùm giữa Bạch Liễu và Hắc Đào.

Ý cười nhỏ vụn trên mặt Bạch Liễu từ từ biến mất, hắn lạnh lùng nói:

"Không nói."

"Tôi ghét cậu, Hắc Đào."

- -----oOo------