Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 472




Một lượng lớn khói thuốc tẩy tinh thần bất ngờ phun ra xối xả vào hồ quan sát, toàn bộ khu vực quan sát đều bị sương mù trắng xóa bao phủ mù mịt, không thể nhìn thấy gì, chỉ còn nghe được tiếng ho khan sặc sụa liên tục và chửi mắng um sùm của khán giả.

"Chuyện gì vậy trời? NPC trốn thoát ra ngoài là sao?"

"Tôi còn đang đợi kết quả thi đấu đấy! Giờ thì hay rồi, méo nhìn thấy cái mẹ gì nữa."

Bách Dật vẫn chưa hiểu ất giáp gì, hắn thấy Hắc Đào ngã quỵ xuống đất khá gần mình thì muốn duỗi tay ra đỡ theo bản năng, nhưng bị Liêu Khoa ngăn lại.

"Đừng!!" Liêu Khoa kéo Bách Dật ra sau mình sau, anh thoăn thoắt nhấn liên tục vào giao diện đạo cụ hệ thống, cái gì dùng được mặc được đều lấy ra trang bị hết từ đầu đến chân rồi đối diện với Hắc Đào mình đầy thương tích đang giãy giụa muốn đứng lên. Anh quay mặt qua hướng khác, nghiêm túc cảnh báo, "Hiện giờ Hắc Đào cực kỳ nguy hiểm."

"Nếu không muốn vừa rời khỏi trò chơi liền điên cuồng tự sát thì các cậu đừng làm chuyện dại dột!"

"Tuyệt đối không được nhìn vào mắt cậu ấy."

Liêu Khoa kéo Bách Gia Mộc cùng Bách Dật nhanh chóng lùi về phía sau, chẳng mấy chốc cả bọn đã rút lui đến rìa của hồ quan sát, từ nơi họ đứng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng Hắc Đào thấp thoáng trong sương mù trắng.

Hình người này đang cố gắng đứng lên, nhưng hình như chấn thương quá nặng, không tự đứng dậy được, đứng lên bước được vài bước lại ngã xuống, nhưng lại rất kiên trì lảo đảo cơ thể đứng lên một lần nữa.

Đứng dậy, ngã xuống, đứng dậy, nằm xuống.

Dường như Hắc Đào đang muốn tìm ai đó, y bò lê lết di chuyển về một hướng như bò sát, trông giống hệt một con thằn lằn vừa biến thành hình người, tứ chi chưa phối hợp, không thể đi lại bình thường.

Bách Dật nhìn mà run lẩy bẩy: "Chúng ta cứ mặc kệ cậu ta vậy luôn à?"

Vẻ mặt Liêu Khoa ngưng trọng: "Hiện tại chúng ta không khống chế cậu ta được đâu."

"Nhưng chúng ta là đồng đội của cậu ấy mà! Chẳng lẽ dìu cậu ấy một chút cũng không được sao!" Đôi mắt Bách Dật đỏ hoe, giọng nói run run, "Cậu ấy thi đấu vì chúng ta nên mới bị thương như vậy!"

"Cái gì cậu ấy cũng không biết! Là do chúng ta bắt cậu ấy ra sân thi đấu, dạy cậu ấy thi đấu, bắt buộc cậu ấy phải thắng những trò chơi này, còn cấm cậu ấy vào hiện thực nữa."

"Chúng ta dạy cậu ấy cả đống quy tắc có lợi cho con người chúng ta trong thực tế, nhưng chưa lần nào cậu ấy được chúng ta đối xử thân thiện như mọi người trong thực tế, thậm chí ngay cả trước mặt chúng ta cậu ấy cũng sống như một con quái vật."

"Tất cả mọi người ai cũng đều sợ cậu ấy."

Nước mắt Bách Dật chảy giàn giụa, hắn khàn giọng hỏi: "Nếu ngay cả chúng ta là đồng đội mà cũng không muốn giúp cậu ấy thì cậu ấy chẳng còn gì nữa."

Liêu Khoa mấp máy miệng, anh nắm chặt tay, cúi đầu: "Các cậu không được đi."

"Để anh đi." Anh ngẩng đầu lên nói.

Bách Dật quýnh lên: "Ý em không phải ép anh đi! Để em đi là được rồi!"

"Không ai phải đi cả." Từ trong sương mù, bóng dáng một người đàn ông cao gầy hơi khom người, hai tay nắm chặt ho khan chậm rãi bước ra, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng vẫn mang theo nụ cười ấm áp, trên vai vẫn còn khoác một chiếc áo khoác đồng phục loang lổ vết, nhẹ giọng nói: "Sẽ có người đi."

Liêu Khoa thở phào nhẹ nhõm, nhìn người đàn ông đối diện, cuối cùng nở nụ cười chân thành: "Cuối cùng thì cậu cũng đến."

Bách Dật và Bách Gia Mộc ngơ ngác nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện từ trong sương mù.

Bả vai Bách Gia Mộc vốn đang căng như dây đàn nháy mắt thả lỏng, Bách Dật thì còn khoa trương hơn, hắn bật khóc nức nở cứ như vừa tìm thấy tri âm tri kỷ, nhào tới ôm lấy đối phương gào lên: "Đội trưởng!!"

"Chúng ta thua trận đấu đơn rồi!!"

Lục Dịch Trạm cong mắt đỡ lấy Bách Dật: "Thật à? Vậy là tôi bỏ lỡ một trận đấu hấp dẫn mất rồi."

"Do tôi đến muộn."

Trong làn sương mù trắng xóa, Hắc Đào một mình loạng choạng đi về phía trước, quần áo ướt sũng, tiến lên từng bước một, máu nhỏ xuống đuôi tóc và góc quần áo, trên mặt không hề có một chút biểu cảm, bên tai là âm thanh cảnh báo chói tai hệ thống lặp đi lập lại:

【Người chơi vui lòng không đến gần người chơi Hắc Đào! Hiện tại y đang trong trạng thái Sách Quái Vật nguy hiểm! 】

【Người chơi vui lòng tránh xa người chơi Hắc Đào! 】

【Vui lòng không để bất kỳ ai đến gần người chơi Hắc Đào! 】

À, hình như đang gọi người khác tránh xa mình.

Bấy giờ bộ não mới chậm rãi xử lý thông tin âm thanh truyền đến tai y.

Hắc Đào ngã xuống đất, đầu gối khuỵu xuống, y chống một chân xuống đất lại muốn đứng dậy, vừa đứng dậy vừa chậm chạp suy nghĩ.

Hệ thống đâu cần phải cảnh báo như thế nhỉ, toàn làm mấy chuyện dư thừa.

Những người đó, những người chơi đó, không cần cảnh báo cũng chẳng dám tới gần mình.

Bọn họ sợ hãi mình.

—— giống như sợ hãi một con quái vật trong trò chơi vậy.

Hắc Đào bước một bước, đầu gối khuỵu xuống, lại nặng nề quỳ trên mặt đất.

Máu và nước biển nhỏ giọt tí tách từ mái tóc lòa xòa rũ rượi của y, máu chảy ra từ đầu gối đọng lại thành vũng nhỏ, Hắc Đào mơ màng nhớ lại.

Đúng rồi, mình vốn là một con quái vật trong trò chơi.

Không ai được đến gần mình, nhiệm vụ của mình là gi3t gi3t những ai vượt qua ranh giới đó, khiến họ sợ hãi, đau khổ và để họ chìm đắm trong dục v0ng của chính họ.

Giá trị duy nhất của sự ra đời và tồn tại của mình chỉ có thế.

【Không phải vậy đâu. 】

Hắc Đào chợt nhớ đến lời Lục Dịch Trạm đã từng nói với y, nhà tiên tri kỳ lạ đó dựa vào hàng rào ban công của Danh Sách Sát Thủ, mỉm cười dịu dàng đưa tay vỗ nhẹ vào đầu y, và nói với y:

【Không phải vậy đâu, Hắc Đào của chúng ta tồn tại không phải để khiến người khác đau khổ và sợ hãi, trên thế giới này không có ai sinh ra đời vì mục đích như vậy hết. 】

【Cậu nhất định sinh ra vì trên thế giới này có ai đó rất yêu cậu. 】

【mà sự tồn tại của cậu nhất định cũng sẽ mang lại hạnh phúc cho người đó."

Vậy người đó là ai? Hắc Đào hỏi.

Lục Dịch Trạm cười trả lời: 【 người đó là người sẽ mang cậu vào hiện thực, biến cậu trở thành một con người. 】

Người đó thật sự có tồn tại ư?

Hắc Đào nhìn vết thương rỉ máu dưới đầu gối, bàn tay dính đầy máu và màn sương trắng trống trải xung quanh, y cảm thấy nghi ngờ từ tận đáy lòng.

Con người nhiều như vậy, tại sao người đó lại yêu một con quái vật đáng ghét như mình chưa?

"Bạch Liễu, anh làm gì vậy!" Mục Tứ Thành hấp tấp gào lên, "Ôi cái đệt! Bên đó có Hắc Đào! Hệ thống đang phát cảnh báo kìa! Nguy hiểm lắm, anh không nghe thấy hả!"

"Bạch Liễu, hiện tại cậu đang bị thương rất nặng, đừng lộn xộn nữa!" Đường Nhị Đả nghiêm nghị cảnh cáo.

"Đừng qua đó." Mộc Kha nhẹ giọng cầu khẩn, "Chuyện của Hắc Đào có đồng đội của anh ta lo rồi, anh cứ nghỉ ngơi trước đi đã, được không?"

"Bạch Liễu." Người cuối cùng đứng trước mặt Bạch Liễu là Lưu Giai Nghi, cô bé im lặng một lúc lâu mới nói: "Nếu anh muốn đi thì cứ đi đi."

"Em biết anh đã quyết định rồi."

Bạch Liễu từ đầu đến cuối không trả lời, chỉ im lặng và dứt khoát đẩy đám người đang đứng trước mặt ra, lảo đảo xuyên qua màn sương trắng đi thẳng về phía trước.

Hắc Đào chậm rãi ngẩng đầu lên, trước mặt y xuất hiện một bóng dáng cũng chật vật chẳng kém gì y, dáng người gầy gò đó giống như y, đi được vài bước lại loạng choạng, từng bước đến gần chỗ của y.

Dù có bao nhiêu người cản đường, người đó vẫn không lùi bước.

Âm thanh cảnh báo chói tai ngày càng rõ ràng:

【Vui lòng không tiếp cận người chơi Hắc Đào! 】

【Có nhiều người như vậy, tại sao người đó lại yêu thích một con quái vật đáng sợ như tôi chứ? 】 Hắc Đào nghi ngờ hỏi Lục Dịch Trạm.

【Hắn thật kỳ lạ. 】

Lục Dịch Trạm mỉm cười: 【Tôi cũng thấy cậu ấy rất kỳ lạ. 】

【Nhưng lúc nhìn thấy cậu ấy, cậu sẽ rất thích cậu ấy cho xem. 】

Lúc đó Hắc Đào nói mà chẳng thèm suy nghĩ: 【Tôi sẽ không thích hắn. 】

Lục Dịch Trạm cười hỏi: 【 Tại sao? 】

Hắc Đào trả lời thẳng thừng: 【Bởi vì tôi không hiểu thích là gì. 】

Bạch Liễu đi đến trước mặt Hắc Đào đang quỳ trên mặt đất, sắc mặt hắn tái nhợt, hơi thở gấp gáp, máu vẫn còn rỉ ra từ vết thương ở cổ chân và cổ tay, kéo lê một đường đỏ sậm trên mặt đất.

Hắn nhìn xuống Hắc Đào đang ngước nhìn mình, một giọt máu hòa với nước biển rơi xuống từ lông mi của hắn.

Bạch Liễu đưa tay về phía Hắc Đào, trong lòng bàn tay là đồng tiền xu trò chơi kia, hắn lãnh đạm nói: "Em thắng."

Trong khoảnh khắc đó, Hắc Đào không kìm được mình để rơi nước mắt.

Y không hiểu ý nghĩa của những giọt nước mắt này, cũng tương tự như y không hiểu rất nhiều thứ vậy. Y không hiểu những cảm xúc của con người như thích, chán ghét, hận, yêu, ghen tị, theo đuổi, đau đớn, không cam tâm, nhưng giờ đây y đã cảm nhận được tất cả những điều đó vào giây phút này.

"Tôi thua rồi." Hắc Đào bất giác rơi nước mắt, y nắm chặt tay, "Tôi là một vật kỷ niệm không đủ tiêu chuẩn".

Bạch Liễu dừng lại một chút, hắn cất đồng xu đi, quỳ một gối trước mặt Hắc Đào, sau đó lấy ra một cuộn băng vải rồi nghiêm túc tỉ mỉ quấn vòng quanh đôi mắt màu xanh bạc của Hắc Đào, hơi thở hai người gần gũi đan xen vào nhau.

"Không phải." Hắc Đào nghe thấy Bạch Liễu nói bên tai, trong giọng nói dường như mang theo ý cười, "Anh đủ tư cách rồi."

【 hệ thống nhắc nhở: Mối nguy hiểm của người chơi Hắc Đào đã được xử lý, hủy bỏ cảnh báo nguy hiểm. 】

Vòi quay xịt thuốc tẩy tinh thần trong hồ quan sát cũng ngừng phun.

Khoảnh khắc sương trắng tan biến, Bách Dật kích động chạy lên: "Hắc Đào!! Đội trưởng đã trở lại!"

Cùng lúc đó, Đoàn Xiếc Thú Lang Thang cũng tiến lên giúp Bạch Liễu đứng dậy.

Hắc Đào bị che kín hai mắt được đặt trên cáng, Liêu Khoa bên cạnh áy náy nắm tay y: "Có chỗ nào không thoải mái không? Chờ tí tôi đưa cậu về văn phòng Danh Sách Sát Thủ rồi xem kỹ vết thương cho cậu."

"Đau quá." Hắc Đào khàn giọng nói, "Nặng nữa."

Từ lúc vào game đến nay Liêu Khoa chưa bao giờ nghe Hắc Đào than đau lần nào, bây giờ nghe được thì thót cả tim, nhưng nghe đến câu sau thì lại bối rối hẳn: "Nặng, cái gì nặng?"

"Tôi cảm thấy cơ thể của mình..." Hắc Đào mô tả từng chữ, "rất nặng."

"Bình thường thôi." Lục Dịch Trạm bước tới, anh cười tủm tỉm sờ sờ trán Hắc Đào, "Bởi vì linh hồn và tình yêu đều là những thứ rất nặng nề."

"Ơ..." Bách Dật phát hiện ra tay trái Hắc Đào đang cầm thứ gì đó giống như một tờ giấy, hắn tò mò muốn rút ra, "Hắc Đào, trong tay cậu có gì vậy?"

Hắc Đào đột nhiên nắm chặt tay lại: "của tôi!"

"Tôi có lấy của cậu đâu nào!" Bách Dật lập tức buông tay ra làm tư thế đầu hàng, hắn dở khóc dở cười, "Tôi tưởng cậu mang thứ gì bậy bạ trong game ra nên muốn xem chút thôi."

"Không phải." Hắc Đào nói, "Bạch Liễu mới đưa cho tôi."

Bách Dật cẩn thận hỏi: "Bây giờ cậu đang bị bịt mắt rồi, có muốn tôi giúp cậu xem Bạch Liễu đưa cho cậu cái gì không?"

Hắc Đào nằm im trên cáng một lúc lâu mới từ từ thả tờ giấy nhỏ nhàu nát đang cầm trong tay.

Lúc Bách Dật nhìn thấy nội dung viết trên tờ giấy, hắn sửng sốt ngây ngẩn hết cả người.

Đó chỉ là một tờ giấy nhỏ rất bình thường đơn giản, nội dung viết trên đó cũng rất đơn giản, là một dãy gồm mười hai chữ số.

—— Đó là tọa độ trong hiện thực.

Đến thẳng căn hộ mà Bạch Liễu đang thuê.