Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 471




Trong nháy mắt nhiệm vụ vừa b4n ra, Hắc Đào không chút do dự quất ngay một roi, mũi nhọn của roi đâm thẳng tim Tawil đang trôi lơ lửng trong nước!

Bạch Liễu xoay người, đôi mắt sắc bén chặn trước mặt Tawil, hắn nhấc roi lên đỡ lấy nhát roi của Hắc Đào.

Roi quất mạnh vào người Bạch Liễu, hắn bị lực roi đẩy lùi hẳn một đoạn phải dựa vào lòng nguc của Tawil phía sau, bọt khí li ti thi nhau nổi lên từ hàm răng cắn chặt, tràn ra tán loạn xuôi theo mái tóc dài bồng bềnh trong nước.

Cơ thể Tawil bị đẩy nhẹ một chút, mái tóc bạch kim dài của y và mái tóc đen nhánh của Bạch Liễu hòa quyện vào nhau, Tawil vốn đang bất động từ từ ngẩng đầu lên.

Đôi mắt màu xanh bạc của y bị bao phủ tầng tầng lớp lớp sợi tơ, nhưng y vẫn giang tay ra ôm Bạch Liễu ngã vào lòng mình.

Ánh sáng của mặt dây chuyền chữ thập ngược đột nhiên trở nên chói mắt, trong luồng sáng trắng chói lọi này, một lớp màng chắn không khí gợn nước hình thành xung quanh Bạch Liễu, cho phép hắn thở dưới nước một cách thuận lợi.

"Bạch Liễu?" Y thì thầm bên tai Bạch Liễu, "Là em sao?

Bạch Liễu nhẹ giọng nói: "Là em."

"Em đến tìm anh."

Bạch Liễu nghe được Tawil cười khẽ: "Lần nào đến gặp tôi, em cũng đều chật vật như vậy."

Trong một tích tắc sơ hở, roi Hắc Đào phóng vút lại phía này, Bạch Liễu giơ tay muốn chặn lại nhưng Tawil kịp thời kéo hắn ra phía sau, y lạnh lùng duỗi tay phải giơ lên trước mặt hắn, năm ngón tay xòe ra, gợn sóng nước hòa lẫn với luồng sáng trắng tản ra từ phía trước lòng bàn tay của y từng lớp từng lớp, tạo thành một màng chắn nước mờ mịt màu trắng sữa ngăn lại thế roi của Hắc Đào.

Những gợn nước lấp lánh lan ra từng vòng, giống như trên biển có cơn gió xuất hiện từ hư không, thổi bay mái tóc ngắn của Hắc Đào và mái tóc dài của Tawil ở hai bên màng chắn, khuôn mặt giống hệt của hai người bình tĩnh đối diện nhau.

"Không nhận thua à?" Tawil bị bịt mắt nhẹ giọng hỏi.

Hắc Đào mặt không cảm xúc: "Không."

Y nâng roi lên, gần như dùng hết lực độ cắt ngang thời gian và không gian quất mạnh xuống màng chắn nước. Roi y nhắm thẳng vào Tawil đối diện với màng nước, nhưng mắt y lại nhằm chăm chú Bạch Liễu phía sau chẳng hề xê dịch chút nào.

"Tôi không nhận thua." Hắc Đào gằn từng chữ một, "Tôi muốn thắng Bạch Liễu."

"Tôi muốn hiến tế anh, sau đó trở thành vật kỷ niệm đủ tiêu chuẩn nhất của em ấy."

Màng chắn nước bắt đầu rạn nứt.

Tawil điềm nhiên hỏi lại: "Cậu có biết cậu là vật kỷ niệm của ai không?"

Hắc Đào lạnh lùng nhìn Tawil xuyên qua màng nước đã rạn nứt, trong khoảnh khắc tường nước vỡ vụn, y thấy Bạch Liễu không chút do dự kéo Tawil ra phía sau, roi trên tay hắn biến thành dao găm, đâm thẳng về phía Hắc Đào phía sau tường nước.

Dao găm lướt qua sườn mặt Hắc Đào, máu b4n ra từ vết thương hòa tan trong nước biển.

Biểu cảm thất thần hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt Hắc Đào.

Ngay lúc đó, lẽ ra y đã có thể tránh được, nhưng không hiểu vì sao khi chạm đến ánh mắt Bạch Liễu nhìn chằm chằm vào mình, vết đạn sau thắt lưng Hắc Đào lại đột nhiên nhói đau, khiến y không thể tránh được nhát dao đó của Bạch Liễu.

Trong khoảnh khắc đó, trong khoảnh khắc khi Bạch Liễu bảo vệ Tawil, đôi mắt đen của hắn hững hờ nhìn y chẳng có gì cả, như thể y không hề tồn tại trong mắt Bạch Liễu.

Vào lúc Bạch Liễu vung dao, sợi tơ quấn quanh cổ tay phải của Tawil biến mất, đồng thời trên cổ tay phải của Hắc Đào xuất hiện một sợi tơ.

"Nỗi đau giữa tôi và cậu vốn không thay đổi." Giọng Tawil mơ hồ văng vẳng bên tai Hắc Đào trong làn nước, "Khi tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì tình yêu của Bạch Liễu dành cho tôi, thì cậu sẽ cảm thấy rất đau đớn."

"Ngược lại khi cậu hạnh phúc vì tình yêu của Bạch Liễu dành cho cậu thì tôi cũng sẽ cảm thấy khổ đau."

"Giữa chúng ta chắc chắn phải có một người là tế phẩm của thần, là 【 mỏ neo 】của Bạch Liễu, là tế phẩm bị hy sinh."

Bạch Liễu từng bước ép sát, Hắc Đào không ngừng lui về phía sau, máu không ngừng loang rộng dưới mặt nước, mỗi lần Bạch Liễu che trước người Tawil tiến lên một bước, trên người Tawil lại mất một sợi tơ, ngược lại tơ quấn quanh thân Hắc Đào lại nhiều thêm một sợi.

Những sợi tơ mang tên đau khổ này quấn càng nhiều, động tác Hắc Đào lại càng chậm chạp, và càng dễ bị Bạch Liễu tấn công bị thương, cuối cùng gần như toàn thân Hắc Đào đều bị tơ bó chặt như một cái  kén nhộng treo lơ lửng dưới đền thờ biển, thay thế thành một mỏ neo mới.

Đầu còn lại của những sợi tơ được níu chặt với ngôi đền hình con tàu, khiến Hắc Đào phải gánh chịu 【 nỗi đau 】nặng nề này và sức nặng của ngôi đền khổng lồ trên biển gần như cùng một lúc.

Hắc Đào chìm sâu dưới nước dùng hết sức ngẩng đầu lên, xuyên qua sợi tơ nhìn chằm chằm vào Tawil đã cởi bỏ hoàn toàn dây tơ trói buộc ôm lấy Bạch Liễu và mỉm cười với y.

Tawil từ trên cao nhìn xuống y như một vị thần, trong mắt hiện lên vẻ thương hại: "Bây giờ cậu đã hiểu chưa?"

"Cậu không bao giờ có thể đánh bại tôi."

"Tôi.... Không hiểu." Hắc Đào vẫy vùng trong 【 nỗi đau 】nghẹn ngào, "Nhưng tôi nhất định phải thắng anh!"

Y cố chấp mở hai tay ra, những sợi tơ siết chặt hằn sâu vào xương thịt của y, máu từ vết thương phun ra, Hắc Đào nhìn vào đôi mắt xanh bạc của Tawil, ý thức hơi mờ mịt, y không chịu được nữa buông thả mình xuống.

Nặng quá.

Y chưa bao giờ mang một thứ nặng như vậy trên lưng, thậm chí lúc thi đấu còn không mang theo bất kỳ đạo cụ nào, chỉ vì y sợ nặng khiến y không cảm thấy thoải mái khi hành động.

Hóa ra 【 nỗi đau 】là thứ nặng nề như vậy sao?

Từ khi sinh ra đời, Hắc Đào chưa bao giờ biết 【 nỗi đau 】là thế nào.

Y hoàn toàn thiếu khuyết hỉ nộ ái ố của con người, y không hiểu được những cái ôm và những giọt nước mắt sau chiến thắng, y không hiểu được nỗi đau và tiếng khóc khi mất đi người thân, y cũng không hiểu được niềm vui và hạnh phúc khi con người được thấu hiểu.

Ngay cả khi vây quanh y là chiến thắng, nỗi đau và khát vọng, y vẫn giống như một con quái vật bị cô lập khỏi những cảm xúc đó, và việc đưa tay ra chạm vào chúng lúc nào cũng xa lạ kỳ quái.

Chấp niệm duy nhất của y là khi y sinh ra ở thị trấn Siren nhỏ bé, một người đàn ông kỳ quái khuôn mặt mơ hồ chẳng thấy rõ ngũ quan, mặc áo sơ mi trắng, tóc dài buộc đuôi ngựa quay lưng về phía y mỉm cười, đưa cho y một chiếc roi xương đen.

"Đây là di vật đời trước của mi, bây giờ vật hoàn cố chủ, trả lại cho mi."

Hắc Đào ngẩng đầu nhìn lên người đàn ông quái dị đó, y há miệng thở hổn hển, lúc đó y vẫn chưa nói được, chỉ phát ra một số âm tiết lạc điệu.

Người đàn ông mỉm cười, ngồi xổm xuống nhìn Hắc Đào nằm rạp trên mặt đất: "Ta cho phép mi ra đời chỉ vì một lý do duy nhất ——"

"—— Đó là mi sẽ sử dụng chiến thắng và sự tồn tại của mình để làm mọi người đau khổ."

"Trái tim đã chịu đau khổ đều là màu đen." Người nọ cười tủm tỉm đặt roi xương đen ở bên cạnh đầu y, "Gọi mi là Hắc Đào vậy."

Hóa ra đây là điều mà người đàn ông muốn y làm.

Hóa ra đây là 【 đau khổ 】.

Hắc Đào chậm rãi rũ mi mắt, thân thể bị trói chậm chạp chìm xuống, y khẽ mở miệng, vô số bọt nước trào lên.

... Lúc Bạch Liễu bị đau, cũng khó chịu như vậy sao?

"Hắc Đào."

"Tỉnh lại."

"Đừng đắm chìm trong ảo giác đau đớn."

Roi xương trắng xuyên qua nước biển phóng vút tới như một tia chớp, tường nước trước mặt Hắc Đào vỡ tan tành, y giật mình tỉnh táo lại, trước mặt y không hề có vị thần Tawil ôm Bạch Liễu tươi cười nào hết, chỉ có Tawil điềm nhiên không buồn không vui nhìn chăm chú y.

Đôi mắt xanh bạc của Tawil bình tĩnh nhìn Hắc Đào.

"Dục v0ng của cậu đối với Bạch Liễu mạnh đến mức đã bị 【 cánh cửa 】  trong mắt tôi ảnh hưởng."

"Trước đây cậu chưa bao giờ bị giảm giá trị tinh thần, đúng không?"

【 hệ thống cảnh cáo: Giá trị tinh thần của người chơi Hắc Đào đã giảm còn 20! Hãy cẩn thận để không bị đánh lừa bởi ảo giác tiềm thức! 】

Hắc Đào không trả lời Tawil mà giơ tay nện mạnh xuống tường nước, giọng khàn khàn bướng bỉnh: "Tôi muốn thắng!!"

Bạch Liễu hóa roi thành dao đâm ra từ phía sau tường nước, đúng như Hắc Đào vừa tưởng tượng, không chút do dự đâm thẳng vào mặt Hắc Đào!

Sợi tơ nháy mắt quấn chặt tay phải của Hắc Đào, roi của y và dao găm của Bạch Liễu đập vào tường nước của Tawil, bùng lên luồng sáng chói mắt và sóng lớn vỗ ầm ầm. Cả hai đều không hề nao núng mà tiếp tục lao về phía trước, vũ khí hai bên va chạm vào nhau, vẻ mặt hung hăng quát lớn.

"Chịu thua đi!!"

"Tôi muốn thắng!!"

Bên ngoài màn hình lớn.

Người dẫn chương trình đờ đẫn đặt micro xuống há hốc miệng, anh ta đã choáng váng đến nỗi chẳng thèm quan tâm bình luận nữa.

Khán giả lặng người, gần như không thể ngờ rằng đây lại là trận đấu có lượng khán giả đông nhất kể từ trận đấu giữa mùa giải.

Mục Tứ Thành hoảng hốt nhìn Bạch Liễu trên màn hình lớn, không thể tin vào mắt mình.

Người vừa thét lên khan cả giọng kia... là Bạch Liễu sao?

Bách Dật ngây người.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Hắc Đào làm mọi thứ một cách tuyệt vọng như vậy để giành lấy chiến thắng.

Hai con người vẻ ngoài lạnh lùng thản nhiên này đang liều mạng chém giết vào cuối trận đấu để giành phần thắng không biết về đâu, thậm chí đánh nhau cũng chẳng hay ho gì, đấm, đá, cắn vào cánh tay đối phương, đá vào đầu gối đối phương, đập vào gáy đối phương, hoàn toàn chẳng theo quy tắc gì nữa.

——giống như hai đứa trẻ cố hết sức giành nhau để thắng trong một trò chơi.

Trong cuộc tử chiến đó, Bạch Liễu và Hắc Đào liên tục tạo ra những sợi tơ nối liền với đền thờ, bọn họ bị tơ siết kéo như thể giờ đây họ chỉ là con rối do thần điều khiển, nhưng những đòn thế tấn công nhau một cách dã man này lại có vẻ như hai con rối đã tự sinh ra ý thức và muốn vượt ra khỏi tầm kiểm soát.

Cả hai lại chạm mạnh vào nhau rồi lùi lại.

Cơ thể Bạch Liễu được bao phủ bởi một lớp màng khí, lồng nguc nhấp nhô dữ dội, trên mặt từ đuôi mày trái đến khóe môi phải đều là vết thương, thậm chí có vài vết thương sâu đến tận xương đang chảy máu ướt đẫm cả tơ trên vai, cổ và lưng.

Hắn đưa tay lên lau vết máu trên miệng, nhìn thẳng vào Hắc Đào ở phía đối diện.

Hắc Đào thở hổn hển, y cầm roi xương bằng tay trái, khuôn mặt vẫn chẳng để lộ cảm xúc gì nhưng đã bị Bạch Liễu đánh bầm tím, trên tay phải và cổ tay trái tơ trói chằng chịt.

Tawil bị treo lơ lửng giữa hai người.

Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng xoay người giơ roi xương lên, sau đó hung hăng lao thẳng về phía Tawil ở giữa!

"Tôi muốn hiến tế anh ta!!" Hắc Đào khàn giọng mắng, y giơ cao roi quất thẳng vào bả vai Bạch Liễu, trong mắt lộ ra một loại bướng bỉnh cố chấp, "Em tránh ra!!

Bả vai Bạch Liễu bị roi quất một nhát, roi trong tay rơi xuống đáy biển, hắn tức giận cắn mạnh cổ tay Hắc Đào, hàm răng găm sâu vào da, máu thịt lẫn lộn trong miệng, gào lên một tiếng: "Tôi không cho phép!!!"

Hắc Đào nghiến răng, y buông roi, giơ nắm đấm đánh vào mắt phải Bạch Liễu, Bạch Liễu há miệng, né sang một bên, đồng thời đá vào đầu gối của Hắc Đào.

Cả hai cùng nhau chìm xuống dưới.

Hắc Đào nhe răng dùng hết sức cắn vào vai Bạch Liễu.

Y cảm nhận được vai Bạch Liễu run lên vì đau, đồng thời y cũng cảm thấy vết thương sau thắt lưng mình đau đến mức não y như sắp nổ tung.

Sâu trong làn nước biển băng giá này, không hiểu vì sao hốc mắt y lại bỏng rát đến như vậy.

Từ đó đến nay y thắng nhiều trò chơi như vậy, có thể chính là vì Bạch Lục đã quyết định số phận của y ngay từ đầu, để y theo đuổi chiến thắng theo bản năng và chọn cái kết khiến ai cũng đau đớn.

Chỉ có trận này, chỉ có trận này ——

Là y tự mình gánh chịu đau đớn, là y tự mình muốn chiến thắng!!

Hắc Đào hung hăng cắn thật mạnh, cắn cho đến khi bả vai của Bạch Liễu bị biến dạng và chảy máu, Bạch Liễu kêu lên một tiếng, hắn nghe thấy tiếng xương bả vai của mình bị vỡ vụn.

Không để Bạch Liễu kịp hoàn hồn, Hắc Đào đấm thẳng một quyền vào bụng Bạch Liễu, gần như hung tợn lôi tuột Bạch Liễu xuống đáy biển. Ngay lập tức trên tay phải y vừa đấm Bạch Liễu mọc ra một sợi tơ trong suốt, Hắc Đào không dừng lại, y nhanh chóng xoay người bơi tới bắt lấy Tawil.

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu đã sử dụng kỹ năng cá nhân (tấn công chớp nhoáng) của người chơi Mộc Kha. 】

Bạch Liễu bị gãy một tay chợt lóe lên chắn người trước Tawil, mái tóc dài ướt máu xõa tung bồng bềnh trong nước, hắn tức giận nhìn Hắc Đào đang bơi trước mặt mình.

Hết lần này đến lần khác, lần nào hắn cũng thua người này trong game kinh dị.

——Sau đó mất đi những thứ quan trọng nhất đối với bản thân mình.

【Sau này cậu vẫn sẽ luôn chơi game với tôi chứ? 】

【Ừm. 】

Câu trả lời nghiêm túc của Tạ Tháp vẫn văng vẳng bên tai Bạch Liễu.

Tên lừa đảo, kẻ nói dối, lần nào anh cũng lừa em.

Từ đó cho đến nay, phải chăng nếu như em thắng được anh một lần thì bây giờ chúng ta sẽ không phải đối mặt với nhau như thế này?

——Có phải người trở thành Tà Thần là em chứ không phải là anh?

Bạch Liễu dứt khoát giơ tay lên, dùng dao đâm mạnh vào tim Hắc Đào, hắn ấn chặt dao vào tim Hắc Đào, cầm cán dao xoay một vòng rồi rút ra.

Một làn sương máu ngay lập tức phun ra xối xả từ lồng nguc Hắc Đào, đồng thời một sợi tơ trong suốt buộc chặt vào tay trái Bạch Liễu.

Cả hai vết thương chồng chất lùi lại nửa bước, nhưng không đợi đối phương lấy lại sức đã lại nhanh chóng lao vào nhau, dốc hết sức lực vung roi trong tay như những con thú hoang dã.

Mưa trên biển tạnh dần.

Mifune ngồi trên thuyền nhìn thấy đền thờ an tĩnh không khỏi lộ ra vẻ vui mừng: "Chúng ta qua đó xem sao, không chừng đã hiến tế thành công, có thể lập tức hứa nguyện được rồi."

"Vâng." Người lái thuyền khom lưng, bắt đầu chèo thuyền.

Người lái thuyền chèo tới gần đền thờ, Mifune vội vàng nhảy lên, sau lưng gã từng chùm pháo hoa khổng lồ nổ rộ, lộng lẫy như hàng triệu ánh sao nhấp nháy trên bầu trời đêm.

Người hầu bên cạnh nhẹ giọng giải thích: "Mifune đại nhân, hiện tại mưa đã tạnh, hẳn là màn bắn pháo hoa bị hoãn đã bắt đầu rồi ạ."

"Vừa đúng lúc." Mifune giũ giũ quần áo ướt, gã đi về phía đền thờ đã hỗn loạn lộn xộn khắp nơi, trên mặt lộ ra vẻ tự mãn khó giấu, "Lúc tao thực hiện điều ước thì cần phải có một bối cảnh sống động như vậy mới hợp lý chứ."

Bọn họ vừa bước được hai bước, toàn bộ ngôi đền run lên dữ dội, như thể có thứ gì đó đang giật mạnh ở phía dưới.

Người hầu hét lên vì sợ hãi, Mifune thì kinh ngạc giữ chặt chiếc đèn đá trước đền thờ: "Chuyện gì vậy? Trong mộng rõ ràng là Tà Thần bảo tao có thể hứa nguyện an toàn mà...."

Gã chưa kịp nói xong thì ngôi đền hình con tàu đã lật nhào!

Mifune rớt thẳng xuống biển!

Gã hoảng sợ khua khoắng quẫy đạp tay chân loạn xạ, bọt khí liên tục trào ra khỏi miệng thành từng mảng lớn.

Dưới biển, Bạch Liễu và Hắc Đào đánh nhau đến nỗi gần như không còn nhận ra hình dáng con người, cả hai đều bị tơ quấn dày đặc khắp người, máu không ngừng trào ra từ những vết thương lớn bé từ trên xuống dưới cơ thể. Hai người giằng co, giành giật Tawil đã bị sợi tơ phong ấn chìm vào giấc ngủ ở giữa.

Mifune chìm xuống ngay đầu Tawil, gã sợ hãi vung tay đạp chân muốn lao ngược lên mặt nước, trong lòng hiểu rõ chỉ cần hai người kia lao vào nhau một lần nữa thì gã nhất định sẽ chết.

Nhưng vô ích thôi, roi xương của Bạch Liễu chính x4c chụp lấy mắt cá chân của Mifune, kéo gã lại như một quả bóng nước rồi ném gã về phía Hắc Đào, tranh thủ ngăn đối thủ trì hoãn thời gian.

Hắc Đào cũng làm như vậy.

Mifune bị hai người này ném qua ném lại như bao cát, chẳng mấy chốc thì bị ngạt thở, mặt mày tím tái, gã bóp chặt cổ mình quẫy đạp lung tung, hai chân vướng víu dính chặt vào tơ, gã dùng sức đá văng ra kéo theo Tawil chìm xuống biển, lúc này đây ngôi đền hình con tàu lật nghiêng vùi mình vào nước, chìm dần xuống cùng với Tawil.

Bạch Liễu vươn tay chụp lấy Tawil, nhưng bị Hắc Đào thô bạo cắt ngang, hắn không với đến được Tawil mà chỉ bắt được sợi tơ trên người Tawil.

Hắc Đào ấn vai Bạch Liễu xuống ngăn hành động của hắn lại, y chắn vị trí di chuyển của Bạch Liễu, đoạt lấy sợi tơ trong tay Bạch Liễu.

Bạch Liễu đột nhiên hít sâu một hơi, tựa hồ đã đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được thời điểm Hắc Đào tới gần hắn.

Hắc Đào còn chưa kịp nhận ra chuyện gì sắp xảy ra thì Bạch Liễu đột ngột quay lại, hắn nhắm mắt hôn môi Hắc Đào.

Đồng tử của Hắc Đào co rút lại.

Cùng lúc đó, Bạch Liễu kéo Tawil lên phía trên, hắn nắm tay Tawil, khống chế chuyển động của Hắc Đào rồi đẩy Tawil vào cơ thể của Hắc Đào từ phía sau.

Đồng tử Hắc Đào đang bị Bạch Liễu hôn nháy mắt giãn ra, y cảm thấy tim mình loạn nhịp, có thứ gì đó bị Bạch Liễu đẩy vào trong miệng.

Hình như là một đồng xu.

【 hệ thống nhắc nhở: Hợp nhất linh hồn người chơi Hắc Đào】

【 hệ thống nhắc nhở: Phát hiện người chơi Bạch Liễu đã sử dụng kỹ năng giao dịch linh hồn để giao dịch với linh hồn người chơi Hắc Đào. Hiện tại linh hồn đã về với thân x4c, đồng xu chứng minh giao dịch đang ở trên người Hắc Đào nên giao dịch có hiệu lực. 】

【Người chơi Bạch Liễu chính thức sở hữu linh hồn của người chơi Hắc Đào và có quyền sử dụng giao diện hệ thống của người chơi Hắc Đào. 】

【 người chơi Bạch Liễu sử dụng tiền giấy linh hồn của Hắc Đào để thiết lập giao diện hệ thống của người chơi Hắc Đào, chuẩn bị nhấp vào nút thoát game. 】

【 hệ thống cảnh cáo: Người chơi Bạch Liễu có x4c định nhấp vào nút thoát game người chơi Hắc Đào không? Người chơi Hắc Đào hiện đang trong trận đấu, nếu thoát sẽ mặc định là nhận thua bỏ quyền thi đấu. 】

【 người chơi Bạch Liễu x4c định. 】

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Hắc Đào rời khỏi trò chơi, trò chơi kết thúc. 】

Pháo hoa ầm ầm nở rộ trên biển, lộng lẫy đến choáng váng, dưới biển, Mifune bị tơ trói dày đặc đã chết, miệng gã há hốc mắt trợn trừng, vẻ mặt vặn vẹo đau đớn chìm sâu dưới biển cùng với đền thờ, như thể gã mới chính là tế phẩm bị hiến tế đêm nay.

Aoi ở trong nhà thuyền nhìn về phía đền thờ biển đã biến mất ở phía xa, một giọng nói vang lên bên tai cô bé.

Giọng nói đó là một giọng nói bình tĩnh, rất dịu dàng và quen thuộc, tựa như giọng nói của Tà Thần tên Tawil, mà cũng tựa như giọng nói của Bạch Lục.

【Thần đã hoàn thành ước nguyện của ngươi. 】

【Đã có người tới cứu ngươi. 】

Aoi giữ chặt cánh cửa giấy của nhà thuyền, nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, nước mắt rơi lã chã.

Trò chơi tra tấn tế phẩm bọn họ cuối cùng đã kết thúc rồi sao?

Hồ quan sát.

Khoảnh khắc màn hình lớn vụt tắt, thành viên của Đoàn Xiếc Thú Lang Thang và Danh Sách Sát Thủ ngồi trên băng ghế đều đồng loạt đứng dậy, lao nhanh về hai phía màn hình lớn.

Hai bên màn hình lớn là lối đăng xuất của người chơi. Vừa rồi hai người chém giết dữ dội như thế thì dù là Bạch Liễu hay Hắc Đào, chắc hẳn họ cũng đang ở trong tình trạng tồi tệ và cần ai đó giúp đỡ.

Quả nhiên, Bạch Liễu lảo đảo bước ra, mới bước được một bước đã ngã phịch xuống đất. Hắc Đào thì thậm chí còn không đi nỗi, ngã thẳng ở lối ra.

Đường Nhị Đả và Mục Tứ Thành kịp thời đỡ được Bạch Liễu.

Hắn ho sặc sụa, sắc mặt tái nhợt, tóc đẫm ướt nước biển, ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Phía bên kia, Liêu Khoa và Bách Dật vừa định đưa tay ra đỡ Hắc Đào thì Liêu Khoa nhanh chóng phát hiện ra gì đó, anh kéo Bách Dật lùi lại vài bước quát to: "Chờ đã, đừng lại gần Hắc Đào!! "

Hắc Đào ngã trên mặt đất ho khan, loạng choạng chống khuỷu tay đứng lên.

Y chậm rãi ngẩng đầu lên.

Một tiếng còi lớn vang lên inh ỏi khắp hồ quan sát.

【 hệ thống cảnh cáo: Người chơi vui lòng nhanh chóng tránh xa nguồn ô nhiễm và sử dụng thuốc tẩy tinh thần để duy trì giá trị tinh thần của mình! 】

【Đã phát hiện ra có NPC ô nhiễm siêu cấp đang thoát khỏi trò chơi!! 】

Trên khuôn mặt ướt đẫm nước tóc tai tán loạn của Hắc Đào là một đôi mắt màu xanh bạc.

Hết phó bản Tế Tà Thần - Nhà thuyền

- -----oOo------