Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 422




Lục Dịch Trạm nghe Bạch Lục nói xong thì lập tức quay đầu lại muốn vươn tay đẩy cửa phòng tra tấn.

Bạch Lục chống một tay tr3n bàn, mỉm cười búng tay.

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Lục sử dụng đạo cụ (không gian ma thuật) giới hạn phạm vi di chuyển của người chơi Lục Dịch Trạm trong phòng tra tấn hiện tại. 】

Nhận ra mình tạm thời không thoát ra được, Lục Dịch Trạm lập tức lấy lại bình tĩnh, anh quay đầu nhìn Bạch Lục sau bàn làm việc: "Cậu đã phá hủy quy tắc trò chơi."

"Lúc đầu tôi có nói đó là trò chơi giữa hai chúng ta đâu nào." Bạch Lục nhếch miệng, "Vả lại đội phó Sầm đồng ý tự nguyện trả giá và tham gia trò chơi của tôi kia mà."

Lục Dịch Trạm cách vách ngăn không gian ma thuật nhìn Bạch Lục, anh hít sâu một hơi rồi chậm rãi th0 ra: "Cậu muốn làm gì?"

Bạch Lục vung vẩy ngón tay, Lục Dịch Trạm tinh mắt nhận ra vài sợi tơ trong suốt quấn quanh đốt ngón tay của hắn, kéo dài từ ngón tay đến người nào đó ngoài cửa.

Trái tim Lục Dịch Trạm chùng xuống, anh biết Bạch Lục muốn làm gì, thế nên nhìn trừng trừng vào Bạch Lục: "Cậu chơi không đẹp rồi."

"Nhưng bây giờ không phải là lượt chơi của Lục đội." Bạch Lục cười híp mắt, "Đến lượt chơi của Sầm phó đội."

"Đây là kỹ năng mà gần đây tôi sử dụng khá thuận tay, đường dây rối, tôi vừa mới kết nối tất cả đường dây rối này với những kẻ tình nghi đã được anh thả ra đấy đội trưởng Lục."

"Đội trưởng Lục, anh đoán xem, nếu bây giờ tôi mở cửa và điều khiển những kẻ tình nghi này để tấn công anh, mà anh lại đang bị mắc kẹt trong 【 không gian ma thuật】, không thể di chuyển hay kháng cự ——"

Bạch Lục mỉm cười và giật một sợi chỉ tr3n ngón trỏ của mình, cánh cửa phòng tra tấn từ từ mở ra: " —— thì đội phó Sầm trung thành và tận tâm của anh, thợ săn tiên sinh, sẽ làm gì những kẻ tình nghi chưa bị kết án này nhỉ?"

"Tất nhiên, tôi đảm bảo những kẻ tình nghi này sẽ không làm tổn thương anh."

"Nhưng tôi không thể đảm bảo đội phó Sầm sẽ không làm hại bọn họ."

Đồng tử Lục Dịch Trạm co rút lại.

Mọi thứ dường như đang quay chậm lại, ngay lúc cánh cửa được mở ra, bên ngoài có tiếng hét lớn và ồn ào, các nghi phạm bị dây rối kéo vào phòng tra tấn nơi Lục Dịch Trạm đứng gần như chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt của bọn họ bị biến dạng nặng nề, một số người đã biến thành dị đoan giơ vũ khí của mình nhắm thẳng vào Lục Dịch Trạm phía sau không gian ma thuật.

Ngoài cửa, Sầm Bất Minh không chút do dự giơ súng lên, trong mắt lạnh lùng toát ra tia máu dữ tợn cực kỳ sắc bén.

"Bỏ súng xuống, Sầm Bất Minh!!"

"Pằng pằng pằng pằng ——!!"

Lục Dịch Trạm thảng thốt nhìn đám người trước mặt nổ tung máu me văng tung tóe dưới phát b4n của Sầm Bất Minh, sau đó ngã xuống đất bất động.

Máu chảy khắp sàn nhà, lan đến chân của Lục Dịch Trạm.

Lục Dịch Trạm không nói được lời nào, anh choáng váng sững sờ nhìn Sầm Bất Minh vẫn đang cầm súng nồng nặc mùi thuốc súng nhắm vào anh.

Sầm Bất Minh chỉ lặng lẽ nhìn Lục Dịch Trạm, ánh mắt không né tránh, vẫn không bỏ súng xuống.

"Gọi bác sĩ..." Lục Dịch Trạm khàn giọng nói, "Gọi bác sĩ nhanh ——!!"

Sầm Bất Minh bình tĩnh nói: "Không cần gọi đâu, mỗi phát tôi b4n đều là chí mạng."

Lục Dịch Trạm nhắm mắt lại, anh từ từ khuỵu xuống đất.

... Sầm Bất Minh rất tỉnh táo, nghe được lệnh của anh nhưng vẫn không bỏ súng xuống, anh ta biết chính x4c mình đang làm gì...

Bạch Lục chắp tay thỏa mãn: "Trò chơi kết thúc, thu hồi đạo cụ, tự mình rời sân đi."

Lục Dịch Trạm tưởng rằng mình sẽ gục ngã, giận dữ mắng mỏ Sầm Bất Minh, thậm chí đánh nhau với Sầm Bất Minh, nhưng khi anh bước ra khỏi không gian ma thuật của Bạch Lục và ngẩng đầu lên nhìn Sầm Bất Minh, đầu óc anh chỉ còn sự trống rỗng.

Anh chẳng thể nói gì.

Thứ mà họ luôn đồng thuận và nỗ lực để duy trì trong hơn 300 dòng thế giới, cuối cùng đã tan vỡ.

Hôm đó Lục Dịch Trạm đứng một mình rất lâu ở sân tập, nhìn xuống các học viên đang chạy vòng quanh sân huấn luyện, đầu óc thẫn thờ nghĩ vẩn vơ.

Cho đến khi Sầm Bất Minh xuất hiện bên cạnh anh.

Giọng của Sầm Bất Minh vẫn rất bình tĩnh: "Tôi đã giết Bạch Lục."

"Dòng thế giới này sắp kết thúc."

"Nhưng chúng ta vẫn không thắng." Lục Dịch Trạm nhìn về phía xa xăm, "Trước khi bị chúng ta bắt, hắn đã sớm bày bố thiên la địa võng rồi, hiện tại dị đoan cũng sắp lan tràn khắp nơi."

Sầm Bất Minh ừ một tiếng.

Mãi một lúc sau, Sầm Bất Minh nói, "Trong số sáu người tôi giết ngày hôm đó, có năm người liên quan đến vụ buôn lậu dị đoan của Bạch Lục."

"Chỉ một người không có."

Lục Dịch Trạm trầm mặc một hồi lâu, ngón tay chậm rãi cong lên, ôn nhu hỏi: "... Nếu chuyện đó lại xảy ra thì cậu vẫn sẽ nổ súng sao?"

Sầm Bất Minh không chút do dự: "Ừ."

"Với tôi, mạng sống của những người tốt có giá trị hơn mạng sống của những người có khả năng trở thành người xấu." Sầm Bất Minh nhìn về phía xa xăm, "Lục Dịch Trạm, tôi thực sự không có cách nào giống như anh, tôi ghét những kẻ đang đứng giữa bờ vực bấp bênh đó, một hành động hoặc một sai lầm của họ có thể lấy đi mạng sống của vô số người thực sự vô tội đang nỗ lực sinh tồn."

"Nếu không phải vì h4m muốn và lòng tham của bản thân, họ đã có thể tránh tiếp xúc với Bạch Lục, cũng không bị chúng ta bắt vào Cục Quản lý Dị đoan."

"Cho nên nếu xảy ra chuyện đó một lần nữa, tôi vẫn sẽ b4n."

Sầm Bất Minh nhìn lá cờ của Cục Xử lý Dị đoan tung bay tr3n sân tập, nói, "Bởi vì trong mắt tôi, tính mạng của anh quan trọng hơn tính mạng của sáu người đó."

"Mạng sống của tôi không quan trọng hơn bất kỳ ai trong số sáu người đó." Lục Dịch Trạm nhẹ nhàng nói, "nhất là khi chúng ta cùng lúc đối mặt với cái ch3t".

Lục Dịch Trạm quay người bỏ đi.

Sầm Bất Minh không nhìn lại, anh ta đột ngột nói: "Sư huynh."

Lục Dịch Trạm dừng lại.

Sầm Bất Minh im lặng vài giây rồi nói: "Dòng thế giới tiếp theo anh sẽ không đến tìm tôi, phải không?"

Lục Dịch Trạm không trả lời, anh chỉ lặng lẽ đứng đó.

"Vậy thì giết tôi đi." Sầm Bất Minh đột nhiên nở nụ cười, "Một thợ săn không thuộc phe của nhà tiên tri thì cũng chỉ là một con quái vật lang thang bên bờ vực thẳm mà thôi."

Lục Dịch Trạm bỏ đi không quay đầu lại.

Sầm Bất Minh đứng tại chỗ nhìn các thực tập sinh đang chạy giỡn bên dưới, chậm rãi nhắm mắt lại.

Sau khi kết thúc dòng thế giới đó, Lục Dịch Trạm lại quay về thần điện, lần đầu tiên chủ động đề xuất thỏa thuận quy tắc trò chơi với Bạch Lục: "Tôi muốn thu hồi thân phận thợ săn của Sầm Bất Minh."

"Thu hồi thân phận thợ săn." Bạch Lục nhướng mày, gã nở nụ cười, "Thu hồi cũng được thôi, nhưng cậu cũng biết là Sầm Bất Minh đã luân hồi bao nhiêu dòng thế giới với cậu rồi đấy."

"—— Sầm Bất Minh cũng phải trả giá cho việc tham gia vào trò chơi, cậu ta đã trở thành dị đoan."

"Sau hàng trăm lần khôi phục ký ức khi bước vào dòng thế giới mới và mất đi ký ức khi rời đi dòng thế giới đã kết thúc, cậu ta đã sớm trở thành một đoạn ký ức vĩnh viễn không ngừng đi theo cậu rồi nhà tiên tri."

"Nếu bây giờ cậu thu hồi thân phận thợ săn của cậu ta thì cậu phải đảm bảo có thể thu dụng cậu ta, không để cậu ta quấy nhiễu vào trò chơi của ta hoặc can thiệp vào bất kỳ bố cục nào của ta và của cậu."

"—— Nếu không ta sẽ trực tiếp xóa bỏ hết ký ức của Sầm Bất Minh."

Lục Dịch Trạm hít sâu một hơi: "Tôi sẽ thu dụng cậu ấy, đảm bảo cậu ấy sẽ không xen vào trò chơi."

"Vậy được, ta sẽ chọn thẻ thợ săn thứ hai cho cậu." Bạch Lục vừa định xáo bài thì bị Lục Dịch Trạm ngăn lại.

Lục Dịch Trạm nhìn Bạch Lục kiên quyết: "Tôi biết ông cố ý xen vào thẻ bài thợ săn của Sầm Bất Minh, ép buộc cậu ấy suy sụp tinh thần để hoàn toàn biến thành dị đoan."

"Bạch Lục, ông không muốn trò chơi thú vị hơn sao? Lần này tôi hứa với ông là sẽ không can thiệp vào thẻ thợ săn thứ hai, ngược lại ông cũng vậy, chúng ta hãy để hắn tự chọn phe của mình, thế nào?"

"Thuận theo tự nhiên à?" Bạch Lục rũ mắt cười, "Thật thú vị, được, ta đồng ý."

"Lần này ta sẽ không can thiệp tra tấn thợ săn thế hệ thứ hai, ngược lại sẽ trực tiếp cấp tư cách trở thành thợ săn và để cậu ta bắt đầu luân hồi với cậu trong các dòng thế giới."

Lục Dịch Trạm trầm giọng nói: "Tôi cũng sẽ giao lại quyền hành tiên tri của tôi, nhưng sẽ không bao giờ gặp qua hay can thiệp vào hành động của cậu ta."

"Vậy thì hãy xem gã thợ săn cuồng dã này sẽ phát triển như thế nào?" Bạch Lục nhướng mắt cười, "Nhưng đội trưởng Lục, giờ đây chỉ còn lại một mình cậu."

"Vẫn còn hơn 300 dòng thế giới, vẫn muốn kiên trì tiếp tục sao?"

Lục Dịch Trạm nói, "Tôi có thể."

Bạch Lục chọn thợ săn tiếp theo là Đường Nhị Đả, một thực tập sinh mà Lục Dịch Trạm đã có dịp gặp qua hai lần.

Đường Nhị Đả ưu tú hơn nhiều so với sự mong đợi của Lục Dịch Trạm, cậu ta phát triển rất nhanh, thậm chí đã thắng được Bạch Lục trong một dòng thế giới và đạt được tư cách thợ săn để bắt đầu luân hồi.

Nhưng ngay sau đó Lục Dịch Trạm phát hiện ra, cho dù Bạch Lục đã tuân theo thỏa thuận của gã không trực tiếp can thiệp vào thợ săn, Đường Nhị Đả cũng đang dần trở nên cực đoan, cáu kỉnh và bắt đầu thù hận những người có khả năng phạm tội trong những dòng thế giới.

——Đường Nhị Đả ngày càng trở thành bản sao của Sầm Bất Minh trước đó.

Lục Dịch Trạm nhanh chóng biết lý do là gì.

Bạch Lục chưa bao giờ trực tiếp tra tấn Đường Nhị Đả, dù có bắt được Đường Nhị Đả cũng cố tình thả cậu ta đi, nhưng gã lại tra tấn đội phó Tô Dạng của Đường Nhị Đả ch3t đi sống lại hết lần này đến lần khác khiến cậu ta ngày càng lún sâu vào con đường tăm tối.

Đến khi đếm ngược chỉ còn lại vài dòng thế giới cuối cùng, Đường Nhị Đả đã sắp không còn trụ vững được nữa.

Lục Dịch Trạm ngồi bên cạnh bàn đá, anh nhìn thẳng Bạch Lục: "Ông tra tấn Đường Nhị Đả đến điên rồi."

Bạch Lục cười nói: "Ta chưa từng đụng tới thợ săn cấp hai."

Lục Dịch Trạm nói, "Nhưng ông đã chạm vào 【 mỏ neo 】của cậu ta."

Bạch Lục cụp mắt xuống, ý cười tr3n mặt càng lộ rõ: "Xem ra cậu đã hiểu hết định nghĩa của 【 mỏ neo 】rồi."

"Đúng vậy, các hợp chất diễn sinh mỗi dòng thế giới của ta vẫn luôn kích động tinh thần của gã thợ săn bằng cách tra tấn Tô Dạng, cậu ta chỉ có thể chịu đựng tối đa thêm một dòng thế giới nữa mà thôi."

"Cậu định thay đổi thợ săn một lần nữa sao, nhà tiên tri?"

Lục Dịch Trạm trầm mặc một hồi: "Không đổi."

"Ừm." Bạch Lục khoát tay, cười nói: "Chỉ còn lại ba dòng thế giới, thay đổi cũng vô ích thôi."

Thời điểm chỉ còn lại hai dòng thế giới, Lục Dịch Trạm vừa đăng nhập vào game đã lập tức điều tra vị trí của Phương Điểm và đi tìm cô mà không vội xử lý việc ở cục quản lý dị đoan như trước đó nữa.

Lúc Lục Dịch Trạm đến gặp Phương Điểm trời đang mưa tầm tã, anh cầm một chiếc ô đen cách một màn mưa tìm kiếm bóng dáng của cô.

Chẳng mấy chốc anh đã nhanh chóng tìm ra, bởi vì Phương Điểm không mang ô, cô đang đứng cạnh một cửa hàng tạp hóa, giơ một chiếc cặp lên đầu để che mưa, nhưng không bao lâu đã đặt chiếc cặp xuống rồi xắn tay áo và quần lên, dường như chuẩn bị mặc kệ lao thẳng vào cơn mưa.

Thấy thế Lục Dịch Trạm mỉm cười, anh cầm ô muốn đi về phía trước, nhưng mới bước một bước anh đã dừng lại.

Anh thẫn thờ đứng đó, chìm khuất trong dòng người bất tận giữa cơn mưa nặng hạt nhìn cô gái mà mình hằng mong nhớ.

Phương Điểm cúi đầu giơ chiếc cặp lên chạy ngang qua anh, tr3n mặt nở một nụ cười, không biết từ bao giờ bên cạnh cô đã xuất hiện một người đàn ông che chung chiếc cặp với cô, cả hai cười lớn lao vọt vào màn mưa.

Lục Dịch Trạm cầm một chiếc ô đen đứng sững người giữa đám đông, anh không nhìn theo Phương Điểm nữa, nước mưa rơi tí tách tr3n cằm.

Nụ cười hạnh phúc và khuôn mặt cúi gằm lặng lẽ khóc của Phương Điểm ở tất cả các dòng thế giới đan xen trong tâm trí anh.

【Bởi vì Lục Dịch Trạm đã thua trò chơi lần này cho nên người cô yêu sẽ ch3t. 】

【Bởi vì Lục Dịch Trạm lại thua trò chơi cho nên... 】

"Phương Điểm..." Lục Dịch Trạm chậm rãi buông ô xuống, để nước mưa cọ rửa khuôn mặt của mình, lẩm bẩm nói: "Anh lựa chọn như vậy có đúng không?"

"Nếu đổi lại là em, có lẽ em đã thắng rồi phải không?"

"Anh thật là kém cỏi."

Hết trò chơi này đến trò chơi khác, hết lần này đến lần khác, tất cả mọi người đều bị dày vò bởi những lựa chọn mà anh tự cho là đúng đắn.

Nước nhỏ giọt tr3n mặt Lục Dịch Trạm, giọng nói thì thầm nhẹ đến mức tan vỡ trong cơn mưa: "Nếu như lúc trước em không gặp phải loại phế vật như anh thì tốt rồi."

"Chỉ còn một dòng thế giới cuối cùng." Bạch Lục cười hỏi Lục Dịch Trạm, "Ta có thể trao cho cậu tất cả những lá bài cậu đã nhận được trước đó."

Lục Dịch Trạm nhướng mắt: "Phải trả giá gì?"

Bạch Lục cười tủm tỉm: "Nếu cậu thua trò chơi lần này, linh hồn của những quân bài đó đều sẽ bị hủy diệt."

"Đương nhiên, nếu cậu không muốn thì ta vẫn sẽ phá hủy linh hồn của những quân bài đó, ta không chấp nhận những quân bài thua cuộc vô giá trị ở đây."

Lục Dịch Trạm nói, "Tôi đồng ý, tiếp tục trò chơi đi."

"Để trò chơi tiếp tục thì cần phải có sự đồng ý của cậu và người chơi khác." Bạch Lục đứng lên, quay đầu nhìn Lục Dịch Trạm nhướng mày, "Muốn gặp cô ấy không?"

Lục Dịch Trạm im lặng: "Được."

Đáy biển.

Cách bức tường nước gợn sóng, Lục Dịch Trạm nhìn thấy Phương Điểm vẫn rũ đầu, hai tay bị treo cao như cũ, Bạch Lục đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống nói: "Dòng thế giới cuối cùng rồi."

"Trong 657 dòng thế giới trước đó, đội viên của cô, Lục Dịch Trạm, đều đã thua."

"Chỉ còn một dòng thế giới, cô vẫn muốn trả giá để tiếp tục trò chơi không?"

Bạch Lục rũ mắt xuống nhìn Phương Điểm: "Nếu bây giờ chọn dừng lại thì cô vẫn có thể bước ra khỏi thần điện, nhưng nếu dòng thế giới cuối cùng cũng thua thì tất cả trò chơi của cô đều sẽ thua."

"Linh hồn của cô sẽ thuộc về ta, do ta tùy ý quyết định."

"Theo tình thế trước mắt thì Lục Dịch Trạm vẫn không thể thắng ta được đâu."

Phương Điểm đột nhiên ngẩng đầu lên, mái tóc dài buông xõa che mất nửa khuôn mặt khiến cô trông hốc hác và yếu ớt, nhưng tr3n mặt vẫn mang theo nụ cười, ánh mắt vẫn rất sáng: "Anh ấy chắc chắn sẽ thắng ông."

Lục Dịch Trạm thảng thốt nhìn Phương Điểm không thể tin được.

Bạch Lục tỏ vẻ hứng thú hỏi: "Sự tín nhiệm vô lý của cô bắt nguồn từ đâu vậy?"

"Tin Lục Dịch Trạm cũng không mất tiền, thế thì tại sao không thể tin chứ." Phương Điểm cong mắt cười, "Tiếp tục trò chơi đi."

"Tôi tin anh ấy có thể đánh bại ông, cũng như tin rằng..."

Ánh mắt Phương Điểm cực kỳ kiên định: "—— chính nghĩa cuối cùng sẽ chiến thắng cái ác."

Bạch Lục đứng lên, gã mỉm cười nói: "Thế thì theo như cô mong muốn vậy."

Gã búng tay một cái, Lục Dịch Trạm lại ngã về phía sau giống như cách thức đăng nhập vào 657 dòng thế giới đã qua, anh cứ tưởng mình vừa rơi xuống đất sẽ lại xuất hiện ở cục quản lý dị đoan như những lần trước.

Nhưng lúc đang rơi xuống, dường như có một sinh vật giống nàng tiên cá đuôi màu xanh bạc b4n lên từ dưới đáy biển lướt qua anh, khiến quá trình rơi của Lục Dịch Trạm đột nhiên xóc nảy lên, khoảnh khắc tiếp theo anh thấy mình đáp xuống một viện mồ côi.

Mà trong viện mồ côi này.

Lục Dịch Trạm sửng sốt nhìn cậu bé Bạch Lục gầy nhom ốm yếu, đôi mắt đen lay láy đang ngồi trong góc xa nhất của bàn ăn, trước mặt chỉ có một đĩa thức ăn nhỏ.

——Anh gặp Bạch Lục, mới 14 tuổi.

Bạch Lục kia vẫn chưa đăng nhập vào trò chơi.

Đây là một dòng thế giới hoàn toàn mới và rất kỳ lạ, như thể nó đã thoát khỏi sự can thiệp của Tà Thần.

—— Giống như trò chơi xuất hiện bug, một điều kỳ diệu, đây là một dòng thế giới vẫn chưa hề bị ô nhiễm.

Sau vài ngày Lục Dịch Trạm lén lút quan sát cậu nhóc Bạch Lục gầy yếu và thường bị mấy đứa trẻ khác tẩy chay ——

——Anh hoàn toàn không thể kìm chế được sát ý của mình.

Trong thế giới này, trong thế giới thần kỳ này, chỉ cần bây giờ gi3t ch3t Bạch Lục này, anh sẽ thắng.

Lục Dịch Trạm theo dõi Bạch Lục kỳ lạ này, phát hiện ngày nào cậu ta cũng đều đặn đi đến một cái ao nhỏ. Một bữa nọ, anh bình tĩnh chuẩn bị tâm lý chờ Bạch Lục 14 tuổi nổi lên từ đáy nước thì sẽ gi3t ch3t cậu ta.

Nhưng đợi rất lâu rồi vẫn không thấy Bạch Lục nổi lên.

Lục Dịch Trạm hoang mang nhảy xuống hồ nước, sục sạo hồi lâu anh mới phát hiện ra tên nhóc Bạch Lục mãi không chịu lên hóa ra là sắp ch3t đuối dưới đáy hồ!

Mà trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc như thế, nhóc Bạch Lục này vẫn đang giữ chặt một thứ gì đó dưới đáy hồ, hiện tại Lục Dịch Trạm cũng đang trong thân thể của một đứa trẻ, phải mất rất nhiều công sức mới có thể túm được Bạch Lục và thứ cậu ta khư khư ôm vào người kéo ra ngoài.

Kết quả vừa nhìn thấy thứ đó Lục Dịch Trạm giật cả mình —— đó là thi thể của một thiếu niên rất xinh đẹp và thanh tú.

Nhưng đây không phải là điều khiến Lục Dịch Trạm kinh ngạc, điều kinh ngạc nhất là thi thể đó lại nói chuyện trong đầu anh.

"Tôi tên là Tạ Tháp, là thi thể trước mặt anh."

"Tôi đã dùng tất cả sức mạnh của mình để kéo anh vào dòng thế giới này, tôi biết anh là một người tốt và tôi cũng biết anh đã trải qua rất nhiều chuyện."

"Nhưng anh là người duy nhất có thể cứu Bạch Lục, tôi không muốn cậu ấy lại tiếp tục bị lợi dụng ở đây, cậu ấy sẽ ch3t thật đấy."

Giọng nói trẻ tuổi trong trẻo đó cầu xin anh rất chân thành: "Xin hãy tin tôi, Bạch Lục trước mặt này khác với tất cả những Bạch Lục kia, cậu ấy là một người tốt."

"Xin đừng giết cậu ấy."

Bàn tay Lục Dịch Trạm chậm rãi siết chặt, bàn tay nắm chặt con dao giấu ở sau lưng, anh yên lặng nhìn Bạch Lục đang yếu ớt quỳ tr3n mặt đất đối diện.

Bạch Lục đang cúi đầu ho khục khặc, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt, nhưng vẫn ôm chặt x4c Tạ Tháp trong vòng tay của mình.

—— thoạt nhìn thì không thể chịu nổi bất kỳ đòn tất công nào.

Lục Dịch Trạm chậm rãi bước về phía trước, tay nắm dao càng lúc càng siết chặt, tất cả các thông tin điên cuồng lướt nhanh trong đầu, vẻ mặt trống rỗng như thể chưa biết phải làm như thế nào.

Đường Nhị Đả phàn nàn huấn luyện viên, Phương Điểm chạy trong cơn mưa tầm tã, khuôn mặt lạnh lùng của Sầm Bất Minh, Ngô Thụy Thư ngã quỵ xuống đất, Dụ Phù cười dịu dàng nhưng thích băng bó người khác như x4c ướp, và bộ mặt hắc ám của Đổng Thừa Long đang mắng mỏ anh.

—— Chỉ cần bây giờ anh gi3t ch3t Bạch Lục 14 tuổi này, sự hy sinh đau đớn của những người đó sẽ không vô ích.

Bạch Lục ôm Tạ Tháp trong lòng nguc, cậu quỳ tr3n mặt đất với vẻ mặt vô thức giống như sắp ch3t đuối, rồi cứ thế ngước nhìn Lục Dịch Trạm, nước mắt chảy dài tr3n khuôn mặt gầy nhỏ, giọng nói nhỏ nhẹ và khàn khàn: "... Dù cậu là ai, xin cậu, xin cậu hãy cứu Tạ Tháp."

"Tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào."

Giọng của Bạch Lục trùng với giọng của Tạ Tháp trong tâm trí Lục Dịch Trạm ——

"Làm ơn, hãy cứu Bạch Lục."

" Tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào."

——  Đây là lần đầu tiên Lục Dịch Trạm nhìn thấy Bạch Lục khóc.

Lục Dịch Trạm lặng lẽ đứng trước mặt Bạch Lục 14 tuổi đang khóc này, cả người như mê man, trầm mặc đứng hồi lâu, bàn tay cầm dao giấu sau lưng rốt cuộc buông lỏng, để lại một vết đỏ trong lòng bàn tay do siết chặt cán dao quá lâu.

Con dao rớt vào bụi cỏ lặng lẽ không phát ra tiếng động.

Lục Dịch Trạm nghe thấy giọng nói của mình trả lời rõ ràng: "Được."

HẾT QUYỂN 4 – QUYỂN 5: KHIÊU CHIẾN

- -----oOo------