Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 417




Chỉ còn lại hai điểm tọa độ cuối cùng." Ngô Thụy Thư trịnh trọng đẩy kính lên, "Cá nhân tôi thích hòn đảo biệt lập tr3n biển này, đây cũng là mục tiêu của chúng ta lần sau."

"Nếu suy đoán của tôi không sai thì chúng ta sẽ phải đối mặt với Bạch Lục và rất nhiều dị đoan mà gã nuôi nhốt tr3n đảo, hy vọng đêm nay tất cả mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng và nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, tan họp."

"Được!"

Sau cuộc họp.

Sau hơn hai năm tham gia tìm kiếm với nhịp độ cao, Lục Dịch Trạm đã sớm làm quen với tác phong hành động nhanh chóng, giây trước còn nằm tr3n giường, giây sau đã võ trang đầy đủ chuẩn bị xuất phát, tóm lại không một giây phút nào là của chính mình.

Không ngờ rằng đi được đến ngày hôm nay sắp bước vào giai đoạn kết thúc, đến cuối ngày có thể đơn giản hít th0 một hơi hoặc có thể nghỉ ngơi trọn vẹn một đêm, Lục Dịch Trạm lại có chút hụt hẫng không biết phải nên làm gì.

Anh vô thức bước đến phòng y tế của Dụ Phù.

Phòng y tế đã bị bỏ trống từ lâu, thỉnh thoảng Lục Dịch Trạm sẽ đến dọn dẹp một lúc, hút một điếu thuốc để trấn tĩnh.

Ừmm, không sai, anh đã học hút thuốc.

Đội 1 cấm hút thuốc, Phương Điểm đã từng bắt gặp Lục Dịch Trạm trốn trong phòng y tế của Dụ Phù để hút thuốc, cô chỉ im lặng nhìn sâu vào anh như thể muốn quan sát anh kỹ hơn.

Lục Dịch Trạm sợ tới mức suýt chút nữa là vứt luôn điếu thuốc, nhưng một lúc sau, Phương Điểm vươn tay về phía anh, cười hỏi: "Còn nữa không? Cho tôi một điếu."

Phương Điểm nhận lấy điếu thuốc, châm lửa một cách điêu luyện, cúi đầu lặng lẽ hút thuốc cùng anh trong phòng y tế của Dụ Phù.

Khói thuốc quét qua khuôn mặt cô, lượn lờ quanh cổ áo đồng phục, tản ra khói bụi vô biên, Lục Dịch Trạm nghe thấy giọng nói chứa đựng hồi ức mang theo ý cười của Phương Điểm: "Lệnh cấm hút thuốc trong đội 1 là do Dụ Phù và những người khác đặt ra sau lưng tôi."

"Thật ra, đó là lệnh cấm dành riêng cho tôi bởi tôi hút thuốc rất nhiều, bọn họ cứ bảo hút thuốc sẽ không tốt cho sức khỏe của tôi, còn hù dọa tôi là tôi sẽ không bị dị đoan gi3t ch3t mà tự bản thân hút thuốc nhiều quá mà ch3t."

"Thật không ngờ." Phương Điểm quay đầu cười nhìn Lục Dịch Trạm đang sững sờ "Tôi chưa kịp hút thuốc ch3t thì bọn họ đã bị dị đoan gi3t ch3t rồi."

Phương Điểm rít mấy hơi đã hút xong điếu thuốc, rồi tự nhiên đưa tay về phía Lục Dịch Trạm: "Một điếu nữa."

"Hết, hết rồi." Lục Dịch Trạm lắp bắp nói, "Điếu vừa rồi là điếu cuối cùng."

Phương Điểm nhướng mắt, cô cười nhẹ nhìn điếu thuốc chưa đốt tr3n môi Lục Dịch Trạm, sau đó rất tự nhiên vươn tay lấy điếu thuốc ra, lắc lắc trước mặt Lục Dịch Trạm: "Tôi hút điếu này có ngại không?"

"Không, không ngại!" Vẻ mặt Lục Dịch Trạm ngây dại, anh cảm thấy toàn thân bay bổng như sắp thăng thiên tới nơi.

"Cảm ơn! Tôi hơi nghiện thuốc lá." Phương Điểm tùy tiện vỗ vai Lục Dịch Trạm, cô cầm lấy điếu thuốc, dùng răng c4n nhẹ đầu lọc, cúi đầu châm lửa.

Ánh sáng của chiếc bật lửa hắt lên sườn mặt của Phương Điểm tạo cho cô một vẻ đẹp rất dịu dàng.

"Hút thuốc thực ra là một hành vi rất sa đọa." Lục Dịch Trạm nghe Phương Điểm nhẹ nhàng nói, "Tôi cứ hay thắc mắc không biết thuốc lá có phải là thứ dị đoan gây nghiện có tác hại thấp nhưng lại khiến người ta ch3t dần ch3t mòn do Bạch Lục đóng gói rồi phóng thả ra không nữa."

Phương Điểm th0 ra một hơi khói trắng: "Giống như tôi vậy."

"Con người rất khó cưỡng lại những duc vọng tiêu cực của họ, tôi hiểu rất rõ điều này, bản thân tôi không thể cai thuốc nhưng lại hy vọng sẽ chiến thắng Bạch Lục, thật là nực cười."

Phương Điểm cúi đầu cười nhẹ: "Nhưng tr3n đời này, chỉ cần có một người muốn tôi bỏ thuốc, tất cả những người hút thuốc đều có người muốn bọn họ bỏ thuốc."

"—— Vậy thì tôi sẽ không bao giờ chịu thua."

Phương Điểm rít hơi cuối cùng rồi cười vẫy tay chào Lục Dịch Trạm: "Cai thuốc đi, Lục Dịch Trạm."

Một thời gian lâu sau đó Lục Dịch Trạm không còn lén lút tới đây hút thuốc nữa, nhưng có lẽ do cảm xúc hỗn loạn trước đêm xuất phát, Lục Dịch Trạm không kìm chế được mình, anh lại đến đây châm một điếu thuốc.

Kết quả vừa mới châm thuốc xong thì cửa phòng y tế liền mở, Lục Dịch Trạm đang ngậm điếu thuốc quay đầu lại nhìn thấy Phương Điểm tươi cười chào hỏi, rất tự nhiên bước tới gần anh: "Còn nữa không? Cho tôi một điếu."

Lục Dịch Trạm: "..."

Cô gái mở miệng ra là bảo muốn cai thuốc nhưng mỗi lần gặp anh đều muốn xin thuốc để hút thế này là sao?

Phương Điểm ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt phản chiếu ánh trăng ngoài cửa sổ trong sáng ngời ngời, tr3n mặt mang theo nụ cười dịu dàng, gió khẽ đung đưa mái tóc đuôi ngựa sau đầu, ôn nhu nói: "Anh cao lên nhiều rồi đó Lục Dịch Trạm, lúc mới gia nhập đội anh chỉ cao gần bằng tiểu Ngô, bây giờ đứng nói chuyện tôi còn phải ngước nhìn anh nữa."

"Thành tích trong đội cũng rất tốt, anh đã hoàn toàn trưởng thành."

Cứ như Phương Điểm đã dự đoán được anh đến đây hút thuốc rồi sau đó đến xin thuốc anh vậy, lúc này đây thật ra Lục Dịch Trạm mang theo một bao thuốc lá, nhưng vừa nghe thấy Phương Điểm hỏi, anh lại buột miệng nói: ".... Không có, chỉ còn một điếu này thôi."

Anh biết nếu còn một điếu thuốc thì Phương Điểm sẽ làm gì.

Cô sẽ trực tiếp lấy điếu thuốc tr3n môi anh để hút, như vậy là gián tiếp...

Nhưng hồn còn đang mãi mơ mộng thì Lục Dịch Trạm đã giật b4n cả người.

Phương Điểm vươn hai ngón tay rút điếu thuốc tr3n môi anh ra, sau đó bước tới, hơi kiễng chân lên, một tay ôm gáy anh, nhắm mắt hôn anh.

—— hôn môi anh.

Gió từ cửa sổ thổi vào quét qua khuôn mặt đờ đẫn của Lục Dịch Trạm và đôi mắt nhắm chặt của Phương Điểm, kéo dài khoảng mười lăm giây thì Phương Điểm lùi lại, rồi tự nhiên giơ tay lấy điếu thuốc lá mới từ trong túi áo Lục Dịch Trạm ra, đặt lên môi nhấm nháp, còn điếu thuốc cũ lấy từ miệng Lục Dịch Trạm thì trả lại cho anh.

Lục Dịch Trạm mơ màng nghĩ ngợi ——

A, Phương Điểm phát hiện ra mình mang rất nhiều thuốc lá.

Cô ấy biết mình nói còn một điếu là lừa cô ấy hôn môi gián tiếp, cho nên mới trực tiếp hôn mình luôn sao...

Chuyện này là sao?! Logic kỳ quái gì thế này!

Tại sao lại hôn mình!!!

"Thích tôi bao lâu rồi?" Phương Điểm đột nhiên nói.

Lục Dịch Trạm theo bản năng trả lời ngay và luôn: "Hai năm, ba tháng, tám ngày!"

"Lúc đó..." Phương Điểm sờ sờ cằm, "Yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên?"

Lục Dịch Trạm mồ hôi đầy đầu, mặt đỏ bừng: "... Ừ, à, Phương đội biết từ bao giờ vậy?"

Phương Điểm cúi đầu suy nghĩ nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Chắc từ lúc anh gia nhập đội."

Lục Dịch Trạm: "!!!"

Sớm như vậy sao!!

Một cảm giác xấu hổ vô cùng kỳ lạ tràn ngập trong lòng Lục Dịch Trạm, anh lấy hai tay che khuôn mặt nóng bừng của mình, muốn đào một cái hố rồi chôn ngay tại chỗ: "Vậy thì tại sao lúc tôi nhận được thanh trọng kiếm kia, Phương đội lại giả vờ như không biết tôi thích cô... "

"Anh có nói thẳng ra đâu, mà có vẻ như anh cũng không muốn nói." Phương Điểm gãi gãi đầu, "Tôi lại chưa từng yêu đương bao giờ, không biết có nên tôn trọng anh đừng chọc thủng ra hay không."

"Ờm, chuyện vừa rồi..." Lục Dịch Trạm dừng lại.

Phương Điểm nghiêm trang đáp: "Tôi chỉ nghĩ biết đâu ngày mai sẽ ch3t, anh lại có vẻ bằng lòng nên tôi muốn hôn anh một chút."

Lục Dịch Trạm che mặt không nhúc nhích, cũng không phát ra tiếng động.

Phương Điểm ngậm điếu thuốc bên cạnh chưa vội đốt, một lúc sau mới cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Nếu anh không muốn thì tôi xin lỗi vậy."

Lục Dịch Trạm hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi th0 ra: "Không phải không muốn..."

Chỉ tại anh động tâm trước, còn bị Phương Điểm phát hiện ra mà thôi...

Bình tĩnh, đừng nghĩ nữa!! Xấu hổ quá đi mất!

Phương Điểm quay mặt lại nhìn anh: "Anh muốn mình hôn nhau lần nữa không? Lỡ đâu ngày mai ch3t rồi thì sẽ không hôn..."

Lục Dịch Trạm đột nhiên bỏ tay xuống ôm hôn khuôn mặt đỏ bừng của Phương Điểm, ngăn cô đừng nói nữa.

Phương Điểm yên tĩnh một lúc.

Cô từ từ nhắm mắt lại.

Sau khi Phương Điểm rời đi, Lục Dịch Trạm mở cửa sổ phòng y tế của Dụ Phù để gió lạnh thổi vào, cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng cuối cùng anh gần như bó tay bước ra khỏi phòng y tế, đồng thời tự an ủi mình, vừa rồi hai người cũng đâu làm chuyện gì kịch liệt lắm đâu nhỉ.

Kết quả là vừa bước ra Lục Dịch Trạm đã nhìn thấy Sầm Bất Minh đang đợi bên ngoài với vẻ mặt đầy vi diệu.

Lục Dịch Trạm:.....

Mắt thấy Lục Dịch Trạm xấu hổ đến mức sắp hóa đá trước mặt mình, Sầm Bất Minh mới đại phát từ bi dời tầm mắt sang chỗ khác: "Ngày mai đội 2 sẽ phụ trách dọn dẹp bên ngoài cứ điểm tọa độ."

Lục Dịch Trạm nghe nói đến chính sự thì lập tức hoàn hồn: "Có chuyện gì sao?"

Sầm Bất Minh dừng lại: "Cơ hội sống sót của các anh ngày mai là bao nhiêu?"

Lục Dịch Trạm sững sốt.

Sau khi trở thành đội phó đội 2, Sầm Bất Minh cũng khá thường xuyên liên hệ với anh nhưng đa phần đều là vì công việc. Mặc dù hai người đã cùng nhau trải qua một số chuyện nhưng quan điểm của họ vẫn rất bất đồng về mọi thứ, Lục Dịch Trạm không thích kết giao quan hệ riêng tư với những người bất đồng quan điểm với mình.

Sầm Bất Minh cũng thế.

Tr3n cơ bản thì họ không trao đổi về những thứ không liên quan đến công việc, và họ cũng không có những mối liên hệ ngoài công việc.

Thế nên vừa nãy khi nghe Sầm Bất Minh hỏi câu hỏi mang theo sự quan tâm cá nhân, Lục Dịch Trạm liền ngỡ ngàng.

Sầm Bất Minh ôm nguc quay mặt sang một bên, giọng điệu lạnh lùng: "Bớt bày ra bộ dạng ngu ngốc như vậy trước mặt tôi đi, tôi chỉ muốn biết xem có tiện đường nhặt x4c cho anh không thôi."

Lục Dịch Trạm cười, nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Cơ hội sống sót à? Thật ra chúng tôi vẫn chưa thấy có khả năng sống sót nào cả."

Sầm Bất Minh im lặng một lúc, hai tay khoanh chặt trước: "... Lục Dịch Trạm, nếu ngày mai anh không muốn đi, tôi có thể xin thay anh..."

"Đội phó Sầm, sao đột nhiên lại quan tâm tôi vậy?" Lục Dịch Trạm có chút tò mò và khó hiểu, anh gãi đầu, "Hình như... quan hệ của chúng ta chưa đến đến mức thân thiết như thế này mà?"

Sầm Bất Minh đột ngột quay đầu lại, cậu bước tới nắm lấy cổ áo Lục Dịch Trạm ép anh vào tường, cáu kỉnh hỏi anh: "Vậy tại sao lúc trước anh lại muốn cõng tôi ra khỏi nhà máy hoa hồng? Tại sao lại che chở cho tôi lúc chúng ta thi đấu?"

"Sao lại gạt tôi, nói dối tôi để cho tôi hận anh!"

"Lúc ấy quan hệ của chúng ta cũng có thân thiết đến mức đó đâu, đội trưởng Lục Dịch Trạm!"

Lục Dịch Trạm cúi đầu nhìn Sầm Bất Minh đã chột mắt trái, cậu th0 gấp gáp, khuôn mặt tràn đầy tức giận. Lục Dịch Trạm ấn vai Sầm Bất Minh rồi từ từ đẩy cậu ra, dựa vào tường nhẹ giọng hỏi: "Cậu biết rồi à."

"Biết từ lâu rồi." Sầm Bất Minh quay mặt đi, giọng điệu lạnh lùng, "Tôi vẫn chán ghét anh, Lục Dịch Trạm, nhưng tôi không thích mắc nợ người khác, cho nên nếu anh cần tôi thay anh ch3t thì tôi có thể... "

Lục Dịch Trạm chậm rãi ngẩng đầu: "Nếu như tôi cần cậu thay tôi sống tốt thì sao?"

Đồng tử của Sầm Bất Minh co rút lại.

"Lúc đó quả thật chúng ta chỉ là người xa lạ, nhưng tôi lớn hơn cậu một tuổi, tốt xấu gì cũng xem như là nửa sư huynh của cậu đi." Lục Dịch Trạm sửa sang lại đồng phục, nở nụ cười hiền lành, "Sư huynh cứu sư đệ là chuyện đương nhiên mà."

Sầm Bất Minh cười lạnh: "Sư huynh? Lục Dịch Trạm, anh có biết xấu hổ không vậy, theo lý mà nói thì sư huynh của tôi chỉ có người ở đội 2...."

Nói đến đây, hai người khựng lại.

Hầu như tất cả sư huynh của Sầm Bất Minh đều đã bị xử tử sau cuộc phản loạn năm đó.

"Tôi không ép cậu phải công nhận tôi là sư huynh của cậu." Lục Dịch Trạm ngẩng đầu lên, cười vỗ vai Sầm Bất Minh, "Sư huynh thật sự của cậu đã không còn, nếu cậu không chê thì có thể để tôi tạm thời thay thế vị trí đó cũng được."

Sầm Bất Minh lạnh mặt hất tay Lục Dịch Trạm: "Cút, bớt tranh thủ đi, ai cần sư huynh chứ?"

Lục Dịch Trạm trầm ngâm nghĩ ngợi: "Thật à? Lúc tôi nằm chung phòng bệnh với cậu, buổi tối còn nghe cậu khóc lóc bảo muốn có sư huynh đến dẫn cậu đi..."

Sầm Bất Minh nheo mắt phải: "Cứ bịa đặt đi, tôi giết anh đấy."

"Aiz, trước đây cậu vẫn thích ôm chăn khóc thầm cơ mà, sao bây giờ lại lạnh lùng như vậy chứ?" Lục Dịch Trạm tiếc nuối lắc đầu, "Quả nhiên trẻ em trưởng thành rồi sẽ thay đổi."

Sầm Bất Minh bị Lục Dịch Trạm trắng trợn giành làm anh: "..."

Cậu không nên nhiều chuyện quan tâm đến người này thì tốt hơn.

Lục Dịch Trạm nói xong liền xoay người rời đi, đi được nửa đường liền nghe thấy một giọng nói nhạt nhẽo vang lên từ phía sau:

"Sư huynh."

Lục Dịch Trạm khựng lại, đây là giọng nói của Sầm Bất Minh.

Sầm Bất Minh im lặng một lúc, sau đó lãnh đạm nói: "Nếu anh ch3t, tôi sẽ không khóc cho anh đâu."

Lục Dịch Trạm cười xua tay không nhìn lại: "Tốt rồi."

Ngày hôm sau, Quân đoàn thẩm phán thập tự chinh bay đến hòn đảo, đội 1 chịu trách nhiệm dọn sạch bên trong hòn đảo, đội 2 dọn sạch bên ngoài hòn đảo.

Đó là một hòn đảo chìm trong sóng biển đen tối vô biên, xung quanh không có bất kì đảo nhỏ hay sự vật nào khác, hoàn toàn trơ trọi cô độc như nằm giữa trung tâm vũ trụ. Bao bọc hòn đảo là những cơn sóng gào thét và gió biển dữ dội, tàu thủy bình thường không thể tới gần, thấp thoáng dưới mặt biển là những thứ gì đó đen kịt khổng lồ đến mức có thể nuốt chửng thuyền lớn.

Thời điểm nhóm Phương Điểm đổ bộ lên đảo, số lượng đội viên tử vong nhiều không đếm kể.

Tr3n hòn đảo là một Thần Điện nguy nga rộng lớn, Bạch Lục chống cằm ngồi trước một chiếc bàn đá đầy những thẻ bài, cười nửa miệng nhìn bọn họ: "Cuối cùng các ngươi cũng đến, ta chờ đã lâu lắm rồi."

Phương Điểm yên lặng nhìn Bạch Lục, cô tiến lên một bước: "Chúng tôi đã thắng trò chơi."

"Không, các ngươi đã thua." Bạch Lục mỉm cười ngước mắt, "Bởi vì điều kiện thắng trò chơi là chiếm được 【 tháp 】của ta, mà hiện tại các ngươi chỉ mới đến đây mà thôi."

"Đây là Thần Điện của ta, các ngươi không thể chiếm được, ngay cả ta cũng không thể tự mình phá hủy."

Vẻ mặt Ngô Thụy Thư tức giận: "Ông chơi xấu! Ngay từ đầu không có cách nào thắng ông!"

Bạch Lục lười biếng sờ so4ng mấy thẻ bài tr3n bàn: "Không, kỳ thật ta hy vọng các ngươi có thể thắng ta, sau đó phá hủy Thần Điện này, nhưng đáng tiếc là các ngươi không làm được mà thôi."

"Nhưng tôi cũng không thua." Phương Điểm bình tĩnh tiếp tục, "Ông cũng không công chiếm được cục xử lý dị đoan, bởi vì tôi đã đưa tất cả dị đoan và các thành viên trong đội đến đây."

"Vậy chẳng khác nào cô dời cục xử lý dị đoan đến Thần Điện của ta? Chấp nhận mạo hiểm đến vậy sao?" Khuôn mặt Bạch Lục lộ ra một nụ cười hơi tán thưởng, "Ta không thể hủy diệt Thần Điện của ta, thế nên đúng là các ngươi cũng không thua."

"Ván game rất đẹp, Phương Điểm, cô thật sự là nhân loại ưu tú nhất mà ta từng thấy, một người thủ lĩnh có sự tàn nhẫn và nhân từ ngang bằng nhau."

"Cô chưa bao giờ thắng ta nhưng cũng chưa bao giờ thua ta, mục tiêu của cô luôn kiên định như vậy." Bạch Lục nhướng mi nhìn Phương Điểm, mỉm cười, "—— Cô muốn kiềm chân Tà Thần ta trong trò chơi của cô, để nhiều người trong các dòng thế giới khác sống sót."

"Ta rất tò mò, từ khi nào thì cô biết có những dòng thế giới khác, đây đã là thứ thuộc phạm trù của 【 thần 】, làm sao cô biết được?"

Phương Điểm thản nhiên cười rộ lên: "Tôi đoán! Ông vẫn luôn muốn né tránh cho nên tôi nghĩ phải có nơi nào đó khiến ông có thể chơi vui vẻ hơn."

"Cho dù cô chưa từng gặp những người ở thế giới khác, cũng chưa từng có liên hệ tình cảm với họ, thậm chí cô còn không biết bọn họ sinh tồn trong thế giới bằng quy luật gì." Bạch Lục bước chậm rãi từng bước xuống bậc thang, gã nhìn Phương Điểm cười thích thú, "Cô cũng muốn mạo hiểm hy sinh bản thân và những người xung quanh để cứu bọn họ."

"Tại sao vậy, Phương Điểm?"

"Cô không có cơ sở để đồng cảm với họ, tại sao cô lại có duc vọng mãnh liệt được trở thành thần để cứu mọi người như vậy chứ?"

Phương Điểm nhìn Bạch Lục đang đi xuống, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào gã: "Thật ra tôi không muốn cứu bọn họ."

"Tôi chỉ không muốn họ trở thành đồ chơi trong tay ông."

"Nhưng nếu đây là thứ bọn họ muốn thì sao?" Bạch Lục giang hai tay, "Mỗi ngày ta đều nhận được rất nhiều lời cầu nguyện, nguyện ta mang theo tà ác đến thế giới đó để hoàn thành duc vọng của bọn họ."

Gió biển thổi mạnh khiến mái tóc dài của Phương Điểm rối tung lên, cô bình tĩnh nói: "Muốn chơi một trò chơi với tôi không?"

Bạch Lục nhướng mày: "Trò gì?"

Phương Điểm cười: "Cho dù ông lôi kéo tất cả mọi người tr3n thế giới vào trò chơi của ông, chế tạo đủ loại vũ khí theo duc vọng của họ, để họ chém giết nhau trong trò chơi, khuyến khích họ đánh bạc, phạm tội, thả tất cả những dị đoan mà ông thích vào trò chơi, nhưng cuối cùng —— "

"Ông cũng sẽ thua họ, thua trước mặt con người của họ."

Bạch Lục im lặng một giây, sau đó nhếch khóe miệng: "Được, ta sẽ thực hiện nguyện vọng của cô, cùng cô chơi trò chơi này."

"Ta sẽ kéo trò chơi ra khỏi thực tế, khi con người nảy sinh duc vọng trong lòng, nguyện cầu Tà Thần giúp bọn họ thực hiện nguyện vọng thì mới có thể tham gia vào trò chơi của ta, đồng thời ta cũng sẽ ban cho những nhân loại đã vượt qua được thử thách những kỹ năng cá nhân, để bọn họ có thể tồn tại lâu dài trong trò chơi nguy hiểm đó."

"Đồng thời, để tạo điều kiện cho cái gọi là sự giúp đỡ lẫn nhau giữa con người như đội trưởng Phương đã nói, ta sẽ để họ xem được tình hình trò chơi của nhau, thậm chí có thể cung cấp tài nguyên của mình để giúp đỡ đối phương."

Bạch Lục nở nụ cười: "Từ nay về sau, ta sẽ phóng thả trò chơi này trong tất cả các dòng thế giới."

"Tiêu chuẩn thắng thua trong trò chơi là —— nếu có dị đoan trong trò chơi bị đưa vào hiện thực và gây ô nhiễm toàn thế giới thì ta thắng, nếu không thì các ngươi thắng, toàn bộ thế giới chính là hai bên 【 tháp 】của chúng ta, thế nào?"

Phương Điểm tinh ý phản đối: "Nếu vậy thì chúng tôi rất khó thắng trong trò chơi này bởi vì thời gian phòng thủ không có giới hạn."

"Cũng đúng." Bạch Lục chống cằm suy nghĩ một chút, sau đó lại cười rộ lên, "Như vậy đi, ta sẽ rút lui, không tiến vào bất kỳ trò chơi hay hiện thực nào."

Lần này mắt Phương Điểm sáng rực lên: "Thật sao?"

Nếu không có sự tồn tại của bug như Bạch Lục thì mọi người sẽ nhàn hạ hơn rất nhiều!

"Thật, nhưng theo đó." Bạch Lục quay đầu lại và mỉm cười, "Ở mỗi dòng thế giới ta sẽ hạ phóng một tạo vật diễn sinh từ chính ta giống như các ngươi, hợp chất diễn sinh đó có thân thể của người phàm, năng lực chiến đấu người phàm, hơn nữa ta sẽ thiết lập chúng có vẻ ngoài giống như ta để giúp các ngươi tìm thấy chúng dễ dàng hơn."

"Hợp chất diễn sinh đó là đồng hồ cát cho cả hai bên chúng ta, hắn chính là giới hạn thời gian của các ngươi, thời điểm trò chơi kết thúc các ngươi giết hắn, nếu lúc đó cả thế giới vẫn chưa bị ô nhiễm các ngươi sẽ thắng, ngược lại ta sẽ thắng."

Điều kiện trò chơi nghe tốt đến mức như đang nằm mơ, Phương Điểm quá hiểu sở thích bi3n thái của Bạch Lục vì vậy cô cảnh giác hỏi thêm: "Vậy nếu chúng tôi thua thì sao?"

"Nếu các ngươi thua ư?" Bạch Lục mi mắt cong cong cười rộ lên, "Đương nhiên phải bị phạt ngồi đối diện với Tà Thần, chơi trò chơi cùng với ta rồi."

"Ta sẽ để các ngươi tồn tại trong tất cả các dòng thế giới, theo lẽ thường mà nói thì sự tồn tại ở mỗi dòng thế giới đều khác nhau, nhưng ta sẽ thống nhất linh hồn các ngươi lại, có nghĩa là ——"

Bạch Lục cười nhẹ: "Các ngươi sẽ dùng một linh hồn trải qua luân hồi tất cả các dòng thế giới."

"Nếu bất kỳ ai trong số các ngươi bị hợp chất diễn sinh của ta dụ dỗ và bán linh hồn của mình cho hắn, thì linh hồn của các ngươi sẽ hoàn toàn vô giá trị, trở thành một tác phẩm điêu khắc bằng đá trong thần điện của ta, không bao giờ có cơ hội quay về nữa."

"Ta sẽ phóng chiếu linh hồn của các ngươi và cả hợp chất diễn sinh của ta vào các dòng thế giới, nhưng đồng thời, các ngươi cũng giống như những NPC trong trò chơi đều phải bị reset lại từ đầu không nhớ được bất cứ điều gì, mỗi dòng thế giới đều là một trò chơi hoàn toàn mới."

Bạch Lục đứng tr3n bậc thang đưa mắt nhìn xuống Phương Điểm đang đứng phía dưới: " Phương đội, xem như là phần thưởng cho cô vì đã chạm được đến thần, cũng có thể nói là để tăng thêm phần thú vị của trò chơi này, ta có thể tặng cho các đội viên 【 Quân đoàn thẩm phán thập tự chinh 】của cô các kỹ năng của thần để có thể chiến đấu chống lại ta."

"Trong mỗi dòng thế giới, họ đều có những quy tắc kỹ năng chỉ dành riêng cho thần để có thể chơi trò chơi này với ta, nhưng tương ứng, mỗi dòng thế giới cô đều phải trả giá cho bọn họ."

Phương Điểm hỏi: "Cái giá mà tôi phải trả là gì?"

Bạch Lục cười: "Đau khổ."

Cả Ngô Thụy Thư và Lục Dịch Trạm đều nhanh chóng nhìn về Phương Điểm, nhưng Phương Điểm đã giơ tay ngăn họ lại, gật đầu hờ hững: "Được, tôi đồng ý."

"Ông trao kỹ năng trước đi."

Bạch Lục nói thì thầm trong không khí: " Ngô Thụy Thư, kỹ năng Thái Cực lấy nhu thắng cương, có thể vô hiệu hóa tất cả các kỹ năng tấn công."

" Tô Lan, kỹ năng chồng các dòng thế giới lên nhau, có thể chồng hai dòng thế giới mà ngươi đã biết lên nhau trong thời gian ngắn."

"Nhậm Vũ Tín, kỹ năng gấp trí nhớ, có thể thay đổi trí nhớ của tất cả sinh vật trong toàn bộ thế giới, xóa sạch hoàn toàn dấu vết của một sự kiện nào đó, nhưng một thế giới chỉ được dùng ba lần."

"......"

"Cuối cùng, ta sẽ cho các ngươi hai kỹ năng có thể x4c định phương hướng của trò chơi." Nụ cười tr3n mặt Bạch Lục càng sâu, "Kỹ năng thứ nhất, 【 Lắng nghe lời thần 】."

"Tuy rằng ta sẽ không tham gia vào các dòng thế giới nhưng ta sẽ thiết kế kịch bản trò chơi của riêng ta, lợi dụng những người chơi và dị đoan trong trò chơi để khiến toàn bộ thế giới đi theo con đường định sẵn của ta."

"Nhưng cứ như vậy mãi thì thật nhàm chán."

Bạch Lục chỉ vào Lục Dịch Trạm cười nói, "—— Vậy nên cậu có thể sử dụng kỹ năng này để thường xuyên theo dõi những gì ta sẽ làm để ngăn chặn ta, cũng có thể nói đây là kỹ năng của nhà tiên tri."

"Kỹ năng cuối cùng —— Phán quyết Tà Thần."

"Kỹ năng này có thể phán xét tất cả dị giáo liên quan đến Tà Thần ở mọi dòng thế giới, bao gồm cả ta."

"Dị đoan bị phán xét sẽ bại lộ khuyết điểm trước mặt cậu và trở nên yếu ớt. Bất kể dị đoan đó mạnh đến đâu, cậu cũng có thể dùng kỹ năng này để thu dụng đối thủ."

Ngô Thụy Thư phản ứng rất nhanh, anh ta nhìn thẳng Bạch Lục: "Vừa rồi ông chỉ mới trao sáu kỹ năng, còn Phương đội chưa có."

Khóe môi Bạch Lục nhếch lên: "Cô ấy không có kỹ năng."

"Bởi vì cô ấy sẽ ngồi ở vị trí của 【 thần 】giống như ta, không tham gia trò chơi."

Phương Điểm dường như đã sớm đoán trước được điều đó, cô cầm thanh trọng kiếm bình tĩnh bước lên bậc thang của thần điện: "Ông trao kỹ năng rất hào phóng, tôi cũng sẽ trả giá xứng đáng."

"Phương đội ——!!" Ngô Thụy Thư cuống lên muốn chạy theo cô.

Phương Điểm không nhìn lại: " Ngô phó đội, đứng chờ tôi đi ra."

Ngô Thụy Thư c4n răng dừng lại.

"Trò chơi dòng thế giới này vẫn chưa bắt đầu đâu, ta sẽ để Phương đội nói lời từ biệt với các ngươi trước khi trả giá." Bạch Lục khẽ cúi đầu, "Xin mời."

Lục Dịch Trạm đứng bất động nhìn Phương Điểm bước lên thần điện, gió biển thổi mái tóc đuôi ngựa của cô rối tung cũng giống như đã thổi vào mặt anh đêm qua vậy.

Anh từ từ siết chặt tay.

Bên trong thần điện tối tăm là một bể bơi khổng lồ nối với biển sâu, trong bể bơi có rất nhiều sinh vật biển không biết tên, bốn phía xung quanh đều là cột trụ treo đầy dây xích.

"Lâu lắm rồi." Bạch Lục nhìn Phương Điểm, "Ngoài ta ra, cô là người đầu tiên đủ tư cách bước vào nơi này."

Phương Điểm nhìn về phía bể bơi, bình tĩnh nói: "Ông định nhốt tôi ở đây sao?"

"Đương nhiên không phải." Bạch Lục mỉm cười, "Nếu nhốt cô ở đây là quá coi thường người sắp tiếp cận thần như cô rồi, ta sẽ nhốt cô dưới đáy biển."

"Tất nhiên là loại tra tấn thể chất này chẳng thể khiến cô đau đớn chút nào, đúng không Phương đội."

"Sự ngoan cường của cô làm ta thật ngạc nhiên, đồng đội thân thiết ch3t đi, sự phản bội và vô vàn dị đoan cũng không thể khiến cô suy sụp và đau khổ, vẫn kiên trì như vậy." Bạch Lục lộ ra vẻ buồn bã, "Ta suy nghĩ rất lâu mới tìm được một trò chơi có thể khiến cô đau khổ."

Phương Điểm nhướng mắt lãnh đạm nhìn Bạch Lục: "Trò gì vậy?"

"Ở mỗi dòng thế giới, ta sẽ xóa sạch trí nhớ của cô, để cô làm một người thường có cha mẹ hạnh phúc, dung mạo ưu tú, bộ não hoàn mỹ, có được mọi thứ khiến người bình thường cảm thấy hạnh phúc." Bạch Lục nhìn Phương Điểm, gã mỉm cười nói tiếp, "Tiếp theo ta sẽ khiến cô mất hết tất cả."

"Sau đó vào cuối mỗi trò chơi dòng thế giới, nếu Quân đoàn thẩm phán thập tự chinh thua trò chơi và cô có người yêu thương, ta sẽ đưa người đó vào thần điện này đối diện với bản thể linh hồn cô bị mắc kẹt dưới đáy biển, nói với hắn rằng, bởi vì cô yêu hắn cho nên ta sẽ đập nát linh hồn của hắn, khiến hắn thống khổ hóa thành tro tàn ——"

"—— Mãi mãi không thể tái sinh vào cõi luân hồi."

Bạch Lục nhìn Phương Điểm đang gục đầu không nhìn thấy biểu cảm, tiếp tục mỉm cười nói tiếp: "Sau đó nữa khi thế giới tiếp theo bắt đầu, cô sẽ bị ta xóa ký ức lần nữa và yêu một người khác dưới sự thiết kế của ta."

"Rồi lại tiếp tục chứng kiến linh hồn của hắn bị hủy hoại trước mặt cô vì tình yêu của cô."

"Còn ta sẽ đứng bên cạnh, tận hưởng nỗi đau của cô trước khi trò chơi tiếp theo bắt đầu."

Bạch Lục mỉm cười hỏi: "Phương đội, cô chấp nhận cái giá này không?"

Phương Điểm ngẩng đầu lên, tr3n mặt không chút cảm xúc nói: "Được, tôi chấp nhận."

Lục Dịch Trạm đứng bên ngoài thần điện chỉ có mười phút mà cảm giác như mình đã chịu đựng được nửa thế kỷ, khi nhìn thấy Phương Điểm vẻ mặt điềm tĩnh bước xuống bậc thang thần điện anh không khỏi th0 phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng Phương Điểm mới đi được nửa đường thì đột nhiên cầm trọng kiếm chạy như bay rồi nhảy xuống khỏi bậc thang, sau đó cô lao nhanh vào vòng tay đang mở rộng của Lục Dịch Trạm

Lục Dịch Trạm bị lực đẩy lui về phía sau mấy bước theo quán tính nhưng vẫn kiên quyết ôm chặt cô vào lòng.

Phương Điểm ôm chặt Lục Dịch Trạm, cô vùi đầu vào vai anh, Lục Dịch Trạm bị siết đau không thể tả nhưng trong nháy mắt đó anh lại cảm thấy dường như Phương Điểm còn đau khổ hơn anh gấp ngàn vạn lần.

Nhưng cảm giác này chỉ thoáng qua, Phương Điểm đã buông lỏng đôi tay đang ôm Lục Dịch Trạm.

Lục Dịch Trạm nghe thấy Phương Điểm thì thầm bên tai mình: "Lục Dịch Trạm ơi."

"—— Sau này khi anh luân hồi trong các dòng thế giới, nếu nhìn thấy em thì nhớ trốn thật xa em nhé." "Đừng để em yêu anh một lần nữa."