Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 414




Lục Dịch Trạm đang chờ Sầm Bất Minh hạ nhiệt rồi mới bình tĩnh nói chuyện với đối phương, thì anh lại nghe nói Sầm Bất Minh đã nộp đơn xin Phương Điểm mở trận quyết đấu tay đôi 【 phán quyết công bằng 】.

【 phán quyết công bằng 】là một phương thức dùng để quyết định trong nội bộ cục xử lý dị đoan, khi có hai hoặc nhiều người cạnh tranh cho một vị trí hoặc nhiệm vụ thì 【 Quân đoàn thẩm phán thập tự chinh 】sẽ đưa ra đề thi và chọn 10 đội viên ngẫu nhiên trong cục xử lý dị đoan làm 【 ban giám khảo 】để quan sát quá trình giải đề, tránh cho hai bên gian lận và đánh giá kết quả cuối cùng của cuộc thi.

Ai giải quyết vấn đề trước sẽ nhận được nhiệm vụ hoặc vị trí.

Các thành viên của 【 Quân đoàn thẩm phán thập tự chinh 】khóa trước đều được lựa chọn theo cách này thế nên Phương Điểm liền nhanh chóng chấp thuận.

Không lâu sau đó, Lục Dịch Trạm đã nhận được đề thi của mình.

【 Chúng tôi sẽ chọn ngẫu nhiên và đưa vào sân thi đấu một dị đoan có mức độ nguy hiểm đỏ hiện đang được Cục xử lý dị đoan thu dụng, tất cả những gì các bạn phải làm là tự mình thu dụng nó trong vòng nửa giờ, ai hoàn thành thu dụng trước sẽ nhận được vị trí trong Quân đoàn thẩm phán. 】

【Trong quá trình thu dụng tất nhiên sẽ xảy ra những nguy hiểm nhất định, nhưng các bạn hãy yên tâm, các thành viên giám sát cuộc thi của đội quân thẩm phán sẽ luôn có mặt kịp thời nếu bạn cần giúp đỡ trong trường hợp khẩn cấp, đồng thời người xin giúp đỡ sẽ bị hủy quyền tham gia. 】

Lục Dịch Trạm nhận được đề bài thì ánh mắt trầm xuống —— Hoa hồng Càn Diệp cũng là dị đoan có mức độ nguy hiểm đỏ.

Đề thi yêu cầu rất rõ ràng, mục đích để kiểm tra kiến thức thông thạo của họ với nhược điểm của dị đoan, khả năng thích ứng tại chỗ, và có lẽ... còn có tố chất tâm lý nhất định nữa.

Sầm Bất Minh nhận được đề bài thì không chút do dự gửi thư đồng ý.

Ngày hôm sau, Lục Dịch Trạm cũng nộp theo.

Vào ngày thứ ba, cuộc thi chính thức bắt đầu, thành viên Quân đoàn thẩm phán thập tự chinh phụ trách nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho cuộc thi là một cô gái tên là Dụ Phù, công việc chính là xử lý các tai nạn y tế ngoài ý muốn và chữa bệnh trong đội, dùng dao phẩu thuật cực kỳ chuyên nghiệp. Cô có vẻ ngoài rất dịu dàng và ngọt ngào với mái tóc dài suôn mượt xinh đẹp, lúc nào cũng mặc áo blouse trắng, thỉnh thoảng lại mặc đồng phục y tá.

Dáng người cô đẹp đến nỗi Lục Dịch Trạm vốn chẳng quan tâm gì đến chuyện này cũng biết ( vì anh nghe thấy bạn cùng phòng nằm mơ gọi tên cô). Dụ Phù chính là hoa khôi của cục quản lý dị đoan, là người tình trong mộng của biết bao nhiêu người trong cục, nếu bảo người yêu thầm cô đứng xếp hàng điểm danh thì phải xếp đến hai vòng dài đằng đẵng quanh cục cũng chưa hết, nhưng trước mắt thì vẫn chưa ai dám ra mặt theo đuổi cô.

Tuy rằng lúc nào Dụ Phù cũng nhìn mọi người với ánh mắt hiền hậu nhân từ và lời đầu tiên nói ra bao giờ cũng là: Sao lại bị thương thế này, để tôi xem cho anh nhé.

Nhưng các đội viên "được" cô đối xử như vậy thường vừa tim hồng bay phấp phới vừa run lẩy bẩy xua tay từ chối bảo: bác sĩ Dụ ơi, không cần đâu.

Lúc đó Dụ Phù sẽ ôm mặt nở nụ cười dịu dàng: tôi là bác sĩ thì phải chữa trị cho các anh chứ, sau đó túm lấy đội viên đang kêu gào thảm thiết bám víu sàn nhà vào trong điều trị.

Sau quá trình điều trị đầy sóng gió, đội viên đúng là đã lành thương tổn nhưng đều phải th0 thoi thóp bò ra khỏi phòng trị liệu của Dụ Phù, Dụ Phù cười tủm tỉm hòa nhã cởi chiếc khẩu trang dính đầy máu và đồ giải phẩu ra, vẫy tay chào nhiệt tình nói: lần sau lại đến nha ~

Dụ Phù có một thói quen quái đản, lúc cô ấy giải phẩu điều trị cho người khác sẽ không dùng thuốc tê.

Có một vị đội trưởng họ Phương không muốn nêu tên đã từng hỏi Dụ Phù tại sao cô ấy không thích sử dụng thuốc tê, mỗi lần điều trị làm cô đau muốn ch3t, Dụ Phù cười nhẹ nhìn Phương đội trưởng kia bảo, nếu dễ dàng như thế thì mọi người sẽ không nhớ kỹ cách tránh né thương tổn.

Chỉ có nỗi đau, chỉ có nỗi đau sâu thẳm, mới khiến người ta nhớ lần sau đừng phạm phải sai lầm như vậy.

Đau đớn không ch3t người, nhưng sai lầm thì có.

Người đến thả dị đoan vào ngày thi đấu là Phương Điểm, địa điểm thả là căn cứ thực hành hiện trường của Cục xử lý dị đoan.

Lúc Lục Dịch Trạm còn là thực tập sinh, anh cũng thường đến đây để thực hành đối phó với nhiều loại dị đoan khác nhau được các huấn luyện viên thả ra để huấn luyện họ.

Vào thời điểm đó, mức độ nguy hiểm của những dị đoan được giải thoát tương đối thấp, cao nhất là màu da cam, người hướng dẫn họ lúc đó là Đổng Thừa Long.

Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi.

Lục Dịch Trạm mặc đồng phục bảo hộ thi đấu rồi nhìn về phía bên kia, Sầm Bất Minh cũng đang áp dụng các biện pháp bảo vệ.

Dụ Phù đi tới giới thiệu với họ các thành viên trong ban giám khảo, bao gồm 4 người của đội 3, 3 người của đội 2 và 1 người của đội 1, cuối cùng là hai thực tập sinh trông chỉ mới 15, 16 tuổi.

Lục Dịch Trạm ngạc nhiên nhìn sang, nụ cười dịu dàng tr3n mặt Dụ Phù trở nên có chút bất đắc dĩ: "Phương đội đột nhiên có ý tưởng mới, cô ấy bảo các thực tập sinh năm nay có tố chất rất tốt, có thể tiếp xúc sớm với chiến trường, thế nên cô ấy đã chọn hai người đến xem biểu diễn, à không, xem thi đấu."

"Thực xin lỗi, vừa rồi nói nhầm một chút." Dụ Phù che miệng cười nhẹ, "Các cậu không ngại chứ?"

Lục Dịch Trạm: "..."

Sầm Bất Minh: "..."

Chúng tôi thực sự không dám có ý kiến gì hết, Dụ đội.

Người trong đội 3 khá rụt rè, sau khi hô hào cổ vũ yếu ớt cho Lục Dịch Trạm thì bước sang một bên, Sầm Bất Minh thì đang trò chuyện phiếm với người đội 2, một trong số đó chính là người đã từng đến thăm bệnh Sầm Bất Minh và kể rằng Quân đoàn thẩm phán đã giết đội viên bị dị hóa mà Lục Dịch Trạm đã vô tình thấy qua.

Người kia vỗ vỗ vai nói gì đó với Sầm Bất Minh với vẻ mặt phức tạp.

Lục Dịch Trạm nhìn thấy cảnh này thì trong lòng anh chợt lóe lên một cảm giác kỳ lạ.

... Một thành viên bình thường thuộc đội 2 của Cục Quản lý Dị đoan lại kể chuyện 【 Quân đoàn thẩm phán thập tự chinh 】giết người như vậy à?

Hai thực tập sinh dường như nhận ra họ không được hoan nghênh cho lắm, biểu cảm có chút chật vật và căng thẳng. Một thực tập sinh dáng người cao lớn hơn bước lên giới thiệu bản thân: "Đường Nhị Đả, 16 tuổi, nguyện vọng trước mắt là đội 2, tôi muốn giết tất cả dị đoan làm tổn thương mọi người tr3n thế giới này."

Một còn lại hít sâu một hơi cũng tự giới thiệu: "Tô Dạng, 16 tuổi, nguyện vọng trước mắt là đội 3."

Với tư cách là tiền bối của đội 3, Lục Dịch Trạm hiền hòa cười với Tô Dạng: "Đội 3 rất dễ vào, cố lên nhé, em nhất định có thể làm được."

Tô Dạng th0 phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng gật đầu đối với Trạm Dịch Nhiên: "Cám ơn sư huynh."

Sầm Bất Minh nói chuyện bên kia xong thì quay lại bên này, cậu ôm nguc, mặt mày lạnh lùng nhìn thực tập sinh tên Đường Nhị Đả rồi chế nhạo: "Đội 2 không hoan nghênh mấy đứa ngốc hay đua đòi, mở miệng ra là muốn cứu thế giới."

Lục Dịch Trạm nhớ mang máng nguyện vọng Sầm Bất Minh lúc trước hình như cũng là vậy: "......"

Đường Nhị Đả nhướng mày định mở miệng bật lại nhưng bị Dụ Phù ngăn cản, cô mỉm cười nhìn Lục Dịch Trạm và Sầm Bất Minh: "Chào hỏi xong rồi, chúng ta vào đi."

Lục Dịch Trạm và Sầm Bất Minh liếc nhìn nhau. Sầm Bất Minh lạnh mặt đi vào sân huấn luyện, Lục Dịch Trạm kiểm tra cẩn thận trang phục bảo hộ một lần nữa rồi cũng đi vào.

Sân tập ở nơi hoang vu đầy sương mù nhân tạo, đâu đâu cũng toàn là bụi cây và lùm cỏ, tầm nhìn toàn bộ bị giới hạn rất khó quan sát xung quanh, bên cạnh đó, cameras và loa phát thanh được chôn khắp nơi trong sân liên tục phát ra tiếng côn trùng, chim chóc kêu inh ỏi khiến bạn không cách nào nghe thấy âm thanh của dị đoan đến gần, có thể nói là phần nghe nhìn hoàn toàn bị hạn chế trong lần thi này.

Lúc này chỉ có thể dựa vào sự thông hiểu đối với dị đoạn và năng lực phản ứng trong chiến đấu của người tham gia.

Lục Dịch Trạm ngồi xổm tr3n cỏ, cúi đầu ngửi chất nhầy tr3n một ngọn cỏ, sau khi dùng dụng cụ kiểm tra đơn giản không có độc, anh mới cẩn thận thè đầu lưỡi ra li3m.

Đắng và mặn, giống như vị của nước mắt.

Có hơn 100 dị đoan có mắt, và khoảng 32 dị đoan có nước mắt.

Khóa định đặc điểm, tiếp đó là phán đoán về phương pháp tấn công, Lục Dịch Trạm lấy ra một máy dò hình nĩa và bắt đầu thận trọng gõ vào bụi cỏ xung quanh từ dưới lên tr3n.

Loại trừ 6 dị đoan thực vật phát triển từ bên dưới thì tiếp theo là dị đoan động vật.

Dụ Phù đứng bên trong nhìn màn hình lớn nở nụ cười tán thưởng: "Kiến thức lý thuyết rất thành thạo, thủ đoạn dò tìm cũng rất tốt."

"Nhưng bên kia..." Đường Nhị Đả có chút không cam lòng nhìn màn hình chiếu Sầm Bất Minh, "Người tên Sầm Bất Minh hình như đã tìm được rồi."

"Làm gì nhanh như vậy..." Dụ Phù quay đầu lại nhìn, sau đó vẻ mặt thay đổi, "Sao Sầm Bất Minh lại dùng cái đó?! Ai đưa cái đó cho cậu ta vậy?!"

Sầm Bất Minh cầm một chiếc gương to bằng lòng bàn tay, cậu đang dùng tấm gương phản chiếu này để tìm nơi có thứ gì đó đang vặn vẹo, muốn bước tới để điều tra.

Nhìn qua màn hình có thể thấy một hình chữ thập thấp thoáng ở mặt trái của gương.

Nhưng Dụ Phù biết đó là do Sầm Bất Minh đã cầm lộn ngược cái gương, đảo mặt chính x4c của nó chính là chữ thập ngược.

——Đây là đồ vật của Bạch Lục gọi là kính quỷ Murphy, cho phép mọi người nhìn thấy điều mà họ sợ hãi nhất.

Dụ Phù lập tức ấn chuông báo động: "Ngưng cuộc thi! Gọi đội trưởng Đội quân thẩm phán!"

Máy truyền tin phát ra một âm thanh hoảng loạn và vội vàng: "Phương đội tạm thời không đến kịp!"

"Tổng cục đang xảy ra bạo loạn! Tất cả dị đoan đồng loạt bỏ chạy rồi! Quân đoàn đang khẩn trương xử lý sự cố, xin Dụ đội tự mình xử lý trước!"

Dụ Phù cúp máy liên lạc, cô nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra liếc nhìn tám đội viên và hai học viên với vẻ mặt sợ hãi phía sau, bình tĩnh ra lệnh: "Chút nữa tôi sẽ vào sân huấn luyện để thu dụng dị đoan, các cậu cứ ngoan ngoãn ở lại đây, cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng không được manh động. "

"Đặc biệt không được soi gương."

Cô mặc đồng phục rồi chạy ra sân huấn luyện, tr3n tay cầm chiếc máy truyền tin: "Sầm Bất Minh, đặt chiếc gương tr3n tay xuống —— "

Bên trong sân huấn luyện.

Tất cả các loa xung quanh Sầm Bất Minh đột nhiên phát ra tiếng rít điện chói tai, đợi một lúc không thể nghe thấy âm thanh từ phòng điều khiển, Sầm Bất Minh liền cảnh giác nắm chặt gương trong tay, nhìn dị đoan đang quay lưng về phía mình rồi lùi lại hai bước, nhắm mắt lại, ẩn mình trong bụi cỏ không nhúc nhích.

Dị đoan có nước mắt, nhãn cầu có nhiều dịch tiết và thực thể rất lớn, trong nháy mắt vừa nhìn thấy dị đoan này Sầm Bất Minh đã biết nó là cái gì.

Dị đoan 0573, Thức ăn nhãn cầu.

Toàn bộ cơ thể của dị đoan này phủ đầy nhãn cầu, chỉ cần bất kỳ nhãn cầu nào của nó nhìn thấy mắt bạn thì hốc mắt của bạn sẽ trống rỗng ngay lập tức, đồng thời nhãn cầu của bạn sẽ xuất hiện tr3n cơ thể nó.

Nhưng đây chưa phải là phần nguy hiểm nhất của dị đoan này, phần nguy hiểm nhất là sau khi nhãn cầu của bạn bị 【 Thức ăn nhãn cầu 】cướp đi vẫn sẽ lưu giữ kết nối thần kinh và ý thức cơ thể với bạn, vẫn như đang phát triển tr3n cơ thể bạn, có thể nhìn thấy thứ mà bạn nhìn thấy. Ngoài ra, nếu nhãn cầu của bạn tr3n cơ thể 【 Thức ăn nhãn cầu 】bị tấn công bạn cũng sẽ cảm thấy đau đớn.

Và nếu tất cả nhãn cầu tr3n 【 Thức ăn nhãn cầu 】này nhìn thấy mắt bạn cùng một lúc thì chúng sẽ ký sinh vào cơ thể bạn ngay lập tức.

Không ai biết điều gì sẽ xảy ra với vật chủ sau khi bị ký sinh, nhưng trong hồ sơ âm thanh của Cơ quan quản lý Dị đoan vẫn còn lưu giữ tiếng la hét đau đớn của người bị ký sinh cuối cùng, mỗi vật chủ bị ký sinh sẽ không sống quá một giờ và đều ch3t trong đau đớn tột cùng.

Điểm yếu của dị đoan này cũng rất rõ ràng, nếu bạn không đối mặt với nó, nó sẽ tự nhiên không thể tìm thấy bạn.

Sầm Bất Minh nhắm chặt hai mắt trốn trong bụi cỏ, có thể cảm nhận được một khối khổng lồ đầy nhãn cầu dị đoan đang vặn vẹo tiến lại gần mình đảo loạn hàng vạn con mắt để tìm nhãn cầu tr3n khuôn mặt cậu.

Nhưng rõ ràng là nó không phát hiện được gì, chuẩn bị rời đi.

Sầm Bất Minh hít th0 nhẹ nhàng định lùi lại, nhưng đột nhiên dị đoan kia dường như nhìn thấy cái gì đó, nó nhanh chóng phóng lại gần cậu, trong lòng Sầm Bất Minh căng thẳng rồi ngay sau đó cậu đã phát hiện ra vấn đề là gì ——

Không biết từ lúc nào chiếc gương chữ thập trong tay cậu đã biến thành hình chữ thập ngược, mặt gương đối diện với 【 Thức ăn nhãn cầu 】khiến nó nhìn thấy ảnh ngược phản chiếu của chính mình, tưởng phát hiện được con mồi mới nên điên cuồng chạy tới!

Sầm Bất Minh lập tức ném chiếc gương trong tay đi.

Lúc chiếc gương rời khỏi tay cậu, nó xoay vài vòng tr3n không trung biến lớn hơn gấp nhiều lần rồi vững vàng rơi xuống đất, trở thành một chiếc gương cổ chạm khắc có kích thước bằng một chiếc gương soi toàn thân, và đối diện nơi chiếc gương rơi thấp thoáng phản chiếu bóng dáng của Lục Dịch Trạm đang tr3n đường chạy tới.

Lúc Lục Dịch Trạm nhìn thấy chiếc gương kỳ lạ này đột nhiên xuất hiện trong cuộc thi, anh nhanh mắt né người ra khỏi vùng chiếu xạ của gương nhưng đã muộn.

Trung tâm bề mặt thủy ngân của gương xuất hiện các gợn sóng lan rộng ra thành những vòng tròn, phản chiếu hình dáng một người đàn ông vừa lạ lại vừa quen.

Ông ta đi đôi ủng da dài đến bắp chân, mặc chiếc áo sơ mi trắng mà Lục Dịch Trạm đã nhìn thấy đêm đó, tr3n tay cầm một chiếc roi đen, từ trong gương bước vào sân tập, còn cười tủm tỉm chào hỏi Lục Dịch Trạm: "Cám ơn sự sợ hãi của cậu đã triệu hồi ta đến đây."

Đồng tử Lục Dịch Trạm co rút lại, anh nhanh chóng hiểu ra chức năng của chiếc gương này.

Người đàn ông này đã lợi dụng nỗi sợ hãi của mình và chiếc gương này để đi thẳng vào bên trong Cục Xử lý Dị đoan!

Một con dao phẫu thuật bằng bạc sắc bén từ phía sau Bạch Lục bay tới, Bạch Lục hơi nghiêng người né tránh, dao phẫu thuật trực tiếp c4m xuyên vào chiếc gương Murphy, lực đạo mạnh mẽ hất tấm gương văng xuống đất nứt vụn ra.

Bạch Lục mỉm cười quay đầu lại: "Giám khảo Dụ rất biết cách phá hoại đồ đạc cá nhân của ta."

Dụ Phù cũng nhẹ nhàng cười một cách hòa nhã: "Bạch Lục tiên sinh cũng rất am hiểu mưu ma chước quỷ như vậy."

"Bây giờ còn lợi dụng cả nỗi sợ hãi của các thực tập sinh của chúng tôi." Dụ Phù nhắm hai mắt không nhìn gì tr3n sân, nụ cười tr3n mặt vẫn thản nhiên như cũ, "Từ khi Đại Long ch3t, ông đã bắt đầu bố trí tất cả mọi thứ?"

"Nếu cô nói về cuộc bạo loạn hiện nay ở Cục Xử lý Dị đoan và việc ta đến đây với tư cách là một vị khách." Bạch Lục cười tươi, "Thì đúng là như vậy, Dụ đội."

"Một trò chơi được liên kết chặt chẽ với một trò chơi khác thì mới thú vị chứ phải không?"

Dụ Phù bình tĩnh lại một lúc lâu mới nói: "Ông muốn chơi trò gì với tôi?"

"Trò chơi giữa một tuyển thủ chất lượng cao như Dụ đội và ta nên chừa lại đến phút cuối." Bạch Lục quay lại, gã mỉm cười nhìn Lục Dịch Trạm và Sầm Bất Minh đang đứng cách đó không xa, "Hay là trước tiên cứ để các đội viên dự bị cho đội quân thập tự chơi một ván với kẻ ác như ta xem sao nhé?"

"Để một kẻ ác như ta tự mình lựa chọn ——"

Bạch Lục mỉm cười: "Nhìn xem ai có đủ tư cách tham gia trò chơi tiếp theo."

Dụ Phù vung tay lên b4n ra một con dao phẫu thuật khác, Bạch Lục cười khoát tay, trước mặt gã là một bức tường nước dao động nuốt chửng dao phẫu thuật vừa b4n tới của Dụ Phù, chỉ để Dụ Phù nhìn thấy cảnh tượng mờ mờ ẩn ẩn ở phía bên kia bức tường.

Bạch Lục mỉm cười nhìn Dụ Phù sau bức tường nước: "Chỗ ngồi tốt nhất để xem trò chơi, Dụ đội."

"Vì các cậu là người mới chơi nên chúng ta chơi một trò chơi đơn giản thôi ——" Bạch Lục vỗ vỗ lòng bàn tay, quay lại nhìn Sầm Bất Minh và Lục Dịch Trạm phía sau, cười khẽ nói, "Trò chơi này tên là trời tối hãy mở mắt ra."

"Luật chơi là ta đếm một, hai, ba, nói trời tối, ai mở mắt trước người đó thắng."

"Hai đội viên mới các cậu sẽ chơi trò chơi này với dị đoan 【0573】, ta sẽ để nó ngồi đối mặt với cả hai người và đều nhắm mắt lại."

Bạch Lục liếc thấy Sầm Bất Minh chuẩn bị xông tới tấn công mình thì hơi xòe tay lên ra, trước mặt gã lại hiện ra bức tường gợn nước, con dao phẫu thuật của Dụ Phù lúc nãy biến mất trong tường nước lúc này lại phóng vọt ra từ bên trong, xuyên thẳng qua xương bả vai Sầm Bất Minh đóng đinh cậu ta xuống đất.

Sầm Bất Minh không kiềm chế được tức giận muốn mở mắt ra, đột nhiên bên tai vang lên giọng nói bình tĩnh của Lục Dịch Trạm: "Chúng tôi chơi với ông."

"Như thế nào thì chúng tôi thắng?"

Tầm mắt Bạch Lục quét tới Lục Dịch Trạm lúc này cũng đang nhắm mắt, gã mỉm cười hứng thú: "Rất đơn giản, chờ khi ta nói trời tối, chỉ cần một trong hai người mở mắt đầu tiên nhìn dị đoan【0573】thì người đó sẽ chiến thắng."

"Nhưng cũng có nghĩa là một trong hai người sẽ bị mất đi đôi mắt của mình."

Bạch Lục chống cằm, gã có vẻ trầm ngâm suy nghĩ, nụ cười tr3n mặt càng sâu: "Người chơi mất đi đôi mắt nhưng thắng được trò chơi và bảo vệ được người kia nghe cũng hay đấy, nhưng đồng thời người đó sẽ không bao giờ có thể gia nhập 【 Đội quân thẩm phán thập tự chinh 】."

"—— thậm chí có thể phải rời khỏi Cục xử lý dị đoan mãi mãi và trở thành một tên phế vật bình thường vô giá trị cần được bảo vệ."

Hô hấp của Lục Dịch Trạm và Sầm Bất Minh đều ngừng lại.

"Vậy thì ——" Bạch Lục cười nói, "trò chơi bắt đầu, trời sắp tối, đã đến giờ đi ngủ, hãy nhắm mắt lại."

【 Thức ăn nhãn cầu 】lảo đảo đi tới trước mặt Sầm Bất Minh và Lục Dịch Trạm, đống tròng mắt tr3n người như bị lời nói của Bạch Lục thôi miên nhắm lại từng cái một.

"Bây giờ ta đếm một, hai, ba, người sói, hãy mở mắt ra."

Sầm Bất Minh đang bị dao phẫu thuật ghim tr3n mặt đất mở to đôi mắt đỏ ngầu không chút do dự, nhưng chưa kịp nhìn thấy 【 Thức ăn nhãn cầu 】thì đã có người lao tới chắn trước mặt cậu, đối diện trực tiếp với con quái vật đầy tròng mắt.

Đầu óc Sầm Bất Minh trở nên trống rỗng, cậu chỉ nghe thấy một tiếng "rột roạt" giống như âm thanh của thứ gì đó bị đào ra, máu tuôn xối xả không ngừng từ nửa mặt bên trái của Lục Dịch Trạm, thấm vào bụi cỏ bên cạnh.

"Bây giờ trò chơi đã kết thúc, tôi có thắng không?" Lục Dịch Trạm khàn giọng hỏi.

Bạch Lục nhìn Lục Dịch Trạm đang che trước mặt Sầm Bất Minh, hơi nhướng mày, cười lớn nói: "Cậu thắng rồi."

Lục Dịch Trạm th0 gấp, mắt phải nhắm chặt, mắt trái mở to đã bị móc ra, chỉ còn mạch máu đứt tiếp tục rỉ máu từ hốc mắt trống rỗng nhỏ giọt xuống hàm dưới.

"Trò chơi khởi động làm nóng khá hay." Bạch Lục búng tay, bức tường nước giữa Dụ Phù và gã rơi xuống, gã quay lại nhìn Dụ Phù, cười tủm tỉm nói, "Bây giờ đến lượt trò chơi chính thức, Dụ đội."

Gã búng tay một lần nữa, mười thành viên 【 Ban giám khảo】 đang theo dõi cuộc thi trong phòng truyền thông cũng xuất hiện trong sân tập.

"Dụ đội đã chơi Ma sói chưa?" Bạch Lục từng bước đi về phía đoàn người, nụ cười tr3n mặt càng ngày càng thân thiện hòa nhã, "Đây là trò chơi mà ta rất thích."

"Bây giờ chúng ta hãy chơi một phiên bản mới của trò chơi giết người sói, gọi là 【Mở mắt trong bóng tối】, luật chơi sẽ khác hẳn với trò chơi vừa rồi."

"Bởi vì hai người chơi mới là Lục Dịch Trạm và Sầm Bất Minh vừa mới hoàn thành ván đầu tiên nên họ sẽ làm khán giả, còn lại 12 người chúng ta sẽ chơi trò chơi này."

Bạch Lục nhướng mắt cười rộ lên: "Trong mười hai người chơi có một thẻ dị đoan, một thẻ thần, thẻ thần này là của Dụ đội, còn lại đều là thẻ dân làng."

"Các ngươi có thể chọn hy sinh bản thân để dị đoan ký sinh vào mình, thu dụng thành công dị đoan và trò chơi kết thúc."

"—— Hoặc, các ngươi có thể chọn chủ động trở thành người sói, trong đêm tối giết thẻ bài thần hoặc tàn sát tất cả dân làng và trò chơi kết thúc."

Nụ cười tr3n môi Bạch Lục trở nên mê hoặc: "Dù chọn lựa chọn nào đi nữa thì các người cũng không cần phải lo lắng về hậu quả, bởi vì sau đêm tối, thẩm phán, tức là ta, sẽ xóa trí nhớ của mọi người và ai cũng sẽ không nhớ rằng mình đã giết người, những người còn lại cũng vậy, sau đó các ngươi vẫn có thể ở lại cục quản lý dị đoan làm một người chơi vô tội may mắn sống sót."

"—— Hoặc nữa là, sau khi trở thành người sói, các ngươi có thể chọn rời đi cùng ta, tránh xa cục quản lý dị đoan nguy hiểm này và trở thành một nhân vật phản diện độc ác tự do khiến người khác phải sợ hãi."

"Bạch Lục ——!!" Sầm Bất Minh đỡ lấy bờ vai bị thương cố gắng đứng lên.

Bạch Lục không buồn quay đầu nhìn lại, gã khoát tay nhẹ nhàng một lần nữa, bức tường gợn nước lại chắn trước mặt bọn họ, gã cười tủm tỉm nói: "—— Đây là bức tường có thể ngăn cản mọi cuộc tấn công, dị đoan đứng sau tường tấn công cũng không có hiệu quả, vì vậy hai người có thể nhìn thẳng vào dị đoan 0573 phía sau bức tường."

"Bây giờ cứ ngoan ngoãn đứng đó làm người xem đi."

Lục Dịch Trạm cảm thấy mình bị thứ gì đó kéo xuống buộc phải ngồi tr3n mặt đất, anh nhìn những gì đang diễn ra phía sau bức tường nước mơ hồ cứ như đang nhìn những thứ hư ảo, trong một thoáng đó cảm giác như mình giống như một người xem đang xem chiếc TV nhỏ.

Thật lố bịch.

Đường Nhị Đả giận dữ từ chối: "Ông mẹ nó là thể loại cứt chó gì vậy?! Tôi đéo chơi với ông!"

Dụ Phù bình tĩnh ra lệnh: "Thực tập sinh Đường Nhị Đả, chơi với ông ta."

Đường Nhị Đả quay đầu lại liếc nhìn Dụ Phù, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi cúi đầu, tuân lệnh: "... Vâng, Dụ đội."

Bạch Lục mỉm cười nói: "Vậy trò chơi bắt đầu, trời tối rồi, hãy nhắm mắt lại."

Tất cả mọi người, kể cả dị đoan 0573, đều nhắm mắt lại.

Ánh mắt Bạch Lục quét đến ba thành viên của chi đội 2 đang run lẩy bẩy, cười nói: "Bây giờ, người sói hãy mở mắt ra."

Dưới ánh mắt khó tin của Sầm Bất Minh, ba thành viên của chi đội 2 lần lượt mở to mắt, họ do dự đứng lên rút súng sau lưng, bước từng bước đến chỗ Dụ Phù, giơ tay chĩa súng về phía cô.

Hơi th0 của Dụ Phù dồn dập trong thoáng chốc, sau đó nhanh chóng bình tĩnh trở lại, giọng nói của cô nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy nhưng vẫn rõ ràng và đều đặn:

"... Bạch Lục, ông xúi giục đội trưởng đội 2 để hắn thả tất cả dị đoan gây ra bạo động ở cục quản lý dị đoan phải không?"

"Trước vụ Nhà máy Hoa hồng, ông đã dụ dỗ được người của chi đội 2, cố tình phân một nhóm đội 2 đến nhà máy hoa hồng để điều tra, gài bẫy đội trưởng Đổng Thừa Long rồi gi3t ch3t anh ấy ở đó, đồng thời cố ý thả Sầm Bất Minh cùng Lục Dịch Trạm về và gieo trồng sự sự hãi trong lòng Lục Dịch Trạm, tiếp đó thông qua người đội 2 đưa Kính quỷ Murphy cho Sầm Bất Minh để đăng nhập thuận lợi vào bên trong cục xử lý dị đoan, đúng không?"

Sầm Bất Minh như ngừng th0.

... Đúng vậy, trước đó người từ đội 2 đến thăm cậu đã cho cậu một chiếc gương có khắc chữ thập ở mặt sau, nói rằng đó là di vật liên quan đến 【 Quân đoàn thẩm phán thập tự chinh 】 do Đổng đội để lại, có thể dùng để điều tra dị đoan, hy vọng cậu sẽ tận dụng nó.

——Đừng để uổng phí tâm sức của Đổng đội giải cứu cậu.

Từ đầu đến giờ cậu chưa bao giờ nghĩ rằng tất cả những gì cậu làm, cậu trải qua chỉ là trò chơi giữa Bạch Lục này và người của đội 2, còn cậu chỉ là một NPC trong game.

Bạch Lục mỉm cười đáp: "Đúng vậy, cô rất thông minh Dụ đội, tôi đã tuân thủ luật chơi với Phương đội, không đăng nhập vào cục quản lý dị đoan bằng vũ lực."

"Không phải ai cũng có lý tưởng kiên định như người của 【 Quân đoàn thẩm phán thập tự chinh 】, rất nhiều người chỉ muốn trở thành người bình thường."

"Nhưng người bình thường lại có quá nhiều h4m muốn, rất dễ thỏa mãn và phản bội, ta thực sự ngạc nhiên về mức độ tin tưởng mà các ngươi dành cho nhau ——"

"—— Suy cho cùng thì cái ác và duc vọng đều có sức hút tự nhiên đối với con người."

Bạch Lục rũ mắt xuống nhìn Dụ Phù, tựa hồ nhẹ nhàng th0 dài: "—— Người sói ra tay đi."

Ba đội viên của chi đội 2 chĩa thẳng súng vào Dụ Phù, nhưng trước khi Dụ Phù bị b4n, cô mở mắt ra nói câu 【 vi phạm luật chơi, giết tất cả mọi người】, sau đó chém một nhát dao vào dị đoan 0573 đang nhắm mắt không chút do dự.

Dị đoan 0573 mở to mắt nhìn Dụ Phù, đôi mắt tươi cười dịu dàng của Dụ Phù trống rỗng ngay lập tức, cô quỳ tr3n mặt đất, dáng người vốn hoàn mỹ bắt đầu phình ra không ngừng xuất hiện các tròng mắt đủ loại hình thù kỳ quái, tr3n mặt cô vẫn là nụ cười dịu dàng mạnh mẽ đó, giọng điệu nhẹ nhàng và trang nhã:

"Tôi chọn tự hủy thẻ thần."

Trong giây tiếp theo, Dụ Phù hoàn toàn bị ký sinh, khuôn mặt xinh đẹp của cô hoàn toàn biến thành một đống nhãn cầu, não Dụ Phù trống rỗng, máu tươi không ngừng trào ra từ miệng, trong cơn đau đớn cô nhớ đến Phương Điểm.

Vị đội trưởng bất cần đời kia ngồi trước mặt cô mình đầy thương tích hỏi cô, Dụ Phù, cách ch3t khó chịu nhất là gì?

Dụ Phù cười hiền lành nói: "Đương nhiên là đau đến ch3t rồi, đội trưởng."

Phương Điểm vừa bị Dụ Phù dùng phương pháp yêu thích của mình xử lý vết thương, vừa nhe răng trợn mắt giơ ngón tay cái lên, để lộ tám chiếc răng cười rạng rỡ, nói: Chỉ có Dụ Phù cô mới làm người khác đau ch3t, chứ ai mà làm cô đau ch3t được chứ!

—— Cô là người trị liệu của nhóm chúng ta, tôi sẽ vĩnh viễn bảo vệ cô.

Dụ Phù từ từ nhắm lại đôi mắt trống rỗng, mở miệng định nói gì đó, nhưng một nhãn cầu đột nhiên mọc ra khỏi cổ họng.

Cô luôn nghĩ sai lầm mới gây ch3t người.

Thì ra đau đớn cũng có thể gây ch3t người như vậy.

Bạch Lục vỗ vỗ lòng bàn tay, gã mỉm cười nhìn mọi người: "Phản công khá đẹp mắt."

"Thẻ thần tự hủy sẽ có thể cứu tất cả mọi người, không hổ là nhà trị liệu Dụ đội."

"Cho dù kẻ phản bội cũng muốn cứu —— " Bạch Lục quay đầu nhìn ba thành viên của chi đội 2 có vẻ mặt trống rỗng, gã nhếch khóe miệng, "—— Quả thật là phong cách của 【 Quân đoàn thẩm phán thập tự chinh 】."

- -----oOo------