Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 412




Buổi trưa, Lục Dịch Trạm ngồi trong căng tin cả tiếng đồng hồ với đôi má ửng hồng, trong đầu anh tất cả đều là dáng vẻ Phương Điểm cười khúc khích nhấp môi phả ra một ngụm khói thuốc, buổi chiều đến giờ đi phỏng vấn anh còn cố ý tút tát lại mình, vuốt tóc ngược ra sau để trông thật chỉnh chu chững chạc, sau đó ——

Người phỏng vấn không phải là Phương Điểm.

Lục Dịch Trạm nhìn người phỏng vấn to cao thô kệch trước mặt thì nhịn không được thất vọng rũ vai xuống, trong lòng th0 dài một hơi.

Người phỏng vấn tên là Đổng Thừa Long, một thành viên của 【 Quân đoàn Thẩm phán Thập tự chinh 】đảm nhận nhiệm vụ tấn công, vũ khí là một cặp búa sao băng Pegasus nặng 1 tấn rưỡi. Anh ta cao 2,21 mét, thân hình cực kỳ cường tráng, bắp tay cuồn cuộn cơ bắp, đôi mắt nhìn người khác lúc nào cũng trợn trừng dữ tợn, tóc tai bung xõa tung ra bốn phía giống hệt như một đóa hoa hướng dương nở rộ đón ánh nắng mặt trời.

Đám học viên tham gia khóa huấn luyện của Đổng Thừa Long bề ngoài thì cun cút cụp đuôi, nhưng sau lưng lại hay chụm đầu vào nhau xì xầm bàn tán, không biết người này có bị bệnh cường giáp hay không mà sao mắt lại lồi ra như vậy.

... Này cũng chênh lệch quá xa với Phương đội rồi...

Đổng Thừa Long liếc nhìn Lục Dịch Trạm khẽ gật đầu rồi ra hiệu cho anh tiến lên: "Năm nay tôi sẽ phụ trách người mới, tự giới thiệu mình đi."

Lục Dịch Trạm mang vẻ mặt ủ dột bước lên giới thiệu bản thân: "Xin chào, tôi tên là Lục Dịch Trạm, 18 tuổi, nguyện vọng chưa rõ, có thể linh hoạt chọn đội."

"Không có tinh thần gì cả!" Đổng Thừa Long thấy dáng vẻ ủ rũ bước vào của Lục Dịch Trạm thì phán một câu sau đó cúi đầu nhìn xuống hồ sơ của Lục Dịch Trạm, ánh mắt vi diệu thay đổi ngay lập tức.

Trong các khóa huấn luyện trước, thành tích của thực tập sinh tên Lục Dịch Trạm này rất tầm thường nhưng thỉnh thoảng lại lộ ra những điểm đặc biệt kỳ lạ.

Ví dụ nếu tiêu chuẩn của lớp b4n súng là 80 điểm thì điểm của Lục Dịch Trạm sẽ ở trung bình trong khoảng 80-85, hoặc tiêu chuẩn lớp ghi chép thông tin dị đoan là 85 điểm thì Lục Dịch Trạm sẽ đạt được trong khoảng 85 - 90 điểm.

Ngoại trừ khóa huấn luyện đối chiến dị đoan thực tế Lục Dịch Trạm có biên độ thành tích dao động khá lớn, còn lại tất cả các khóa huấn luyện khác điểm của anh chỉ dao động tr3n dưới 5.

Kết quả ổn định đến khó tin.

Thực tập sinh có thành tích chung cao nhất năm nay là Sầm Bất Minh, người đã đầu quân cho đội 2, tuy nhiên phong độ của cậu ta lại không ổn định lắm, thỉnh thoảng ít nhiều gì cũng sẽ có sai sót.

Đổng Thừa Long chống hai tay lên bàn, nghiêm túc nhìn Lục Dịch Trạm đối diện: "Tôi đã xem qua thành tích của cậu, hầu hết chỉ đạt tr3n trung bình không có gì ấn tượng, nhưng trong bài kiểm tra viết năm nay cậu lại dẫn đầu với số điểm tuyệt đối, cao hơn cả Sầm Bất Minh, người có thành tích chung cao nhất trước đây 2 điểm.

Lục Dịch Trạm gãi đầu cười ngây ngô: "May mắn thôi ạ huấn luyện viên."

"Tôi tưởng nếu may mắn thì kiểm tra chỉ đạt 98 điểm thôi chứ." Đổng Thừa Long trừng to mắt gõ tay lên bàn, vặn hỏi: "May mắn mà đạt điểm tuyệt đối như thế này à? Bớt khôn vặt xem nào Lục Dịch Trạm, tại sao bình thường lại cố tình giấu giếm năng lực thật sự của mình?"

"Chẳng lẽ ở Cục Xử lý Dị đoan này có thứ gì đó ép buộc cậu làm như vậy?"

"Không có, không có ạ!" Lục Dịch Trạm nhanh chóng lắc đầu xua tay phủ nhận.

Các đội trưởng trong Cục Xử lý Dị đoan rất giỏi, Lục Dịch Trạm cũng đoán trước được là họ sẽ phát hiện ra "mánh khóe nhỏ" của mình, bây giờ bị nói huỵch tẹt ra thế này thì cũng chẳng xấu hổ gì, anh nghĩ nghĩ một hồi rồi nghiêm túc trả lời: "Nhưng Cục Xử lý Dị đoan cũng đâu yêu cầu tôi phải thật ưu tú, đúng không ạ?"

Đổng Thừa Long sửng sốt.

Lục Dịch Trạm mỉm cười: "Người ưu tú có rất nhiều, còn tôi chỉ có chút thông minh, tôi không có tham vọng, không có mục tiêu, tôi cũng không muốn cứu thế giới, thôi thì vẫn nên làm một người bình thường, nhường chỗ cho những người thật sự có lý tưởng lớn như Sầm Bất Minh đi vậy."

Đổng Thừa Long nhìn chằm chằm Lục Dịch Trạm một hồi, sau đó nhấc con dấu lớn bên cạnh lên đóng dấu tr3n hồ sơ của Lục Dịch Trạm: "Phỏng vấn trượt."

"Chi đội 1 không cần những người bình thường."

Giọng điệu của Đổng Thừa Long đột nhiên trở nên tức giận, anh ta vỗ bàn đứng bật dậy, lực đạo từ tay truyền xuống khiến mặt đất rung chấn:

"Bất kỳ ai trong một đội, cho dù chỉ là phế vật, cũng phải có ý thức cứu vớt thế giới cho tôi!"

Lục Dịch Trạm bị động tác vỗ bàn giật hết cả mình, khóe mắt liếc nhìn con dấu lớn màu đỏ 【 Trượt 】in tr3n hồ sơ của mình, trong lòng th0 dài một hơi nhưng vẫn chấp nhận đứng dậy, nhận lại hồ sơ của mình rồi cúi đầu cảm ơn Đổng Thừa Long.

"Cám ơn lời khuyên của huấn luyện viên, tôi sẽ chủ động tham gia hậu cần của đội 3."

Đổng Thừa Long nhìn chằm chằm Lục Dịch Trạm: "Chỉ có thế giới không tồn tại Thần thì mới có người thường."

"Tr3n thế giới có thể đảo lộn bất cứ lúc nào này, chỉ có dị đoan và người chống lại dị đoan, không tồn tại người bình thường."

"Một ngày nào đó, cậu sẽ hối hận vì hành động của mình, Lục Dịch Trạm."

Lục Dịch Trạm thản nhiên vẫy tay chào tạm biệt, trong lòng anh bình tĩnh nghĩ ——

——Vậy cứ đợi ngày đó đến rồi lại nói tiếp.

Nhưng ngày đó đến sớm hơn nhiều so với dự kiến của Lục Dịch Trạm.

Lục Dịch Trạm chi đội 3 đang bù đầu bù cổ mở từng nhà kho để quét dọn các căn phòng chứa dị đoan, sau khi dọn xong một dị đoan dính đầy dịch nhầy, Lục Dịch Trạm phủi tay bước ra ngoài thì thấy có người chạy qua hành lang hoảng loạn hò hét với nhau:

"Khí hoa hồng Càn Diệp là cái gì vậy?!"

"Người của chi đội 2 chưa ai trở về!"

"Một binh đoàn của đội quân thẩm phán thập tự chinh cũng chưa quay lại, chẳng còn cách nào khác, phải đẩy đội 3 ra trận thôi!"

"Trời ơi, tôi còn chưa chuẩn bị gì hết, chúng ta sẽ không ch3t chứ..."

Nỗi sợ hãi len lỏi trong không khí truyền sang tất cả mọi người.

Trong tình huống nguy cấp đó, Lục Dịch Trạm làm công việc dọn dẹp vệ sinh nhà kho dị đoan nhanh chóng được điều đến một tiểu đội tạm thời ra chiến trường.

Đội ngũ có 53 người, trong đó có 7 người đến từ đội 3 bao gồm Lục Dịch Trạm, còn chỉ huy đội ——

——Là Đổng Thừa Long.

Người này ăn vận đồng phục của cục quản lý dị đoan, cơ bắp căng phồng cuồn cuộn khoanh tay trước nguc, lúc anh ta trừng mắt nhìn mọi người mang đến cảm giác bị áp bức rất lớn và cả ——

——cảm giác an toàn.

Lục Dịch Trạm nghe rõ ràng đội viên cùng đội 3 bên cạnh vuốt nguc th0 phào nhẹ nhõm: "Phù may thế, hóa ra Đổng giáo quan của【 Quân đoàn Thẩm phán Thập tự chinh 】dẫn đội, vậy thì tốt rồi."

Đổng Thừa Long trầm giọng ra lệnh: "Một nhóm của chi đội 2 gặp phải siêu dị đoan trong một nhà máy sản xuất nước hoa. Theo tin tức do đội Sầm Bất Minh gửi về trước khi mất liên lạc thì dị đoan là loại dị đoan khuếch tán khí có tính gây nghiện và khả năng gây ô nhiễm tinh thần, vào thời điểm bọn họ phát hiện ra nó thì dị đoan nước hoa đã lan truyền tr3n diện rộng khắp thành phố."

"Đội viên Sầm Bất Minh mạo hiểm sinh mệnh để điều tra và phát hiện ra điểm yếu của dị đoan có thể liên quan đến thứ được chôn dưới cánh đồng hoa hồng trước nhà máy sản xuất nước hoa, tin tức truyền đến đây thì chúng ta hoàn toàn bị mất liên lạc với bọn họ."

Đổng Thừa Long trợn to mắt: "Nhiệm vụ lần này của chúng ta có ba điểm ——"

"Đầu tiên, thu dụng dị đoan khí hoa hồng Càn Diệp."

"Thứ hai, mang tất cả thành viên của chi đội 2 về."

"Điểm cuối cùng cũng là điểm quan trọng nhất —— " Đổng Thừa Long lạnh giọng rống to lên, "Bất kể chuyện gì xảy ra tất cả mọi người phải sống sót cho tôi, có nghe không!"

Mọi người dõng dạc trả lời: "Nghe rõ, huấn luyện viên!"

Đổng Thừa Long rống to hơn nữa: "Không có tinh thần gì cả! Lớn hơn nữa! Có nghe không!"

Mọi người hít sâu một hơi, gào rống nói: "Nghe rõ ——!!"

Lúc đến bên ngoài nhà máy sản xuất nước hoa thì trời đã tối.

Nhà máy sản xuất nước hoa bị bao phủ trong một làn khói màu hoa hồng, mọi người đều đeo mặt nạ th0 và mang theo hơn hai bình dưỡng khí, bọn họ thận trọng ẩn nấp trong cánh đồng hoa vì sợ đánh động đám người trong nhà máy nước hoa và cũng sợ hít phải mùi hương nước hoa quỷ dị của nó.

Người chuyển đến từ đội 3 như Lục Dịch Trạm được phân công phụ trách nhiệm vụ tương đối dễ dàng, họ không cần đến cánh đồng hoa để đào dị đoan mà đến nhà máy sản xuất nước hoa để tìm nhóm người đội 2 mất tích.

Đây vốn là một nhiệm vụ rất đơn giản, nhưng dưới sự truy lùng gắt gao và những manh mối tìm thấy của Lục Dịch Trạm, tung tích của nhóm người chi đội 2 ngày càng trở nên kỳ lạ —— anh phát hiện ra khả năng cao là bọn họ đã bị bắt vào trong nhà máy sản xuất nước hoa.

Liên hệ đến manh mối "giấy thử mùi" mà Lục Dịch Trạm đã điều tra được trước đó, anh bắt đầu có một linh cảm không lành.

Có khi nào những đội viên đó bị bắt vào nhà máy để làm... những thứ gọi là giấy thử mùi gì đó?

Lục Dịch Trạm bình tĩnh dừng cuộc tìm kiếm, dùng điện thoại liên lạc với Đổng Thừa Long đang thu dụng dị đoan: " Đổng đội, chúng tôi hiện đang ở lối vào bên ngoài nhà máy sản xuất nước hoa, chúng tôi nghi ngờ người đội 2 đã bị đám người trong nhà máy giam ở tầng ngầm, có cần tiếp tục khám xét không?"

Một giọng nói nghiêm khắc vang lên ngay lập tức: "Ngưng tìm kiếm, đợi tôi đến."

Giọng nói của Đổng Thừa Long còn chưa dứt thì từ cửa ra vào truyền đến tiếng giày da không nhanh không chậm, thanh âm mang theo ý cười của một người đàn ông vang: "Đã muộn thế này rồi mà vẫn tự tiện vào nhà máy của người khác làm khách hình như không tốt lắm đâu nhỉ?"

Lục Dịch Trạm cảnh giác lùi lại nửa bước, anh nhìn thấy một con quái v4t toàn thân uốn éo mọc đầy tứ chi và đầu đang chảy d1ch nhờn đứng ngay lối vào tối tăm, nó dùng xúc tu kính cẩn cầm một ngọn đèn dầu soi đường cho người đàn ông bên cạnh.

Con quái vật cầm đèn mặc đồng phục nhà máy, trước nguc có một tấm thẻ ghi 【Giám đốc đầu tiên của Nhà máy nước hoa hoa hồng 】.

Khuôn mặt người đàn ông từ từ hiện ra trong ánh sáng, mái tóc dài được cột lỏng thành đuôi ngựa buông thõng xuống bên hông, gã ta mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, tr3n tay cầm một chiếc roi xương dài màu đen, đôi mắt đen nhánh mỉm cười khẽ cong lên, trong đó như phản chiếu ánh sáng vàng mờ của ngọn đèn dầu.

Lục Dịch Trạm thận trọng lùi lại, đồng thời chuyển hướng sự chú ý của người đó: "Ông cũng đâu phải người ở đây đúng không? Không phải ông cũng đến làm khách giống chúng tôi sao?"

Người đàn ông cười: "Ta? Ta không tự tiện đến, ta là khách của giám đốc nhà máy."

Quái vật giám đốc nhà máy kia xoa xoa hai cái xúc tu trước nguc, 7, 8 cái miệng tr3n khuôn mặt cười khằng khặc đắc ý: "Đúng vậy, Bạch Lục tiên sinh là khách quý của tôi."

"Nếu tôi không vô tình nhặt được đồ vật Bạch Lục tiên sinh đánh rơi ở cảng và trồng vào ruộng hoa hồng, thì cánh đồng hoa của tôi đã không trồng được những bông hồng đẹp như vậy, cũng không thể sản xuất được thứ nước hoa tuyệt vời đến thế."

Khuôn mặt con quái vật chảy ra nước nhờn nhỏ giọt tí tách xuống đất, tiếng cười khằng khặc càng ngày càng quái dị: "Bạch Lục tiên sinh giúp tôi nhiều như vậy, đương nhiên là tôi phải mời ngài đến đây để tạ ơn thật chu đáo rồi."

"Cá nhân ta không thích vụ giao dịch này cho lắm." Bạch Lục cười, nụ cười ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo, "Nhưng thế giới quả thực có chút nhàm chán."

"Dùng phương thức này để kết thúc cũng không tệ."

Bạch Lục nói, rũ mắt xuống, khẽ vẫy ngón tay trong không khí.

Vô số gai và dây leo hoa hồng bật ra khỏi mặt đất theo động tác vẫy tay nhẹ nhàng của gã, đồng tử Lục Dịch Trạm co rút lại, anh lập tức quay lại hét lớn nhắc nhở, "Bảo vệ bình dưỡng khí và mặt nạ!"

Nhưng đã quá muộn rồi.

Ngoại trừ Lục Dịch Trạm nhanh tay lẹ mắt kịp bảo vệ bình oxy tr3n lưng, bình dưỡng khí của những người khác đều bị bụi gai hoa hồng quấn quanh rồi co bóp lại thành từng vòng, bình khí và mặt nạ bị đâm thủng bắt đầu xẹp xuống xì hơi phát ra âm thanh rò rỉ chói tai, làn khói màu hoa hồng ngay lập tức ùa ngược vào trong mặt nạ bảo hộ.

Chỉ trong chớp mắt, ngoại trừ Lục Dịch Trạm, con ngươi của 6 người còn lại đều hiện lên hoa hồng, ánh mắt lạc thần quỳ xuống tr3n mặt đất.

Lục Dịch Trạm nhanh chóng nhảy lùi ra sau để tránh đám gai không ngừng nhô lên khỏi mặt đất, c4n răng th0 hổn hển nhìn khuôn mặt Bạch Lục mờ ảo thấp thoáng dưới ánh đèn, sau đó lấy máy liên lạc ra: "Đổng đội! Bên này xuất hiện người lạ! Nhiệm vụ cứu đội viên chi đội 2 của tiểu đội chi đội 3 thất bại —— "

Lời còn chưa dứt, một cây chùy lớn lướt qua anh nhắm thẳng vào Bạch Lục đang đứng ở cửa ra vào với khí thế như sấm sét, giọng nam giận dữ khiển trách vang lên: "Không có tinh thần gì cả ——!"

"—— Chỉ huy còn chưa tới thì không được tự tiện từ bỏ nhiệm vụ!"

Bạch Lục khéo léo tránh đòn, cây chùy còn lực đập thẳng vào đầu quái vật giám đốc nhà máy khiến nó biến thành một đống thịt vụn vặn vẹo trong tiếng la hét thảm thiết.

Đổng Thừa Long đứng tấn che chắn trước mặt Lục Dịch Trạm, sau đó anh ta ném Sầm Bất Minh đã hôn mê bất tỉnh dưới cánh tay trái của mình đến bên cạnh Lục Dịch Trạm, rồi kéo chùy về, đứng thẳng lưng nhìn Bạch Lục ở cửa ra vào, tức giận hét lên: "Bạch Lục——!!"

Bạch Lục lễ phép cười: " Đổng đội trưởng, đã lâu không gặp, ngài vẫn còn rất sung sức."

Đổng Thừa Long không buồn trả lời, chuẩn bị quăng cặp chùy tấn công một lần nữa thì Bạch Lục đột nhiên đưa tay về phía bên trái, dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu rơi tr3n mặt đất lộ rõ một trái tim đang đập thình thịch tr3n găng tay của gã.

Gã mỉm cười nhìn Đổng Thừa Long: "Đổng đội, đây là dị đoan trung tâm của nước hoa hồng mà anh đang tìm kiếm, nếu bây giờ anh tấn công thì trái tim này sẽ tan nát cùng với ta."

"—— Sau đó, cả thế giới sẽ bị ô nhiễm bởi mùi hương hoa hồng nồng đậm chảy trong trái tim này."

Đổng Thừa Long dừng lại, anh đặt chùy xuống, trừng mắt nhìn Bạch Lục: "Lần này ngươi định chơi trò gì?"

Bạch Lục mỉm cười: " Đổng đội hiểu rất rõ phong cách của ta."

"Anh có hai lựa chọn, thứ nhất, anh ăn trái tim này, để cho tất cả bụi gai hoa hồng đâm vào cơ thể, dùng chính cơ thể mình làm vật chứa thu dụng dị đoan."

"Lựa chọn thứ hai ——" Bạch Lục nhìn Lục Dịch Trạm đang đứng bên cạnh, gã mỉm cười, "Để đội viên nhỏ bên cạnh anh nuốt vào cũng được."

"Ý kiến cá nhân của ta là hãy để đội viên nhỏ đó nuốt đi, bởi vì anh chính là chủ công trong【 Quân đoàn Thẩm phán Thập tự chinh 】, có giá trị hơn nhiều so với cậu ta, nếu ch3t đi trở thành vật chứa như thế này ——"

Bạch Lục lắc đầu như tiếc nuối cho Đổng Thừa Long: "—— đội trưởng Phương Điểm của anh đang vật lộn với một dị đoan khác của phe ta sau này đối kháng với ta sẽ rất khó khăn vì cô ta đã mất đi chủ công."

"Ta tin đội viên nhỏ kia của anh cũng nghĩ như vậy." Bạch Lục cười nhìn Lục Dịch Trạm đang cúi đầu không nói gì, "Để cho đội viên bình thường này ch3t ở đây có lẽ sẽ giúp cậu ta đóng góp lợi ích lớn nhất cho các anh sử dụng."

Lục Dịch Trạm nắm chặt tay, dưỡng khí phía sau gần như cạn kiệt, nếu anh và Đổng Thừa Long còn tiếp tục nhì nhằng thì cả hai sẽ bị ch3t tại đây.

Tên Bạch Lục này nói rất đúng, một đội viên bình thường như anh có thể ch3t theo cách này sẽ là đóng góp quý giá nhất cho cục quản lý dị đoan.

Một chủ công của 【 Chính Quân đoàn Thẩm phán Thập tự chinh 】 và một người quét dọn vệ sinh của chi đội 3, thằng ngốc cũng biết cách lựa chọn.

Lục Dịch Trạm chậm rãi đứng lên liền bị Đổng Thừa Long ấn mạnh trở về.

Ánh mắt tinh nhanh của Đổng Thừa Long nhìn sang Bạch Lục, anh cầm chùy chạy tới nắm lấy trái tim trong tay Bạch Lục, ngẩng đầu nuốt xuống, vừa quăng chùy tới vừa khàn giọng nói: "Tôi chọn xong rồi!!! "

Bạch Lục bật cười: "Thật là... một lựa chọn bất ngờ."

Bóng dáng và giọng nói của gã nháy mắt tan biến thành làn khói hồng ngay khi cặp chùy vừa lao tới.

Vô số gai nhọn cuồn cuộn dưới mặt đất khoan lên quấn lấy mắt cá chân của Đổng Thừa Long, giữ chặt không cho anh di chuyển, trong mắt Đổng Thừa Long hiện lên một đóa hoa hồng nở rộ, bụi gai cao vút chui lên cao rồi nhắm những đầu gai nhọn hoắc của mình vào Đổng Thừa Long tr3n mặt đất, sau đó rơi xuống tàn nhẫn như thể hàng vạn mũi tên đang b4n vào anh.

Con ngươi của Lục Dịch Trạm co rút lại thành một chấm nhỏ, khuôn mặt b4n đầy máu của Đổng Thừa Long, bình dưỡng khí gần như sắp cạn theo nhịp th0 gấp gáp.

Đổng Thừa Long bị bụi gai vạn tiễn xuyên tâm đóng đinh tr3n mặt đất, anh ta th0 thoi thóp hấp hối vươn bàn tay to rộng vững chãi gỡ lấy bình dưỡng khí của mình rồi c4m vào mặt nạ bảo hộ của Lục Dịch Trạm.

"Tại sao..." Lục Dịch Trạm thất thần hỏi, "Tôi chỉ là... một người bình thường vô giá trị...... phế vật."

Đổng Thừa Long ngước khuôn mặt bê bết máu lên, đôi mắt vốn lúc nào cũng tức giận trở nên mất tiêu điểm, anh ta nói từng chữ:

"... Giá trị tồn tại duy nhất của chúng ta, chính là để cho các cậu có một ngày nào đó, được quyền tự do lựa chọn trở thành những người bình thường."

"Bây giờ ——"

Đổng Thừa Long dùng chút sức lực cuối cùng rống lên: "—— Hãy chạy trốn như một người bình thường dưới sự bảo vệ của tôi, Lục Dịch Trạm!!"

"Dùng hết sức bình sinh mà chạy đi!!"

- -----oOo------