Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 409




Kho hàng Danh Sách Sát Thủ.

Bách Dật và Bách Gia Mộc buồn chán chọc chọc Hắc Đào nằm tr3n mặt đất, Bách Dật th0 dài nhìn băng vụn dính tr3n ngón tay mình, khẽ nói: "... Nếu tên này không phải là người thường thì bây giờ cậu cũng nghĩ là y đã ch3t cứng rồi đấy."

Bách Gia Mộc cạn lời nhìn sang: "Cậu nói cái gì hay ho chút được không?"

"Hay ho nhất rồi đó." Bách Dật ôm mặt, hơi cụp mắt xuống, "Cậu không thích nhìn thấy người ch3t thật mà."

"Lúc vợ cậu ch3t cũng giống thế này đây, giây trước còn không sao, giây sau đã ngã tr3n mặt đất bất động."

"Người ch3t đi chỉ trong một cái chớp mắt."

Bách Gia Mộc sững người lại: "Đừng nghĩ tới nữa."

"Nếu có thể đừng nghĩ tới thì hiện tại cũng đã không tham gia trò chơi này." Bách Dật nghiêng đầu, ánh mắt thất thần nhẹ giọng thì thầm, "Lúc đó cứ nghĩ, cô ấy ch3t rồi thì phải làm sao bây giờ, nghĩ tới nghĩ lui nghĩ mãi cũng không biết phải làm gì, cứ ngồi thẫn thờ bên cạnh mộ của cô ấy đến khi bị ông cụ gác nghĩa trang đuổi đi mới thôi."

Bách Gia Mộc im lặng một lúc rồi hỏi: "Sao lúc đó cậu không về nhà?"

"Không muốn về nhà." Bách Dật cúi đầu, "...Cảm thấy nơi không có cô ấy thì không phải là nhà, chỉ là một chỗ ở tạm mà thôi."

"Năm ngoái Hắc Đào dẫn dắt chúng ta giành chiến thắng trong giải đấu, mỗi người trong đội chúng ta đều được ban một điều ước, có hai người đã ước, lúc ấy cậu cũng muốn ước cô ấy sẽ trở về nhưng lại bị Hắc Đào ngăn cản nên không ước nữa."

"Ừm." Bách Gia Mộc rũ mắt xuống, "Con cũng bị ngăn lại không được ước."

Bách Dật bừng tỉnh mỉm cười: "... trực giác của tên đó thỉnh thoảng nhạy bén đến kinh người."

"Hai người kia thực hiện nguyện vọng không bao lâu thì đột nhiên bốc hơi hoàn toàn khỏi thế giới, cậu mất bao nhiêu thời gian và công sức cũng không tìm thấy họ trong thực tế hay cả trong game, không ai nhớ đến sự tồn tại của hai người này."

"Sau đó con cũng tự mình tra xét lại một lần nữa." Bách Gia Mộc nói, "Vẫn không tra được bất kỳ thông tin nào, nhưng có thể phỏng đoán đại khái ——"

"—— Người của đội vô địch trong các năm qua đã ước điều ước đều đã biến mất, và thông tin liên quan đến họ, dù trong trò chơi hay thực tế, đều bị xóa sạch, thậm chí cũng không tìm thấy bất kỳ cuộn băng video ghi hình lúc bọn họ thi đấu."

"Cảm giác như... họ chưa từng tồn tại."

Bách Dật lại th0 dài một tiếng: "Tuy là cũng đoán được đại khái cái điều ước chó má đó cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì nhưng nghiệm chứng thực tế rồi thì vẫn đau lòng, vị thần ban cho chúng ta điều ước kia còn bảo nếu bây giờ không muốn ước thì có thể cất giữ nó cũng được."

"Thợ Săn Hươu, Bình Minh Vàng, các hiệp hội từng giành chức vô địch như Vương Miện Quốc Vương cũng làm như vậy, bọn họ nhận ra thực hiện điều ước rất nguy hiểm nên đều cất giữ nó."

"Chưa biết điều ước tốt xấu như thế nào nhưng mỗi ngày đều phải vất vả huấn luyện, bây giờ còn phải chứng kiến cái ch3t của đồng đội mình, có đôi khi cậu nghĩ ——" Bách Dật quay đầu nhìn về phía Bách Gia Mộc, nhẹ giọng hỏi, "Tiểu Gia, con nói xem, chúng ta tiếp tục vì điều gì đây?"

"Cậu rất muốn hỏi những hội trưởng công hội lớn đã đạt được điều ước, lý do gì để họ kiên trì đến như vậy?"

Bách Gia Mộc hơi nghiêng đầu, không có nhìn thẳng vào ánh mắt tán loạn của Bách Dật, bình tĩnh hỏi: "Không phải cậu đã hỏi qua Nghịch Thần rồi sao? Anh ấy từng là một nửa hội trưởng Thợ Săn Hươu, trong tay cũng có điều ước."

Ánh mắt Bách Dật chợt thu lại, trầm mặc, hồi lâu sau mới nói: "Nghịch Thần đưa ra lý do rất kỳ quái."

Bách Gia Mộc liếc anh ta một cái, hỏi: "Lý do gì?"

"Lý do duy nhất khiến Nghịch Thần muốn tiếp tục nhận được điều ước là..."Bách Dật chậm rãi ngẩng đầu, "—— để ngăn người khác nhận được điều ước của thần."

Trong phòng bệnh bệnh viện.

Bạch Liễu đang nằm tr3n giường bệnh, nhắm mắt th0 đều, nước da trắng bệch như tấm ga trải giường, một bên cổ tay bị buộc dây hạn chế áp lực, mu bàn tay còn lại thì đang được truyền nước biển.

Cổ áo sơ mi của hắn mở rộng, đầu nối gắn với máy điện tâm đồ kéo dài từ áo sơ mi đến máy điện tâm đồ bên cạnh, hình sóng tr3n màn hình nhỏ của máy điện tâm đồ dao động nhẹ nhàng.

"Đã hai ngày rồi, sao còn chưa tỉnh lại..." Mục Tứ Thành ghé vào đầu giường Bạch Liễu ủ rũ nói, "Bác sĩ bảo không sao rồi mà..."

"Xét nghiệm máu, CT não, MRI, tất cả các xét nghiệm có thể làm đều đã làm rồi." Mộc Kha đặt hai nắm tay lên gối, ngồi thẳng lưng tr3n băng ghế, mím môi, mắt nhìn chằm chằm Bạch Liễu tr3n giường bệnh, "Ngoại trừ một số vết thương nhẹ bên ngoài thì hiện tại không phát hiện vấn đề gì nghiêm trọng."

Mục Tứ Thành đột nhiên tức giận, cậu nhe răng liếc mắt nhìn Mộc Kha: "Bị tra tấn nhiều như vậy mà gọi là vết thương nhẹ?!"

Đường Nhị Đả đang dựa vào bức tường đối diện giường bệnh, ôm nguc cúi đầu, đột ngột nói: "Bạch Lục tra tấn người khác thường đánh vào giới hạn thừa nhận tâm lý và cảm giác đau đớn của họ."

"Nó chỉ đau đớn chứ không nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí cũng không có quá nhiều vết thương, cho dù bị bắt cũng rất khó đánh giá, nhưng nói chung người bị tra tấn đều sẽ phát điên."

Vừa nhắc đến cái tên kia thì cả phòng đều im bặt, không ai lên tiếng nữa.

Đường Nhị Đả nhìn vẻ mặt ảm đạm của mọi người, gã hé hé miệng, gượng gạo đổi chủ đề: "Lưu Giai Nghi, trước khi thi đấu em đã bàn bạc với Bạch Liễu để Nghĩa trang công cộng Laser thắng à?"

"Dạ." Lưu Giai Nghi đang ngồi tr3n băng ghế, cúi đầu xuống nên không thấy rõ vẻ mặt, "Không biết Bạch Liễu và Charles đã trao đổi chuyện gì, lúc trở thì nói với em như vậy, bảo là phải để Nghĩa trang công cộng Laser thắng."

"Lúc đầu em không đồng ý, loại bán độ như thế này cũng chỉ có mấy hiệp hội thích mạo hiểm như câu lạc bộ dân cờ bạc mới làm được, còn những đội mới như chúng ta mà dính vào thì mức độ nổi tiếng sẽ giảm sút rất nghiêm trọng."

"Nhưng cuối cùng Bạch Liễu đã thuyết phục được em."

Lưu Giai Nghi cách lớp kính bảo vệ mắt liếc nhìn Bạch Liễu đang nằm tr3n giường bệnh, cô bé chẳng có chút tức giận nào, hít một hơi thật sâu để tập trung rồi mới tiếp tục: "Đầu tiên là vấn đề nổi tiếng, đánh giá từ mọi mặt thì chúng ta đều phải có được kim bài miễn tử trước khi tham gia trận khiêu chiến, nhưng thực tế mà nói thì điều đó khó xảy ra."

"Trận đấu cuối cùng của chúng ta là đối đầu với Nghĩa trang công cộng Laser, mức độ nổi tiếng quá thấp và phong cách chiến thuật bí mật của đối thủ khiến trận đấu này chẳng có chút gì thú vị, nhìn từ góc độ tối đa hóa lợi ích thì nếu thắng trận này chúng ta cũng không nhận được nhiều, chỉ có 5% trong Hồ Đánh Cuộc nho nhỏ của Nghĩa trang công cộng Laser."

"Ngược lại, điều giá trị nhất trong trận thi đấu này chính là Hồ Đánh Cuộc của chúng ta."

"Sau khi bước vào trận khiêu chiến, Hồ Đánh Cuộc của cả hai bên sẽ được làm trống và tính toán lại, Bạch Liễu muốn ôm trọn Hồ Đánh Cuộc của riêng chúng ta thế nên âm thầm giàn dựng để cho đối thủ giành chiến thắng trong trận đấu, nhưng để tránh bị tra được sau này và kiếm người để tiện úp nồi nên Bạch Liễu nghĩ đến việc kéo Charles xuống nước."

Mộc Kha nghe xong thì nhíu mày: " Charles nhìn trúng Hồ Đánh Cuộc của hiệp hội chúng ta à?"

"Tất nhiên là chướng mắt rồi, Hồ Đánh Cuộc Câu lạc bộ cờ bạc của Charles lớn gấp hàng trăm lần chúng ta, gom hết điểm của hiệp hội chúng ta còn không đủ xỉa răng cho anh ta." Lưu Giai Nghi bình tĩnh trả lời, "Nhưng tên Charles này không giống với Bạch Liễu nhà mình."

"Điều anh ta thích không phải là tiền, mà chính là cờ bạc, anh ta thích tận hưởng khoái c4m lấy nhỏ thắng lớn gấp mấy chục lần, nếu không thì mỗi năm người này cũng không đập tiền đầu tư hắc mã từ những người mới thay vì bồi dưỡng hiệp hội của anh ta."

"Từ điểm đó, Nghĩa trang công cộng Laser thắng chúng ta hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ cờ bạc của anh ta, vì vậy Bạch Liễu vừa quăng mồi anh ta đã vui vẻ c4n câu."

"Lúc mở đầu Bạch Liễu sẽ gia tăng lợi thế, áp chế người của Nghĩa trang công cộng Laser đến mức cực đoan và gia tăng khoảng cách giữa hai bên để mang đến cho Charles một ván cờ bạc trước mùa giải thỏa đáng, đồng thời cũng xem liệu có đạt thành giao dịch với khán giả của Nghĩa trang công cộng Laser hay không, là một kế hoạch hoàn hảo một mũi tên trúng ba con nhạn."

Lưu Giai Nghi thu lại ánh mắt nhìn Bạch Liễu, hít sâu một hơi: "Tuy rằng kết quả cuối cùng giống với những gì Bạch Liễu mong đợi, nhưng..."

Quá trình thực hiện cũng khác nhau quá đi.

Mục Tứ Thành nhớ đến chuyện gì đó liền lẩm bẩm phàn nàn: "Cái đệt! Không phải chứ! Bảo sao lần thi đấu này em cứ im ỉm chẳng nói gì! Thì ra em và Bạch Liễu đã biết chúng ta sẽ thua phải không?!"

"Chuyện quan trọng như vậy mà hai người không bàn bạc với chúng tôi chút nào sao?" Mục Tứ Thành trợn trừng mắt hoạch họe, "Thật chẳng coi bọn anh ra gì mà!"

Lưu Giai Nghi cũng trợn tròn mắt: "Thế anh có biết diễn không? Nếu trong ba người đàn ông to x4c mấy anh có ai biết diễn tí thì Bạch Liễu cũng không đến mức phải tìm bé gái 8 tuổi như em giúp đỡ."

Ba người đàn ông to x4c diễn xuất tệ lậu đều im lặng.

" Cốc cốc cốc."

Tiếng gõ cửa rụt rè vang lên.

Đường Nhị Đả vô thức liếc nhìn Bạch Liễu tr3n giường bệnh, gã sờ sờ sau eo chuẩn bị rút súng, nhưng mới rút được nửa chừng thì sực nhớ đây là hiện thực, không ai có làm hại Bạch Liễu nên lại ngừng tay.

Lưu Giai Nghi chú ý đến hành động rút súng của Đường Nhị Đã, sững người lại.

... Ngay cả Đường Nhị Đả cũng quá mẫn cảm đến mức này.

Sau khi chứng kiến cảnh Bạch Liễu bị Bạch Lục hành hạ thì dường như ai cũng cần một khoảng thời gian hồi phục nhất định.

Đường Nhị Đả đặt tay xuống, trầm giọng nói: "Mời vào."

Cửa chậm rãi bị đẩy ra, Viên Quang hai tay cầm một giỏ trái cây nặng trĩu, lúng túng đứng ở ngoài cửa, hơi cúi đầu: "Xin lỗi, tôi tới đây thăm Bạch Liễu."

Nhận ra đó là Viên Quang, sắc mặt của mọi người trong nháy mắt sầm xuống, ngay cả Đường Nhị Đả luôn khoan dung cũng chỉ nhìn chằm chằm Viên Quang mà không mở miệng mời anh ta vào.

Viên Quang bị bốn cặp mắt nhìn trừng trừng, trong lòng thầm khóc: QAQ.

Rất muốn lập tức quỳ xuống đất nói một vạn câu thực xin lỗi!!!

Cuối cùng vẫn là Mộc Kha lên tiếng trước: "Cám ơn anh đến thăm, anh vào đi."

Viên Quang căng thẳng gật đầu nói lời cảm ơn, bước vào như đi tr3n mặt băng mỏng, nhẹ nhàng đặt giỏ hoa quả bên cạnh giường bệnh sau đó nhìn Bạch Liễu tr3n với ánh mắt có chút lo lắng: "Vẫn chưa tỉnh sao? Bác sĩ nói thế nào?"

"Hôm qua anh cũng tới hỏi rồi còn gì?" Mục Tứ Thành không thèm nhìn tới đối phương cười nhạo một tiếng, "Ngày hôm qua bác sĩ nói cái gì, hôm nay bác sĩ nói cái gì, chẳng lẽ mới một ngày mà anh không nhớ được à?"

"Muốn làm người tốt trước mặt người khác thì tốt xấu gì cũng phải diễn tròn vai tí đi!"

Vẻ mặt Viên Quang càng ngày càng xấu hổ, anh ta nắm chặt tay ho khan một tiếng, Mộc Kha nhàn nhạt ngắt lời Mục Tứ Thành: "Bác sĩ nói tình huống hôm nay cũng giống như trước đó, không có chuyện gì lớn, nhưng nếu vẫn không tỉnh lại thì không thể ăn uống bình thường, phải xem xét liệu có cần c4m ống dinh dưỡng vào dạ dày không."

"Tôi vẫn đang hỏi bác sĩ xem có cách nào khác không, c4m ống dinh dưỡng vào dạ dày có thể rất khó chịu."

Viên Quang im lặng, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy mọi thứ đều không cần thiết.

Bây giờ anh ta biết mọi thứ về Bạch Liễu.

Người thanh niên kém anh ba tuổi này cũng là nhân viên làm việc liên quan đến Internet, bị cho thôi việc cách đây không lâu, sống trong một căn hộ thuê cũ chỉ khoảng 40m2 ở một vùng hẻo lánh và lớn lên trong viện mồ côi.

Món ăn yêu thích của cậu ấy là lẩu giá rẻ giảm giá từ 50% trở xuống, điện thoại di động sử dụng là loại cũ mà một người bạn đã mua tặng khi cậu ấy tốt nghiệp đại học ba năm trước, hai năm trước bị bọn đua xe đụng vào nên điện thoại đã rớt xuống nát cả màn hình, nhưng Bạch Liễu vẫn chưa đổi cái mới.

Khi một người tài giỏi xuất sắc có điều kiện tốt trợ giúp những người khác, có thể chỉ xuất phát từ sự đồng cảm trịch thượng, một kiểu áp bức của dư luận hay sự cân nhắc cân bằng tài nguyên có chứa quy luật nhân tính hiển nhiên của con người.

Người được giúp đỡ có thể không cảm kích lắm, suy cho cùng thì bọn họ chưa từng nếm trải một phần vạn nỗi khổ mà tôi phải gánh chịu.

Nhưng khi một người có hoàn cảnh khó khăn hơn nhiều so với người khác nhưng vẫn giúp đỡ người khác...

Là vì cái gì?

Viên Quang hít sâu một hơi, anh nhớ tới Bạch Liễu nằm tr3n mặt đất, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, lúc luồng sáng biến mất từng chút trong vòng tay Đường Nhị Đả, đầu óc anh trống rỗng.

Anh gọi tên Bạch Liễu, bất giác bật khóc, có cả ngàn câu hỏi muốn hỏi nhưng cuối cùng anh chỉ khóc và nói:

"Cậu đừng ch3t!"

Thật là xấu hổ mà.

"Charles tiên sinh đến tìm tôi." Viên Quang ngồi tr3n băng ghế, đầu cúi thấp, hai tay đặt tr3n đầu gối, "Anh ấy bảo là Bạch Liễu đã đặt cược cho chúng tôi để thắng Hồ Đánh Cuộc của chính cậu ấy, lúc đầu anh ấy rót vốn với tỷ lệ cá cược là anh ấy 3 Bạch Liễu 7, do đó phân chia Bạch Liễu nhận được 70% Hồ Đánh Cuộc."

"Anh ấy nói với tôi là Bạch Liễu muốn dùng 70% điểm này để thỏa thuận mua Nghĩa trang công cộng Laser của tôi."

Viên Quang hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi th0 ra: "Hôm nay tôi tới đây nói với Bạch Liễu rằng, tôi sẽ không bán nó."

Vẻ mặt của Mục Tứ Thành sa sầm, vừa mở miệng đã mắng người: "Anh mẹ nó..."

Viên Quang tiếp tục nói: "Tôi đã thảo luận với những người khác ở Nghĩa trang công cộng Laser, kể cho họ những gì đã xảy ra trong trò chơi, quyết định rằng chỉ cần 20% số điểm để giải quyết tình huống khó xử trong đời thực của chúng tôi, phần còn lại chúng tôi không cần, chúng tôi sẽ làm việc chăm chỉ để trả lại 20% điểm cho Bạch Liễu, xem như chúng tôi mượn cậu ấy."

"Chúng tôi không muốn bán, chúng tôi muốn tự nguyện tham gia vào Đoàn Xiếc Thú Lang Thang."

Mục Tứ Thành đang mắng người đột ngột bẻ lái ngay tức thì: "—— rất thức thời."

Trước khi đi, Viên Quang lễ phép chào tạm biệt cả bọn, nhìn Bạch Liễu tr3n giường bệnh nghiêm túc nói: "Người tốt sẽ có phúc báo."

"Bạch Liễu nhất định sẽ sớm tỉnh lại."

Chờ đến khi Viên Quang rời đi, Mục Tứ Thành mới hừ một tiếng: "Vẫn còn biết nói tiếng người."

Vẻ mặt của Mộc Kha đã dịu đi một chút so với vẻ thờ ơ trước đó, cậu nhìn Đường Nhị Đả nói: "Tòa nhà bên kia của anh ta như thế nào rồi?"

"Tô Dạng nói với tôi là mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa." Đường Nhị Đả gật đầu, "Vừa ra khỏi trò chơi tôi đã bảo cậu ấy đi đến từng nghĩa trang để tìm giấy chứng nhận hợp đồng thứ cấp, trước mắt đã tiêu hủy tất cả rồi, cũng đã kiểm tra đo lường lại khu đất dưới tòa nhà, hiện trị số dị đoan đã giảm không ít, bệnh nhân bị hút khô ở bệnh viện cũng đã từ từ khỏe lại."

"Nếu không có gì bất ngờ thì phó bản 5 tòa nhà sẽ không đăng nhập vào hiện thực."

"Chỉ là vấn đề của tòa nhà chưa hoàn thành rất khó giải quyết, Cục quản lý dị đoan chỉ có thể phê duyệt một phần kinh phí cho bọn họ." Đường Nhị Đả cau mày, "Thực ra Bạch Liễu đã tính toán 70% số điểm trong Hồ Đánh Cuộc vừa vặn giải quyết các vấn đề của họ mà không cần Cục xử lý dị đoan phải nhúng tay vào."

"Nhưng có vẻ đám người Viên Quang sẽ không lấy 5% kia đâu."

Mộc Kha bình tĩnh nhìn Bạch Liễu tr3n giường bệnh: "Kinh phí được Cục xử lý dị đoan phê duyệt cộng với số tiền mà Bạch Liễu đổi lấy 20% điểm từ Hồ Đánh Cuộc của bọn họ là đủ rồi."

Đường Nhị Đả giật mình: "Đủ rồi là sao?"

Mộc Kha cười nhìn Đường Nhị Đả: "Tôi sẽ lo phần kinh phí còn lại."

Đường Nhị Đả cau mày: "Đây là số tiền không nhỏ, cha cậu đồng ý cho cậu dùng số tiền này sao?"

"Nhưng chúng ta không còn là công hội nhỏ nữa." Mộc Kha bình tĩnh nhìn Bạch Liễu tr3n giường bệnh, "Nói một cách đơn giản, nếu quy đổi số điểm lưu động trong Hồ Đánh Cuộc của chúng ta thành dòng tiền, chúng ta đã là một công ty niêm yết lớn rồi, ở góc độ công ty đang điều hành, dù là số lượng hay quy mô thì chúng ta cũng cần có căn cứ trong thực tế."

"Tôi có thể đưa cho cha tôi một bản báo cáo dựa tr3n lợi nhuận của hiệp hội chúng ta và thuyết phục ông ấy đầu tư một khoản tiền vào công ty chúng ta."

"Vả lại tôi cũng nghĩ đã đến lúc hội trưởng của chúng ta phải dọn ra khỏi căn hộ cho thuê nhỏ của mình rồi."

Mộc Kha bình tĩnh nói.

Mục Tứ Thành ngồi bên cạnh nghe xong sửng sốt hết cả người, cậu nhìn Mộc Kha với ánh mắt quỷ dị.

... Mua cả mảnh đất chỉ để Bạch Liễu dọn ra ngoài, đây là thế giới của người giàu sao?

"Chẳng lẽ cha cậu không tìm hiểu cái gọi là công ty này là gì sao?" Đường Nhị Đả nhíu mày, "Trong hiện thực chúng ta đã có gì đâu."

Mộc Kha nhìn qua, nụ cười tr3n mặt đầy bí ẩn: "Chính vì không tìm hiểu nên mới có thể đạt được như bây giờ, Đường đội trưởng."

"Đôi khi chúng ta phải đi trước người khác mới có thể đạt được lợi nhuận, ông ấy chỉ cần tin rằng tôi sẽ không làm tổn thương ông ấy là được."

Đường Nhị Đả: "..."

Mục Tứ Thành: "..."

Lưu Giai Nghi: "..."

Cứ luôn cảm thấy... dường như Mộc Kha đã thay đổi ở đâu đó khiến người ta lạnh sống lưng.

" Cốc cốc cốc ——"

Cửa phòng bệnh lại bị gõ, lần này người ngoài cửa không đợi người bên trong nói 【 mời vào 】đã quen cửa quen nẻo đẩy cửa bước vào.

Phương Điểm x4ch theo hộp cơm bằng inox cười tủm tỉm: "Chào buổi trưa, tranh thủ giờ nghỉ nên chị chạy qua đưa cơm cho Bạch Liễu đây!"

Mộc Kha lập tức đứng dậy nhường chỗ cho Phương Điểm, Phương Điểm phóng khoáng giơ tay ấn cậu trở về nói: "Không có thời gian ngồi, mọi người cứ ngồi đi, chút nữa chị phải quay về đi làm rồi."

Cô liếc nhìn Bạch Liễu đang nằm tr3n giường bệnh rồi đặt hộp cơm lên tủ đầu giường, hơi kinh ngạc: "Bác sĩ bảo không có vấn đề gì mà nhỉ? Sao còn chưa tỉnh?"

"Được rồi." Phương Điểm khoát tay, "Xem ra hôm nay chị lại miễn phí bữa cơm này, chút nữa mọi người mở ra ăn nhé."

Cả đám người liếc nhìn hộp cơm đặt tr3n tủ cạnh giường Bạch Liễu ừ nhẹ một tiếng.

Hôm kia và hôm qua Phương Điểm đều mang cơm đến, thực đơn là:

Vỏ dưa hấu xào cay (hơi đắng ——  Đường Nhị Đả bình luận).

Cơm xoài và cà chua hấp (hấp nhừ quá nát bét rồi, cà chua chưa gọt vỏ, nhìn hơi... —— Lưu Giai Nghi bình luận).

Giò heo hầm đậu tuyết (đậu tuyết không ngâm nước nên cứng quá nhai không nổi, ăn vào rồi ra thành dạng gì đây, giò heo thì chắc là mua giò heo mẹ thì phải, da dai nhách, Mục Tứ Thành ăn một bát cơm với cái giò heo mà nhai mãi không xong.)

Nếu không phải x4c định Phương Điểm không có ý đồ xấu với Bạch Liễu thì chắc bọn họ sẽ nghi ngờ rằng Phương Điểm không phải mang cơm cho Bạch Liễu, mà muốn đưa tiễn Bạch Liễu về chầu ông bà rồi chứ.

Phương Điểm nói xong thì ngồi xuống bên giường Bạch Liễu, tự nhiên bắt đầu nói chuyện với Bạch Liễu vẫn chưa tỉnh dậy: "Mấy ngày nay lão Lục đi công tác nên không tới thăm cậu, chị gọi điện cũng không liên lạc được,  không biết đang làm gì nữa... "

......

"Nhưng mà anh ấy thật sự lúc nào cũng bận, cậu cũng đừng trách anh ấy không đến thăm cậu, bệnh của cậu cũng quá đột ngột."

"... Lần gần đây nhất cậu bị ốm phải nhập viện là hồi cấp ba, chị và Lão Lục thay nhau xin nghỉ phép để trông chừng cậu, lúc xuất viện phải trả hết ba bốn trăm tệ tiền viện phí, tháng đó chúng ta không dám mua thịt ăn."

Phương Điểm nhìn Bạch Liễu đang tái nhợt nhắm chặt mi mắt, đột nhiên cười nói: "Hiện tại có nhiều người trông chừng cậu, cũng có rất nhiều người nguyện ý chi tiền cho cậu, vừa rồi chị còn thấy có ai mua giỏ trái cây cho cậu nữa, chắc là chị cũng có bệnh quá, tự dưng nhìn cậu bệnh thế này lại rất vui vẻ."

"Mau tỉnh lại đi, nếu không sẽ không thấy bộ dạng bọn họ lo lắng cho cậu như thế nào đâu."

"Nhìn biểu hiện của họ mà chị mừng thay cho cậu."

"Có rất nhiều người thích cậu, Bạch Liễu."

Nói chuyện phiếm với Bạch Liễu một lúc, Phương Điểm vẫy vẫy tay rời khỏi phòng bệnh đi làm, trước khi rời đi còn cười toe toét với những người khác, giơ ngón tay cái lên nói: "Chị thấy mấy ngày trước các cậu ăn hết sạch cơm, ngoại trừ lão Lục và Bạch Liễu thì đây là lần đầu tiên có nhiều người thích ăn cơm chị nấu như vậy đấy, bởi thế hôm nay chị cố ý làm nhiều hơn một chút!"

Chờ sau khi Phương Điểm rời đi, cả đám đen mặt nhìn hộp cơm inox bốn tầng khổng lồ Phương Điểm để lại tr3n tủ cạnh giường, cổ họng khô khốc nuốt một ngụm nước bọt.

... Này hình như còn nhiều hơn hôm qua ít nhất là phân nửa... Mãi thật lâu, Mục Tứ Thành hung hăng xắn tay áo lên: "Hôm nay để tôi thử độc trước đi!"