Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 377




Lục Dịch Trạm bận rộn trong phòng bếp hồi lâu, vừa xuýt xoa vừa bưng ra một cái nồi nóng khói bốc ra nghi ngút: "Nhanh nhanh nhanh! Lấy bếp điện từ ra nào! Bỏng ch3t rồi!"

Phương Điểm tay mắt lanh lẹ dọn bàn, chỉ huy Bạch Liễu lấy bếp từ ra, cuối cùng cũng đặt được nồi lên trước khi Lục Dịch Trạm sắp bị bỏng đến mức quăng cả nồi.

Một nồi lẩu lớn bốc khói nghi ngút tr3n bếp từ, vị cay nồng của các loại gia vị nháy mắt tràn ngập khắp căn phòng, bên cạnh là đống bàn ghế chất đầy các nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị sẵn sàng, xà lách mới rửa xong vẫn còn nhỏ nước tí tách.

Lục Dịch Trạm th0 dài nhẹ nhõm một hơi, anh vỗ vỗ tay, rất tự đắc thưởng thức trong chốc lát, giơ khuỷu tay dán lên vai Bạch Liễu: "Không tệ phải không? Tôi hầm nước canh xương này hơn một tiếng đấy, nguyên liệu toàn phải ra ngoài mua, cái nồi 168 tệ quá đáng giá luôn đúng không?"

"Chỉ riêng long cốt là đã 40 tệ một cân rồi, nồi nước lẩu này là thứ đắt nhất trong phòng luôn đấy, nếu không phải cậu dẫn bạn đến đây thì tôi cũng không chơi khô máu như thế này đâu..."

龙骨 : Long cốt là một vị thuốc do kết quả hoá thạch (hoá đá) của xương một số loài động vật từ thời cổ đại như voi mamut, tê giác, lợn rừng, v.v...

Lục Dịch Trạm lời còn chưa dứt, Đường Nhị Đả đã giơ chai rượu trị giá hơn 60.000 lên nhìn Bạch Liễu bên cạnh Lục Dịch Trạm: "Có dụng cụ khui chai không?"

Mộc Kha lấy một con tôm hùm to bằng cái đầu người từ trong hộp đá giữ nhiệt, quay đầu lại nhìn Lục Dịch Trạm: "Thực xin lỗi, còn có nguyên liệu nấu ăn chưa xử lý xong, có thể cho tôi mượn phòng bếp để quản gia của tôi xử lý nó không ạ?"

Nụ cười tr3n mặt Lục Dịch Trạm dần dần cứng lại: "..."

Lục Dịch Trạm chậm rãi rút tay ra khỏi vai Bạch Liễu, hơi có chút đờ đẫn mà tránh ra: "... Dao của tôi chắc không xứng xử lý con tôm hùm này..."

Mộc Kha lễ phép cười: "Không đâu ạ, con tôm hùm này không đắt, tùy tiện xử lý là được."

Vừa nói, Mộc Kha vừa đưa con tôm hùm cho quản gia, Lục Dịch Trạm liếc nhìn nhãn giá treo tr3n đuôi con tôm hùm, có một biểu tượng tiền $ dưới một chuỗi tiếng Anh, theo sau là năm chữ số.

Được sự đồng ý của Lục Dịch Trạm, Mộc Kha gọi bốn quản gia vào, sau đó quay lại nói với Lục Dịch Trạm, "Chúng tôi sẽ sử dụng nhà bếp cẩn thận, không gây thiệt hại gì đâu ạ."

Nhìn Mộc Kha mang theo nhóm đầu bếp vào căn bếp chật hẹp của phòng mình, đôi mắt mê mang của Lục Dịch Trạm lộ ra vẻ buồn bã: "... không cần cẩn thận quá đâu."

Con tôm hùm đó còn đắt hơn căn bếp ba mét vuông của anh nữa.

Bạch Liễu thản nhiên lấy một cái khui nắp chai từ tr3n cửa tủ lạnh đưa cho Đường Nhị Đả, tr3n đó có in dòng chữ 【 Dũng sấm thiên nhai】 đã phai màu, vừa nhìn là biết quà tặng kèm khi mua bia: "Cái này có thể khui được không?"

Dũng sấm thiên nhai - mua bia tặng đồ khui đây:))

"Được." Đường Nhị Đả trực tiếp cầm lấy, định rời đi, nhưng lại bị Lục Dịch Trạm bên cạnh thét lên ngăn lại, "Không thể!"

"Cái đồ khui chai đó đã khui mấy hộp đậu hủ thúi với Lao Ganma rồi." Lục Dịch Trạm nhìn nhãn tr3n chai rượu, cố gắng hết sức để duy trì vẻ mặt bình tĩnh, "... Để tôi tìm cho cậu đồ khui chai mới."

老干妈 : Lao Ganma Lao Gan Ma hay Mẹ đỡ đầu là một thương hiệu ớt sa tế được sản xuất tại Trung Quốc

Lục tung hộp tủ hồi lâu, cuối cùng Lục Dịch Trạm cũng tìm được một chiếc mở nắp chai không phải quà tặng kèm, mặt đầy nước mắt dúi vào tay Đường Nhị Đả: "Mở đi, đây chắc là khoảnh khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời của nó. "

"Bụp", chai rượu được mở ra, đồng thời tiếng chuông cửa vang lên.

Bạch Liễu quay người ra mở cửa, đứng ở cửa là Lưu Giai Nghi mặc một chiếc váy hoa nhỏ, tóc chải cột đuôi ngựa hai bên, mang giày công chúa và tất viền ren trắng, còn kẹp hai chiếc nơ bướm màu hồng.

"Hôm nay em trang điểm." Bạch Liễu uyển chuyển mà bình luận, tr3n mặt hắn mang theo ý cười, "Rất hợp với tuổi của em."

Lưu Giai Nghi kéo váy xuống, làm dịu lại vẻ mặt căng thẳng, hít một hơi thật sâu, đang định chế nhạo Bạch Liễu vài câu thì nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Phương Điểm: "Sao lại có em gái nhỏ ở đây?"

Lưu Giai Nghi tức thì nở một nụ cười ngọt ngào, mở to đôi mắt to màu xám của mình: "Chào chị, lần đầu tiên em đến làm khách không mang theo thứ gì, em mua kẹo ở dưới nhà mang lên."

"Chị có ăn kẹo không ạ?" Lưu Giai Nghi đưa túi quà ra, chớp chớp mắt.

Phương Điểm nhìn chằm chằm Lưu Giai Nghi một lúc lâu, nhìn Lưu Giai Nghi đến mức dựng tóc gáy, tự hỏi liệu mình ngụy trang có để lộ sơ hở gì hay không.

Phương Điểm chăm chú nhìn Lưu Giai Nghi ôm một túi kẹo nhỏ ở cửa, nghiêng đầu nhìn cô, hai tay nắm lấy cánh tay Bạch Liễu vặn vẹo, cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, thấp giọng gào lên.: "... Cô bé thật đáng yêu!!"

"Cậu nghĩ em ấy đi ăn về lại có thêm một người mẹ khác thì mẹ em ấy có để ý không?" Suy nghĩ của Phương Điểm nhanh chóng chuyển hướng.

Bạch Liễu nhìn Lưu Giai Nghi vốn dĩ đang hồi hộp giờ đã th0 phào nhẹ nhõm, nụ cười tr3n mặt càng tươi: "Tôi nghĩ mẹ em ấy sẽ rất vui nếu có chị gái xinh đẹp thích cô bé."

Phương Điểm nhanh chóng xoay người đi vào phòng: "Chờ chị một chút, chị đi trang điểm! Năm phút!"

Vừa rồi cả đám thanh niên đến nhà Phương Điểm đều coi như vô hình, mang đôi dép lê đi tới đi lui khắp phòng, đầu bù tóc rối, cười đến mức nâng luôn cả nóc nhà, ngồi bắt chéo chân đánh giá từng đội viên Bạch Liễu dẫn tới như duyệt một đám binh quèn.

"Em là tiểu công tử của tập đoàn Mộc thị à! Oa trâu bò quá! Sao em lại quen tên quỷ nghèo như Bạch Liễu vậy?"

"Sinh viên đại học nổi tiếng hả, được, được!"

"Wow, cơ bắp của anh luyện như thế nào vậy! Dạy tôi đi!"

Tóm lại hoàn toàn không quan tâm đến hình ảnh cá nhân của mình, cũng không nghĩ đến việc trang điểm.

Thế rồi em gái nhỏ vừa tới, Phương Điểm ngược lại là giáo viên mẫu giáo lâu năm lại thức tỉnh đạo đức nghề nghiệp, vội vàng vào phòng bắt đầu thay quần áo, trang điểm chải chuốt.

Thấy Phương Điểm đi rồi, Bạch Liễu cười như không cười: "Hướng Xuân Hoa bảo là em ghét mặc váy hồng, sao hôm nay tới đây lại mặc trang phục đẹp như vậy?"

"Hôm nay đột nhiên thích mặc." Lưu Giai Nghi tức giận nói, "Đến nhà bạn lần đầu tiên phải ăn mặc đẹp chứ, anh không biết sao? Không biết lịch sự gì hết."

Bạch Liễu trầm ngâm kéo dài giọng lập lại lời của Lưu Giai Nghi: "Lần đầu tiên đến nhà bạn làm khách, vì vậy rất căng thẳng à?"

Lưu Giai Nghi sững người, vừa đúng lúc đó Phương Điểm đã lao ra khỏi phòng xoa dịu tình hình.

Cô ngồi xổm ngay ngắn trước mặt Lưu Giai Nghi, trang điểm chỉnh tề, rũ bỏ vẻ ngoài bình thường trước đó, mặc một chiếc váy, tr3n đầu kẹp một chiếc nơ chấm bi, tr3n tay là một con búp bê bằng vải vụn, mỉm cười tủm tỉm, vẻ thân thiện và dịu dàng, vẫy tay với Lưu Giai Nghi rồi dụ dỗ đối phương: "Bạn nhỏ, lại đây nào, cô giáo, phi không phải,  chị có búp bê Tây Dương dễ thương lắm, có muốn chơi không?"

Lưu Giai Nghi: "..."

Cô bé do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn hợp tác bước đến, Phương Điểm cẩn thận nâng niu ôm Lưu Giai Nghi, sờ sờ vào mái tóc đuôi ngựa bồng bềnh của Lưu Giai Nghi, vẻ mặt như sắp khóc: "Em ấy cho tôi ôm rồi, thật mềm mại đáng yêu quá."

Lưu Giai Nghi cả người cứng đờ ngồi tr3n đầu gối của Phương Điểm, dùng đôi tay nhỏ bé giữ chặt lấy váy, không dám nhúc nhích.

Lục Dịch Trạm nhìn Phương Điểm như vậy, cảm thấy buồn cười, chùi tay vào tạp dề: "Ngày nào em cũng chơi với cả đống trẻ con ở nhà trẻ, ôm còn chưa đủ sao?"

"Sao có thể tùy tiện ôm chứ." Phương Điểm chống cằm th0 dài, "Giáo viên không thể tiếp xúc thân thể với trẻ em, nhà trẻ được trang bị hệ thống giám sát, kết nối trực tiếp với điện thoại di động của cha mẹ theo thời gian thực, nếu cha mẹ nhìn thấy thì họ sẽ báo cáo lên nhà trường."

"Đặc biệt là đối với con gái, cha mẹ sẽ rất cẩn thận, cho dù bọn trẻ chủ động tiếp cận thì em cũng không dám tiếp xúc nhiều."

"Dù sao thì cũng không phải là con em."

Phương Điểm dường như nói lời đó có chút tùy ý, không có phản ứng gì, nhưng Bạch Liễu và Lục Dịch Trạm bên cạnh đều sững người lại.

Cô đặt Lưu Giai Nghi xuống, sửa sang váy và tóc của Lưu Giai Nghi, ngồi xổm xuống, dịu dàng nhìn Lưu Giai Nghi: "Bây giờ nhìn thấy cô bé suýt nữa đã trở thành con gái của em, tất nhiên cảm giác rất khác."

Lục Dịch Trạm đã trao đổi với Phương Điểm về việc nhận nuôi Lưu Giai Nghi trước đó, Phương Điểm cũng đã từng xem ảnh của Lưu Giai Nghi, nhưng cuối cùng Lưu Giai Nghi lại không chọn bọn họ.

Lưu Giai Nghi lúc này cũng nhớ tới chuyện đó, cô bé mím chặt môi, tựa hồ không biết nên nói gì.

... Lục Dịch Trạm và Phương Điểm thực sự là những bậc cha mẹ tốt, tốt đến mức nếu không chọn họ thì sẽ cảm thấy có lỗi khi để họ thất vọng như vậy.

"Bây giờ xem ra ánh mắt của chúng ta không tồi." Phương Điểm cười cười, đưa tay vuốt tóc tr3n thái dương của Lưu Giai Nghi, "Thật là một cô bé đáng yêu, chẳng trách không phải chỉ có chúng ta muốn làm người thân của em ấy."

"Bất quá trở thành bạn bè cũng tốt!"

Phương Điểm nửa quỳ tr3n thảm, mắt nhìn ngang tầm với Lưu Giai Nghi, cô trịnh trọng vươn lòng bàn tay về phía Lưu Giai Nghi: "Xin chào, bạn nhỏ Lưu Giai Nghi, chị tên là Phương Điểm, năm nay 25 tuổi, xin hỏi gần đây em có muốn tìm một người bạn vong niên mới hay không? "

Lưu Giai Nghi im lặng một lúc, khóe miệng mím chặt bắt đầu nhếch lên, tr3n má hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ.

Cô bé hơi nâng cằm, giả bộ kiêu ngạo phối hợp với diễn xuất của Phương Điểm: "Đáng lẽ không có."

"Nhưng có thể phá lệ vì chị." Lưu Giai Nghi đặt tay lên lòng bàn tay của Phương Điểm.

Phương Điểm khoa trương ra vẻ thụ sủng nhược kinh, cô cười ha ha, ôm Lưu Giai Nghi bế tới bên bàn ăn: "Phá lệ lớn như vậy, chị không có gì báo đáp, đành phải mời em ăn lẩu vậy! Ăn cơm ăn cơm!"

Rượu trong vắt rót vào ly, tất cả mọi người ngoại trừ Lưu Giai Nghi đều nâng ly chúc mừng, kết quả vừa mới nâng ly lên một nửa, cúp điện.

Tất cả mọi người: "..."

Đỗ Tam Anh che miệng nghẹn ngào: "Thực xin lỗi, đều là lỗi của tôi..."

"Không sao đâu." Lục Dịch Trạm không để bụng, "Mạch điện ở đây cũ lắm rồi, thường xuyên cúp điện, để tôi đi lấy cồn khô, chúng ta bưng nồi ra ban công ngồi ăn đi."

Phương Điểm oa nghiêng người: "Vậy chẳng phải là bữa tối dưới ánh nến và tôm hùm sao, thật lãng mạn!"

Bạch Liễu bình tĩnh dội một gáo nước lạnh: "Lãng mạn là chuyện của hai người, chúng ta ở đây ngoại trừ Lưu Giai Nghi còn có bảy người, cho dù chia tổ 2 người cho lãng mạn thì vẫn còn dư một người."

"Được nha, Bạch Liễu, đi làm bên ngoài bây giờ biết lập hội rồi đúng không?" Phương Điểm vén tay áo, "Còn dám lên tiếng chống lại chị?"

Đường Nhị Đả nhanh chóng bị Bạch Liễu đưa vào tròng, gã cau mày suy nghĩ nghiêm túc câu 【chia tổ 2 người 】của Bạch Liễu: "Vậy tôi cùng tổ với ai? Bạch Liễu, dứt khoát cậu với tôi..."

Mục Tứ Thành đang bưng chén ăn lớn tiếng phản bác, "Không được, Bạch Liễu cùng tổ với tôi!"

Đôi mắt Mộc Kha lóe sáng sau tròng kính, nhưng mở miệng giọng điệu lại rất ấm áp: "Bạch Liễu, ngồi bên này đi, tôi vớt cho anh lát tôm hùm."

"..." Lục Dịch Trạm đầu to dở khóc dở cười, "Được rồi, đừng náo loạn nữa, ngồi xuống hết đi, tôi đi lấy cồn đây."

Trong đêm tối, giữa ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà, có một gia đình xui xẻo bị mất điện, cả đám người ngồi xổm tr3n ban công đơn sơ cầm chén đũa ăn một nồi lẩu đơn giản mà náo nhiệt, giá đến sáu con số.

Cho đến nhiều năm sau, khi được hỏi bữa ăn ngon nhất trong đời của mình là gì, Đỗ Tam Anh, người vẫn có trí nhớ tồi tệ, sẽ trả lời trong vòng một giây rằng ——

——Lần đầu tiên cậu được Bạch Liễu mang đến nhà bạn hắn, ăn một nồi lẩu trong lúc cúp điện.

Mười giờ tối, Đỗ Tam Anh tắm rửa xong xuôi nằm trong nhà Bạch Liễu lướt điện thoại.

Hôm nay Đỗ Tam Anh vừa mới thêm rất nhiều người, hiện trong vòng bạn bè có rất nhiều nội dung, cậu đọc kỹ từng thứ một, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Cậu trượt xuống vào status Phương Điểm vừa đăng trong vòng bạn bè, đó là một bức tranh vẽ tay cảnh họ ăn lẩu hôm nay.

Phương Điểm dùng nách kẹp đầu Bạch Liễu, vươn đũa vào trong bát để cướp đồ ăn của hắn, Lục Dịch Trạm luống cuống tay chân ngăn lại, Mộc Kha ở bên cạnh hỗ trợ, Mục Tứ Thành nhìn trò vui cười xấu xa, Đường Nhị Đả thì đang uống rượu, Lưu Giai Nghi trốn trong góc phòng lén chụp ảnh, còn cậu thì đang ngơ ngác mà giơ ly rượu, mặt đỏ hồng ngây ngô cười, nhìn dáng vẻ thì đã uống say rồi.

Tất cả mọi người ở đó đều đang cười.

Dưới bức tranh này, Phương Điểm ghi một dòng chú thích 《 ảnh gia đình 》.

- -----oOo------