Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 373




Bách Dật giống như một bà mẹ có con gái lần đầu tiên đi hẹn hò, chắp tay sau lưng lo lắng đi tới đi lui trước cửa Danh Sách Sát Thủ.

"Nãy giờ lâu rồi sao vẫn chưa trở về vậy..."

Bách Gia Mộc nhìn hoa mắt, sốt ruột nói: "Cậu bình tĩnh ngồi xuống chờ được không?"

"Lão đại hiệp hội của chúng ta lại đi làm thế thân?!" Bách Dật quay người lại đưa hai tay ra, vẻ mặt bạo phát hoàn toàn, "Con bảo cậu bình tĩnh kiểu gì được chứ?!"

"Hắc Đào sao có thể làm thế thân được chứ? Anh ấy thoạt nhìn cái gì cũng không biết nhưng vẫn rất kiêu ngạo." Bách Gia Mộc kết luận chắc nịch, "Cậu cứ ngứa mồm nói lung ta lung tung làm người ta sốt hết cả ruột, không chừng Bạch Liễu ngả bài, Hắc Đào đánh một trận với anh ta xong thì về ngay thôi."

Bách Dật bị phản bác đến nghẹn lời, quyết định kéo người xuống nước: "Nghịch Thần, anh nghĩ Hắc Đào sẽ làm gì?"

Nghịch Thần khẽ nheo mắt dựa vào hàng rào ngoài ban công để hóng gió, nghe hỏi thì mơ màng quay đầu lại, cười như không hiểu chuyện gì: "Loại chuyện tình cảm này thì vẫn phải xem người trong cuộc quyết định như thế nào."

Bách Dật truy vấn tới cùng: "Hiện tại không muốn xem người trong cuộc, tôi chỉ muốn nghe ý kiến của người ngoài cuộc như anh thôi."

"Ý kiến của tôi à..." Nghịch Thần sờ cằm, "Tôi nghĩ việc người Bạch Liễu muốn không phải là Hắc Đào không có gì mâu thuẫn với việc cậu ta thích Hắc Đào cả."

Bách Dật bị rối não: "Hả? Ý anh là sao?"

Nghịch Thần nhướng mày cười tủm tỉm như đang nghĩ đến chuyện gì đó buồn cười lắm: "Giống như người nào đó lúc 18 tuổi bảo là sẽ không bao giờ cho đối phương cây kem tr3n tay, cuối cùng vẫn cho đấy thôi."

"Chỉ là hiện tại cậu ấy không nhớ ra." Nghịch Thần quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên ký ức, "Nhưng tôi nghĩ lần này cậu ấy cũng lựa chọn giống như trước."

"Bởi vì cùng một người đã hỏi xin kem Bạch Liễu."

Hắc Đào nhìn Bạch Liễu, y nghiêm túc hỏi: "Tôi là vật kỷ niệm, em không thể thích tôi sao?"

Bạch Liễu sững người, vội đưa mắt đi chỗ khác, ôn tồn giải thích: "Cảm xúc trao cho vật kỷ niệm khác hoàn toàn với tình cảm bình thường trao cho con người, thấp hơn rất nhiều."

"Tôi không tính là con người." Hắc Đào thuận lý thành chương chấp nhận logic cái này, y nhìn chằm chằm Bạch Liễu, tiến lên một bước nắm lấy cổ tay Bạch Liễu, "Vậy bây giờ em có thể thích tôi."

"Theo cách em thích vật kỷ niệm."

Bạch Liễu im lặng, hắn muốn rút tay ra khỏi tay Hắc Đào, nhưng Hắc Đào thật sự dùng sức nắm quá chặt, cứ như y sẽ không buông cho đến khi có câu trả lời.

Bạch Liễu quay mặt đi, giọng điệu càng lạnh hơn: "Anh cũng không có tư cách để làm vật kỷ niệm."

"Sao tôi lại không đủ tư cách?" Hắc Đào tiến đến rất gần, cúi đầu ghé vào tai Bạch Liễu, "Em đã khen vóc dáng của tôi đẹp, còn chỗ nào không hợp..."

"Đủ rồi." Bạch Liễu lồng nguc phập phồng, hắn ngắt lời Hắc Đào, "Tôi không muốn..."

"Là khuôn mặt sao?" Hắc Đào nhất quyết hỏi không tha, y dùng tay trái bóp bóp khuôn mặt, có chút bối rối tự nhận xét ngũ quan của mình, "Tôi không đủ đẹp mắt sao?

"Không." Bạch Liễu nói, "Anh chưa đủ giống anh ấy."

Hắc Đào trầm mặc, sau đó mặt không cảm xúc nhìn thẳng Bạch Liễu, dáng vẻ không chịu thua: "Chỗ nào không giống? Miệng, mũi hay mắt?"

Bạch Liễu rốt cục quay đầu đối mặt với Hắc Đào, bình tĩnh nói: "Xương cốt."

Hắc Đào dừng lại một lúc, trong lòng Bạch Liễu th0 phào nhẹ nhõm.

Đối phó với con hàng này phải cố hết sức, hắn hy vọng Hắc Đào biết khó mà lui.

"Là cái đó sao?" Hắc Đào bừng tỉnh hiểu ra, y rút roi muốn rạch da tr3n mặt, chuẩn bị mổ sọ ra, "Để tôi đào ra cho bọn họ thay lại."

Đồng tử Bạch Liễu co rút lại, hắn nhanh tay lẹ mắt ấn roi Hắc Đào xuống, nhưng ngay khi ngọn roi sắc bén vừa chạm vào mặt Hắc Đào, nó gần như ngay lập tức vẽ ra một vết nứt dài ngoằng sâu tới xương tr3n sườn mặt trái của y.

Máu lạnh chảy xuống cằm Hắc Đào, nhỏ giọt chạm vào mu bàn tay Bạch Liễu.

Bạch Liễu nheo mắt, giọng điệu lạnh như băng: "Anh làm gì vậy?"

Hắc Đào ngữ khí tự nhiên, tựa như y không cho rằng mình đã làm ra chuyện gì gây sốc: "Đổi lại xương cốt em không thích."

Bạch Liễu lồng nguc phập phồng, hắn chậm rãi hít sâu một hơi, máu lạnh như băng vẫn đang chảy xuống tr3n tay, nhiệt độ lạnh lẽo khiến hắn cuộn tròn ngón tay lại.

"Tôi không chấp nhận vật kỷ niệm đã được sửa đổi nhân tạo." Bạch Liễu ngẩng đầu lên, hắn nhìn vết thương tr3n mặt Hắc Đào, sắc mặt trở nên lạnh hơn vài độ, "Tôi cũng không nhận những sản phẩm bị lỗi sẹo."

"Không để lại sẹo đâu, vết thương của tôi lành lại nhanh lắm." Hắc Đào cường điệu.

Bạch Liễu chậm rãi th0 ra một hơi dài, hắn vươn tay: "Đưa băng vải đây."

Hắc Đào nhanh chóng đặt miếng băng vải mà y giữ chặt nãy giờ nhét vào lòng bàn tay Bạch Liễu.

Bạch Liễu liếc nhìn chiếc băng nhăn nhúm trong lòng bàn tay, cụp mắt xuống: "Cúi đầu."

Hắc Đào ngoan ngoãn cúi đầu, Bạch Liễu ngẩng đầu, vươn tay nhìn thẳng, dùng băng quấn một vòng lại một vòng quanh mặt Hắc Đào, mà Hắc Đào lại nhìn chăm chăm Bạch Liễu.

Đến khi băng bó chỉ còn lại đôi mắt, động tác của Bạch Liễu đột nhiên dừng lại.

Khuôn mặt quấn đầy băng vải trước mặt khiến hắn hoảng hốt trong nháy mắt.

Lúc còn ở viện mồ côi, Tạ Tháp đã làm thú bông Slenderman cho hắn, nhưng vì thiếu băng vải nên thú bông không có mặt, sau đó, Tạ Tháp liên tục bị rút máu, cơ thể chằng chịt những lỗ kim, Bạch Liễu liền đến phòng y tế để lấy trộm băng vải băng bó vết thương cho y.

Tạ Tháp nhìn Bạch Liễu băng bó cho mình, nhẹ giọng nói: 【Chờ tháo băng vải ra thì thú bông Slenderman của cậu sẽ có khuôn mặt. 】

Nhưng mãi đến cuối cùng, Bạch Liễu cũng không nhìn thấy dáng vẻ Tạ Tháp băng bó khuôn mặt y là như thế nào.

Hắc Đào bị băng bó chỉ còn lộ ra một đôi mắt đen nhánh, y bình thản, nhìn Bạch Liễu không chớp mắt, tựa hồ như muốn đem tất cả kỷ vật mà hắn thích tr3n đời này đặt trước mặt hắn, bản thân mình đầy thương tích cũng không thành vấn đề.

Động tác băng bó của Bạch Liễu tạm dừng một chút.

Miệng Hắc Đào bị quấn băng kín mít cũng không chịu yên tĩnh, vẫn còn cố blah blah ồm ồm mở miệng: "Dáng vẻ em mới nhìn tôi, cảm giác như em muốn hôn tôi..."

Bạch Liễu nắm lấy chiếc băng vải giật mạnh, kéo Hắc Đào không kịp phòng bị tiến hai bước về phía mình, Bạch Liễu mặt không đổi sắc siết chặt băng vải, che luôn đôi mắt của Hắc Đào.

Hắc Đào chậm rãi toát ra một dấu chấm hỏi: "Mắt tôi không có vết thương, không cần băng..."

"Nói lung tung gì đó." Bạch Liễu hòa ái mở miệng, "Chút nữa tr3n mắt cũng có vết thương."

Tuy rằng Hắc Đào mơ hồ cảm giác được hình như mình vừa nói gì đó không nên nói, nhưng một trực giác không thể giải thích cho y biết rằng tốt nhất là không nên nói nữa, vì thế à một tiếng, thành thành thật thật im thin thít.

Hai người đối diện không nói gì một hồi lâu, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít th0 của nhau.

Hắc Đào bị bịt mắt, không nhìn thấy biểu hiện của Bạch Liễu, nhưng y có thể cảm giác được Bạch Liễu đột nhiên tiến lên một bước về phía mình, trong chốc lát hơi th0 dồn dập, sau đó như nhón chân lên, rồi hơi th0 ấm áp của Bạch Liễu phả nhẹ vào mặt y ——

Bạch Liễu đặt một nụ hôn qua lớp băng vải, giọng điệu nhẹ nhàng:

"Bây giờ anh đã là vật kỷ niệm đủ tư cách, thưởng cho anh."

Nghịch Thần đăng xuất khỏi trò chơi, đến khi đăng nhập lại liền nhìn thấy ba người đang khoanh tay ngồi cạnh bàn cà phê trong phòng chờ Danh Sách Sát Thủ, cứ như đang chuẩn bị hội nghị quan trọng liên quan đến sinh tử gì đó, Hắc Đào thì dựa vào ghế sô pha ngoài ban công đối diện, nằm bất động không nhúc nhích, trông như x4c ch3t.

Bầu không khí đặc biệt này cứ như đang tổ chức buổi lễ tưởng niệm Hắc Đào hi sinh trong khi thực hiện nhiệm vụ.

Nghịch Thần cẩn thận bước vào phòng khách, bước chân khẽ khàng hơn hẳn, mạnh dạn dùng trí tưởng tượng của mình: "Sao vậy? Hắc Đào sàm sỡ Bạch Liễu bị đánh ch3t rồi à?"

Bách Dật ngẩng đầu nhìn Nghịch Thần: "Còn nghiêm trọng hơn nhiều."

"Không biết Bạch Liễu đã nói gì với Hắc Đào, bây giờ cậu ấy lại lệch lạc về nhận thức nữa rồi." Liêu Khoa liên tục lắc đầu th0 dài, "Tôi mới tư vấn tâm lý cho Hắc Đào rồi, nhưng không có kết quả."

Bách Gia Mộc nắm chặt hai tay, sắc mặt xanh mét nói ra câu tổng kết: "Yêu đương, thật đáng sợ."

Nghe vậy, Nghịch Thần cũng không vội vàng, ngồi xuống uống một ngụm trà rồi mới tiếp tục hỏi: "Hắc Đào trở về đã xảy ra chuyện gì?"

Bách Dật đau lòng bắt đầu nhớ lại: "Hắc Đào vừa về tôi đã thấy hỏng rồi, ánh mắt cậu ta lờ đờ, tay thì cầm một đống băng vải dính đầy máu, tr3n mặt còn thủng một lỗ to, cũng không biết tên Bạch Liễu kia đã làm gì với cậu ta nữa."

"Không chỉ vậy, cậu ta trở về mặt đầy máu, cứ nhìn trừng trừng vào chúng tôi, ép hỏi chúng tôi thứ gì mới bị băng bó tr3n mặt."

"Tôi mới bảo với Hắc Đào là mặt bị băng bó thì chắc phải là x4c ướp." Bách Gia Mộc hối hận, "Đáng lẽ tôi không nên nói với anh ấy như vậy."

Liêu Khoa nhìn về phía Nghịch Thần, bất đắc dĩ mà buông tay: "Sau đó Hắc Đào bảo là mình không làm thằn lằn nữa, muốn làm x4c ướp, tôi mới nói là cậu không thể làm x4c ướp được, phương pháp đó rất tàn nhẫn, tiếp đó cậu ta cứ nằng nặc đòi làm x4c ướp, chúng tôi không nói cho cậu ta cách làm x4c ướp thì cậu ta giận dỗi úp mặt vào ghế nãy giờ không nhúc nhích, chúng tôi cũng không biết phải làm gì với cậu ta, chỉ biết chờ anh trở về làm công tác tư tưởng cho cậu ấy thôi."

Nghịch Thần: "..."

Bạch Liễu, cậu đã nói cái quái gì với Hắc Đào vậyyyy!!!

🖌 Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay Danh Sách Sát Thủ hóng hớt chuyện yêu đương của Bạch Liễu và Hắc Đào:

Bách Gia Mộc: Yêu đương, thật đáng sợ!

Bách Dật: Yêu đương, thật đáng sợ!!

Liêu Khoa: Ai, yêu đương, thật đáng sợ

Nghịch Thần:... Yêu đương, thật đáng sợ

Hắc Đào: Yêu đương, thật tuyệt

Bạch Liễu:...

- -----oOo------