Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 361




Mục Tứ Thành sờ sờ cằm, định tiếp tục hỏi chi tiết thì trước mặt đột nhiên vang lên âm thanh chuyển động của băng ghế khiến cậu giật mình.

Hai ông lão ngồi ở phía trước cứng ngắc đứng lên, nhấn nút muốn tắt TV, nhưng cái TV cũ kỹ lỗi thời này dường như không dễ tắt, ông lão thì đứng cúi đầu không ngừng bấm tắt, hình ảnh tr3n TV trở nên vặn vẹo trùng điệp, tiếng người bên trong cũng trở nên chói tai the thé.

Mục Tứ Thành định hỏi chuyện này là sao thì Bạch Liễu vỗ vai Mục Tứ Thành, ra hiệu cho cậu nhìn vào gầm tủ.

Phích c4m của TV nằm yên lặng ở đó, không hề c4m điện.

TV rút phích c4m, giọng nói lồng tiếng...

Mục Tứ Thành chậm rãi quay đầu nhìn Bạch Liễu, tr3n trán chảy ra mồ hôi lạnh, dùng khẩu hình nhếch miệng từng chữ, "Không phải là hình ảnh tr3n TV..."

"Là hình ảnh thực tế." Bạch Liễu bình tĩnh nói.

Hình ảnh đang thay đổi tr3n TV đột nhiên ngừng lại, cứng đờ.

Tr3n màn hình đen trắng, Bạch Liễu và Mục Tứ Thành đang co ro trong góc hiện ra.

Xung quanh họ không biết từ khi nào xuất hiện một vòng người phụ nữ đứng cúi đầu, đeo khăn liệm, cầm vải liệm, đối diện với họ còn có hai cái quan tài đang mở.

Phía sau chiếc TV nhỏ, một đôi bàn tay xanh đen chậm rãi duỗi ra, lúc nhúc mấy cái đầu đầy vết nứt đen đục chui ra từ TV, ngũ quan biến thành hình thù kỳ quái, liếc mắt nhìn hai người Bạch Liễu.

Đầu ông lão quay về phía họ 180°, khuôn mặt từ ái hiền lành của ông ta đầy vẻ căm thù thù địch, khớp hàm lách cách giữa hai hàm răng, cất lên giọng nói lồng tiếng trong TV lúc nãy:

"Đám hậu nhân các ngươi cuối cùng cũng đã trở về, kéo bọn họ đến bãi tha ma đi, chôn xuống mồ vĩnh viễn an nghỉ!"

Bạch Liễu không chút do dự kéo Mục Tứ Thành vẫn còn đang choáng váng nhấc chân nhảy qua hai cái quan tài trước mặt, đứng dậy bỏ chạy.

Đám quỷ vật đằng sau sủi bọt khí đen kịt, giống như những con nhện thò tứ chi ra khỏi thân mình, bò về phía bức tường, rượt đuổi hai người Bạch Liễu, đầu hai ông lão kia xoay ngược lại sau lưng, vừa cười hắc hắc trong miệng, vừa múa may tay chân nhào tới bắt Bạch Liễu.

Hai ông lão tuy rằng đi lùi về phía sau nhưng tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt chụp được góc quần áo của Mục Tứ Thành, tr3n khuôn mặt tái nhợt già nua lộ ra vẻ vui mừng.

"Cái đệt!" Mục Tứ Thành định thần lại, nắm ngược lấy cánh tay Bạch Liễu chạy loạn cả lên.

Mục Tứ Thành vội vàng chạy ra khỏi nhà, mấy thứ đó đều đuổi theo, thôn Âm Sơn tối mịt mịt mù sương mù, Mục Tứ Thành định trực tiếp chạy về hướng miếu thờ bởi vì nơi này nhất định là an toàn nhất.

Kết quả là khi định chạy đến miếu thờ, Mục Tứ Thành tập trung nhìn kỹ, phát hiện đèn ở cổng vào miếu thờ lập lòe lúc sáng lúc tối, dưới ánh đèn mù mờ xen kẽ, có thể mơ hồ nhìn thấy năm bóng người đang đứng bên cạnh vòng hoa đặt ở cổng vào miếu thờ, đang thong thả vẫy tay với họ, như thể gọi họ đi qua.

Mục Tứ Thành bước vào một chút, phát hiện ra năm ông lão mặc áo liệm khuôn mặt tím đen, tr3n mặt mang theo nụ cười từ ái nhưng lại làm người ta sởn tóc gáy, vẫy vẫy bàn tay có móng tay đen kịt.

Bên trong miếu thờ có bảy cái quan tài nằm ngay ngắn đã được mở ra.

"Năm cái ở đây, hai cái trong nhà, vừa đúng bảy cái." Bạch Liễu nhanh chóng phán đoán, "Âm khí lúc này quá nặng, bảy ông lão này đều chạy ra từ quan tài, không thể quay lại miếu thờ."

Mục Tứ Thành chạy loạn xạ, lo lắng hỏi: "Vậy chúng ta chạy đâu bây giờ?!"

Bạch Liễu đưa ra một quyết định dứt khoát: "Lúc này ở đâu cũng không an toàn, đi đến bãi tha ma đầu cầu đi."

"Hả?!" Mục Tứ Thành ngẩn ra, "Đi ra đó làm gì!"

"Đi đào mộ." Bạch Liễu thản nhiên đáp.

Mục Tứ Thành kinh hãi hỏi: "Đào mộ?! Để làm gì?!"

"Hoàng lịch sư ghi lại các sự kiện hỉ tang cưới gả lớn nhỏ trong thôn, trong tang lễ, ông ta viết lại cuộc đời của người đã ch3t rồi chôn cùng họ trong ngày." Bạch Liễu vừa chạy nhanh vừa giải thích: "Chỉ có mấy thi thể phù hợp điều kiện nào đó mới được chôn cất, tu sửa ở đây, còn lại phần lớn người dân thôn Âm Sơn sẽ được chôn ở nơi khác."

Mục Tứ Thành phản ứng: "Ý anh là hơn 100 năm trước, lúc những người đàn ông kia ch3t xảy ra chuyện gì thì đều được vị hoàng lịch sư kia ghi vào hoàng lịch, rồi bỏ vào quan tài chôn cùng với họ tr3n núi?"

"Ừ." Bạch Liễu gật đầu, "Không chỉ vậy, cậu có nhớ trong huyệt mộ chúng ta đã gặp đạo nhân giấy băng qua cầu quỷ để đuổi cương thi không? Tôi nghĩ những cương thi đó là những người ch3t bên ngoài được chôn tr3n đỉnh núi. "

"Đúng rồi, đám cương thi đó bị xé nát rồi khâu lại với nhau, giống y hệt tr3n TV lúc nãy, bọn họ là chồng của những con quỷ tuẫn táng tr3n cầu đó..." Mục Tứ Thành hoàn toàn thông suốt, "Đúng rồi!"

Bạch Liễu phóng nhanh về phía cổng làng, hô hấp không đều nhưng nói rất nhanh: "Đạo nhân giấy là hóa thân của cương thi đạo nhân, một mặt nó xua đuổi cương thi từ đỉnh núi qua cầu vào thôn, mặt khác thì nó điều khiển đám ma cọp vồ vào huyệt mộ, chuyển quan tài của các cô dâu về thôn, cuối cùng là hút hết sinh khí bảy hậu nhân cuối cùng của thôn."

"Chờ đến khi cực số bảy này tụ lại vào thất đầu, 4m vật oán khí dày đặc họp lại, cộng thêm tà thuật luyện thi đã kéo dài cả trăm năm nay, đủ để đạo nhân cương thi hóa hình hiện thế, đại khai sát giới."

Bạch Liễu chạy đến cổng thôn, cuối cùng dừng lại.

Đám quỷ vật phía sau từ xa gầm lên sợ hãi, giống như sợ hãi cái gì ở đây vậy, không dám tới gần, mà bên cạnh lối vào thôn trước mặt Bạch Liễu chính là cương thi đạo nhân thân hình cao lớn, tr3n mặt và hai tay dán đầy bùa vàng nhưng chẳng hề hấn gì, đứng bất động.

Bạch Liễu lặng lẽ quan sát cương thi một lúc rồi đột nhiên bước tới xé hai lá bùa Âm Thi Phù tr3n mặt cương thi.

Sau khi gỡ bỏ hai lá bùa tr3n mặt cương thi, khuôn mặt của nó đại khái lộ ra.

Trái ngược với vẻ ngoài cao lớn hung ác của mình, cương thi này đôi mắt nhắm nghiền, quầng thâm quanh mắt, mặt mày thanh tú tuấn dật không góc ch3t, nước da trắng bệch.

Mục Tứ Thành vừa thấy lại hít ngược một hơi khí lạnh, mắt cậu đảo qua đảo lại nhìn khuôn mặt Bạch Liễu và cương thi, nhìn một hồi hoa mắt chóng mặt, hai mắt như hai khoanh nhang muỗi: "... Bạch Liễu, cương thi này giống hệt anh!"

Đúng vậy, ngoại trừ chiều cao thì cương thi này giống hệt như Bạch Liễu đã tăng ca cả đêm suốt một tuần.

Bạch Liễu rất bình tĩnh: "Tôi dùng tà thuật, đạo nhân cương thi này cũng giỏi tà thuật, chắc tôi là hậu nhân của lão ta, giống nhau cũng bình thường thôi."

"Anh đã sớm biết con cương thi này giống hệt anh, vì vậy lúc anh thả nó ra mới dùng một đống bùa Âm Thi Phù dán lại che mặt nó, để bọn Khổng Húc Dương không phát hiện." Mục Tứ Thành đột nhiên ý thức được cái gì, "Cương thi này không đuổi theo anh vì anh là hậu nhân của nó đúng không?"

Bạch Liễu nhàn nhạt nói: "Chắc là vậy."

"... Kỳ quái thật..." Mục Tứ Thành sờ sờ cằm, "Không phải anh nói đám người Khổng Húc Dương đã chơi trò chơi một lần sao? Bọn họ sợ cương thi như vậy thì đáng lẽ phải nhìn thấy cương thi này rồi chứ? Nhìn được khuôn mặt cương thi rồi so sánh với người chơi xung quanh gã ta, chẳng lẽ không phát hiện bối cảnh nhập vai hậu nhân này sao?"

"Tôi cũng đã nghĩ về chuyện đó." Bạch Liễu như suy tư gì, "nhưng nhìn phản ứng cuối cùng của họ, tôi nghĩ Khổng Húc Dương rất sợ và tránh tiếp xúc gần với con cương thi này, lúc cương thi đến gần thì gã ta chỉ biết c4m đầu bò tr3n mặt đất, tôi thấy gã chưa từng đối mặt trực tiếp với cương thi này."

"Mà Dương Chí thì cứ mãi quay đầu lại nhìn cương thi, tôi nghĩ hắn ta đã nhìn thấy khuôn mặt của nó."

"Anh nói như vậy tôi cũng cảm thấy thật kỳ quái, Dương Chí và Khổng Húc Dương lẽ ra đã chơi trò này một lần, nhưng Dương Chí có vẻ hoàn toàn chẳng biết gì cả giống như chúng ta vậy, lúc còn ở trong miếu thờ hắn cứ hỏi Khổng Húc Dương suốt, nhưng có một số chuyện hắn lại biết rõ ràng... "Mục Tứ Thành nhíu mày, suy nghĩ sâu xa," Ví dụ như chuyện Dương Chí đã đối mặt với cương thi này, nhưng hắn dường như lại không biết bối cảnh hậu nhân, rõ ràng chỉ cần nhìn thấy mặt cương thi là đoán được ngay mà."

"Sao Dương Chí lại không nhớ được nhỉ? Rõ ràng trò chơi này rất đáng sợ."

Bạch Liễu đột nhiên chuyển đề tài: "Cậu cảm thấy người ta sẽ quên cảnh tượng có tác động mạnh đến chính mình trong hoàn cảnh nào?"

Mục Tứ Thành nghĩ nghĩ: "Gặp được thứ tác động lớn hơn? Bệnh tật nên quên? Mất trí nhớ?"

"Chậc." Mục Tứ Thành nhíu mày lắc đầu, "Mấy lý do này cũng gượng ép quá, Dương Chí không giống như mất trí nhớ, chúng ta mới mất trí nhớ, nhưng hắn lại không nhớ chuyện này, kỳ quái thật đấy."

Bạch Liễu chậm rãi quay đầu nhìn Mục Tứ Thành cười: "Cậu mới nhắc tôi."

Mục Tứ Thành nhìn Bạch Liễu bật cười mà da đầu tê rần khi: "Nhắc gì?"

"Ngoài mất trí nhớ, còn có một khả năng khiến người ta lẫn lộn quên đi cảnh tượng chấn động mà mình đã gặp phải." Bạch Liễu nhìn khuôn mặt cương thi giống hệt mình, "Đó là nhớ nhầm."

Mục Tứ Thành ngốc người: "Nhớ nhầm? Không đến mức đó chứ? Cũng đâu phải mấy chục năm trước, sao hắn có thể nhớ nhầm?"

"Nếu đây là chuyện đã xảy ra nhiều thập kỷ trước với Dương Chí." Bạch Liễu khóe miệng cong lên, "Cậu không cảm thấy lúc chúng ta vào đây thì đã mất trí nhớ, trong một trò chơi thi đấu như thế này thì có chút không công bằng với hai người dự thi như chúng ta à?"

Mục Tứ Thành do dự: "Ý anh là sao?"

"Tôi đang suy nghĩ." Bạch Liễu nhìn Mục Tứ Thành, "Đây là một trò chơi có bối cảnh kỳ quái như quỷ thần, liệu Dương Chí có năng lực cá nhân nào đó với tư cách là một người chơi, chẳng hạn như sở hữu được phù chú nuốt chửng trí nhớ hay gì đó hay không."

"Mà nuốt chửng thêm vài chục năm ký ức của hai người chúng ta dẫn tới ký ức của hắn mơ hồ lẫn lộn, không thể nhớ được rất nhiều điều đã trải qua trong lần chơi trước đó."

"Bao gồm cả khuôn mặt của cương thi này."

Mục Tứ Thành cảm thấy suy luận của Bạch Liễu quá phiến diện, chỉ muốn bác bỏ nó, nhưng cậu nghĩ kỹ một hồi, lại thấy tất cả những điểm mâu thuẫn của Dương Chí trước sau đều có thể khớp với nhau, vì vậy đành phải nuốt lời bác bỏ.

Ký ức của bản thân bị ai đó nuốt chửng thực sự rất kinh tởm và buồn nôn, giống như lén lút giấu kín một cuốn nhật ký, nhưng cuối cùng lại bị tạo thành PPT, sau đó liên tục chiếu lên trước mặt một người xa lạ không có hảo ý với bạn vậy.

Mục Tứ Thành chà xát cánh tay, hỏi: "Nếu Dương Chí thật sự nuốt ký ức của chúng ta thì sao bây giờ? Liệu hắn có tìm ra thứ gì trong ký ức của chúng ta để đối phó với chúng ta không?"

"Đối phó với chúng ta?" Bạch Liễu thản nhiên cười cười, "Trí nhớ của cậu vô hại vậy sao?"

Mục Tứ Thành sửng sốt một lúc: "Không phải chứ, ký ức bị loại rác rưởi như Dương Chí nhìn thì sẽ xảy ra chuyện à!"

Bạch Liễu thu lại ánh mắt về phía Mục Tứ Thành, nhìn màn đêm vô tận bên ngoài thôn Âm Sơn, bình đạm mở miệng: "Kí ức của một số người có thể là kẹo bông gòn, nuốt vào cũng chẳng thành vấn đề, lại còn rất ngọt ngào, ký ức của một số người khác lại như một cuốn nhật ký, nuốt vào sẽ phát hiện ra nhược điểm khống chế họ."

"Tôi nghĩ tính cách của tôi trở thành như thế này thì ký ức của tôi không dễ chịu lắm đâu."

Bạch Liễu mi mắt cong cong cười quay đầu lại: "Nuốt vào có thể đau như nuốt lưỡi dao."

- -----oOo------