Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 353




Mỗi lần có gió nóng ẩm thổi tới, mhững chiếc đèn lồng đỏ treo tr3n vách tường bên trong lối đi huy3t mộ thấp bé lại đung đưa lay động qua trái qua phải, hắt lên tường những cái bóng to nhỏ khác nhau như thể những con rối bóng đang trình diễn.

Động tác của những cái bóng này cứng ngắc khô khan, chúng vươn đầu ghé tai vào nhau như đang nói chuyện, phát ra âm thanh xì xồ xì xào mơ hồ xen lẫn tiếng bước chân khẽ khàng mà Bạch Liễu vừa nghe thấy.

Dưới ánh sáng của đèn lồng, hai bên lối vào ngôi mộ chính có hai cái bóng đang cung kính khom lưng đứng hai bên trái phải, như đang chào đón những vị khách, đôi mắt đen của chúng trống rỗng đen kịt, đảo tới đảo lui tr3n khuôn mặt như đang đánh giá người ở lối vào.

Môi của cái bóng chậm rãi hé ra một vết nứt, giọng nói sắc bén kỳ lạ kia lại phát ra từ bức tường:

"Có hai vị khách tới đây chúc mừng, mời vào chính điện!"

Tr3n tường dày đặc bóng đen là vậy, thế nhưng trong huy3t mộ lại không có một người nào, chỉ có ánh đỏ lờ mờ lay động, sáng tối không ngừng biến hóa thành các động tác và chuyển động đi vào bên trong, những cái bóng tr3n tường lại càng rõ ràng hơn.

Hai cái bóng chào đón ở cửa ra vào thúc giục hắn, nhưng Bạch Liễu vẫn không nhúc nhích, đôi mắt cười cong thành hình trăng non của chúng nhướng lên rồi xịu xuống, cái miệng vốn đang cười cũng biến mất, chỉ còn lại hai cái lỗ mắt đỏ lòe nhìn Bạch Liễu chằm chằm.

Chân cái bóng vốn đang đứng tr3n tường đột nhiên chùng thấp người xuống một cách quỷ dị, càng ngày càng tiến đến gần nơi Bạch Liễu đang đứng, nó cất giọng nói the thé thúc giục lần thứ ba:

"Có hai vị khách, mời vào."

Bạch Liễu rũ mắt xuống, đi vào, theo sau là Mục Tứ Thành.

Hai cái bóng canh giữ lối vào nắm tay nhau, khom nửa người, đảo mắt nhìn Bạch Liễu đi vào trong lối đi, miệng chậm rãi toét ra thành một vòng cung cực lớn:

"Khách quý đến, chủ nhà đón tiếp!"

Bạch Liễu vừa bước vào ngôi mộ, bóng ở hai bên lối đi đang trò chuyện ồn ào ngừng lại ngay lập tức, chúng đứng yên bất động, dùng đôi mắt lóe ánh đỏ lặng lẽ nhìn trừng trừng Bạch Liễu và Mục Tứ Thành.

Những cái bóng này lớn nhỏ, hình dạng khác nhau, có phụ nữ búi tóc đang dắt tay một cô bé thắt bím tóc đôi, có ông già lưng gù chống gậy và có cả đàn ông trung niên mặc áo khoác ngắn, tất cả đều đứng lặng lẽ tr3n vách tường, nhìn chằm chằm Bạch Liễu chậm rãi đi về phía mộ chính.

Mục Tứ Thành nhìn mà da đầu tê hết cả dại, tiến đến gần Bạch Liễu, nhỏ giọng hỏi: "Mấy cái bóng này là gì vậy? Không phải anh nói ở âm phủ chỉ có người sống sao?"

"Người sống có thể chiếu ra bóng trong âm phủ, nhưng không chỉ người sống mới có thể chiếu ra bóng trong âm phủ." Bạch Liễu mắt nhìn thẳng không buồn ngó nghiêng.

"Bóng là hình ảnh do ánh sáng chiếu vào vật thật sau khi ba hồn bảy phách của con người tụ lại với nhau, bản chất của bóng cũng giống như chúng ta được phản chiếu trong gương, cho nên trong dân gian lẫn Đạo giáo đều có câu nói ma quỷ không có bóng, ma quỷ không soi gương được là vậy, bởi vì ba hồn bảy phách của ma quỷ không trọn vẹn."

"Có hình mà không có bóng là do hồn biến thành, còn có bóng mà không có hình là do phách biến thành."

Bạch Liễu liếc nhìn những chiếc bóng tr3n tường: "Chắc hẳn mấy cái bóng này là phách của những người dân thôn Âm Sơn đã chết, nhưng bị mắc kẹt ở đây vĩnh viễn không thể siêu sinh."

Mục Tứ Thành nhìn quanh những chiếc bóng rùng mình: "... Thì ra mấy cái bóng này chỉ là phách hóa, không lợi hại bằng đám cương thi và quỷ cầu tuẫn táng hồn hóa ngoài kia, đúng không?"

Bạch Liễu thu hồi ánh mắt: "《 Mao Sơn tà thuật 》miêu tả 【người có  hồn thiện thì phách ác, người có hồn linh thì phách ngu... Hồn còn người còn, hồn mất người cũng mất."

Mục Tứ Thành nhấp một ngụm nước miếng: "... ý anh là sao?"

Bạch Liễu giải thích đơn giản: "Có nghĩa là hồn thì lương thiện tốt bụng, phách thì tà ác xấu xa, hồn có tâm linh, linh tính, còn phách thì vô minh, ngu muội."

"Nếu có hồn thì thứ ma quỷ đó còn được xem là có nhân tính, nhưng một khi hồn hoàn toàn tiêu tán thì ma quỷ sẽ không còn nhân tính nữa, những lệ quỷ hung ác nhất tr3n thế gian này đều là phách hóa, chỉ có người có đạo pháp cao thâm mới khống chế được nó."

Mục Tứ Thành nhịn không được than thở: "Thiệt luôn hả?! Cái đám cương thi với quỷ cầu tuẫn táng hồn hóa ngoài kia mà được xem là lương thiện tốt bụng á?!"

Bạch Liễu bình tĩnh đáp: "So với phách thì đúng là vậy."

Ánh sáng đỏ của những chiếc đèn lồng trong hành lang huy3t mộ càng lúc càng sáng, không biết từ lúc nào, Mục Tứ Thành nhận thấy bóng hai bên bắt đầu di chuyển chậm rãi, đôi mắt chúng phản chiếu dưới ánh sáng đỏ nhìn trừng trừng bất động về phía Bạch Liễu, tốc độ bước đi dưới chân như phù du hư ảo.

Miệng của bóng bị tách ra thành những khe đỏ to nhỏ khác nhau, dính chặt vào nhau thì thầm khe khẽ nói chuyện, âm thanh rất mơ hồ, giống như đang nghe thấy tiếng thì thầm của người hàng xóm sau một một bức tường, bí mật lại ồn ào.

Mục Tứ Thành hoàn toàn không nghe thấy chúng đang nói gì, nhưng chắc chắn chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì hết, bởi lẽ tầm mắt của bóng khiến cho Mục Tứ Thành cảm giác được một thứ ác ý rõ ràng.

Mục Tứ Thành nhìn nhìn mấy cái bóng một hồi thì lạnh hết cả gáy, cau mày hỏi: "Sao mấy cái bóng này càng lúc càng ngắn thì phải?"

Bạch Liễu kéo Mục Tứ Thành đi sát sau hắn.

"Để ý dưới chân." Bạch Liễu nhàn nhạt nhắc nhở, "Mấy cái phách dạng bóng này bị nhốt trong tường, hiện tại vẫn chưa tấn công chúng ta chắc là vì không có cách nào thoát ra ngoài, nhưng bóng của chúng nó có thể chạm tới bóng của chúng ta."

Mục Tứ Thành vô thức cúi đầu xuống, kinh hãi phát hiện chân của những cái bóng này đã chậm rãi trượt từ tr3n tường xuống đất, và vẫn tiếp tục càng ngày càng gần với bóng của họ.

Thảo nào cậu thấy mấy cái bóng càng ngày càng lùn!!

Bóng tr3n tường dường như biết bọn họ đã phát hiện ra âm mưu tiếp cận, chúng hé miệng cười, tr3n tường lập tức truyền ra giọng cười của đủ loại người nam nữ già trẻ ồn ào cả một khu mộ.

Mục Tứ Thành bị dọa sợ, bắt đầu cun cút một đường thẳng tiến phía sau Bạch Liễu, cố gắng giữ cho cái bóng của mình ở trung tâm và cách xa mấy cái phách đó.

Bạch Liễu liếc khóe mắt nhìn bóng Mục Tứ Thành tr3n mặt đất đã mờ nhạt đến mức khó có thể nhìn thấy.

Không có bóng, có nghĩa là Mục Tứ Thành sắp bị hồn phách chia lìa.

Mục Tứ Thành ở đây có nhân tính mà không có bóng, như vậy tức là hồn hóa, cho nên những gì còn lại trong cơ thể Mục Tứ Thành, không cần nói cũng biết, đương nhiên chính là phách hóa.

Phách không có nhân tính, chỉ có ác tính.

Mọi chuyện trở nên có chút rắc rối, thứ như phách chỉ có đạo gia chân chính mới có thể thu phục, nhưng Bạch Liễu không có chính pháp, chỉ có tà pháp.

Bây giờ chỉ có thể đi tới đâu tính tới đó.

Bạch Liễu đi đến cuối lối đi trong huy3t mộ, đẩy cánh cửa gỗ kép màu đỏ nhạt khá hẹp ra.

Bóng tr3n tường nhìn Bạch Liễu bằng ánh mắt thèm muốn khiến người ta sởn cả da đầu, vừa hào hứng cổ vũ vừa cười nói bước vào cửa gỗ.

Bạch Liễu cũng dẫn Mục Tứ Thành vào cửa gỗ.

Không gian huy3t mộ vốn thấp bé nay bỗng rộng thoáng lên không ít, chiều cao của nóc mộ đã cao hơn trước gấp mấy lần, có vẻ cao hơn khoảng hai ba tầng lầu, trang trí của ngôi mộ chính được mô phỏng theo chính điện của đại trạch ngày xưa, nến đỏ, nến trắng và đèn lồng được thắp sáng khắp nơi, gần như đèn đuốc sáng trưng.

Mấy cái bóng nối đuôi nhau khắp nơi loanh quanh tr3n tường, vẽ ra không ít cảnh tượng tiếp đãi khách khứa, tụ tập nói chuyện rôm rả với nhau, âm thanh vui cười đùa giỡn cực kỳ náo nhiệt vui vẻ, tất nhiên, nếu mấy cái bóng này đừng mãi lẳng lặng nhìn trừng trừng vào Bạch Liễu, thì hắn cũng sẽ chân thành chúc phúc cho bữa tiệc sôi động này.

Đối diện cửa gỗ là bảy cái bàn bát tiên được sắp xếp theo một quy luật nào đó, tr3n bàn phủ một lớp bụi dày, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy hoa văn bát quái kỳ môn độn giáp, chân bàn bị đinh vàng đóng chết tr3n mặt đất, không thể xê dịch.

Xung quanh bàn bát tiên không có bàn ghế gì cả, mà chỉ có mấy cái quan tài đứng thẳng đều đã được mở ra trống rỗng, nắp quan tài xếp chồng lên nhau tr3n mặt đất, tr3n quan tài còn quấn dây đỏ.

Bên trong quan tài mục nát nghiêm trọng, nước vẫn còn nhỏ xuống, phần đầu được khảm một chiếc gương đồng, giống với quan tài cô dâu mà Bạch Liễu đã từng thấy trong miếu trước đây.

Bạch Liễu bước ra phía trước, hắn đi vòng qua mấy cái quan tài, ngồi xổm người xuống, cẩn thận vuốt v3 mấy sợi dây đỏ tr3n nắp quan tài: "Chỗ gãy không có bụi, chứng tỏ mới bị chém gãy, thi thể bên trong chưa đi xa.".. "

Sau đó Bạch Liễu đứng dậy, lần lượt đi quanh các quan tài, nhẹ giọng đếm: "1, 2... 33."

"Chỉ có 33 cái quan tài trống." Bạch Liễu nhìn quanh, "Thiếu 16 cái nữa."

Mục Tứ Thành đứng đằng xa không dám lại gần, sợ cun cút hỏi: "Sao anh biết còn thiếu 16 cái nữa?"

"Đây hẳn là trận pháp lấy số 7 làm trung tâm." Bạch Liễu chỉ vào bảy cái bàn bát tiên, "7 con cương thi, 7 con quỷ cầu tuẫn táng, chúng ta cũng phải canh giữ 7 cái quan tài trong miếu, theo quy luật này, mỗi bàn bát tiên ở đây phải tương ứng với 7 cái quan tài."

"Nhìn bụi bặm tr3n mặt đất cũng có thể nhận ra." Bạch Liễu ra hiệu cho Mục Tứ Thành nhìn xuống đất, "Lớp bụi ở những nơi này không dày, lại có dấu vết kéo lê, chắc đây là chỗ để quan tài ban đầu."

"16 chiếc quan tài này chính là mấy cái quan tài bị ma cọp vồ khuân vác chúng ta đã gặp tr3n đường đi."

Bạch Liễu trầm ngâm: "Nhưng đám ma cọp vồ đó vốn sinh ra là do chủ nhân ngôi mộ, chúng nó chỉ nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân ngôi mộ, hơn nữa trận pháp này phải do chủ nhân ngôi mộ sắp đặt từ trăm năm trước."

"Tại sao sau một trăm năm, chủ nhân ngôi mộ lại muốn đám ma cọp vồ di chuyển quan tài cô dâu ra khỏi huy3t mộ, phá hủy trận pháp mà chính lão ta đã dày công sắp đặt từ một trăm năm trước?"

Bạch Liễu rũ mắt xuống, xoa bụi tr3n tay: "Chỉ còn một bước nữa thôi, lão sẽ có thể thu thập đủ âm khí, luyện thành tuyệt thế âm thi."

(*): Ba hồn bảy phách hoặc ba hồn bảy vía: Các bạn search google có giải thích nhé

- -----oOo------