Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 346




Đạo nhân giấy chậm rãi đi ngang qua mặt Bạch Liễu, không giống như đám người giấy nhỏ chuyển động cứng nhắc, động tác của nó cực kỳ uyển chuyển và tự do giống như một người thật.

Đạo nhân giấy vừa đi qua thì Bạch Liễu đã đẩy Mục Tứ Thành ra, khớp theo tiếng bước chân của người giấy, theo sát phía sau.

Mục Tứ Thành đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn Bạch Liễu, hoa tay múa chân dùng khẩu hình hỏi: "Chúng ta theo nó làm gì?"

Bạch Liễu cũng dùng khẩu hình trả lời: "Mới rồi cậu đã gặp qua đám người giấy đuổi thi này, theo sau chúng không chừng có thể tìm thấy thi thể của cậu."

Đạo nhân giấy kia cầm kiếm đào sải bước nhanh về phía trước, dường như vì không có mắt nên nó không thể nhìn thấy Bạch Liễu và Mục Tứ Thành đang đi theo mình, cứ đi xuyên qua mấy cái mộ liên tiếp, mãi một hồi lâu Bạch Liễu nghe được tiếng nước chảy róc rách.

Sau khi xuyên qua một ngôi mộ nhỏ lần nữa, một con sông dài rộng chừng năm mươi mét hiện ra trước mặt Bạch Liễu.

Nước sông dài chảy xiết, dưới ánh sáng của lư hương mà đám người giấy đang nâng lên, có thể thấy nước sông bắn tung tóe vào đá, có một cây cầu ngắn màu trắng bắc qua sông dài.

Cây cầu rất thấp và hẹp, mặt cầu gần như chạm mặt nước, hai bên không có lan can, cảm giác như người tr3n cầu hễ vươn tay ra là đều có thể chạm được vào mặt nước.

Tr3n cầu không có ai, chỉ có thấp thoáng mấy bóng dáng Bạch Liễu không biết là cái gì đang thong thả lôi kéo tr3n cầu.

Càng đến gần cây cầu, Bạch Liễu càng ngửi thấy mùi nước hôi thối kỳ quái, nhìn từ xa cây cầu ngắn màu trắng như được làm bằng đá, nhưng khi bước vào thì hắn phát hiện ra nó được gấp bằng giấy dầu, tr3n cầu giấy có một số con ma cọp vồ vẻ mặt đờ đẫn kiễng chân đi tới đi lui và một ít tàn hồn đen thui nửa trong suốt đang vật vờ qua lại.

Nhưng mấy thứ đó thì đã quá thường rồi, đập vào mắt Bạch Liễu là những người phụ nữ tr3n cầu cầm dù giấy dầu màu trắng, bước đi uyển chuyển như đang tản bộ dưới cơn mưa.

Những người phụ nữ đó bung dù quay lưng lại với Bạch Liễu, ăn mặc áo liệm màu trắng,  tay phe phẩy khăn trắng, đôi bàn chân tr4n trụi không mang giày dép gì cả, lắc lư eo từng bước đi từ giữa cầu đến đầu cầu rồi quay lại, như thể sắp đi về hướng cũ.

Mục Tứ Thành đang nín thở chờ những người phụ nữ này quay lại thì đột nhiên bọn họ lại ném dù xuống dưới, nhảy ùm xuống sông.

Giấy trắng trôi lững lờ dưới cầu dạt qua để lộ thi thể úp mặt của những người phụ nữ đó, mái tóc dài xõa trong nước, trôi bất động dưới sàn cầu, nhưng khi băng qua mặt cầu thì những thi thể này lại ngửa mặt lên.

Khuôn mặt của thi thể đen xì, trương phù mang theo nụ cười oán độc, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào "người" đang đi tr3n cầu, quay trái quay phải để tìm kiếm thứ gì đó tr3n cầu, sau khi tìm không thấy thì nụ cười oán độc tr3n khuôn mặt ngày càng méo mó, rồi từ từ trôi đi.

Không lâu sau đó, giữa cầu lại xuất hiện một người phụ nữ đi bộ cầm dù giấy dầu.

Bạch Liễu nhìn chằm chằm vào những người phụ nữ đang đi tr3n cầu, hắn nhanh chóng phát hiện bọn họ dường như là cùng một nhóm, cứ liên tục tuần hoàn phiêu đãng, đi tới đi lui tr3n cầu, nhảy cầu, trôi lềnh bềnh dưới sông rồi lại lên cầu.

Mỗi khi trôi dưới chân cầu, ánh mắt của những người phụ nữ này lại nhìn chằm chằm vào thành cầu, như thể đang tìm kiếm điều gì đó.

Tìm mãi tìm mãi vẫn không thấy, ánh mắt của bọn họ nhìn những người qua lại tr3n cầu càng trở nên căm phẫn nham hiểm, có vẻ như rất oán hận "người" tr3n cầu vì đã ngăn cản bọn họ tìm kiếm.

Mục Tứ Thành bị đám quỷ nữ quái đản này dọa sợ khiếp vía, vội kéo tay áo Bạch Liễu: "... họ đang làm gì vậy?"

Bạch Liễu liếc nhìn Mục Tứ Thành: "Cậu đi qua cây cầu này một lần rồi, bây giờ không nhớ gì sao?"

Mục Tứ Thành ngẩn ra lẩm bẩm, "... không nhớ."

Bạch Liễu thu hồi ánh mắt: "Theo ghi chép của 《 Mao Sơn tà thuật 》thì chắc những người phụ nữ này là quỷ cầu tuẫn táng."

Mục Tứ Thành hỏi: "Quỷ cầu tuẫn táng là sao?"

Bạch Liễu nhìn những người phụ nữ cầm dù giấy: "Tương truyền thời xưa, khi người chồng rời nhà, những người phụ nữ trong gia đình mỗi ngày bất kể thời tiết như thế nào đều sẽ cầm dù chờ đợi chồng mình trở về, nhưng nếu sau đó nhận được tin báo tang của chồng thì họ sẽ đau buồn nhảy cầu tuẫn táng."

Mục Tứ Thành nhìn đám nữ quỷ với vẻ thông cảm: "Thì ra bọn họ đang tìm chồng trở về quê nhà à?"

"Chắc là vậy." Bạch Liễu liếc nhìn ánh mắt thương cảm của Mục Tứ Thành, "Oán khí của xác chết trôi dưới cầu rất mạnh, âm hồn của chúng sẽ vây quanh cầu từ đời này sang đời khác, luôn canh giữ cây cầu và chờ đợi chồng mình, nếu không tìm được chồng thì sẽ kéo tất cả nam nhân qua cầu xuống nước."

Mục Tứ Thành kinh ngạc nói: "Kéo tôi xuống nước làm gì! Tôi có phải là chồng của mấy bà thím đó đâu!"

Bạch Liễu thản nhiên gật đầu: "Đúng rồi, người ta cũng biết, thế nên nếu sau khi kéo xuống nước mà phát hiện cậu không phải là chồng của bọn họ thì bọn họ sẽ lại đau khổ dìm chết cậu vì nhận sai người, sau đó ném cậu sang một bên, tiếp tục đợi chồng của mình."

Mục Tứ Thành: "..."

"Quần què gì dzậy!" Mục Tứ Thành phản ứng lại, cậu giữ chặt Bạch Liễu nhíu mày, "Tr3n cầu có quỷ cầu tuẫn táng, người sống như anh đi qua cây cầu này không phải rất nguy hiểm sao?"

Bạch Liễu ánh mắt tối sầm: "Ừ, quỷ cầu tuẫn táng là một trong những con quỷ nguy hiểm nhất trong ghi chép của 《 Mao Sơn tà thuật 》."

"Oán khí của quỷ cầu tuẫn táng không thể đổi hướng, chỉ có thể giải bỏ, nếu không có bùa cải trang thành chồng của chúng, một khi phát hiện chúng ta chỉ là hai người đàn ông xa lạ, thì chúng ta nhất định sẽ bị kéo xuống cầu chết đuối và mắc kẹt trong vòng tuần hoàn tr3n cầu dưới cầu giống như vậy."

Mục Tứ Thành lạnh hết cả sống lưng: "Vậy anh có bùa ngụy trang không?"

Bạch Liễu khựng người: "Không có, đó là loại bùa chính thống, gọi là 【 Ngụy Thân Phù 】, sách tà thuật không có ghi chép."

"Vậy chúng ta không qua cầu được, trở về tính..." Mục Tứ Thành còn chưa kịp nói hết lời, cậu đột nhiên co quắp run rẩy vài cái, hắc khí tr3n mặt đột nhiên dày đặc, tứ chi biến dạng nằm bò tr3n mặt đất, hai mắt đỏ sậm như máu, nhe răng lao về phía Bạch Liễu!

Ở phía bên kia, trong lăng mộ.

Khổng Húc Dương đang dán một lá bùa 【 Ngụy Thân Phù 】tr3n trán, tay cầm giá cắm nến, sắc mặt đắc ý quay sang nói tán dóc với Dương Chí cũng được dán một lá bùa Ngụy Thân Phù: "Lần này Bạch Liễu chết ở trong mộ là cái chắc!"

Dương Chí gật đầu nói phải, giơ một ngón tay cái với Khổng Húc Dương, vẻ mặt không giấu giếm khen ngợi: "Đương nhiên rồi, Khổng ca, anh cao tay thật đó, quá đỉnh luôn, trực tiếp dẫn bọn họ vào trong huy3t mộ."

Khổng Húc Dương giả vờ không kiên nhẫn xua tay Dương Chí: "Cái này mà đỉnh gì chứ, chỉ là một lá bùa Dẫn Lộ Phù để âm thi dẫn dường cho bọn họ mà thôi, chủ yếu là Bạch Liễu chán sống, cái gì cũng không có mà dám xông vào huy3t mộ, đây không phải là tự mình tìm chết sao?"

"Phong cách chiến thuật của hắn là sẵn sàng liều mạng, này đối với tôi có gì là cao tay chứ? Không phải đều là dựa vào đối thủ sao?"

Khổng Húc Dương vỗ tay phủi bụi đèn, làm bộ làm tịch thở dài: "Tất nhiên là tôi vẫn hy vọng Bạch Liễu có thể giãy dụa sống sót lâu hơn tí, bằng không thì chúng ta một đường clear quái sạch sẽ nhanh chóng, thắng thi dấu cũng quá dễ dàng, xem chẳng có gì hứng thú, chẳng có tí k1ch thích gì thì sao tôi tăng độ nổi tiếng được chứ?"

Dương Chí lại gật đầu lia lịa, trong lòng cũng rất cảm khái: "Trước đây tôi xem Bạch Liễu thi đấu còn tưởng hắn rất lợi hại, có ngờ đâu trước mặt Khổng ca còn chưa kịp múa may thì đã sắp chầu ông bà ông vải rồi."

Khổng Húc Dương chế nhạo coi thường: "Lợi hại? Một tên công nhân viên chức bị đuổi việc, một tên loser, có thể so sánh với tôi sao?"

"Bất quá Bạch Liễu cũng dựa vào thực lực giành được Top 1 bảng Tân Tinh, Top 1 bảng xếp hạng Quốc Vương." Dương Chí  vô tình đưa ra ví dụ về thành tích của Bạch Liễu, không để ý khuôn mặt của Khổng Húc Dương đang dần u ám, "Không nghĩ là thua nhanh như vậy... "

"Nói xong chưa?" Khổng Húc Dương âm u lườm Dương Chí một cái.

Đến lúc đó Dương Chí mới nhận ra hình như mình đã chọc vào chân đau của Khổng Húc Dương, liền nhanh chóng tìm cách bù đắp: "Nhưng vẫn không thể so sánh được với Khổng ca!"

Dương Chí nói xong thì có chút chột dạ, bởi vì Khổng Húc Dương chưa bao giờ giành được top 1 của bảng xếp hạng Quốc Vương.

Khổng Húc Dương năm trước bị Hồng Đào đá đít, năm ngoái thì bị Hắc Đào đè bẹp, năm nay vất vả lắm mới có dịp ngoi lên định tỏa sáng thì lại bị Bạch Liễu từ đẩu từ đâu nhảy ra cướp lấy vị trí mà gã luôn mong nhớ.

Khổng Húc Dương cười lạnh một tiếng, phớt lờ Dương Chí, cầm giá cắm nến tiến sâu vào ngôi mộ.

Thỉnh thoảng, bọn họ đi qua những người phụ nữ cầm dù giấy, đám ma cọp vồ bò trườn tr3n mặt đất và cô dâu đội khăn trùm đầu, nhưng hai người Khổng Húc Dương cứ như đang ở chỗ không người, ngang nhiên lướt qua chúng, mà đám ma đó cũng không làm hại bọn họ, thậm chí có nữ quỷ cầm dù giấy còn che ô cho họ.

Mãi đến khi bọn họ đến một ngôi mộ mới, người phụ nữ này mới quay người chậm rãi đi xa, để lại những dấu chân dính đầy nước tr3n mặt đất.

Dương Chí nhìn nữ quỷ kia, trong lòng sợ hãi vỗ vỗ nguc: "【 Ngụy Thân Phù 】 này thật là lợi hại, bọn quỷ cầu tuẫn táng này xem chúng ta như chồng bọn chúng, còn che dù cho chúng ta."

"Nếu không có 【 Ngụy Thân Phù 】 này..." Dương Chí như nhớ ra điều gì đó kinh khủng rùng mình.

Khổng Húc Dương cũng thoáng tái mặt, nhưng miệng lại hung ác rủa xả: "Cả đám đàn bà điên khùng, lần trước chơi phó bản này thiếu chút nữa là chết dưới tay đám quỷ tuẫn táng đó, mẹ nó, may là mấy ả không phát hiện ra lão tử là đồ giả, không thì lão tử cũng thành kẻ thù của mấy ả luôn rồi, một đám quỷ cái!"

Dương Chí lòng còn sợ hãi: "Phải đó, vả lại Sách quái vật Quỷ cầu tuẫn táng chỉ có một nhược điểm chính là chồng của bọn chúng! Nếu không phải lần đó Khổng ca tìm thấy 【 Ngụy Thân Phù 】trong sách Mao Sơn đúng lúc thì tất cả chúng ta đều đã chết!"

"Mấy con đ* ch* chết." Khổng Húc Dương ác độc nguyền rủa hai câu, nhưng không biết suy nghĩ cái gì, biểu tình tr3n mặt lại dịu đi.

Khổng Húc Dương giễu cợt: "Lần trước không phải muốn giết ông đây sao? Lần này thành thành thật thật theo đuôi che dù cho ông."

Dương Chí d4m đãng cười hắc hắc, xoa xoa tay, "Khổng ca, anh nói xem, nói không chừng đám đàn bà đó..."

Khổng Húc Dương ghê tởm xua tay ngắt lời Dương Chí: "Khẩu vị của cậu cũng nặng quá!"

Dương Chí thức thời chuyển đề tài: "Anh nghĩ đội Bạch Liễu có thể đi được bao xa?"

Khổng Húc Dương nghe vậy thì lại quan tâm: "Chúng ta đã đi qua huy3t mộ đó một lần rồi, nguy hiểm nhất chính là ba mươi cô dâu trong hỉ đường, quỷ cầu tuẫn táng và đám cương thi."

"Tất nhiên khủng b0 nhất chính là đạo nhân trong lăng mộ chính." Khổng Húc Dương nói nói đây thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn một chút, "Giao diện thứ đó ít nhất cũng phải 20.000 đến 30.000, tốt nhất là đừng nên đánh thức nó, nếu không tất cả chúng ta đều phải chết."

"Sau thất đầu, trong vòng hai ngày, cương thi đó hút đủ âm khí của đám người thôn Âm Sơn cuối cùng thì sẽ bắt đầu thức tỉnh, đồ sát cả thôn, căn bản không có cách nào ngưng lại." Khổng Húc Dương sắc mặt đen thui, "Lần trước chúng ta vừa mới thoát ra khỏi trò chơi thì đạo nhân đó đã giết hết tất cả những người chơi còn lại bị mắc kẹt bên trong."

"Nhiều người chơi trong số đó là thành viên triển vọng của các hiệp hội lớn, thế mà đối mặt với đạo nhân đó chẳng có chút phản kháng nào."

Dương Chí nhớ tới đạo nhân cũng biến sắc: "Không sao, chỉ cần Bạch Liễu chết, trò chơi sẽ kết thúc, bọn họ khó mà qua cửa quỷ cầu tuẫn táng."

"Tôi hy vọng đội Bạch Liễu có thể cầm cự thêm chốc lát để trò chơi kéo dài thêm một thời gian, dù sao thì nghe nói có rất nhiều khán giả ủng hộ Bạch Liễu, họ cũng mong chờ Bạch Liễu thi đấu lắm đây." Khổng Húc Dương nhún vai tiếc nuối, nụ cười ác ý càng ngày càng lớn, "Từ trước đến nay, tôi vẫn luôn là người nguyện ý thỏa mãn nguyện vọng của khán giả mà."

"Nhưng mà lỡ đâu Bạch Liễu thực sự không thể xoay xở với mấy bà vợ bị bỏ rơi cầm dù kia, thì cũng không biết những khán giả ủng hộ hắn sẽ nghĩ như thế nào?"

Dương Chí ngầm hiểu tranh thủ nịnh bợ: "Làm sao bọn họ có thể tiếp tục ủng hộ Bạch Liễu nữa chứ? Tự nhiên sẽ chuyển qua ủng hộ anh thôi, Khổng ca!"

- -----oOo------