Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 334




"Cho nên thất đầu vẫn cần người của thôn Âm Sơn canh giữ." Hà Đại Ngưu vừa đi lên một con đường núi vừa nói, sau đó ông ta chống gối nghỉ ngơi một hồi, tự lẩm bẩm nói: "Người ngoài như chúng ta canh giữ thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lạ."

Bạch Liễu đỡ tay Hà Đại Ngưu: "Sẽ xảy ra chuyện lạ gì?"

Hà Đại Ngưu lại yên lặng, một lúc lâu sau mới xua tay nói: "Thôi, hiện giờ mọi người đều đã chết, các cậu là chồi non còn sót lại của thôn Âm Sơn, cũng không cần phải kiêng dè gì, nói cho các cậu nghe cũng chẳng sao."

"Thôn Âm Sơn này không chỉ có tính bài ngoại mà còn có rất nhiều phong tục kỳ lạ, tôi không phải là người ở đây nhưng cũng nghe nói rất nhiều, bởi vì chuyện quá kỳ quái đi."

Hà Đại Ngưu nhìn đống tiền giấy bay lả tả tr3n con đường núi, lâm vào hồi ức:

"Trong thôn Âm Sơn này không có người chết già, còn trẻ đã chết mà chết bằng nhiều cách rất  kỳ quặc, gạch gói rơi xuống đầu chết, ăn cơm bị hóc xương chết..v.v. mà người bị chết đuối là nhiều nhất, năm nào cũng có vài người chết đuối."

"Đó chưa phải là kỳ quái nhất, kỳ quái nhất là phong tục chôn cất của thôn Âm Sơn."

"Nếu người bị chết đuối thì thông thường thôn Âm Sơn sẽ chôn họ trong quan tài và vải liệm, còn nếu không phải chết đuối mà lại là con gái chưa cưới gả thì thôn Âm Sơn sẽ mặc hỉ bào cho họ, gióng trống khua chiêng, đánh cồng thổi sáo dùng kiệu hỉ để hạ táng người con gái đó."

"Bọn họ cũng thích hợp táng, tức là những người chết cùng nơi phải tìm ngày chôn chung, nếu trong thời gian đó có người chết đuối và con gái chưa chồng đột ngột qua đời, thì hỉ kiệu và quan tài một đỏ một trắng sẽ được hạ táng cùng nhau."

"Sao có thể làm như vậy chứ..." Hà Đại Ngưu lắc đầu liên tục, "Tân hôn hạ táng, mặt đỏ váy đỏ kiệu đỏ giày đỏ phấn đỏ, cả năm màu đỏ, chết đuối hạ táng, nước trắng, áo trắng, quần trắng, giày trắng, tiền giấy trắng, cả năm màu trắng, hai thứ này hợp lại với nhau tạo thành tai ương, người hạ táng đời đời kiếp kiếp không được siêu sinh."

Hà Đại Ngưu thở dài: "Thôn Âm Sơn bao năm nay đều hạ táng như thế, cũng không biết đã tích tụ bao nhiêu oan hồn không được siêu thoát."

"Bất quá cứ xem như tôi phong kiến mê tín đi." Hà Đại Ngưu quay đầu nhìn Bạch Liễu, "Người trẻ tuổi các cậu chắc là không tin điều này đâu nhỉ?"

Hà Đại Ngưu không đợi Bạch Liễu trả lời, tiếp tục nói: "Không tin cũng không sao, không tin thì sẽ không thấy ma quỷ, các cậu không tin thì sẽ không nhìn thấy chúng."

"Nhưng nếu đến lúc các cậu phải tin thì cũng đừng sợ hãi khi nhìn thấy những thứ đó, chỉ cần đừng xúc phạm chúng nó là được, chúng nó sẽ không chủ động đả thương các cậu."

Hà Đại Ngưu nhìn sâu vào mắt Bạch Liễu: "Nếu người mang lòng bất nghĩa, khăng khăng mạo phạm chúng nó thì dù có lên trời xuống biển cũng chạy không thoát thôn Âm Sơn."

"Vùng đất này hàng trăm năm nay chứa đầy sát khí của những oan hồn không được siêu thoát, tôi khuyên những người trẻ tuổi các cậu đừng không biết trời cao đất dày, tự giải quyết cho tốt."

Nói xong, Hà Đại Ngưu không quan tâm biểu hiện của Bạch Liễu như thế nào, gạt bàn tay Bạch Liễu đang đỡ lấy mình, chắp hai tay sau lưng khập khiễng đi lên núi.

"Đi theo tôi đến đây." Hà Đại Ngưu không quay đầu lại mà nói, "Sắp tới nơi đặt thi thể tổ tông của cậu rồi."

Bạch Liễu xa xa nhìn dọc theo con đường núi nơi Hà Đại Ngưu đi qua, cách đó không xa có một ngôi chùa treo đầy vải bố trắng, đến gần hơn thì nhận ra đó là một ngôi miếu thờ của Đạo giáo.

Ngoài cửa miếu thờ bày biện 7, 8 vòng hoa, hai bên là hai câu đối phúng điếu thật dài, bước vào bên trong, chính giữa miếu thờ là bức tượng Tam Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn trông khá cũ kỹ, nhưng bề mặt không có tro bụi cũng không bong tróc sơn, có nhiều dấu vết sửa chữa, có thể nhận thấy tượng đã được bảo dưỡng rất tốt.

Lúc này, pho tượng đang ôm phất trần, đôi mắt hơi nheo lại, tựa hồ đang đánh giá đoàn người Bạch Liễu vừa đi vào.

Hương khói trong chùa nghi ngút dày đặc, nến và nhang hừng hực cháy đỏ, mùi dầu mè nồng nặc trong không khí, ngoài bàn hương án trước bức tượng đặt bảy cỗ quan tài, tất cả đều được kê bằng hai chiếc ghế dài bằng gỗ.

Hà Đại Ngưu vừa bước vào đã thắp ba nén nhang, cung kính lạy tượng ba lần rồi mới c4m vào lư.

"Thần ba quỷ bốn." Thắp hương xong Hà Đại Ngưu quay đầu lại nhìn Bạch Liễu, "Nhớ kỹ điều này, lúc thắp nhang cho đạo gia đừng thắp sai, nếu không thì lỡ xảy ra chuyện gì đạo gia sẽ không phù hộ cho cậu đâu."

Mục Tứ Thành ghé vào bên tai Bạch Liễu nói nhỏ: "Thần ba quỷ bốn là sao vậy?"

Bạch Liễu nhẹ giọng giải thích: "Một bối cảnh thường thấy trong các game kinh dị của Trung Quốc, gặp thần thì thắp 3 nén nhang, quỳ lạy 3 lần, gặp quỷ thì thắp 4 nén nhang, quỳ lạy 4 cái."

Mục Tứ Thành căng thẳng hỏi: "Nếu đốt nhầm thì phải làm sao?"

Bạch Liễu ánh mắt xẹt qua bảy cái quan tài: "Thì có thể chúng ta sẽ đánh thức mấy đồ vật trong các quan tài này rồi chơi trò đuổi bắt chẳng hạn."

Mục Tứ Thành vẻ mặt kinh hoàng, nhanh chóng lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại 【 thần ba quỷ bốn 】.

"Lại đây." Hà Đại Ngưu vẫy tay với Bạch Liễu.

Bạch Liễu kéo Mục Tứ Thành đang hoảng hốt, "Đậu má, trong tên của tôi có chữ bốn kìa, làm sao bây giờ?".

Hà Đại Ngưu thấy Bạch Liễu đi tới thì vỗ vỗ quan tài: "Cậu nhìn cái này đi."

Bạch Liễu nhìn xuống bề mặt cái quan tài đen hình tứ giác, ở bốn góc của nó buộc bốn quả chuông được xuyên chỉ đỏ khéo léo, một theo chiều ngang và một theo chiều dọc tr3n bề mặt quan tài.

Chỗ chỉ đỏ giao nhau được dán một lá bùa, tr3n lá bùa vẽ một số hoa văn hình rồng, phượng hoàng bằng chu sa và ba chữ cái to viết dạng cuồng thảo ——【 An Sát Chú 】.

Hà Đại Ngưu ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu: "Nhìn thấy lá bùa vàng này không? Đây là 【 An Sát Chú 】do một đạo sĩ đạo hạnh cao thâm mà chúng ta mời về vẽ ra để trấn áp thủy thi trong quan tài, tuyệt đối đừng gỡ nó ra."

Bạch Liễu liếc nhìn lá bùa: "Nếu gỡ ra thì sẽ ra sao?"

Hà Đại Ngưu yên lặng nhìn Bạch Liễu: "Người trong quan tài này đều là tổ tông của cậu, tất cả đều chết thọ, theo lý mà nói thì đây là hỉ tang, cho dù tức giận cũng không làm khó dễ con cháu có huyết thống với mình."

"Nhưng không may là họ bị rơi xuống nước chết đuối lúc lên núi cúng tổ tiên trong lễ hội Thanh minh."

Hà Đại Ngưu nhìn vào chiếc quan tài: "Thôn Âm Sơn nặng nề âm khí của biết bao oan hồn không được đầu thai chuyển thế, mùa thanh minh là lúc bọn họ du đãng lang thang bên ngoài, tổ tông của cậu bị lây dính oán khí không ít từ những oan hồn đó, lại là chết đuối, thủy là âm, thủy quỷ thì lại thích tìm người thế thân."

"Cậu nói xem nếu gỡ lá bùa này ra thì sẽ xảy ra chuyện gì?"

Tr3n khuôn mặt tái nhợt của Hà Đại Ngưu lộ ra một nụ cười ẩn ý: "Đương nhiên là cậu sẽ bị ông bà của mình kéo làm người thế thân rồi."

Mục Tứ Thành nhìn thấy ông ta cười thì rùng mình, theo bản năng lùi lại nửa bước.

Bạch Liễu vững như Thái sơn, thản nhiên dò hỏi, "Vậy bùa 【 An Sát Chú 】này còn nhiều không?"

Hà Đại Ngưu quay người lại, cúi đầu lạy trước bức tượng Tam Thanh trong miếu, trả lời Bạch Liễu: "Không còn."

"Bây giờ ngoại trừ thế hệ lớn tuổi của chúng tôi ra thì cũng chỉ có người của thôn Âm Sơn vẫn còn tin tưởng, sẵn sàng tiêu tiền mời thỉnh đạo gia về làm phép, miếu thờ ở đây hương khói cũng thịnh, còn có cả cửa hàng bán hoàng phù chu sa."

"Nhưng người ở thôn Âm Sơn càng ngày càng ít dần, những cửa hàng đó cũng đóng cửa từ lâu, mấy lá bùa này đều do đạo gia để lại trước khi rời đi."

Hà Đại Ngưu run run rẩy rẩy xoay người lại, ngữ điệu sâu kín:

"Đạo gia đó nói, sắp tới sẽ có đại loạn ở thôn Âm Sơn, vì vậy mới để lại vài lá bùa 【 An Sát Chú 】, ông ấy còn nói rằng, tuy rằng không thể hóa giải nhưng cũng miễn cưỡng trì hoãn được một thời gian, kêu chúng tôi không nên đến gần thôn Âm Sơn vì sẽ dễ xảy ra chuyện."

"Đạo gia kia rời đi không bao lâu thì ông bà của cậu gặp tai nạn, mấy lá bùa An Sát Chú có dịp phát huy công dụng của nó."

Hà Đại Ngưu nhìn thẳng Bạch Liễu: "Đạo gia để lại không nhiều không ít vừa đúng bảy lá bùa, mà tổ tông đã chết của cậu không nhiều không ít cũng vừa đúng bảy người."

"Bảy lá bùa, bảy quan tài, thất đầu hồn về..."

"Số 7 trong Đạo giáo là thái cực của âm dương, là số tới và đi, nghĩa là âm dương chi khí hội tụ về con số này, việc đã qua và việc sắp tới."Hà Đại Ngưu nhìn bức tượng Tam Thanh với vẻ mặt ảm đạm, lắc đầu, "Những gì đã xảy ra trong quá khứ sẽ lại xảy ra một lần nữa, con người không thể nào ngăn cản được nó."

"Nếu nghe thấy tiếng chuông vang lên ở bốn góc quan tài thì đừng chạy lung tung, bên ngoài còn nguy hiểm hơn, cứ ở lại đây đạo gia có thể sẽ cứu mạng cậu."

Nói xong, Hà Đại Ngưu nhìn lên bầu trời bên ngoài, giơ đèn pin lên bước ra ngoài: "Đã muộn rồi, tôi phải đi thôi, trễ quá không về được nữa."

Thấy có vẻ đây là một NPC hữu dụng, Mục Tứ Thành muốn vươn tay nắm lấy Hà Đại Ngưu không để ông ta đi, nhưng chỉ bắt được góc áo phấp phới Hà Đại Ngưu.

"Đừng giữ người không nên giữ, không thể giữ, cũng giống như người không nên rời đi, cũng không thể rời đi..." Hà Đại Ngưu vừa nhàn nhạt nói vừa tập tễnh bước ra ngoài, thoạt nhìn động tác có vẻ chậm chạp, nhưng bóng dáng nhanh chóng biến mất trong làn sương mù.

"Có việc gì thì nhờ đạo gia giúp đỡ, trời tối đừng đi ngang qua ao hồ, sẽ không an toàn..."

Hà Đại Ngưu vừa rời đi, ánh đèn vốn sáng tỏ trong miếu thờ nhoáng lên lập lòe, một cơn gió u ám thổi qua, ánh sáng liền âm u thấy rõ.

Mục Tứ Thành nhỏ giọng hỏi: "Bạch Liễu, anh cảm thấy lời Hà Đại Ngưu nói có đáng tin không?"

Bạch Liễu nhìn xuống lá bùa tr3n quan tài: "Tin được hết."

Mục Tứ Thành ngẩn ra: "Tại sao? Hà Đại Ngưu này có thân phận gì sao?"

"Ông ta hẳn là vị đạo gia đó." Bạch Liễu nhẹ nói, "Đây là phó bản kinh dị kinh điển kiểu Trung Quốc dùng Đạo giáo để chống lại quỷ thần, khúc dạo đầu đã đưa ra tin tức NPC quen thuộc với Đạo giáo, cung cấp rất nhiều gợi ý thân thiện cho người chơi, nhìn chung người này sẽ có thân phận thế ngoại cao nhân."

"Mà trước mắt thế ngoại cao nhân mà chúng ta biết cũng chỉ có vị đạo gia qua lời kể của ông ta, vì vậy tôi suy đoán khả năng cao Hà Đại Ngưu chính là vị đạo gia đó."

Mục Tứ Thành đứng bên cạnh bức tượng, cách xa quan tài cả thước, hỏi: "Tôi cảm thấy Hà Đại Ngưu này muốn giúp chúng ta, với lại nếu ông ta có thân phận cao nhân đắc đạo như lời anh nói thì tại sao ông ta lại rời đi?"

Bạch Liễu nhìn lên bức tượng phía sau Mục Tứ Thành: "Bởi vì ông ta không thể xử lý tình huống sắp tới."

"Động vật sẽ bỏ chạy khi gặp tình huống nguy hiểm, huống chi là con người."

Mục Tứ Thành nghe Bạch Liễu nói vậy thì ớn lạnh xương sống, lại lặng lẽ nhích ra xa quan tài thêm chút nữa.

"Nhưng không phải là không có biện pháp." Bạch Liễu thu hồi ánh mắt nhìn về phía Mục Tứ Thành, "Ông ta vừa cho chúng ta gợi ý, cậu tìm xem phía sau bức tượng có cất giấu thứ gì không."

Mục Tứ Thành đáp lại một tiếng, biến bàn tay của mình thành bàn tay khỉ, hít một hơi thật sâu rồi với ra sau bức tượng đào lên.

Khổng Húc Dương và Dương Chí đang trốn sau bức tượng nãy giờ, nghe thấy Bạch Liễu kêu Mục Tứ Thành đi tới đây thì không hẹn mà cùng nở nụ cười đắc ý.

Bởi vì bọn họ đã chơi qua phó bản này nên đi đường tắt trực tiếp vào đây luôn mà không đi qua cổng chính để kích hoạt câu chuyện của NPC Hà Đại Ngưu, vì vậy bọn họ đến miếu sớm hơn Bạch Liễu một bước và nấp sau bức tượng.

Dương Chí giơ ngón tay cái lên cho Khổng Húc Dương, dùng khẩu hình khen gã 【 liệu sự như thần 】.

Khổng Húc Dương nhìn 《 Mao Sơn Phù Chú Thuật 》trong tay, khóe miệng nhếch lên nham hiểm.

Bạch Liễu quả thật quá sức thông minh, thế mà lại đoán đúng thiết lập và cốt truyện game, một ly cũng không sai.

Hà Đại Ngưu đó đúng là một lão đạo sĩ, ở lại đây canh giữ linh cữu vì sợ rằng người trở về sẽ bị các oán linh nơi đây tàn hại, cho nên đặc biệt lưu lại đây để nhắc nhở người trở về quê nhà.

Nhưng chính bản thân Hà Đại Ngưu cũng đang chịu sự giám sát của oán linh, không dám trắng trợn nhắc nhở, chỉ có thể nương nhờ miếu thờ phù hộ, âm thầm che che dấu dấu cung cấp cho người chơi một ít vật phòng thân.

Trong số những thứ phòng thân mà Hà Đại Ngưu để lại cho người chơi, thứ đáng giá nhất chính là 《 Mao Sơn Phù Chú Thuật 》được giấu dưới bức tượng.

Có cuốn sách này trong tay, cho dù người chơi không có kỹ năng hay đạo cụ gì thì vẫn có thể an toàn sống sót trong phó bản trò chơi có độ khó gần như hardcore này.

Nhưng xin lỗi nhá, cuốn sách đã bị gã nhanh tay lẹ chân giành trước mất rồi.

Quyển sách này là một trong những chỗ dựa quan trọng để Khổng Húc Dương dám sử dụng kế hoạch tiếp theo của mình, bởi vì sau khi kích hoạt kỹ năng 【 câm lặng 】, cả Bạch Liễu và gã đều không thể mở giao diện hệ thống.

Nếu không có cuốn sách này, gã sẽ không thể sống sót để vượt cửa trong phó bản.

Khổng Húc Dương quay đầu liếc nhìn Dương Chí, dùng khẩu hình nói: "Tiếp theo biết phải làm sao rồi chứ? Cậu dùng kỹ năng trước, tôi dùng sau, hiểu không?"

Dương Chí trịnh trọng gật đầu.

Khổng Húc Dương hai mắt chăm chú, gã làm động tác ra hiệu, khẩu hình nói, "Một —— hai ——"

"Ba! Đi!" Khổng Húc Dương quát lớn một tiếng, Dương Chí và gã đồng thời nhảy ra khỏi phía sau bức tượng, xuất hiện trước mặt Bạch Liễu và Mục Tứ Thành.

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Trầm Mặc Cao Dương sử dụng kỹ năng ( sơn dương ăn trí nhớ) với người chơi Bạch Liễu và người chơi Mục Tứ Thành, kỹ năng này cho phép ( Trầm Mặc Cao Dương) ăn hết ký ức của người chơi Bạch Liễu và người chơi Mục Tứ Thành trong trò chơi này, khiến đối phương quên đi bản thân mình là ai, trí nhớ sẽ được khôi phục sau khi rời khỏi trò chơi. 】

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Khổng Húc Dương sử dụng kỹ năng cá nhân ( câm lặng), giao diện điều khiển hệ thống của tất cả người chơi đều bị đóng băng, không thể sử dụng. 】

Một luồng sóng ánh sáng trắng lắc lư dao động, giao diện điều khiển hệ thống của Mục Tứ Thành đang lơ lửng trước mặt cậu nhanh chóng chuyển sang màu xám rồi đóng băng, sau đó vỡ tan và biến mất, dụng cụ quản lý trò chơi trước mặt cũng trở nên xám xịt, giống như một đồng xu bình thường.

Mục Tứ Thành vừa thấy có hai người nhảy ra từ phía sau bức tượng thì nháy mắt phản xạ có điều kiện quay đầu lại, muốn chạy về phía Bạch Liễu.

Nhưng trước khi cậu chạy tới, ánh sáng trắng như sóng nước đó đã xẹt qua sau đầu Mục Tứ Thành, ánh mắt cậu không khỏi ngây ra, động tác đột nhiên dừng lại.

Ánh sáng trắng xẹt qua não của Mục Tứ Thành và Bạch Liễu, hóa thành một vầng sáng tròn bị hút trở lại trong miệng của Dương Chí, bụng Dương Chí lập tức lớn dần lên no phập phồng.

Mục Tứ Thành ngơ ngác nhìn hai tay, cau mày sờ sờ sau gáy, ngẩng đầu quay đầu lại mê mang nhìn xung quanh: "Đây là... đây là chỗ nào vậy?"

"Tại sao tôi lại ở đây...?"

Khổng Húc Dương và Dương Chí bên cạnh nhìn nhau nở nụ cười ngầm hiểu, rồi bước tới đỡ Mục Tứ Thành đang hoa mắt và chóng mặt vì ảnh hưởng bởi kỹ năng: "Cậu là streamer trực tiếp dã ngoại, chuyên quay video quỷ thần ma quái!"

Mục Tứ Thành ngơ ngác nhìn qua: "Là cái gì?"

Khổng Húc Dương giả vờ tức giận vỗ cái túi tr3n vai Mục Tứ Thành: "Này! Cậu uống rượu xong thì quên mất mình là ai à? Tự cậu mở túi xem đi."

Mục Tứ Thành ngơ ngác mở túi ra nhìn.

Trong túi có một vài cái máy ảnh, một giá ba chân gấp lại, hai dụng cụ thu âm và hai máy quay phim chuyên nghiệp được đặt gọn gàng, Mục Tứ Thành s0 soạng thêm thì thấy còn có thẻ tác nghiệp của Mục Tứ Thành, tr3n đó ghi  【 Nền tảng phát sóng trực tiếp xx đã ký hợp đồng với streamer chuyên phát sóng trực tiếp siêu nhiên.】

Mục Tứ Thành ngẩn ra, nghi ngờ nâng thẻ tác nghiệp lên, nhìn ảnh chính mình, cau mày hỏi: "Tôi thật sự là... streamer trực tiếp siêu nhiên?"

Khổng Húc Dương bên cạnh cười xấu xa: "Đúng vậy, đây là 【 thân phận 】 của cậu."

Điểm nham hiểm nhất của "Thôn Âm Sơn" chính là thiết lập cho mỗi người chơi một 【 thân phận 】 đặc biệt chuyên tìm đường chết, người chơi bắt buộc phải sắm vai này trong trò chơi, một khi vi phạm cài đặt thân phận thì độ khó trò chơi sẽ tăng lên, lúc hành động rất dễ gặp được oán quỷ hại chết mình.

Lần trước Khổng Húc Dương vào phó bản trò chơi này có sáu người tham gia, một trong những thiết lập thân phận là 【Hãy đến thôn Âm Sơn để streaming trực tiếp quỷ thần ma quái 】, nhiệm vụ phụ của thân phận này là 【 chụp ảnh loại ma quỷ đáng sợ nhất】.

Khổng Húc Dương nhìn thấy Mục Tứ Thành mang theo một chiếc túi lớn thì biết cậu đã nhận được thiết lập thân phận này.

Nhưng thiết lập thân phận khó nhất vẫn là...

Khổng Húc Dương ác ý quay đầu lại nhìn Bạch Liễu đang nằm bên cạnh quan tài.

Bạch Liễu à Bạch Liễu, cậu không hổ là giá trị may mắn bằng 0, vừa vào đã nhận được thân phận nhân vật khó nhất trong phó bản mà tôi đã vượt cửa.

Mục Tứ Thành dường như cũng chú ý đến một người đang hôn mê nằm ở đây, đột nhiên đứng dậy, cậu vô thức chạy tới đỡ Bạch Liễu, lo lắng lay lay hắn: "Này! Này! Anh bị sao vậy!"

Lay một hồi Mục Tứ Thành khựng người lấy làm kỳ quái.

Sao lại thế này... tại sao cậu lại lo lắng cho người mà cậu không hề quen biết? Cậu không phải là kiểu người dễ dàng thân thiết với người lạ, nhưng tại sao cậu lại cảm thấy...

Giống như đã quen nhau thật lâu.

Mục Tứ Thành đang còn nghĩ ngợi lung tung thì Bạch Liễu cũng từ từ tỉnh dậy.

Bạch Liễu tựa như chưa bao giờ ngất đi, hắn tự nhiên đứng lên dựa vào bả vai của Mục Tứ Thành, Mục Tứ Thành cũng rất tự nhiên duỗi tay đỡ Bạch Liễu dậy, kê một băng ghế nhỏ cho Bạch Liễu ngồi nghỉ ngơi.

Sau khi giúp đỡ xong, Mục Tứ Thành lại khựng người, cậu chậm rãi nhận ra có điều gì không ổn.

Tại sao cậu lại quen tay quen việc như kiểu làm đầy tớ cho người này vậy chứ...

Sau khi Bạch Liễu tỉnh lại, hắn không để Khổng Húc Dương nhắc nhở đã chủ động mở ba lô tìm đồ vật, sau đó gật gật đầu ra vẻ hiểu rồi.

Cử chỉ quá mức bình thường này làm cho Khổng Húc Dương nghi ngờ liếc nhìn Dương Chí, dùng ánh mắt dò hỏi —— 【Cậu có chắc mình đã ăn trí nhớ của Bạch Liễu rồi không? 】

Dương Chí nhìn điệu độ ung dung thoải mái của Bạch Liễu cũng cực kỳ ngạc nhiên.

Dương Chí hoang mang vỗ bụng, sau khi xác định ký ức đang tiêu hóa trong bụng thực sự có chứa trí nhớ Bạch Liễu, hắn mới mở to mắt, giơ ba ngón tay lên với Khổng Húc Dương để cam đoan —— 【Tôi đảm bảo đã ăn trí nhớ của Bạch Liễu rồi. 】

Ký ức mà Dương Chí ăn vào được tiêu hóa trong dạ dày của hắn dưới dạng 【 thịt 】, nếu tiêu hóa nhanh thì Dương Chí vẫn có thể nhìn thấy một số thứ trong đống ký ức đó, đây cũng là nguyên nhân khiến ký ức  của hắn thỉnh thoảng bị lẫn lộn.

Nhưng nếu hắn nuốt chửng tất cả ký ức của một người, chẳng khác nào Dương Chí ăn cả một con bò vậy, một trận đấu còn lâu mới đủ thời gian để Dương Chí tiêu hóa hết.

Do đó, Khổng Húc Dương chỉ cùng kỹ năng của Dương Chí để mê hoặc đối thủ, không thể dùng làm kỹ năng do thám tình báo.

Nhưng Dương Chí có cảm giác với ký ức mà hắn đã ăn, hắn bảo rằng mình đang tiêu hóa trí nhớ của Bạch Liễu, điều này chứng tỏ ký ức Bạch Liễu quả thực đã bị ăn sạch, hiện giờ hắn hoàn toàn trống rỗng không có ký ức.

Khổng Húc Dương thu hồi ánh mắt, gã chần chờ hướng tới gần Bạch Liễu: "Bạch Liễu? Cậu không sao chứ? Cậu hơi quá chén thì phải?"

Bạch Liễu ngẩng đầu nhìn Khổng Húc Dương: "Tôi không sao."

Khổng Húc Dương ngồi bên cạnh Bạch Liễu, tỏ vẻ thương hại an ủi: "Ông bà chúng ta đều đã chết, chúng ta cùng nhau về quê cúng bái tổ tiên, có thể coi như đồng bệnh tương liên, cậu cũng đừng buồn."

"Tôi không buồn." Bạch Liễu lấy ra một quyển sách từ trong túi xách, giơ lên mỉm cười, "Bởi vì hình như tôi trở về để làm chuyện xấu."

Tr3n cuốn sách Bạch Liễu vừa lấy ra có bảy chữ bằng bút lông viết nguệch ngoạc nhìn rất rõ ràng 《 Bản Thảo Của Mao Sơn Tà Thuật》.

- -----oOo------