Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 332




Mất một hồi lâu dọn dẹp hiện trường xong xuôi, Phương Điểm liền gọi điện cho cảnh sát, sau đó cô quay sang Bạch Liễu mượn chiếc motor phân khối lớn của Mục Tứ Thành, ôm ôm kéo kéo đặt Lục Dịch Trạm vẫn còn mê mang lên ghế sau xe rồi đội mũ bảo hiểm, chân dài sải bước, vẫy vẫy tay chuẩn bị lái xe đi trở về.

Đỗ Tam Anh đứng từ xa nhìn Phương Điểm và Lục Dịch Trạm thương tích đầy mình thì sợ hãi nhắc nhở: "Chị ơi, hay là để Bạch Liễu tiên sinh gọi taxi cho hai người nhé? Đừng chạy motor, không an toàn..."

Bạch Liễu mặt không cảm xúc liếc nhìn chiếc motor rồi quay sang nhìn Phương Điểm: "Chị học lái motor phân khối lớn từ khi nào vậy?"

Phương Điểm đang đội mũ bảo hiểm cho Lục Dịch Trạm nằm ở ghế sau, nghe vậy ngẩng đầu lên cười ha ha nói: "Chưa học qua bao giờ, nhưng ngày thường chị vẫn lái xe đạp điện Hello Bike để đi làm, chắc cũng như nhau thôi mà!"

Bạch Liễu thờ ơ từ chối: "Còn lâu, chị xuống xe dùm tôi cái."

Đỗ Tam Anh đứng há hốc mồm, nội tâm điên cuồng gào —— Bạch Liễu tiên sinh, anh còn mặt mũi đi nói người khác nữa hả!!

Lý do chị ấy đưa ra không phải giống y chang anh vừa nói trước đó sao!

Phương Điểm aiz một tiếng thở dài tiếc nuối, nhìn Bạch Liễu chằm chằm một hồi, đến khi xác định Bạch Liễu sẽ thật sự không cho cô lái thì mới đau khổ đi xuống, xuống xe rồi vẫn còn sờ sờ vào motor: "Nếu lần này không bị bắt thì chắc cũng không có cơ hội nhìn thấy cảnh đua xe hoành tráng như trong phim thế này, cưỡi motor phân khối lớn đẹp trai quá thể... "

Bạch Liễu nói, "Sau này có dịp thì sẽ mượn cho chị lái."

Phương Điểm hai mắt sáng lên: "Cậu hứa rồi đó nhé!"

"Đợi chút tôi gọi taxi cho chị và Lục Dịch Trạm." Bạch Liễu nói, "khi nào về tới nhà thì gửi tin nhắn báo cho tôi một tiếng."

Phương Điểm ra dấu OK, sau đó đỡ Lục Dịch Trạm đến một bên ngồi chờ.

Bạch Liễu đắn đo một hồi: "Chị không hỏi tại sao hai người lại bị bắt sao? Có liên quan đến tôi."

"Chị tự nhìn ra được, cũng có ngốc đâu." Phương Điểm khoanh chân ngồi tr3n xe máy, nghiêng đầu cười, "Nhưng hình như cậu không muốn nói lắm nên chị cũng không hỏi."

Bạch Liễu trầm mặc chốc lát: "Không phải..."

Phương Điểm giơ tay cắt ngang lời nói của Bạch Liễu: "Aiz Aiz Aiz! Không cần!"

Cô cười hào sảng như mọi khi: "Vẫn theo lệ cũ, cậu liên lụy đến chị một lần thì thiếu chị một ân tình, sau này mượn motor cho chị lái thì xem như trả hết, không cần xin lỗi, chúng ta cứ giải quyết nợ nần sòng phẳng với nhau là được."

Phương Điểm cười toe toét: "Gần đây đang bận thi đấu đội sao? Mãi mà không gặp được cậu."

Mục Tứ Thành và Đường Nhị Đả tái mặt, hai người theo bản năng liếc nhìn Bạch Liễu.

Bạch Liễu vẻ mặt vẫn nhạt nhẽo như cũ: "Sao chị lại đoán được?"

Phương Điểm sờ sờ cằm: "Cậu toàn làm những việc vì tiền, sau khi nghỉ việc lại thiếu tiền, lão Lục thì không để cậu làm những việc phi pháp, vì vậy cách nhanh nhất để kiếm tiền hợp pháp trong thời gian ngắn ngoại trừ cờ bạc ra thì thường là các loại thi đấu cạnh tranh."

"Với lại ——" Phương Điểm gật đầu với bọn Mục Tứ Thành, Đường Nhị Đả, Đỗ Tam Anh xung quanh Bạch Liễu, ôm nguc cười, "Đây đều là những khuôn mặt mới chị chưa từng nhìn thấy bao giờ, là đồng đội thi đấu của cậu à?"

Bạch Liễu ừ một tiếng.

Phương Điểm cười tủm tỉm: "Cảm giác cậu khá hòa hợp với họ, có dịp dẫn họ đến nhà dùng bữa đi."

Bạch Liễu cụp mắt hồi lâu rồi đồng ý.

Xe taxi chẳng mấy chốc đã đến, Phương Điểm đỡ Lục Dịch Trạm còn chưa tỉnh hẳn, vẫy tay tạm biệt Bạch Liễu, lên xe rời đi.

Phương Điểm vừa rời đi, Mục Tứ Thành không kìm được hỏi: "Có phải chị ấy cũng là người chơi không?"

"Không phải." Bạch Liễu nhìn theo bóng dáng taxi đã chạy xa.

Mục Tứ Thành khó hiểu: "Nhưng chị ấy nói cũng quá chuẩn còn gì?"

Bạch Liễu thu hồi ánh mắt: "Chị ấy đoán được."

Mục Tứ Thành không thể tin được: "Không phải người chơi mà mới gặp mặt chúng ta một lần đã đoán được chính xác như vậy?"

Bạch Liễu im lặng một hồi mới nói, "Trong 3 năm học trung học, tôi và Lục Dịch Trạm chơi cờ năm quân và tất cả các loại thi đấu, trò chơi kinh dị với chị ấy đều chưa bao giờ thắng được một lần."

"Cho tới bây giờ cũng vậy, tôi vẫn chưa thắng được ván nào."

Bên trong xe taxi.

Phương Điểm dựa vào cửa kính xe, lười biếng ngáp một cái, duỗi chân đá vào chân Lục Dịch Trạm bên cạnh: "Được rồi, đừng giả bộ nữa, chúng ta đi xa lắm rồi, mở mắt ra đi." 

Lục Dịch Trạm chậm rãi mở mắt, yên lặng dựa vào chỗ ngồi.

Phương Điểm không nhìn anh, ánh mắt rơi ra xa ngoài cửa sổ: "Bạch Liễu thay đổi nhiều thật đó, thời cấp ba quái gở như thế, chỉ có thể chơi với anh và em, bây giờ lại có nhiều bạn mới cùng chơi trò chơi với nhau như vậy... "

"Mong là cậu ấy có thể vui vẻ."

Phương Điểm bật cười, quay đầu lại xoa đầu Lục Dịch Trạm, cô cười rạng rỡ nói: "Đương nhiên, anh cũng vậy, lão Lục."

"Hai người đều phải vui vẻ!"

Lục Dịch Trạm chậm rãi giang hai tay ra, ôm chặt eo Phương Điểm rồi vùi mặt vào đó.

Phương Điểm nhẹ nhàng vuốt tóc Lục Dịch Trạm rồi hôn nhẹ lên thái dương bị thương của anh: "Dù là anh hay Bạch Liễu, nếu buồn vì loại trò chơi vốn phải làm người vui vẻ này thì thật không đáng."

Lục Dịch Trạm hít sâu một hơi, buồn bã ừ một tiếng.

Chiếc taxi phóng như bay tr3n đại lộ xa xôi và hoang vắng hướng về trung tâm thành phố nhộn nhịp, phía sau bãi tập lái xe trống trải, không một bóng người.

Trong trò chơi.

Bạch Liễu cùng bọn Mục Tứ Thành đăng nhập vào trò chơi, trước tiên đi đến địa điểm tập hợp của Đoàn Xiếc Thú Lang Thang, sau đó đi thẳng đến phòng nghỉ.

Mộc Kha, Lưu Giai Nghi và Vương Thuấn đã đợi sẵn ở đó.

"Có kết quả trận cuối cùng của Sơn Dương Cuồng Nhiệt rồi." Vương Thuấn nhìn Bạch Liễu thở ra một hơi, "Bọn họ thắng, Hồ Đánh Cuộc của bọn họ được mở rộng thêm, vừa mới tính toán lại hồ quan sát của các cậu, kết quả là 9."

"Các cậu và Sơn Dương Cuồng Nhiệt sẽ thi đấu trong hồ quan sát số 9."

Bạch Liễu gật đầu: "Hiểu rồi, chúng tôi qua đó luôn đây."

Hồ quan sát số 9.

Khổng Húc Dương sắc mặt âm trầm ngồi ở mép ghế, bên cạnh là mấy tay đua xe thương tích đầy mình đứng cúi gằm mặt xuống,  không dám ngẩng đầu lên.

"Chúng mày nói là đánh lén Bạch Liễu thất bại?"

Khổng Húc Dương khoanh tay tr3n đầu gối, cố gắng bày ra dáng vẻ của một kẻ bề tr3n, nhưng cảm giác xấu hổ do thất bại mang lại khiến khuôn mặt gã nhăn nhó vặn vẹo, thần sắc dữ tợn chất vấn:

"Tất cả Chiến Thuật Gia giỏi nhất trong trò chơi này đều bị chúng ta đánh lén thành công, vậy mà chúng mày lại thua dưới tay Bạch Liễu, một kẻ thất bại, một thằng công nhân viên chức quèn hèn hạ 24 tuổi bị công ty sa thải trong hiện thực á?!!"

Khổng Húc Dương đá vào đầu gối của một tên đua xe, gầm lên giận dữ, "Rác rưởi, một lũ rác rưởi!"

"Tao mang chúng mày vào trò chơi, nuôi chúng mày ăn chơi đàng di3m, đến khi có chuyện thì dùng đạo cụ để chùi đít cho chúng mày, vậy mà bây giờ chúng mày trả ơn tao bằng cách này đây hả?!"

"Tao đã bảo chúng mày chia quân thành hai nhóm, không ai làm được sao?!"

Đám người đua xe này đứng phỗng người như đi tr3n lớp băng mỏng, thở cũng không dám thở mạnh.

Khổng Húc Dương điên tiết không kìm được, giơ chân lên định đá tiếp thì Bạch Liễu đưa các thành viên trong đội đến chỗ ngồi. Hắn nhìn Khổng Húc Dương gật đầu chào hỏi, bình thản như không có chuyện gì xảy ra.

Giống như Bạch Liễu hoàn toàn không quan tâm đến những thủ đoạn mà Khổng Húc Dương đã làm trước đây, nó chẳng ảnh hưởng gì đến hắn, mọi thứ Khổng Húc Dương làm đều giống như một tên hề nhảy nhót, không đáng nhắc tới trước mặt Bạch Liễu.

Sự bình tĩnh của Bạch Liễu hoàn toàn khiến Khổng Húc Dương tức giận.

Khổng Húc Dương đột ngột đứng dậy, nhưng cuối cùng gã cũng khống chế được bản thân, khuôn mặt méo mó ngồi xuống, dùng ánh mắt u ám nhìn Bạch Liễu, rồi như chợt nghĩ ra điều gì, sắc mặt gã dịu đi rất nhiều, lộ ra một nụ cười âm u, dùng khẩu hình nói: "Bạch Liễu, cậu có thể thoát được ngày mồng một, nhưng chưa chắc thoát được ngày mười lăm."

Bạch Liễu hơi nhướng mày.

Hồ quan sát càng ngày càng có nhiều khán giả, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào màn hình TV lớn ở trung tâm, màn hình lớn từ từ sáng lên, tr3n đó xuất hiện một dòng chữ:

【 hệ thống nhắc nhở: Trận đấu đơn sắp bắt đầu.】

【 hệ thống nhắc nhở: Đội viên (Thợ săn hoa hồng) của Đoàn Xiếc Thú Lang Thang  VS đội viên ( Mao Ngư) của Sơn Dương Cuồng Nhiệt】

Hệ thống vừa thông báo cái tên, khán giả liền xôn xao:

"Sao lại thế này? Không phải Khổng Húc Dương à?"

"Không phải anh ta luôn cố định ở vị trí đấu đơn sao?"

"Mao Ngư này là ai? Sao tôi chưa từng nghe qua?"

Vương Thuấn cũng kinh ngạc: "Khổng Húc Dương luôn cố định vị trí đấu đơn để gia tăng tỉ lệ lộ diện của mình, đấu đơn rất dễ gây ấn tượng cho khán giả, cũng dễ dàng trở thành tuyển thủ ngôi sao."

"Vậy mà gã lại giao vị trí như vậy cho Mao Ngư thành viên đội dự bị chưa từng thi đấu? Sao lại không cho đội viên chính thức vào nhỉ?"

Vương Thuấn cau mày khó hiểu, "Khổng Húc Dương muốn làm gì?"

"Làm vật tế trời thôi." Bạch Liễu chăm chú nhìn vào màn hình lớn, "Khổng Húc Dương biết rõ tôi sẽ để Đường đội trưởng xuất chiến trong trận đấu đơn, hơn phân nửa là gã không thắng được, cho dù gã dùng  【 câm lặng】đóng băng giao diện kỹ năng thì thể lực Đường đội trưởng cũng dư sức đối phó."

"Đúng là như vậy." Vương Thuấn cân nhắc, "Đường Đội trưởng dùng tay không cũng đánh cho Khổng Húc Dương bỏ thi đấu."

"Trong đội ngũ của gã không có ai có thể thắng được Đường đội trưởng, vì vậy dứt khoát dùng đội viên dự bị thay vào để tế trời." Tầm mắt Bạch Liễu quét qua khuôn mặt của Khổng Húc Dương, "Xem ra gã sẽ đấu đôi."

Vương Thuấn giật mình: "Đấu đôi của chúng ta là cậu và Mục Thần."

Bạch Liễu nhàn nhạt ừ một tiếng: "Gã chính là muốn chủ động đối đầu với tôi."

Vương Thuấn lo lắng liếc nhìn Bạch Liễu: "Bạch Liễu, phong cách chiến thuật của Khổng Húc Dương rất tàn nhẫn, gã thích tra tấn từ từ và trêu chọc đối thủ sau khi đóng băng bảng đối thủ, cậu nhắm được không?"

Bạch Liễu nhìn Khổng Húc Dương ở phía đối diện: "Đã lĩnh giáo qua rồi, bình thường thôi."

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi (Thợ săn hoa hồng) đã kết thúc thi đấu sớm, chiến thắng thi đấu đơn, nhận được 2 điểm】

Đường Nhị Đả đăng xuất xong thì lại ngồi bên cạnh Bạch Liễu, tr3n màn hình lớn ở trung tâm hồ quan sát lại nhảy ra một dòng chữ thông báo mới, Bạch Liễu và Mục Tứ Thành đứng dậy.

【 hệ thống nhắc nhở: Trận đấu đôi sắp bắt đầu. 】

【 hệ thống nhắc nhở: Đội viên Bạch Liễu, Mục Tứ Thành của Đoàn Xiếc Thú Lang Thang VS đội viên Khổng Húc Dương, Trầm Mặc Cao Dương của Sơn Dương Cuồng Nhiệt 】

Khán đài nổ ra tiếng cổ vũ ầm ĩ, đây là trận đấu đôi quy tụ những Chiến Thuật Gia được đánh giá cao của cả hai bên.

Trước khi đăng nhập vào trò chơi, Khổng Húc Dương giả tạo tiến lại gần bắt tay Bạch Liễu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Bạch Liễu, cậu có biết tại sao đội của tôi được gọi là 【 Sơn Dương Cuồng Nhiệt 】không?"

Bạch Liễu cười bắt tay gã, sau đó hỏi: "Có chuyện hay ho nào à?"

Khổng Húc Dương không khỏi cười toe toét: "Bởi vì sát thủ của đội chúng tôi là một con sơn dương."

Bạch Liễu àaaa một tiếng kéo dài, "Là 【 Sơn Dương Cuồng Nhiệt 】à? Tôi nhớ rồi, người này năm ngoái đã chết trong trận đấu giữa mùa giải, tiếc thật đó."

Khuôn mặt của Khổng Húc Dương vặn vẹo một lúc, rồi lại nở nụ cười: "Không phải, là 【 sơn dương 】hoàn toàn mới, 【 Trầm Mặc Sơn Dương 】."

Bạch Liễu chuyển tầm mắt sang đội viên đang đứng phía sau Khổng Húc Dương.

Người này trông khá trẻ, khoảng 25-26 tuổi, đội mũ bảo hiểm xe máy, nhìn chằm chằm vào Bạch Liễu, tr3n mặt vẫn còn vết thương, đôi mắt và khuôn mặt tròn xoe, lông tóc ở thái dương mọc rậm rạp dưới tai và mũi, môi nhô ra, gò má hếch vào, giống như một con sơn dương.

Nhìn vết thương và mũ bảo hiểm xe máy thì rõ ràng người này đã tham gia vào cuộc bao vây Bạch Liễu trước đó, nhưng Bạch Liễu lại không thể nhớ được người này đã xuất hiện ở đâu.

Bạch Liễu hạ tầm mắt, thấy đội viên giống như con sơn dương này cầm trong tay một món đồ.

—— Một sợi dây cột tóc nơ con bướm màu đỏ đã bị tẩy trắng.

Là dây cột tóc của Phương Điểm.

Khổng Húc Dương mỉm cười nham hiểm: "Có phải cảm thấy rõ ràng người này đã gây ra chuyện gì đó với mình, nhưng lại không nhớ rõ hắn không?"

"Bởi vì kỹ năng của hắn chính là khiến cậu quên mất mình là ai."

"Chờ bị tôi tra tấn đi, Bạch Liễu, cậu sẽ hối hận vì đã không tự lượng sức mình dám đối đầu với tôi, nhưng bây giờ nói ra thì cũng đã quá muộn rồi."

Khổng Húc Dương nói xong, mỉm cười thu tay lại, xoay người đi về phía điểm đăng nhập.

Bạch Liễu nhìn đội viên sơn dương đang đi theo Khổng Húc Dương, thu lại ánh mắt, quay người cũng dẫn Mục Tứ Thành đến điểm đăng nhập của họ.

【câm lặng】 + 【Trầm Mặc Cao Dương】à?

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Liễu và Mục Tứ Thành đăng nhập vào trò chơi ( Thôn Âm Sơn) 】

Bạch Liễu mở mắt.

Trước mặt là một sườn đồi hoang vắng, rừng cây rậm rạp che khuất con đường đầy bùn đất, xung quanh là cánh đồng thôn quê mới cấy lúa, lúa xanh mơn mởn và những đám cỏ dại đung đưa tr3n sườn núi xanh mướt hút mắt.

Có một cái ao bỏ hoang và một cái giếng phủ đầy bèo tấm xanh ngọc bích, Bạch Liễu ngẩng đầu lên, thấy hết nhà này đến nhà khác tr3n đồi, khói bếp nấu nướng lượn lờ bay lên từ ống khói, những ngọn đồi xanh tươi mờ ảo, cơn mưa phùn nhẹ, cảnh tượng rất yên bình như thế ngoại đào viên.

【 hệ thống nhắc nhở: Lễ Thanh minh mưa phùn bất chợt, kẻ đi đường tan nát cõi lòng】

【 tóm tắt thân phận người chơi: Bạn là một kẻ du côn lưu manh đang tr3n đường trở về quê quán của mình ở thôn Âm Sơn, vốn dĩ mấy năm nay bạn không về quê, nhưng cách đây không lâu, bạn nhận được thông báo từ một nhóm khảo cổ quốc gia nói rằng, họ đã đào được một ngôi mộ có một không hai tuổi đời hàng thế kỷ ở ngôi làng của bạn, rất có giá trị để khai thác, trùng hợp là nó nằm ngay bên dưới nhà của bạn. 】

【Nếu đoàn khảo cổ muốn khai quật ngôi mộ cổ thì họ sẽ phải đào bới phòng ốc nhà cửa và cần sự đồng ý của chủ hộ, nhưng trong lễ hội Thanh minh ba ngày trước, một số người già còn lại trong làng trèo lên núi để tế tổ không may đã bị rơi từ tr3n núi xuống ao và chết đuối. 】

【Trong số những người già chết đuối ấy có bà của bạn, những người thân khác của bạn đã không còn nữa, nên quyền sở hữu ngôi nhà này đương nhiên thuộc về người cháu đã mấy chục năm không về quê thờ cúng tổ tiên. 】

【Mục đích bên ngoài lần này của bạn là trở lại thôn Âm Sơn để thu dọn đồ đạc của mình, cúng đầu thất cho bà và tiếp quản ngôi nhà, bên cạnh đó bạn còn ẩn dấu một số mục đích thầm kín lén lút bên trong. 】

【Nhiệm vụ chính của 《 Thôn Âm Sơn 》được kích hoạt: Sống đến khi đội khảo cổ đến tiếp nhận ngôi mộ cổ. 】

【Nhiệm vụ phụ của《 Thôn Âm Sơn 》 được kích hoạt: Khám phá mục đích của "bạn". 】

Bạch Liễu tiến lên từng bước từng bước, dưới chân vang lên một âm thanh kỳ lạ, giống như tiếng giấy bị đạp rách, hắn cúi đầu nhìn ——  đó là một tờ tiền vãng sinh hình tròn màu trắng có lỗ vuông bên trong.

Bạch Liễu dừng lại, hắn quay đầu nhìn lại dọc theo tờ tiền giấy.

Tiền giấy bay lả tả trôi nổi khắp con đường, từ chỗ cái ao bị bỏ hoang đến tận đường về nhà Bạch Liễu, các tờ tiền giấy đều bị người đi đường dẫm đạp vào bùn, nếu Bạch Liễu không để ý thì cũng không phát hiện được chúng đã bị nhũn nước mềm xìu ra.

Bạch Liễu nhìn lên ngôi làng hoang vắng thấp thoáng dưới cơn mưa trong núi, lại nhìn đến khói bếp lãng đãng bay lên từ từng ngôi nhà.

"A a a a ——" Một giọng nam run rẩy vang lên từ phía sau Bạch Liễu.

Bạch Liễu quay đầu lại, thấy Mục Tứ Thành chạy đến như bị ma đuổi, cậu nắm chặt lấy cánh tay Bạch Liễu, thở hổn hển, mặt mày tái mét vì sợ hãi.

"Bạch, Bạch Liễu..." Giọng nói Mục Tứ Thành run rẩy, hỏng mất kêu thảm thiết, "Đậu má, vào trúng game kinh dị Trung Quốc rồi! Tôi mẹ nó sợ nhất là game kinh dị Trung Quốc!"

Bạch Liễu nhướng mày: "Cậu sợ ma à?"

"Tôi không sợ ma!" Mục Tứ Thành sợ muốn chết nhưng vẫn cứng miệng phản đối, "Tôi chỉ sợ phó bản kinh dị kiểu Trung Quốc thôi, anh không thấy kinh dị kiểu Trung Quốc còn ghê hơn là cương thi, quái vật này nọ sao?"

Thấy Mục Tứ Thành thực sự sợ hãi, Bạch Liễu đổi chủ đề: "Cậu có phát hiện gì không?"

Mục Tứ Thành vừa nghe Bạch Liễu hỏi thì khẩn trương nuốt nước bọt, cứng người nói: "... Anh nhìn phía sau, xem dấu chân của tôi đi."

Mục Tứ Thành đang đi một đôi giày thể thao, một chuỗi dấu chân để lại từ phụ cận cái ao tới con đường bùn đất vừa mới mưa rất rõ ràng, thậm chí còn có thể in ra kích thước và nhãn hiệu của đôi giày.

Bạch Liễu nhìn dấu chân: "Thấy rồi."

Mục Tứ Thành nhắm hai mắt lại, bàn tay đang nắm cánh tay Bạch Liễu khẽ run: "... Nhìn kỹ vào."

Bạch Liễu lần này nhìn kỹ hơn, nhìn chằm chằm vào dấu giày in tr3n đất một hồi, liền phát hiện có điều không ổn.

Phía sau mỗi dấu giày của Mục Tứ Thành đều có một dấu chân nhỏ hình tam giác ngược, rất nhẹ, giống như có thứ gì đó đang ôm lấy vai của Mục Tứ Thành, đặt chân lên người cậu, đi theo cậu từng bước rồi để lại dấu chân vậy.

Kích thước dấu chân cũng không đúng lắm, đây hoàn toàn không phải là kích thước của dấu chân người, mà giống như... dấu chân của những người giấy được chôn cùng với người chết.

"Tôi luôn cảm thấy có thứ gì đó đang theo sát mình..." Mục Tứ Thành hít sâu một hơi, "Tôi vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một khuôn mặt cô dâu bằng giấy đang cười rất quỷ dị, sau đó dấu chân của tôi xuất hiện nhiều thêm một cái nữa."

Bạch Liễu thu hồi ánh mắt: "Giá trị sinh mệnh và giá trị tinh thần có bị giảm sút không?"

Mục Tứ Thành lắc đầu.

"Vậy tạm thời đừng lo lắng." Bạch Liễu từ xa nhìn về phía thôn trang, "Chúng ta vào thôn đi."

Mục Tứ Thành liếc nhìn thôn trang, sắc mặt lại trắng bệch, cậu ôm chặt Bạch Liễu, chậm rãi quay đầu nhìn Bạch Liễu: "... Từ từ."

"Anh đọc phần giới thiệu thân phận người chơi rồi phải không?" Mục Tứ Thành chỉ vào làn khói nhẹ bay lơ lửng trong thôn, sắc mặt tối sầm lại, "Thôn Âm Sơn là một ngôi làng chết, mấy người già còn sống cuối cùng cũng bị chết đuối 3 ngày trước, ở làng này không còn ai đốt lửa nấu cơm cả."

"Vậy khói bốc lên đó là sao?"

Bạch Liễu nhìn qua, thở dài: "Tôi thấy rồi, nhưng phải qua đó xem thì mới biết ai đang châm lửa nấu cơm đúng không?"

"Không chừng là người giấy đi theo cậu nấu ăn thì sao."

"Anh còn mẹ nó hù tôi nữa!" Mục Tứ Thành không kìm được, suýt chút nữa khóc thành tiếng, "Anh thực sự không sợ chút nào sao?

Bạch Liễu phá ra cười: "Bình thường thôi."