Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 317




"Vậy thôi tôi không hỏi nữa, cậu đã không muốn nói thì ai cũng không cậy miệng cậu được." Liêu Khoa dừng câu chuyện, anh lấy ra một cuộn băng, "Xử lý vết thương thì chắc được phải không?"

"Được chứ, tất nhiên là được rồi!" Nghịch Thần lại tủm tỉm nói giỡn, "Liêu ca đã nguyện ý chăm sóc thì đó là vinh hạnh của tôi."

"Bớt nói nhảm, xoay người c0i quần áo ra đi." Liêu Khoa nói.

Nghịch Thần cười khổ c0i quần áo để lộ nửa người tr3n tr4n trụi cường tráng, từ vai đến nguc chằng chịt vết roi đan xen vào nhau, miệng vết thương lở loét vẫn còn đang rỉ máu.

"Tôi thấy thần kinh cảm giác đau của cậu với Hắc Đào đều có chút khác thường thì phải." Liêu Khoa hiếm thấy thở dài, "Hai người bị thương nặng như vậy mà tr3n mặt tỉnh bơ như không."

Liêu Khoa quấn từng lớp băng tr3n lưng Nghịch Thần, cuối cùng quấn gần như toàn bộ lưng.

Hắc Đào chẳng tốt hơn Nghịch Thần là bao, gần như bị bọc thành xác ướp.

Sau khi làm xong xuôi, Liêu Khoa chuẩn bị xách hộp thuốc rời đi, vừa định đẩy cửa thì anh dừng lại, quay đầu nhìn Nghịch Thần đang ngồi tr3n mặt đất canh giữ Hắc Đào vẫn chưa tỉnh dậy, anh thở dài một tiếng, cất tiếng gọi.

"Nghịch Thần."

Nghịch Thần cười quay đầu lại: "Sao vậy?"

Liêu Khoa nhìn anh ta: "Nếu cậu chết thì em dâu nhất định sẽ tái giá."

"Này!!" Nghịch Thần sắc mặt nứt ra, nhìn Liêu Khoa đẩy cửa rời đi, "Khó lắm tôi mới lấy được vợ, anh đừng đùa giỡn như vậy chứ!"

Liêu Khoa xua tay đóng cửa lại, sau cửa truyền đến một giọng nói tươi cười: "Không muốn vợ tái giá thì cố gắng mà sống đi, Đội trưởng."

Nghịch Thần dựa vào tường, đột nhiên bật cười, anh loạng choạng đứng dậy, cầm lấy hộp thuốc tr3n bàn, khoác áo khoác, đẩy ra ban công phòng họp.

Nghịch Thần dựa vào hàng rào ngoài ban công, ngậm điếu thuốc trong miệng, không châm lửa.

Anh nhìn ra xa, nhìn mọi thứ trong game, có cơn gió nhẹ thổi bay mái tóc và chiếc áo khoác hờ hững tr3n vai.

Trong đại sảnh hệ thống không có gió tự nhiên, nhưng đôi khi dòng người lưu chuyển gây ra luồng không khí, tạo cho người ta ảo giác về gió.

Nghịch Thần trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng lấy trong túi ra một chiếc bật lửa, che điếu thuốc lại và châm lửa.

Ánh sáng chập chờn của bật lửa phản chiếu lông mày cùng ánh mắt bình thường ôn hòa của Nghịch Thần, điểm cháy của thuốc lập lòe trong chốc lát, Nghịch Thần thở ra một hơi, làn khói trắng bốc lên nhanh chóng bao trùm lên sự yên tĩnh và dịu dàng này, chỉ còn lại một cảm giác chìm đắm mơ hồ và mạnh mẽ.

Cánh cửa ban công phía sau Nghịch Thần không biết bị đẩy ra từ lúc nào, Hắc Đào cả người quấn như xác ướp lảo đảo đi tới, dựa vào bên cạnh Nghịch Thần.

Nghịch Thần theo bản năng muốn dụi tắt thuốc.

Hắc Đào lên tiếng cắt ngang hành động của Nghịch Thần, y quay đầu nhìn về phía Nghịch Thần: "Thuốc, có mùi vị gì?"

"Sao lại đột nhiên tò mò chuyện này?" Nghịch Thần cảm thấy buồn cười, "Trước đó cậu có bao giờ hứng thú đâu?"

Tất nhiên điều này cũng liên quan đến thực tế là Nghịch Thần hầu như không hút thuốc trước mặt Hắc Đào.

"Đây là đồ vật trong 【 hiện thực 】." Hắc Đào nhìn chằm chằm điếu thuốc đang cháy giữa ngón trỏ và ngón giữa của Nghịch Thần, thăm dò, "Bạch Liễu có thích loại đồ vật này không?"

Nghịch Thần đột nhiên cười, vỗ vỗ sau đầu Hắc Đào: "Dạy cho cậu nhiều thứ tốt như vậy không học... đừng học hút thuốc, Bạch Liễu không thích hút thuốc."

Nói xong, Nghịch Thần dụi tắt thuốc rồi ngậm điếu thuốc đã dập tắt trong miệng, nheo mắt nhìn Hắc Đào nói đùa: "Không ngờ cậu cũng nhất kiến chung tình với Bạch Liễu."

Hắc Đào im lặng một lúc rồi hỏi: "Nhất kiến chung tình là gì?"

"Chính là từ ánh mắt đầu tiên nhìn ai đó, liền cảm thấy rằng sẽ dành cả đời cho người ấy." Nghịch Thần mỉm cười, vẻ mặt mang theo hồi ức, "Thật ra cho dù cuối cùng có thể ở bên cạnh cô ấy được hay không, khi thấy cô ấy đứng trong đám đông nhìn tôi và mỉm cười, trong nháy mắt đó, thực sự rất hạnh phúc."

"Tôi không thể nhất kiến chung tình với Bạch Liễu sao?" Hắc Đào nhìn Nghịch Thần.

Nghịch Thần mỉm cười: "Không phải là không thể, chỉ là có chút kỳ quái."

Nghịch Thần lười nhác cắn điếu thuốc: "Bởi vì theo hiểu biết của tôi, những người như Bạch Liễu sẽ không dễ dàng chủ động tiếp cận bất cứ ai."

"Có lẽ cậu có thể làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc, cho nên hắn mới chủ động."

Hắc Đào nhìn Nghịch Thần, hỏi: "Bạch Liễu cảm thấy hạnh phúc, là gì?"

Nghịch Thần im lặng một lúc rồi nói: "Hạnh phúc à..."

"Nếu giải thích theo cách mà Hắc Đào có thể hiểu được ——" Nghịch Thần cầm điếu thuốc đã tắt, quay đầu lại với nụ cười, "Đó là khi Bạch Liễu ôm cậu, ngoài buồn bã ra, cậu còn cảm thấy một loại tâm trạng khác của Bạch Liễu."

"Đó là hạnh phúc."

"Cảm giác khi làm tư vấn tâm lý thế nào?" Nghịch Thần chuyển chủ đề hỏi Hắc Đào.

Hắc Đào dừng lại: "Chẳng có cảm giác gì."

Nghe vậy Nghịch Thần phá ra cười sặc sụa, suýt chút nữa thì phun rớt cả điếu thuốc đang cắn bên khóe miệng: "Bách Dật và Bách Gia Mộc làm xong phải tự kỷ một thời gian đấy."

"Nói lên tiếng lòng cho người khác nghe thật ra cũng rất xấu hổ nhỉ."

"Nhưng phải nghe để biết vấn đề là gì..."

Hắc Đào liếc nhìn Nghịch Thần: "Anh đã làm tư vấn tâm lý chưa?"

Nghịch Thần im thin thít, anh vô thức đút tay vào túi chạm vào chiếc bật lửa, như thể muốn châm một điếu thuốc, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được.

"Làm rồi." Nghịch Thần thở dài trả lời Hắc Đào, "Nhưng tiếc là chưa làm xong."

Hắc Đào hỏi, "Sao lại chưa làm xong?"

Nghịch Thần cười nói: "Bởi vì trong lòng có quá nhiều chuyện, nói không hết."

Hắc Đào lé mắt nhìn Nghịch Thần: "Vậy sao không làm thêm vài lần nữa?"

Nghịch Thần lười biếng dựa vào hàng rào ngoài ban công: "Mục đích của tư vấn tâm lý là để chúng ta biết vấn đề của mình ở đâu, tôi đã biết vấn đề của chính mình là gì nên không nhờ Liêu Khoa tư vấn nữa."

"Tư vấn tâm lý cũng không phải là thuốc chữa bách bệnh, rất nhiều trường hợp cho dù biết tâm lý mình có vấn đề, nhưng ngay lúc xảy ra chuyện vẫn gánh chịu tổn thương như thường."

Hắc Đào chú ý lưng Nghịch Thần quấn đầy băng, y dừng lại hỏi: "Tại sao biết mình có vấn đề về tâm lý mà vẫn phải chịu tổn thương?"

Nghịch Thần lấy điếu thuốc đã dập tắt trong miệng, xoay người dựa lưng vào hàng rào, mỉm cười nhìn về phía Hắc Đào: "Bởi vì con người là động vật tình cảm như vậy đó, Hắc Đào."

"Cho dù biết mình sẽ vì ai đó mà bị thương, nhưng vẫn không có cách nào không đến gần người kia."

Nghịch Thần cười tủm tỉm: "Giống như lần sau nếu có cơ hội chơi trò chơi cùng Bạch Liễu, cho dù biết hắn có thể làm tổn thương cậu, cậu cũng sẽ đi không chút do dự, đúng không?"

Hắc Đào nhanh chóng trả lời: "Sẽ đi."

Nghịch Thần lại cười: "Cũng khá cố chấp đấy."

Một cơn gió thình lình thổi thốc từ phía sau Hắc Đào và Nghịch Thần, Nghịch Thần liếc mắt nghiêng người một lúc rồi đột nhiên đứng dậy đẩy cửa ban công ra.

"Chém xong roi của hai tên nhóc các cậu kiếm của tôi cũng nát vụn cả rồi, tôi đi tìm thợ sửa vũ khí để sửa chữa đây, cậu cũng sửa lại roi của mình đi."

"Giải đấu sắp bắt đầu rồi, chuẩn bị sẵn sàng thôi."

Nghịch Thần quay đầu lại cười dặn dò Hắc Đào, sau đó đẩy cửa phòng họp ra, vẫy vẫy tay rồi rời đi.

Bên trong Đoàn Xiếc Thú Lang Thang.

Vương Thuấn sứt đầu mẻ trán đứng canh giữ bên ngoài cửa phòng Mộc Kha, bên cạnh là Mục Tứ Thành đang ngồi xổm ngáp to một cái.

"Nãy giờ đã lâu như vậy, vừa tỉnh lại Mộc Kha liền nhốt mình trong nhà kho nhỏ này, hiện tại cũng chưa có động tĩnh gì." Vương Thuấn đang định vội vàng phá cửa xông vào, liền nhìn thấy Mục Tứ Thành ngồi xổm bên cạnh ngáp muốn trẹo quai hàm thì dở khóc dở cười, "Vậy mà cậu còn có tâm trạng ngủ à!"

Mục Tứ Thành buồn ngủ đến mức ngồi xếp bằng tr3n đất, duỗi thắt lưng uể oải: "Anh vội làm gì, chỉ cần người chưa chết thì chờ Bạch Liễu trở về xử lý là được."

Uốn éo được nửa chừng, Mục Tứ Thành nhìn ba người đi tới từ cuối hành lang, ánh mắt thẳng tắp, đột nhiên nhảy dựng lên: "Bạch Liễu về rồi!"

Bạch Liễu mắt nhìn thẳng đi phía trước, Đường Nhị Đả và Lưu Giai Nghi  một trái một phải đi phía sau.

Đợi đến khi Bạch Liễu đến gần, Mục Tứ Thành sững sốt: "Không phải chứ, sao anh lại bị thương, Bạch Liễu? Tóc cũng mọc dài nữa?"

"Xảy ra một số chuyện, lát nữa để Giai Nghi giải thích cho cậu." Bạch Liễu thản nhiên trả lời Mục Tứ Thành, sau đó nhìn Vương Thuấn, "Chuyện gì vậy?

Vương Thuấn bị ánh mắt dò hỏi của Bạch Liễu quét qua thì nghiêm mặt lại, theo thói quen bệnh nghề nghiệp cầm tập giấy báo cáo từng việc một.

"Lúc Mục Tứ Thành đột nhập Danh Sách Sát Thủ thì bị trục xuất thẳng đến công hội Bình Minh Vàng, sau đó bị tập kích và mắc bẫy nhưng trốn thoát được, sau khi gỡ bỏ đạo cụ khống chế thì không có vấn đề gì nghiêm trọng."

Mục Tứ Thành bên cạnh ầm ĩ ngắt lời Vương Thuấn: "Bị tập kích gì chứ! Tôi bị mắc mưu! Bị mắc mưu có được không!"

Bạch Liễu làm lơ lời giải thích của Mục Tứ Thành, nhìn Vương Thuấn: "Mộc Kha đã xảy ra chuyện gì?"

"Lúc Mộc Kha dẫn Đỗ Tam Anh vào Hồ Trò Chơi thì gặp một thành viên mới của Thợ Săn Hươu." Vương Thuấn sắc mặt nghiêm túc nhìn Bạch Liễu, "Có vẻ đối phương đã sử dụng đạo cụ ký ức rất đặc biệt nào đó cho Mộc Kha, có thể chuyển ký ức của bản thân vào não của cậu ấy."

"Lúc Mộc Kha về thì trong trạng thái hôn mê, nhưng sau khi tỉnh dậy đã mang theo chìa khóa nhà kho và rất nhiều giấy bút rồi nhốt mình vào nhà kho của hội, mãi vẫn chưa ra ngoài, bảo là chỉ muốn yên tĩnh, muốn tách ký ức của tên hề ra khỏi ký ức của mình."

Vương Thuấn do dự một chút: "Nhà kho của công hội cũng giống như phòng tối, trạng thái tinh thần của Mộc Kha cũng không được ổn lắm, ở lâu nhất định sẽ xảy ra chuyện."

"Vốn dĩ tôi muốn xông vào, nhưng lại không biết tình trạng hiện tại của cậu ấy thế nào, nếu đang trong giai đoạn trọng yếu phân biệt trí nhớ, đột nhập có thể sẽ khiến Mộc Kha có phản ứng chấn động tinh thần mạnh hơn."

Bạch Liễu trầm ngâm nhìn cánh cửa nhà kho đang đóng chặt, sau đó tiến lên một bước, không nhanh không chậm gõ cửa ba lần, nhẹ giọng nói: "Mộc Kha, tôi là Bạch Liễu, tôi vào được không?" Giọng nói run run và đứt quãng của Mộc Kha vọng ra từ nhà kho: "Không!"