Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 120: Trại mồ côi Tình Thương (40)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 120: Trại mồ côi Tình Thương (40)

Edit: 1814Hz + Beta: Hilink

Trước khi Mộc Kha kịp phản ứng lại, Bạch Liễu đã nắm lấy cổ áo Mộc Kha để giữ cho cậu đứng vững, sau đó quay người, đưa tay vòng qua bả vai đã mất đi hai cánh tay của Lưu Hoài, đỡ hắn ta đứng dậy. Cậu nắm chặt Roi xương cá trong tay, ánh mắt Bạch Liễu bình tĩnh, cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi hít vào thật sâu: "Mở cửa đi Mộc Kha, trò chơi vẫn chưa kết thúc."

Sắc mặt Lưu Hoài tái nhợt như tờ giấy, đột nhiên ngắt lời Bạch Liễu, ánh mắt run rẩy nhìn chằm chằm Bạch Liễu một hai giây: "Chờ chút, anh đảm bảo nếu anh còn sống thì anh nhất định sẽ cứu Giai Nghi?"

Bạch Liễu: "Tôi bảo đảm."

Lưu Hoài nhắm mắt lại, trước mặt hắn ta hiện ra một đôi găng tay.

【Hệ thống thông báo: Vật phẩm "Găng tay khuyển nho*", sau khi chú chó tội nghiệp phóng túng bị hư hại, có thể trì hoãn thiệt hại dựa vào độ lạc quan của mình trong vòng 14 giờ, nhưng sau 14 giờ nếu người chơi còn chưa qua cửa thì sát thương sẽ ập lên người người chơi.】


*Khuyển nho: Kẻ theo Nho học mà bụng dạ xấu xa.

"Vật phẩm này vốn là tôi đưa cho Giai Nghi để em ấy dùng lúc chạy trốn, hiện tại xem ra..." Lưu Hoài cười khổ một tiếng, "Em ấy không dùng được rồi."

Phù Thủy Nhỏ có khả năng chữa trị, quả thật không cần đến vật phẩm trì hoãn sát thương để bảo vệ mình.

Lưu Hoài quay đầu nhìn về phía Bạch Liễu, nụ cười của hắn ta càng trở nên đau khổ như thể sắp tiêu tan: "Tôi cũng không có tay để dùng, cho anh đó, Bạch Liễu."

Bạch Liễu cũng không nói nhiều, trực tiếp nhận lấy găng tay rôi nhìn Mộc Kha đang đứng ở cửa ra vào.

Mộc Kha quay đầu khẽ nhìn Bạch Liễu, khi xác định Bạch Liễu không có chút dao động nào, cậu cũng hít sâu một hơi, tay hơi run run mà đẩy cửa ra.

Lúc này này là 8 giờ 40 phút sáng thứ Tư.


Lối thoát hiểm tầng 1.

Y tá có hơi sợ hãi mà đứng cách xa lối thoát hiểm, cô ta cũng không dám đi sang, chỉ nuốt một ngụm nước bọt rồi đưa tay chỉ vào con đường đen ngòm: "Ở bên đó, từ tầng 1 đi xuống có một khúc ngoặt sau đó có một lối đi vào, từ đó có thể đi thẳng đến giáo đường của trại mồ côi, tôi không đi đâu."

Nói xong, y tá nhìn Miêu Cao Cương và Miêu Phi Xỉ đi mà không có chút do dự, nhịn không được mà gọi bọn họ lại: "Trước 9 giờ không thể rời khỏi phòng bệnh! Tôi chỉ đưa nhóm mấy người đến đây thôi, mấy người không thể tùy tiện ——"

Miêu Cao Cương không chút biểu cảm, xoay người đến gần y tá, đi vài bước đã đi đến trước mặt cô ta, Miêu Cao Cương thân hình to lớn bóp chặt lấy cổ y tá một cái, khớp cổ phát ra tiếng xương kêu rõ ràng.


Cô ta kinh ngạc mở to hai mắt, đồng tử hỗn loạn, chậm rãi vô lực thòng người xuống.

"Cha?!" Không chỉ có y tá cảm thấy kinh ngạc, ngay cả Miêu Phi Xỉ cũng hoảng sợ, "Cha gϊếŧ NPC làm gì?! Rất dễ dẫn đến phản phệ!"

Lồng ngực Miêu Cao Cương phập phồng lên xuống, hai mắt gã có hơi đỏ hồng, nhưng trên mặt lại không có cảm xúc gì, rõ ràng đã gϊếŧ người một cách rất nhẹ nhàng nhưng dưới cằm lại chảy mồ hôi, bắp tay bả vai cũng run lên chưa từng dừng lại, khiến cho Miêu Cao Cương đầy vẻ khó chịu lại phải bị đè nén, gã đưa lưng về phía Miêu Phi Xỉ rồi hít sâu một hơi, vẻ mặt làm người ta có chút sợ hãi.

Nhưng rất nhanh Miêu Cao Cương đã bình tĩnh lại, gã dừng một chút, hắng giọng lên tiếng: "Chúng ta không thể trễ thêm một giây nào nữa, NPC y tá đã nói chúng ta phải đợi đến 9 giờ, oắt con bên kia nhất định là đang mưu tính để bí mật chạy trốn, chúng ta phải qua đó nhanh một chút."
Miêu Phi Xỉ miễn cưỡng bị lý do này thuyết phục, gã rút song đao ra, từng bước từng bước đi vào lối thoát hiểm, một khắc trước khi sắp bước vào lối đi, Miêu Cao Cương đột nhiên nhẹ nhàng hỏi Miêu Phi Xỉ: "Con có phát hiện ra vị y tá trưởng này cực kỳ giống với mẹ con không?"

Miêu Phi Xỉ dừng lại, gã theo khóe mắt mà nhìn thoáng qua khuôn mặt ngây ngô chết không nhắm mắt của cô y tá nhỏ —— Trong trí nhớ, người phụ nữ này khác xa với người phụ nữ đã sinh ra gã, Miêu Phi Xỉ thu hồi ánh mắt, kỳ lạ nhìn về phía Miêu Cao Cương: "Cha làm sao vậy? NPC này và người phụ nữ đã chết đó hoàn toàn không giống nhau mà?"

"Thật không?" Miêu Cao Cương tự mình lẩm bẩm, gã quay đầu lại, nhìn lướt qua mặt của NPCy tá đang nằm trên mặt đất, "Vậy chắc là cha nhìn nhầm."

Cô y tá kia còn trẻ tuổi nhưng bên ngoài thì già yếu, khóe mắt sụp xuống, bệnh nặng, kỳ dị mà mỉm cười với gã, gã vô cùng quen thuộc khuôn mặt này —— Đó là khuôn mặt của người đã ngủ với Miêu Cao Cương vô số lần, gã vừa mở mắt đã nhìn thấy vợ của gã, khuôn mặt của mẹ Miêu Phi Xỉ.
Gương mặt này xuất hiện trên mặt của y tá, trong mắt của Miêu Cao Cương, mỗi lần y tá này nói chuyện đều sẽ nhếch miệng thật cao đến nỗi cằm phát ra âm thanh trật khớp, cứ vậy mà mở to miệng mỉm cười với gã, có thể khiến Miêu Cao Cương dễ dàng nhìn thấy bên trong cái miệng đang nói đó của cô ta không có lưỡi.

Miêu Cao Cương thu hồi tầm mắt của mình, gã đưa tay lau một hôi chảy dài từ thái dương xuống dưới gò má, lấy lại bình tĩnh nhìn về phía lối ra: "Phi Xỉ, con tấn công, cha hỗ trợ."

8 giờ 45 phút.

Vì vụ ném bom tối qua mà y tá đã không còn sức để đi kiểm tra bệnh nhân ở mỗi tầng lầu nữa, nhóm Bạch Liễu tranh thủ thang máy còn trống, vội vàng đuổi đến tầng 1, sau đó phát hiện lối thoát hiểm đã bị quét sạch, chỉ còn lại một mớ hỗn độn.

Điều này xảy ra thì có một tin tốt và một tin xấu.
Mộc Kha thở phào nhẹ nhõm: "Không cần đối diện trực tiếp với những quái vật bên này."

Ánh mắt Bạch Liễu dừng lại ở bên mấy đứa trẻ con và khắp nơi đều là ống tiêm, ánh mắt khẽ dao động: "Bọn Miêu Cao Cương tiến vào đường hầm rồi."

Cậu lại xốc Lưu Hoài đang không phấn chấn mà dần trượt xuống lên, nhanh chóng tiến vào trong, Mộc Kha theo sát phía sau, ngã rẽ phía dưới tầng 1 có một cái thùng rác màu vàng chứa đầy rác thải y tế, bên trong có đủ loại túi truyền máu và ống tiêm, ngoài ra còn có một cái giường có băng dán cố định đơn giản để ở ngoài cùng, chắc là để phòng trẻ con làm loạn lúc đang lấy máu.

Xem ra lúc bị đưa đến đây thì bọn nhỏ đã bị rút máu ở chỗ này, sau đó ném xác và dụng cụ rút máu vào thùng rác cùng với rác thải y tế.

Mà những nhà đầu tư để rút máu bọn trẻ thậm chí còn không muốn nhìn thấy quá trình tàn nhẫn này, chỉ cho phép các y tá nhanh chóng xử lý tốt những【Dược liệu thô】trong một góc dơ bẩn chật hẹp, để cho những【Nhà đầu tư】từ bi sử dụng.
Thùng rác đã bị người nào đó thô bạo đá văng ra, phía dưới là một cái lỗ vuông vức, giống như lối vào tầng hầm, cánh cửa này không lớn, Bạch Liễu nhìn ra diện tích khoảng 40cm x 40cm, cơ bản chỉ đủ cho một đứa trẻ đi vào, nhưng cũng may hiện tại nhóm Bạch Liễu cũng nhỏ con nên có thể vào bằng lối này được.

Bên cạnh cửa vào còn có một vài dấu chân loạn xạ, chắc là của bọn Miêu Phi Xỉ để lại, Bạch Liễu để Mộc Kha đỡ Lưu Hoài, sau đó tiến lên cầm cái cán cửa, kéo cửa hầm ra.

Tức thì tro bụi bay lên, chất bẩn, mùi máu tanh nồng nặc và mùi ẩm ướt, thối rữa của nấm mốc lên men xộc thẳng vào mặt, không biết đã đọng lại trên ván cửa bao lâu, hay bao nhiêu vết máu của người khác đã đổ xuống, lộ ra tấm ván gỗ mốc meo dày đặc phía dưới.

Những hạt bụi nhỏ tròn đang lơ lửng mà những người sắp chết chìm mới có thể nhìn thấy, bồng bềnh trong cửa hầm tối tăm.
Bạch Liễu nín thở, cậu ngẩng đầu nhìn Mộc Kha, không chút do dự mà nhảy xuống dưới mà không cho Mộc Kha bất kỳ cơ hội ngăn cản nào.

"Tôi xuống dưới trước, chờ tôi nói không sao thì mấy cậu hãy xuống."

Mộc Kha hoảng loạn tiến lên trước nhìn xuống.

Không bao lâu sau, phía dưới truyền đến giọng Bạch Liễu vang vọng: "Không sao hết, Mộc Kha, cậu thả Lưu Hoài xuống trước, cậu xuống sau."

Mộc Kha cẩn thận di chuyển Lưu Hoài đã mất đi hai tay, đưa hắn ta xuống xong, cậu lại chống đỡ hai tay ngay miệng hầm nhỏ hẹp rồi từ từ đi xuống.

Nhắm mắt lại hít sâu một hơi, Mộc Kha buông lỏng tay ra, cậu cảm giác như mình đang đứng trên một lối đi nghiêng ẩm ướt hơi dinh dính, cuối cùng cũng xuống đến nơi, nhưng đất dưới chân lại vô cùng kỳ lạ, như có cái gì đó đen đen mềm mềm đang nhô lên, còn có mùi máu tanh nồng nặc và mùi nấm mốc, có cảm giác như đang dẫm lên cả ruộng nấm.
Mộc Kha chậm rãi mở mắt, cảnh tượng trước mắt khiến cậu hít vào một ngụm khí lạnh.

Bốn bức tường xung quanh toàn bộ đều mọc lít nha lít nhít đủ các loại nấm màu sắc sặc sỡ, lớn nhỏ không đều, lấp lóe ánh huỳnh quang, giống như niêm mạc dạ dày bị nhiễm trùng được bao phủ bởi những nốt phồng, ẩm ướt, như chỉ cần sờ thôi cũng đủ để làm vỡ chất lỏng ăn mòn cánh tay.

Trong đám nấm này còn có những sợi tơ máu đỏ hồng loạn xạ ở bên trong, như là một vài cây Linh chi máu dị dạng mọc lẫn lộn trong đó, cả đường hầm sặc mùi dịch tiết ra và mùi lên men, nó có mùi giống như nấm được ủ với rượu kém chất lượng ngâm trong đất cát 20 năm, làm người ta vừa ngửi đã hoa mắt chóng mặt muốn ói.

Mộc Kha muốn nôn tại chỗ, che miệng mình lại: "Sao ở đây lại lớn như vậy, còn nhiều nấm nữa?"
"Nơi này âm u ẩm ướt, cộng thêm là nơi vứt thi thể, chất mùn lại hợp cho nấm sinh sôi phát triển." Bạch Liễu chậm rãi bước từng bước lên phía trước, những cây nấm mềm mại ẩm ướt này chỉ cầm dẫm một bước là đã lên tận mắt cá chân, cậu đánh giá xung quanh tầng hầm này, "Với lại nếu tôi đoán không sai thì còn có Linh chi máu thấp kém bị nhà đầu tư ném vào đây."

Mộc Kha khẽ giật mình: "Vứt bỏ Linh chi máu?! Chẳng phải thứ này vô cùng quý giá sao?!"

"Đó là Linh chi máu được nuôi từ máu của những đứa trẻ có dòng máu "thuần khiết"." Ánh mắt Bạch Liễu lướt qua một cây linh chi máu trên vách tường đang đập đều, nhịp nhàng, xen kẽ đen và đỏ, "Hiện tại chúng ta đang ở mười năm trước, những【nhà đầu tư】vẫn chưa hoàn thiện cơ chế sàng lọc trẻ em của bọn họ, hẳn là đang ở kỳ giữa của cơ chế sàng lọc. Trong quá trình này tất nhiên sẽ sinh ra những sản phẩm thất bại, những thành phẩm thất bại này có thể là công hiệu chưa tốt, hoặc là có độc, những【nhà đầu tư】này không thể sử dụng được, vì vậy liền bị ném đến đây."
Bạch Liễu nhìn về phía trước nói: "Nếu như tôi đoán không lầm thì đường hầm này chính là nơi【Ngày chủ nhật chôn cất】mà trong bài ca dao nhắc đến."

Đường hầm như một hành lang đang sinh trưởng, trong đó như có sức sống kỳ lạ hô hấp theo nhóm Bạch Liễu, kéo dài, nhẹ nhàng, nhưng nhìn kỹ thì là sự rung động của những cây Linh chi máu đang đập đều, nhịp nhàng. Còn có một ít thi thể biến dạng của trẻ con đang trợn tròn mắt, nằm im bất động trên mặt đất, điện thoại của chúng còn nằm rải rác xung quanh.

Bạch Liễu tiến lên nhặt được một chiếc điện thoại, hệ thống thông báo cho cậu vì chủ nhân của điện thoại đã bỏ mạng nên nguồn năng lượng chết không cách nào sử dụng được.

Những đứa trẻ dị dạng này phần lớn đều bị song đao của Miêu Phi Xỉ cắt rời, văng ra những bụi nấm xung quanh.
Trên mặt đất có vài cây nấm bị người ta cắt rồi giẫm đạp, Bạch Liễu cúi đầu, nhìn theo dấu vết chà đạp: "Đi, bọn họ vào trong rồi, chúng ta phải nhanh lên.

————————

Mà bên kia đường hầm, Miêu Cao Cương cõng nhóc Mộc Kha đi lại khá khó khăn, thể lựa của một đứa con nít không bằng người trưởng thành, cõng hai người liên tục chạy đi chạy lại, mặc dù nhóc Bạch Lục và nhóc Mộc Kha không nặng nhưng cũng làm tốc độ của Miêu Cao Cương chậm lại, đầu nó đổ đầy mồ hôi, nó thở hổn hển, bước đi trên mặt đất ẩm ướt mềm mại, như là con đường khó đi này bào mòn thể lực gã gấp bội.

Nhóc Mộc Kha đang ôm túi máu của nhóc Bạch Lục nằm trên lưng sốt ruột nhìn thoáng qua thời gian —— Bạch Lục nói cho nhóc biết nhất định phải đến bên đó trước 9 giờ, nếu không đợi đến 9 giờ thì những nhà đầu tư kia có thể sẽ phát hiện ra, bọn họ sẽ bị bắt lại, và tất cả sẽ xong đời!
Nhưng bọn họ không biết rằng đã có hai nhà đầu tư đã xuất phát trước 9 giờ —— Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương cũng đang đi đến đó.

Nhóc Mộc Kha nhìn thời gian trôi qua từng chút một, cậu nhóc bắt đầu gấp gáp: "Miêu Cao Cương, đi nhanh một chút! Đợi đến 9 giờ thì nhà đầu tư sẽ đến đây bắt chúng ta, đến lúc đó sẽ không chạy kịp!"

"Tao nghĩ không cần chờ đến sau 9 giờ đâu." Oắt conMiêu Cao Cương lau mồ hôi trên mặt mình, sắc mặt mang theo sợ hãi và khó coi, quay đầu lại nhìn về nhóc Mộc Kha đang nằm sấp trên bả vai mình, "Tao nghe được có người đang giẫm lên cây nấm đang đến gần đây, bọn họ đi rất nhanh."

Nhóc Mộc Kha ngẩn người, sắc mặt cũng tối sầm lại: "Nhanh lên chút, chúng ta chạy về nhà thờ có kịp không?"

Nhà thờ là nơi cấm gϊếŧ hại trẻ con, là một khu vực an toàn, mặc dù không biết có thể ở lại bao lâu, nhưng —— nhóc Mộc Kha không cam lòng, cắn răng ôm chặt túi máu của nhóc Bạch Lục trong ngực.
Không thể tùy tiện giao túi máu của nhóc Bạch Lục đi được, hy vọng mấy nhà đầu tư rác rưởi đó có thể chống đỡ một lúc, không được chết một cách tùy tiện.

Trong đường hầm truyền đến tiếng bước chạy nhanh, dẫm lên chất lỏng bắn tung tóe, như là con rắn đang lướt trong những bụi nấm nhanh nhẹn tiếp cận bọn họ.

Miêu Cao Cương hoảng sợ nuốt nước bọt, nó lùi về sau hai bước, chậm rãi lắc đầu: "... Tao nghĩ không kịp nữa rồi, bọn họ đi rất nhanh, chúng ta sẽ bị bắt lại trước khi kịp đến giáo đường."

"Không thể để bọn họ bắt được chúng ta." Nhóc Mộc Kha giảm âm lượng lại, đứng trước nguy cơ tồn vong, mất đi người dẫn đầu là nhóc Bạch Lục, cậu nhóc ngược lại bình tĩnh vô cùng, "Miêu Cao Cương, lấy những túi truyền dịch còn dư mà Bạch Lục đã đưa ra, chúng ta dán những đứa trẻ quái vật thổi sáo đó vào người, trong tầng hầm này đèn không sáng lắm, khắp nơi đều có thi thể trẻ con, nếu không đến gần nhìn thì sẽ không nhận ra chúng ta khác với những con quái vật kia."
Nhóc Mộc Kha nhanh chóng nhảy lên người Miêu Cao Cương, bắt đầu treo túi truyền dịch lên cổ mình và Miêu Cao Cương.

Miêu Cao Cương cũng luống cuống tay chân treo lên, sắc mặt nó trắng xanh: "Cái này có thể ngụy trang để qua mắt những nhà đầu tư kia không?! Chúng ta với những đứa trẻ dị dạng đó rất khác nhau!"

"Giả không được cũng phải dán vào." Tiếng hít thở của nhóc Mộc Kha rất nhanh, khuôn mặt không cảm xúc, tròng mắt đen như mực ẩn chứa sự dứt khoát kinh người, "Tôi nghĩ rồi, tôi cảm thấy nếu chúng ta chạy về nhà thờ cũng là chờ chết, chờ đến khi cô nuôi thức dậy, nếu chúng ta gặp cô nuôi ở trên đường đến nhà thờ thì chúng ta sẽ bị giam giữ chờ đến thứ Năm ghép đôi, nếu như hôm nay chúng ta không thể ra ngoài thì vĩnh viễn cũng không chạy ra được."

"Chúng ta chỉ có thể cược một lần."
Oắt con Miêu Cao Cương cắn răng, nhìn Mộc Kha một giây, cuối cùng nó gật đầu nhẹ.

Tiếng bước chân ngày càng gần, cây nấm to ở lòng bàn chân người trưởng thành phát ra âm thanh như quả chín bị ép nước, vang lên chít chít, tạo thành tiếng vọng kỳ quặc trong lối đi.

Mùi thối rữa và mùi máu càng trở nên nồng đậm, nhóc Mộc Kha hít sâu một hơi, nhỏ giọng: "Nhất định không được phát ra âm thanh gì, nằm dưới bụi nấm cải trang xác chết, hiểu chưa?"

Nhóc Mộc Kha vội vàng đưa túi máu của Bạch Lục giấu kỹ, rải thêm một ít cây nấm lên người ngụy trang một chút, rồi hít sâu một hơi, đi đến nằm giữa cây nấm.

Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương cuối cùng cũng đi đến đoạn đường hầm này, Miêu Phi Xỉ vừa vung đao đầy máu, vừa nhíu mày nhìn xung quanh: "Âm thanh gì vậy? Hình như vừa có tiếng người vừa nói mà? Cảm giác như không giống giọng của những đứa bé chúng ta gϊếŧ trước kia, như là hai người sống đang trò chuyện vậy."
Miêu Phi Xỉ nhanh nhẹn hơn, cũng nhạy cảm với âm thanh hơn, nhưng gã nhìn bốn phía một lượt, phát hiện không có tiếng động kỳ quái gì, rất nhanh Miêu Cao Cương đã thúc giục gã: "Đừng tìm nữa, đi nhanh đi, chỗ này rõ ràng là sào huyệt của bọn Đứa trẻ dị dạng kia rồi."

Càng đi sâu vào trong thì Miêu Cao Cương càng có thể khẳng định điều này, lối đi này nhỏ hẹp âm u, khắp nơi đều là nấm, một bên cửa vào là nhà thờ, bên cửa vào còn lại là lối thoát hiểm chứa xác của bọn trẻ con và rác thải y tế, y tá nói cho bọn họ biết số nhà đầu tư đã đi vào đường này đã tăng lên,【Nhà đầu tư】dùng【ghép đôi】để chọn lựa đứa trẻ, sau đó thì vứt đi.

Nhưng lúc bọn Miêu Cao Cương đi vào lối đi vứt bỏ này thì ngoại trừ lối vào có trẻ con dị dạng ra thì đi vào bên trong cũng có thể thấy dấu vết hoạt động của những đứa trẻ con dị dạng này, chứng minh rằng ngày thường đám trẻ đó cũng sinh tồn ở lối đi bị vứt bỏ này.
Mà nghĩ đến ban ngày lại không thấy tung tích đám trẻ con dị dạng, Miêu Cao Cương càng trầm mặc: "Bọn trẻ con này ngoài thời gian hoạt động là từ 9 giờ tối đến 9 giờ sáng, thời gian còn lại sẽ ở trong lối đi này, Phi Xỉ, đừng lãng phí thời gian nữa, gần đến 9 giờ rồi, chúng ta mau đi, nếu không đám trẻ con kia về lại thì chúng ta sẽ bị cả đám nhãi ranh quái vật này chặn ở đường hầm."

Miêu Phi Xỉ nghe Miêu Cao Cương thúc giục liền cúi đầu nhìn đồng hồ, 8 giờ 51 phút, gần 9 giờ, quả thực không thể lãng phí thời gian ở nơi này nữa, gã thu hồi ánh mắt dò xét xung quanh, giơ song đao lên, suy nghĩ rồi tiếp tục tiến về phía trước."

Nguyên nhân làm gã nghi ngờ có hai chỗ, thứ nhất là sau khi Miêu Cao Cương tỉnh lại sau vụ đánh bom thì luôn rất nôn nóng, bình thường cha gã là một người rất bình tĩnh, điều này khiến trong lòng Miêu Phi Xỉ dâng lên một nỗi nôn nóng bất an.
Thứ hai chính là —— Lúc gã liếc mắt nhìn sang xác hai đứa trẻ bị chôn vùi dưới bụi nấm trên mặt đất, cả quãng đường này gã nhìn thấy rất nhiều xác trẻ em, theo lý mà nói hai cái xác xuất hiện ở nơi này, cái chỗ mà Miêu Phi Xỉ sẽ cảm thấy không có gì kinh ngạc.

Dù sao thì【Nhà đầu tư 】cũng không cho phép trong bệnh viện có mấy thứ xui xẻo như lò hỏa táng hay nhà xác tồn tại.

Bệnh viện không có bất kỳ chỗ nào có thể xử lý đống xác của trẻ em, những y tá kia lại xem lối thoát hiểm này như một bãi rác thải mà vứt xác trẻ em xuống —— mà đúng lúc trong đường hầm lại có nấm có thể dựa vào đó mà phân giải những thi thể này, sau đó lại sinh sôi nhiều nấm phân hủy thi thể hơn nữa, là một lối đi xử lý phế phẩm sinh thái tuyệt vời.

Nhưng hai cái xác này lại mang cho gã cảm giác không nên xuất hiện ở đây, Miêu Phi Xỉ vô cùng nhanh nhẹn, nhưng những người có trí lực bình thường đều tin vào trực giác mà mình trau dồi được trong trò chơi, mà lúc này gã sẽ dùng trí lực đó để xem xét tình huống của cha mình một chút.
Nhưng hiện tại dường như trạng thái của Miêu Cao Cương không tốt, với lại nếu đường hầm này đúng như lời Miêu Cao Cương nói thì đây là nơi ở vào ban ngày của những Đứa trẻ dị dạng, vậy thì thời gian quả thực rất cấp bách, cuối cùng Miêu Phi Xỉ cũng thu ánh mắt mình lại, gã đi về phía trước vài bước.

Nghe bọn họ nói tiếp tục tiến về trước, trong lòng nhóc Mộc Kha thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc còn chưa buông lỏng được bao nhiêu thì Miêu Phi Xỉ phía trước đột nhiên ngừng lại.

Gã quay đầu về sau một chút, cổ phát ra âm thanh của các khớp xương nới lỏng, gã nhìn về hai cái "xác" bằng một ánh mắt hưng phấn điên cuồng khiến người khác sợ hãi, không thể tin được.

Trên vai sau lưng "cái xác" có một vệt nước nhỏ, Miêu Phi Xỉ chậm rãi liếm miệng nhìn vệt nước.
Miêu Cao Cương nhìn ánh mắt này của gã liền biết Miêu Phi Xỉ nghiện thịt, vừa muốn ngăn Miêu Phi Xỉ đã nghe gã nói bằng giọng nhẹ nhàng không tưởng tượng được, vì vừa vui vừa sợ nên giọng nói hơi run rẩy: "Cha, trang phục của hai đứa trẻ con này ẩm ướt, vì bọn nó đổ mồ hôi, con ngửi thấy mùi mồ hôi tươi mới."

"Bọn nó là người sống, là trẻ con còn sống chạy đến."

Thời điểm này, những đứa trẻ con còn sống đang tìm cách chạy trốn khỏi đây —— Miêu Cao Cương khẽ giật mình, ánh mắt gã bỗng lóe lên, nhanh chóng phản ứng kịp: "Đây là đám người chơi trẻ con của bọn Bạch Liễu!!"

Nguy rồi!!

Trong lòng nhóc Mộc Kha lạnh buốt, một vài suy nghĩ lướt nhanh qua đầu cậu nhóc, đột nhiên cậu ôm lấy túi máu trong ngực, không nói lời nào mà nhảy từ dưới đất lên, chạy như điên đến lối ra của bệnh viện, nhóc Miêu Cao Cương cũng từ bụi nấm bò lên, sắc mặt trắng bệch mà đuổi theo phía sau Mộc Kha.
Miêu Phi Xỉ nhe răng cười gằn hai tiếng, xoẹt một cái rút song đao ra: "Mẹ nó, tối hôm qua xém chút nổ chết ông đây, hôm nay tao không rút khô ăn sạch thịt mấy thằng oắt con này thì dù tao có qua cửa cũng thật mất mặt."

Gã nói xong híp mắt nhìn một lúc, đột nhiên huýt sao: "Được lắm, gặp bọn nó mà chẳng tốn chút công sức nào, hôm nay còn mang máu đến, cha, cha lúc nhỏ cũng ở bên trong."

Miêu Cao Cương thấy mình lúc nhỏ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mặt gã vẫn bình tĩnh: "Nhìn đi, Phi Xỉ con lúc gϊếŧ nhớ tránh động mạch chủ, đừng có lãng phí máu."

"Ok." Lưỡi đao của Miêu Phi Xỉ cong chạm đến khuỷu tay, gã tùy tiện lau đi chút máu và dịch nhầy của nấm trên đó một chút, sau đó liếm đôi môi không còn chút máu của mình, trong mắt hằn lên tia máu đỏ rực, "Gϊếŧ chết mấy người thì trò chơi sẽ nhanh chóng kết thúc."
Nhóc Mộc Kha chạy rất nhanh, trước giờ tim nhóc chưa bao giờ đau nhức như vậy, cậu có thể cảm nhận rõ ràng lượng máu vượt quá sức chứa của tim đang đổ vào tim như một quả bom, sau đó trái tim cậu "bịch" một tiếng chợt nổ tung, những lượng máu lại vòng qua tâm thất, khiến cậu cảm thấy vô cùng đau nhức, xâm nhập vào từng mạch máu ở tứ chi khiến tay chân run lên.

Nhóc dùng hết toàn lực mở to miệng hô hấp, nhưng cảm giác bị một thứ gì đó vô hình ngăn cản, giống như gió vậy, phổi không thể hấp thụ khí oxi mà bỏng rát chưa từng thấy.

Trước giờ Mộc Kha chưa từng chạy nhanh như vậy, mạng sống có hạn, nhóc thường xuyên ngồi xổm ngẩng đầu nhìn người khác, vì tư thế đó hồi máu càng nhanh hơn, Từ trước đến giờ Mộc Kha chưa dùng tư thế mà khiến nhóc cảm thấy như một giây sau hai chân mình sẽ nổ tung ra, chạy với tốc độ như một con côn trùng nhỏ lao đi trong gió, cậu cũng chưa từng nghĩ mình lại chạy nhanh được như vậy.
Mộc Kha ôm lấy túi máu của Bạch Lục, cậu cảm giác như mình sắp nôn hết máu vào trong túi máu này.

Đôi mắt cậu ngập nước, chạy như bay, hít thở không thông, giống như một con mèo quý bị khuyết tật bẩm sinh, cuối cùng bị kẻ địch kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà chạy ra khỏi nhà sau đó liền đánh thức bản năng chạy trốn, Mộc Kha biết đầu gối mình sắp nhũn ra, đầu óc không nghĩ được gì nữa, nhưng cậu vẫn di chuyển đôi chân mình chạy một cách máy móc.

Không thể dừng lại, Mộc Kha phải sống, Bạch Lục nằm trong vòng tay nhóc yếu ớt nói, như là đang cầu khẩn, như là đang cầu xin, lại như đang bình tĩnh nói cho nhóc biết nhất định phải làm một việc —— Mộc Kha, em nhất định phải cứu lấy nhà đầu tư của anh, nhất định phải sống sót, Mộc Kha.

Nhất định phải, nhất định phải —— Trước mắt Mộc Kha trở nên mông lung, không phải cậu nhóc khóc, mà là vì chạy quá nhanh nên đã bắt đầu cảm thấy mơ hồ muốn ngất xỉu.
Mộc Kha bắt đầu chảy máu mũi, máu mũi nhỏ xuống hai tay đang ôm túi máu trước ngực và mu bàn tay, nhưng cậu đã không còn bất kỳ cảm giác nào nữa, hai mắt Mộc Kha trống rỗng, chỉ biết chạy, không ý thức được Miêu Phi Xỉ đã đuổi kịp đến phía sau.

Miêu Phi Xỉ cầm song đao, im lặng mà nhìn nhóc Mộc Kha chạy như điên: "Mẹ nó, tên nhãi ranh mày cũng chạy nhanh đấy, xém chút đã không bắt được."

Gã giơ song đao sáng loáng lên, cái bóng mỏng manh phản chiếu trên mặt đất tựa như lưỡi liềm của tử thần, Miêu Phi Xỉ hung hăng nhắm chém xuống bả vai của nhóc Mộc Kha đã không còn ý thức.

Trước mặt nhóc Mộc Kha đã tối đen, cậu nhóc cảm giác như mình được một cơn gió trong hầm lướt qua nhẹ nhàng ôm vào lòng. Nhóc Mộc Kha bị đỡ phía sau gáy, vùi vào lồng ngực của người mặc áo bệnh nhân, cậu bị ù tai, một lúc lâu mới cảm nhận được nhiệt độ từ trên trán truyền đến.
Có người cứu được nhóc, mà hiện tại nhóc đang dựa vào tim của người đó, nhịp tim đối phương và cậu không giống nhau, từ từ chậm rãi, đập lên từng hồi một, giống như những giọt nước đều đặn nhỏ ra từ những tảng đá của một vách đá xa xôi mà không ai biết đến, không ai có thể làm xáo trộn tần số nhịp tim của người này.

—— Cho dù người này đang cầm một thanh đao cong, có thể gϊếŧ chết nhóc ngay lập tức, cũng không đủ để làm loạn hô hấp và nhịp tim đang đập nhẹ nhàng có quy luật.

【Hệ thống thông báo: Người chơi Bạch Liễu sử dụng kỹ năng cá nhân của Mục Tứ Thành "Đạo tặc lén lút", tốc độ di chuyển + 3700, thể lực suy giảm nhanh chóng...】

【Hệ thống thông báo: Người chơi Bạch Liễu sử dụng kỹ năng cá nhân của Mục Tứ Thành "Vuốt khỉ của đạo tặc" đón đỡ công kích của người chơi Miêu Phi Xỉ】
"Mẹ nó, lại là mày, Bạch Liễu!!" Miêu Phi Xỉ nhanh chóng nổi điên, gã cắn răng, hạ thấp thanh đao xuống, "Tay Lưu Hoài cũng mất rồi, mày tự dâng mình đến đây, để tao xem hôm nay còn ai giúp được mày nữa!!"

Miêu Phi Xỉ gào lên, song đao cuồng dại, ánh sáng bạc của song đao lóe lên trong đường hầm, Bạch Liễu đẩy nhóc Mộc Kha về sau, vừa đẩy vai một cái đã ra hiệu cho nhóc tiếp tục chạy về phía trước, đồng thời nghiêng người né đi song đao đang cố chém vào một bên vai còn lại của mình —— Miêu Phi Xỉ lại lặp lại chiêu cũ, không biết HP của Bạch Liễu còn có thể chống cự lại bao lâu dưới tình huống này, gã muốn tốc chiến tốc thắng, giao nộp vũ khí của Bạch Liễu.

Bạch Liễu di chuyển nhanh, nghiêng người tránh né một đao tụ lực của Miêu Phi Xỉ, sau đó lại dùng vuốt khỉ tấn công nhanh về phía Miêu Phi Xỉ vài lần, cậu cứ đứng rồi lại lùi, cố hết sức tránh né lưỡi đao của Miêu Phi Xỉ, nhưng Miêu Phi Xỉ nào dễ dàng buông tha cho Bạch Liễu như vậy, đòn tấn công của gã càng lúc càng thâm hiểm khi mắt thấy Bạch Liễu đã sắp không chịu được.
Nhóc Mộc Kha chạy về sau hai bước, trái tim nhóc vẫn còn đập liên hồi, không thể bình tĩnh được, lúc cậu đang chạy đột nhiên nhìn thoáng qua, nhìn thấy nhà đầu tư cứu mình vẫn còn chiến đấu.

Đây là nhà đầu tư sẽ cứu đám trẻ con bọn họ ——【Anh ấy sẽ không gϊếŧ em, bởi vì anh ấy là một người tốt kỳ lạ, anh ấy sẽ cứu em.】

Nhóc Mộc Kha đột nhiên bật khóc rồi cười, nhóc loạng choạng chạy đi, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhỏ bé —— thật sự là anh ấy đã cứu em đó Bạch Lục à, nhà đầu tư của anh thật kỳ lạ, rõ ràng không phải là một người tốt ——

—— Anh ấy hại chết anh, nhưng lại cứu em, em không hiểu cuối cùng anh ta muốn làm gì, như là em không hiểu anh đang muốn làm gì.

Rõ ràng cả anh và anh ta đều không phải người tốt, nhưng cuối cùng lại dốc toàn lực ra để bảo vệ em, nhưng chúng ta chỉ mới gặp nhau hồi Chủ nhật, đến thứ Tư, cả anh và nhà đầu tư của anh đều muốn hy sinh vì em.
Em không muốn như vậy.

Nhóc Mộc Kha chạy trốn không ngừng, cậu nhóc muốn quay lại, kết quả bị một người nấp trong bụi nấm kéo một cái, nhóc sợ đến độ xém kêu thành tiếng, nhưng đối phương đã nhanh chóng bịt miệng cậu lại.

Người đó nhỏ giọng, có hơi kỳ lạ liếc nhìn cậu: "... Em chạy về làm gì?! Tính dâng người lên tận miệng hả? Đừng để anh ấy thêm phiền nữa!"

Mặt mũi nhóc Mộc Kha giàn dụa nước mắt, nhóc ôm lấy túi máu trong ngực, nghẹn ngào nhìn người đó: "Nhưng em không muốn thấy anh ấy vì em mà hy sinh, em đã đồng ý với Bạch Lục rồi, nhất định phải cứu anh ấy."

Mộc Kha hô hấp rất nhẹ, im lặng một hồi, sau đó nói: "Em cũng không muốn nhìn thấy anh ấy chết, nhưng anh ấy cũng đồng ý với em là sẽ không chết, cho nên chúng ta tin tưởng anh ấy, chờ đợi là được."
Mộc Kha và Lưu Hoài nấp vào một khúc ngoặt nói chuyện, hai người đều không có sức chiến đấu, vậy nên Bạch Liễu yêu cầu bọn họ trốn đi, còn cậu một mình đơn độc ra chiến đấu. Ban đầu Mộc Kha kịch liệt phản đối, nói thẳng ra sức chiến đấu của Bạch Liễu chỉ có 0.5 thì có hơn bọn họ là bao không, đây là lần đầu tiên Mộc Kha phản bác một cách chế giễu với Bạch Liễu, nhưng rất nhanh cậu đã ngừng những lời châm chọc đó lại, đôi tai đỏ bừng, nhưng vẫn không xin lỗi.

Nhưng ngay sau đó Bạch Liễu đã đưa ra một kế hoạch có thể tạm thời khống chế kế hoạch của hai cha con Miêu Cao Cương và Miêu Phi Xỉ, và kế hoạch này miễn cưỡng thuyết phục được Mộc Kha.

'Đường hầm này là nơi ở vào ban ngày của đám trẻ con dị dạng." Bạch Liễu nói, "Vừa đến 0 giờ, bọn nó sẽ quay về, nếu như gặp phải kẻ ngoại lai như chúng ta thì nhất định sẽ phát động tấn công, nhưng bọn họ tìm người dựa vào định vị của điện thoại, mà chúng ta ——"
Mộc Kha tỉnh ra: "—— Chúng ta có thể tránh định vị của điện thoại! Là đoạt lấy của đám trẻ con dị dạng đó! Chỉ cần giữ kết nối điện thoại của chúng ta thì bọn chúng sẽ không tìm được, sau đó sẽ đi tấn công bọn Miêu Phi Xỉ!"

Bạch Liễu gật đầu: "Mặc dù loại tấn công này không thể kéo dài được lâu nhưng cũng đủ để nhóm chúng ta mang nhóc Mộc Kha chạy đi, bệnh viện bên đó nhất định là không thể đi được, từ 9 giờ thì nhà đầu tư và y tá sẽ bắt đầu hoạt động, như vậy không an toàn, chỉ có thể đi đến nhà thờ, bên đó là khu vực an toàn cho trẻ em."

Mộc Kha hít sâu một hơi, nhìn về phía Bạch Liễu. cậu nghiêng người về phía trước, đối diện ánh mắt Bạch Liễu, giọng điệu có hơi hùng hổ dọa người: "Được, Bạch Liễu, kế hoạch này của anh không cần nói gì nữa, nhưng tôi có một vấn đề muốn hỏi anh, chúng ta chỉ có hai cái điện thoại lấy từ hai đứa trẻ dị dạng, mà chúng ta bên này có ba người, nói cách khác sẽ có một người không có điện thoại liên lạc được, đồng nghĩa với việc người này sẽ bị tấn công như Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương, anh đã chuẩn bị để ai sẽ chịu trận tấn công này?"
Bạch Liễu khẽ nhìn Mộc Kha, rủ mắt: "Đợi có nhóc Mộc Kha thì chúng ta có thể gọi máy bận, hoặc có thể nhặt những điện thoại của các đứa trẻ dị dạng, hoặc có thể đi trộm một cái, luôn luôn có cách."

"Anh đừng nghĩ sẽ gạt được tôi." Lồng ngực Mộc Kha hơi phập phồng, cậu nói chuyện nhạt nhẽo, phản bác lại, "Điện thoại của trẻ con sau 9 giờ không thể hoạt động, điện thoại của trẻ con đã chết sẽ không sử dụng được, mà anh lại muốn đi trộm điện thoại bằng cách này ——"

Ánh mắt Mộc Kha dừng lại trên cánh tay cụt, hô hấp và giọng điệu cậu cũng trở nên vộ vàng: "Anh chỉ còn một cách tay có thể dùng, nếu trộm cắp thì không còn cách nào ngăn cản đòn tấn công, mà chúng ta bên này đã không còn người nào có thể phối hợp với anh để trộm cắp, tinh thần của Lưu Hoài không ổn định, tôi cũng không có sức lực tấn công, anh nói những phương án này căn bản cũng không dùng được, cho nên cuối cùng chúng ta cũng chỉ có hai chiếc điện thoại có thể dùng."
"Điều này có nghĩa là điện thoại của một trong ba người sẽ đổ chuông." Mộc Kha nhìn chằm chằm Bạch Liễu, "Bạch Liễu, người đó sẽ là ai?"

Bạch Liễu yên lặng, ngước mắt lên nhìn Mộc Kha, đôi mắt cậu rất bình tĩnh, dường như đang thanh tịnh, như có thể nhìn xuống đáy của mặt hồ.

"Không phải cậu đã đoán ra được rồi sao Mộc Kha? Người đó là tôi."

Mộc Kha chậm rãi phun ra một ngụm khí đục, hai tay siết vào nhau, giữ sự bình tĩnh để nói tiếp: "Tôi không đồng ý, Bạch Liễu, tôi không đồng ý, HP của anh chỉ còn 0.5, tôi và Lưu Hoài không đủ lực tấn công, chúng ta căn bản không còn cách nào nữa, cũng không có khả năng bảo vệ anh giữa lúc hỗn loạn khi điện thoại đổ chuông."

"Không ai có thể bảo vệ anh, anh sẽ mất mạng." Mộc Kha gằn từng chữ, cậu nhìn nét mặt chưa từng thay đổi của Bạch Liễu, ngập ngừng, "... Đừng như vậy có được không, Bạch Liễu?"
Bạch Liễu khựng một lát, đột nhiên khẽ cười: "Ai nói không có người bảo vệ tôi?"

Mộc Kha hơi giật mình: Còn ai có thể bảo vệ anh?"

Bạch Liễu buông tay, nhún vai, cười vô tư: "Tôi có thể tự bảo vệ chính mình."

Nhưng cuối cùng Bạch Liễu đã dùng một phương án cực kỳ mạo hiểm để thuyết phục Mộc Kha.

Mộc Kha nhắm mắt lại, kết thúc hồi ức, cậu cúi đầu nhìn vào chiếc đồng hồ nhặt được trong đống đổ nát từ vụ nổ hôm qua, kim giây chậm rãi chuyển động đến con số 0 cuối cùng.

9 giờ.

Mộc Kha hô hấp chậm lại, sau đó vội vàng cầm điện thoại di động lên gọi cho Lưu Hoài, đảm bảo điện thoại của Lưu Hoài ở trạng thái bận, sẽ không để trẻ em dị dạng về tổ gọi điện đến.

Mà điện thoại của đứa trẻ còn lại Mộc Kha đang cầm trong tay lại không nhúc nhích, Mộc Kha ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu còn đang đối đầu với Miêu Phi Xỉ, cậu siết chặt chiếc điện thoại trong tay lại, do dự mấy lần rồi cuối cùng cũng nhấn dãy số của điện thoại kia, cuối cùng cậu dựa vào tường, hít thở sâu, ngón tay hơi run mà bấm số điện thoại của mình.
Điện thoại Mộc Kha còn chưa kịp vang lên thì cậu đã tiếp nhận, bây giờ hai điện thoại đều vô dụng, Mộc Kha tựa vào tường, hai mắt nhắm nghiền, không dám nhìn tình hình phía sau.

—— Nếu mọi chuyện không như dự đoán của Bạch Liễu, vậy thì Bạch Liễu chắc chắn sẽ chết.

Hai lối đi cuối hầm truyền đến tiếng sột soạt, dường như là con chuột chạy tán loạn trên mặt đất, âm thanh truyền đến từ bốn phương tám hướng, như một đám chuột dưới lòng đất ngửi thấy mùi thức ăn mà tràn lên mặt đất, Mộc Kha ngửi thấy mùi máu và mùi hôi thối đang ngày càng nồng nặc. Thứ mùi đó cách cậu ngày càng gần, nhưng kỳ lạ là cậu cũng không nhìn thấy thứ gì đang đến, nhưng dựa vào âm thanh loạn xạ này thì thứ đó đã lướt qua cậu và tiến về phía trước.

Nhóc Mộc Kha trong ngực giật giật tay áo cậu, sắc mặt quỷ dị mà chỉ chỉ phía trên.
Mộc Kha ngửa đầu nhìn lên trên đó —— Cậu không khỏi nín thở, rất nhiều trẻ con với đủ loại hình thù kỳ quái, đầu nhọn não vuông, tứ chi teo nhỏ, xương cốt lòi ra, màu da không được bình thường, cái miệng vô cùng lớn, con mắt mọc ở thái dương, như tàn tật mà ngồi xổm trên mặt đất —— trên người những đứa trẻ con dị dạng này đều dán đầy các loại túi truyền dịch, như là những con dơi đêm treo ngược lên trên, từ từ tiến về phía trước, tròng mắt phản chiếu ánh sáng xanh lục như là một con dơi hút máu biến dị.

Ánh sáng trong đường hầm vô cùng u ám, cộng thêm những đứa trẻ này đều bị vùi trong bụi nấm mà đi lang thang, trên người được bao phủ bởi các túi nấm đầy màu sắc, nên nhất thời Mộc Kha không phát hiện được đám trẻ này đang "đi" ở phía trên.
"Phi Xỉ, đã 9 giờ rồi, cha nghe được âm thanh đang lại gần bên này, đám trẻ con dị dạng kia đã quay về rồi!" Miêu Cao Cương nhỏ giọng, "Đừng quan tâm Bạch Liễu nữa! Gϊếŧ nó cũng vô dụng! Bắt đứa nhỏ! Chú ý đừng làm kinh động đến đám trẻ con quái vật, nghe âm thanh thì hẳn số lượng rất nhiều, sẽ hao máu của chúng ta..."

Miêu Cao Cương còn chưa dứt lời, Bạch Liễu không chút do dự rút một cây roi huỳnh quang dài trắng toát ra từ trong cơ thể, mạnh mẽ vung vào ngay phía trên!

Lực công kích của roi xương cá không mạnh, không tổn thương được những đứa trẻ quái vật này, nhưng lại là vũ khí có tính quyết định, chớp mắt đã thu hút được giá trị thù hận và chú ý của bọn chúng, quả nhiên, những đứa trẻ đang loạng choạng tiến về phía trước đồng thời dừng bước, mở to đôi mắt xanh mơn mởn ra, nhìn thẳng về phía những nhà đầu tư phía dưới.
【Hệ thống thông báo: Người chơi Bạch Liễu chọc giận những Đứa trẻ dị dạng đang quay về đường hầm để ngủ, bọn họ quyết định trừng phạt kẻ xấu này thật nặng!】

"Mẹ nó! Bạch Liễu mày điên rồi à!!! Mấy đứa trẻ quái vật dị dạng này sẽ tấn công mày đấy!!" Miêu Phi Xỉ ngẩng đầu nhìn lên đám trẻ con quái vật đông đúc, sắc mặt cũng thay đổi, "Tại sao lại có thể nhiều trẻ con quái vật như vậy! Bệnh viện này rốt cuộc đã gϊếŧ bao nhiêu đứa rồi!!"

Những đứa trẻ ngửa đầu, phát ra tiếng kêu bén nhọn, bọn chúng trên vách tường như đang nhúc nhích, như con dơi bị quấy nhiễu mà giương móng vuốt sắc nhọn ra, đu trên mặt tường lít nha lít nhít, thả người xuống, nhúc nhích rồi hướng lại gần chỗ Miêu Phi Xỉ và Bạch Liễu.

Nhưng ở một nơi tối tăm như vậy, nếu chỉ nhìn bằng mắt thì nhất định không có cách nào xác định chính xác đối tượng mình muốn tấn công và đồng đội của mình, như con dơi định vị nhờ sóng siêu âm, đám trẻ con quái vật này đã sống trong đường hầm lâu năm, giống như loài dơi, mắt và thị lực của chúng nhất định đã bị thoái hóa ở một mức độ nhất định, chúng nó định vị bằng âm thanh.
Điện thoại Miêu Phi Xỉ, Miêu Cao Cương và Bạch Liễu đồng thời vang lên, bọn trẻ con này như con dơi ngửi được mùi tanh, nháy mắt đã giơ ống tiêm lên lao về phía điện thoại reo, bọn nó cười khanh khách đầy ngây dại, khuôn mặt ngây thơ đơn thuần trẻ con, trong tay lại cầm ống tiêm to như muốn xuyên qua đầu người, không ngừng tấn công, sức lực xem ra cũng không nhỏ.

Bạch Liễu kẹp điện thoại giữa vai và cằm, cậu không chút do dự nhấn kết nối bắt cuộc gọi đầu tiên, phía bên kia điện thoại vang lên tiếng cười sắc nhọn: "Vị này là nhà đầu tư đầu tiên, tôi tìm thấy ngài rồi!"

Trong đống trẻ con dị dạng chợt xuất hiện một đứa bé, nó cười u ám dữ tợn, chợt giơ một ống tiêm lên nhào về phía Bạch Liễu, bị Bạch Liễu quất một roi, nhưng sau đó nó đã bám theo cậu, nó nằm sấp bò theo Bạch Liễu, như một đứa trẻ mơ ước có được kẹo trái cây, lựa thời cơ để xông lên đâm ống tiêm vào cổ Bạch Liễu, hung hăng rút một ống máu tươi ăn ngon lành.
Đồng thời, điện thoại Bạch Liễu lại vang lên, mặt cậu không đổi sắc mà nhận máy lần nữa, tất cả những đứa trẻ dị dạng đều nhe răng cười: "Tìm thấy ngài rồi! Máu! Tôi muốn máu của nhà đầu tư!"

Một đứa bé bên vách tường người dính đầy chất nhầy vọt ra, mắt thấy sắp cắn được bả vai Bạch Liễu thì lại bị cậu dùng vuốt khỉ chặn lại, sau đó quất roi văng xa, sắc mặt Bạch Liễu tái nhợt, cắn túi hồi phục thể lực rồi hút ra, cùng lúc đối phó với hai đứa trẻ con quái vật bên này, trong lúc có chút thời gian thì lại nhanh chóng tiếp nhận cuộc gọi thứ ba.

"Máu!!"

"Cho tôi máu!!"

"Gϊếŧ chết ngài!!!"

Đám trẻ con dị dạng cười một cách điên cuồng dữ tợn, gào thét, ngửa đầu gào lên nhìn về phía Bạch Liễu, xung quanh Bạch Liễu ngày càng có nhiều trẻ con dị dạng, mặt cậu không còn giọt máu, mặc dù không bị thương nhưng rõ ràng cứ vờn nhau như này thì càng phí sức, chỉ có thể dựa vào sự quyết định mạnh mẽ của roi xương cá mới có thể đón chặn, nhưng điện thoại vang lên ngày càng nhiều, Bạch Liễu chịu không được nữa chỉ là chuyện sớm muộn.
Ngay cả Miêu Phi Xỉ cũng vô cùng kinh sợ kiểu tự tìm đường chết này của Bạch Liễu: "Bạch Liễu mày điên rồi à?! Tại sao cứ nghe hoài vậy, chỉ cần mày nhấc máy thì sẽ bị đám trẻ con dị dạng đó khóa chặt hoàn toàn, chạy không thoát!"

Nhìn thấy Bạch Liễu sắp bị lũ trẻ con vây lấy bằng cách nghe điện thoại, trong lòng Miêu Cao Cương cảm thấy vô cùng quái dị.

Mặc dù tiếp nhận điện thoại là một cách có thể giảm hiệu suất tấn công nhưng hậu quả cũng rất rõ ràng, sẽ luôn bị trẻ con quấn lấy, vậy nên Miêu Cao Cương bọn họ tuyệt đối sẽ không dùng biện pháp này —— Đây là kinh nghiệm qua nhiều màn chơi nói cho bọn hắn biết, nếu luôn bị quái vật quấn lấy thì rất phiền.

Miêu Cao Cương có sức phòng ngự cao nên có thể gánh vác được, nhưng còn HP của Miêu Phi Xỉ thì đã bị đám trẻ con này tấn công chồng chất dẫn đến mất một điểm rồi! Vả lại gã thật sự không muốn lãng phí thời gian vì Bạch Liễu nữa.
"Cha bắt được cha lúc nhỏ, còn đứa trẻ con chạy mất là Mộc Kha ——" Miêu Cao Cương liều chết mà bắt lấy tay Miêu Cao Cương nhỏ, gã cắn răng quát, "Phi Xỉ, chúng ta đột phá vòng vây trước, đừng quan tâm đến đứa trẻ kia và Bạch Liễu nữa!!"

Miêu Phi Xỉ không cam lòng quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng khi nhìn Bạch Liễu đang ngoan cố chống cự, gã nhịn không được mà cười lạnh một tiếng: "Quên đi, dù sao mày cũng sẽ chết trong cái đường hầm này thôi, chỉ khác là không phải tao gϊếŧ." Gã giơ song đao lên chém những đứa trẻ đang vây lấy mình, đuổi theo sau Miêu Cao Cương.

Bạch Liễu sau lưng gã dần bị đám trẻ con bao lấy, trong lúc Miêu Phi Xỉ cho rằng họ sẽ cứ vậy mà đi ra thì Bạch Liễu bên kia đột nhiên nở nụ cười.

Cậu nhận điện thoại, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm vì mọi chuyện vẫn trong dự liệu, nở nụ cười thoải mái: "Cuối cùng là chờ nhóc tới đánh."
Người ở đầu dây bên kia giọng hơi khàn, nhưng vẫn bình tĩnh như trước: "Là tôi."

Ở nhà thờ bên kia có thứ gì đột nhiên nhanh chóng lao tới, giẫm lên đống trẻ con chất chồng như núi, như đang bước đi trên mặt đất bằng phẳng bình thường.

Giống như một cơn gió đến từ giáo đường, cơn gió mà Thần dùng để giải cứu thế giới, vững vàng cuốn trôi đám trẻ đang vây lấy Bạch Liễu, bàn chân nhẹ nhàng đáp xuống đất, gió thổi tung bộ quần áo dính máu của cậu rồi lại rơi xuống.

Có người, nói vậy hình như không đúng lắm, phải nói là có một quái vật nhỏ từ trên trời rơi xuống.

Nhóc như lá liễu đáp xuống trong vòng vây, tựa như thần hộ mệnh chưa thành hình bình tĩnh đứng trước mặt cậu.

Tiếng điện thoại của Bạch Liễu cuối cùng cũng ngừng, đám trẻ con dị dạng mất đi con mồi mình đang tìm kiếm, bắt đầu lờ mờ lùi về sau, xem ra đã bị người đột nhiên xuất hiện này làm cho kinh hãi.
Nhóc Mộc Kha nấp trong bóng tối không nhúc nhích, nhìn người đột nhiên xuất hiện, quên cả hô hấp và chớp mắt, chỉ có thể nhìn chăm chú, hết sức chăm chú mà nhìn đứa trẻ đang đứng trước Bạch Liễu, nét mặt cậu nhóc đang cố tỏ ra nghiêm túc và mạnh mẽ, như thể một giây sau sẽ chực chờ bật khóc.

Dường như Bạch Liễu rất quen thuộc và ăn ý với người này, tiện tay ném roi xương cá của mình cho nhóc, duỗi vuốt khỉ ra rồi tựa lưng mình vào lưng người đó.

Đứa trẻ này chỉ cao đến vai Bạch Liễu, mặt mũi tái nhợt, nhuốm đầy máu, thấm ướt cả tóc dính lên trên mặt, mu bàn tay, mu bàn chân đều có những lỗ kim to nhỏ, đều là dấu vết để lại khi lấy máu, đôi môi khô nứt, quần áo trên người đều dính đầy máu đen bắn ra, đuôi tóc nhuốm nước hồ rửa tội, ướt sũng, rủ xuống bờ vai gầy gò yếu ớt.
Nhóc Bạch Lục giơ điện thoại, Bạch Liễu cũng giơ điện thoại, cậu có thể nghe được âm thanh bình thản của nhóc Bạch Lục đồng thời qua điện thoại và không khí, giống như một bản hòa tấu đẹp đẽ truyền vào tai cậu.

Cậu có thể nghe được nhóc Bạch Lục nói với mình: "Buổi sáng tốt lành, nhà đầu tư, hình như tôi không đến trễ."1️⃣ [ĐM/EDIT] Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn - Chương 120: Trại mồ côi Tình Thương (40)

Artist: 

Nhóc Bạch Lục hơi run, cử động khớp tay mình, nhóc không có hô hấp, không có nhịp tim, giọng nói có hơi trầm và khàn hơn: "Sau khi chết còn để tôi sống tiếp làm chuyện này, tôi muốn gấp đôi tiền thưa quý ngài nhà đầu tư, một phút hai trăm."
Bạch Liễu lười biếng nở nụ cười: "Được, tùy nhóc thêm, tất cả tiền của tôi đều cho nhóc hết."

【Hệ thống thông báo: Tuyến thân phận phụ của người chơi Bạch Liễu bị rút máu dẫn đến tử vong, xác chết bị vứt xuống tầng hầm dẫn đến sinh ra dị hóa, cuối cùng dị hóa hoàn thành ——】

【—— Tuyến thân phận phụ của người chơi Bạch Liễu hóa thành Đứa trẻ dị dạng trong Sách quái vật】

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thanh dịch dinh dưỡng trống không, nể tình đứa nhỏ một ngày 15 vạn nên tác phẩm đã được vào danh sách chọn lọc, quý độc giả bạn bè có nhu cầu theo dõi thì hãy tặng một phiếu ủng hộ nhé! Vô cùng cảm ơn!