Từ khi Mộ Dung Tình tiến vào phủ Tứ hoàng tử, Dạ Vô Ưu liền mời người đến dạy nàng cầm kỳ thư họa, ca múa đàn hát, hắn muốn biến nàng thành một quân cờ hoàn mĩ, có thể chinh phục tất cả kình địch của hắn, giúp hắn đạt được mục đích.
Mà hắn vẫn là hoàng tử phong lưu trong Lạc Thành, tùy ý có thể thấy được tử bào hoa lệ kia.
"Chủ tử, ngày mai lâm triều!" Sập tối hôm nay, Dạ Vô Ưu đã thu thập sẵn sàng, trù đái lam sắc tung bay bên cổ tay phải, phía trên có thêu hai chữ "Vô Ưu " tinh xảo, mới vừa bước ra khỏi cửa, Dạ Lang đã tất cung tất kính đứng ở một bên.
"Đúng vậy, thiếu chút nữa quên mất!" Ngón tay trái thon dài vuốt ve trù đái lam sắc, Dạ Vô Ưu tựa tiếu phi tiếu nhìn Dạ Lang một cái, cất bước đi đến Tiểu Lâu bị đại tuyết bao trùm ở phía tây.
Đôi mắt Dạ Lang hiện lên tinh quang, vội vàng đuổi theo cước bộ của hắn.
"Phụng Thiên Thừa Vận, hoàng đế chiếu viết: Tứ hoàng tử Vô Ưu bình định có công, đặc biệt tấn phong thành Thụy vương, ban thưởng phủ đệ là Thụy vương phủ, khâm thử!" Thời gian lâm triều, tiếng nói của thái giám không ngừng vang vọng trong Lân Đức Điện, mấy hoàng tử đưa mắt nhìn nhau, Dạ Vô Ưu lại tiến lên một bước, cung kính quỳ xuống.
"Nhi thần đa tạ Phụ Hoàng ưu ái, nhưng vì Phụ Hoàng phân ưu vốn là chuyện nhi thần phân nên làm, nhi thần không dám kể công! Mà nhi thần tư lịch còn thấp, thật sự có chút hổ thẹn, mong Phụ Hoàng thu hồi thành mệnh!"
Đại thần văn võ nhíu mày, nhìn nhau không hẹn mà cùng lộ ra ý cười kín đáo, trong lòng hừ lạnh: Tứ hoàng tử xưa nay phong lưu, lần này ngược lại tự mình hiểu lấy!
Hiên Viên vương triều đến nay đã có mấy trăm năm, Dạ Lăng Thiên là Hoàng đế thứ bốn mươi, đăng cơ gần ba mươi năm, dốc lòng vì nước, anh minh cơ trí, đem quốc gia quản lý gọn gàng ngăn nắp.
Nhưng ở phương diện thái tử, hắn cũng không làm được một việc minh quân, dưới trướng hắn có bảy vị hoàng tử, lại chưa lập Thái tử, tuổi hắn sẽ từ từ tăng lên, vài vị hoàng tử tuổi tác càng lớn sẽ bắt đầu tranh đấu gay gắt vì vị trí kia.
Dạ Lăng Thiên có vẻ hài lòng với trưởng tử Dũng Vương Dạ Vô Song, không chỉ bởi vì Dạ Vô Song vài năm trước cứu mình ra trong thiên quân vạn mã, càng bởi vì Dạ vô song dũng quán tam quân, có vạn phu bất đương chi dũng.
Hắn trấn thủ biên quan, biên tái hơn mười năm không chiến sự, các nước chung quanh nghe tên đã sợ, người như vậy mới gánh chịu được gánh nặng giang sơn này, có thể để cho con dân của hắn sống những ngày lành.
Những nhi tử còn lại cũng không tệ, chỉ là có ốm đau liệt giường, có trầm mê tửu sắc, có vô tâm giang sơn, hắn âm thầm quan sát, cảm thấy Dạ Vô Ưu gần đây biểu hiện không tệ, nhất là thời điểm tru sát một nhà Mộ Dung Hạo Nam, mạnh mẽ vang dội, thủ đoạn lưu loát, có sự ngoan lệ của người đương quyền.
"Vô Ưu, ngươi đã không còn nhỏ, có chút trọng trách, chung quy cũng vẫn phải gánh vác!" Nhìn Dạ Vô Ưu phủ phục dưới đát, Dạ Lăng Thiên nhíu mày, đáy mắt cơ trí hiện lên kinh ngạc, bàn tay thưởng thức tấu chương trên long án, dù bận vẫn ung dung chờ đợi!
Đứa con trai này lớn lên bên cạnh hắn từ nhỏ, là nhi tử của Đoan phi, nguyên tưởng rằng hắn sẽ lễ độ hòa ái giống mẫu phi hắn, ai ngờ sau khi Đoan phi qua đời, Dạ Vô Ưu càng ngày càng vượt qua tưởng tượng của hắn...
Trầm mê thanh sắc, lưu luyến bụi hoa, trong phủ đã có hơn mười thị thiếp, hồng nhan tri kỷ bên ngoài càng không đếm hết...
"Phụ hoàng, nhi thần tuổi trẻ tư lịch ít, thật sự là..."
"Triệu ái khanh, ngươi thấy thế nào?" Dạ Lăng Thiên xua tay cắt ngang lời hắn, ánh mắt cơ trí rơi vào Thừa tướng Triệu Chính đứng đầu quan văn, tràn đầy chờ mong.
Từ khi hạ chỉ đến giờ, Triệu Chính vẫn cực kỳ lạnh nhạt đứng ở một bên, coi như không nhìn thấy ánh mắt của đồng liêu, nghe vậy, hắn tiến lên một bước, thanh âm như chương lớn, "Hồi Hoàng Thượng, đây là việc nhà của Hoàng Thượng, vi thần không dám vọng nghị!"
Hắn trên dưới bốn mươi tuổi, lông mi đen đặc mà chỉnh tề, Nhãn tình lấp lánh có thần, thời điểm gặp người trong ôn hòa mang theo xa cách.
Ngón tay thô to, trong lòng bàn tay che kín vết chai, quan phục tàng thanh bao bọc dáng người hơi gầy của hắn, đai lưng cùng màu buộc bên hông, cúi đầu đứng thẳng, tất cung tất kính.
Triệu Chính là Thừa tướng Hiên Viên, năm đó cũng là người đa mưu túc trí cùng Dạ Lăng Thiên chinh chiến tứ phương, rất giỏi mưu lược, gặp chuyện, Dạ Lăng Thiên cũng là do thói quen thuận miệng hỏi, chỉ là không nghĩ tới hắn sẽ trả lời như vậy.
"Vô Ưu, đây là thánh chỉ, ngươi dám kháng chỉ sao?" Hơi hơi ngưng mi, Dạ Lăng Thiên đột nhiên đập long án, các quan lại vội vàng quỳ xuống, không dám ngẩng đầu.
Dạ Vô Ưu ngẩng đầu, nhìn Dạ Lăng Thiên đã có vẻ giận dử, vội vàng phủ phục, "Nhi thần không dám!"
"Một khi đã như vậy, liền tiếp chỉ đi!" Ánh mắt nhìn Dạ Vô Ưu như có thâm ý khác.
"Nhi thần khấu tạ Phụ hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" uy nghiêm của Thiên Tử, Dạ Vô Ưu không dám tiếp tục từ chối, sau khi tam bái thì đứng dậy, cung kính tiếp nhận thánh chỉ.
Cho đến đi ra khỏi Lân Đức điện, mày Dạ Vô Ưu vẫn nhăn lại, mỉm cười với vài quan viên chúc mừng liền vội vã xuất cung, tiếp nhận dây cương gã sai vặt đưa qua xoay mình lên ngựa, đánh ngựa thẳng đến tửu lâu lớn nhất Lạc Thành "Yên Vũ lâu" mà đi.
Bóng dáng nhanh nhẹn kia, xem nhẹ bóng đen hiện lên cách đó không xa, tựa hồ khẩn cấp muốn phát tiết cái gì, lại tựa hồ như đang kháng cự.
Vừa mới trở lại tẩm cung, Dạ Lăng Thiên nghe được tin tức này đôi mắt cơ trí đột nhiên nheo lại, mang theo thất vọng, "Đứa nhỏ này, như thế nào lại không biết dụng tâm của Trẫm?"
"Hoàng thượng, Thụy vương điện hạ còn trẻ khí thịnh, tham luyến nữ sắc cũng không thể tránh được..." Đứng ở bên người Dạ Lăng Thiên, là nữ tử với cung trang lục sắc, Ung Dung Hoa quý hi, thanh âm ôn nhu, mang theo ba phần yểu điệu.
Dạ Lăng Thiên quay đầu nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng của nữ tử, gương mặt mang theo sự trầm tĩnh, tâm tình thật tốt, cầm ngọc thủ thon dài của nữ tử thở dài, "Trẫm cả đời cơ trí, mấy hài tử này lại..."
"Hoàng thượng, dân chúng đều nói "Con cháu đều có phúc của con cháu", đối với các vị hoàng tử, người cũng không nhất định phải quan tâm..." Dịu dàng cười, nữ tử ôn nhu trấn an, "Chính cái gọi là "Hổ phụ vô khuyển tử", Hoàng thượng năm đó bày mưu nghĩ kế, các vị hoàng tử tự nhiên sẽ không kém đi nơi nào, Hoàng thượng người liền yên tâm bớt buồn đi!"
Ngọc thủ từ trong lòng bàn tay Dạ Lăng Thiên rút ra, nâng chén sứ đang bốc hơi lên, khăn tay lam sắc chà nhẹ khóe môi, khí chất dữ thế vô tranh chính là nguyên nhân Dạ Lăng Thiên sủng ái nàng.
"Ai..." Thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một tiếng thở dài, Dạ Lăng Thiên nhấp nước trà, không chú ý tới đáy mắt nữ tử hiện lên quang mang, trong tia sáng kia mang theo thâm ý, càng không dễ phát hiện.