Quý Tị năm đông, mùng tám tháng chạp.
Là ngày xuất hành Tế Tự phóng thủy, kỵ gả cưới khai trương cầu phúc an táng.
Từng bông tuyết rơi xuống làm cho ngọn núi này thêm một tầng huyễn lệ, nhìn dãy núi nhấp nhô kia mới thấy được sự hung mãnh của trận bão tuyết, những bông tuyết bị gió thổi cuộn thành từng lớp tạo thành tiếng kêu như quỷ khóc, làm người hoảng sợ, một ngày không thể an bình.
Không khí trong phủ tướng quân tọa lạc tại thành đông kinh thành lại ngược lại với khí trời bên ngoài, tiếng nói chuyện thỉnh thoảng truyền ra, nha hoàn nhẹ nhàng bê mâm hướng tới chính sảnh, trên hành lang nhàn nhạt mùi thơm trên người nữ tử.
Từ vẻ hân hoan trên mặt các nàng có thể thấy được, hôm nay đối với phủ tướng quân mà nói, là một ngày quan trọng.
Đại sảnh rộng mở, trang trí lệ, hai cái lò sưởi dựng ở giữa ại sảnh, bên ngoài gió lạnh rét thấu xương, bên trong ấm áp như xuân, trung niên nam tử Mộ Dung Hạo Nam cùng thê tử Thanh Loan toàn thân chính trang, ngồi ngay ngắn trên chủ vị trong sảnh.
Ngồi phía dưới là trưởng tử Mộ Dung Xung, phụ tử hai người có chút tương tự, là cặp mắt sáng hữu thần cùng sự trầm tĩnh mà chỉ nam nhi binh gia mới có.
“Đến đây đến đây, cha mẹ, đại ca, ta đến đây!” Trong lúc chờ đợi, Thanh Loan thường xuyên hướng cửa nhìn lại, khuôn mặt hiền từ mang theo một chút nôn nóng, thời điểm sắp chờ không kịp muốn cho thị nữ đi thúc giục, thanh âm vui vẻ của thiếu nữ truyền đến, tiếp theo một bóng dáng phấn hồng liền xuất hiện tại cửa đại sảnh.
“Nha đầu kia, như thế nào mỗi ngày trọng đại lại luôn chậm chễ như vậy?” Nghe được thanh âm, Mộ Dung Xung đứng lên, mỉm cười nâng mắt nhìn về phía thiếu nữ giống như một con chim yến chạy về bên này.
Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, mi dài như liễu che khuất đi đôi mắt hẹp dài lại càng trở nên quyến rũ, xinh đẹp.
Một cái nhăn mày một nụ cười rung động lòng người, mỗi lời nói cử chỉ đều động lòng người.
Mộ Dung Tình, nữ nhi của Mộ Dung Hạo Nam cùng phu nhân Thanh Loan, sủng nhi của phủ tướng quân, giơ tay nhấc chân đều phong tình vạn chủng.
Nhìn thấy song thân đang ngồi ngay ngắn trong chính sảnh cùng ca ca luôn sủng ái mình, Mộ Dung Tình nhẹ nhàng cười ra tiếng, thanh âm thanh thúy êm tai, giống như hoàng anh xuất cốc.
Cho dù đã nhìn quen dung mạo của nàng, Mộ Dung Hạo Nam cùng Mộ Dung Xung vẫn cảm thán sự mị hoặc từ tận xương của nàng!
Nàng rất đẹp, sự quyến rũ phát ra từ xương tủy làm cho người ta hít thở không thông, nhưng bởi vì tuổi tác không đủ nên sự quyến rũ xinh đẹp kia vẫn mang theo ba phần ngây ngô.
“Phụ thân, mẫu thân!” Hơi cúi người, Mộ Dung Tình phượng mâu chuyển động, nhẹ nhàng hạ bái, Thanh Loan vội vàng nâng dậy, mẹ con nhìn nhau cười, trong đại sảnh nhất thời ấm áp.
Mộ Dung Hạo Nam nhìn có chút ngây ngốc, nữ nhi có bộ dáng mị hoặc như vậy làm hắn phải giấu nàng ở trong nhà, thậm chí cung yến cũng không mang nàng tham gia, điều này đối với nàng mà nói, rốt cuộc là phúc hay họa?
“Phụ thân, nữ nhân chuẩn bị tốt rồi!” Nhìn Mộ Dung Hạo Nam thở dài, Mộ Dung Tình mang theo khó hiểu, quay đầu nhìn Thanh Loan ý hỏi.
Thanh Loan lắc đầu, cũng không giải thích, nhân lúc Mộ Dung Tình không để ý véo nhẹ eo Mộ Dung Hạo Nam, ôn nhu cười, sự hiền từ toát lên từ nụ cười.
“Ừ!” Cho dù đã nhìn quen nàng quyến rũ phong tình, Mộ Dung Hạo Nam vẫn có chút thất thần ngắn ngủi, dưới sự nhắc nhở của Thanh Loan liền phục hồi lại tinh thần, nhìn nàng, mắt lộ ra từ ái.
Thanh Loan vẫy vẫy, bốn thị nữ bên cạnh cùng với16 nha hoàn xếp thành hàng nối đuôi nhau mà vào, trong tay các nàng đều bưng một mâm gỗ có phủ tơ tằm, bên trong mỗi cái để một vật.
Hôm nay, là lễ cập kê của Mộ Dung Tình Chi, dựa theo quy củ cũ, tương giao thế gia, gia quyến cùng trưởng giả trong tộc đều nên tới, nhưng Mộ Dung Hạo Nam đơn độc một mình, thế cho nên chỉ có mấy người trong nhà.
Mộ Dung Hạo Nam gật gật đầu, tiến lên hai bước, nhìn Mộ Dung Tình đang quỳ trên bồ đoàn, xinh đẹp vô song, trong lòng thở dài nghiêm mặt nói, “Tình nhi, qua hôm nay ngươi sẽ là người trưởng thành, ngày sau nhất định phải tiểu tâm tại ý, thận trọng từ lời nói đến việc làm, nhà của chúng ta ở trên triều đình bị nhiều người chú ý, vạn không thể để người dèm pha!”
Mộ Dung Tình nhu thuận gật đầu, dựa theo lễ tiết tam dập đầu, Thanh Loan từ trong tay nha hoàn lấy ra mũ phượng chín đuôi đeo cho nàng, cũng từ một nha hoàn khác chậm rãi lấy ra một cây trâm cài, tỉ mỉ cài trên đầu nàng.
Kết thúc buổi lễ, Mộ Dung Tình đến trước mặt Mộ Dung Hạo Nam nhẹ nhàng hạ bái, lúc này thân hình của nàng vốn kiều tiểu linh lung, nhưng sau khi đội mũ phục lại có một chút phong tư thiếu nữ, sóng mắt lưu chuyển, khi rơi vào trên người Mộ Dung Hạo Nam, vẫn không khỏi lộ ra biểu tình bướng bỉnh mà hắn quen thuộc.
Mộ Dung Hạo Nam mỉm cười nâng nàng dậy, nàng y lễ tái bái.
Trải qua một loạt nghi thức rườm rà, Mộ Dung Tình hơi ủ rũ, vừa đứng lên chạy đến kéo ống tay áo Mộ Dung Xung làm nũng, “Ca ca, có phải như vậy là xong rồi hay không?”
Mộ Dung Xung nhìn bộ dáng kiều mỵ động lòng người của nàng, trong lòng tạo nên từng gợn sóng, lo lắng mình mất cấp bậc lễ nghĩa, vội vàng dời ánh mắt, thanh âm đã có chút khàn khàn.
“Tình nhi, ngươi đã cập kê, về sau đừng nên không hiểu chuyện như vậy, chú ý hành động đi đứng phải uyển chuyển tao nhã, không thể nhảy nhót giống như trước được.” Nhìn bề ngoài trang nghiêm nhưng thật ra là hắn đang che dấu đi tiếng tim đang đập nhanh của mình.
Mộ Dung Tình hơi bĩu môi, không tình nguyện “A...” một tiếng, Thanh Loan cười hiền lành, người một nhà vui vẻ hòa thuận, sự ấm áp đó có thể hòa tan băng tuyết dày ba thước.
Đột nhiên.
“Tướng quân, không tốt, mau dẫn phu nhân cùng thiếu gia tiểu thư rời khỏi đây!” Thị vệ Âu Dương toàn thân máu tươi vọt tiến vào.
“Sao lại thế này?” Mộ Dung Hạo Nam hơi không vui, khí thế oai phong của một tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã trên chiến trường hiển hiện ra, Mộ Dung Tình nhìn thấy máu tươi sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, không nhịn được nhìn qua Mộ Dung Xung.
“Tứ hoàng tử mang theo thánh chỉ... Xông tới, nói... Tướng quân phản quốc!” Thị vệ không kịp thở.
“Ngươi nói cái gì? Làm sao có thể?” Sắc mặt Mộ Dung Hạo Nam đột nhiên biến đổi, sải bước đi ra ngoài, thuận tiện phân phó nha hoàn đã có chút rối loạn, “Đưa phu nhân cùng tiểu thư trở về phòng, Xung nhi, ngươi theo ta!”
Phủ tướng quân nhất thời đại loạn, tiếng bước chân dồn dập, hạ nhân vội vàng thu thập đồ đạc, không muốn bị liên lụy, gia đinh thị vệ trung tâm lại theo phụ tử Mộ Dung Hạo Nam lao ra hậu đường.
Bất tri bất giác, Mộ Dung Tình bị Thanh Loan lôi kéo trở lại khuê phòng, tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng nhanh, tiếng nói hữu lực của nam nhân vang lên, “Mộ Dung Hạo Nam đồng địa phản quốc, nhốt vào Thiên Lao, giờ ngọ ngày mai chém đầu thị chúng! Nếu có phản kháng, xử ngay tại chỗ!”
“Tứ hoàng tử, vi thần...” Mộ Dung Hạo Nam tiến lên, vừa muốn chất vấn đã bị hai cấm vệ quân treo gông vào cổ, hắn ngạo nghễ không sợ, chính nghĩa lẫm nhiên nhìn Tứ hoàng tử được truyền là cả ngày trầm mê ở tửu sắc, Dạ Vô Ưu.
“Mộ Dung Hạo Nam, có người bẩm báo Phụ hoàng ngươi tư thông với Dao Lam quốc, vốn dĩ Phụ hoàng không tin, nhưng những thứ này, ngươi lại như thế nào giải thích?” Đem mấy phong thư ném tới dưới chân Mộ Dung Hạo Nam, Dạ Vô Ưu cười lạnh, sựu cương quyết giữa lông mày mang theo tia lãnh ý.
“Này... Điều này không có khả năng... Điều này không có khả năng...” Mộ Dung Hạo Nam không dám tin, tiếng bước chân Mộ Dung Xung bị áp đi, tiếng hạ nhân thét chói tai, tiếng chém giết truyền đến, Mộ Dung Tình không dám di chuyển, núp ở trong lòng Thanh Loan lạnh run.
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Thanh Loan biết chuyện lần này không hề đơn giản, sau khi ở bên tai Mộ Dung Tình nói nhỏ vài câu, tháo ngọc trâm vừa cài trên đầu nàng xuống, đang muốn tìm một chỗ giấu nàng đi, cửa phòng bị người đá văng ra.
Thị vệ dáng người cao gầy lưng đeo bảo kiếm đi tới, nhìn đến khuôn mặt trắng xanh của Mộ Dung Tình, đáy mắt lộ ra vẻ kinh diễm, nhìn nàng hoảng sợ, từng bước tới gần.
Sau đó, lại có mấy thị vệ mặt lộ vẻ hung tướng đi đến kéo mẹ con hai người ra khỏi phòng.
Gặp tình hình này, Mộ Dung Tình sợ hãi, sắc mặt tái nhợt hô lớn”Mẫu thân”, Thanh Loan nghe được tiếng kêu của nàng, cảm thấy quýnh lên, trực tiếp đẩy thị vệ đang chế trụ mình ra, bước nhanh tới phía Mộ Dung Tình.
Chỉ là, còn chưa chạm vào bàn tay trắng nõn đang run rẩy vươn ra của nàng, thân hình đột nhiên dừng lại, một đạo huyết quang từ trên người tóe ra, thân thể từ từ ngã xuống, chỉ là vẫn nhìn Mộ Dung Tình, đáy mắt ẩn ẩn lộ ra lo lắng cùng không nỡ.
Tuyết trắng, trắng đến chói mắt, máu đỏ, đỏ lóa mắt, Mộ Dung Tình trơ mắt nhìn Thanh Loan ngã trước mặt mình, ánh mắt trừng lớn lộ ra hoảng sợ, tay run rẩy lợi hại, “Mẫu thân, mẫu thân...”
“Sao lại thế này?” Thanh âm hữu lực của nam nhân truyền đến, trước mắt xuất hiện một đôi chân của nam nhân, nàng ngẩng đầu, bắt lấy gấu quần nam nhân, nước mắt rơi như mưa, trong lòng co rút đau đớn đến lợi hại, “Mẫu thân, mẫu thân...”
Cằm tê rần, Mộ Dung Tình ngơ ngác nhìn phương hướng Thanh Loan ngã xuống đất, chỉ cảm thấy nam nhân này thân hình cao lớn, bàn tay nắm cằm nàng rất có lực.
“Nữ nhân trời sinh mị cốt như vậy lại giấu ở khuê phòng không đi mê hoặc nam nhân thiên hạ thật quá đáng tiếc rồi!” Trong mông lung, Mộ Dung Tình nghe được thanh âm của nam nhân, bàn tay nàng cầm gấu quần nam nhân càng run rẩy lợi hại!
Bên tai truyền đến tiếng rống giận của Mộ Dung Xung, nàng quay đầu, bóng dáng quen thuộc trong mông lung bị mang đi, từng giọt máu tươi rơi trên mặt đất nhuộm đỏ cả một mảng tuyết lớn, trong trắng lộ hồng, phi thường chói mắt.
Mộ Dung Tình kinh hô “Đại ca”, hai vai giật giật, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của thị vệ, cằm bị bàn tay băng lãnh nắm chặt, lực đạo của người đó làm cho nàng nhíu mày.
Phượng mâu đảo qua nụ hồng mai sắp nở cách đó không xa, trong đầu nhớ lại lời nói cuối cùng của Thanh Loan, nước mắt không ngừng chảy xuống, sau gáy truyền đến đau nhức, thân thể nàng mềm yếu ngã xuống đất.
“Mang đi!” Thanh âm nam nhân trầm ổn hữu lực càng phiêu càng xa...