Tội Phạm Lý Trí

Chương 13: Chương 13






Ngày 25 tháng 12 năm 2006
Lễ Giáng sinh, ngày tôi không bao giờ muốn nhớ lại.

Ban đêm tuyết rơi rất nhiều, tôi đã quên mất mình trở về nhà bằng cách nào.

Tay tôi cầm chặt lấy chiếc camera, bàn tay tê buốt không còn cảm giác gì.

Tất cả bọn họ đều uống quá nhiều, không một ai phát hiện tôi đã lén cầm camera về.

Tôi nghĩ đây có thể là thứ vũ khí bảo vệ được tôi, để sau này bọn họ không dám bắt nạt mình nữa.

Ba tôi thất nghiệp, nhà tôi thật sự không có tiền để cho tôi lên đại học.

Nhưng tôi vẫn có một ước mơ, đó là thi đậu vào một trường đại học tốt, để giải thoát mình khỏi địa ngục này càng sớm càng tốt.

Thầy Thẩm, thầy sẽ hiểu chứ...
Thật xin lỗi thầy Thẩm.

Thầy xem, em vẫn hèn nhát như thế.

Nhưng thầy nói sẽ bảo vệ em, lần này hãy coi như là thầy bảo vệ em được không? Đừng trách em, mọi người đều ích kỷ cả.

Có lẽ các cậu ấy cũng giống em, thay mặt các cậu ấy, em xin lỗi thầy.


Chúng em thật sự không còn cách nào khác, em nguyện kiếp sau dù làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo ơn cho thầy.
——
Tiếng chuông giờ tự học tối vang lên, trong phòng lớp 6 đã yên lặng được một lúc, mãi đến khi Triệu Nam Tuấn bước lên bục giảng và viết bốn chữ lớn lên bảng đen – Cuồng Hoan nhóm P.
Phòng học lập tức vang lên tiếng hò reo, hoan hô chói tai của nam sinh, có người còn cởi cả áo ra, có người mở bia còn có thì người nhảy lên bàn để xem trò hay sắp diễn ra.
Các học sinh lớp khác nghe tiếng ồn thì chạy sang, đứng nhìn ở cửa để góp vui.

Nhưng đều bị Thôi Hưng Hưng đuổi đi.
Thôi Hưng Hưng tìm bằng dính và giấy kraft thật dày để dán lên ô cửa sổ và cửa trước và sau lớp học.

Hắn cười haha, quay người đi về phía Chu Mỹ Hàm.
"A!!"
Chu Mỹ Hàm gào to cứu với nhưng bị hai người Lưu Kỳ và Thôi Hưng Hưng bắt lại.

Cô khóc nức nở cầu xin bọn họ: "Cầu xin các người tha cho tôi được không, tôi đã có người mình thích! Cô ấy học lớp 11, cô ấy học lớp 11!"
Triệu Tuấn Nam ngồi một bên xem trình diễn, thở dài một tiếng: "Tiếc ghê.

Trả lời tôi một câu hỏi, sao đối tượng của cậu lại là phụ nữ vậy? Đồng tính luyến ái à?"
"Đúng, đúng! Tôi là đồng tính, đồng tính luyến ái! Xin các người tha cho tôi!"
Cả người Chu Mỹ Hàm đều run lên, ánh mắt cầu xin đáng thương, tỏ ý cầu cứu với người xung quanh.

Chung Hiểu Kỳ cúi đầu không dám hé ra một lời, Ninh Lộ nắm chặt con dao trong túi áo, nước mắt thấm đẫm cả gương mặt.
Hôm nay cô đã sẵn sàng cá chết lưới rách cùng cả bọn!

"Bạn học Chu Mỹ Hàm, đây là hoạt động Lễ Giáng sinh của lớp chúng ta.

Sao cậu có thể không tham gia được cơ chứ?" Lưu Kỳ cười rất đê tiện, túm tóc Chu Mỹ Hàm kéo cô về phía trước.

Dùng cánh tay thô to kẹp lấy đầu cô, cái miệng tanh hôi gấp gáp sáp tới hôn.
"A! Thả tôi ra!"
Chu Mỹ Hàm dùng sức giãy dụa, móng tay cào mặt bàn thành một vệt dài, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Áo cô bị lực mạnh xé rách ra, lúc này Thôi Hưng Hưng cũng bước đến...
Triệu Nam Tuấn thấy có không ít nam sinh đang xem kịch vui, vẻ mặt không vui quát: "Nhìn cái con mẹ gì! Bên đó không phải còn hai đứa sao, cho các cậu cơ hội mà cũng lãng phí.

Đúng là lũ ngu!"
"Lớp trưởng, tôi quay phim cho haha." Một nam sinh lấy máy quay ra, cười rất đê tiện.
Rất nhanh có nhiều nam sinh nhào lên người Ninh Lộ và Chung Hiểu Kỳ, đẩy các cô xuống đất với ý định xâm hại.

Trong lớp có hơn ba mươi học sinh nam, mười mấy người lớn gan tiến lên tham gia cái gọi là hoạt động, còn vài người thì đứng reo hò trên bàn, số dư lại thì thờ ơ chỉ đơn giản là muốn xem kịch.
"Đủ rồi, có thôi đi không?"
Tưởng Văn Thiệu rốt cuộc nhịn không được nữa mà đứng lên lật bàn.
Vẻ mặt cậu đầy tức giận, tiến lên đẩy ngã nam sinh đang đè trên người Ninh Lộ xuống, kéo cô ra bảo vệ sau lưng mình.
Thân hình cậu không cao lớn, diện mạo cũng chỉ bình thường.

Cũng nhờ trong nhà có tiền, dựa vào quan hệ mới đưa cậu vào lớp 6.
Cậu cũng giống như Tằng Phàm đều không thích đám người Triệu Nam Tuấn này, còn từng đánh nhau mấy lần.


Nhưng hôm nay Tằng Phàm trốn học không ở đây, chỉ có một mình cậu đứng lên ra mặt.
"Cứu tôi với, cầu xin cậu!"
Ninh Lộ như túm được cọng rơm cứu mạng, tay túm chặt lấy áo đồng phục của Tưởng Văn Thiệu.

Tóc rối hết cả lên, khuôn mặt trắng nõn đẫm nước mắt, ánh mắt vô cùng hoảng loạn.
Đối đầu với nhiều người như vậy, các ngón tay của Tưởng Văn Thiệu nắm thành quyền, chân cũng run rẩy không thôi.
"Triệu Nam Tuấn, đủ rồi đấy! Trong lớp đã phải chuyển đi ba học sinh nữ rồi, cậu nhất định phải làm mọi chuyện to ra à?" Trong đôi mắt đen nhánh của Tưởng Văn Thiệu tràn đầy kiên định, nhìn chòng chọc vào Triệu Nam Tuấn dùng giọng điệu thương lượng nói: "Thả ba người họ đi, nếu chuyện hôm nay bị làm lớn ra thì không ai trong các cậu có thể thoát tội!"
Triệu Nam Tuấn không nói gì, hơi ngẩng đầu nhìn trần nhà, thở dài.
"Mẹ kiếp! Cậu ngu cũng vừa thôi, sao lần nào cũng chen vào chuyện của người khác thế? Chỉ có mình cậu mà còn muốn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân à?"
Lưu Kỳ thả Chu Mỹ Hàm ra, lao lên đấm vào mặt Tưởng Văn Thiệu!
Hai người lao vào đánh nhau một trận, Ninh Lộ hoảng sợ chạy ra cửa, dự định mở cửa chạy ra ngoài.
"Con đỹ này còn muốn chạy!"
Thôi Hưng Hưng nắm tóc Ninh lộ kéo cô trở về.
Ninh Lộ hét toáng lên, lúc ánh mắt chứa đầy sự tuyệt vọng, ngoài phòng học đột nhiên vang lên tiếng của Thẩm Quân Xuyên.
"Các cô cậu làm gì trong phòng học vậy hả? Mở cửa ra! Nếu không tôi báo cảnh sát đó!"
Giọng nói của Thẩm Quân Xuyên xen lẫn lửa giận.

Nện một đấm thật mạnh vào cửa, khiến cho những người trong phòng hoảng sợ.
Anh ta vốn dĩ đã đồng ý đi chơi giáng sinh với Diệp Thắng, nhưng vì phải chấm bài nên lỡ mất giờ tan làm, lại còn không cẩn thận ngủ quên trong văn phòng.
Không ngờ rằng khi xuống tầng lúc đi ngang qua lớp 6, lại gặp phải chuyện như này.
Trong phòng học, sắc mặt Triệu Nam Tuấn trở nên khó chịu, nháy mắt ra hiệu với đám Lưu Kỳ.

Lưu Kỳ nhanh chóng hiểu ý để Ninh Lộ ra mở cửa.
"Thầy...!Thầy Thẩm, thầy đừng..." Trong mắt Ninh Lộ toát ra tín hiệu cầu cứu, khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Quân Xuyên, nước mắt cô lại trào ra khỏi hốc mắt.
Thầy Thẩm, cứu bọn em!
"Tránh ra!"

Sắc mặt của Thẩm Quân Xuyên lạnh đến dọa người, đẩy Ninh Lộ ra bước vào.

Khi nhìn thấy tình cảnh lộn xộn không chịu nổi trong phòng học cùng với dòng chữ ghi trên bảng đen, mắt anh trợn to ra, khiếp sợ không thôi!
Anh ta không ngờ rằng, cái lớp 6 này không chỉ đơn giản là bạo lực học đường như vậy, bọn nó lại lớn gan đến nỗi...!Xâm hại bạn học tập thể!
"Các cậu đang làm gì vậy? Đây là trái pháp luật, phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy các cô cậu có biết không!"
Thẩm Quân Xuyên bảo vệ Ninh Lộ, Chu Mỹ Hàm và Chung Hiểu Kỳ phía sau lưng mình, lời lẽ chính đáng: "Bây giờ các cậu dừng tay kịp thời, siết dây cương ngay bên bờ vực vẫn còn kịp! Tôi sẽ liên hệ với hiệu trưởng để giải quyết chuyện này!"
Triệu Nam Tuấn không ngờ Thẩm Quân Xuyên lại thật sự dám xen vào chuyện của người khác, cười lạnh một tiếng: "Thầy Thẩm đừng có gấp như vậy, chúng em chỉ đang tổ chức hoạt động cho Lễ giáng sinh thôi mà.

Các cô ấy đều tự nguyện, không tin thầy hỏi thử xem?"
Thẩm Quân Xuyên tức đến run người, quát ầm lên: "Triệu Nam Tuấn, trò thật sự quá vô sỉ! Tuổi còn nhỏ nhưng lòng dạ độc ác, tôi phải báo lên nhà trường để liên hệ với ba mẹ của anh.

Tôi trái lại muốn nhìn xem, mặt anh có bao nhiêu sĩ diện!"
"Mẹ nó, thầy dám!"
Triệu Nam Tuấn vừa dứt lời, mấy người Lưu Kỳ đã tiến lên đẩy ngã Thẩm Quân Xuyên, ấn anh xuống mặt đất, kéo ngược tóc lên ra sức tát vào mặt anh.
"Tên ẻo lả xen vào chuyện của người khác, mẹ nó tìm chết hả!"
Lưu Kỳ chửi bới hăng hái, còn phun nước miếng lên người Thẩm Quân Xuyên, "Anh Tuấn, bây giờ thì làm gì đây?"
Triệu Nam Tuấn đứng dậy từ chỗ ngồi của mình, bước chầm chậm đi đến, vẻ mặt hiển nhiên là không có lấy một tia sợ hãi.
"Hoạt động của Lễ Gáng sinh ấy mà, có sự góp mặt của thầy Thẩm tất nhiên sẽ càng vui hơn chứ sao.

Thầy Thẩm nè, thầy bảo vệ chúng nó như vậy thế hay là thầy thay bọn nó tham gia hoạt động này đi!"
Triệu Nam Tuấn tiến đến chỗ Thẩm Quân Xuyên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tai anh, vừa hạ lưu vừa ngả ngớn...
~Hết chương 13~
Tác giả có lời muốn nói: Tui thề sau quyển này nhất định sẽ viết ngọt, viết loại truyện này thiệt sự quá mệt lòng.
Ba cô gái này, không có một ai là người cả, haizz.
Cái được gọi là nhân tính của con người, là thứ không thể nào chịu được thử thách..