Chuyển ngữ: Andrew Pastel
La Cường ba ngày suy tính, hắn đã lên kế hoạch rất rõ ràng trong đầu, thắng ăn cả ngã về không.
Hắn không thể vạch trần Vưu Bảo Xuyên trước. Nếu báo cáo Vưu Nhị gia thì chẳng khác nào tự tố cáo mình. Cả hai sẽ lộ tẩy, bị trói chung vào nhau một súng bắn chết, cũng khiến Thiệu Quân bị liên lụy. La Cường không thể làm điều đó, hắn chỉ có cơ hội hoàn hảo này đêm nay.
Trước mặt hắn có ba con đường. Thượng sách là làm Vưu Nhị gia im lặng vĩnh viễn, tự mình thoát khỏi kiếp nạn. Trung sách là để họ Vưu vượt ngục thành công. Tối sách không gì khác chính là mất mạng. Cho dù cái kết như thế nào đi nữa, La Cường cũng dám khiêng lấy họa này trên vai, giáp mặt kẻ thù không đội trời chung, đêm nay hoặc ngươi chết hoặc ta chết.
Nhưng trong kế hoạch của hắn dù thế nào cũng không có Thiệu Quân, Thiệu Quân không nên xuất hiện. Thiệu Quân phải lên máy bay rồi chứ?!
Thiệu Quân ngẩng mặt lên nghe thấy tiếng gầm khàn khàn của La Cường, vô thức khựng lại, sửng sốt.
Cả tòa nhà tối đến quỷ dị, chỉ có ánh sáng thường trực của hành lang buồng tù có ánh sáng mờ ảo, và cửa sổ duy nhất đang mở trong tòa nhà chính là ban bảy, La Cường đứng trên bệ cửa sổ hét lên với anh.
Trong khoảnh khắc, tình hình đột ngột thay đổi, buồng giam của đại đội 2 đối diện bắt đầu nháo nhào.
Cảnh sát Tiểu Mã đang làm nhiệm vụ phát hiện có vấn đề trong video giám sát. Bên đại đội 2 hình như có người phát bệnh, có người như phát điên mà đuổi đánh bạn tù khác, có người vẫy tay với camera báo cáo tình hình.
Mã Tiểu Xuyên cầm dùi cui trong tay, dựng thẳng mũ đi qua hành lang vào khu giam.
Thuận Tử trông chừng cửa ngục, vội vàng nói với La Cường: “Đại ca, cảnh sát Mã đến rồi!”
La Cường quay đầu ném ra một câu: “Ngăn cậu ta lại!”
“Không cho vào!”
La Cường chỉ mất chú ý trong nửa giây cho cảnh sát Tiểu Mã đang gặp nguy hiểm, vì hắn nhìn thấy Thiệu Quân đang bước vào tòa nhà!
Thiệu Quân vẫn lo lắng cho La Cường, không biết đang xảy ra chuyện gì, La Cường càng không cho anh vào, làm sao anh có thể quay đầu bước đi?
Ở khu giam, vài buồng giam của cả hai đại đội cùng lúc xảy ra chuyện. Bảy tám người trong ban cùng một lúc bị bệnh, như ngộ độc thực phẩm, liên tục nôn mửa. Nạn nhân mắt đỏ hoe, hưng phấn cởi áo, người run dữ dội. Có người cầm bát cơm, giày dép đuổi theo bạn tù …
Đó là tác dụng gây ảo giác của ma túy đá. Một lượng nhỏ Ma Quả được trộn trong dưa chua phân phát cho bữa sáng, và một lượng lớn ma túy được trộn trong bữa tối ngày hôm đó. Thuốc độc được chế tạo rất khéo léo, bọc trong một lớp vỏ bọc đường, sau khi ở trong cơ quan tiêu hóa bốn tiếng đồng hồ, thuốc sẽ phát huy tác dụng đúng lúc trong một khoảng thời gian đã định trước.
Mã Tiểu Xuyên thò đầu về phía đầu đường giam, kinh ngạc hỏi: “Làm sao? Làm sao vậy? Có chuyện gì?!”
Một người trong đại đội 2 ôm cửa sổ nhỏ kêu to: “Quản giáo Mã, có người ở trong buồng giam của chúng tôi muốn không xong rồi. Đến xem, có người điên rồi!”
Buồng bên cạnh cũng la lên: “Quản giáo Mã, xem buồng chúng tôi với, Đại Hổ nôn nhiều, ốm nặng lắm!”
Đại đội 1 bên này, Thuận Tử cũng vội vàng đi tới bên cửa sổ, ánh mắt lo lắng, thì thào nói: “Cảnh sát Mã, tới buồng của chúng tôi đi, đại ca chúng tôi phát bệnh rồi.”
Mã Tiểu Xuyên thấy nhiều người bị bệnh, một mình cậu ta cũng không thể lo liệu hết được, do dự, muốn quay đầu lại muốn gọi thêm người.
Lúc này, Lương Tử đè lên khung cửa sổ nhỏ làm vẻ mặt đáng thương mắng: “Sĩ quan Mã, anh không thể quan tâm đến sống chết của đội 2 chúng tôi phải không. Lão già Cổ của chúng tôi miệng sùi bọt mép rồi, phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện, nếu không ông già này chết mất! …”
Mã Tiểu Xuyên do dự một lúc mới đưa tay lấy chìa khóa.
Viên cảnh sát mới còn quá trẻ và thiếu kinh nghiệm, làm thế nào có thể đấu lại những kẻ giết người lão luyện đầy mưu mô trong nhà tù?
Khoảnh khắc cửa ngục vừa mở ra, Mã Tiểu Xuyên đã bị mấy bóng đen chồm lên kéo vào trong …
Thuận Tử quay đầu kêu to: “Đại ca, Đại đội hai phá ngục rồi!”
La Cường vươn tay nhấc vũ khí đã chuẩn bị xong, mặt mày đỏ bừng, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Lật mặt.”
Hồ Nham bấm chuông báo động trong phòng, bấm đến tuyệt vọng, nhưng không ai trong phòng giám sát phản hồi. Hồ Nham nhảy lên giường tầng trên, đứng trên lan can giường, khuôn mặt gần như dán vào loa và camera, giọng đanh thép: “Đến đây đi, phá ngục!!! Trưởng trại giam, Đội trưởng Thiệu, có người phá ngục!!!!!!!!!!!!! “
Dãy buồng giam đối diện, vài cánh cửa đã được mở ra, ông già Cổ Vưu Nhị gia thời gian dài tiếp xúc với chìa khóa, cũng đã sớm trang bị vài chiếc chìa khóa cơ.
Một tên tù nhân cầm đầu xông ra ngoài, đã nhiều năm không có cơ hội vượt ngục, hưng phấn quá độ đến phát điên, không tính toán gì cứ thế chạy loạn.
Trương Đại Hổ và Lương Tử không chạy lung tung, chúng đã tính toán trước. Chạy ra như thế đéo có ích lợi gì, nhắm vượt qua bốn cái cửa sắt lớn bằng cách nào? Cả nhóm kéo Cảnh sát Tiểu Mã vào hạ gục cậu ta, chỉ để lấy những thứ có thể giúp chúng vượt qua cửa suôn sẻ.
La Cường chạy đến bên canh Nhím, hét lên: “Thằng nhóc này nhanh lên, nhanh tay lên!”
Nhím ngồi xổm bên cửa, mắt nằm gần lỗ khóa, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, ngón tay căng cứng linh hoạt, dùng dây thép và lưỡi dao bẻ khóa cửa.
Nhím năm ấy nhờ kỹ năng độc đáo này mà làm việc xấu, bị kết án cũng vì kỹ năng này.
La Cường đỏ mặt tía tai rống lên, “Thằng nhóc này mở không ra à?! Cảnh sát Mã sắp chết rồi!”
Nhím cũng lo lắng. Nó đã không làm chuyện này nhiều năm rồi, tay nghề bị mai một thôi. Chứ nếu không, ngành công nghiệp khóa cũng sẽ cập nhật không kịp luôn đấy chứ.
Dây thép đã bẻ được lỗ khóa, Hồ Nham lo lắng đến mức lắc mạnh cổ Nhím từ phía sau, mày nhanh lên mày nhanh lên coi.
La Cường đẩy người ra. Những đường gân xanh trên cánh tay hắn lồi lên, những ngón tay thô ráp rỉ máu từng chút từng chút bẻ chiếc răng khóa làm bằng dải kim loại mỏng gãy từ bên trong …
Cánh cửa văng ra, người trong ban 7 bổ nhào ra ngoài! La Cường đối mặt với một tên bổ nhào đến, vung cánh tay nhấc tên đó lên không trung ném lại vào phòng giam đối diện …
Tại nông trại Thanh Hà đêm đó, một trận phá ngục quy mô lớn chấn động Bắc Kinh đã nổ ra.
Đôi vai rộng của La Cường ngăn đôi hành lang đường tù, tấm lưng đen của hắn như một dãy núi không thể vượt qua dưới vầng sáng của ngọn đèn luôn mở trên hành lang.
Thuận Tử và Nhím dẫn đầu một nhóm người từ ban 7 lao ra đánh nhau, trên tay cầm cái chậu rửa mặt, cán lăn bột, chổi quét giường, tháo ván gỗ ngăn kéo đánh nhau với máy tên bên đội 2, lôi Mã Tiểu Xuyên người đầy máu ra khỏi buồng giam đại đội 2, kéo trở về…
Còi báo động ở hành lang buồng giam khong vang lên, cứ phát ra mấy tiếng “u u” kỳ quái, rõ ràng là hết pin rồi, sao chưa được thay pin. Thiệu Quân cau mày, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn liền chạy nhanh lên cầu thang. Còi báo động phải hoạt động 24/7 Làm sao có thể hết pin ngừng hoạt động được?
Hộp mạch của còi báo động đã bị động vào, cho nên Hồ Nham gọi báo cảnh sát và không ai phản hồi, không thể thông báo cho phòng bảo vệ trong khu vực nhà tù và cảnh sát vũ trang bên tường ngoài. Thiệu Quân bay lên lầu theo âm thanh, cảnh tượng trước mắt khiến anh kinh hãi không nói nên lời!
Một tên bị trùm bao bố văng mạnh về phía Thiệu Quân. Thiệu Quân đưa tay đỡ, đấm cái bao văng vào góc tường.
“La Cường! Chuyện gì vậy?!”
Thiệu Quân trợn mắt gầm lên.
“Đại đội hai phá ngục, gọi người, gọi cảnh sát vũ trang đi!!!”
La Cường chặn lại vài người, dùng hai nắm đấm đập vào mặt, mắt đỏ ngầu vì trận chiến ác liệt …
Thiệu Quân vô thức vội vàng ấn chuông báo động trên tường, nhưng ấn bao nhiêu lần chuông cũng không kêu.
Vài người ban bảy bị ép đến cuối hành lang, hết sức bảo vệ Mã Tiểu Xuyên đang ngất xỉu. Trương Đại Hổ và Lương Tử lúc này giết người đỏ mắt rồi, chó cùng rứt giậu, đã đến nước này, không thành công thì sẽ bỏ mạng, không còn đường lui. Chúng quay đầu lại, thoáng nhìn thấy Thiệu Quân, ngay khi bọn linh cẩu phát hiện mục tiêu cừu béo, chúng xoay chuyển hỏa lực, tất cả lao về phía Thiệu Quân …
Lúc này Thiệu Quân đang cầm cây lau nhà!
Mới từ sân bay trở về, anh thậm chí không có cơ hội để quay trở lại văn phòng đã bước vào hiểm cảnh.
Anh không mặc đồng phục, cũng không đeo thắt lưng thường đeo khi làm nhiệm vụ mà trên đó có những đồ vật như dùi cui điện, bình xịt hơi cay, còi, đèn pin, và bộ đàm cảnh sát.
Trương Đại Hổ lao tới, Thiệu Quân vung đầu cây lau, hất mảnh giẻ lau nhà bay vào mặt Trương Đại Hổ, nước bẩn đầy mặt đầy mồm nó.
Lại một tên khác lao tới bị Thiệu Quân xoay người đá cao, trúng vai và đốt sống cổ, bất tỉnh tại chỗ.
Thiệu Quân chặn cánh cổng sắt đầu hành lang buồng giam, né tránh và hạ gục những kẻ mất trí đang cố gắng vồ đến anh. Một số phạm nhân không biết trước nội tình,chỉ nảy sinh ý định nhất thời. Ngồi trong ngục sâu vài năm, thậm chí hơn mười năm, lúc đó rất khó để cưỡng lại sự cám dỗ to lớn của cơ hội trốn thoát khỏi nhà tù. Tội lỗi và những suy nghĩ điên rồ nảy sinh trong tâm trí, cái ác chạy dọc trong huyết quản. Khát vọng sống sót tuyệt vọng đang tuôn ra, khiến tình hình càng trở nên nguy cấp và hỗn loạn …
Thiệu Quân nhìn thấy Mã Tiểu Xuyên bị đánh gục xuống đất qua vô số bóng người, nhìn thấy La Cường chìm trong trận chiến ác liệt, cơn giận của anh bùng cháy trong lồng ngực, đôi mắt anh cũng rực cháy.
Anh đập cây cây lau nhà vào một tù nhân đang cố gắng phá cổng sắt, cây sào đập vào ghế đẩu, gãy làm đôi.
Trương Đại Hổ nhặt một nửa cây lau nhà với một đầu nhọn hoắt lên, quyết liệt bước lại gần Thiệu Quân.
Bốn hoặc năm tên tàn bạo bao vây thành hình bán nguyệt, dồn Thiệu Quân đến góc tường.
Ông già Cổ của Đại đội 2 trốn ở phía sau đám đông, không tham gia trận chiến hay đánh nhau với La Cường, ông ta thò nửa khuôn mặt ra khỏi phòng giam, lạnh lùng liếc mắt, rồi lắc đầu, lộ ra một chút tiếc nuối à thương hại.
“Cảnh sát Thiệu, cậu không có nhiệm vụ, lại tự đâm đầu vào đường chết … Tôi xin lỗi.”
Vưu Nhị gia thì thầm một tiếng, nhìn chằm chằm Thiệu Quân, rồi quay đầu lại nhìn chằm chằm La Cường, vẻ mặt phức tạp …
“Các cậu đã lấy thẻ chìa khóa rồi, còn thiếu gì nữa? Còn thiếu ngón tay và mắt!!!”
Vưu Nhị gia đột nhiên hét lên trong đám đông.
Đám đông đang đánh nhau đột nhiên trở nên yên lặng, sau một khoảnh khắc im lặng rất ngắn ngủi, sự chú ý và vũ khí của tất cả đều nhắm vào Thiệu Quân!
Gương mặt Thiệu Quân tái đi vì cảnh tượng tàn nhẫn trước mặt, đôi mắt đỏ lên, một sự sợ hãi đột nhiên bùng cháy khắp cơ thể, sau đó cơn giận dữ bao trùm lấy, nuốt trọn anh.
Mọi người sống trong nhà tù Thanh Hà đều biết rằng nhà tù hiện đại kiên cố nhất này là một tòa thành không thể phá vỡ, tuyệt đối không thể bị phá ra từ bên trong. Từ tường trong đến tường ngoài cần phải vượt qua bốn trạm gác. Muốn qua những cánh cổng điện tử, ngoài thẻ từ lấy được từ Mã Tiểu Xuyên, chúng còn cần đến ngón tay và cặp mắt của một quản giáo.
La Cường quay đầu lại thấy Thiệu Quân đã bị bao vây, hắn hét lên phẫn nộ. Hắn đang bị vài tên vây quanh, bên kia có vũ khí sắt trong tay. Tay phải của La Cường là tay không, hàng xương nhô ra trên mu bàn tay đều bị đánh nát thành máu thịt. Hắn dùng tay trái đánh bằng cái bào trộm được từ nhà bếp. Đó là cái bào mà hắn thường dùng để bào cà rốt và khoai tây, giờ đang hung ác xé toạc một miếng thịt lớn từ mặt đối thủ …
“Thiệu Quân!!!”
Cổ họng La Cường gào thét đến chảy máu …
“Đội trưởng Thiệu, Cảnh sát Thiệu, xin lỗi!”
Trương Đại Hổ cầm lưỡi dao trong tay, muốn động thủ.
Thiệu Quân khiếp sợ nhìn người trước mặt, cả người run lên.
Thiệu Quân từ kẽ răng phun ra hai từ: “Đừng mơ.”
Lương Tử đe dọa: “Đội trưởng Thiệu, chúng tôi không muốn làm anh bị thương. Anh ngoan ngoãn hợp tác, đừng phản kháng, cứ đi với chúng tôi, chúng tôi sẽ để ngón tay và nhãn cầu còn trên người anh!”
Thiệu Quân vô cùng tức giận, không ngừng chửi rủa: “Chúng mày dám!!! … Tao *** tổ tiên tám đời của mày!!!”
La Cường lần lượt vượt đám người chặn đường, đi từ đầu này đến đầu kia của khu giam, sau lưng là một con đường đẫm máu với những người nằm la liệt …
Đường tù dài hẹp hỗn độn, hai bức tường dính đầy máu tanh khiến ngọn lửa phẫn nộ trên vai Thiệu Quân bùng cháy. Bản tính nóng nảy, sự quyết liệt, nổi loạn, thậm chí là sự kiêu căng và ngạo mạn vốn có của anh, không cho phép anh đối mặt với một nhóm người như vậy mà thỏa hiệp, mà quỳ gối xin tha.
“Thiệu Quân!!!”
La Cường nhìn thấy Thiệu Quân đối mặt với nhóm tù nhân hung tàn như hổ rình mồi, vươn ngón tay ra
Thiệu Quân duỗi ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay trái, gằn từng chữ: “Chúng mày đừng hòng.”
Thiệu Quân dứt lời, đưa hai ngón tay vào miệng cắn xuống không thương tiếc.
La Cường cuồng nộ hét lên, đi thẳng đến Vưu Bảo Xuyên đang trốn trong đám đông. Vưu Nhị gia túm lấy một người ném qua, La Cường nhảy lên đập đầu tên đó thành một cái hố.
Đó là hai ngón tay mà Thiệu Quân dùng để kiểm tra vân tay trên cổng kiểm soát điện tử. Anh ta dùng cặp răng cửa nhọn có thể gặm móng tay, gặm đứt chiếc quần đồng phục của mình cắn lên da, cắn cả thịt, mang theo dấu vân tay dứt ra, nuốt xuống.
“Không có vân tay của bố mày, không ai trông chúng mày có thể ra khỏi đây.”
“Tam gia của chúng mày hôm nay, sẽ làm cho chúng mày không tên nào có thể chạy ra ngoài.”
Ngũ quan Thiệu Quân kiên định, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, trên môi dưới còn sót lại một vệt máu đỏ chói lóa, chính là vết máu trên ngón tay của chính mình. Anh đứng trước cánh cổng sắt với thân hình gầy guộc, kiên quyết bảo vệ lối thoát duy nhất của cả khu giam…
—
Hành lang khu buồng giam là cái này, chắc ai xem phim nhiều cũng tưởng tượng ra được,__,