Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đối với La Cường, trở ngại lớn nhất trong chuyến đi làm ‘công việc’ này là không thể biết trước địa điểm bên kẻ thù giam cầm Trình Vũ. Trước đây, hắn có đủ thời gian và cơ hội để thiết kế các tuyến đường, thậm chí còn đi khảo sát hiện trường trước, thiết lập bày trí các kế hoạch.
La Cường suy nghĩ một chút, nói với người đang lái xe: “Chỉ cần theo dõi Tam nhi là được rồi.”
Thiệu Quân vừa lái xe vừa cau mày: “Đâu phải em anh bị bắt cóc đâu, còn đi nhìn anh ta làm cái quái gì?”
La Cường: “Không nhìn nó thì anh nhìn ai? Dù gì ông đây cũng có biết họ Đàm kia đang ở đâu đâu.”
Thiệu Quân: “Vậy làm thế nào chúng ta có thể tìm thấy Cảnh sát Trình?”
Lòng bàn tay thô ráp của La Cường từ phía sau chạm lên Thiệu Quân, nhẹ nhàng chơi đùa cái cổ thanh tú, như đang tự hỏi, chậm rãi nói: “Lão già Đàm kia muốn ra tay với Tam nhi, nên chúng ta sẽ đi theo dõi Tam nhi. Chỉ cần tên họ Đàm xuất hiện, anh sẽ giết lão, mà hiện tại tam nhi chắc chắn cũng đang đi tìm khắp nơi, tìm bọn chúng chuộc lại cảnh sát nhỏ đó, chúng ta chỉ cần theo dõi nó, xem nó đi đâu, từ đó lần ra được cả ổ của chúng.”
Thiệu Quân không khỏi lộ ra một cảm xúc ngưỡng mộ nho nhỏ trên gương mặt, đưa mắt nhìn sâu vào La Cường trong gương chiếu hậu.
Đi theo La Cường ‘làm việc’, nghe người này chỉ huy, cảm thấy rất bài bản và kiên định.
Anh là một cảnh sát, và những gì anh đang làm bây giờ chính là tham gia vào một vụ mua bán mạng sống, nhưng anh chưa bao giờ yêu ai nhiều đến vậy, vì lợi ích của La Cường, anh có thể làm bất cứ thứ gì.
Trên đường từ Thanh Hà nhanh chóng vào thành phố, La Cường cũng không nhàn rỗi.
Thiệu Quân ngồi lái xe phía trước, thỉnh thoảng ngước lên gương chiếu hậu liếc nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sau cởi quần áo ướt sũng, gần như lột sạch, sau đó cải trang, thay đổi hình dạng.
La Cường gần như trở thành một người khác, nếu không nhìn kỹ, ngay cả người thân thiết nhất bên cạnh hắn cũng có thể bị hù nhảy dựng. Hắn cố tình nuôi râu hai ngày nay. Râu mọc rất dày, che kín môi và cằm, còn cố ý dùng sơn trắng làm cho râu tóc lấm tấm hoa râm, trông như già hơn mười tuổi.
Hắn thay quần áo lao động của thợ điện, rồi thắt dây mũ bảo hiểm. Ngay khi mặc quần áo vào, cỗ xe lập tức nồng nặc mùi bụi, mồ hôi, vôi bột và sơn, hôi muốn chết, hun đến nỗi Thiệu Quân phải bịt mũi lại, muốn tránh xa tên này ra mấy mét. Đây cũng là thứ La lão nhị đặc biệt yêu cầu, nói: “Không nên mua một bộ quần áo mới cho ông đây, anh cần quần áo cũ của công nhân công trường mặc ba tháng chưa giặt!”
Thiệu Quân chuẩn bị cho La Cường mấy thứ ‘dụng cụ hành nghề’, để trong một cái túi bện, La Cường cúi đầu kiểm tra, nhướng mày hỏi: “Không có súng sao?”
Thiệu Quân không chớp mắt lái xe, giả vờ bình tĩnh hỏi lại, “Anh cần súng làm gì? … Có cần phô trương thế đâu?”
Trên xe lặng đi một lúc, đúng là hai người đều có gợn sóng, có tính toán riêng.
La Cường thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, không chút để bụng: “Màn thầu, chỉ cần dừng lại gần đồn cảnh sát thôi, đừng đi qua.”
Thiệu Quân nhẹ nhàng nói, nhưng vẫn ân ẩn sự cố chấp: “Sao không thể đi qua?”
La Cường: “Có người sẽ nhìn thấy em … Ông đây tự mình đi, không làm em liên lụy.”
Chiếc xe bất ngờ tạt vào lề và chạy lên vỉa hè, bánh xe rít lên dữ dội vì phanh gấp.
Thiệu Quân hai tay giữ chặt vô lăng, trừng mắt nhìn gương chiếu hậu, thật lâu không nói nên lời.
La Cường ngồi mở rộng chân trên ghế sau, cũng không nói gì.
La Cường: “Đàm lão ngũ nhất định phải bị tiêu diệt. Hai nhà thù hận đến mức này, nếu không chết ông ta sẽ luôn là tai họa trong tương lai. Anh không thể suốt ngày canh giữ, bảo vệ tam nhi và những người xung quanh nó.”
Thiệu Quân cao giọng, không thể nhịn được nữa: “Trên tay anh dính máu, bóp chết mấy mạng người, chỉ vì để Tam nhi nhà anh có thể sống yên ổn?!”
La Cường lạnh lùng nói: “Tay anh không phải chưa từng dính máu.”
Thiệu Quân: “Anh định cứ như vậy cả đời sao?”
“Đây là ngày đầu tiên em quen biết ông đây à?”
Xe dừng trước ngõ của đồn cảnh sát Hậu Hải, khuất sau vài cây hòe già, thời gian từng giây từng phút trôi qua đều dày vò tâm can.
Hai người một trước một sau nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện, ngón tay không ngừng gõ gõ điếu thuốc cho rơi tàn, bại lộ tâm trạng lo lắng bồn chồn.
Một vụ án lớn như vậy, không phải là Thiệu Quân chưa từng đấu tranh nội tâm hay suy nghĩ về nó. Đối với tất cả mọi người bị liên lụy vào vụ án này, đây là một kiếp nạn không thể trốn thoát. Trình Vũ chính trực, căm ghét cái ác, cánh tay tàn tật cùng những tai ương liên tiếp gặp phải là cái giá cả đời mà người này phải trả cho tình cảm của mình. Về điểm này, Thiệu Quân ngưỡng mộ Trình Vũ, thậm chí sinh ra một sự đồng cảm hiếm thấy cho những sự hy sinh đó, đều là đàn ông, đều là vì người trong lòng.
La Chiến yêu Trình Vũ rất nhiều, để cứu Trình Vũ, hắn có thể cho đi tất cả tài sản của mình, thậm chí là tính mạng mình. Vì mấy năm nay để ý cảnh sát Tiểu Trình nên liên tục đi hiếu kính các bác gái, chí thím trong tạp viện. Lần này xảy ra sự cố như thế, dù cho máu chảy đầu rơi hắn cũng phải mang Trình Vũ trở về.
Còn La Cường thì sao? La Cường có lẽ mắc nợ người em này ở kiếp trước, nên kiếp này hắn đến để trả nợ, hết lần này đến lần khác hiến mạng cho La tiểu tam nhi, chịu khổ chịu tội. Một ngày nào đó, nếu La Cường thực sự chết vì La Chiến, La Chiến có lẽ cũng không biết chính xác anh trai mình chết như thế nào, chết vì ai, sống sót một đời vì ai?
Thiệu Quân? Thiệu Quân là vì La Cường.
Tam gia gia ngày thường kiêu ngạo, quyền quý, là chuẩn mực của ‘phú quý bất năng dâm, uy vũ bất năng khuất’, anh quan tâm đến ai, sợ ai? Anh đã từng thông đồng lén lút làm chuyện xấu với tù nhân bao giờ chưa? Đã có khá nhiều tù nhân muốn dùng tiền hối lộ anh, mua giảm hình phạt có, mua cộng thêm điểm công có, mua để được ân xá cũng có. Thiệu Quân có dính đến không? Anh đâu có thiếu tiền? Chỉ là đối với La Cường, anh đã sắp không biết mình là ai rồi, kiếp này anh và La lão nhị ở bên nhau, cả hai sẽ cùng nhau cháy thành tro….
La Chiến vừa đàm phán với Đàm Ngũ gia qua điện thoại, Trình Vũ khó khăn nôn ra máu.
Hai người núp trong bóng tối, nhìn La Chiến lái xe jeep đến. La Chiến dừng xe, cong người nằm trên tay lái, một hồi lâu sau thì khóc lớn, khóc đến thê thảm, đứt từng khúc gan khúc ruột.
La Chiến lúc xuống xe gần như không thể nhận ra, khuôn mặt gầy sọp, râu chưa cạo, hai mắt sưng lên như hai trái lựu đỏ.
La Cường lạnh lùng nhìn qua tấm kính, nhỏ giọng mắng: “Thằng nhãi con không có tiền đồ…”
Thiệu Quân nhìn La tiểu tam nhi từ xa, hỏi La Cường: “Nếu một ngày nào đó em xảy ra chuyện, bị bắt cóc, anh không cảm thấy khó chịu sao? Anh không khóc luôn à?”
La Cường hừ mũi: “Ai dám động vào một sợi lông của em, ông đây giết nó ngay, khóc làm cái chó gì?”
Thiệu Quân tức giận nói: “La Chiến đang khóc thương gia đình anh ta. Cảnh sát Trình gặp chuyện không may anh ta phải đau lòng chứ? Đâu phải ai anh ta cũng khóc? … Em nghĩ La Chiến đáng mặt đàn ông.”
Cho đến khi La Chiến một lần nữa vội vã chạy ra khỏi đồn cảnh sát, hai quả lựu to sáng lên, hai tay kích động run lẩy bẩy, trong tay là vali mật mã đựng tiền chuộc.
La Cường nháy mắt đã nhìn thấy, lập tức nói với Thiệu Quân: “Cảnh sát đã xác định được vị trí rồi, nhìn cái bộ dạng sướt ma sướt mướt đó kìa, đi theo thằng nhãi đó.”
Ngày hôm đó, các chuyên gia điều tra tội phạm của lực lượng đặc nhiệm Cục Công an đã sử dụng đoạn đối thoại của Trình Vũ La Chiến cung cấp, phân tích được một loạt gợi ý mà Trình Vũ để lại cho họ. trong cuộc gọi lọt vào rất nhiều âm thanh đặc trưng của một khúc đường, tiếng ca hát ồn ào của một phòng khiêu vũ nào đó, tiếng thi công xây dựng và tiếng rao của một xe mì tương đen. Trình Vũ thậm chí còn vừa nôn ra máu, vừa dùng tiếng ho truyền mã Morse, chỉ chính xác anh đang ở trong một căn nhà lầu…
Chiếc xe từ từ lướt ra khỏi bóng cây, lặng lẽ đi theo xe của La Chiến.
La Cường lấy ra một chiếc tuốc nơ vít sắc bén và một chiếc kìm cơ to nặng từ trong túi hành lý.
Hắn thoáng nhìn thấy đôi giày vải trên chân, cau mày nói: “Anh quên không nói em mang thêm một đôi giày rồi.”
Người này thường chỉ đi giày vải không thay bất kỳ loại giày nào khác, khi mang thì thích lê giày, nên luôn mua giày lớn hơn một số.
Thiệu Quân cúi xuống, cởi một chiếc bốt da to dày, không quay đầu lại ném về phía sau, rồi tiếp tục cởi chiếc còn lại, ném cho La Cường: “Giày em bền, cứng mũi, lấy của em mang đi “
La Chiến đỗ xe ở tầng dưới một tòa chung cư hai mươi tầng trên một đoạn đường phía đông sân vận động Tổ Chim, vội vã bước vào tòa nhà với vali tiền. Người đi đường đông đúc, không ai để ý đến tội ác đang bí mật xảy ra, và một màn sinh tử gay cấn sắp được bắt đầu.
La Cường đột nhiên sa sầm mặt, vững vàng cầm hộp đồ nghề, định lao lên đuổi theo, nhưng bị người ngồi trước túm cổ áo kéo lại!
Thiệu Quân siết chặt cổ áo hắn, mười ngón tay gần như kẹp chặt cổ, hai mắt đỏ lên, giống như đột nhiên hối hận không muốn thả hắn đi.
Gương mặt La Cường không thể nhìn ra một cảm xúc gì, hắn nắm lấy tay Thiệu Quân, gỡ các ngón tay anh ra.
Thiệu Quân nghẹn giọng hỏi: “Lần này anh có quay lại không?”
La Cường nói: “Anh biết em ở đây chờ, đương nhiên anh sẽ trở về, anh sẽ không chạy trốn.”
Thiệu Quân run giọng: “Anh có biết nếu hôm nay có bất trắc gì, trục trặc gì ở bên trong, em sẽ thế nào không? Em phải làm sao không?”
La Cường bình tĩnh nói: “Anh biết, em đem một tù nhân ra ngoài. Nếu em không thể đem anh về nguyên vẹn, hay nếu anh không còn, cảnh huy cảnh phục của em sẽ phải bị tước mất.”
Thiệu Quân sửng sốt, trong lòng chợt trào ra đủ loại bất bình, hai mắt đỏ hoe nguyền rủa: “Mẹ nó đã đến nước này mà anh còn quan tâm đến cảnh huy với cảnh phục sao?”
“La Cường, em là vì anh, chết tiệt tất cả đều vì anh! Thứ em quan tâm chỉ có anh thôi!”
La Cường dừng lại, nắm tay Thiệu Quân nói, “Tin anh không? … Nếu em tin ông đây, thả tay ra đi.”
Thiệu Quân tim đập loạn nhịp, mở to mắt nhìn La Cường, ngón tay chậm rãi buông ra, nhưng vẫn còn luyến tiếc độ ấm từ lồng ngực La Cường, trái tim anh đã bị tên khốn họ La nào vặn thành cái bánh xoắn rồi.
La lão nhị ra tay lưu loát và tần nhẫn, đã bao giờ thất thủ đâu? Ai có thể làm bị thương cái tên này?
Thiệu Quân biết rất rõ, không có gì phải lo lắng. Nhưng nếu anh không lo lắng, không cảm thấy khó chịu trong lòng, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, vậy thì anh yêu người đàn ông này chưa đủ. Cảm tình như hơi thở, như chất độc chảy trong huyết quản, ngấm vào mạch tim, hắn đã là một phần của cuộc đời anh, là một phần của bản thân anh.
La Cường nếu còn không hiểu nội tâm Thiệu Quân đang rối rắm điều gì, hắn xem như chưa hiểu gì về thằng bé này rồi.
La Cường vỗ nhẹ vào mặt Thiệu Quân, bóp chặt đôi má thanh tú, nhỏ giọng dỗ dành: “Chờ anh, anh sẽ về sớm thôi.”
Thiệu Quân bướng bỉnh quay mặt đi, đôi mi ướt đẫm, nhưng cũng không nắm lấy La Cường hôn hắn một cái.
Hôn gì mà hôn?
Giờ mà hôn thì chẳng khác gì nụ hôn ‘ly biệt’ cả..
Hai người đâu phải sắp “ly biệt”, La Cường đâu phải không quay lại đâu?!
Khi nào muốn hôn mà lại không được? Sau khi trở về, anh sẽ ôm cứng tên khốn này hôn, cắn hắn! Thiệu Quân ngẩng cao đầu, bĩu môi, kiên cường giữ vững niềm kiêu hãnh của mình…
La Cường xuống xe, kéo sụp mũ xuống, theo chân La Chiến bước vào tòa nhà, ánh mắt lạnh như băng quét qua đám đông đang vặn vẹo ca múa ở đại sảnh.
Gương mặt hắn buốt giá, đôi mắt sắc lạnh, cả người như một bóng ma vô hồn băng qua sàn nhảy, bước chân lặng lẽ, bóng lưng u tối nhanh chóng bị nhấn chìm trong đám đông đang nhảy múa ồn ào …
Trước mặt Tam Màn thầu, hắn là một La Cường.
Khi ra ngoài làm việc, hắn là một La Cường hoàn toàn khác.
Hắn chăm chú nhìn mục tiêu trước mặt, nhìn mục tiêu xuyên qua lối đi hẹp dành cho công nhân, đang tìm cách thoát khỏi theo dõi à?
La Cường lúc này đột nhiên quay lại, nhảy lên cầu thang xoắn sắt bên cạnh nhanh chóng đi lên tầng hai của phòng khiêu vũ, mở lối đi trên tầng hai, và nhảy xuống từ cửa sổ nhỏ trên bức tường sau của tòa nhà chung cư … Hắn lén lút bí mật lại đi xuống tầng một, tiến vào từ cửa sau cho nhân viên của phòng khiêu vũ.
Trong hành lang tối đưa tay không thấy nổi năm ngón, chỉ dựa vào chuyển động của từng sợi lông tơ trên má, cổ và ngón tay để cảm nhận nguồn nhiệt và mùi vị, phán đoán là bạn hay thù.
Tiếng gió bên tai thắt lại, một luồng sóng nhiệt xông thẳng vào mặt, mang theo mùi của một người mà hắn quen thuộc nhất!
La Cường mũi đã nhạy, La Chiến là một đầu bếp chuyên nghiệp, mũi của hắn còn tốt hơn cả anh trai. Một mùi quen thuộc xông thẳng vào mặt, La Chiến đột nhiên mở to mắt trong bóng tối. Hắn không thể động thủ với mùi này.
Nhưng La Cường có thể làm được.
La Cường dựa vào tường, giơ “con dao tay” lên đập xuống gáy La Chiến không thương tiếc, thêm một cú đập nữa cắt ngang khí quản, dù là con lợn béo 100 cân hay con gấu chó 200 cân cũng không thể chịu đựng nổi, phải ngã xuống đất hôn mê ít nhất một giờ!
Trong bóng tối, La Chiến nhanh chóng gục mặt xuống, không kịp kêu lên lấy một tiếng.
Thấy sống mũi cao ngất sắp sửa đập mạnh xuống đất, La Cường vội vàng lao đến đỡ lại, tránh cho gương mặt tuấn tú của người nào đó bị ‘hủy dung’ thành lồi lõm như bề mặt mặt trăng, sau này nhỡ không cưới được vợ thì trách nhiệm hoàn toàn do anh trai gánh hết.
Hắn nắm phía sau cổ áo sơ mi của La Chiến, kéo em mình vào phòng tạp hóa gần hành lang, lỗ mũi hừ hừ tức giận, duỗi chân mang giày da đạp lên mông La Chiến một cái!
La Cường lẩm bẩm mắng: “Thằng nhóc chết dẫm, cái mông bị đóng thành tổ ong rồi, không khâu lại được thì đừng có khóc!”
Mũi giày không đá mạnh vào mông, mà là ấn lên, in một dấu chân rõ ràng trên quần tây La Chiến, giống như đóng dấu lên La Chiến, tuyên bố quyền sở hữu vây.
“Mẹ nó ăn mặc đỏm dáng thế này, màu mè …”
La Cường lật lật xem những nhãn hiệu sặc sỡ mà hắn cũng không biết hết từ cổ áo sơ mi và dây thắt lưng, áo khoác len, quần tây và giày da của La Tiểu tam, lòng bỗng sinh ra cảm giác chua xót.
May mà ông đây đến kịp lúc, thư không thằng nhóc mày định mặc ba cái thứ bóng bẩy này đi chịu chết sao?
Vì tên cảnh sát đó mà con mẹ nó mày dâng cả mạng sống lên à? Tao đã đồng ý chưa?!
La Cường lại cong chân đá vào người La Chiến. Dưới ánh đèn mờ ảo là khuôn mặt đã bị dày vò mấy ngày nay, chân mày luôn đau đớn nhíu chặt của của La Chiến.
La Chiến gầy đi rất nhiều, mấy ngày này thật sự khó khăn.
La Cường ngồi chồm hổm, dùng lòng bàn tay trùm lên trán La Chiến, vuốt vuốt tóc, sau đó chậm rãi trượt xuống, chạm đến yết hầu không ngừng phập phồng của La Chiến đang hôn mê, nhẹ nhàng ấn vào …
Hắn cứ như vậy bất động chăm chú nhìn La Chiến, một phút sau mới đứng lên.
Lo lắng ngần ấy năm, mỗi lần đến thăm, hai anh em đều bị ngăn cách bởi một lớp kính lớn, chỉ có thể nhìn và nghe, đây là lần đầu tiên sau năm năm La Cường có cơ hội chạm vào em trai của hắn.
Hắn vươn tay xoa bóp La Chiến từ đầu đến chân, xác nhận trước mắt hắn là Tiểu tam nhi, vẫn là Tiểu tam nhi thân thiết nhất của hắn, vẫn là đứa trẻ ngồi trước ngưỡng cửa bằng gỗ sơn đỏ chờ anh trai trở về nhà, hoàn hảo lành lặn không bị sứt mẻ gì.
Vì Tam nhi, La Cường phải đi ra ngoài. Tam nhi cả đời tay không dính máu, không giết hại ai, hắn vô tội. Đến bước này, La Cường sao có thể để em trai hắn cũng phải dính máu, cả đời gánh tội nghiệt? Chắc chắn là không.
—
Toàn bộ quá trình giải cứu Trình Vũ nằm ở bộ riêng của La Chiến nha, qua chương sau là La Cường xong việc đi ra rồi.