Chuyển ngữ: Andrew Pastel
La Cường truyền tin cho La Chiến xong, lòng cũng nhẹ đi một nửa.
Nhưng hắn không ngờ rằng lúc đó Đàm ngũ gia rơi vào cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cuối cùng lựa chọn liều mạng, thề đồng vu quy tận cùng anh em nhà La, ra tay thực hiện một vụ án chấn động.
Sân thể dục nhỏ trong khu giam số 3 mấy ngày nay đang được xây dựng lại, một nhóm phạm nhân bắt tay vào xây một sân bóng chuyền bên cạnh sân bóng rổ dưới sự giám sát của quản giáo để chuẩn bị cho giải bóng chuyền năm sau.
Thiệu Tam gia bảo sân thể dục của chúng ta không đủ lớn, đừng xây theo sân bóng chuyền chuyên nghiệp, chúng ta chơi bóng chuyền bãi biển thôi.
Các tù nhân tự lực cánh sinh, lấy thuổng lấy xẻng cùng nhau đào, làm việc rất năng suất, nhanh chóng đào ra một cái hố dài 25 rộng 15 mét. Sau đó Thiệu Quân chuyển một xe tải cát lớn từ một công trường gần đó đổ vào cái hố, rồi cắm hai thanh sắt vào hai bên sân, kéo lưới để hoàn thành sân bóng chuyền bãi biển.
Thiệu Quân dáng người cao gầy, chân dài, cơ thể dẻo dai này hồi cấp ba còn thuộc đội bóng chuyền nghiệp dư của trường. Lúc này, anh đang cầm một quả bóng chuyền, để quả bóng quay nhanh trên đầu ngón tay trỏ, khoe khoang tài nghệ của mình.
“Ui Tam gia giỏi quá!”
Các tù nhân ồn ào tâng bốc, Thiệu Quân lại càng đắc ý hơn, khóe miệng nhếch lên, anh có thể giữ cho quả bóng chuyền quay trên ngón tay mãi không bị rơi xuống.
Thiệu Quân cởi bỏ bộ đồng phục cảnh sát, lộ ra đồ mặc chơi bóng chuyền bãi biển bên trong, ngay lập tức xung quanh vang lên những tiếng huýt sáo.
Anh mặc một chiếc áo ba lỗ bó sát, bên dưới mặc một chiếc quần đùi hoa kiểu Hawaii, hai bàn chân trắng nõn để trần.
La Cường chống hai cùi chỏ lên cái xẻng đứng bên cạnh, nheo mắt, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: “Mẹ nó, thật lẳng lơ.”
Thiệu Quân ăn mặc thiếu vải, để lộ những đường cơ ở bờ vai và hai vòng cung thon gọn ở bắp chân, khiến La Cường nóng mắt, tim đập dồn…
Thiệu Quân thật là chói mắt, sử dụng vài kỹ thuật mèo quào mà anh học được hồi cấp 3 đập bóng mấy cái, trông cũng rất gì và này nọ, đủ lừa đám người trước mặt là đủ. Anh tung bóng lên cao, lập tức chạy lấy đà mấy bước, nhảy lên cao trước lưới, sẵn sàng thực hiện một cú đánh mạnh.
Anh nhảy lên độ cao cách mặt đất hai thước, cơ thắt lưng và bụng đều căng ra, cánh tay vung mạnh, chợt trước mắt chợt lóe lên một bóng đen, trái bóng biến mất!
Bóng đâu rồi?!
La Cường cực kỳ nhanh nhẹn, với tốc độ không ai kịp phản ứng, hắn xông ra cướp quả bóng Thiệu Quân tung lên, khi tiếp đất còn âm thầm dùng tay đỡ Thiệu Quân vì sợ anh ngã.
Thiệu Quân: “Anh làm gì vậy?”
La Cường: “Đừng làm động cái bụng quá.”
Thiệu Quân: “Em chỉ đang chơi thể thao thôi!”
La Cường: “Anh dạy em cách chơi.”
Người bị mất lá lách khả năng tạo máu kém, khả năng miễn dịch cũng kém, không nên tham gia các môn thể thao quá sức, La Cường sợ Thiệu Quân tự làm tổn thương cơ thể. Đứa trẻ này làm màu nãy giờ cũng đủ rồi, nên bớt lại thôi!
La Cường cũng cởi bỏ áo ngoài, để lộ chiếc áo ba lỗ bó sát bên trong, chiếc quần đồng phục tù rộng rãi luôn dài chạm xuống bàn chân, một ít mồ hôi chảy dài trên thái dương và cổ. Chiếc áo ba lỗ trắng hơi ướt mồ hôi, lộ ra cơ ngực săn chắc to lớn. La Cường giẫm chân lên cát, ăn mặc rất xuề xòa, toát ra hơi thở nam tính của một người đàn ông, làm Thiệu Quân phải âm thầm chăm chú ngắm một hồi lâu …
Cả hai phối hợp với nhau, Thiệu Quân đẩy bóng đến trước lưới, La Cường nhảy lên cao, thực hiện cú đập bóng sấm sét!
“Anh Cường ngầu bá cháy bọ chét!”
“Bóng xẹp luôn rồi! …… Anh Cường, anh đánh xì hơi trái bóng rồi!”
“Anh Cường, anh phá hủy tài sản công rồi! Đội trưởng Thiệu phạt anh ta chà nồi buổi tối đi!”
……
Trên sân bóng chuyền nhỏ, một nhóm người vừa chơi bóng vừa đùa giỡn, tất cả đều rất vui vẻ.
Đúng lúc này, Thiệu Quân có điện thoại. Anh bắt máy, hóa ra đó là Lại Bột Bột, đàn em của anh em nhà La thường hay đến thăm tù.
Giọng Lại Bột Bột có vẻ lo lắng: “Đội…. đội trưởng Thiệu, xin ngài, tôi có việc gấp, có thể cho đại ca chúng tôi nghe điện thoại được không?”
Thiệu Quân cũng cau mày: “Có chuyện gấp gì mà không thể chờ lần sau thăm tù vậy? Chúng tôi không thể để cho La Cường tùy tiện nhận các cuộc gọi bên ngoài. Nhà tù có quy định.”
Lại Bột Bột nói năng lộn xộn, không có lưu loát với khôn khéo như lần trước: “Đội trưởng Thiệu, thật sự là gấp lắm, nếu không chúng tôi cũng không mặt dày mà gọi cho ngài thế này, chuyện liên quan đến tính mạng, mạng người là chuyện lớn, là chuyện lớn! Chúng tôi phải nói cho đại ca biết, để xin ý kiến nên làm gì! “
Người bên kia đầu dây bị ai đó bên cạnh giật lấy điện thoại, lần này là một đàn em của La Chiến, Võ ‘Bánh Mè’, hét vào điện thoại: “Đội trưởng Thiệu, đừng làm khó dễ nữa. Chúng tôi bên này đã rối như mớ bòng bong rồi! Đại ca không ra mặt nói câu nào, thì một mình anh Chiến sao lo liệu được đây? Cảnh sát Trình phải làm sao đây?! “
Thiệu Quân nghe vậy, căng thẳng trong lòng: “Cậu nói cho tôi biết, La Chiến đã xảy ra chuyện gì?”
Đến bấy giờ, người trong tù mới biết rằng mấy ngày nay, lão Tam La Chiến nhà họ La khổ sở không thể tả, sắp bị kẻ thù dồn vào bước đường cùng.
La Cường lo em trai mình bị ám hại, thậm chí còn nhờ Thiệu Quân gửi một tin nhắn, nhưng hắn không ngờ Đàm ngũ gia lại ra tay theo cách khác: La Chiến có nhiều đàn em bên cạnh, lão già đó không tìm được cơ hội ra tay, vì vậy lão giận cá chém thớt chuyển mục tiêu.
Trình Vũ bị bắt cóc, bọn chúng trói anh lại, ép La Chiến vừa chuộc tiền vừa phải lấy mạng đổi mạng.
La Chiến cũng có lòng tự trọng của một người đàn ông, hắn muốn tự mình gánh lấy trách nhiệm, không muốn kể cho anh trai nghe mấy chuyện rối rắm phiền phức này, nhưng những đứa đàn em luôn lo lắng cho hắn thấy anh Chiến của chúng từ Trịnh Châu trở về, vì lo lắng và đau đớn mà hốc hác tiều tụy đến không nhận ra, Loan Tiểu Võ và Lại Bột Bột đã tự quyết định, cảm thấy chuyện này không thể giữ kín, cũng không nên giữ, người đứng đầu không ra mặt nói chuyện, cũng chẳng hay biết gì, trong bóng tối làm sao có thể giải được mối hận hai nhà La Đàm?
Hôm đó, vẫn là Thiệu Quân âm thầm sắp xếp để Loan Tiểu Võ đến nhà tù, gặp riêng lão đại của chúng vội vàng nói lại tình hình.
La Cường còn chưa kịp mặc lại đồng phục tù, vẫn còn ướt đẫm mồ hôi do chơi bóng chuyền, ngồi thất thần, mặt lạnh như băng, ngồi như một pho tượng đồng suốt mười lăm phút mà không nói một lời.
“Đại ca, anh không thể bỏ mặc anh Chiến, chuyện này chúng ta phải làm sao đây?”
“Anh Chiến sắp phát điên rồi, ai cũng gầy đi mấy cân! Đàm ngũ gia đang nắm tính mạng của cảnh sát Trình trong tay, tống tiền anh ấy 20 triệu nhân dân tệ. Anh Chiến đang định bán đi toàn bộ cửa hàng rồi, đến nhà cũng muốn bán!” (20 triệu tệ là khoảng 76 tỷ vnd)
Loan Tiểu Võ và Lại Bột Bột mỗi người một câu nói không ngừng.
Khuôn mặt La Cường kinh ngạc nặng nề, hắn chậm rãi hỏi: “Cảnh sát Trình, đó là cảnh sát đã cứu Tam nhi?”
La Cường hỏi: “Người cảnh sát đó có một cánh tay… bị tàn tật? …”
La Cường ngước mắt lên nhìn Thiệu Quân, ánh mắt Thiệu Quân cũng bàng hoàng và hụt hẫng, trong lòng anh chợt thấy nhói đau.
La Cường không có cơ hội gặp Trình Vũ, nhưng Thiệu Quân đã từng. Ngày đó, khi anh vướng mắc Trình Vũ trong bệnh viện, anh hoàn toàn không nhận ra Trình Vũ bị hỏng một cánh tay?!
Trình Vũ dễ dàng gọn gàng túm lấy tay Thiệu Quân đang lấy cắp hồ sơ bệnh án, chế ngự anh, hơn nữa còn khí thế khiếp người dồn anh vào góc tường tra xét anh ta từ đầu đến chân.
Một người trẻ trung, đẹp trai và hoàn hảo như thế lại là một người tàn tật …
La Cường đột nhiên hỏi, “Tam nhi và cảnh sát đó, là nghiêm túc sao?”
Loan Tiểu Võ vội vàng gật đầu: “Đại ca không biết thôi, cảnh sát Trình và anh Chiến ở bên nhau được mấy năm rồi. Quan hệ giữa hai người rất tốt, yêu đến không thể diễn tả bằng lời. Cảnh sát Trình kia thật sự là mạng sống của anh Chiến!”
“Còn quan trọng hơn cả mạng sống của anh Chiến nữa, nên tụi em thật sự sợ nhỡ đâu người không còn rồi anh Chiến sẽ nghĩ quẩn mất!”
La Chiến khi đó đã phải chịu bao nhiêu áp lực? Cuộc sống của Trình Vũ nằm trong tay kẻ thù của mình.
Trình Vũ là đứa con trai độc đinh của họ nhà Trình. Nhà Trình cũng không có nhiều con, Trình Vũ là con một. Người ta là cô nhi quả phụ sống nương tựa vào nhau, La Chiến phải đối xử với mẹ Trình Vũ như thế nào? Đối xử với các chú, các thím các dì trong khu nhà như thế nào? Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy không dễ dàng.
Loan Tiểu Võ và Lại Bột Bột những năm này luôn theo dõi La Chiến, biết hắn phải cố gắng như thế nào, trả giá như thế nào để có thể từng bước theo đuổi Trình Vũ, từng bước có được cảnh sát Tiểu Trình. Hai người từ có cảm tình từ từ chuyển thành yêu sâu nặng, rồi mới đến được như ngày nay, lúc này Cảnh sát Trình đang nguy hiểm đến tính mạng, La Chiến làm sao không sốt ruột? La Chiến mấy ngày nay sống như một kẻ ngốc, cả người thẫn thờ, rất muốn bán hết cửa hàng của mình để chuộc người, không do dự mất hết tài sản. Mấy đàn em bên dưới nóng lòng lo lắng nên nghĩ đến việc tìm La Cường báo tin.
Huống hồ, theo luật bất thành văn trên giang hồ, khi hai nhóm có bất bình với nhau thì lão đại của hai bên cũng nên tỏ lòng thành kính, kính rượu riêng và giải quyết trực tiếp, sau đó nhờ một lão đại khác có uy tín trên giang hồ đứng ra hòa giải. Bây giờ La Cường đang thụ án lại giết chết một người bên đối phương, ai có thể đứng ra giải quyết được nữa? Nếu La Cường ở trong tù, không quan tâm đến chuyện sống chết bên ngoài, thì La tiểu tam nhi cũng chỉ biết thay anh trai gánh lấy trách nhiệm cho chuyện này.
Nhưng nếu La Cường thực sự thu mình lại và không xuất hiện, giang hồ sẽ đàm tiếu thế nào? Hành xử như vậy có đáng mặt đại ca không? Người ta bị mày giết chết, nay kẻ thù chèn ép lên em trai mày, mày làm đại ca mà không thèm ra mặt, mặc em trai sống chết, chỉ biết lo bản thân? Làm như vậy về sau ai còn phục mày, ai còn coi mày là lão đại?!
La Cường ngồi bất động, rơi vào lo lắng thật sâu và bàng hoàng.
Hắn bị mắc kẹt trong một cái lồng, không thể che chở cho đứa em mà hắn lo lắng nhất, mà người luôn che chở cho Tam nhi, giờ cũng đã xảy ra chuyện …
Sau khi Loan Tiểu Võ và Lại Bột Bột rời đi, La Cường cả ngày không nói tiếng nào, ngồi xổm trên băng ghế đá dành riêng cho hắn không ai khác dám ngồi bên cạnh sân thể dục, sắc mặt tối sầm, im lặng hút thuốc.
Sau một ngày, Thiệu Quân không nhịn được nữa, tranh thủ lúc không còn ai trong nhà ăn sau bữa trưa, túm lấy hắn hỏi chuyện.
La Cường vẻ mặt bình tĩnh, hút một điếu thuốc, đột nhiên nói: “Màn thầu, ngày đó em nhìn thấy người cảnh sát đó rồi phải không?”
Thiệu Quân gật đầu: “Đúng vậy.”
La Cường hỏi: “Là người như thế nào?”
Thiệu Quân đảo mắt, mặc dù vẫn hơi tức vì Trình Vũ từng bắt và chèn ép mình nhưng anh vẫn nói thật: “Trông cậu ấy rất được. Dù sao thì cũng quá xứng đôi với Tam nhi nhà anh, không làm anh ta thiệt thòi đâu, hơn nữa cũng bản lĩnh lắm.”
La Cường hỏi: “Đối xử tốt với Tam nhi không?”
Thiệu Quân nhướng mày nghĩ thàm, chịch nát cúc em trai anh thì có tính là ‘đối xử tốt’ không nhỉ? Nhưng mà chuyện giường chiếu của người ta, người ngoài không tiện nhận xét, có khi phu phu người ta thích cảm giác mạnh như thế cũng không chừng.
Thiệu Quân nói: “Em nghĩ hai người đó có mối quan hệ tốt, cậu ta rất quan tâm đến La Chiến, trong bệnh viện chạy ngược chạy xuôi.”
La Cường: “Em anh thích cậu ta lắm à?”
Thiệu Quân giễu cợt nói: “Em trai anh đứng trước cậu cảnh sát kia thì y như chuột gặp mèo, thiếu chút ôm đầu lăn lộn rồi!”
La Cường thở ra một làn sương khói, như thể đưa ra quyết định cuối cùng, nói: “Màn thầu, anh phải nói với em một chuyện.”
“Ông đây lần này nhất định phải ra tù, giải quyết lão già họ Đàm kia, diệt tận gốc.”
Thiệu Quân chậm rãi đứng dậy, kinh ngạc nhìn hắn: “Anh đùa à.”
La Cường vô cảm: “Không đùa, anh không thể nhịn được nữa. Nếu người này thật sự không còn, Tam nhi sẽ buồn khổ cả đời, anh sẽ nợ tam nhi nhà anh cả đời.”
Thiệu Quân khó tin nhìn hắn, chất vấn: “Anh nợ anh ta cái gì? Anh nợ La Chiến cái gì? Chuyện này liên quan gì đến anh? Tại sao mỗi khi có chuyện, anh đều gánh thay cho La Chiến?! Đúng, anh ta là em ruột của anh, nhưng La Cường, anh đừng nhầm lẫn, không phải trên đời này người duy nhất anh không nên phụ lòng chỉ có mỗi em trai anh!”
La Cường gầm nhẹ: “Người họ Đàm rõ ràng là đang nhắm vào anh! Ông đây gây chuyện, làm khổ người khác, hại người nhà. Ông đây cả đời chưa từng làm chuyện không tử tế như vậy!”
Thiệu Quân biết được toàn bộ sự thật từ những lời kể đứt đoạn của La Cường ngày hôm đó.
Lần đầu tiên nhìn thấy La Cường trong nhà tù Thanh Hà, người đàn ông này bị áp giải bước ra từ xe bọc thép, tất cả những đau khổ đều có ngọn nguồn với nhau, và bây giờ tất cả đều được xâu chuỗi.
Hai anh em nhà La một người bị áp giải đến Diên Khánh, một người đến Thanh Hà, không may, cả hai xe đều bị tấn công trên đường. Chiếc xe áp giải La tiểu tam nhi bị người động tay động chân, xe lao xuống vực trên con đường núi ngoằn ngoèo. Ba cảnh sát vũ trang áp giải trên xe một người thiệt mạng hai người bị thương. Trình Vũ vì cứu mạng La Chiến, bị hỏng một cánh tay, trở thành tiếc nuối suốt đời.
Người mà kẻ đứng sau màn giật dây muốn giết nhất chính là La Cường, kẻ đó muốn bịt miệng La lão nhị phiền toái này vĩnh viễn. Đây cũng là nguyên nhân thực sự khiến La lão nhị nhiều lần lâm vào cảnh nguy hiểm trong tù, bị người khác thuê Trịnh Khắc Thịnh sát hại.
Kẻ đứng sau là một nhân vật quyền cao chức trọng, mánh khóe nham hiểm trong thành ủy, năm đó thuê La Cường phạm tội, giờ biết bản thân mình có thể bị lộ, bèn vắt chanh bỏ vỏ, muốn diệt khẩu.
Còn Đàm ngũ gia chỉ là một quân cờ trong tay kẻ khác, vì ân oán giữa hai nhà trong giang hồ, liên tiếp tìm La Chiến gây sự, trước thì phá tiệm cản trở làm ăn, bây giờ là bắt cóc Trình Vũ. Đàm ngũ gia bị La Cường hủy hoại sự nghiệp, vợ con không còn, một thân một mình, giờ đã muốn cá chết lưới rách cùng đồng vu quy tận.
Sự thù ghét nhau giữa hai nhà, suy cho cùng cũng đều là những gì mà La Cường đã gây ra lúc ban đầu, là món nợ chồng chất hắn phải nhận được trong nhiều năm bàn tay hắn nhúng chàm, giờ lại quay lại, báo trên người em trai yêu quý nhất của hắn, báo lên người Trình Vũ hoàn toàn vô tội …
Thiệu Quân choáng váng, lồng ngực nhấp nhô dữ dội, đột nhiên anh cảnh giác nhìn xung quanh, xác nhận xung quanh không có ai, liền nhanh chóng đóng cửa kho chứa đồ, kéo La Cường vào góc.
Thiệu Quân trợn tròn mắt: “La Cường, để em nói cho anh biết, con mẹ nó anh đừng có làm liều.”
La Cường lạnh lùng nói: “Anh không làm liều, anh ra khỏi tù đi làm một số việc, em giúp anh.”
Thiệu Quân không thể tin được những suy nghĩ của La Cường. Anh ra tù? Anh còn muốn đi làm việc?!
Thiệu Quân biết ‘làm việc’ La Cường nói là gì, vừ tức giận vừa sợ hãi: “La Cường, đừng hòng! Anh nghĩ nhà tù là nơi nào? Anh nghĩ nhà tù Thanh Hà là chợ rau trước hẻm nhà anh hay sao mà muốn đi thì đi muốn về thì về? Anh còn chưa đủ tội hay sao?….. Anh đừng hòng làm xằng bậy.”
Đường cong trên hai xương gò má La Cường lạnh như băng và kiên nghị, không chút động lòng: “Màn thầu, anh biết chuyện này làm em khó xử. Em là cảnh sát, anh không muốn gây phiền phức cho em. Ngày mai ngày mốt em được nghỉ, anh sẽ ra ngoài lúc em không có mặt trong nhà tù, chỉ cần em đừng ‘ngáng chân’ anh.”
Gương mặt Thiệu Quân ngay lập tức đỏ bừng, tức giận đá một cái chảo văng xuống đất.
“Anh dám!… Chết tiệt anh dám thử xem, em sẽ đánh anh chết trước.”
Ý La Cường là gì?
La Cường phải ra khỏi tù?
Cái gọi là ra khỏi tù, chính xác là vượt ngục, vượt qua bốn bức tường thép và kẽm gai kiên cố, vượt qua bốn mắt hồng ngoại ở các cổng ra vào khu nhà tù mới Thanh Hà tân tiến hoàn toàn không thể bị qua mặt, đi ra ngoài.
Chuyện này cơ bản là không thể. Nếu gặp bất trắc thì sao? Chắc chắn sẽ bị cảnh sát vũ trang bắn tung đầu, hoặc bị bắt lại và kết án tử hình.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nghiên cứu những thay đổi cảm xúc nhỏ nhất và khó đoán nhất dưới ánh mắt nhau …
La Cường muốn an ủi, đưa tay ra nhéo nhéo khuôn mặt đang tức giận và cứng đờ của Thiệu Quân, nhỏ giọng nói: “Đừng như vậy, sẽ có nếp nhăn đó, anh không sao đâu.”
Thiệu Quân thở dồn, bụng anh bắt đầu đau: “Nếu ai đó phát hiện ra thì sao? Mắt điện tử, máy hồng ngoại dò nguồn nhiệt, anh nghĩ mấy thiết bị công nghệ cao đó để trang trí sao?”
La Cường cười lạnh: “Chỉ mấy thứ đồ công nghệ cao đó mà em cho rằng anh không thoát ra được à? Em nghĩ anh chịu ở yên trong tù mấy năm nay vì ai?”
Ánh mắt La Cường sâu hút, nhìn Thiệu Quân môi đang run rẩy: “…”
La Cường cười lạnh: “Bé cưng à, em coi thường người đàn ông của em quá rồi.”
Hai mắt Thiệu Quân thất thần, đầu óc choáng váng, lẩm bẩm: “Con mẹ nó … đồ khốn kiếp … sớm muộn gì anh cũng hại chết em …”
./.