*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Hay còn gọi là ‘cuộc so tài giữa hai chàng dâu nhà họ La’ =)))))
Bàn tay nắm lấy cổ tay Thiệu Quân kia, những ngón thon dài nhỏ nhắn nhưng lại rất mạnh, kẹp chặt lấy con mồi, không thể giằng ra.
Thiệu Quân nhìn lên, anh chàng đẹp trai ngũ quan hoàn hảo lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh, thậm chí anh ta không cần phải ngoái lại đằng sau quan sát trước, chỉ với tay ra sau chộp lấy mục tiêu thật chính xác, bắt gọn tại chỗ.
Thiệu Quân cố gắng giằng ra, nhỏ giọng nói: “Cậu… cậu nắm tôi làm gì? Buông ra!”
Trình Vũ dùng cặp mắt sắc bén như dao của một cảnh sát lạnh lùng quét khắp người Thiệu Quân: “Anh lấy đồ của tôi.”
Thiệu Quân mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, trợn to hai mắt, rất hợp tình hỏi lại: “Ai lấy đồ của cậu?”
“Anh lấy.”
Trình Vũ không chớp mắt, mặt vô cảm lấy lại túi giấy kraft từ ngón tay Thiệu Quân: “Cái này của tôi.”
Thiệu Quân dán mắt vào túi giấy kia, răng trên cắn chặt môi dưới, tức giận nhưng không có cách nào khác.
Anh chỉ kịp nhìn thấy hai chữ “La Chiến” và “Phòng khám hậu môn trực tràng”, nhưng anh không có thời gian để xem kỹ hơn. Anh vốn định yên lặng nhìn qua, sau đó nhét trả lại vào mông sau Trình Vũ, thần không biết quỷ không hay. Thiệu Quân luôn lấn cấn tình thân không rõ ràng giữa anh em La Cường và La Chiến. Anh thường ghen tuông nổi nóng với La Cường về chuyện này. Hôm nay có cơ hội để túm lấy nhược điểm riêng tư của La Chiến, ‘bắt gian’ một đôi, trong lòng có thể không tính toán sao? Sao anh có thể bỏ qua chứng cớ này, để sau này trước mặt La Tiểu tam nhi còn có cái uy hiếp!?
Nhưng Trình Vũ trước mặt Thiệu Quân là ai?
Sĩ quan cảnh sát Trình thường trực khu vực bán kính 8km xung quanh Thập Sát Hải (*), kiểm tra tuần tra ngần ấy năm. Mấy tuyến đường công cộng 118 và 124 là địa bàn của anh. Kinh nghiệm tuần tra của anh đứng hàng nhất nhì, chỉ cần đảo đôi mắt đẹp lên một xe công cộng bất kì là có thể nhận ra đâu là người tốt, đâu là kẻ trộm. Nếu Trình Vũ bị người ta lấy đồ trong túi quần mà còn không biết nữa thì cấp bậc cảnh sát trên vai anh chẳng khác nào một miếng dán vô dụng, mà tốt xấu gì ‘miếng dán’ đó cũng cao hơn Thiệu Tam Công Tử một bậc đó!
(*) Khu vực phía Bắc Bắc Kinh, gồm Tây Hải, Hậu Hải (địa bàn nhà Đàm nè) và Tiền Hải, được gọi chung là Thập Sát Hải
Hơn nữa, Trình Vũ có thể xấu hổ khi để người khác xem hồ sơ bệnh án và chẩn đoán trong túi giấy kraft này không?
Trình Vũ da mặt mỏng, kiên trì cõng La Chiến đến bệnh viện khâu hoa cúc đã là cực hạn của anh lắm rồi, mà cũng vì anh làm bị thương La Chiến. Anh hiểu lầm La Chiến ‘tòm tem’ với người khác, nên đè La Chiến xuống giường ‘trừng phạt’, gây nên vết rách nặng nề. Lúc nãy khi Trình Vũ cầm túi giấy này, nếu không phải nó cần thiết thì anh đã xé nát nó rồi đốt thành tro để không ai có thể nhìn thấy nữa rồi! Chuyện như thế này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, sẽ không bắt nạt la Chiến nữa …
Thiệu Quân cố gắng thoát khỏi tay Trình Vũ, lén xoa xoa cổ tay đang đau nhức, lòng dâng lên nỗi thất vọng nặng nề. Thôi thì tài nghệ Thiệu tam gia không giỏi như tưởng tượng, nhưng cũng không thể bị mất mặt được, anh nghiêng đầu hừ lạnh: “Thực xin lỗi, tôi lấy nhầm.”
Trình Vũ nhướng mày nhìn anh, không tin lấy một chữ, trưng vẻ mặt nghiêm nghị của một cảnh sát: “Lấy nhầm trong túi của người khác? Túi của anh là của tôi à? Anh làm nghề gì? Người ở đâu?”
Giọng Trình Vũ lạnh như băng, lại cực kỳ uy hiếp. Đây là thói quen hình thành do đi khắp hang cùng ngõ hẻm bắt cướp và tra khảo tội phạm, nói chuyện với ai cũng bằng giọng điệu đó. La Chiến lúc đầu cũng không quen với cách nói chuyện này của Trình Vũ, bị cảnh sát Triệu hủy hết cả mặt mũi.
Thiệu Quân vốn đã đuối lý, mất mặt tức giận nói: “Ý cậu là gì? Cậu nói tôi ăn trộm? … Cậu cho rằng tôi giống ăn trộm?!”
Trình Vũ nghiêm nghị nói: “Anh công tác ở đơn vị nào, có phải là lần đầu phạm tội không? Cho tôi xem chứng minh thư và giấy phép lao động.”
Gương mặt đẹp trai ba trăm sáu mươi lăm độ không góc chết làm chao đảo cả đàn ông đàn bà người già trẻ em của Thiệu tam gia trong mắt Trình Vũ cũng chỉ là cái mặt có một mũi hai mắt, chưa kể lại là hai mắt không đứng đắn, cứ liếc qua liếc lại trông gian như ăn trộm!
Thiệu Quân bị anh chàng đẹp trai mặt lạnh dồn tới góc tường không thể bước đi, dưới tình thế cấp bạch, khóe miệng anh chợt hiện lên một chút ngạo mạn: “Bỏ tay ra. Tôi là cảnh sát mặc thường phục. Trông cậu….. giống người bị tình nghi. Vừa rồi làm nhiệm vụ tôi nghi ngờ nhầm cậu. Cậu tránh ra, đừng làm chậm trễ công việc của tôi. “
Nếu Thiệu Quân không nói câu này, Trình Vũ sẽ để anh đi sau khi hỏi thêm một vài câu, để xem anh ta có phải là người vi phạm lần đầu hay là một kẻ ăn cắp chuyên nghiệp, sau đó phê bình và giáo dục một vài câu theo đúng điều lệ trị an rồi thôi, không có ý định giữ anh lại.
Nhưng Thiệu Quân đã nói như vậy, Trình Vũ càng không thể để anh đi.
Đã có một số trường hợp lừa tiền dưới danh nghĩa của các quan chức hoặc cơ quan công an trong trường học, bệnh viện, văn phòng đường phố và các cơ sở công cộng khác. Phân cục vừa rồi đã phát văn bản yêu cầu kiểm tra nghiêm ngặt, đôi mắt khôn khéo của Trình Vũ chợt nheo lại: “Anh mặc thường phục sao? Có thẻ cảnh sát không? Lấy ra cho tôi xem.”
Thiệu Quân nóng nảy: “Cậu là ai mà đòi điều tra tôi?”
Trình Vũ hất đầu: “Vậy cùng tôi đến đồn cảnh sát rồi từ từ trao đổi với các cảnh sát ở đó.”
Khóe miệng Thiệu Quân co rút, anh quyết định dứt khoát, ‘bộp’ một tiếng lấy thẻ cảnh sát từ túi trong quần áo ra.
Trình Vũ hơi nhướng mày, nhìn thoáng qua đã nhận ra thẻ cảnh sát là thật, nhị cấp cảnh tư. Thẻ chứng nhận có dấu chạm nổi chính thức của Bộ Tư pháp, không phải giả mạo.
Thiệu Tam gia cảm thấy khó chịu, dù bộ dạng người kia thoải mái nhìn anh anh cũng không chịu nổi, hôm nay thật đáng xấu hổ mà!
Thiệu Quân không nhịn được mà nói: “Được chưa, tôi đi được chưa?”
Trình Vũ lại nhìn anh từ trên xuống dưới, khóe miệng cong lên nụ cười nhàn nhạt, ngay lập tức khuôn mặt lạnh lùng chợt bừng lên, tỏa nắng, nụ cười quyến rũ mê người khiến Thiệu Quân nhìn đến sửng sốt, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt…
Trình Vũ cũng lấy thẻ chứng nhận từ trong túi áo khoác ra, ‘bốp’ một cái, giọng không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: “Thật trùng hợp, tôi cũng mặc thường phục, hôm nay tôi đến bệnh viện khám bệnh cho người nhà, hiểu lầm rồi, ngại quá.”
Thiệu Quân: “……?!”
Cảnh sát Tiểu Thiệu nhìn thẳng vào cảnh sát Tiểu Trình, mắt trợn to đến suýt rớt ra ngoài, một cảm xúc khó chịu và phức tạp tràn ngập cổ họng anh, suýt chút nữa đã phun máu lên mặt Trình Vũ!
Khi đó Thiệu Quân đã từng đến Five Stars, một quán bar ‘vịt’ do anh em nhà La điều hành. Vì vậy, anh chỉ coi đối phương như mấy tiểu bánh quai chèo, bánh trôi nước linh tinh làm nghề bán mông, không để người này vào mắt. Anh không thể nào ngờ được người trước mặt anh chính là cựu đội trưởng đội điều tra tội phạm của cục cảnh sát Thủ đô, hiện đang là đội trưởng đội điều tra hình sự kiêm tổ trưởng tổ truy quét tội phạm đồn cảnh sát Hậu Hải vừa được thăng lên nhất cấp cảnh tư hồi năm ngoái Trình Vũ!
(*) Hàm này nè =))) Thiệu Quân là 2 sao, Trình Vũ 3 sao =)))))
Thiệu Quân thầm mắng *** bà *** cụ *** bốn đời tổ tông La Lão nhị nhà anh đồ khốn nạn chết tiệt chết dẫm con mẹ nó cả nhà anh đều chết tiệt cho nên mới có anh là tên chết tiệt lớn đẻ ra thêm một tên chết tiệt nhỏ La Tiểu tam nhi không biết dùng thủ đoạn gì để lừa gạt lừa tình kiếm ra một cảnh sát xinh đẹp như hoa mà con mẹ nó còn đẹp trai hơn cả Tam gia gia nhà anh về làm người yêu! Hơn nữa, là cảnh sát thì thôi đi cấp bậc lại còn hơn tôi một hàm! Cậu ta muốn bắt tôi về đồn, còn chặn đường bắt nạt tôi, làm Tam gia gia đây xấu hổ không còn một chút mặt mũi nào!!!
Ngày đó Thiệu Tam gia tốt xấu còn không có mặt dày đến mức ôm chầm lấy vai Trình Vũ, ồ hóa ra là anh em một nhà ha, hi hi trước lạ sau quen gặp nhau là do duyên phận nè mình kiếm chỗ nào làm vài ly rượu nói chuyện đi ha, nhân tiện tám chuyện về hai anh em chết giẫm nhà họ La luôn nè, La Chiến đít rách một đường mông nở hoa đó là kiệt tác của cậu đó hả ui da cậu trâu bò quá ha!
……
Thiệu Quân đỏ mặt, dưới cái nhìn ngạo nghễ mang một chút chế nhạo của Trình Vũ, anh ôm cái bụng bị thương của mình ấm ức… bỏ chạy.
Thiệu Quân bỏ chạy, sau đó ngẫm lại, rõ ràng là anh vô tội, anh không làm điều xấu đáng xấu hổ nào. Rõ ràng người làm thông đít La Chiến nở hoa là cái vị cảnh sát mặc thường phục kia, tự nhiên anh chạy làm gì? Lại còn bị đối phương làm mất hết mặt mũi, tại sao cơ chứ?
Còn Trình Vũ thì thờ ơ nhìn Thiệu Tiểu tam nhi vặn eo chạy đi, nhún vai, không để ý chuyện hôm đó lắm, rồi quên mất.
Trình Vũ chắc chắn không ngờ tới, sau này, đến mấy chục năm, nửa đời sau vẫn phải thường xuyên nhìn thấy vị đồng nghiệp Tiểu tiệu tam nhi tính tình sớm nắng chiều mưa này …
****
Thiệu Tam gia trở lại nhà tù Thanh Hà, đây là một sự kiện lớn trong khu nhà giam số ba. Cho dù là người ngày đêm nhớ mong anh về, hay người thù oán ghi hận anh, ước gì anh không bao giờ quay lại nữa, thì tất cả cũng đều nhìn Thiệu Quân chỉnh tề trong bộ đồng phục cảnh sát, cầu vai có hai ngôi sao một cái gạch lấp lánh dưới ánh mặt trời. Lưng quần vẫn buông lỏng, hông sau khẽ lắc lư, bước đi tự tại, ung dung.
Hai ông lớn đang ngày đêm mong nhớ nhau đã có cuộc gặp nhau trong nhà ăn khu giam.
Sau khi bình phục vết thương, La Cường trở lại nhà giam để hợp tác điều tra. Đội công tác của viện kiểm sát thẩm vấn hắn nhiều lần. La Cường do nắm được thông tin nội bộ Thiệu Quân cung cấp, tất nhiên hắn khẳng định rằng cái chết của Đàm Long hoàn toàn là ngộ thương.
Hắn không ngại nguy hiểm xông vào để cứu cảnh sát Thiệu, chặn cú đập bằng ghế kia, sau đó lấy hung khí giết người ném vào tường khiến nó tan tành. Là do Đàm thiếu gia xui xẻo, ngã ngửa trên đống gỗ vụn đó, bị đinh đâm trúng tử huyệt.
Nhà họ Đàm tranh cãi với nhà tù về vụ kiện này hơn hai tháng, nhưng vì xuất thân đặc biệt của Thiệu Tam gia, thế lực quân đội và công an đều mạnh hơn Đàm ngũ gia rất nhiều.Nhà họ Đàm nháo nhào đến mức nào viện kiểm sát cũng sẽ không lật lại vụ án. Nhóm điều tra của viện kiểm sát cuối cùng đã phân loại Đàm thiếu gia là “kích động đánh nhau, hành hung cảnh sát, tự gây thương tích và tử vong. Mấu chốt nằm ở từ “tự gây thương tích”, ngay lập tức cởi bỏ tội danh giết người của La lão nhị.
Mà La Cường thì lại được định là “Vì cứu người vô tình làm bị thương một tù nhân”, chỉ bị phạt tội ẩu đả theo nội quy nhà tù, phạt điểm công với biệt giam một tuần là lại bình yên vô sự đi ra.
Ngoài ra, vì mấy lời khen ngợi không biết vô tình hay cố ý của lão tướng Cố, mấy quan chức nhỏ giỏi nhất là nhìn sắc mặt của lãnh đạo đã nhanh nhẹn đưa thư cho phía nhà tù, dựa vào mấy vết thương mới chồng thương cũ trên người La Cường, chia hắn thành “tù nhân già, yếu, bệnh nặng và tàn tật”, được chuyển công tác từ nhà xưởng đến làm việc trong nhà ăn, đúng là trong cái rủi có cái may.
Nấu ăn trong nhà ăn là một công việc mà mọi tù nhân đều mơ ước đến, không cần phải làm việc vất vả ngoài trời, chỉ cần nấu ba bữa một ngày, công việc nhàn nhã mà điểm công kiếm được nhiều, và quan trọng nhất, luôn có thể ăn vụng!
(Chú La lần đầu trải nghiệm cảm giác COCC =))))
Mấy người bỏ tiền ra lo lót quản giáo trưởng và trưởng khu giam còn không tranh nổi công việc này. Nhưng bản thân La Cường vẫn không vui. Bố đang ở độ tuổi tráng niên, sinh long hoạt hổ, chỉ mới bốn mươi tuổi thôi, dáng người uy mãnh của bố giống tàn tật già yếu lắm à?!
Nhưng sự ‘thay đổi công tác’ này của La Cường giúp cả hai dễ dàng hẹn hò hơn.
Ban ngày La Cường nấu một nồi cơm to cho phạm nhân, hầm thịt bò với khoai tây hoặc làm món bún thịt viên bí đao, hầm thập cẩm linh tinh, không quan tâm lắm, chỉ đợi đến tối ở bên cạnh Thiệu Quân, nấu suất ăn đặc biệt cho anh.
Khói trắng trên bếp bốc khói nghi ngút, trán La Cường rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Hắn lấy nồi hầm cho Thiệu Quân canh xương lợn nấu với nhãn và củ từ, có tác dụng dưỡng huyết bổ khí, còn nhào bột trên thớt rồi từ từ gói từng viên xíu mại tôm nho nhỏ.
La Cường tính khí thế này, nếu thay thành người khác, hắn sẽ không có nhàn rỗi kiên nhẫn hầu hạ thế này đâu.
Hắn cũng hiếm khi mò xuống bếp cẩn thận nấu đồ ăn. Có La Tiểu tam nhi ở nhà, La Cường muốn ăn gì chỉ cần ngồi đó giơ chân gọi món là có người làm cho, La Chiến luôn sẽ lấy lòng khoe mẽ cho anh hai hắn vui.
Lần này đến lượt Thiệu Quân ngồi nhàn nhã trên chiếc bàn nhỏ, miệng lủng lẳng điếu thuốc, chân co lên, rung đùi liên tục.
La Cường không nâng mắt lên, nói: “Ngồi đàng hoàng đi, vết thương còn đau không?”
Thiệu Quân hừ: “Không đau nữa, cũng lành rồi”.
La Cường cười nói: “Hừm, trên bụng giờ có cả một cái khóa kéo lớn, chắc đẹp lắm nhỉ?”
Thiệu Quân hung dữ nói: “Cút đi, anh mới là khóa kéo! Còn dám chê em xấu?”
La Cường lạnh lùng nói: “Về sau đừng để mình bị thương nữa. Muốn đánh ai thì nói anh, anh đánh nó cho em. Tay chân gầy gò, đánh không nổi mà còn sung.”
Thiệu Quân đang định phản bác, La Cường đã đi tới, một tay đặt lên cái bàn bên cạnh anh, tay còn lại rút điếu thuốc trên miệng, dập tắt, bình tĩnh nhìn anh.
La Cường: “Em bỏ thuốc lá đi.”
Thiệu Quân: “Anh quản lý em nhiều như thế à?”
Bàn tay to của La Cường mò vào trong quần áo của Thiệu Quân, cẩn thận sờ soạng, vân tay thô ráp chạm vào vết sẹo thô ráp, vết sẹo kia rất dài, gập ghềnh lên xuống.
La Cường không xốc áo lên xem vết sẹo trông như thế nào, mà áp lòng bàn tay nóng bỏng lên nó, dán chặt vào một lúc lâu rồi vùi mặt vào hõm vai Thiệu Quân …
Nồi hầm nhỏ nức mùi canh thịt và xương, tiếng thở dốc không ngừng vương vấn vang lên trong phòng bếp sau, xen lẫn âm thanh mơ hồ của môi lưỡi mút trên da thịt.
La Cường mặc một cái áo khoác trắng, đeo tạp dề, cả người đều màu trắng, chỉ lộ ra khuôn mặt, cổ và cánh tay một màu đồng cực kỳ đồng đều đẹp mắt, khiến hai mắt Thiệu Quân nóng lên. Tái ngộ sau một thời gian dài thiếu vắng hắn, nhìn một gã đàn ông toàn thân lộ ra tính khí thô lỗ và ngông cuồng, vậy mà cũng cảm thấy thật hấp dẫn!
Hai người ôm nhau, hôn hít, một lúc sau mới buông nhau ra. Cả hai ngồi cạnh nhau trên sàn nhà ăn, hai cặp đùi vắt ngang trên đất.
Thiệu Quân thở hổn hển một hồi, than thở: “Cho anh làm mà anh không làm?”
La Cường: “Sẽ chạm vào miệng vết thương của em.”
Thiệu Quân: “Em cảm thấy không thoải mái nếu anh không làm.”
Anh thực sự muốn nói, nếu anh không đè em và làm mấy chuyện đó đó, em sẽ không đủ thoải mái đâu … nhưng La Cường nào nỡ thô bạo đè lên anh?
Thiệu Quân đảo mắt, đá La Cường một cái, dùng ánh mắt ra hiệu.
La Cường nheo mắt: “Làm cái gì?”
Thiệu Quân không hề xấu hổ ưỡn hông, dưới dây thắt lưng lỏng lẻo và là đũng quần tây đang căng phồng. Chiếc quần lót bó sát tôn lên hình dáng xinh đẹp hùng vĩ của thiếu gia nhỏ: “Lại cứng rồi … em phải làm sao đây?”
La Cường hừ mũi: “Mẹ nó đúng là thiếu chịch.”
Thiệu Quân tiếp tục dùng đôi mắt lúng liếng ái muội nhìn lên nhìn xuống, không ngừng nói: “Đến đi … nhớ anh quá.”
La Cường giả ngu, cố ý không hiểu: “Đến làm gì?”
Thiệu Quân sưng tấy đến khó chịu, thiếu gia nhỏ giữa hai chân trẻ trung khỏe mạnh, đã hai tháng không được xả rồi, trong lòng tràn đầy suy nghĩ nhớ thương La Cường, anh nhõng nhẽo như một đứa con nít: “Sao không tới?… Anh không tới, là cố ý làm em khó chịu, sau này em không tìm anh chơi nữa luôn.”
La Cường nheo mắt nhìn anh: “Nếu không tìm anh thì em tìm ai? Tìm thằng cảnh sát họ Trâu đó à?!”
Thiệu Quân lắc đầu, không dám nói gì.
La Cường phun ra một luồng khí sặc mùi ghen tuông, nhịn một lúc lâu, đột nhiên bùng nổ, quát: “Cái tên nhóc đàn anh Trâu Vân Giai gì đó trong trường đại học của em ấy, lấm la lấm lét….. em khai thật cho ông đây xem, em có để cho nó mút qua chưa?!”
./.