Tội Phạm (Hãn Phỉ)

Chương 60




Chuyển ngữ: Andrew Pastel

La Cường tỉnh dậy lần nữa đã thấy mình đang ở bệnh viện Thanh Hà.

Hắn ghé cả người lên ván giường, cử động được một chút, xương bả vai, thắt lưng, đùi tràn ra cơn đau co rút sau một thời gian dài bị tê liệt, nhịp tim rối loạn, tay chân hoàn toàn không thể nhấc lên, thậm chí còn mắc chứng tiểu không kiểm soát. Đây là di chứng của việc bị sốc điện mạnh liên tục, cuối cùng hôm đó hắn bị cảnh sát chế ngự bằng dùi cui điện.

La Cường ghé mắt ra khỏi gối, nghiêng đầu sang một bên. Dù hắn chưa thể cử động tay chân, nhưng cũng đã có những chiếc khóa và cùm sắt chắc chắn khóa hắn lên giường, khóa đến chặt cứng.

Chỗ sau cổ bị bầm tím đã được quấn lại cố định, chiếc đinh ghim trên vai cũng đã được lấy ra, bôi thuốc mỡ chống nhiễm trùng.

Đây là phòng bệnh được trang bị đặc biệt cho các tội phạm nghiêm trọng, nguy hiểm cao, vừa đối xử nhân đạo trị bệnh cho bạn, vừa ngăn bạn trốn thoát.

Những người ra vào chăm sóc hắn đều không phải y tá, họ đều là quản giáo, còn có cảnh sát vũ trang đứng canh ở cửa.

Một cảnh sát đi vào, cầm bồn tiểu ra hiệu: “Này, La Cường, đến giờ đi tiểu rồi.”

La Cường nhướng mày, trắng mắt liếc một cái: “Không cần.”

Vị cảnh sát nói: “Bây giờ không tiểu, chờ đến hết nhịn được rồi, cậu tiểu ra giường đày đọa tôi đi dọn à!”

La Cường: “……”

La Cường lại vùi mặt vào trong gối, ngăn không cho người kia nhìn thấy mình, cảm thấy vị cảnh sát kia vén chăn lên, nhét bồn tiểu vào ổ chăn của hắn rồi lột quần …

Ngoại trừ Tam Màn thầu, La Cường chưa bao giờ ngượng ngùng chật vật thế này trước mặt người ngoài, cảm giác bị lột trần hết sức nhục nhã. Bây giờ hắn đang bị mắc kẹt trong một cái lồng, chỉ có thể chờ người khác cầm đao chém mình, hắn không có sức mạnh để đánh trả, thậm chí người duy nhất trong nhà tù Thanh Hà có thể bao bọc và bảo vệ hắn cũng không ở bên cạnh hắn nữa.

Người luôn bao bọc, che chở cho hắn đang ở đâu rồi?

La Cường cố gắng chống lại tình trạng tim đập loạn nhịp và đau đớn, ngước mắt lên hỏi: “cảnh sát Thiệu của đội chúng tôi đâu?”

Vị cảnh sát liếc mắt hừ nói, “Cậu còn tư cách hỏi cảnh sát Thiệu à.”

Giọng La Cường khàn khàn: “Cậu ấy ra sao rồi, vết thương thế nào? Có cứu được không…”

Cảnh sát nói: “Đang cố gắng hết sức để cứu chữa, đừng lo lắng quá. Giờ cậu đang gặp rắc rối lớn mà còn tâm trạng lo lắng cho người khác à?”

La Cường thì thào: “Có thể cứu được không? Bị thương ở đâu? Có nguy hiểm đến tính mạng không…”

Vị cảnh sát tận tình khuyên bảo: “La Cường, cậu có biết cậu đã giết Đàm Long đội hai không? Sự cố gây chết người. Cậu là tù nhân, cậu có biết cậu phạm vào tội gì không? Cậu có biết chuyện này rắc rối đến mức nào không hử?! “

La Cường khẽ nhắm mắt lại, cười lạnh: “Tôi biết, tôi đánh chết người, thằng lỏi kia đáng chết.”

Vị cảnh sát: “…”

Thật ra, trong lòng ai cũng biết quả thật nó chết rất đáng, nhưng dù sao cũng là một sinh mệnh. Phạm nhân tử vong ngoài ý muốn là một vụ án lớn toàn khu trại giam không thể lảng tránh, phải được điều tra.

Tiếng người ngoài cửa ồn ào, mấy người đồng nghiệp tụ tập một lúc, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Tiểu Thiệu thế nào? Cứu được không?”

“Không tốt chút nào, nghe nói xuất huyết nhiều lắm, thật xui xẻo quá mà, nội tạng trong bụng bị thủng rồi!”

“Bên bác sĩ đang kêu gọi mọi người hiến máu, mọi người đi hiến máu càng sớm càng tốt đi. Nếu ngân hàng máu của bệnh viện không đủ thì nguy mất!”

La Cường nghe vậy, hai tay ôm chặt mép giường, nhỏ giọng hét: “Tôi có máu, lấy máu của tôi đi, bao nhiêu cũng được.”

Vị cảnh sát quay đầu lại liếc hắn: “Cậu nhóm máu B à? Không phải B thì đừng làm rộn.”

“… Mẹ kiếp.”

La Cường thấp giọng chửi bới, năm ngón tay cứng cáp xé nát tấm khăn trải giường dưới người, vùi mặt vào gối, đè nén oán hận trong lồng ngực, thấp giọng gầm lên. Cơ vai hắn run rẩy, máu đỏ chảy ra từ vết thương xé miệng.

La Cường thực sự muốn tự mình đâm mình một cái, muốn tự hành hạ mình, muốn vết thương đầm đìa máu kia là ở trên người mình.

Vết thương trên người Thiệu Quân là vết thương của hắn, máu đổ ra cũng là máu của hắn …

La Cường bị nhốt trong khu cách ly tội phạm nguy hiểm không thể ra ngoài, hắn không ngờ bệnh viện nhà tù Thanh Hà như xảy ra một trận long trời lở đất, từ khi thành lập bệnh viện đến nay chưa từng hỗn loạn và náo nhiệt như thế.

Ba người được đưa vào bệnh viện là ai? Đều là những người bình thường cả sao?

La Cường là người bị thương nhẹ nhất, hắn không có thương tích chết người, chỉ chống cự bên trong khiến cảnh sát vũ trang phải đánh vài cái để đè hắn nằm úp sấp, đưa vào bệnh viện rửa sạch vết thương, truyền dịch, ngủ một chút là tỉnh ngay.

Nhà tù thậm chí còn không thông báo cho người thân của La lão nhị, không cần thiết, bản chất vấn đề của La Cường rõ ràng là đánh người bị thương, chứ không phải bị đánh.

Nhưng hai người còn lại vẫn chưa tỉnh.

Trưởng nhà giam và quản giáo trưởng nghe tin cán bộ Tiểu Thiệu bị thương, lúc đầu họ nghĩ rằng Tiểu Thiệu thương nhẹ thôi nên muốn che giấu càng nhiều càng tốt, sau khi anh khỏi bệnh, họ sẽ đưa về nhà trong hòa bình là xong. Nhưng khi vội vàng đến bệnh viện thì thấy tình hình nghiêm trọng quá mức, không có cách nào che giấu được nữa. Thiệu Quân mà có mệnh hệ gì mũ cảnh sát trên đầu các ông sẽ rơi xuống hết!

Hai giờ sau, cổng nhà tù Thanh Hà bị xe quân đội bao vây, một lính trung đội hét lớn xông vào. Hai lính cảnh vệ dìu Cố lão gia sắc mặt lo lắng khiếp sợ vào trong.

Theo sát phía sau là vài chiếc xe cảnh sát, cục trưởng Thiệu che nửa khuôn mặt trong cổ áo gió màu đen, khuôn mặt tái nhợt, chân mày cau chặt, không nói được gì.

Khi Thiệu Quân được đưa đến bệnh viện, anh chảy rất nhiều máu, trong tình trạng hôn mê, huyết áp rất thấp.

Điều kiện hoạt động của bệnh viện khu vực nhà tù có hạn. Ông cụ và Thiệu Quốc Cương vừa chạy đến xem tình hình đã ngay lập tức nóng nảy. Bệnh viện kiểu gì vậy? Đây là bệnh viện dành cho tù nhân, làm sao Quân Quân nhà chúng ta lại có thể lên bàn mổ ở cái nơi kém cỏi như thế này cơ chứ?

Nhưng người đã trong tình trạng nguy cấp, không thể chịu được sức ép khi chuyển bệnh viện, ông cụ buộc phải gọi lên Bệnh viện Đa khoa Quân đội nhân dân để chuyển những chuyên gia ngoại khoa uy tín nhất của quân khu về đây.

Lúc ông cụ gọi, giọng ông như chết nghẹn, hai mắt đỏ bừng: “Cháu ta bị đâm, chờ cấp cứu! Ta già rồi, chỉ có đứa cháu trai quý báu này thôi, các cậu phải giúp tôi cứu nó, cứu nó …… “

Thanh Hà ở ngoại ô xa, nghe nói quân khu đã dùng trực thăng đưa chuyên gia tới, chạy đua với thời gian.

Ca mổ diễn ra trong nhiều giờ đồng hồ, các bác sĩ và y tá trong phòng mổ thức trắng đêm, các cảnh vệ, công an đứng vòng tròn bên ngoài phòng mổ cũng thức trắng đêm.

Vết thương của Thiệu Quân khá phức tạp. Một chiếc đinh sắt găm vào bụng, gây xuất huyết nặng và phải cấp cứu nội tạng.

Bụng trên bên dưới khoang ngực của cơ thể con người, phía sau sườn dạ dày là lá lách không dễ bị tổn thương. Khi đánh nhau, Thiệu Quân vô tình bị Đàm Long đánh trúng lá lách, chiếc đinh đâm thẳng vào vị trí lá lách gây vỡ nội tạng cấp tính …

Bác sĩ đi ra khỏi phòng mổ nửa chừng, vẻ mặt khó xử, tháo khẩu trang, nói khẽ vào tai vị tướng già vài câu.

Hai bàn tay to lớn già nua của Cố lão gia run rẩy, trên tay vẫn còn hằn lại những vết sẹo tang thương của những trận chiến đấu khốc liệt, giọng nói trầm khàn: “Lá lách? … nghiêm trọng đến mức nào?”

Bác sĩ nói: “Tôi sợ không giữ được, phải quyết định cắt bỏ”.

Ông cụ cảm thấy có lỗi với đứa bé Quân Quân của mình, run lên vì đau đớn, hai mắt đăm đăm, quay lại nhìn chằm chằm vào Thiệu Quốc Cương. Nó là con trai anh, anh tính thế nào?!

Cục trưởng Thiệu sắc mặt xanh mét, khẽ cắn môi, khó khăn nói: “Tính mạng quan trọng hơn. Các nội tạng sau này vẫn có thể nghĩ cách.”

Ông cụ cũng không làm gì nữa, chỉ là khó chịu với Thiệu Quốc Cương, vỗ ngực đập chân: “Lấy lá lách của ta thay cho nó đi! Tuy ta đã tám mươi nhưng cơ thể vẫn còn khỏe mạnh, Quân Quân cần gì ta cũng vui vẻ đưa cho nó.”

“Ta cả đời này, chỉ có một đứa độc đinh thôi, nhà chúng ta chỉ có một đứa cháu trai duy nhất thôi.”

“Một đứa cháu trai từ nhỏ đã được tôi nuôi dưỡng tốt như vậy, tại sao phải đi làm cảnh sát cơ chứ?!”

“Hôm nay ta sẽ ngồi ở cửa này đợi, đợi Quân Quân đi ra. Nếu không cứu được cháu ta thì hôm nay ta sẽ chết ở đây.”

Thiệu Quốc Cương cũng nóng lòng muốn chết, không nói được lời nào, cũng không cởi áo khoác, cứ như vậy thẳng tắp đứng ở hành lang.

Câu nói “nhà chúng ta chỉ có một đứa cháu trai duy nhất thôi” của ông cụ, cục trưởng Thiệu nghe xong không vui.

Đây là cháu của ai?

Dù sao thì Thiệu Quân cũng họ Thiệu, con trai tôi không phải họ Cố đâu.

Đương nhiên lúc này Thiệu Quốc Cương cũng không có tâm tình để tâm đến chuyện này với ông cụ, chỉ cần Thiệu Quân được cứu, có thể khỏe mạnh như xưa, sửa thành họ Cố ông cũng vui vẻ đồng ý.

Trằn trọc mãi đến sáng sớm ngày hôm sau, đèn đỏ trong phòng mổ cuối cùng cũng tắt. Bác sĩ bước ra ngoài mệt mỏi gật đầu với mọi người.

Thiệu Quân bị mất lá lách trong tình trạng mất máu nhiều, được gây mê, sức khỏe rất yếu, mặt tái xanh, sau khi được đẩy ra khỏi phòng mổ vẫn chưa tỉnh.

Người đã được cứu, nhưng hậu quả của sự việc này rõ ràng không đơn giản như vậy.

Trưởng nhà giam và quản giáo trưởng đều đứng ngoài phòng bệnh, vẻ mặt căng thẳng lo lắng. Quản giáo trưởng lo lắng đến mức nổi lấm tấm mấy cái mụn đỏ trước trán. Lúc trên đường cấp cứu cần truyền máu, cả hai đã phanh tay áo lao vào hiến máu cho Thiệu tam công tử…

Lão tướng Cố và cục trưởng Thiệu lúc này mới tỉnh lại, đồng thanh hỏi: “Chuyện này là ai làm? Ai?!”

Vẻ mặt đau lòng và tức giận đó là biểu hiện nếu có dao trên tay cả hai sẽ lao vào chém chết người ngay.

Quản giáo trưởng thấp thỏm nói hai tù nhân liên quan một bị giam trong phòng bệnh cho tù nhân nguy hiểm,  người còn lại đang nằm trong nhà xác.

Lão tướng Cố tức giận hỏi: “Đứa nào hại cháu tôi? Kẻ còn sống hay kẻ chết?”

Quản giáo nói chúng tôi cũng đang điều tra, chúng tôi phải xem video ghi hình để xác nhận đúng sự việc vào thời điểm đó.

Đáy mắt Thiệu Quốc Cương từ từ lóe lên một tia tức giận đỏ bừng, đột nhiên lớn tiếng hỏi: “Có phải là La Cường không? Tên khốn La Cường âm mưu hãm hại con trai tôi, đúng không?!”

Hôm đó, ông cụ Cố rút khẩu súng lục từ thắt lưng của cảnh vệ viên bên cạnh, suýt chút nữa vác súng đi tìm La Cường liều mạng.

Ông cụ vẫn còn tính tình nóng nảy xuất thân từ quân nhân, lớn tiếng nói: “La Cường là ai?”

“Hắn dám làm Quân Quân bị thương? Hắn ở đâu? Năm đó từ chiến tranh Việt Nam về, thể loại đạo tặc hung tàn nào ta chưa từng thấy qua? Dẫn ta đi gặp hắn, ta sẽ bắn hắn ra từng mảnh!”

(*) Tính theo bối cảnh truyện năm 2008 và tuổi cụ Cố thì chắc là cụ tham gia chiến tranh chống Pháp – Mỹ của VN ấy, lúc đó TQ viện trợ vũ khí và binh lính qua bên mình nhiều.

Những người xung quanh chạy lại khuyên bảo can ngăn. Ông lão lê cơ thể mệt mỏi của mình đến ghế dựa, súng để bên cạnh, khuôn mặt cương nghị của ông cụ hằn lên những nếp nhăn, có gì đó ươn ướt dưới đáy mắt …

Thiệu Quốc Cương đứng trong hành lang một lúc, mặt âm trầm, đút một tay vào túi áo khoác, quay đầu sải bước ra ngoài.

Cảnh sát vũ trang ở cửa phòng bệnh trọng tội chặn lại: “Ngài làm gì vậy? Chỗ này không vào được…”

Thiệu Quốc Cương lạnh lùng trả lời: “Tôi đến bắn chết một tên tù nhân.”

Thiệu Quốc Cương vào phòng, xốc chăn lên, nhìn chằm chằm vào người bị khóa trên giường, mắt ông rực lửa, đó là sự tức giận khủng khiếp của một người cha khi đứa con trai mà ông coi như báu vật bị người khác hãm hại, là sự phẫn nộ buộc phải trả thù bằng mọi cách!

La Cường khẽ mở mắt, nửa người trên để trần vì vết thương chưa lành, phía dưới mặc quần đồng phục tù, trên mu bàn tay vẫn đang đâm kim tiêm truyền dịch.

La Cường nhìn thấy cục trưởng Thiệu tức giận này, hắn đã biết ông đến vì ai.

Thiệu Quốc Cương không nói lời dư thừa nào, ngay lập tức rút súng từ trong túi ra, chạm họng súng lạnh lẽo đến đầu La Cường, mở chốt an toàn.

La Cường lẳng lặng nằm xuống, tay chân bị trói, bất động, lạnh lùng nhìn đối phương.

Cảnh sát vũ trang vội vàng cầm súng hướng về phía hai người đàn ông: “Ngài bỏ súng xuống, ngài không được làm như vậy!”

Cục trưởng Thiệu: “Không liên quan gì đến anh, đi ra ngoài.”

Cảnh sát vũ trang thấy Cục trưởng Thiệu là người có chức to nên cũng không dám làm cứng, chỉ có thể nói: “Nếu ngài cứ như vậy, tôi sẽ báo cáo cho lãnh đạo của chúng tôi.”

Cục trưởng Thiệu đột nhiên tức giận, quay đầu lại mắng: “Cút đi hết! Cậu bảo ai đến cũng vô dụng, tôi không cần viện kiểm sát phê chuẩn ban hành bản án tử hình. Tôi sẽ nổ tung đầu hắn hôm nay!!!”

Cảnh sát vũ trang da mặt mỏng, không thể mắng lại cục trưởng Thiệu, đành chạy ra ngoài báo cáo đội trưởng trung đội mình.

La Cường hừ lạnh một tiếng: “Cục trưởng Thiệu, có chuyện gì, không đợi được sao? Tòa án còn chưa tuyên án tử hình, ông muốn giết tôi trước à?”

Thiệu Quốc Cương kìm lại ý muốn bóp cò súng, lớn tiếng hỏi: “La lão nhị, tao hỏi mày, có phải mày làm con trai tao bị thương không?”

La Cường bình tĩnh nói: “Không phải.”

Ánh mắt Thiệu Quốc Cương sắc bén, cổ họng bật ra tia lửa: “Thằng khốn … mày dám nói là không làm? Mày mà dám động đến con trai tao dù chỉ một ngón tay…”

Ông nói xong, dời họng súng, dùng đầu súng cứng rắn lạnh như băng thúc mạnh vào vết thương trên vai La Cường!

La Cường nặng nề run lên, cơ vai co giật dữ dội, cổ nổi gân xanh, cắn chặt cái gối.

Vết thương lại bị rách, máu có mủ chảy ra dọc theo họng súng, chảy xuống cánh tay và mạng sườn …

Thiệu Quốc Cương nghẹn giọng hỏi: “Có phải mày không?”

La Cường thở hổn hển vì đau đớn, co giật mắng: “*** con mẹ tám đời nhà họ Thiệu các ông … không phải tôi …”

La Cường ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng thầm nghĩ tôi không quan tâm đến tám đời họ Thiệu của ông, tôi chỉ muốn *** mỗi Tiểu Quân thôi. Ông đây quay đầu lại sẽ *** con trai ông, đứa con trai quý giá của ông là người của La Cường tôi, tôi chống mắt lên xem ông sẽ cảm thấy thế nào đây!

Đôi mắt Thiệu Quốc Cương đỏ hoe, dùng một chút lý trí cuối cùng nói: “Nếu tao phát hiện ra là mày, hay có liên quan gì đến mày, thì chính tao sẽ bắn chết mày.”

Cục trưởng Thiệu còn nhớ rõ, lúc trước La lão nhị uy hiếp ông, “một ngày nào đó, người của ông, đừng để rơi vào tay tôi. Nếu người của ông rơi vào lòng bàn tay tôi, tôi nhất định phải làm cho ông khó chịu, tôi sẽ giết chết người đó.”

Ông vội vã từ thành phố đến Thanh Hà, trên đường đi những lời nói này cứ quanh quẩn trong đầu ông, ông nghĩ La Cường chắc chắn đã làm hại Thiệu Quân.

La Cường hoàn toàn không sợ súng, ánh mắt khinh thường: “Cục trưởng Thiệu, tôi có thù với ông, nhưng nếu tôi muốn trả thù họ Thiệu ông, tôi chắc chắn phải trả thù lên ông … Tôi sẽ không bao giờ hại con trai ông, dù là một ngón tay. Thằng bé vô tội.”

Thiệu Quốc Cương bán tín bán nghi, từ từ đặt khẩu súng xuống, đưa hai tay cùng với họng súng dính máu vào lại túi áo khoác.

Một lúc lâu sau, Thiệu Quốc Cương nói: “La Cường, tuy rằng mày và tao không giống nhau, mày là tội phạm, tao bắt mày, nhưng từ đầu tao rất khâm phục mày, dám làm dám chịu, có nghĩa khí, tình anh em, đáng mặt đàn ông.”

“Nếu mày hận thù chuyện bắt anh em mày, thì chờ mai này ra tù, mày có thể tìm đến tao để tính toán. Nhưng La lão nhị, tao nói cho mày biết, mày có thể tìm tao, nhưng mày… mày không được động vào con trai của tao.”

Những lời cuối cùng Thiệu Quốc Cương gần như rít ra từ kẽ răng, đôi mắt đỏ bừng.

Ông biết La Lão nhị lợi hại, nhưng một con sư tử đực luôn sẽ bảo vệ con mình cho dù có nguy hiểm đến cách mấy.

Khóe miệng La Cường co rúm, trong lòng thầm nói, ông cho rằng ông là người duy nhất trên thế giới muốn bảo vệ Thiệu Tiểu tam nhi sao?

……

Cục trưởng Thiệu lạnh lùng nghiêm mặt quay đầu lại muốn rời đi, La Cường hơi nhúc nhích, gọi ông lại.

La Cường chế nhạo: “Cục trưởng Thiệu, lúc trước tôi nghe nói đến một chuyện, quý tử của ông, không thân thiết với ông lắm, thậm chí còn thù hận ông cơ.”

Thiệu Quốc Cương biến sắc, khó hiểu quay lại.

La Cường nheo mắt nhìn cục trưởng Thiệu: “Tôi nghe nói ở một con hẻm nhỏ gần Tuyên Võ Môn hơn mười năm trước, có một người tên là Tần Thành Giang bị bắn chết trên đường. Ông có biết chuyện này không?”

Đồng tử Thiệu Quốc Cương đột nhiên co rút lại, chân mày nhíu chặt: “… Ý mày là gì? Sao mày biết?”

La Cường: “Tôi lăn lộn trong giang hồ, có gì không biết?”

Thiệu Quốc Cương: “Nói với tao chuyện này làm gì?”

La Cường nhìn ông thật sâu: “Tôi vừa nghe giang hồ nói gia đình ông có lục đục nội bộ. Con trai ông vì chuyện này mà hận ông nhiều năm rồi … Ông không giải thích cho đứa bé đó sao? Ông cứ để nó hận thù, đau khổ như vậy sao? “

Thiệu Quốc Cương khi đó không biết rằng ông vừa hiểu lầm vị cứu tinh của con trai mình, cũng vừa không hiểu lời ẩn ý của La Cường. Ông không tiện nói chuyện gia đình với hắn, chỉ kinh ngạc nhìn người đang nằm trên giường, trong lòng thoáng hiện lên một chút nghi hoặc, rồi cuối cùng vội vàng rời đi.

La Cường từ từ nhắm mắt lại, để máu trên vai tự do chảy ra.

Thiệu Quân bây giờ là miếng thịt mềm nhất trong trái tim hắn, là cuộc sống của hắn.

Vì Thiệu Quân, hắn có thể hy sinh tính mạng, quá khứ, tương lai, cả cuộc đời hắn.



Khụ, La Cường nhỏ hơn Thiệu papa có mấy tuổi à gọi ông hơi già mà thôi kệ dù j cũng là ba vợ tương lai………

./.