Tội Phạm (Hãn Phỉ)

Chương 40: Rồng đến nhà tôm




Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Khi hay tin La Cường bị cảnh sát vũ trang bắt giữ, Thiệu Quân lúc đó ngay lập tức nóng nảy, muốn quay lên núi để chặn đội cảnh sát vũ trang kia lại.

Đồng nghiệp khuyên can mãi mới ngăn anh lại được: “Thiếu gia, cậu sao vậy? Sao tự dưng lại đỏ mặt tía tai thế kia?”

“Nếu phạm nhân đó không vượt ngục, bị oan, thì quay về điều tra lại là rõ rồi mà?”

Thiệu Quân ăn mặc như vậy rất dễ gây chú ý. Sợ mọi người lời ra tiếng vào không hay, anh cố gắng đè lại tính khí bốc đồng của mình về thay quần áo trước, mà cũng không kịp tắm rửa, chỉ vội vàng lau mặt, đầu tóc sạch sẽ xem cho được một chút là liền chạy ra ngoài.

Anh thật sự rất lo lắng cho La Cường, cái tên này nóng tính bạo lực, đôi ba câu nói không hợp rất có thể hắn sẽ phản kháng chống cự, đánh lại cảnh sát. Cảnh sát vũ trang có súng trong tay, lúc bắt những kẻ đào tẩu, những sự cố như súng cướp cò làm bị thương người thậm chí chết người ngay tại chỗ không phải là chưa từng xảy ra.

Chuyện này gây xào xáo rất lớn, trưởng nhà giam và chỉ đạo viên đã phải đề nghị Thiệu Tam gia ở lại văn phòng một mình, đích thân đến điều tra và thẩm vấn.

Thiệu Quân chỉ bực mình vì tối qua quên thông cung trước với La Cường, giờ nhớ ra thì đã muộn, chẳng biết tên khốn chết giẫm đó đã nói gì trước mặt lãnh đạo nữa.

Thiệu Quân một mực quả quyết nói, hôm qua nghe tin có người chết trong mỏ đá, nên anh chạy ra hiện trường xem thử, sau đó đến bệnh viện thăm hai người bị thương Lại Hồng Binh và La Cường, kết quả là bị kẹt trong trận lũ quét, xe thì bị hỏng.

Trưởng nhà giam tức giận hừ mũi một tiếng: “Hừ, xe chúng tôi tìm được rồi, hỏng hoàn toàn, còn bị cậu đập vỡ cửa sổ!”

Thiệu Quân ngồi đối diện với trưởng trại giam, vò vò mái tóc rối bù, ấm ức nói: “Lúc đó tôi còn cách nào khác đâu, tôi phải tìm cách thoát thân mà? Nếu không đập vỡ cửa kính ô tô tôi chết ngạt trong đấy thì sao. Cũng may lúc đó tôi phá cửa kịp thời! ”

“Đúng vậy, cậu phá cửa rất kịp thời!” Trưởng nhà giam cả giận nói, “Nhưng vấn đề là cậu không ra ngoài thì đâu có như thế? Hôm qua là ca trực của cậu mà phải không? Đồng chí Thiệu, cậu có xin tôi nghỉ phép chưa? “

Thiệu Quân cúi đầu, thành thật nói: “Ngày hôm qua là có lý do. Tình hình cấp bách. Tôi thực sự sợ phạm nhân trong đội của tôi gặp tai nạn gì, nên tôi bỏ đi mà không xin phép. Tôi không suy nghĩ kỹ…”

Trưởng nhà giam tức giận nói: “Ông đây mới là sợ cậu bị tai nạn gì! Người nào gặp tai nạn thì gặp chứ cậu thì không được hiểu không hả, cậu không thể làm tôi bớt lo lắng một chút được à?!”

Một vài lãnh đạo hỏi, chuyện La Lão nhị kia là như thế nào, chẳng phải anh ta đang điều trị vết thương ở bệnh viện sao?

Đầu Thiệu Quân mòng mòng xoay chuyển, nhanh chóng nói: “La Cường … anh ta nợ tôi một mạng, tôi nghĩ anh ta muốn trả lại.”

Trưởng nhà giam và chỉ đạo viên đưa mắt nhìn nhau khó tin, trong phòng Thiệu Tam gia bắt đầu kể lại …

Tình hình thế này, Thiệu Quân chỉ có thể kể lại theo sự thật, nếu không thì làm sao có thể giải thích được việc một tên tù nhân chạy trốn ra khỏi bệnh viện nhà tù ban đêm rồi để cảnh sát vũ trang bắt được trên núi cơ chứ?

Thiệu Quân bắt đầu kể lại chuyện từ lúc La Lão nhị bắt đầu vào đại đội 1 của khu giam số 3. La Cường bị người ta gài bẫy, khiến cảnh sát vũ trang tấn công và suýt bị giết chết như thế nào. Lúc đó, anh đã động lòng và đưa người này đến bệnh viện để cứu.

Thiệu Quân giải thích: “La Cường là một người rất coi trọng nghĩa khí giang hồ. Anh ta ăn miếng trả miếng, có thù sẽ báo cho bằng được, có ơn anh ta cũng sẽ trả.”

“Trường hợp này, chắc anh ta trong bệnh viện nghe nói tôi bị lũ cuốn trôi nên chạy ra cứu tôi, trả một mạng xong rồi về sau không ai nợ ai nữa, đường ai nấy đi.”

Trưởng nhà giam không tin: “Anh ta chỉ chạy ra ngoài và nghĩ chắc chắn sẽ cứu được cậu à? Anh ta có ba đầu sáu tay chắc?”

Thiệu Quân mở to mắt, nghiêm túc nói: “Anh ta thực sự đã cứu mạng tôi. Nếu không có anh ta, tôi đã bị dòng nước cuốn trôi mất rồi! Anh ta kéo tôi lên bờ. Tôi đập đầu vào cột cổng chào, ngất đi hoàn toàn. Sau khi tôi ngất đi anh ta cõng tôi lên núi, tôi nằm trên núi một đêm, đến sáng mới về ”.

“Tôi biết là khó tin, nhưng La lão nhị thật sự là người coi trọng nghĩa khí, là hán tử! Anh ta chắc chắn không muốn chạy trốn, chỉ nghĩ tôi có ân nên muốn báo đáp.”

Trưởng nhà giam nhìn Thiệu Quân bằng ánh mắt thăm dò: “Cho nên, La Cường không phải muốn trốn khỏi nhà tù?”

Vạt áo đồng phục của Thiệu Quân rộng mở, chân phải vắt chéo trên đầu gối trái, khí phách hiên ngang hợp tình hợp lý, hùng hồn nói: “Nếu anh ta muốn chạy thì đã chạy từ lúc tối rồi, còn chờ đến sáng làm chi? Anh ta cõng tôi đi đến thắt lưng bị đau không thể cử động được, làm tôi náy náy trong lòng. Nên tôi quyết định dù thế nào tôi cũng phải đứng lên làm chứng cho anh ta, không thể để anh ta bị mang tiếng xấu! “

Thiệu Quân nói mà còn tự cảm thấy thật là hợp lý, chính bản thân mình cũng tự tin vào câu chuyện mình kể luôn.

Lãnh đạo bước ra khỏi phòng làm việc, Thiệu Quân hết mực đuổi theo sau mông lãnh đạo: “Trưởng nhà giam, có thể thả người trước được không? Chân anh ta vẫn còn đau…”

Trưởng nhà giam nghiêm túc nói: “Đã được đưa đến bệnh viện từ lâu rồi, hai chân ngâm nước đến suýt hư luôn! Số này có muốn chạy thật cũng chạy không nổi, gần như tàn phế rồi còn gì?”

Thiệu Quân thở phào nhẹ nhõm, đứng tại chỗ chào nghiêm một cái thật tiêu chuẩn: “Cám ơn lãnh đạo sáng suốt!”

Thiệu Quân quay đầu lại nói chuyện với chỉ đạo viên một chút: “La Cường đang ở chỗ anh à, anh ta khai thế nào?”

Chỉ đạo viên trợn trắng mắt liếc anh một cái: “Lại còn khai như thế nào? Giống y như anh nói!”

Mặc dù hai bên không bàn bạc thống nhất lời khai với nhau, nhưng La Cường đúng là không ngu ngốc, hoặc là có thể nói, hai người họ tâm ý tương thông.

Ngày đó, ngay khi Thiệu Quân vừa mới đi, vài cảnh sát vũ trang tìm kiếm giải cứu trên núi ngay lập tức xuất hiện, rà soát ngay sườn núi La Cường đang ngồi.

La Cường đang vừa hồi tưởng bóng dáng yểu điệu mất hồn của Tam Màn thầu vừa luồn tay vào đũng quần nghịch ngợm con họa mi đồ sộ của mình.

Vừa ngẩng đầu lên, khẩu tiểu liên của cảnh sát vũ trang đã dí sát vào gáy hắn.

La Cường nhìn xuống cái đũng quần đang căng phồng của mình, nhướng mày nói với tiểu đội trưởng: “Này, anh bình tĩnh một chút, đừng bắn nhầm vào chim tôi.”

Tiểu đội trưởng là một thanh niên còn trong trắng, tuổi còn trẻ chưa lấy vợ, cau mày liếc hắn một cái, đỏ mặt nói: “Anh kia, không được nói bậy bạ!”

La Cường nghiêng đầu chế nhạo: “Tôi không bậy bạ, mà nếu có bậy bạ tôi cũng không làm với cậu.”

Tiểu đội trưởng tức giận nói: “Mau mặc quần vào, hai tay ôm đầu đứng lên!”

La Cường rũ vai cười nói: “Không thấy ông đây không có quần à, hay là cởi quần cậu ra cho tôi mặc đi?”

Lần trước hắn chịu thua thiệt một lần, nhưng có lẽ vì lần này trong lòng đã nhớ thương Tam Màn thầu, La Cường quyết định không gây sự với cảnh sát vũ trang nữa, ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng cậu tiểu đội trưởng mặt đỏ lựng. Hắn mặc một chiếc quần nhỏ, bị hai cảnh sát áp giải hai bên đi về.

Lúc lãnh đạo thẩm vấn hắn chuyện hắn trốn thoát, La Cường nói: “Tôi nghe trong bệnh viện nói rằng cảnh sát Thiệu gặp nạn, bị kẹt trong trận lụt bất ngờ.”

“Lúc đó mưa rất to. Tôi chưa từng thấy trận mưa nào lớn như vậy ở Bắc Kinh từ đó đến giờ. Trận mưa này chắc chắn sẽ làm chết người. Lúc đó tôi nghĩ, cảnh sát Thiệu đã giúp tôi, cứu tôi, cậu ta đối xử tốt với tôi. Cậu ta đã thay đổi tôi. Nếu không có cậu ta, tôi cũng không có cuộc sống tốt đẹp trong khu nhà giam số 3 này.”

“Nếu cảnh sát Thiệu gặp chuyện không may, tôi phải cố hết sức giúp đỡ. Nếu các người truy cứu chịu trách nhiệm về việc tôi chạy lung tung, thì tôi cũng nói luôn, tôi đi cứu người, tôi không bỏ chạy vô ích.”

Lời thú nhận của La Cường lúc ấy cũng làm lãnh đạo mềm lòng, không tiếp tục truy cứu phạm nhân này nữa.

Hơn nữa, còn một nguyên nhân quan trọng khác nữa, ám chỉ trong lời khai của La Cường…

Sau khi vụ việc xảy ra, chính quyền địa phương đã thống kê thiệt hại thương vong, đã có vài người chết ở một số làng gần đó, nhưng không có ai trong khu vực trại giam bị thương hoặc thiệt mạng do mưa lũ, nên nhà tù được lãnh đạo cấp trên khen ngợi qua điện thoại. Trưởng nhà giam không ngu ngốc, La lão nhị dù có trốn đi thật thì dù sao hắn cũng đã trở về, nội bộ đóng cửa nói chuyện xử lý với nhau thôi, đừng nhốn nháo lên trên, đến tai đội điều tra viện kiểm sát.

Qua ngày hôm sau, một giáo viên của trường tiểu học trung tâm thị trấn đưa hai phụ huynh đến và gửi một cờ tuyên dương lụa để cảm ơn các chiến sĩ cảnh sát trẻ trung thực và nhiệt tình. Anh cảnh sát trẻ không để lại tên, nhưng chiếc xe cảnh sát có dòng chữ “Khu giam số 3 Nhà tù Thanh Hà”.

Chính vì một loạt chuyện như vậy, hai vị đương sự cũng thành “trong cái rủi có cái may”.

Khoảng thời gian đó, mấy cuộc họp tổng kết công tác nội bộ luôn cố tình lấy Thiệu Tam gia làm tấm gương điển hình tiên tiến, khen ngợi anh hết lời. Mọi người nhìn đi, đồng chí tiểu Thiệu làm tư tưởng đạo đức cho tù nhân rất tốt, phải là một đồng chí xuất sắc ưu tú đến cỡ nào mới có thể khiến tội phạm dưới quyền cậu ta nghe tin bị tai nạn là chạy ra như vịt, không thiết sống để cứu như vậy, không đùa được đâu!

Vết thương ở chân và thắt lưng La Cường được phân loại là “chấn thương liên quan đến công việc”, được đưa đến bệnh viện Thanh Hà để chữa trị, bình phục rồi mới vào lại khu vực nhà tù.

Lãnh đạo khu nhà tù đã yêu cầu nhân quyền cho các tù nhân, đòi bồi thường tai nạn cho Lại Hồng Binh và La Cường, số tiền không lớn, nhưng cũng đủ tiêu xài ăn vặt trong một năm.

Thiệu Quân được khen ngợi nhưng vẫn chưa đủ, anh đuổi theo lãnh đạo hỏi: “Vậy…, chuyện La Cường liều mạng cứu người, có thể được tính vào công điểm không?”

Thiệu Quân hỏi tiếp: “Sếp có thể đệ đơn xin giảm án cho La Cường được không?”

Lãnh đạo gặp riêng đồng chí Thiệu Tiểu Quân nói: “Cậu còn chưa chịu thôi à? La Lão nhị không bị phạt cũng không bị cấm đoán đã là chiếu cố lắm rồi, cậu còn muốn giảm án cho anh ta?”

Thiệu Quân cũng nghiêm túc nói: “La Cường có thể coi là cứu mạng người trong trường hợp khẩn cấp mà, đúng không ạ? Anh ta cứu Lại Hồng Binh, cũng cứu cả tôi. Theo quy định chính thức của Cục Nội vụ, anh ta có đủ tư cách để xem xét trở thành công dân tốt hăng hái làm việc nghĩa ở Bắc Kinh cơ mà?”

“Anh ta đã làm việc tốt mà, dũng cảm vì lợi ích công dân, tại sao lại không thể giảm án?”

Lãnh đạo bị Thiệu Quân càn quấy bám theo mãi.

Tù nhân suýt chút nữa vượt ngục sau dùng một cái lại biến thành công dân gương mẫu dũng cảm vì lợi ích người dân rồi?

Lãnh đạo lắc đầu, nghiêm túc bác bỏ: “Không, La Cường không đủ điều kiện để giảm hình phạt.”

“Hơn nữa, Bộ Tư pháp đã quy định, những tội phạm liên quan đến các băng đảng nói chung sẽ không có cơ hội được giảm án trừ khi họ thực hiện một số công lao rất to lớn và đặc thù. La Lão nhị về cơ bản phải ngồi trong Thanh Hà đủ 15 năm. “

“……”

Ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi trong mắt Thiệu Quân tắt lịm …

La Cường đang dưỡng thương ở bệnh viện Thanh Hà, hắn dựa lưng vào thành giường, một chân quấn băng gạc to ụ như một trái dưa leo, treo cao trên đuôi giường.

Mấy ngày này hắn cũng nhàn nhã, ăn uống thỏa thích rồi lại nằm  xem TV, hay đánh bài với một vài bệnh nhân chung phòng.

Lão chốc đầu ở phòng bên cạnh cũng đã khá hơn, ngồi trên xe lăn, tay cầm bánh xe chậm rì lăn vào khu phòng của La Cường, không mời mà đến.

Lão chốc đầu bí mật mang trên tay một chai rượu có số độ khá cao, loại này có lẽ do người quen nhét vào cho. Đây là loại rượu thông dụng được bán ở cửa hàng thực phẩm gần đây, rất hay được đầu cơ trục lợi bán cho các tù nhân để giải tỏa cơn nghiện cồn của họ. Nó thường được bán với giá 25 nhân dân tệ một chai, tăng lên 80 nhân dân tệ vào lúc tết; đêm ba mươi tết muốn mua sang tay từ tù nhân khác, 200 tệ có khi còn không bán.

Lại Hồng Binh lấy rượu ra, không nhiều lời, liếc nhìn La Cường một cái rồi nói: “Tôi uống với đại ca đây một ly.”

La Cường lấy dưới gối ra rất nhiều món ăn vặt, nào là cổ vịt, bò xé sợi cay…

Đồ cả hai ăn đều bị cấm, người bị thương làm sao có thể ăn đồ cay được?

Lén quản giáo, đóng cửa lại, lấy ly uống nước rót rượu,nhấm nháp cổ vịt cay, hai người nâng cốc, uống cạn ân oán thù hằn.

Con tôm già (hổ già?) nằm trong bệnh viện, cũng thu hút được con rồng nhỏ đến thăm, mà còn rồng lại còn đặc biệt quan tâm đến con tôm nữa cơ.

Thiệu Quân tranh thủ mấy ngày nghỉ chạy đi chạy lại bệnh viện Thanh Hà nhiều lần. Anh là quản giáo đại đội một, tù nhân dưới quyền anh bị thương phải nằm viện, anh đến thăm, chăm sóc là chuyện đương nhiên.

Thiệu Quân không đi tay không, liếc mắt nhìn cái tên nào đó đang nằm trên giường giả vờ yếu ớt, anh rút ra một túi đồ ăn ngon từ sau lưng…

La Cường liếc nhìn túi hồ trăn và hạt phỉ lớn, mừng rỡ ậm ừ nói: “Ngon thế này, nhưng mà tay ông đây đau quá, không thể tự bọc vỏ được.”

Thiệu Quân lạnh lùng nói: “Anh không dùng răng cắn được à?”

La Cường: “Già rồi răng yếu lắm.”

Thiệu Quân ngồi xếp bằng trên mép giường, tách vỏ hạt phỉ cho La Cường, tách xong một hạt, La Cường mở miệng, Thiệu Quân ngả người về phía sau khoảng hai mét, nheo mắt xác định điểm ném rồi ném mạnh, La Cường há miệng đón, đùa vui như hai đứa trẻ…

Thiệu Quân kể hết với La Cường mấy chuyện xảy ra trong nhà tù gần đây.

Cũng may La Cường nằm viện không quay lại khu nhà giam, lần này huyện Thanh Hà và vùng xung quanh gặp mưa to, lũ tràn vào cả trong nhà tù, Nhà ăn, nhà xưởng, khu giam cũng bị ngập. Những phạm nhân sống ở tầng một của khu nhà giam không may mắn, tạm thời phải mang hành lý và chăn ga gối đệm, nằm đỡ dưới sàn hành lang tầng hai của trại giam.

“Vậy đội của chúng ta thì sao?” La Cường vội hỏi.

“Ban anh ở tầng hai, không có chuyện gì cả!” Thiệu Quân cười nói.

Trại giam ngập hầm tầng một. Chậu rửa, bát ăn cơm nổi lênh đênh trong phòng, một số phạm nhân lạc quan còn dùng bồn nhựa làm thuyền nhỏ, ngồi xổm trong chậu rồi lấu cái muỗng xúc cơm làm mái chèo…

Thiệu Quân nhíu mày suy tư một chút, rồi thản nhiên uy hiếp: “Này, sau khi khỏi bệnh thì anh định đi đâu? Còn quay lại mỏ đá nổ núi đào đá không?”

La Cường nheo con mắt chỉ còn 1.0 thị lực nhìn Thiệu Quân: “Chờ ông đây lành bệnh rồi em định đi đâu? Còn đến ban tuyên huấn không?”

Thiệu Quân cười cười, mắng: “Đệt bà nhà anh.. cứ chờ đấy!”

Khóe miệng La Cường  kéo ra vẻ nguy hiểm, những nếp nhăn hiện lên sau đuôi mắt khi hắn cười, không chút nào yếu thế: “Được, ông đây nhất định sẽ chờ…”

Cửa phòng mở ra, cô y tá nhỏ thay băng cho bệnh nhân bước vào, nhìn thấy người ngồi trong phòng, cô gái lập tức tươi như hoa, nở nụ cười ngọt ngào.

La Cường cũng phát hiện ra rằng lúc nào Tam Màn thầu xuất hiện trong bệnh viện, nhóm mấy cô gái trẻ ở khoa nội trú bỗng trở nên náo nhiệt, nhốn nháo khắp đại sảnh!

Thiệu Tam công tử là ai? Là một loại hoa thơm cỏ lạ, nức tiếng đẹp trai quý giá phủ sóng bán kính 10km từ nhà tù, chính trực trẻ trung, gia đình có quyền có thế, lại còn độc thân chưa lập gia đình, mà nhìn sơ cũng biết là chưa có bạn gái, nên các cô nàng để mắt đến anh từ lâu.

Có rất nhiều cô gái lớn tuổi độc thân trong cơ quan, đặc biệt là ở cái quận Thanh Hà chim không thèm ỉa này. Cô y tá nhỏ thay thuốc cho La Cường, nhưng hai mắt cứ dán rịt vào Cảnh sát Tiểu Thiệu.

“Cảnh sát Thiệu, tại sao anh lại ở đây? Anh rất thích môi trường của chúng tôi, đúng không?”

“Cảnh sát Thiệu, công tác bên anh chắc là vất vả, mệt lắm, hay là chuyển đến bệnh viện của chúng tôi làm nhân viên bảo vệ đi! Chúng tôi đang thiếu nhân viên bảo vệ đó!”

“Cảnh sát Thiệu, tôi có mua hai vé xem phim mà không thể tìm được người đi cùng. Hôm nay tình cờ gặp anh thế này, hay là tối nay anh đi xem phim cùng tôi nhé?”

Thiên thần áo trắng tung chiêu cuối, cảnh sát Tiểu Thiệu mặt không đổi sắc tim không đập loạn, đảo đôi mắt đào hoa cười rạng rỡ: “Phim à, đúng là đã lâu tôi có dịp xem phim, tôi rất muốn đi … Á!!!”

Thiệu Quân ngồi trên giường, liếc mắt đưa tình với y tá nhỏ, không để ý có một bàn tay to luồn bên dưới chăn bông, ở nơi không ai có thể nhìn thấy hung hăng nhéo cặp mông căng tròn của cảnh sát Tiểu Thiệu!

Thiệu Quân không hề cảnh giác,  “Á” lên một tiếng.

Y tá nhỏ: “Sao vậy?”

Thiệu Quân cười nhe hàm răng trắng bóng: “Không … Tôi muốn đi xem phim, nhưng mà bận quá.. ha ha, chắc tôi không đi được.”

Thiệu Quân bình tĩnh đưa tay ra sau lưng, vật lộn với bàn tay to lớn tội đồ dưới chăn bông, điên cuồng bóp véo.

La Cường nằm trên giường giả vờ ngủ, bàn tay to kia cách một lớp quần cào mông Thiệu Quân, cào đến mức Thiệu Quân sắp bốc cháy …

Cô y tá nhỏ vừa rời đi, Thiệu Quân đóng cửa lại, xoay người nhào tới.

“Cào này, cào này, cho anh cào này!”

“Ui da, thắt lưng ông đây đang đau, đau, đau, nhóc con kiềm chế chút đi! …”

La Cường ngửa mặt nằm trên giường, trên người đắp chăn bông, ánh mắt chăm chú nhìn Thiệu Quân.

Dưới lớp chăn bông, có hai bàn tay, mười ngón tay đan chặt lấy nhau, nắm siết, có hai người nhìn nhau, mắt dán chặt vào nhau.

Khi đó, giống như chờ ngày này từ rất lâu, khát vọng người kia cũng đã rất lâu.