Chuyển ngữ: Andrew pastel
Hôm đó, Thiệu Quân đứt quãng kể chuyện gia đình mình với La Cường.
Thiệu Quân không hiểu, làm sao anh có thể tin tưởng La Cường đến vậy, sẽ sẵn sàng nói cho người này biết. Trước đây anh rất ít nhắc tới, thậm chí còn giấu giếm tuổi thơ của mình, bạn bè càng thân thiết lớn lên cùng nhau, anh càng không muốn nhắc đến những chuyện thế này, anh sợ người khác chê cười, sợ mất mặt. Trước mặt bạn bè, anh quen tỏ ra vô tư bông đùa, đàn ông không thể khóc như một cô gái, không thể kể lể mấy điều buồn khổ mất hứng ra được.
Nhưng La Cường trong lòng Thiệu Quân thì khác, La Cường không phải là bạn bè thân thiết, không quen biết vậy mà lại là người dễ dàng thổ lộ cảm xúc nhất.
Cái đêm bố La Cường qua đời, hắn dựa lưng vào ngực anh, kéo lấy tay anh, cảm giác đó đã khiến La Cường trong lòng Thiệu Quân trở nên khác biệt …
La Cường chậm rãi lắng nghe, cũng hiểu được một phần. Thiệu tiểu tam nhi khi nhỏ cũng được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, giống La Tiểu tam nhà hắn.
Thiệu Quân còn có một người chị gái, lớn hơn anh nhiều tuổi, rời nhà khi còn trẻ. Chị gái anh đi theo con đường chính thống của mấy cậu ấm cô chiêu, xuất ngại mạ vàng, tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, hiện cô ấy đã kết hôn với một giám đốc điều hành của một công ty chứng khoán Hong Kong. Cô định cư ở Hong Kong luôn, sống trong một căn nhà trong khu cao cấp, rất ít khi về Đại lục.
Thiệu Quân thực sự còn có một người anh trai. Con cả là con gái, gia đình nóng lòng cần có một bé trai. Cha của Thiệu Quân muốn có con trai. Đàn ông mà, luôn muốn có con trai để nối dõi tông đường. Rất nhanh sau đó, mẹ Thiệu sinh thêm anh của Thiệu Quân.
Đứa trẻ này kém may mắn, khi mới sinh ra đã không phát triển hết tim và phổi, phải vật lộn với số phận trong lồng ấp. Gia đình vội vàng chạy chữa khắp nơi, mời các chuyên gia giỏi nhất của quân khu đến khám, làm phẫu thuật nhưng vẫn không khỏi. Người anh trai của Thiệu Quân này còn chưa kịp đặt tên, sau hơn nửa năm nằm trong bệnh viện thì đã qua đời.
Đứa con thứ hai sống được nửa năm, ốm đau bệnh tật, cuối cùng bất hạnh chết non, quả thực là một sự tra tấn tinh thần với gia đình. Mẹ Thiệu Quân bị trầm cảm sau sinh rất nặng, bà không muốn gặp bất kỳ ai, không muốn làm gì, luôn trốn trong nhà, đến khi có Tiểu Quân Quân, bệnh của bà mới thuyên giảm.
Vì vậy, Thiệu Tam gia đúng là đứng thứ ba. Trong đám bạn nối khố của anh, xét về tuổi tác, Trần Bác Văn là người lớn tuổi nhất, Sở Tuần đứng thứ hai và Thiệu Quân vẫn đứng thứ ba.
La Cường hỏi: “Vậy bố của cậu? …”
Thiệu Quân nhìn xuống đất, rõ ràng đang miễn cưỡng đề cập đến chuyện này: “Bố tôi bận! Đi học hay công tác cũng rất bận. Lúc đó, đang là thời kì khôi phục sau cải cách văn hóa, bố tôi thi vào đại học, suốt bốn năm học, bố tôi chẳng về nhà được bao lần. Sau đi làm, lại càng bận rộn hơn …
“Khi tôi còn nhỏ, chỉ có mẹ và ông ngoại ở với tôi, chẳng thấy bố tôi đâu. Mọi thứ với ông đều quan trọng hơn gia đình!”
Thiệu Quân khẽ mím môi, lòng tràn đầy oán hận, vẻ mặt bướng bỉnh và phẫn nộ.
Anh thực sự trông rất giống mẹ của mình, có lẽ vì gần gũi với bà nhiều, mà ngay cả biểu hiện cau mày và bĩu môi khi còn nhỏ cũng rất giống nhau.
La Cường bất giác nhếch mông mình, ngồi bên cạnh Thiệu Quân.
La Cường nói: “Tôi đoán bố của cậu cũng là một người rất giỏi, thời đó vào được đại học không dễ dàng gì. Nhà tôi lắm người thế mà cũng chẳng ai biết cái cổng đại học nó ra làm sao!”
Kỳ thi tuyển sinh đại học được tiếp tục lại đầu tiên vào năm 1977. Ba năm thiên tai, lại thêm phong trào vận động kiến thiết đất nước, đi khai phá mở hoang đã làm sụp đổ ý chí của cả một thế hệ. Những người có thể vào được đại học năm đó đều là những nhân tài, có chí khí, là rồng phượng, sẽ trở thành trụ cột của các ngành công nghiệp đất nước này sau 20 năm nữa. La Cường cũng rất ngưỡng mộ những người có năng lực và bản lĩnh ấy.
Từ lời kể vụn vặt của Thiệu tiểu tam nhi, La Cường đoán có lẽ bố Thiệu Quân tập trung vào công việc. Sự nghiệp thăng tiến, cấp bậc ngày càng lớn, ông bỏ bê gia đình, mối quan hệ với vợ ngày càng xấu đi. Sau đó, rất có thể bố Thiệu Quân có tình nhân. Quan chức nhà nào mà chả có bồ nhí, nuôi kẻ thứ ba bên ngoài? Cuối cùng, mẹ Thiệu Quân đã nhảy khỏi tòa nhà vì quá kích động trước biến cố, hai cha con thì trở mặt với nhau … một kịch bản cũ rích cho một gia đình quan liêu. Cho nên Thiệu tiểu tam nhi mâu thuẫn với cha mình, cố tình đối nghịch với ông bằng cách chạy vào nhà tù, lãng phí thanh xuân, La Cường đã đoán như vậy khi đó.
Thiệu Quân quay mặt đi, đôi mắt anh phóng ra xa, cảnh mặt trời lặn nhuộm đỏ cả bầu trời.
Ngay cả với La Cường, anh cũng không dám nói ra hết toàn bộ, vết thương quá sâu, da mặt anh mỏng, không thể mở lời.
La Cường chăm chú nhìn biểu cảm trên gương mặt anh, vô thức đưa tay ra, để lên đỉnh đầu Thiệu Quân
Bàn tay hắn rất lớn, năm ngón tay xòe ra, các đốt ngón tay mạnh mẽ, lòng bàn tay dày dặn, giống như có dòng nước ấm áp mạnh mẽ từ trong lòng chảy ra, tụ cả vào lòng bàn tay, xoa xoa mái tóc Thiệu Tuấn.
Thiệu Quân liếc nhìn La Cường rồi nhanh chóng dời mắt, bàn tay của La Cường chạm vào anh như thế này, từng lỗ chân lông trên cơ thể anh như bắt đầu giãy giụa, cố gắng bắt lấy, thật giống như thể bàn tay to lớn đó đang xoa xoa vào trái tim anh.
La Cường thực sự mềm lòng, muốn an ủi Thiệu tiểu tam nhi.
“Đừng cứ mãi ương bướng với bố cậu. Dù thế nào đi nữa, cũng là do bố lo lắng cho cậu. Ông ấy có đối xử tốt với vợ mình hay không là chuyện khác, nhưng một người đàn ông sẽ luôn lo lắng quan tâm đến con cái mình, đó là sự thật.”
Những ngón tay của La Cường nhẹ nhàng xoa tai Thiệu Quân, trượt dọc theo vành tai, lướt qua gáy.
La Cường nói: “Bố cậu có bản lĩnh trở thành quan chức, để các con ông không phải lo lắng về cơm ăn, áo mặc. Cậu có thể làm bất cứ thứ gì cậu muốn. Muốn ra nước ngoài thì ra nước ngoài, muốn đến nhà giam thì đến nhà giam. Màn thầu.., đừng không biết quý trọng hiện tại như thế. Đừng đợi hơn mười, hai mươi năm nữa, bằng tuổi tôi, ông ấy không còn. Lúc đó hối hận vì mình quá bạc bẽo và bất hiếu thì đã quá muộn.”
Thiệu Quân bĩu môi hừ một tiếng, không đồng ý cũng không muốn phản bác.
Anh mắt La Cường khi trò chuyện với anh rất hiền, đôi mắt đen như mực, cổ họng khàn khàn như đầy vết gỉ, bị mài mòn theo năm tháng.
Đàn ông tuổi này là một loại ma lực có thể rung động lòng người, khiến cho “bọn nhỏ” không thể cưỡng lại được.
Thiệu Quân vùi đầu suy nghĩ, đột nhiên nói: “Nếu như không phải tôi chống đối bố, tôi đã không tới nơi này.”
Lần này đến lượt La Cường nhỏ giọng “Đệt” một câu, môi nở nụ cười. Nửa câu sau, Thiệu Quân cố ý không nói, nếu tam gia gia không tới đây, tên khốn kiếp La lão nhị anh đừng hòng có cơ hội quen biết tôi!
La Cường cười đến những nếp nhăn dày xuất hiện đặc trên khuôn mặt: “Vậy thì tôi nên cảm ơn bố cậu? Nếu không, tôi sẽ bị nhốt vào lồng sắt, cũng không ai mua thịt dê với cổ vịt cho tôi! “
Thiệu Quân khiêu khích: “Hay là lần sau gặp bố tôi cảm ơn nhé?!”
La Cường cười lạnh: “Chắc chắn rồi, gặp thì gặp, ông ta là ai cơ chứ sao tôi phải sợ?!”
Loại cảm giác thật thân thiết này làm người ta cảm giác chưa từng nói gì, nhưng dường như đã nói hết.
Một tù nhân và quan giáo đồng thời biến mất quá lâu sẽ làm người khác nghi ngờ, nên hai người không thể trò chuyện với nhau lâu. Mười lăm phút nghỉ giữa giờ ăn và giờ tan làm buổi tối, ngồi hút điếu thuốc cùng nhau đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất mà hai người mong chờ mỗi ngày.
Mong đến cuối ngày, chỉ để trò chuyện với nhau đôi câu như thế.
Đêm đó, Thiệu Quân ngồi một mình trong phòng giám sát, ngơ ngác nhìn La Cường ngủ.
Camera trong buồng giam ban 7 đặt hơi lệch một chút, Thiệu Quân cố tình thừa lúc ban 7 không có ai, anh lấy chiếc tua vít trong túi, giẫm lên ghế đẩu và quay camera qua một chút, đối diện với giường của La Cường. Anh không muốn nhìn người khác đi ngủ, anh chỉ muốn nhìn một mình La Cường.
Ngày nghỉ không cần đi làm, Thiệu Quân cũng không về thành phố, ở lại căn hộ anh thuê, chán nản lấy trong ngăn kéo ra chiếc USB trân quý.
Anh nằm trên giường, cầm laptop, đoạn phim phát đi phát lại trên màn hình, anh nhìn đến tim mình đập nhanh lên, thơi hở hổn hển, miên man suy nghĩ.
La Cường từng hỏi anh, tại sao anh không ra nước ngoài định cư? Gia cảnh anh như thế không phải là không đi được.
Thiệu Quân nói, ra nước ngoài tôi không quen ai. Với cả, tiếng Anh của tôi không tốt.
Thật ra, làm sao Tam gia nói với hắn rằng anh không thích chạm vào đàn ông nước ngoài? Thiệu Quân nghĩ thầm, đàn ông ngoại quốc nhìn trong mấy poster hay GV gì thì ngon đấy, nhưng khi lại gần chạm vào, cảm thấy đám lông trên người họ như lông đười ươi chưa phát triển, khiến anh ngứa ngáy, trong lòng lúc nào cũng cảm thấy có rận ẩn náu trong đám cỏ. Hình như mùi cơ thể cũng không tốt, cứ 10 người thì có 8 người có mùi cơ thể, không có nước hoa thì không thể ra ngoài được, lên giường thì chắc hun cho Tam gia ngất xỉu. Người sống còn không bằng mấy tấm poster cũ anh dùng kia.
Hơn nữa, khó có thể đảm bảo rằng không có bệnh tật gì, Tam gia ưa sạch sẽ, sợ bẩn.
Nhưng mà anh lại thích người như La Lão nhị.
Như bị bỏ bùa vậy.
Những người như La Cường sao có thể sạch? Người này rõ ràng không liên quan gì đến những từ như tươi mới thuần khiết ngây thơ gì đó.
La Cường từng có bao nhiêu người? Nuôi bao nhiêu tình nhân? Nam hay nữ … Thiệu Quân nhớ lại tất cả những tin đồn về hắn anh hỏi từ mấy người bạn cảnh sát dạo gần đây, chỉ ước gì có thể lao ra cắt luôn chim của hắn.
Nhưng, Thiệu Quân thích cơ thể của La Cường, thích người đàn ông này.
Anh không thể cưỡng lại, anh thích cách người này làm mọi thứ, dù hắn mặc quần áo hay cởi quần áo.
La Cường trần truồng đứng bên cạnh cửa sổ sắt nhỏ, ánh sáng nhạt đánh vào đường cong của bộ ngực và bắp đùi cường tráng bóng loáng, cổ ngửa ra sau như một con sư tử kiêu hãnh và điên cuồng, hầu kết lăn lộn.
Khoảnh khắc La Cường đến cao trào, hắn co giật điên cuồng, cau chặt mày, vẻ mặt rối như tơ vò, có dằn vặt, có đau đớn … Một loại cám dỗ trí mạng không thể miêu tả bằng lời, sự gợi cảm và nam tính như thể được tôi luyện trau chuốt từ rất lâu về trước, hoàn toàn không thuộc về thời đại này mà lại quyến rũ đến nghẹt thở.
Thiệu Quân xem đi xem lại mấy cảnh máu mũi chảy xối xả này, xem đến cả người như bị rút gân. Anh chỉ cần tưởng tượng bàn tay to lớn của La Cường vuốt dọc đầu cổ mình, tưởng tượng bàn tay La Cường nắm lấy hạ bộ của anh, tưởng tượng cả hai ôm riết nhau, là anh có thể nhanh chóng xuất ra …
Thiệu Quân cảm thấy mình như ngu ngốc đi, đầu chứa toàn mấy thứ tác hại của lẩu dê.
Anh thích, mê mẩn phạm nhân dưới quyền quản lý của mình.
Thiệu Quân không ngờ sẽ có vài người nữa chen vào quấy phá giữa cả hai.
Anh chỉ nói đùa với La lão nhị có muốn gặp bố anh để cảm ơn nhờ có ông mà hắn có cơ hội gặp gỡ Thiệu Tam gia đẹp trai quyến rũ không? Anh thực sự cũng không định để hai người gặp nhau uống trà thật, nhưng La Cường đã sớm gặp được bố anh.
Lúc đó đang là giữa mùa hè, thời tiết rất nóng bức, khu nhà giam đang diễn ra cuộc tổng vệ sinh hè, ban ngày phạm nhân làm việc như thường lệ, ban đêm về phải dọn dẹp quét tước buồng giam.
Nhà tù mùa đông có máy sưởi nhưng mùa hè không có máy điều hòa, thậm chí hai năm trước khi nhà tù được tân trang, trong buồng giam thậm chí còn không có quạt trần. Những ngày hè ở miền Bắc, mấy buồng giam như cái lò hấp, hấp người ta thành mấy cái bánh gạo dinh dính hết.
Buổi tối, Thiệu Quân đi dạo như thường lệ để kiểm tra vệ sinh, đến cửa buồng giam ban 7, vừa thò đầu thăm dò thì thấy ngay La Cường đang cởi trần trên giường, còn Hồ Nham cưỡi trên lưng hắn.
Thiệu Quân vô thức giật thót tim, lấy cả dùi cui ra!
Thật ra không phải hồ ly cưỡi trên người La lão nhị. Ban 7 đang đầy đủ người, bao nhiêu cặp mắt nhìn xem cơ mà. Chỉ là trái tim Thiệu Quân tự đánh lừa đôi mắt của mình.
Dạo này nóng quá, trong nhà giam có vài người bị hắc lào. Mặc dù điều kiện ăn ở của nhà tù giờ không tệ, khá vệ sinh, nhưng dù sao nhóm tù nhân ngày đêm đều tụ tập kè kè với nhau, giường cũng kê gần nhau, dễ bị lây nhiễm, có một người bị thì sẽ có người thứ hai thứ ba. La Cường cũng cảm thấy mình bị dính bệnh rồi.
Hắn cảm thấy sau lưng khó chịu, cởi áo nhờ Hồ Nham leo lên giường tầng trên xem giùm hắn.
Thiệu Quân cầm lấy dùi cui, nhe răng trợn mắt nhảy vào: “Làm cái gì đó? Ai cho cậu lên đây?”
Hồ Nham nói: “Sao vậy? Tôi đang giúp ban trưởng bôi thuốc.”
Thiệu Quân gầm lên: “Quy định không cho phép tù nhân sang giường người khác, leo xuống ngay cho tôi.”
Hồ Nham vừa rồi đang ngồi trên eo lưng của La Cường xem xét, quần La Cường bị kéo xuống giữa mông, Thiệu Quân im lặng nhìn thấy, trong lòng không vui, lửa giận bắt đầu phừng lên …
Mông La Cường, Tam gia anh mới chỉ nhìn thấy trên màn hình thôi đó, còn chưa được chạm vào.
Thiệu Quân không chút ái ngại giẫm giày da lên giường dưới, chồm lên giường trên thò đầu hỏi: “Anh bị gì thế?”
La Cường mặc nhanh áo vào: “Không có gì.”
Thiệu Quân cau mày, hạ giọng: “Để tôi xem!”
La Cường: “Đừng nhìn.”
Thiệu Quân khó chịu thật sự: “Để tôi xem có chuyện gì, không được à?”
Thiệu Quân nghĩ, “Hồ ly nhìn được còn tôi thì không à?”
Mắt La Cường tối sầm, khàn khàn nói: “Có gì đẹp đâu mà xem? Không sao đâu.”
La Cường không ngại Hồ Nham hay bất kỳ tên nhóc nào trong phòng xem, nhưng hắn để bụng Thiệu Quân xem. Màn thầu khác với những người khác, ông đây phải duy trì hình tượng lạnh lùng quyến rũ ngầu lòi trước mặt Màn thầu, mấy cảnh như này không thể để Màn thầu thấy được.
Thiệu Tam gia bước lên giường tầng dưới, chồm nửa người lên giường tầng trên, bĩu môi làu bàu không ngừng với La Cường, cảnh tượng này toát lên một vẻ thân mật khó tả.
Cũng không ai nhận ra sự khác thường, chỉ có Hồ Nham đứng dưới đất, im lặng nhìn chăm chú một lúc lâu, trên mặt hiện lên sự nghi ngờ và thất vọng …
./.