Tội Phạm (Hãn Phỉ)

Chương 108




Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Đối mặt với tình huống đột ngột, tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Người có thể lao tới đúng lúc vào thời khắc sinh tử mà che chắn bảo vệ tính mạng của bạn, người đó chắc chắn không phải là người lạ, vì người lạ không thể có phản ứng như vậy.

“Lão nhị, lão nhị!!!…”

Thiệu Quân gào thét bổ nhào vào đầu xe cố gắng kéo La Cường ra. La Cường bị rơi mất một chiếc giày vải đen. Đôi giày này lúc nào cũng không vừa chân lắm, đến lúc nguy cấp thì giày không còn người ở lại, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.

Lê Triệu Huy đẩy người khỏi cửa kính xe vỡ nát, lăn xuống đất, điên cuồng lao xuống gầm xe. Hắn kéo ra một người thanh niên đầy máu, kéo thành hai vết đỏ sẫm trên nhựa đường.

Hồ Nham sắc mặt tái nhợt, cơ thể run lên, máu từ nửa thân dưới liên tục trào ra.

Lê Triệu Huy khàn cổ gào, giống như một con thú hoang tru lên đau đớn vì bị thương. Hắn cởi áo, vô ích che lên đôi chân đầy máu của Hồ Nham. Hai tay hắn run rẩy sờ vào một chiếc quần của Hồ Nham, sau đó phát hiện chiếc quần bê bết máu ấy dường như trống rỗng, sờ không thấy chân.

Lê Triệu Huy thống khổ nhìn lên trời, thất thần nhìn xung quanh, đôi mắt vô hồn, đờ đẫn, như thể nháy mắt đã bị cảm xúc sợ hãi và tuyệt vọng nuốt chửng, gương mặt co quắp vì đau đớn tột cùng.

La Cường đứng dậy, đá vào người này, đau đớn hét: “Thằng khốn nạn!!!”

“Thằng khốn khốn nạn, sao mày không nhìn kỹ mà tông chết tao đi, con mẹ nó mày lại làm cái chuyện xuống địa ngục thế này!!!”

La Cường đã thấy rõ vẻ mặt vô cùng kinh hoàng và bi thương cực độ khi Lê Triệu Huy dùng quần áo của mình để chặn máu. Nhiều năm trước, người đàn ông này cũng đã lao vào điên cuồng như thế, ôm chặt đầu không cho não bung ra khỏi một cơ thể bị tàn phá khác.

La Cường rống lên, hốc mắt sưng đỏ, dùng súng đập vào gáy Lê Triệu Huy đến chảy máu …

Lê Triệu Huy quỳ xuống trước mặt Hồ Nham, như một pho tượng bằng đất sét cứng ngắc …

Trình Vũ chạy tới thấy tình hình, đứng dậy quay đầu lại hét: “Xe cấp cứu! Còn đứng đó nhìn, gọi xe cấp cứu!”

Trình Vũ là người bình tĩnh nhất, chính xác là vì anh không biết người nằm trong vũng máu là ai. Anh nhanh chóng rút thắt lưng trên người ra: “Giúp tôi buộc chân cậu ấy lại.”

Mấy người vội vàng chạy tới, vây quanh người bị thương, Thiệu Quân nâng đầu và cổ đẫm mồ hôi của Hồ Nham lên, nhìn người trong vòng tay mình dùng hết sức lực để duy trì tỉnh táo, như thể cố gắng nắm lấy từng chút sinh mệnh. La Cường ôm một khối máu thịt bằng hai bàn tay to, mặt không chút biểu cảm, cùng Trình Vũ dùng thắt lưng buộc một chân Hồ Nham vào đầu gối, hy vọng có thể cầm máu một chút.

Lê Triệu Huy cứng đờ quỳ một hồi, đột nhiên mới sực nhớ, từ trong túi lấy ra một lọ thuốc bột, đờ đẫn nói: “Cái này cầm máu rất tốt.”

La Cường nhìn chằm chằm vào mắt Lê Triệu Huy như muốn cắt thịt trên mặt hắn, giật lấy lọ thuốc. La Cường nhận ra rằng đây là loại thuốc rất quý được làm thủ công ở địa phương vùng Vân Nam, còn tốt hơn cả các loại thuốc bán trên thị trường.

Cả bốn người đều cởi dây thắt lưng, cắn răng vùi đầu vào làm việc, trói chỗ này buộc chỗ kia sơ cứu.

Trình Vũ vội vàng nói: “Hy vọng có thể còn sống, nhưng không biết có còn chân…”

Trình Vũ nói được nửa chừng thì cụp mắt xuống không nói nữa, lúc nãy anh chui dưới gầm xe cố tìm cũng không thấy một nửa cái chân còn lại.

Thiệu Quân đột nhiên rất khó chịu, đầu óc như chết lặng, muốn khóc cũng không được, cứ giương miệng, ngơ ngác nhìn La Cường.

La Cường nhìn thẳng vào Lê Triệu Huy, hai người nhìn nhau, sự hối hận vô cùng và hận thù sâu sắc nhất, mãnh liệt nhất đều lộ ra trong mắt họ.

Hồ Nham từ đầu đến cuối dường như không hề hôn mê, lông mi rung động, đôi mắt ươn ướt, mái tóc màu tím rối tung trên trán, cơn đau quá lớn khiến y thậm chí không thể rên lên. Ngũ quan hoàn hảo vẫn còn nguyên vẹn, không có một giọt máu trên khuôn mặt, hoàn toàn bộc lộ đầy đủ và tàn nhẫn nhất từng giây từng phút giãy giụa trong đau đớn.

Máu sền sệt tuôn ra như muốn chảy đến khi không chảy ra được nữa, Hồ Nham muốn nói gì đó với người trước mặt, lại không thể phát ra tiếng, bàn tay nắm chặt buông lỏng, mặt dây chuyền hình ngà voi trong lòng bàn tay để lại vết hằn đậm như một vết khắc sâu.

Lê Triệu Huy ấn vết thương do súng bắn trên xương quai xanh đang tuôn máu của hắn, cả người đau khổ co rút.

Lê Triệu Huy là một người không sợ chết. Hắn mà sợ chết sao? Từ khi sống dưới nắm đấm của cha mẹ đến năm sáu bảy tuổi hai lần bị bán cho bọn buôn người rồi chạy trốn đến chân trời góc biển, hắn không biết sợ chết là như thế nào. Bừa bãi giết người và tước đoạt mạng sống của người khác, cho đến một ngày hắn bị một viên đạn xuyên qua đêm đen kết liễu cuộc đời, vĩnh viễn nằm trong bóng tối, đây là số phận đã được định sẵn cho hắn.

Lê Triệu Huy không sợ chết, La Cường cũng không.

Đối với một người thậm chí không sợ chết, còn có thứ gì có thể hủy diệt ý chí của người đó hơn cả cái chết?

Nếu sự việc xảy ra một lần nữa, Lê Triệu Huy hy vọng rằng phát bắn của La Cường sẽ không làm gãy xương đòn của hắn, mà là một phát bắn xuyên qua giữa trán, nổ tung đầu hắn, khiến hắn tan thành mây khói.

Và nếu mọi chuyện có thể xảy ra một lần nữa, La Cường hy vọng rằng hắn hiện đang ngồi xổm trong nhà tù Thanh Hà, chơi bóng rổ trên sân thể dục nhỏ dưới những chiếc lá bạch quả đung đưa, dẫn đầu một nhóm nhãi con hô vang khẩu hiệu, viết thực đơn ngày hôm nay lên bảng đen nhỏ trong nhà ăn, rảnh quá không có chuyện gì làm thì đi đánh nhau, náo loạn, cùng với dám quỷ con ban Bảy làm chuyện xấu, cuối cùng để mấy quản giáo ấn trên mặt đất cầm dùi cui đánh, vui vẻ trong đau đớn.

Hắn thà không hành động theo cảm tính mà chấp nhận thách thức của Lê Triệu Huy, không vì để thoát khỏi nhà tù mà liều mạng chiến đấu và đặt những người xung quanh hắn vào nguy hiểm, để chịu đựng sự không trọn vẹn không thể bù đắp cả đời.

Hắn thà ngồi tù thêm mười ba năm nữa, gánh hết nỗi đau một bên vai. Làm đại ca của người ta, đây là đau khổ mà hắn phải gánh, tội lỗi mà hắn phải trả.

Nếu hắn không trả, người khác phải trả cho hắn!

La Cường nhận ra cái vẻ mặt xám ngắt như tro tàn của Lê Triệu Huy lúc này. Trước kia, khi nhìn người mà hắn trân trọng bị thương nặng, ngã xuống đất với lá lách vỡ nát máu chảy xối xả, hắn cũng có chính cái vẻ mặt này; thậm chí xa hơn, La Tiểu tam nhi năm đó, khi ôm trong lòng người hắn yêu dấu nhợt nhạt và yếu ớt với cánh tay đầy máu trên đường núi Diêm Khánh cũng phải có vẻ mặt này.

Chuông lớn trên đỉnh núi vang lên, một tiếng trầm nặng nề kinh tâm vang vọng khắp bầu trời.

Chùa Bích Vân ở Tây Sơn trống trải, trong Thủy Tuyền viện có một cây “Tam sinh”, là một gốc cây đã tái sinh ba đời, hai cây đời trước héo, nhưng từ lõi của cây đã chết, một cây non không ngờ mọc lên, vươn những cành mới mọc ra từ lớp vỏ già khô héo và nứt nẻ, bung chiếc lá xanh tươi sức sống tràn trề.

Tiếng tụng kinh trong đại sảnh và tiếng gõ mõ nối tiếp nhau, vang lên âm thanh gột rửa tâm hồn, Phật quang trên đỉnh chùa soi rọi trần gian, vạn niên bất diệt …

Chỉ ngắn ngủn hai phút, những người xung quanh cầm súng từ từ tiến lại, xe cứu thương hú còi lao đến hiện trường.

Hơn chục nòng súng chĩa vào đầu Lê Triệu Huy, hắn bất động không nhúc nhích, cũng không bỏ chạy, chỉ trơ mắt nhìn những người mặc áo trắng bận rộn sơ cứu trước mặt.

Nhân viên mật vụ của Quốc an thận trọng tiến tới từ phía sau, Trần Xử đè micro thu nhỏ trong cổ áo xuống: “Bắt người, chú ý, chúng ta cần lấy đồ của hắn.”

Lê Triệu Huy đột nhiên quay lại, nhìn thẳng vào những người đang cố gắng bao vây mình.

Lê Triệu Huy lấy ra một chiếc hộp nhựa từ trong lồng ngực, ném nó ra phía sau!

Trần Xử thì thào “không ổn”, một đám nhân viên mật vụ đang nhào vào Lê Triệu Huy như bị điện giật, tung người nhảy ra, vội vàng lăn ra xa ôm đầu.

Chỉ có La Cường, Thiệu Quân và Trình Vũ là không di chuyển ngồi trên mặt đất với vẻ mặt nặng nề.

Chiếc hộp nhựa nhỏ lăn ba vòng trên mặt đất, rỗng không, chẳng có gì cả.

Hồ Nham vẫn nằm cách đó không xa, Lê Triệu Huy làm sao có thể ném bom được?

Lê Triệu Huy vươn tay ấn ngón tay dưới xương quai xanh lên một bên vai của hắn, đào ra một miếng thịt, lấy ra thứ đen như mực, ngón tay thô bạo đè xuống đất nghiền nát!

Một nhóm người như tỉnh khỏi cơn mơ, lao vào chặn lại, nhưng cuối cùng họ chỉ giật được những mảnh vỡ màu đen, tan thành bột mịn trong gió.

Lê Triệu Huy bị vài khẩu súng để lên đầu, áp sát xuống đất, môi hắn hừ lên một nụ cười lạnh khinh bỉ. Trần Xử tức giận đến mức xoay người đập mạnh micro trên tay, mắng: “Một lũ rác rưởi chết tiệt, hắn phá hủy tất cả thông tin rồi!”

Hốc mắt La Cường đỏ lên, đột nhiên chửi bới: “Có biết cứu người không, con mẹ nó cút hết cho bố!”



La Chiến thoát khỏi đám cảnh sát trật tự.

Trình Vũ nhìn thấy La Chiến từ xa, sững sờ nửa giây, sau đó đột nhiên đứng lên chạy như điên về phía La Chiến, hai người ôm chầm lấy nhau.

“Em tông hỏng xe rồi.” – Trình Vũ nhỏ giọng xin lỗi.

“Anh mua xe mới.”

“Người không sao là được rồi.”

“Về nhà đi, anh nấu đồ cho em ăn…”

La Chiến cắn cổ Trình Vũ nói, mạnh mẽ hút lấy mùi hương trên người anh.

Dì Trình ôm đầu đứa con trai nhỏ của mình trong vòng tay, đau lòng xoa tóc, Trình Vũ ôm mẹ an ủi.

La Chiến lại ôm chầm lấy Trình Vũ và mẹ vợ, ba người một nhà ôm chặt không buông …

La Cường vòng một tay qua cổ Thiệu Quân, Thiệu Quân đỡ La Cường đứng dậy, dùng tay ấn vào ngực của hắn. Vết thương trên xương quai xanh của La Cường đã đông lại, để lại một vết máu lớn màu đỏ đen, cả người như bị lửa thiêu đốt, vết thương chồng chất lên nhau, thậm chí không thấy rõ màu da thật.

La Cường dồn phần lớn trọng lượng cơ thể lên người Thiệu Quân, tay còn lại cầm súng trường, thở dốc, giọng nói khàn khàn.

“Bé cưng, tìm một nơi không có ai đi.”

La Cường nói.

“Đi.”

“Em đưa anh về nhà.”

Hốc mắt Thiệu Quân ầng ậng chất lỏng âm ức đau khổ, anh quay đầu lại, nhanh chóng áp môi mình vào khuôn mặt của La Cường. Giữa hai hàm răng còn mùi máu tanh, và một vết đỏ thẫm ghê người vẫn còn trong tâm trí anh…

Hai người mới đi được vài bước, chưa kịp “đào ngũ”, đã bị Cục trưởng Thiệu nghiêm mặt đuổi theo túm trở về, tống lên một chiếc xe cứu thương.

“Chạy cái gì?!”

“Hai đứa muốn đi đâu?”

Thiệu Quốc Cương lo lắng: “Thương tích đầy người thế này, đến bệnh viện mau lên, cả hai luôn, xử lý vết thương trước.”

Lực lượng đặc nhiệm hoàn thành nhiệm vụ, loại bỏ mối đe dọa. Cảnh sát đã bắt thành công nghi phạm, viên mãn thu binh. Cục trưởng Thiệu cũng thở phào nhẹ nhõm, lần này lại làm nên chuyện.

Chỉ có Cục chín là chán nản. Người thì bắt được thật đấy, nhưng họ không có được một chút dữ liệu về đường dây ma túy mà họ trăm phương nghìn kế muốn có được. Cả tháng này công toi rồi.

Viên đạn trên xương quai xanh La Cường được hắn tự đào ra bằng dao, nhưng miệng vết thương vẫn cần được xử lý và khâu lại để tránh nhiễm trùng hoại tử.

Thiệu Quân ngồi ở cửa phòng phẫu thuật, đợi La Cường, trước đây anh chưa bao giờ yên lặng như vậy, ngay cả bóng đen trên mặt đất cũng bất động.

Trong hành lang của bệnh viện, cục trưởng Cục chín đang mắng một đám thuộc hạ, Trần Xử cúi đầu vừa nghe mắng vừa giải thích. Lần này tin tình báo không chính xác, mắc sai lầm trong chiến lược. Ban đầu họ nghĩ rằng Lê Triệu Huy sẽ giấu mấy thứ cơ mật ở nơi khác hoặc đưa cho đồng bọn trong bóng tối giữ, nên phải bắt sống hắn; nếu họ biết rằng người đàn ông này chỉ có một mình, đang tìm đến cái chết, lại còn mang đồ vào người, sáng sớm họ đã ra lệnh giết, bắn gục tại chỗ lưu loát sạch sẽ.

Thiệu Quân yên lặng nghe, đột nhiên đứng lên, đi tới, hỏi thẳng cục trưởng cục Quốc an.

“Cục trưởng, tôi muốn hỏi về La Cường, anh ấy đã giúp bên ông bắt người lần này, đã lập công, bị thương nặng như vậy, liệu có thể được tại ngoại không? Còn Tiểu Hồ của chúng tôi nữa, người này phải làm sao bây giờ?”

Cục trưởng cục chín khó hiểu liếc nhìn Thiệu Quân một cái, không quan tâm đến La Cường, nói, “Chuyện này bàn sau … Lần hành động này rất thất bại.”

Thiệu Quân không chịu nhượng bộ: “Thất bại là do người của các ông thất bại. La Cường đã bắt người rồi, là do người bên ông vô dụng mà?”

Cục trưởng nói: “… Chúng ta sẽ có một cuộc họp tổng kết trong vài ngày tới, thảo luận lại về việc này.”

Thiệu Quân lạnh lùng nhìn ông ta, gằn từng chữ nói: “Tôi đang đợi kết quả của cuộc họp tổng kết. Nếu không thả La Cường, không phục hồi thân phận, Cục trưởng, ngài cứ chờ đấy, sẽ đến phiên tôi cho nổ tung Quảng trường Thiên An Môn, cho các người bận rộn.”

Thiệu Quân dứt lời, quay mặt bước đi.