Tội Phạm (Hãn Phỉ)

Chương 107




Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Lúc Trình Vũ khởi động xe, Lê Triệu Huy nhận thấy người lái xe có một tay không linh hoạt, cố chuyển cần số bằng lực cổ tay.

“Cho mày mười lăm phút lái xe đến Quảng trường Thiên An Môn.”

Lê Triệu Huy nói.

“Anh không tính tắc đường sao? Đường ở Bắc Kinh mà anh nghĩ giống đường cao tốc liên tỉnh à?”

Trình Vũ liếc nhìn trong kính chiếu hậu.

“Kẹt xe tao ném mày ra ngoài dọn đường.”

Lê Triệu Huy lạnh lùng.

Trình Vũ không nhiều lời nữa, nhấn ga, bẻ lái, nhanh chóng lái xe ra khỏi bãi đậu xe.

Trên cáp treo lưng chừng núi có hai ông lớn lửng lơ trong hai buồng cáp, một đường lên một đường xuống, cả hai đối mặt nhau hơn chục mét, mở âm lượng lớn hết cỡ mắng nhau.

La Cường: “Mẹ nó anh nói với em thế nào? Ai cho em lên!”

Thiệu Quân: “Em lo lắng cho anh, tới cứu anh!”

La Cường rống lên: “Cứu ông đây con mắt em đó! Em bớt gây phiền phức, chạy lung tung được không hả!”

Thiệu Quân đột nhiên cảm thấy ấm ức, nước mắt gần như trào ra, anh gầm lên, “Anh bị thương!!!”

“Em nghe được hết!!!”

“Em nghĩ anh con mẹ nó bị bắn rồi, em nghĩ anh đã chết!!!”

Đôi mắt Thiệu Quân đỏ hoe, anh bĩu môi, lau mặt thật mạnh …

La Cường ấn chặt vết thương chảy máu đau đớn, hung hăng mắng mỏ vận may, hắn thật sự thất vọng vì để Lê Triệu Huy chạy mất, không lập được công, còn bản án 13 năm tù thì sao? Còn Màn thầu thì sao? …

Tai nghe của Thiệu Quân có người gọi đến.

Thiệu Quân hằn học hét vào micro: “Kẻ tình nghi đã bắt con tin?”

Thiệu Quân ngẩng đầu hét về phía La Cường: “Lê Triệu Huy cướp một chiếc Cayenne chạy vào thành phố!”

La Cường vừa nghe chân mày đã nhíu lại, lẩm bẩm: “Má nó … Lẽ nào là xe của Tam nhi?!”

Thiệu Quân ở khoảng cách hơn mười mét hét lên: “Tam nhi nào? Cậu ba nhà anh đâu có ở đây!”

La Cường tức giận gầm lên: “Vừa rồi anh gặp Tiểu tam nhi ở chùa Bích Vân, nó đang đi với mẹ chồng nhà họ Trịnh, Tam nhi đang ở trên núi đây!”

Thiệu Quân ngạc nhiên: “Vậy ai là con tin của Huy Tử?!”

Cả hai nhìn nhau từ xa, đột nhiên cùng phản ứng …

Trình Vũ là một cảnh sát, anh biết rõ nhất tình huống này.

Tất nhiên anh không thể điều khiển xe chạy về Thiên An Môn. Hôm nay dù anh phải lái xe lên đỉnh núi, lao xuống vách núi cùng đồng vu quy tận với tên tội phạm bị truy nã cũng không thể đến quảng trường Thiên An Môn. Nghi phạm có súng, loại chuyện này không phai trước đây chưa từng xảy ra, 17 người thiệt mạng trong “Vụ xả súng ở Kiến Quốc môn” (*) gây chấn động Trung Quốc và nước ngoài hơn một thập kỷ trước còn rõ ràng trước mắt. Những gì Trình Vũ phải làm là giảm thiểu tối đa thương vong và tác động của vụ tai nạn, dù phải lấy mạng đổi hôm nay.

Trình Vũ đột ngột đổi hướng, chỗ ngã ba đường không đi hướng đi vào thành phố, quay đầu lao thẳng lên một con đường núi ngoằn ngoèo.

Lê Triệu Huy thấy không ổn, gầm lên: “Mày lái đi đâu vậy?!”

Trình Vũ hừ lạnh một tiếng: “Đi đường này để không bị tắc đường…”

Trình Vũ nhìn xung quanh tính toán tình hình đường núi, rồi đột ngột mở “cơ quan”.

Cái gọi là cơ quan là thực chất là một thiết bị hoàn toàn tự động gắn kèm thêm trên xe, có thể dùng để mở cửa và cốp xe từ bên ngoài hoặc bên trong xe bằng điều khiển từ xa. La Chiến lúc đưa xe cho anh thì hào hứng cả buổi, bé yêu à, tay phải em cử động không tiện mà đúng không? Sau này cảnh sát nhỏ em có mang đồ, không cần phải dùng tay để mở cửa cốp, chỉ cần bấm điều khiển từ xa, “Bah–“, cửa sẽ tự mở!

Trình Vũ thấy như ném tiền qua cửa sổ, nhưng anh không ngờ nó cũng có ngày có ích.

Trình Vũ rất nhanh trí, từ gương hậu xác nhận đối phương không thắt dây an toàn, lập tức đã nghĩ biện pháp đối phó.

Trình Vũ mặt không đổi sắc, đạp mạnh chân ga, Lê Triệu Huy đột nhiên ngửa ra sau vì quán tính, cánh cửa một bên đột nhiên bật ra! Trình Vũ dùng một tay bóp mạnh vô lăng, tăng tốc và bẻ lái đột ngột, khiến cả chiếc xe xoay một vòng một trăm tám mươi độ!

Bánh xe trượt trên đường nhựa phát ra một âm thanh cọ xát sắc bén như sắp nổ tung …

Trình Vũ quay đầu xe rất ác, gầm xe SUV cao rất dễ bị lật nghiêng. Bánh trước và bánh sau một bên xe nhấc hẳn lên khỏi mặt đất, chiếc xe gần như lao xuống vực.

Súng của Lê Triệu Huy nháy mắt rời khỏi tay, hắn bay ngang ra khỏi xe … Hắn ngạc nhiên nhìn Trình Vũ lần cuối, bắt gặp Trình Vũ quay đầu lại ném cho hắn ánh mắt rất bình tĩnh và sắc bén …

Lê Triệu Huy ngã ra khỏi xe, lăn trên mặt đất, Trình Vũ phanh gấp, lùi xe, sau đó đạp ga, quay lại rất gọn gàng tông vào hắn, hành động nhanh chóng dứt khoát khiến Lê Triệu Huy có chút bối rối, người này là ai?!

Lê Triệu Huy lật người nhảy lên tránh cú tông của Trình Vũ, cản xe va chạm vào xương hông của hắn, suýt khiến hắn bị bánh xe cán nát nhừ.

Hai mắt hắn đỏ lên, hắn quay lại lấy thứ gì đó từ đôi ủng da của mình, đập vào cửa kính ô tô một cách chính xác!

Đó là một con dao thủy tinh nhập khẩu rất sắc bén, hắn chọc con dao vào kính chắn gió phía trước của Cayenne bằng lực bên trong cổ tay. Trình Vũ đột ngột ngồi xuống né tránh, xe mất lái lao qua vách núi, cửa xe gần như mở toang. Choang một tiếng, toàn bộ kính chắn gió phía trước vỡ nát, những mảnh kính vỡ to bằng đồng xu bắn tung tóe khắp người, trong xe hỗn độn …

“*** con mẹ mày! … Thằng khốn nạn!”

Trình Vũ hiếm khi đỏ mặt tía tai chửi thề thô bạo, cả người dính đầy những mảnh kính vỡ.

Anh chửi là vì Lê Triệu Huy đâm bể kính, đầu xe cũng bị đập vỡ. Hai triệu tệ lận đó, trước khi đi quên hỏi La Lợn ỉ, xe này có mua bảo hiểm tai nạn đàng hoàng không?!



Trình Vũ đạp mạnh vào cửa xe, cả người hai mắt đều đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng lao vào đánh nhau.

Lê Triệu Huy có những cú đấm cương quyết, Trình Vũ có đôi chân mạnh mẽ. Lê Triệu Huy cố gắng đánh gần và áp sát, còn Trình Vũ cố gắng hết sức để đẩy đối thủ ra xa.

Các tay súng bắn tỉa sẽ từ từ tiếp cận từ xung quanh, Lê Triệu Huy biết điều đó, và Trình Vũ cũng biết.

Trình Vũ đá vào chỗ sơ hở trên xương sườn của đối phương, ra một đòn chân dữ tợn, ánh mắt lạnh lùng khốc liệt, mày đen mặt trắng tàn nhẫn không một chút nương tay. Những đòn đánh cùng với khí thế bức người này là đang muốn đối phương không còn khả năng chống cự trong vòng vài đòn đá. Đến bây giờ Lê Triệu Huy mới biết đây là sai lầm chết người nhất mà hắn đã mắc phải ngày hôm nay, thậm chí còn phá hỏng toàn bộ kế hoạch của hắn!

Hắn đã lên nhầm xe.

Nếu người đàn ông tuấn tú lạnh lùng trước mặt không đi cùng với hắn, không làm cái nghề đó, không dùng chân đạp vào đầu hắn, thì họ Lê hắn đã hoàn thành công việc báo oán giang hồ của mình rồi.

Rất đông cảnh sát trật tự đứng bên ngoài giăng dây cách ly màu cam đỏ, chặn đám đông đứng bu đen bu đỏ xung quanh. Dạo gần đây mấy người hóng hớt này thật sự không tiếc mạng mình mà, nhưng thật sự hai cái vị đầu gấu đang chân đao chân thương đánh nhau bạt mạng này quá hấp dẫn.

Những khách du lịch chạy nạn xuống khỏi núi đã tập hợp đông đúc ở ngã tư, trong đám đông, La Chiến vừa nhìn đã thấy, choáng váng đầu óc.

“Má nó đừng bắn bậy!”

“Đừng làm hại Trình Vũ nhà tôi!!!”

La Chiến lao qua đám đông như điên, cố gắng vượt qua dây giới nghiêm, nhưng bị cảnh sát tóm chân tay chặn lại …

La Chiến tận mắt nhìn thấy, đầu chiếc xe sính lễ mà hắn tặng cho chàng cảnh sát đẹp như hoa nhà hắn đã bị vỡ vụn kính vỡ, đậu chênh vênh trên đường núi, những tay súng bắn tỉa ẩn nấp sau những tòa nhà cao tầng và hầm xe ven đường, còn vợ hắn đang dưới họng súng quyết đấu một trận với tên đạo tặc. Khuôn mặt hoàn hảo của Trình Vũ lạnh như một tác phẩm điêu khắc bằng băng, ánh mắt bình tĩnh, đây là biểu cảm của anh mỗi khi tham gia vào một trận chiến khốc liệt cược cả tính mạng.

La Chiến không biết lúc đó anh trai mình cũng đang ở hiện trường.

Các thành viên đội đặc nhiệm ném dây thừng từ bên dưới để đưa hai người bị mắc kẹt trong cáp treo xuống khỏi mặt đất nhanh chóng. La Cường và Thiệu Quân nằm phục kích trên nóc lều nhựa của quầy bán quà vặt bên đường, trong tầm ngắm bắn tỉa quá thuận lợi.

Trình Vũ và La Chiến không thể nhìn thấy, nhưng La Cường và Thiệu Quân thì có thể.

La Cường cúi thấp đầu, bất động, một mắt ngắm bắn, duy trì vị trí này đã bảy tám phút.

Thiệu Quân vẫn đang quát mắng chỉ huy qua micro liên lạc nội bộ.

“Bảo bên anh đừng có bắn bừa bãi!”

“Bên dưới là người của chúng ta!”

“Đó không phải là dân thường! Đó là cảnh sát!”

“Cái gì?! Là cảnh sát thì có thể bắn? Mạng cảnh sát không phải mạng hả?! Đó là người của chúng ta, anh đã bảo người của anh không được bắn!!!!”

Thiệu Quân rống đến khàn cổ họng liên tục mắng chửi người trong bộ tư lệnh coi thường tính mạng con người, suýt chút nữa anh đã nói thẳng với lãnh đạo Bộ Công an, Tiểu Vũ là người nhà của tôi, người quan trọng với tôi, đó là vợ của em vợ tôi đó, mấy tay súng bên mấy người nhỡ đâu lúc đó lông mi cắm vào mắt run tay bắn chệch thì làm thế nào, làm gì đây?!

La Cường nheo mắt lại thành một đường, lông mi khẽ rung lên, mặt không chút biểu cảm, lỗ tai tự động lược đi tiếng ồn ào của ai đó bên cạnh.

Hắn rất tự tin, hắn cảm thấy chuyến này mình có thể bắn trúng chắc chắn.

Hắn đã gần như bóp cò, nhưng đúng lúc đó lại nghe thấy tiếng tru lên của La tiểu tam nhi.

La Chiến bị vài người khống chế, gần như ngã xuống đất, cổ gồng lên, trên trán nổi gân đỏ, ánh mắt dán chặt vào Trình Vũ cách đó không xa.

La Cường dời họng súng đi, hắn biết cái biểu cảm này của La tiểu tam nhi. Vào cái đêm khi nhà tù Thanh Hà bạo động, khi hắn đứng bên cửa sổ nhìn Màn thầu của hắn ngẩng đầu cười với hắn và bước vào một cái bẫy chết người, khi hắn đứng dưới cuối đường khu giam nhìn Màn thầu gần như cắn đứt hai ngón tay trong miệng … La Cường biết rằng lúc đó chắc hẳn hắn đã tru lên tê tâm liệt phế như thế, muốn đặt hết nguy hiểm và đau đớn lên cơ thể mình. Không phải mảnh thịt trên đầu quả tim, sẽ không biết được cảm giác đau đến đến chết đi sống lại ấy là thế nào.

Ai mà cả đời không rung động?

Ai mà cả đời không hiểu tình yêu?

Thân thể Hồ Nham bất giác di chuyển giữa đám đông đáng nhốn nháo, hai mắt nhìn đăm đăm, gió núi xuyên qua quần áo, khiến từng tấc da thịt mạch máu y đều trở nên lạnh lẽo.

Y biết Huy Tử chết chắc rồi.

Hôm đó là ngày gặp mặt cuối cùng của hai người, người này không có ý định sống sót trở về. Mười mặt giáp công vây kín, kẻ mất trí lẻ loi này cuối cùng sẽ chết dưới mười phát súng, biến hắn thành cái sàng, và tên khốn tự cho là mình thông minh đó sẽ cảm thấy cái chết của hắn thật là kinh tâm động phách, chẳng khác gì một anh hùng.

Trung tâm chỉ huy đã ra lệnh nổ súng, không bắn vào điểm yếu hại, mà là bắt sống, vì muốn lấy thêm thông tin bí mật từ người này. Phía đội bắn tỉa ai đó đã nóng nảy nổ súng trước La Cường.

Đường đạn cắt một vết trên đá, mảnh đạn văng ra ghim vào đùi Lê Triệu Huy và Trình Vũ, cháy nham nhở, da bị phỏng. Lê Triệu Huy đã đánh cược liều mạng trong tình thế bị bao vây tứ phía, bất ngờ hất tung hàng loạt đòn tấn công của Trình Vũ, xoay người vài bước rồi vọt lên một chiếc xe khách đang đậu ngay ngã tư.

Đoàn du lịch trên xe đã sơ tán từ trước, tài xế đã chạy mất rồi, chìa khóa cũng không kịp rút ra. Lê Triệu Huy khởi động xe, nhấn ga, lao thẳng lên ngã tư.

“Màn thầu, đi mau.”

La Cường gầm lên một tiếng, hạ thấp người xuống nhắm bắn.

Lê Triệu Huy không quan tâm đến những khẩu súng đang nhắm vào hắn, mắt hắn dường như được trang bị một radar, chăm chú khóa chặt mục tiêu La Lão nhị đang nằm trên nóc lều, nhấn ga lao mạnh đến. Ngay trước xe tông vào, mắt La Cường nheo lại thành một đường, hắn bóp cò ở góc chính xác nhất, kính chắn gió vỡ tung tóe, cái lều nhựa hắn đang nấp mình cũng ngay lúc đó đổ ầm xuống …

Cả hai đều là kẻ điên, quả nhiên là không muốn sống, ai dám chơi bạc mạng hơn đối phương sẽ có cơ hội chiến thắng vào phút cuối cùng.

“A!!!!!!!!!!!!!!!”

Hồ Nham hét lên một tiếng tê tâm liệt phế trong đám đông, mắt y nhòe đi.

Qua một tầng hơi nước, Hồ Nham nhìn thấy máu trào ra từ ghế lái của xe khách, văng lên mép cửa kính vỡ, máu loãng như hỗn độn chảy nhòe cả hốc mắt y.

La Cường và Thiệu Quân di chuyển một sang trái một sang phải, rơi từ tầng hai xuống tầng một, lăn mấy vòng theo đà. Xe khách đột ngột khởi động trở lại, nhắm La Cường phóng tới.

……

Vốn dĩ là một cặp oan gia kỳ phùng địch thủ, cái kết cũng không nằm ngoài dự đoán. Những vết sẹo in trên cơ thể là huy chương của sát thủ, còn cái thứ vinh dự và tôn nghiêm ngu xuẩn của bọn đàn ông kia trong nháy mắt sẽ bị áp đảo bởi chút mềm mại và vướng bận cuối cùng còn sót lại trong tâm hồn.

“Anh hai!!!!!!!!!”

La Chiến nhìn thấy hắn từ xa, gân cổ gào lên,nhưng bị người đè chặt, không thể tiếp cận.

Trình Vũ nhảy từ sườn đồi xuống, lao về phía ngã tư.

Thiệu Quân loạng choạng đứng lên, cổ họng như bị vật gì đó chặn lại, không thể hét lên, cảnh trước mắt kinh tâm động phách, máu dây đầy trời

“Anh hai! … Anh hai…”

La Cường quay đầu lại, thứ cuối cùng hắn thoáng nhìn thấy là hai chiếc bánh xe nặng nề sắp nghiền nát hắn. Hắn quay người lăn lộn né tránh như một con báo cố giãy ra khỏi bẫy, cổ áo được ai đó kéo lôi ra khỏi đường bánh xe lăn xuống, máu bắn lên mặt hắn. Điều cuối cùng mà Lê Triệu Huy nhìn thấy là một bóng người gầy gò đột nhiên vụt qua phía trước đầu xe khách, một màu tím nhạt lướt qua con ngươi hắn, sau đó bị hút vào bên dưới gầm xe …

” A A A A A A!!!!!!!!!!!”

La Cường mắt bật ra màu đỏ, hai người đàn ông một dưới gầm xe một trên ghế lái đồng thời phát ra những tiếng rống đau đớn nhất.

Đền thờ sừng sững dưới chân núi Hương Sơn, đàn quạ bay lượn trên đỉnh núi không ngừng, chân trời quanh quẩn từng tiếng khóc than …



(*) Vụ nổ súng ở Kiến quốc môn (1994): Một cuộc xả súng trả thù xã hội của một trung úy quân đội. Do lúc ấy áp dụng chính sách một con, nhưng vợ của ông này dính bầu đứa thứ hai, bị ép phải phá thai. Ông không nỡ nên giấu vợ đi, định bí mật sinh. Nhưng không may thai đến 7 tháng thì có người trong đội tố cáo, chính phủ buộc gia đình phải đi phá ngay. Người vợ lên bàn phá thai không qua được, vợ và đứa con trai 7 tháng cùng chết luôn. Nên ông này quyết định trả thù, cũng uy hiếp một tài xế taxi chạy đến Thiên An Môn xả súng, trên đường xe đâm vào gốc cây, gần Kiến quốc môn nên là xả súng ở đó luôn. Do ông là quân nhân nên bắn phát nào dính phát đó, tổng cộng 17 người chết, 75 người bị thương. Vụ xả súng bắn chết luôn 2 cha con bên bộ ngoại giao Iran làm nước nó cũng căng thẳng với TQ một thời gian.